Chương 412: NHIỀU CON NHIỀU PHÚC


Bởi vì Lý Mộc Tử đột nhiên mang thai, Lục Viễn bắt đầu luyện tập, Chu Phác là thí sinh dự bị vào tổ luyện kỹ năng.

Thời tiết cà8ng ngày càng nóng, giữa trưa chắc có thể chiên trứng gà ở đường cái luôn, dưới ánh nắng nóng rát của mặt trời, không có một chút gió n3ào.

Bệnh nhân mắc bệnh não ở khoa Cấp cứu gia tăng kịch liệt, cũng may học sinh tiểu học trung học đã về nhà nghỉ hè, nếu khôn9g, mấy học sinh tiểu học ngồi học không có máy điều hòa, thật sự không biết phải làm sao để sống qua cái thời tiết cực đoan thế này. <6br>

Chị Phi Phi, mau tới phòng cấp cứu đi, có một bệnh nhân hiếm thấy.
Giọng nói của Mễ Lan trong điện thoại truyền tới.

Gia đình bàn bạc thế nào, rốt cuộc có kiểm tra hay không? Không thể cứ nằm mãi ở phòng cấp cứu được.
Chủ nhiệm Lâm khám cho bệnh nhân xong, bắt đầu giục người nhà.

Nhà vừa mới xây, tôi cũng không thể có tiền trong chốc lát được, mọi người cứ trả trước đi, sau này tôi có chắc chắn sẽ trả, không quỵt đâu.
Một người nhà nói.

Năm nay con tôi học đại học, trong tay cũng không có tiền.
Một người nhà khác hùa theo.

3000! 300 cũng không có đâu!
Một người phụ nữ nói thẳng.

Vậy mấy người cứ việc đưa về đi, đóng tiền thanh toán bên đây thôi.
Chủ nhiệm Lâm tức giận nói.

Chúng tôi tới đây, một là chưa kiểm tra, hai là chưa truyền dịch, đóng tiền cái gì?
Người phụ nữ hùng hùng hổ hổ nói.
Cô vội vàng treo túi nước muối sinh lý lên gậy treo, dùng ống truyền dịch dẫn nước muối sinh lý xuống, rửa mắt ông cụ.

Lúc nãy em đã rửa một lần rồi, đây là đợt mới.
Mễ Lan lấy một cái nhíp, thuần thục gắp hết dòi ra rồi thả vào đĩa cồn i ốt, để những con vật nhỏ này không chạy trốn được.
Rửa hai mắt xong, lại đến lỗ tai, lỗ mui, khoang miệng.
Nói lúc lâu, không ít người đẩy qua đẩy lại, nhưng không ai mang tiền đến cho ba khám bệnh.

Bác sĩ, ba tôi đã có dòi ở tai mắt mũi miệng rồi, sống được nữa không?
Một người nhà dè dặt hỏi.

Bây giờ thì còn khó nói, phải nhập viện kiểm tra, nhưng chi phí một ngày rất đắt, ít nhất là 3000, gia đình nên thương lượng ổn thỏa đi.
Chủ nhiệm Lâm hiểu ý của bọn họ, bọn họ vốn không có ý định nhập viện, bà hơi mất kiên nhẫn nói.

Bệnh nhân hôn mê thì có gì ngạc nhiên đâu?
An Phi nhíu mày, ngạc nhiên hỏi.
Đối với khoa Cấp cứu, ngày nào mà chẳng có bệnh nhân hôn mê? Đừng nói là 70 tuổi hôn mê, mà cả mấy đứa bé mới 70 ngày tuổi bị hôn mê cũng có, cũng không đáng để chuyện bé xé to. Tuy Mễ Lan mới tới khoa Cấp cứu một năm, nhưng cũng coi như là thần kinh thép rồi, vậy mà còn sốt ruột gọi cô tới, chắc không phải chỉ vì chút chuyện nhỏ này chứ?
Mễ Lan cũng đeo hai lớp khẩu trang, che chắn kỹ càng, chỉ để lộ đôi mắt.
Cô ấy đeo đôi bao tay dùng một lần, rồi cầm tăm bông lên, dẫn An Phi tới cạnh giường, hai tay cầm hai chiếc tăm bông, vạch mí mắt ông cụ ra.

Thấy rõ chưa?
Mễ Lan vừa làm hỏi vừa hỏi.
Trời ạ! Bên dưới mí mắt có mấy con dòi trắng không ngừng ngọ nguậy, chi chít cả bề mặt, làm người ta nhìn vào nổi cả da gà. Những con dòi này đúng là loài thường gặp ở toilet ngoài trời vào mùa hè.
5An Phi từ phòng theo dõi vội vàng đi sang phòng cấp cứu. Hôm nay cô làm ca ngày, vẫn còn vài việc trong tay chưa xử lý xong, nếu Mễ Lan không vội vàng giục thì cô thật sự không muốn vào góp vui.
Mễ Lan trực phòng khám một mình không tự tin, thường xuyên nhân lúc không bận rộn, tới giúp Chủ nhiệm Hàn và Chủ nhiệm Lâm, học cách xử lý một vài bệnh nhân khó giải quyết.
Vừa vào cửa phòng cấp cứu, một mùi hôi thối xộc vài mũi, An Phi giơ tay muốn bịt mũi, nhưng sợ người nhà có ý kiến, cô nín thở, chạy vào phòng thiết bị, đeo hai lớp khẩu trang rồi mới dám đi qua.

Lúc nãy bác sĩ Mễ đã gắp dòi hai lần cho ông cụ, còn phí khử trùng, nước muối sinh lý và các chi phí cuối cùng khác, bệnh viện thu phí có hóa đơn rõ ràng, lát nữa đóng tiền cứ bảo quầy thu ngân in hóa đơn chi tiết là được.
Trương Mạt Lỵ nói, cô ấy hiểu nhất mấy vấn đề thu phí, Chủ nhiệm Lâm thì không quan tâm những chuyện này.

Chúng tôi cũng không bắt cô ta rửa sạch, vả lại, rửa xong thì loạt mới lại ra nữa, có tác dụng gì đâu?
Người phụ nữ trong gia đình thầm nói.

Được rồi, tôi đi đóng, tôi đã bảo đừng đi rồi mà, đi cũng có trị hết đâu, bệnh viện là cái bẫy, mọi người cứ đòi đi, nhìn đi, vẫn không trị được.
Một người nhà lớn tuổi nhất xung phong đi đóng tiền, miệng lẩm bẩm nói.
Trong đĩa chất bẩn đã có mấy chục con dòi trắng ngọ nguậy, An Phi kiềm chế cơn buồn nôn, thầm nghĩ, xem ra trưa nay không ăn cơm nổi rồi.
Khuôn mặt ông cụ bị sưng phù, vẫn không nhúc nhích, nhưng tần suất hô hấp cũng bình thường, độ bão hòa oxy trong máu trên máy giám sát từ 90% trở lên, không bị thiếu oxy.
Lúc trước đã thấy nhiều nguyên nhân bị hôn mê, còn ca mấy con dòi này, An Phi thật sự mới chỉ thấy lần đầu tiên.
An Phi kiềm cơn buồn nôn, gật đầu.

Lấy giùm em chút nước muối đi, rồi giữ chặt tăm bông, em gắp bọn nó ra.
Mễ Lan bình tĩnh nói.
An Phi không khỏi khâm phục lòng dũng cảm của Mễ Lan, cô to gan, nhưng thấy mấy con vật sống này chỉ muốn trốn xa.
Bệnh nhân nằm yên trên giường, khoảng trên dưới 70 tuổi, trên người cũng coi như là sạch sẽ, xung quanh có rất nhiều người nhà đang đứng, xem dáng vẻ là con cái, nhưng kỳ lạ là người đứng gần giường nhất cũng phải cách đến một trượng. Giống như là đang né tránh cái gì đó.

Tình hình thế nào vậy?
An Phi thầm hỏi Mễ Lan đứng sau lưng Chủ nhiệm Lâm.

Ông cụ 72 tuổi, ở nhà hôn mê năm ngày mới tới bệnh viện, trong nhà có sáu người con.
Mễ Lan nói sơ.
Đợi Mễ Lan dọn dẹp xong, An Phi tới hỏi cô nàng về bệnh sử.
Mễ Lan bĩu môi, nhìn thoáng nhóm người nhà đang đứng cạnh giường bàn tán xôn xao, nói nhỏ:
Hỏi không được, chỉ nói là hôn mê năm ngày rồi, không uống được chút nước nào, mấy người con trong nhà thay phiên chăm sóc, nhưng ngại mùi hôi trên người ông cụ nên không cho vào nhà, mà để ở bóng râm trong sân, nói cho hay thì là thông gió, mát mẻ
.
An Phi chợt hiểu, ở quê bọn họ, ruồi bọ bay lung tung, có thể biết được đám giòi trên người ông cụ từ đâu mà có, mấy người con này nếu đã bỏ ông cụ ngoài sân được thì đương nhiên sẽ không chăm sóc cẩn thận rồi.

Haiz, ông nói cái gì vậy, không phải là bệnh viện không trị được, mà là gia đình các ông không chịu điều trị!
Mễ Lan nhịn không được nói lại ông ta.


Đừng lấy chuyện tiền nong ra nói, một ngày chục nghìn, các cô có thể trị cho ba tôi lại như trước sao?
Người phụ nữ hừ lạnh, cười khinh bỉ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.