Chương 54: KHÔNG THỂ BUÔNG THA


An Phi xin phép Lý Mộc Tử nghỉ sớm rồi đi ra, đến phòng giám sát khoa Nội tim xử lý thủ tục chuyển phòng cho thầy Chương.

Bệnh viện nhân d8ân thành phố L ngoại trừ ICU ra, khoa Cấp cứu, Nội tim, Tiêu hóa, Hô hấp đều có phòng ICU chuyên khoa, nhận một vài bệnh nhân nặng của khoa mình,3 nhưng bệnh nhân nặng liên quan đến nhiều khoa khác nhau, người ta vẫn thường để phòng giám sát của khoa ICU nhận, nên cho dù từng chuyên khoa đề9u có phòng ICU, nhưng khoa ICU vẫn được công nhận là khoa có thiết bị tốt nhất và lực lượng chữa bệnh chăm sóc mạnh nhất thành phố L.

Hôm6 nay Vương Dịch Tường không khám bệnh, lúc An Phi đến, anh đang kiểm tra phòng, rất nhiều bác sĩ trẻ tuổi đi theo sau anh, hoàn toàn ra dáng một 5Chủ nhiệm. An Phi không đi qua làm phiền bọn họ, cô lẳng lặng ngồi chờ cạnh thầy Chương. Mặt nạ oxy của ông đã thay thành ống oxy, ông đã có thể nói chuyện bình thường, dụng cụ giám sát trên người đã giảm hơn nửa.
Kiểm tra phòng xong, Vương Dịch Tường qua chào hỏi An Phi, nói với cô thầy Chương phục hồi rất tốt. Thầy Chương thấy anh đến thì không ngừng cảm ơn anh, ông cảm thấy nếu không có bác sĩ Vương, có khả năng bây giờ ông đã không thấy được mặt trời. Vương Dịch Tường cầm tay ông cười, dặn dò ông chú ý một vài điều.
Mười giờ rưỡi, An Phi và y tá cùng nhau đẩy thầy Chương ra khỏi phòng giám sát, các bạn học đứng bên ngoài chờ thầy Chương ra.
Thầy Chương thấy mọi người, nước mắt chợt rưng rưng, miệng lẩm bẩm:
Cảm ơn các em, cảm ơn các em đã đến thăm thầy, cảm ơn các em vẫn còn nhớ ông già này.

Nghĩ cũng phải, cô ta tự nhận mình là bạn gái chính thức của Vương Dịch Tương, lần này thầy Chương được anh cứu chữa, chuyện mang lại mặt mũi cho mình trước mặt các bạn học như vậy, sao cô ta không lộ mặt được cơ chứ.

Chủ nhiệm Vương còn đang bận, nhưng có thể lát sẽ đến.
An Phi giả vờ cười với cô ấy, cô cảm thấy hình như Vương Dịch Tường cũng không thích cô bạn gái này, chưa chắc sẽ xuất hiện để giúp cô ta giữ thể diện trước mặt nhiều người như vậy.

Ôi, được đó, bạn trai còn trẻ vậy mà đã làm Chủ nhiệm rồi.

Mấy bạn học nữ quen Lâm Mộng Phạm bắt đầu trêu ghẹo cô ta, cô ta ngại ngùng như một cô gái bé nhỏ nói:
Mấy cậu đừng chọc tớ, An Phi mới giỏi, còn trẻ vậy mà dám cứu chữa bệnh nhân ở một nơi như khoa Cấp cứu, nếu là tớ, nhìn thấy máu me đầm đìa, chắc tớ sẽ sợ run chân mất.


Con gái ấy mà, hiếu thắng quá thì không được đâu, phải lấy được người chồng tốt thì mới được, cậu kết hôn xong thì trở thành vợ Chủ nhiệm rồi, có chồng tuổi trẻ tài cao...
Sau đó là tiếng thì thầm, cô bạn thân bên cạnh của Lâm Mộng Phạm nói gì đó với cô, mặt cô ta ửng hồng lên.

Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, hôm nay trùng hợp thầy Chương đã bình phục, cùng nhau chụp một tấm ảnh đi.
Trịnh Nhất Minh đề nghị nói, mọi người lập tức đồng ý lời đề nghị này, bắt đầu xếp chỗ.
An Phi mỉm cười khẽ nói vào tai ông:
Thầy Chương, thầy cứ bình tĩnh, mới phẫu thuật xong, không được xúc động.

Thầy Chương vui mừng gật đầu, được mọi người vây quanh đưa về phòng bệnh,

An Phi, Dịch Tường đâu? Sao không đến cùng các cậu?
Một giọng nói vang lên, An Phi giật mình sững sờ, cô nhìn kỹ lại, đúng là Lâm Mộng Phạm. Cô ta và các bạn học nữ khác ngồi ở phòng bệnh trò chuyện với cô Vương, không đứng trước phòng giám sát, nên An Phi cứ tưởng cô ta không đến.

An Phi, cậu cởi áo blouse ra đi, tất cả mọi người ai cũng mặc đồ bình thường, chỉ có cậu mặc đồ công sở, kì cục lắm.
Trịnh Nhất Minh nói, cũng đúng, trong một dàn bạn học nữ ăn mặc trang điểm đẹp đẽ thì trang phục của An Phi thật sự hơi chướng mắt.


Mấy em đều mặc đồ bình thường, còn thầy thì mặc đồ bệnh nhân đây, cũng kì cục à? An Phi, đến chỗ thầy này, đứng cùng thầy.
Thầy Chương vẫy tay với An Phi, kéo cô đến cạnh chỗ mình, cô Chương và cô mỗi người đứng một bên, ở vị trí chính giữa thế này, An Phi như một vầng trăng sáng nhất giữa các vì sao.

Lâm Mộng Phạm liếc An Phi một cái, khóe miệng để lộ sự khinh miệt.


Đứng ngay ngắn nhé, tớ đi tìm người chụp giùm.
Trịnh Nhất Minh vừa nói vừa chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên trước mắt xuất hiện một người đàn ông mặt áo blouse trắng đứng trước cửa, hai người suýt đụng vào nhau.


Dịch Tường, sao giờ anh mới đến?
Lâm Mộng Phạm thấy người vừa đến, cô ta cười đón, không phải Vương Dịch Tường thì còn ai vào đây nữa.

Vương Dịch Tường liếc nhìn cô ta, cười cười, không nói gì, rồi đưa mắt nhìn thầy Chương trên giường bệnh, thấy An Phi vẫn bình tĩnh như lúc đầu, anh nhẹ nhõm cả người. Lúc nãy anh ở phòng giám sát chẳng làm được việc gì, muốn đến xem cô gặp bạn học của mình có vui hay không? Cô có cười tươi với bạn học như bình thường không? Có khi nào gặp lại bạn học cũ rồi lại có người theo đuổi không? Càng nghĩ càng thấy phiền, ước gì có thể gặp cô ngay lập tức, nên anh không tự chủ đi đến nơi này, suýt nữa đã đâm sầm vào Trịnh Nhất Minh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.