Chương 93: Chạy đua


Người tổng phụ trách trực tối nay là trưởng phòng Tiêu bên hậu cần, buổi tối ông làm việc ở phòng trực, là người đầu tiên nhận 8được tin có rất nhiều người bị thương. Thông báo xong những người phải có mặt, ông lập tức đến sảnh cấp cứu, họp trực tiếp với3 Chủ nhiệm Thôi. Trước khi những người bị thương được đưa đến, các phòng khoa Ngoại ít nhiều cũng đã có bệnh nhân.

Nhó9m đầu tiên đa số bị thương nặng, nhưng vấn đề là không phải cùng một hệ thống, nên đành chia khoa theo trọng thương, khoa Não 6nhận bệnh nhân tụt kẹt não, khoa Ngoại tổng quát nhận khám vỡ nội tạng, khoa Ngoại lồng ngực nhận kiểm tra máu ngực, tràn khí 5màng phổi. Ai cũng bận liên lạc phòng phẫu thuật, tìm máu phù hợp, ký tên, lập kế hoạch phẫu thuật.
Chủ nhiệm Thôi chú ý đến một cậu bé tám tuổi bị thương, đó là cậu bé bị gãy xương chậu. Cậu bé cứ yên lặng nằm đó, trong một đám người sợ hãi mất khống chế, cậu lại yên lặng lạ thường, trên người cậu dính đầy tro bụi và vết máu, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay cũng vậy, sắc mặt cậu tái nhợt vì mất máu, mạng sống đang lẳng lặng trôi đi mất.
Con trai, con tên gì, đi xe với ai?
Chủ nhiệm Thôi dùng tiếng phổ thông, nhẹ nhàng hỏi.
Cậu bé cũng trả lời lại bằng tiếng phổ thông:
Con về nhà bà ngoại với mẹ, lúc con ngủ, xe bị lật, dì à, dì biết mẹ con ở đâu không? Con không thấy mẹ, con sợ lắm.
Giọng nói của cậu hơi run run, muốn khóc nhưng không dám khóc, sợ mình khóc thì sẽ bị mọi người xung quanh ghét bỏ.
Lý Mộc Tử và An Phi sắp xếp cho một vài bệnh nhân trọng thương đi chụp CT ở phòng CT, những bệnh nhân bị suy hô hấp phải dùng máy hô hấp không thể chuyển đi được thì cần được điều trị trước, khoa Truyền máu liên tục truyền máu cho bệnh nhân cần truyền. Chủ nhiệm Thôi đứng cạnh theo dõi máy giám sát bệnh nhân, đề phòng có người đột tử.
An Phi sắp xếp số cho tất cả bệnh nhân xong, bảo y tá xác định số hiệu ở cổ tay, đề phòng nhận sai bệnh nhân, sau đó bắt đầu điều trị cho bệnh nhân dùng thuốc. Những bệnh nhân này mới vừa trải qua một vụ tai nạn giao thông thảm thiết nhất, tâm trạng không ổn định, lại không có người nhà, người đau đớn kêu to, người sợ hãi mất khống chế, không khí trong phòng cấp cứu vốn căng thẳng bây giờ trở nên giống như thùng thuốc súng vậy.

Ở đây chỉ có những người bị trọng thương thôi, có lẽ mẹ con không bị thương nặng đâu, lát nữa xe cấp cứu sẽ chở cô ấy đến, con cứ phối hợp điều trị, đợi đến lúc mẹ con đến thăm con mới khen con ngoan được chứ.
Chủ nhiệm Thôi đưa tay xoa mái tóc dính đầy bụi đất và vết máu của bé trai, mỉm cười an ủi cậu. Gãy xương chậu là một trong những loại bị thương nguy hiểm nhất, không thể phẫu thuật cầm máu được, máu chảy nhiều sẽ nhanh chóng làm bệnh nhân mất máu, tử vong, nhất là cậu bé vẫn còn nhỏ như vậy lại càng nguy hiểm hơn.
Chủ nhiệm Thôi nhìn ống tiêm cỡ to mà Trương Mạt Lỵ gắn trên tay cậu bé, chị tăng tốc độ truyền dịch, nhưng huyết áp của cậu vẫn dao động xung quanh phạm vi bị sốc, trong lòng chị căng thẳng.
Chủ nhiệm Thôi, cậu bé này để phòng giám sát cấp cứu nhận đi, tôi đi liên lạc truyền máu.
Điền Quân đứng sau lưng chị nói, nhà ông cũng nằm trong khu chung cư bệnh viện, là nhóm nhân viên đầu tiên chạy đến khoa Cấp cứu.
Những người trong khoa Cấp cứu có trách nhiệm ổn định các triệu chứng mạng sống của bệnh nhân, cố gắng để bọn họ chống đỡ đến lúc lên bàn mổ.
Lý Mộc Tử vừa đặt nội khí quản cho những bệnh nhân vừa tới, đem một xấp giấy tờ xét nghiệm và kiểm tra cho trưởng phòng Tiêu để ông ký tên. Dù sao có gấp đến mấy cũng phải làm đầy đủ thủ tục, trưởng phòng Tiêu gọi điện cho quầy thu ngân, dặn bọn họ mở một danh sách đặc biệt, chỉ dành cho những bệnh nhân tai nạn giao thông, mọi chi phí đều dựa theo danh sách này, tuyệt đối không được làm chậm trễ việc điều trị vì vấn đề tiền bạc, vậy là vấn đề lấy thuốc và kiểm tra đều được giải quyết, giảm thiểu phiền phức ký tên cho từng bệnh nhân.

Để em xử lý vết thương đùi của cậu bé đã, rồi sẽ thông báo cho khoa Phóng xạ chụp X- quang, nhớ bảo y tá cầm phim chụp cho em xem luôn, để xem bệnh có nặng cần phẫu thuật không.
Trần Long Vũ đứng cạnh nói với Điền Quân. Anh ấy và Vương Dịch Tường ở khu dân cư cạnh bệnh viện, vừa nghe thấy tiếng xe cấp cứu liên tiếp đã đoán được bệnh viện có chuyện nên lập tức chạy đến, là bác sĩ khoa Chỉnh hình đầu tiên đến.

Bệnh nhân gãy xương chậu thường không cần phẫu thuật, do đó vết thương bị chảy máu nhiều bên ngoài, đa số là rướm máu, đối với bọn họ, truyền máu quan trọng hơn phẫu thuật, nếu cậu bé này có thể chống đỡ qua 48 giờ đầu tiên thì sẽ có hy vọng sống sót. Chủ nhiệm Thôi thân là chuyên gia khoa Nhi, đặc biệt thương yêu trẻ con, chị nói với Điền Quân:
Anh cứ đến phòng giám sát trước đi, chăm sóc đứa bé này thật tốt, đợi chút nữa nếu có bệnh nhân nặng nào không cần phẫu thuật thì đưa qua đó, tối nay vất vả cho anh rồi.
Điền Quân khẽ gật đầu, dẫn cậu bé qua phòng giám sát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.