Chương 98: Đừng đừng đừng


(1) Lõa hôn: Là từ để chỉ hôn nhân không nhà, không xe, không nhẫn cưới, không làm hôn lễ cũng không có tuần trăng mật.

Không biết từ khi nào,8 anh ta trở thành người đàn ông không thích về nhà, sợ về nhà sẽ gặp cô vợ thần kinh, cô ấy luôn nghi ngờ anh ta hết cái này đến cái khác, cho dù một3 dòng tin nhắn điện thoại cũng không bỏ qua.
Anh ta chán chường về nhà, đòi ly hôn, nhưng cô vợ quyết định không buông, cô nói cho anh ta biết, nếu anh ta ly hôn, cô ấy sẽ đưa anh ta vào tù. Mất ngủ cả đêm, anh ta quyết định bắt tay làm hòa với vợ, ít ra cũng làm vợ chồng trên danh nghĩa. Còn cô ta, anh ta đã không lo được nữa.
Cô ta nói chia tay với anh ta, mời anh ta ăn một bữa cơm cuối cùng, chính xác, bữa tối cuối cùng. Anh ta không muốn nhận lời, nhưng nhìn thấy đôi mắt trong suốt của cô ta hiện lên sự tuyệt vọng, không biết sao anh ta lại mềm lòng nên đã đồng ý. Trong căn nhà chung cư của cô ta, sau khi ăn cơm xong, anh ta không mở nổi mắt, cô ta ghé vào tai anh ta lẩm bẩm:
Em không còn cái gì cả, thanh danh đã mất, vì chuyện ly hôn, ba mẹ không cho em bước chân vào cửa, bây giờ, nếu cả tình yêu em cũng không có, em không biết em còn lý do gì để sống nữa. Hay là chúng ta cùng nhau đi, sang đến bên kia chỉ có chúng ta thôi, anh sẽ không bỏ em được.
Anh ta sợ hãi, cố gắng giãy giụa nhưng không có chút sức lực nào, dần dần không còn biết gì nữa.
Cô ta cho anh ta uống thuốc ngủ, chuẩn bị tự tay lấy mạng anh ta, sau đó để trừng phạt sự ngu xuẩn của mình, cô ta sẽ uống Paraquat. Thẩm Đồng Đồng là người như vậy, tàn nhẫn với anh ta, nhưng càng tàn nhẫn hơn với mình, không chừa lại một đường lui.
Anh ta và cô ta quen nhau năm năm, cô ta trao cho anh ta những năm tháng tươi đẹp nhất của mình.
Người thông minh như cô ta nhanh chóng hiểu ra, thì ra chỉ lấy danh nghĩa tình yêu để cô ta không bỏ đi, lần nào cũng lừa cô ta sẽ ly hôn sớm thôi, nhưng đó cũng chỉ là một câu chuyện cổ tích không có thực mà thôi. Cô ta bắt đầu uy hiếp anh ta, dùng gia đình, dùng tiền đồ của anh ta, dùng thanh danh anh ta. Cô ta càng đến gần, anh ta càng xa cách, cô ta không còn là sự hoạt bát, không còn là sự cứu rỗi, không còn là sự chờ mong nữa, cô ta trở thành thuốc độc của anh ta, khuôn mặt làm người ta ghê tởm.
Sự khác thường của anh ta rốt cuộc cũng đến tai cô vợ, bình thường cô ấy rất điềm đạm, vậy mà lần này lại đến công ty anh ta náo loạn một phen, trong sự miêu tả của cô vợ, cô gái kia chính là Phan Kim Liên, trong phút chốc tin tức trăng hoa này làm kinh động cả công ty. Lãnh đạo tìm anh ta nói chuyện, bảo anh ta nhanh chóng giải quyết chuyện riêng, nếu không chuyện thăng chức vốn đã được định sẵn của anh ta cũng sẽ trở thành vô vọng.
Lúc ở chung, sự ngây thơ và chưa có nhiều kinh nghiệm sống của cô ta đối với anh ta như là một đóa hoa anh túc, muốn ngừng nhưng không được, anh ta bị chìm sâu trong sự dịu dàng, anh ta không thể cho cô ta một cuộc hôn nhân nhưng vẫn tiếc nuối cảm giác vui vẻ khi đi cùng cô ta, anh ta cho rằng cô ta chính là tình yêu đích thực, bọn họ có thể ở cạnh nhau mà không cần danh phận, nhưng càng ngày cô ta càng không vui, dằn vặt chuyện bọn họ không thể cùng nhau quang minh chính đại đi dưới ánh mắt mặt trời, dằn vặt việc anh ta lừa gạt mình.
Cô ta liều lĩnh đợi chờ anh ta, cuối cùng anh ta cũng bắt đầu sợ hãi, sợ nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của cô ta, sợ nghe cô ta miêu tả cuộc sống tương lai của hai người, sợ cô ta mong đợi một đứa con, sợ cô ta vô tình hoặc cố ý thân thiết với mình trước mặt đồng nghiệp. Anh ta bắt đầu cách xa cô ta, bắt đầu không nhận những cuộc điện thoại, bắt đầu sử dụng quan hệ chuyển vị trí công tác của cô ta.
Ngày thứ ba anh ta nằm viện là ngày anh ta ra khỏi phòng giám sát, chuyển đến giường 10, bác sĩ điều trị là một nữ bác sĩ trẻ tuổi hiền hòa, đối với bệnh nhân khác đều ôn tồn dễ gần, nhưng lại nghiêm mặt với anh ta, giống như nhìn thấy một tên tội phạm tội ác tày trời vậy. Anh ta đoán bác sĩ An này là người tiễn Đồng Đồng đi.
Hôm sau, thừa dịp người nhà không chú ý, anh ta lén lút trốn ra khỏi phòng bệnh, tìm cả khu phòng bệnh cũng không tìm thấy Đồng Đồng, anh ta tìm được bác sĩ An, hỏi cô phòng của Đồng Đồng, anh ta biết cô chắc chắn biết.
Lúc đầu, anh ta luôn một mình tăng ca đến giữa đêm ở phòng làm việc, bận rộn công việc, dần dần 9lại có thêm một cô gái cũng không muốn về nhà.
Lúc mới quen, anh ta đã bước vào độ tuổi chững chạc, trong cuộc sống vô vị thường ngày chợt xu6ất hiện một người hoạt bát trẻ trung như cô ta, anh ta cảm thấy cô ta đã cứu rỗi mình, mỗi người đàn ông đều có giấc mơ hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ5, vợ là hoa hồng đỏ, còn Thẩm Đồng Đồng chính là hoa hồng trắng của anh ta.
Cuối cùng, không ngờ hai người lại rơi vào kết cục như vậy, yêu nhau lắm cắn nhau đau, quả nhiên là vậy. Anh ta không hận cô ta, chỉ hận chính mình, vì sao không từng suy nghĩ đến cô ta, để cô ta còn trẻ đã rơi vào địa ngục của mình, hận tại sao mình lại may mắn như vậy, nếu hai người cứ cùng nhau xuống suối vàng không phải tốt hơn sao? Anh ta hận mình ích kỷ đã phá hoại hai gia đình, cuộc đời không còn gì vui vẻ để sống tiếp.
Tuy anh ta đã tỉnh lại, bác sĩ vẫn yêu cầu anh ta ở lại phòng giám sát theo dõi 72 giờ, vợ anh ta lấy lý do vì Thẩm Đồng Đồng cũng nằm viện nên không hy vọng anh ta chuyển ra, vậy nên anh ta không đi được, chỉ có thể lẳng lặng ở trong phòng giám sát, nghe tiếng ồn của dụng cụ điện tử, tưởng tượng tính mạng mình đang dần dần trôi qua.

Anh còn dám đến hỏi phòng cô ấy à?
Bác sĩ An lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt cô nhìn anh ta như đang nhìn hung thủ giết người, ánh mắt này làm anh ta lạnh run lên.


Cô ấy chết rồi, quy trình tử vong của bệnh nhân uống Paraquat tương đương với chôn sống, mạng sống từ từ mất đi, mãi đến trước khi chết vẫn còn tỉnh táo. Cô ấy đã chết ở giường 9, cách vách anh, anh không nghe thấy tiếng cô ấy khóc à?
Bác sĩ An giễu cợt cười nhìn anh ta, anh ta thấy thế giới trước mắt mình bắt đầu xoay tròn.

Anh ta lảo đảo trở về phòng bệnh, quỳ rạp xuống cạnh giường, ở đâu đó trong ngực nhói đau, làm anh ta ngạt thở, anh ta run rẩy đưa tay chạm vào vách tường bên cạnh, bên kia vách tường là bến cuối cùng Thẩm Đồng Đồng tạm biệt cuộc đời, vào thời khắc đó, chắc cô ấy vẫn hận mình. Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, trong phòng bệnh cách vách dường như còn tiếng cô thở dài, anh ta không dám đến đó, không dám nhớ lại sinh mệnh hoạt bát yêu đời kia, giọt nước mặt hối hận không kìm được trào ra, anh ta tựa vào góc tường mà khóc, hoàn toàn không quan tâm đến những ánh mắt khác thường bên cạnh trong phòng bệnh, nếu được quay lại một lần nữa, anh ta thà rằng chưa bao giờ gặp cô ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.