Chương 55: KHÔNG THEO TRÀO LƯU


Cuộc gặp mặt kết thúc mỹ mãn, mọi người hẹn nhau năm mới sẽ lại tụ họp đi chúc Tết thầy Chương.

Trở lại phòng cấp cứu, An 8Phi cứ liên miên kể chuyện trước kia của mình với Lý Mộc Tử, cô ấy nghe đến mức lỗ tai sắp chai luôn rồi, cô ấy nghiêm túc nói vớ3i An Phi:
Tiểu An, đây là lần đầu tiên chị phát hiện em rất có tố chất bà tám đó.

An Phi tuân lệnh, cô từ từ đi dọc hành lang đến phòng giám sát khoa Cấp cứu, đi đến giường quan sát mà cậu trai đã nói, trên giường đúng là một
nữ côn đồ
y như miêu tả của Lý Mộc Tử, tóc dài nhuộm nhiều màu, mười móng tay sơn đỏ thẫm, bên trên còn đính cườm, mười ngón chân thì sơn đen, ngón chân cái còn được dán một hình đầu lâu, nhìn qua mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, hoặc có lẽ còn ít tuổi hơn nữa.
Thấy An Phi vào,
nữ côn đồ
lại bắt đầu kêu tim đập mạnh khó chịu, cậu trai bên cạnh bỏ điện thoại xuống, đến xoa ngực cho cô, vừa đặt tay xuống xoa, đột nhiên bị bàn tay khác đánh vào, cậu ta nhìn An Phi với vẻ đáng thương.
Mặc kệ bác sĩ cấp cứu 120 giao bệnh nhân thế nào, bác sĩ khoa Cấp cứu cũng phải kiểm tra bệnh nhân một lần, đưa ra kết luận của mình, nhiều khi điều kiện và kiến thức hạn chế nên bác sĩ cấp cứu 120 không thể đưa ra kết luận toàn diện được.
Sau khi cô ấy cẩn thận kiểm tra xong thì cũng nhất trí với kết luận của bác sĩ 120, cô
nữ côn đồ
này không hề bệnh tật gì cả, cô ta kêu ngột ngạt khó thở, mà sao lúc hét lại tràn đầy năng lượng như vậy, có chỗ nào giống bệnh nhân nguy kịch sắp chết đâu, nhưng người bên cạnh cô ta lại không chịu tiếp thu lời giải thích này, cậu ta cứ cho rằng cô ta bệnh nặng lắm, sắp chết ngạt đến nơi rồi.
An Phi đột nhiên cảm thấy
cặp dở hơi
này thật sự đáng yêu, kiểu phong cách không theo trào lưu như vậy đâm trúng điểm yếu của cô. Cô đi qua giả vờ nghe nhịp tim của
nữ côn đồ
, nhẹ nhàng nói:
Tim không đập mạnh chút nào, người đẹp, có phải em tức giận cái gì không?

Nghe An Phi nói vậy,
nữ côn đồ
đột nhiên cảm thấy tìm được tri kỷ rồi, hừng hực nói:
Là bị cậu ấy chọc tức đó, cứ thấy cậu ấy là em tức giận.
Cậu trai bên cạnh bị chỉ trích nhìn trời không nói gì, dáng vẻ vô tội.
An Phi tức giận mãi không nói gì, tự 9trốn vào một góc đọc sách.

Bác sĩ, cô mau khám cho vợ tôi đi, cô ấy cứ nói là tim đập mạnh,
Một người thanh niên hơn ha6i mươi tuổi mở cửa đi vào, mặt mày ủ dột nói.
Vừa đến phòng cấp cứu lập tức hô to gọi nhỏ, bác sĩ đi cùng xe 120 nhíu chặt mày, nói nhỏ với Lý Mộc Tử:
Không muốn đưa đến cũng phải đưa đến, không biết vì sao hai người này cứ nằng nặc đòi đến bệnh viện, bọn tôi thật sự hết cách rồi, đi làm suốt mười mấy năm trời, đây là lần đầu tiên gặp trường hợp như vậy, không bị sao cả mà cứ muốn đến bệnh viện, cô thử nói cô ta không bị gì xem, cô ta có thể lập tức động kinh cho cô xem luôn. Tôi thật sự là mất bình tĩnh luôn.

Lý Mộc Tử hé miệng cười trộm, bác sĩ đi cùng xe 120 đã già rồi, không biết lần này bị tra tấn thế nào mới phàn nàn với cô ấy như vậy.
Gặp bệnh nhân và người nhà như thế này, Lý Mộc Tử như tú tài gặp quân binh, có lý cũng không nói rõ ràng được, cô đành bất đắc dĩ tùy tiện chỉ định bọn họ đến phòng giám sát khoa Cấp cứu truyền đường glucose, đây là lần thứ ba cậu trai này đến tìm cô ấy, cô ấy bị tra tấn đến mức sắp khùng rồi, cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng khi các bác sĩ xe 120 nhíu mày đưa bọn họ đến đây.

Tiểu An, em đi xem thử đi, chị hết cách rồi.
Lý Mộc Tử để cậu trai về trước, nói kĩ về bệnh nhân này cho An Phi, cô ấy đưa
ca khó đỡ
này cho An Phi, để xem lần này
linh vật
có thể sống sót thành công không.

Kết quả kiểm tra của cô ấy đều bình thường, không có vấn đề gì, cậu có tìm5 tôi thì kết quả vẫn vậy thôi.
Lý Mộc Tử nhìn thanh niên kia như thấy ông thần ôn dịch, hai hàng lông mi nhăn đến mức sắp dính vào nhau, An Phi chưa từng thấy cô ấy tức giận như vậy.
Lúc nãy, xe 120 đưa cặp dở hơi này đến, cô gái ăn mặc như nữ côn đồ, sống chết nói mình tức ngực, thở dốc, nếu không được thở oxy chắc sẽ ngạt thở mà chết mất. Chàng trai kia tóc nhuộm vàng, xăm một con rồng trên cánh tay, nhìn giống giang hồ, nói với bạn gái thì nhỏ nhẹ nịnh nọt, còn với người khác thì thô lỗ, bộ dạng như nói một câu không hợp sẽ động thủ ngay.

Vậy em đuổi cậu ta đi là được rồi, sao cứ phải để cậu ta bên cạnh rồi chọc giận em làm gì. Cậu ta đi thì bệnh của em sẽ tốt lên ngay, mà cũng không tức giận nữa, vậy là đẹp cả đôi đường.
An Phi tò mò hỏi.


Cậu ấy không được đi, cậu ấy đi rồi bệnh của em cũng không tốt lên được, không được rồi, ngực của em lại đau hơn rồi, bác sĩ, chị mau khám đi.
Nữ côn đồ ôm ngực bắt đầu chu kỳ phát bệnh mới. Cậu trai bên cạnh cũng vỗ ngực mình, giống như chia sẻ cơn đau với bạn gái vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.