Chương 72: BIẾT CHUYỆN



Tinh Tinh không thể rời khỏi tôi, không được vào phòng giám sát, con bé cũng tỉnh lại rồi, tôi muốn chăm sóc nó.
Bà Lâm cướp lời.


Tiểu8 Hứa, tôi nhớ trong khoa các ông có phòng đơn, đưa đến đó đi.
Người đàn ông trung niên suy tư một chút rồi nói. Ông cũng không nỡ bỏ Tinh Tinh,3 cho dù không được về nhà trong một thời gian ngắn, nhưng lúc nào cũng trong tầm mắt là tốt rồi.


Được, không thành vấn đề, tôi sẽ sắp x9ếp.
Trưởng khoa Hứa gọi điện cho phòng bệnh, nhờ y tá trực mở cửa giúp. Vì an toàn cho bệnh nhân ở các phòng bệnh, sau mười giờ sẽ khóa cửa lại6, nếu có bệnh nhân nhập viện sẽ phải thông báo trước cho y tá.
Tính tình Tô Mi bụng dạ thẳng thắn, cũng giống An Phi, hai người làm bạn lâu như vậy mới hiểu nhau, An Phi thấy cô ấy mạnh mẽ như vậy cũng đau lòng. Trong giây phút đó, cô không biết có nên nói chuyện của Khương Hồng Viễn ra hay không.

Phi Phi, cậu giấu tớ chuyện gì phải không? Bệnh tình của ba tớ chuyển biến xấu đi à?
Tô Mi nhìn An Phi, bất an hỏi, cô ấy hiểu rất rõ An Phi, chỉ cần liếc một cái cũng biết An Phi có chuyện giấu cô ấy.

Mi Mi, không phải là bệnh của bác trai đâu.
An Phi vội vàng giải thích.
Tô Mi không nói nữa. An Phi đưa cho cô ấy một tờ giấy, bên trên viết
Giường 16, phòng bệnh số 2 khoa Phụ sản
, cô nói
Nếu nghĩ không thông thì đi mà xem kết quả của u mê không tỉnh ngộ là cái gì.

Tô Mi nhận tờ giấy, vo tròn trong tay, xé nhỏ từng mảnh, đưa tay vứt vào thùng rác. Cô ấy đi vào toilet bên cạnh, lấy hộp trang điểm ra, soi gương, khuôn mặt cô ấy trong gương rất tiều tụy, đôi mắt sưng đỏ. Một người yêu cái đẹp như cô ấy không thể chịu được khi ra ngoài với bộ dạng như thế này, cô ấy nhìn gương từ từ trang điểm lại.
An Phi bên cạnh mỉm cười, đây mới là Mi Mi của cô, đàn ông gì đó chỉ là chuyện nhỏ, xinh đẹp mới là quan trọng nhất.

Tớ biết anh ta khốn nạn, nhưng không ngờ lại là người có thể làm ra chuyện như vậy?
Qua một lúc lâu, rốt cuộc Tô Mi cũng ngừng khóc.

Nếu cô bé kia là cậu, anh ta vẫn sẽ bỏ đi thôi, tớ không thấy anh ta thương xót cho cô bé kia tí nào cả, chỉ có phiền toái chán ghét thôi, đối với một cô gái vui mừng khi mang thai con anh ta, thậm chí có thể vô sinh vĩnh viễn, anh ta lại không hề thương tiếc một chút nào, ngược lại còn chán ghét, Mi Mi, sao cậu có thể thích loại đàn ông như vậy chứ?
An Phi nhìn Tô Mi, cô không an ủi, ngược lại còn xát muối lên vết thương của cô ấy, chỉ có căm thù tận xương tủy mới làm cô ấy tỉnh ngộ, hiểu rõ mình đang yêu loại người gì.

Tớ và anh ta không có gì đâu, cậu nghĩ nhiều rồi. Tình yêu nam nữ, anh tình tôi nguyện, sau này không thiếu nợ gì nhau, đây là suy nghĩ của anh ta, lúc anh ta nói câu này, tự nhiên tớ thấy anh ta rất tân tiến, nói chuyện có đạo lý, giờ nghe cậu kể lại cảnh ngộ của cô bé kia, tớ mới hiểu ra đây là vô trách nhiệm, còn lưu manh đùa giỡn. May là tớ và anh ta không...

Vất vả lắm mới chịu được đến tám giờ, cuối cùng ca đêm cũng kết thúc, giao ca xong, An Phi không đi ăn sáng, cô đến phòng bệnh khoa Nội tim hỏi thăm ba Tô, giữa đám đông gia đình, Tô Mi ăn mặc thoải mái ngồi im lặng tận ghế bên trong, mẹ Tô ngồi cạnh cô ấy, cô ấy nắm tay mẹ mình, hai người dựa vào nhau, làm người ta có cảm giác năm tháng tốt đẹp yên bình, đáng tiếc, trong hoàn cảnh ầm ĩ hỗn loạn như vậy, tuyệt đối không ấm áp.

Chào bác gái, bác trai vẫn chưa ra sao?
An Phi vừa chào hỏi mẹ Tô vừa ngồi xuống cạnh hai người.

Nói ổn định được hai ngày, nhưng tối hôm qua lại ngất xỉu, Trương Phàm đã liên lạc với Vương Dịch Tường để ba chuyển vào đó. Buổi chiều anh trai tớ quay về rồi. Phi Phi, tớ chưa từng bất lực như vậy.
Vành mắt Tô Mi đỏ lên, suýt nữa nước mắt đã chảy ra, cô ấy ngửa đầu, cố nuốt nước mắt đang chực rơi xuống.

Ngoại trừ bệnh của ba tớ thì còn chuyện gì không nói được nữa sao?
Trong mắt cô ấy, bây giờ bệnh của ba cô ấy chính là tử huyệt.

Mi Mi, mấy đứa tụi con mau đi làm việc đi, ba con ở đây đã có mẹ rồi, yên tâm đi.
Mẹ Tô đưa tay vỗ tay Tô Mi, cười an ủi cô ấy,

Mẹ, mẹ nói gì vậy, sao con có thể để mẹ một mình trong lúc này được, An Phi đã xong ca đêm rồi, bọn con không có việc gì cả, để cậu ấy về nhà nghỉ ngơi đã, con đi tiễn cậu ấy.
Tô Mi xoay người đứng lên, kéo An Phi ra ngoài, cô ấy biết, An Phi nhất định có chuyện không muốn nói trước mặt mẹ cô ấy.
Hai người đi ra hành lang phòng bệnh, nhìn xung quanh không có ai, Tô Mi đứng trước cửa sổ, nhìn dòng xe bên ngoài, hít một hơi thật sâu rồi nói:
Rốt cuộc là có chuyện gì, lại có chuyện gì tồi tệ hơn với tớ sao?

Chuyện đã đến bước này, sợ Tô Mi nghĩ lung tung, An Phi không thể không nói được. Cô đem chuyện tối qua cô gặp cô bé kia và Khương Hồng Viễn kể cho Tô Mi nghe, Tô Mi nghe xong thì hơi sửng sốt một chút, khóe miệng cười khinh thường, từ từ trở thành nụ cười đau khổ, nước mắt không kiềm nén được đua nhau rơi xuống, làm lớp trang điểm trên mặt bị nhòe đi.
An Phi lấy khăn ướt trong túi đưa cho cô ấy, Tô Mi nhận lấy, cô ấy không ngừng khóc, không ngừng lau nước mắt, không nói gì thật lâu. An Phi đứng cạnh cô ấy cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vỗ lưng cô ấy, lúc này ở bên cạnh chính là cách an ủi tốt nhất.

Đó là do ông ấy muốn thăng chức thôi, nếu không có ý định này thì sao ông ấy lại chấp nhận làm nô lệ cho người khác chứ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai ở chức vị của ông ấy mà không như vậy, muốn cái gì thì phải cho đi trước đã. Dù sao người ta cũng minh mẫn hơn chúng ta.''

Ân cần một lúc thì dễ, nhưng mười năm như một ngày thì khó, ông Hứa cũng là một nhân vật lớn đó.

Cửa phòng cấp cứu lại mở ra, một bệnh nhân ôm bụng đi vào, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, trạng thái bận rộn lại được bật lên.
Nói chuyện điện thoại xong, Trưởng khoa Hứa dẫn đoàn người đi, ngay cả th5ủ tục nhập viện cũng chưa làm, chắc là nhập viện trước rồi bổ sung thủ tục sau.

Làm lãnh đạo cũng tốt ghê, người nhà nào cũng được phục vụ VIP, trong 24 giờ có thể gọi bác sĩ riêng đến lúc nào cũng được.
Trương Mạt Lỵ đợi bọn họ đi rồi, trợn mắt nói.

Hâm mộ, ghen tị, hận, nhưng cũng không trách ai được, Trưởng khoa Hứa chấp nhận lúc nào gọi thì đến, đã làm bác sĩ riêng cho người ta thì không oán trách được.


Tớ biết cậu đang cười cái gì nhé, hừ, cho dù tớ có buồn đến thế nào thì cũng vẫn phải đẹp, không thể giống như bà điên đi tìm anh ta được.



Cậu còn muốn đi tìm anh ta à?
An Phi cười khanh khách.


Đương nhiên, bây giờ cô bé kia không nhúc nhích được, thì tớ sẽ thay cô bé đi cho tên khốn kia một bạt tay, không thể để anh ta dễ dàng như vậy được.



Cậu có chắc cậu đánh thắng anh ta không? Không phải là tớ coi thường cậu, có thể cậu mới là người bị tát mặt đấy.



Anh ta dám!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.