Chương 91: Miếu thờ


Người bán bánh đúc đậu là một bà cụ cao tuổi, bà vừa bưng bánh đúc đậu lên vừa nói:
Cái này được làm từ nước suối trên núi, vừa ngọt vừa lạ8nh, là đặc sản của vùng chúng tôi. Truyền thuyết kể rằng cứ vào mùa xuân, tám vị đạo sĩ thành tiên đi ngang qua đây, bầu rượu của Lý Thiết 3Quải(1) gặp biến cố rơi xuống, có tiên khí đó.


(1) Lý Thiết Quải: Một trong số tám vị tiên của đạo giáo, hình ảnh của ông đi kèm v9ới một thiết trượng và bầu rượu trên vai.
Trên đường xuống núi, An Phi lặng lẽ hỏi Vương Dịch Tường có phải đạo trưởng đã xem nhân duyên cho anh không, Vương Dịch Tường khẽ quát:
Nông cạn, xem toàn diện gia đình, sự nghiệp, nhân duyên, sống chết này nọ, thậm chí triều đại thay đổi, thiên tai chiến tranh đều là phong thủy, triều đại nào cũng có.


Cái đó trong phim là Khâm Thiên Giám(2).

Thấy đạo trưởng nói như vậy, Tô Mi ngừng cười, nghiêm túc khom người lạy một cái, đạo trưởng không đưa tay đỡ cô ấy, chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy. Đợi cô ấy đứng dậy, ông hỏi:
Cô muốn xem chuyện ba mẹ.
Tô Mi mím môi gật đầu liên tục. Đạo trưởng trầm ngâm một lát rồi gật đầu đồng ý.
Trần Long Vũ thấy vậy cũng đi đến, lạy đạo trưởng, đạo trưởng nhìn anh ấy chăm chú nói:
Tạm thời mạng cậu chưa có việc gì lận đận, chuyện mong muốn bấy lâu năm sau sẽ có đáp án, không cần phải xem quẻ.
Trần Long Vũ vội vàng lạy thêm, vẻ mặt vui mừng.

Đi, đi, đi được chưa, đừng kéo nữa.
An Phi hết cách với Tô Mi, Lý Mộc Tử cũng bế tắc như vậy.
Mọi người ăn bánh đúc đậu xong thì đi xuống dốc, đúng lúc nhìn thấy công ty bảo hiểm xử lý sự cố, cứu thương 120 và cảnh sát giao thông đều đến. Bởi vì có sự phối hợp nên sự cố được xử lý trót lọt, xe 120 đưa người bị thương đi, bảo hiểm ký tên, chụp ảnh, cảnh sát giao thông giải tán dòng xe cộ.
Đạo trưởng lạy trả, đứng dậy, ông dẫn Tô Mi và Vương Dịch Tường vào Thiền Điện xem một quẻ. Khoảng nửa tiếng sau, hai người mới đi ra ngoài. Mấy người An Phi không vào, vô cùng tò mò hỏi thăm không thôi, nhưng miệng hai người kia kín như bưng, không chịu nói kết quả xem quẻ.

Bói mà nói ra thì không còn linh nghiệm đâu, chúng ta xuống núi thôi.
Vương Dịch Tường giải vây cho Tô Mi, kéo An Phi ra trước đạo quán, ra đến cửa rồi cúi đầu lạy cửa núi.
Bánh đúc đậu óng ánh trong suốt trong chén, lúc mới ăn thì trơn dai, nhai hơi giống đang 6ăn sứa, mùi vị mát lạnh ngon miệng, cho dù ngậm trong miệng, một lúc sau cũng sẽ tự tan, lại thêm gia vị tự chế làm ai nhìn cũng phải thèm,5 mấy người ăn rất ngon miệng.
Tô Mi tò mò hỏi bà cụ đang dọn dẹp bát đũa:
Dì à, xung quanh đây có miếu thờ gì không dì?
Trong ấn tượng của cô ấy, ở núi Lao chắc khắp nơi đều có đạo sĩ, vừa nãy không thấy ở chân núi, lần này cô ấy vẫn còn hy vọng.
Vừa dứt lời, Tô Mi bật cười khì khì, tất cả mọi người quay sang nhìn cô ấy, cô ấy che miệng, đôi mắt nhỏ lộ ra vẻ vô tội cầu tha thứ, mọi người tiếp tục quay sang nhìn đạo trưởng. Thừa lúc mọi người không ai chú ý đến mình nữa, Tô Mi nói nhỏ bên tai An Phi:
Lúc nãy anh Vương giới thiệu cứ như Đường trưởng lão trong Tây Du Ký giới thiệu vậy, bốn thầy trò chúng tôi đi qua nơi này, phiền đạo trưởng giúp đỡ.
An Phi nhịn cười, khẽ đẩy Tô Mi, Tô Mi nhoài lên người Trương Phàm.
Đạo trưởng quan sát kỹ càng mọi người, chỉ một ụ đá bên cạnh nói:
Mời các vị ngồi.


Các vị đến đây xem quẻ sao?
Một người đàn ông trung niên mặc đạo phục, trên đầu cài lược, hơi mập, đi từ sau điện ra hỏi.
Vương Dịch Tường tiếp chuyện:
Bọn con đi ngang qua nơi này, muốn làm phiền đạo trưởng một phen.


Không thể hỏi quẻ đúng hay sai được, bói toán là chuyện của tương lai. Nhưng mà ông ấy nhìn người rất chuẩn, ông ấy nói trên người chúng ta có sát khí rất nặng, là bác sĩ, cô và Mộc Tử có sát khí nặng nhất. Cô nói xem có đúng không?


Vậy ông ấy cũng có chút bản lĩnh đó.''
Mọi người nghe vậy đều ngẩn người, đạo trưởng chủ động mời anh xem bói, hay là anh có việc gì khó thành? Tô Mi liếc nhìn An Phi, thầm nghĩ:
Trần Long Vũ muốn xem bói, đạo trưởng nói anh ấy không cần phải cầu, còn anh Vương thì một lòng chỉ có Phi Phi, rốt cuộc hai người sẽ là việc tốt gặp nhiều gian nan, hay chỉ là hữu duyên vô phận?

Vương Dịch Tường để tay trái ra ngoài, tay phải bên trong, lạy đạo trưởng một cái, trả lời:
Cung kính không bằng tuân mệnh.

Đi vào cửa, trên tường khắc hình bát quái âm dương, không giống như bát quái âm dương đơn giản, làm người ta có cảm giác khối hình như đang chuyển động không ngừng. Mặt sau bức tường là một bài thơ. Trên cửa chính điện có viết
Điện Tam Thanh
, là nơi thờ cúng thần linh. Bên cạnh phía Đông và Tây có một tấm bia đá, nhìn có vẻ rất cổ kính. Trong điện đốt hương, chỉ có mấy khách hành hương, không thấy đạo sĩ đâu.
Dạo một vòng ra cửa, ngoài hậu viện có một cây ngân hạnh cao to, tán cây che cả nửa mảnh sân, trên cây treo không ít dải vải đỏ, xem ra đây chính là cây nhân duyên bà cụ đã nói. Trước cây là dòng suối nhỏ, nước suối trong vắt thấy rõ đáy, bên trong có mấy con cá nhỏ bơi lội tung tăng, cũng không phải là cá chép giống những nơi khác. Trong viện còn có một bộ bàn đá, là kiểu thường gặp, nhưng mang hơi hướng cổ xưa một chút, bám đầy rêu xanh.
Lý Mộc Tử biết Trần Long Vũ muốn xem nhân duyên của hai người, nếu đạo trưởng đã nói năm sau có đáp án thì bây giờ cô ấy đi xem cũng bằng thừa, mặt cô ấy đỏ lên, không nói gì.
Nói xong, đạo trưởng nhìn Vương Dịch Tường, đôi mắt lóe sáng nói:
Người lương thiện này, cậu có bằng lòng để lão đạo bốc một quẻ lành dữ cho không?


Em có nhân duyên rồi, còn đi cầu nhân duyên gì nữa.
Lý Mộc Tử không tin tâm linh, cũng sợ bị đạo sĩ lừa tiền nên không muốn đi.

Trong ba người chúng ta, chị là chị lớn, sao không sốt ruột gì cả vậy?
Tô Mi đưa tay kéo góc váy Lý Mộc Tử, bắt đầu bám người.
(2) Khâm Thiên Giám: là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.

Minh Thanh gọi là Khâm Thiên Giám, nhưng trước đó thì không, Tần, Hán gọi là Thái Sử Lệnh, nhà Đường gọi là Thái Sử Cục, Hỗn Thiên Nghi Giám...
Anh chưa nói xong đã bị An Phi cắt ngang,
Được rồi, anh chỉ cần nói cho tôi biết ông ấy xem có đúng không?

Vị đạo trưởng này đúng là chủ quan, lúc nói chuyện rất có tầm nhìn, ông có thể đoán được nghề nghiệp của nhóm An Phi, cũng cho mọi người một vài lời khuyên, chỉ vài câu ít ỏi thôi, nhưng người nghe cảm thấy vô cùng có ích.
Tô Mi quấn lấy đạo trưởng muốn xem bói, trước khi tới đây, cô ấy nghe nói đạo sĩ núi Lao xem bói rất linh nghiệm, lần này khó khăn lắm mới gặp được, sao dễ dàng bỏ qua được. Cô ấy vừa nói, Trần Long Vũ là Lý Mộc Tử cũng muốn xem bói, đạo trưởng trầm ngâm vuốt râu nói:
Mỗi ngày tôi chỉ xem ba quẻ, hôm nay đã xem cho một người có duyên, bây giờ chỉ xem được hai quẻ thôi.

Bà cụ chỉ ngón tay lên núi:
Ở đó có một miếu thờ gọi là
Úy Trúc Quan
, trong đó có một gốc cây cầu nhân duyên, nghe kể là cái cây đó có từ thời nhà Tùy, đã hơn 1000 năm rồi, linh lắm. Còn có một cụ đạo trưởng nữa, biết coi bói, ngày nào cũng có người ngưỡng mộ tiếng tăm đến đó, con nhìn đi, mấy người đi đường đó đều đi cầu nguyện, tạ lễ đó.


Tốt quá, tớ muốn đi xem đạo sĩ núi Lao.
Tô Mi vui mừng vỗ tay.
Chỉ trong chốc lát sự cố đã giải quyết xong, tất cả xe đã giải tán. Xe Vương Dịch Tường cũng bị quẹt nhẹ nhưng không ảnh hưởng đến điều khiển, xe của Tô Mi phía sau không bị tông vào. Đoàn người bắt đầu đi miếu thờ, đỗ xe ven đường rồi đi bộ lên núi.
Dọc đường toàn là cây xanh, đi đến giữa sườn núi, một tiểu viện ngói xanh xuất hiện trước mặt mọi người, trước sân được quét dọn vô cùng sạch sẽ, sàn gạch màu xám. Xung quanh sân trồng một dãy trúc, có cả trúc tương phi hiếm thấy, cả sân như đang trôi nổi trong biển tre, vô cùng yên tĩnh, trên cánh cửa, có một tấm biển ghi
Úy Trúc Quán núi Lao
, bên cạnh có một cặp khóa sắt sơn bạc. Hai con sư tử đá ngốc nghếch giữ cửa, nhìn một chút, An Phi có cảm giác mình đang ở Tiêu Tương Quán trong Hồng Lâu Mộng, so với dòng người nối đua nhau không dứt trên núi thì nơi này làm người ta có cảm giác như ở một thế giới khác.

Người ta là người đứng đầu đạo quán, chứ có phải mở sạp hàng nhỏ đâu.
Vương Dịch Tường không hài lòng với nghi ngờ của An Phi đối với chủ quán.


Anh là Đảng viên, là người theo chủ nghĩa duy vật được chưa, còn đi xem bói, còn không giữ vững lập trường như một kẻ không phải đảng viên như tôi.
An Phi chế giễu anh.


Đây là mê tín dị đoan à? Cái này là Phong Thủy học, là tinh hoa lưu truyền từ thời cổ đại.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.