Chương 92: Nói gở



Dư Béo đã hoàn thành xong công việc ban ngày rồi, chắc buổi tối chúng ta không có việc gì làm đâu.
An Phi cười hì hì nhìn biên bản giao ca, Dư Hạo8 Nhiên đưa tay đặt lên vai cô, nghiêm mặt nói:
Đừng không lớn không nhỏ như vậy, gọi anh Dư, còn nữa, có rảnh cũng đừng nói gở ở bệnh viện, nếu kh3ông thần ca đêm sẽ không bỏ qua cho em đâu đấy.


Lý Mộc Tử viết biên bản giao ca xong, liếc nhìn bọn họ một cái, nhún vai nghiêm túc nói:
9Dư Hạo Nhiên, không được rủa tôi, nếu không sẽ không để yên cho anh đâu, buổi tối 12 giờ đêm vẫn quấy rầy anh như thường thôi, anh tin không?

6
Đêm khuya, trên đường cao tốc ngoại thành thành phố L, một chiếc xe khách năm với mươi lăm người đang phóng nhanh trên đường, trên xe, ngoại tr5ừ tài xế, đa số mọi người đều đã tiến vào giấc mộng, chiếc xe treo biển xe Tấn A (1), là xe khách đường dài xuyên tỉnh, để tiết kiệm chi phí hoạt động, người nghỉ xe không ngừng, đêm hôm khuya khoắt chạy nhanh trên đường cao tốc. Tài xế nghe nhạc, khẽ hát theo, sợ mình ngủ quên, thỉnh thoảng còn nói vài câu với ông anh không ngủ bên cạnh.
''Bình tĩnh, lúc này tất cả những người cần có mặt sẽ có người thông báo, việc chúng ta chỉ có thể làm là bám sát tuyến đầu cấp cứu.
Lý Mộc Tử vịn chặt vai An Phi, nhìn chằm chằm vào ánh mắt hốt hoảng của cô, giống như muốn truyền năng lượng cho cô bằng ánh mắt.
An Phi cũng nhìn chằm chằm vào mắt Lý Mộc Tử, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy nghị lực.
Ừm, em biết rồi.
An Phi gật đầu mạnh, nhìn căn phòng cấp cứu vô cùng quen thuộc, đúng, tình huống có hỗn loạn bao nhiêu thì đây cũng là sân nhà của bọn họ, cô là chủ nhân ở đây.
An Phi kiểm tra lại những thiết bị sơ cứu thường dùng, bơm đầy túi oxy, điều chỉnh thông số máy thở, mọi thứ đều đã sẵn sàng.
Sau 10 phút từ khi Lý Mộc Tử nhận điện thoại, phòng cấp cứu bắt đầu lục tục người đến, người đầu tiên đến là y tá trưởng Lưu San mặc đồ ngủ, chân mang dép lê, cô ấy sống ở ký túc xá, vừa nghe điện thoại của Chủ nhiệm Thôi, cô ấy lập tức đi từ cửa sau bệnh viện chạy vào khoa. Người thứ hai đến là Chủ nhiệm Thôi, mặc dù phải vội vàng ra khỏi nhà, nhưng chị vẫn trang điểm nhẹ, dáng vẻ thong dong, nhưng vẫn có thể thấy tâm trạng sốt ruột của chị qua hàng lông mày bị vẽ loạn. Hàn Kiến Quốc, Điền Quân, Từ Tự Khiêm, Dư Hạo Nhiên, Quách Cường, Tôn Hạ Bình là tốp người đến tiếp theo.
Tốc độ của chiếc xe đối diện phải hơn 100km/h, không dám nghĩ nếu tông vào nhau sẽ có chuyện gì xảy ra, cũng không đủ thời gian để lái xe nghĩ ngợi, lúc nãy nếu ông không giảm tốc độ thì có lẽ hai đầu xe sẽ không tông vào nhau, nhưng ông lại giảm tốc độ, ông chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thân xe của ông đã bị xe container nghiền nát, ngay lập tức ông mất đi ý thức.
Cũng may xe khách đã giảm tốc độ, xe container lại tông vào bên hông, xe khách mới có cơ hội được sống. Lúc xe container tông mạnh vào, xe khách lộn hai vòng, lật vào rãnh sâu bên cạnh, sau đó xe container bị cản lại, tốc độ giảm bớt nhưng vẫn cắm đầu xuống rãnh sâu, đầu xe container bị tông không còn hình thù gì nữa, cũng không thấy bóng dáng tài xế đâu.
(1) Tấn A: Biển số xe ở thành phố Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây.
Đột nhiên một chùm sáng chói mắt từ làn đường đối diện chiếu đến, tài xế rùng mình, vội vàng phanh lại. Giữa đường cao tốc có dải ngăn cách, thường thì ánh đèn xe ở phía đối diện chiếu qua sẽ không chói mắt đến vậy, trừ khi... Dường như tài xế cũng sợ hãi với xác minh của mình, đèn xe càng lúc càng đến gần, một chiếc xe container lao về phía xe khách nhanh như chớp.
Bệnh viện có kế hoạch ứng phó khẩn cấp, từ khi nhận được điện thoại của tổng phụ trách, cả bệnh viện đang ngủ phải tỉnh dậy, Viện trưởng, Chủ nhiệm khoa, y tá trưởng và các phòng phụ trợ như khoa Y tế, hậu cần, siêu âm, CT, xét nghiệm v.v, nhân viên tuyến hai chịu trách nhiệm xử lý từng tình huống khẩn cấp, nhân viên tuyến ba cũng bị gọi dậy, mấy trăm người từ các hướng thành phố L chạy về bệnh viện tụ họp.

Chị Mộc Tử, chúng ta có cần phải báo Chủ nhiệm không, có cần báo cho khoa Truyền máu, hay là đẩy máy hô hấp đến phòng giám sát dự phòng...
An Phi hơi luống cuống tay chân.
Trước 11 giờ đêm, ca đêm vô cùng yên tĩnh, căn bản là không nhìn thấy bệnh nhân nào trong hành lang cả, đến khi vừa qua 11 giờ, công việc bắt đầu lu bu, 11 giờ 15 phút, điện thoại cấp cứu đột nhiên vang lên, Lý Mộc Tử và An Phi đột nhiên có cảm giác gì đó khó hiểu, Lý Mộc Tử nhận điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc nói:
Đã rõ, được.


Tổng phụ trách gọi đến, chỉ huy trung tâm 120 nói trên cao tốc Tây Giao xảy ra một vụ tai nạn giao thông đặc biệt lớn, số người thương vong không rõ, chỉ huy trung tâm 120 đã điều xe đưa người bị thương đến khoa Cấp cứu chúng ta, mở Kênh Xanh toàn bộ, cố gắng cứu chữa.
An Phi ngạc nhiên, tai nạn giao thông đặc biệt lớn lại xuất hiện trong chuỗi ngày nghỉ, đúng là làm người ta khó chấp nhận được.
Y tá trực ca Trương Mạt Lỵ dẫn y tá khác đi đến quầy thuốc cấp cứu, lấy một xe thuốc về, trong tình huống bình thường, mỗi chiếc xe cấp cứu chỉ có từ 5 đến 10 ống mỗi loại, trong lúc điều trị bệnh nhân, nếu không đủ thì có thể để người nhà đến quầy thuốc cấp cứu mua thêm, chuyện lần này chắc không thể nhờ người nhà được, vả lại cứu chữa nhiều bệnh nhân một lúc như vậy, chạy một chuyến đến quầy thuốc cấp cứu thì hợp với thực tại hơn.
Lý Mộc Tử lấy dụng cụ đặt nội khí quản và dụng cụ soi thanh quản qua, đủ các loại đặt nội khí quản, từ lớn đến nhỏ, gọi phòng giám sát và phòng theo dõi mang máy hô hấp, máy điện tim vào dự phòng, thiết bị sơ cứu và máy rung tim được chuyển đến phòng săn sóc tích cực.
Truyền thống của khoa Cấp cứu là cả năm phải làm việc 24 giờ, dù là 30 hay mồng một, mười lăm, chỉ cần trong khoa xảy ra chuyện, người khoa Cấp cứu lúc nào cũng phải chạy theo.

Tiếng xe 120 quen thuộc truyền đến, nghe tiếng không chỉ là một chiếc, ít nhất là 3 chiếc, Từ Tự Khiêm dẫn nhóm y tá đẩy băng ca ra cửa để nhận bệnh nhân. Từng chiếc băng ca nối đuôi nhau được đẩy vào phòng cấp cứu.
Tai nạn giao thông, hơn năm mươi người trên xe khách đường dài bị xe container tông vào, lật xuống rãnh sâu, hiện trường rất thê thảm, đầu xe container và xe khách không còn nữa, đây là nhóm bị thương đầu tiên, phía sau còn nữa.
Các bác sĩ theo xe 120 vội vàng báo bệnh trạng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.