Chương 90: Tai nạn giao thông
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1529 chữ
- 2022-02-04 05:38:44
Cô gái hiểu trà à?
Chủ tiệm thấy An Phi xem pha trà rất hiểu biết, mỉm cười hỏi.
Hiểu thì chưa tới đâu, nhưng tôi uống trà lâu rồi,8 ba tôi hiểu trà, mỗi loại trà đều kể ra được từ câu chuyện lịch sử đến thời gian hái, mỗi lần nghe kể đầu tôi muốn nổ tung. Trà này tôi mua 3cho ba uống, ông chủ đừng lừa đảo, tự đập bảng hiệu của mình.
Cô gái lại nói đùa rồi, sau cái tiệm này là xưởng trà của nhà tôi, đả9m bảo tươi mới, vả lại tôi là người ở đây, không trốn được đâu.
Chủ tiệm nhìn có vẻ là người thành thật, lấy vài lon trà trên kệ đưa An Phi,6 giới thiệu kỹ càng cho cô.
Vương Dịch Tường cười nói với An Phi:
Cô cứ ngắm phong cảnh đi, việc lái xe thì để tôi. Tôi từng đi đường này rồi, không có gì đâu.
An Phi nghe lời anh nhìn ra bên ngoài, đường một bên là núi, một bên là vực, nhìn xuống có cảm giác
ngắm nhìn mới thấy chung quanh núi non đều nhỏ bé
(2). Dưới núi, người và xe đều nhỏ bé hơn, xe như món đồ chơi, còn con người là con kiến. Cảnh tượng này khiến trái tim bất giác rộng mở hơn, cả người có cảm giác như đang trôi nổi bên ngoài.
(2)Trích từ Trông núi - Đỗ Phủ.
Xe tiếp tục đi, những chiếc xe đồng hành ngày càng nhiều hơn, đi thêm khoảng 2 ki lô mét nữa lại xuất hiện một con đường có độ dốc bốn mươi độ, xe bên dưới đợi đi lên rất nhiều, nhưng rất ít xe xuống đèo, Vương Dịch Tường lái xe xuống, đột nhiên một chiếc xe màu đen trượt từ dốc xuống, sau đó tiếng va chạm kim loại sắc bén vang lên, xe bọn họ lung lay một chút, cái bóng đen kia tiếp tục trượt xuống dưới.
Hai người nhanh chóng bước đi, vượt qua dòng người rất nhanh, cùng đi ra cửa núi, lên xe đi về.
Bãi đỗ xe đã chật chội hơn lúc nãy, xe khách du lịch cỡ to, xe riêng đỗ chi chít trong bãi đỗ xe rộng lớn trước cửa núi, bọn họ lấy xe rồi chạy xuống chân núi, trước mặt, những chiếc xe lên núi liên tục không dứt.
Vương Dịch Tường và An Phi đi xe phía trước, Trường Phàm lái xe theo sau, xe vừa rẽ, bọn họ lái vào một con đường đèo nhỏ, đường hẹp chỉ có thể chứa được hai chiếc xe, con đường núi dốc đứng, độ dốc tăng lên. Cứ 10 mét lại đến khúc cua rẽ, may là bọn họ nhìn vào kính lồi ven đường nên có thể nhìn thấy chiếc xe đối diện, nếu không thì đến khi nhìn thấy được cái xe cũng không còn kịp nữa. An Phi căng thẳng nhìn vô lăng trong tay Vương Dịch Tường.
An Phi nhìn đông nhìn tây, chọn ba loại trà khác giá, Vương Dịch Tường ở bên cạnh cũng bảo ông chủ cho mì5nh một phần giống An Phi. Ông chủ cân xong, lấy giấy xi măng bọc lại, đưa cho Vương Dịch Tường, tiện thể nhận tiền trong tay anh. Lúc An Phi trả tiền, chủ tiệm nói đã trả rồi, nên cô đem tiền trong tay nhét vào tay Vương Dịch Tường, nhưng anh không cầm. Số tiền này nói nhiều thì không nhiều, ít thì không ít, dù sao để anh thanh toán thì An Phi cũng thấy hơi kỳ quặc, nhưng cứ lằng nhằng như vậy cũng không ổn, đành phải tìm cơ hội trả lại anh.
Sau khi mua trà được một lúc, hai người đi nhanh dọc theo đường núi, Vương Dịch Tường nhìn lướt qua lá trà rồi hỏi An Phi:
Cô thích uống trà à?
Dù sao con gái không nhiều người thích uống trà, ít nhất là anh chưa từng thấy, hình như đa số đều sợ ảnh hưởng đến làn da.
Đúng vậy, nhưng cái này tôi mua cho ba tôi, miệng ông ấy ghê lắm, đến núi Lao mà không mua trà núi Lao, đi về chắc chắn sẽ nhắc tôi đó.
An Phi vừa đi vừa nói chuyện, An Quốc Cường làm Trung y cả đời, sống theo kiểu nửa người cổ xưa, nhưng thứ như uống trà, cổ văn, thư pháp, cờ vây, kinh kịch ông đều thích.
Phản ứng đầu tiên của hai người là:
Không xong rồi, xảy ra tai nạn giao thông!
Vương Dịch Tường lái xe xuống dốc, đậu ở ven đường, Trương Phàm cũng dừng xe lại. Bởi vì xe trước mặt bị trượt xuống, lúc đó Trương Phàm vẫn chưa xuống dốc nên không tông vào, anh ta xuống xe, niệm một câu
A Di Đà Phật
. Xe này là của Tô Mi, nếu bị tông phải, không biết cô ấy sẽ la lối thế nào nữa.
Mấy bác sĩ không thèm nhìn xe thế nào, đi xem có người bị thương trước không đã. Cách bọn họ 30 mét, có một chiếc xe hơi Audi A6 màu đen, cánh cửa bên trái bị móp méo, giống như mặt bệnh nhân bị hủy dung do phỏng vậy, một nửa đèn pha đầu xe rơi ra, có thể nhìn thấy dây điện đỏ xanh lộ ra bên ngoài, đuôi xe bể nát. Phía bên phải thì đỡ hơn, nhưng cũng bị tông đến mức biến dạng, bị một vết lõm to.
Hai người không có dụng cụ gì trong tay, Trần Long Vũ lấy bình rượu trên xe xuống, thấm vào khăn mặt sạch sẽ, dùng rượu rửa miệng vết thương cho cô gái trước, rồi tìm hai cây gỗ nhỏ làm nẹp chân, cố định xương cô gái, dặn dò cô nàng xương đã gãy, đừng động đậy lung tung.
Bốn người trên xe Audi bước xuống, nhìn giống cả nhà đang đi du lịch, người cầm lái là một phụ nữ trung niên. Bà ấy mở cửa xe, lảo đảo ngã xuống, mặt như màu đất, một tay ôm ngực, một tay chống nạnh, ngồi ở tảng đá ven đường không ngừng thở hổn hển.
Sắc mặt người đàn ông trung niên đi cùng cũng vàng như nến, đôi tay khẽ run, đi ra vỗ về lưng người phụ nữ, giống như đang khẽ an ủi.
Lúc xe vừa trượt xuống dốc, quẹt trúng bốn, năm chiếc xe, người đi đường đỡ một người ra ven đường, là một cô gái trẻ tuổi, cô nàng ngồi dưới đất, hai tay ôm chân trái, đau đớn rên rỉ.
Trần Long Vũ đi đầu, cúi xuống nhìn, trên đùi cô nàng bị thương do quẹt phải, chảy máu ra ngoài, anh ấy cúi đầu nói với cô gái:
Tôi là bác sĩ khoa Chỉnh hình, cho tôi xem miệng vết thương của cô một chút được không?
Cô gái gật đầu, Trần Long Vũ cẩn thận kiểm tra rồi nói với Lý Mộc Tử:
Gãy xương rồi.
Cách đó 30 mét, có bốn, năm chiếc xe đều dừng ở đó không dám đi tiếp, người trên xe ào ào xuống xem tình hình thế nào, xem ra trên xe không ai bị thương cả. Đứng trước tính mạng, dường như thiệt hại tài sản không quá quan trọng, trong lòng mọi người ai cũng vui mừng khi
cũng may mà người bình an
.
Một lúc sau, bảo vệ khu vực đã chạy đến, người đàn ông trung niên cao to dẫn đầu mặt hầm hầm. Đối với bọn họ, ngày nghỉ mà phải đi trực đã khổ lắm rồi, còn phải tiếp đón nhiều du khách như vậy, bây giờ còn xảy ra tai nạn, đã vậy còn nhiều xe tông nhau, có cả người bị thương, sao xui xẻo quá vậy chứ.
Bảo vệ gom nhóm An Phi, cô gái bị thương, những chủ xe bị quẹt trúng và đôi vợ chồng trung niên kia lại một chỗ, xem ra người đàn ông trung niên đã gọi điện cho công ty bảo hiểm, cấp cứu 120 và cảnh sát giao thông, ông ta lo lắng liên tục xem đồng hồ.
Một người đàn ông mập mạp cũng bị tông xe, bất mãn than thở:
Học lái xe chưa, nếu chưa học thì đừng lái ra đường hại người. Tôi phải đứng đây đợi công ty bảo hiểm đến với các ông, đợi đến khi nào? Thiệt hại thời gian như thế này ai đền? Phí tổn thất tinh thần tính sao đây? Tôi cũng không muốn đợi cảnh sát đến nữa, mấy ông bồi thường tôi 2000 tệ, tôi đi liền đây, không đứng đây lãng phí thời gian nữa.
2000 tệ, ông đòi hỏi cao quá đó, chiếc Phú Khang của ông đáng bao nhiêu tiền chứ, chỉ xước xíu thôi mà, 2000 tệ à, ông mơ đi.
Người đàn ông trung niên hơi tức giận.
Lái xe xịn thì sao, ỷ xe xịn đi ăn hiếp người ta à, ông tông tôi chứ không phải tôi tông ông.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.