Chương 89: Bắc cửu thủy(1)



Cả tối cô không ăn gì cả, húp nhiều canh một chút.
Ngón tay anh thon dài trắng nõn, lúc đưa cái bát qua, tay anh còn trắng h8ơn cái bát mấy lần.

An Phi vội vàng cảm ơn, cúi đầu ăn canh, chơi đùa cả một ngày, cái bụng cũng đã kháng nghị. Thấy 3cô húp xong Vương Dịch Tường lại nhanh tay múc cho cô thêm bát nữa.
Nếu anh thuộc loại dám thổ lộ như Từ Cường thì sẽ dễ dàng từ chối hơn, nhưng anh lại là kiểu bảo vệ, không nói thẳng không làm rõ, giống một cậu bạn thân, lam nhan tri kỷ hơn, trái lại, đây chính là kiểu khó từ chối nhất, bởi vì chưa kịp nói đã cảm thấy mình đạo đức giả rồi.
Nhà hàng ngư dân nằm ngay trên bờ biển, cơm nước xong, mấy người đi dọc bờ biển về biệt thự, Tô Mi ỷ tửu lượng của mình tốt nên tìm Mộc Tử nhậu, không ngờ tửu lượng của Lý Mộc Tử quá tốt, cô ấy uống rất nhiều, dọc đường cứ phấn khởi ca hát, không ai cản được. Lúc đầu An Phi còn đỡ cô ấy đi, sau đó lại thấy cô ấy lảo đảo nên Trương Phàm cõng cô ấy đi, An Phi và Vương Dịch Tường đi sau lưng bọn họ. Lý Mộc Tử và Trần Long Vũ uống rượu xong thấy vẫn chưa thỏa chí nên mượn hai chiếc xe đạp từ nhà hàng ngư dân, hai người vui vẻ đạp trên đường dọc bờ biển.

Nếu biết cô ấy say sẽ như vậy thì tớ cũng không để cô ấy uống nhiều như vậy.
Người nào đó mang đang phải vác nặng hối hận nói.

Tốt nhất là chỉ nên uống say đến mức này khi chỉ có hai người các cậu mà thôi.
Người nào đó xấu bụng nói sâu xa.

Làm gì có ai theo đuổi con gái như vậy, thích mà cũng không dám nói, cứ giấu trong lòng thì ai mà biết.
Trần Long Vũ không biết nhặt được hòn đá ở đâu, lảo đảo kéo cái ghế, ngồi xuống bên cạnh, Trương Phàm đưa cho anh ấy một chai bia đã khui, anh ấy nhận lấy, uống nửa chai rồi đặt chai lên bàn, chuẩn bị tiếp tục truyền thụ kinh nghiệm tán gái cho Vương Dịch Tường.

Dừng lại đi, anh theo đuổi Mộc Tử cả năm trời chưa có kết quả, còn dám dạy em.
Vương Dịch Tường biết anh ấy muốn nói gì, trực tiếp chặn họng anh ấy lại.

Cậu ta có ý gì?
Trần Long Vũ nhìn Trương Phàm.

Ý là anh ít lo chuyện của cậu ấy thôi.
Trương Phàm cũng đứng dậy xuống lầu, để lại một mình Trần Long Vũ hóng gió.

Nếu không vì quan tâm đến cảm xúc của người lớn hai nhà, dựa theo tính tình của bọn tớ, thì lần này là kết hôn luôn chứ không phải đính hôn.
Trương Phàm lười biếng nói, mang theo ba phần hả dạ, nhìn Vương Dịch Tường:
Khi nào thì được uống rượu mừng của cậu đây?


Không vội, cơm ngon không sợ trễ.
Vương Dịch Tường uống một ngụm rượu, từ từ nói:
Cậu sống chung với cô gái hoạt bát kia nên cũng trở nên không nghiêm túc rồi.

Trương Phàm suýt nữa sặc rượu, ho khan một lúc mới dừng lại, chỉ vào Vương Dịch Tường nói:
Cậu đang chê tớ đấy à?


Khen cậu đấy. Cậu sắp tu thành chính quả rồi, tớ còn hâm mộ không kịp, chê cậu cái gì?
Vương Dịch Tường giơ chai rượu lên uống, nói tiếp:
Ngày mai đến núi Lao, tớ sẽ tìm đạo sĩ xem thử tớ và cô ấy có duyên với nhau không.

(2) Sông Bạch Sa: Bắt nguồn từ suối Thiên Nghệ
Nhóm người vừa đi vừa nghịch nước, núi Lao cũng không cao, chẳng bao lâu sau đã đến được nơi cao nhất của Bắc Cửu Thủy - thác Triều Âm, nhìn thấy con suối quanh núi gấp ba khúc rồi đổ xuống vịnh nước màu xanh nhạt bên dưới, trên vách đá sâu trong vịnh nước có khắc ba chữ to
Thác Triều Âm
.
Ban công trên lầu, Trương Phàm và Vương Dịch Tường ngồi trên ghế dựa, mỗi người cầm một chai bia, nhìn những điểm sáng lấm tấm phía xa, họ đang trò chuyện. Dưới bóng đêm, bóng hai người bị ánh đèn mờ nhạt kéo dài, rộng ra, nhìn vô cùng yên tĩnh.

Cậu lao vào nấm mồ nhanh vậy.
Giọng nói của Vương Dịch Tường trầm thấp, có hơi thở già dặn trưởng thành.

Trời sinh thôi, tửu lượng của con gái Đông Bắc ai cũng tốt.
Lý Mộc Tử lấy khăn đi tắm.
Một lát sau, cô ấy quay lại, thấy An Phi nằm yên, Tô Mi cũng đang ngủ say, cô ấy nhẹ nhàng tắt đèn.

Tiểu Tô uống say ồn ào thế này, nhưng thật sự là đáng yêu.
Vương Dịch Tường nhìn Tô Mi đang vô cùng phấn khởi, anh buồn cười.

Tôi đã thấy cậu ấy uống say hai lần rồi, đây là lần thứ ba, có một lần, cậu ấy đến nhà tôi vừa khóc vừa cười làm loạn cả đêm, làm tôi sắp phát điên lên, nhưng kết quả hôm sau tỉnh lại cậu ấy nói không nhớ rõ cái gì cả, nên không thừa nhận bất kỳ chuyện gì.
Nhớ lại chuyện cũ, An Phi khẽ cười.
Cô chột dạ nhìn xung quanh, thấy không ai để ý mớ9i yên tâm, cô cẩn thận như vậy, còn Vương Dịch Tường lại thoải mái hơn nhiều. Không phải An Phi không phát hiện anh đối xử cô6 không giống như người bình thường, nhưng anh chưa từng bày tỏ cái gì với cô, anh im lặng làm mọi thứ cho cô, huống chi anh c5ũng biết cô có bạn trai. Tình huống thế này cô cũng không nói gì được.
Anh có tình cảm gì đó với cô, An Phi cũng không đoán được, nói là tình yêu thì gượng ép quá, dù là gia cảnh hay bề ngoài cô cũng không thể so sánh được với Lâm Mộng Phạm, anh thích cô vì cái gì? Còn An Phi đối với Vương Dịch Tường là biết ơn nhiều hơn thích, cô đã từng yêu nên biết cảm giác yêu một ai đó thế nào, là ngày nhớ đêm mong, là cảm giác lo được lo mất, cảm giác này không hề tồn tại giữa cô và anh, đây không phải là tình yêu.

Anh đã nói với cậu rồi, anh đây là nghiêm túc theo đuổi, hướng đến mục tiêu kết hôn, không vội.
Trần Long Vũ tức giận nói.
Vương Dịch Tường nhíu mày rồi đưa tay ra hiệu bảo Trần Long Vũ đừng nói nữa, anh đặt chai không lên bàn, đi xuống lầu.
Tức Mặc nằm ở hướng Bắc núi Lao, cách Bắc Cửu Thủy ba mươi phút đi xe, sáng hôm sau, mọi người dậy thật sớm chạy thẳng đến chân núi. Bình thường chín giờ mấy đoàn du lịch mới đến, tám giờ bọn họ đã vào núi, dọc đường không nhiều người lắm, đi lên theo con đường núi uốn khúc và dòng suối trong veo.
Nước suối này từ sông Bạch Sa(2), bắt nguồn từ đỉnh núi phía Bắc, dòng sông chảy qua chân núi thì chảy vòng, có chín khúc, ven sông có đường cho người đi bộ, mỗi lần chuyển hướng phải lội qua sông, phải lội chín lần, mỗi lần lội là một đoạn nước, nên gọi là Cửu Thủy.

Hai người các anh...
Ai đó da mặt mỏng không nói nên lời.
Bốn người quay lại nơi ở, An Phi chăm Tô Mi ngủ, tắm rửa xong, đợi một lúc lâu Lý Mộc Tử mới về.
Chị Mộc Tử, tửu lượng của chị tốt thật.
An Phi thấy sắc mặt của Mộc Tử vẫn như thường, cô hâm mộ nói.

Đến đây là hết à, sao không thấy đạo quan đâu cả?
Tô Mi lúc nãy còn chơi đùa vui vẻ, nhìn thấy phía trước là đường cùng, cô ấy thất vọng nói.


Cung Thái Thanh không ở phía bên này, muốn thì đi sang bên kia.
Trương Phàm nhanh chóng giải thích.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.