Chương 413: KẾT THÚC (1)


Người An Phi dẫn dắt là Kiều Hiểu Lôi, khác với Mễ Lan thích nói thích cười, tính tình cô nàng hơi hiền lành, ít nói, cũng may tín8h tình không tệ, dù bị nói thế nào cũng không tức giận.

An Phi cảm thấy rất kỳ lạ là, sao Chủ nhiệm Thôi lại chọn cô nàng3. Chủ nhiệm chọn người chỉ thích những người thông minh, cấp cứu chuyên nghiệp, cần một bác sĩ phải can đảm sát phạt quyết đoán, 9đương nhiên Hiểu Lôi không phải kiểu người này.

Hôm nay Chủ nhiệm Thôi nói, khảo sát khoa trọng điểm có thể phải kéo tới cuối năm, bên khoa anh có nhận được tin không?

Khoa Cấp cứu và khoa Nội tim cùng nhau trình báo, Vương Dịch Tường phụ trách chỉnh sửa tài liệu của khoa Nội tim, theo lý thì anh nên biết trước.
Sau đó, nghe Vương Dịch Tường nói, cô nàng theo bạn trai tới bệnh viện nà6y, bạn trai cô nàng là học trò cưng của Chủ nhiệm khoa Ngoại. Cô nàng vốn học khoa Nội tiết, nhưng Chủ nhiệm khoa Nội tiết không 5thích cô nàng, nên mới chuyển sang đây.

Khoa Cấp cứu thành nơi thu đồ bỏ à?
Nghe xong, An Phi rất tức giận, lúc trước, cô được Chủ nhiệm thôi chọn vì thành tích hạng nhất của mình, còn bây giờ...

Đương nhiên, không tin thì em đi hỏi thử xem. Anh thì thấy không sao cả, dù em thành kiểu gì thì anh cũng thích.
Vương Dịch Tường nhún vai, thờ ơ nói.
An Phi không thèm quan tâm tới vẻ mặt của người nào đó, cô đặt hết tâm trí vào hai từ bà mập.
Vương Dịch Tường cười lắc đầu, giải thích sự nghi ngờ của cô:
Lúc trước khoa Cấp cứu ít người, cần người có thể gánh vác được, nên Chủ nhiệm muốn chọn người giỏi, bây giờ đang vào thời kỳ phát triển thì muốn tìm người nghe lời, nếu ai cũng mạnh mẽ, không ai phục ai thì sao phát triển nổi.

An Phi nghe cái hiểu cái không, cô không quá để ý mấy chuyện đối nhân xử thế, dù sao bên cạnh chỉ cần có một người thông minh là được.
Anh nói rõ ràng, An Phi chợt mỉm cười, cảm giác phương hướng của cô rất tốt, mấy nơi cô chỉ đi ngang một lần, lần sau không ai đi theo, cô cũng có thể nhận ra tám chín phần mười.

Ngày mai sẽ thi đấu ở bệnh viện tỉnh, cách đây cũng không xa.


Nghe nói là kéo tới cuối năm hoặc đầu năm sau. Khảo sát khoa trọng điểm không giống khảo sát bệnh viện hàng đầu, chủ yếu là chuyên gia trong tỉnh được cử tới, kiểm tra chút tài liệu, tư chất này nọ. Lúc trình báo đều có số lượng hết rồi, ít người không qua được lắm.

Vương Dịch Tường bóc vỏ một trái nho đút cho An Phi, rồi anh hỏi:
Đợi em tham gia cuộc thi kỹ năng cấp tỉnh xong, chúng ta đính hôn nhé, ba mẹ anh muốn chúng ta kết hôn trước Tết.


Anh rất quen thuộc nơi này nhỉ?
An Phi quay đầu nhìn anh, tò mò hỏi.

Năm đó, anh có học tập nửa tháng trong tỉnh với Viện trưởng, anh đã đi dạo xung quanh. Khoảng sân này là nơi tĩnh lặng giữa chốn ồn ào, ra cửa phía Bắc, đi qua con phố nhỏ chính là quảng trường Hoa Sen nổi tiếng nhất tỉnh, xa hơn là phố cho người đi bộ, là nơi phồn hoa nhất tỉnh.


Có phải là hơi sớm quá không? Chúng ta như bây giờ không tốt sao?
An Phi nằm nghiêng ngả trên ghế sofa xem tivi, hững hờ nói, cô cũng không quay đầu lại.
Vương Dịch Tường bắt đầu hận ngứa răng, thầm nghĩ, phải ăn sạch con bé kia mau mau mới được, tránh để cô suốt ngày cứ coi như không có chuyện gì, lúc nào cũng từ chối kết hôn.
Thấy tình trạng của cô ấy không ổn, Vương Dịch Tường bị Viện trưởng cử làm người dẫn đầu, phụ trách sinh hoạt và làm công tác tư tưởng với đội viên. Anh là chuyên gia khoa Nội tim, kỹ năng khử rung và phục hồi tim cùng với vấn đáp kiến thức thuốc cấp cứu của anh cũng thuộc cấp bậc chuyên gia.
Huống chi, anh thường đi họp nên cũng quen biết với vài chuyên gia trong tỉnh, đi tới đây có thể tạo mối quan hệ với các giám khảo.

Phong cảnh mùa hè ở đây chắc rất đẹp.
An Phi đứng ở lan can trắng bên hồ, tiếc nuối nói.

Phong cảnh bốn mùa đều động lòng người, cảnh thu cũng rất đẹp. Nhất là phía sau hòn non bộ, lá cây đổi màu, nhìn như được nhuộm màu vậy.

Nhóm người ở khách sạn Nam Giao trong tỉnh. Khách sạn này là khách sạn của chính phủ, xây vào trước thời kiến quốc, sân rộng rãi, bên trong có không ít cây cổ thụ trăm năm, phía Nam có một hòn non bộ nhỏ, phong cảnh thanh tịnh.
Ăn tối xong, An Phi bị Vương Dịch Tường kéo ra ngoài đi dạo, đi hết con đường nhỏ dọc khách sạn là một hồ nước, bên trong trồng cả vùng hoa sen, đã qua giữa hè, chỉ còn lại lá sen úa tàn. Gió nhẹ thoáng quá, mùa thu hiu quạnh hiện ra.
Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, thờ ơ nói:
Sau khi kết hôn em còn muốn hưởng thế giới hai người, nhưng mà khoa phụ sản nói phụ nữ sinh con sau 28 tuổi, khó lấy lại vóc dáng lắm đó, dễ thành bà mập.

An Phi hoảng sợ quay đầu nhìn anh, hỏi:
Thật à?

Cuối cùng ngày đi thi tỉnh cũng tới, dựa theo kế hoạch đã vạch sẵn, nhóm An Phi tới trước một ngày, đề phòng hôm đi trên đường lại xảy ra chuyện gì đó.
Lý Mộc Tử là đội trưởng, mấy ngày nay vô cùng vất vả, cô ấy chưa qua thời gian đầu của thai kỳ, thỉnh thoảng bị nghén, bị đứa bé hành hạ chật vật. Cô ấy đã thi đấu vài lần, kinh nghiệm phong phú, là trụ cột vững chắc trong đội, không đi không được, còn cố gắng tập luyện và thi đấu cùng nhóm An Phi.

Đi bộ chỉ mất khoảng 10 phút, nên có thể ngủ tới 7 giờ dậy.


Anh tự tay lấy cái lá nhỏ rụng trên tóc cô xuống, cười nói:
Tổng cộng có mười đội dự thi, dựa theo thành tích năm ngoái, top tám là chạm sàn, top 5 coi như không uổng công, top 3 đã là thành công rồi. Năm nay khoa Cấp cứu lần đầu tiên đi dự thi, em đừng tạo áp lực cho mình.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.