Chương 99: Cái gì? bệnh nhân chạy rồi


Xem ra Triệu Lam đã trải qua chuyện như thế này, vừa nghe Viên Lâm lo sợ nói xong, chị ấy cũng không lấy làm lạ, bình tĩnh nói:
Là bệnh nhân ngộ đ8ộc Phốt pho(1) nhỉ, có phải mấy em cho dùng Atropine(2) quá liều không? Bệnh nhân dùng thuốc này không hợp sẽ không thể khống chế được cơn buồn bự3c, lúc trước bọn chị dùng đến hai đai trói dành cho bệnh nhân thường mà còn không khống chế nổi bệnh nhân này, đành phải lấy drap giường làm dây t9hừng, trực tiếp vắt ngang bả vai bệnh nhân buộc trên giường, có giãy giụa thế nào cũng vô dụng.


(1) Ngộ độc Phốt pho: Ngộ độc thuốc trừ s6âu Phốt pho hữu cơ, thường xảy ra ở nông thôn nhiều hơn thành phố, gây rối loạn phối hợp cả vận động, cảm giác; thường bắt đầu ở chân với cảm giác5 rát bỏng, kim châm rồi yếu cơ; liệt với tính chất liệt mềm, liệt ngoại vi tiến triển, có thể gặp liệt tứ chi đến liệt toàn thân gây suy hô hấp và tử vong
Viên Lâm nhìn thoáng An Phi, sốt ruột lắc đầu, khuôn mặt đau khổ nói:
Không có, tôi chỉ dùng đủ liều bác sĩ dặn thôi, bệnh nhân này đột nhiên trở nên cáu kỉnh, bọn tôi không kìm cậu ta được, chưa kịp gọi cho bác sĩ An thì cậu ta đã chạy ra ngoài rồi, cửa phòng giám sát đã khóa, cậu ta đập nát cửa kính chạy ra ngoài, không biết có bị thương không.

Nghe xong, An Phi trợn mắt:
Tông cửa chạy à?
Cô nhìn mảnh vỡ cửa kính sắc bén, dưới đất đầy mảnh kính vụn, nhìn đại sảnh cấp cứu trống rỗng, cô cảm thấy tên nhóc này đúng là rất có tính khiêu chiến.

Hả, thật sự là Tiểu Lỗi nhà chúng tôi sao, sao thằng bé lại như vậy?
Một vài người nhà vây quanh, một người phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi, tóc ngắn, hơi mập, khuôn mặt có vẻ tiều tụy, đôi mắt to có thần, hiếm khi thấy phụ nữ nông thôn nào thông minh như vậy, nghe thấy tiếng An Phi lập tức chạy nhanh đến, dẫn đầu nhóm người phía sau.
An Phi nhìn bà ta hỏi:
Mọi người đều là người nhà của giường ba à?

An Phi nói với người phụ nữ trung niên:
Lúc Diêu Minh Lỗi phát bệnh chạy đi không mặc quần áo, cũng may bây giờ là ban đêm, nếu không bị người khác nhìn thấy lại tưởng là tên điên mà đánh thì phiền phức lắm, thuốc giải độc Atropine chỉ có tác dụng trong một thời gian ngắn thôi, chắc cậu ta cũng chưa chạy đi xa đâu, các bác đừng đứng đây đợi nữa, tản ra đi tìm đi, nhớ cầm theo quần áo.

Người nhà gật đầu rời đi, mấy phút sau, ai cũng cầm theo quần áo đi tìm người, An Phi đến cửa phòng giám sát, nói với người nhà đang nhiệt tình vây xem:
Đều là người cùng phòng cả, lúc khó khăn thì giúp đỡ nhau một tay, mọi người ai đồng ý giúp thì cũng đi tìm luôn đi, điện thoại của chúng tôi là... Lúc nào phát hiện bệnh nhân thì có thể gọi cho chúng tôi, cảm ơn mọi người.
Nghe cô nói vậy, nhóm người vây xem cũng nhiệt tình hô hưởng ứng một tiếng, sau đó không ít người cũng gia nhập vào đội tìm người.
Thấy An Phi nổi giận, người phụ nữ nín khóc, trừng lớn mắt nhìn cô, đợi An Phi nói xong, bà ta yếu ớt hỏi:
Bác sĩ, cô nói cho chúng tôi biết bây giờ phải làm gì đây, còn chuyện khác chúng ta nói sau đi, con trai nhà tôi chạy ra đường bị xe tông thì làm sao bây giờ? Hay té xuống ao hồ thì sao?
Người phụ nữ không ngốc, những người xung quanh đều xem bà ta là người đáng tin, có thể bình thường ở nhà cũng làm chủ. Bà ta thấy An Phi không muốn cãi nhau với mình, cũng tự hiểu tìm người là chuyện cấp bách, càng kéo dài thời gian, bệnh nhân càng nguy hiểm.
Thấy bà ta cũng hiểu lý lẽ, An Phì kìm cơn giận, cố gắng hết sức gọi hai cuộc cho Dư Hạo Nhiên, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng bảo vệ trong đám người vây xem, trong đầu cô chợt bừng sáng, có cách ngay lập tức, cô quay qua nói với Viên Lâm:
Mau gọi điện cho tổng phụ trách ca đi, nhờ ông ấy liên lạc với phòng bảo vệ giúp đỡ, để bọn họ cho người đi trực tìm bệnh nhân xung quanh bệnh viện, ngoài ra bảo bọn họ thông báo 110, hỗ trợ tìm người.
Viên Lâm nhanh chóng đi gọi điện thoại.

Cứ vậy chạy đi
, nghĩa là một người đàn ông trần truồng chạy trên đường trong đêm, dù là ai đi chăng nữa, cũng là một nhiệm vụ không thể hoàn thành được, An Phi cảm thấy cô sắp suy sụp rồi, chuyện gì vậy chứ.
Cô nhìn Triệu Lam và Viên Lâm xin giúp đỡ, dù sao cô cũng là tân binh ở đây, còn hai người kia đã làm ở khoa Cấp cứu hơn ba năm rồi, kinh nghiệm đầy mình, chắc cũng từng gặp những tình huống như vậy. Nhưng rõ ràng là hai người cũng không có ý kiến nào tốt, Viên Lâm nhìn lại cô với ánh mắt tràn đầy mong đợi, hy vọng cô có cách, Triệu Lam hơi bĩu môi, khuôn mặt bất lực, nhưng dù sao chị ấy cũng là nhân viên kỳ cựu của khoa Cấp cứu rồi, nhẹ nhàng nói bên tai An Phi:
Trước tiên cứ thông báo tình trạng bệnh với người nhà đã, nếu không lát nữa bọn họ làm loạn lên mất, trước khi đi tìm bệnh nhân, cần ổn định người nhà trước đã.

(2) Atropine: là thuốc ức chế đối giao cảm hiệu quả nhất trong trúng độc cấp thuốc trừ sâu gốc phốt pho hữu cơ.
An Phi cười khổ hỏi:
Vậy có khác gì trói tội phạm đâu? Viên Lâm, chị Lam nói đúng không? Có phải là dùng quá liều Atropine không?

Người phụ nữ trung niên không đợi An Phi nói tiếp, trả lời:
Tôi là mẹ nó, đây là ba, chú, chú ba, còn kia là cô nó. Bác sĩ, Tiểu Lỗi nhà chúng tôi chạy đi, các cô phải tìm được đó, nếu xảy ra chuyện bất trắc tôi cũng không sống nổi đâu.
Vừa nói đã bắt đầu khóc, giọng nói lúc cao lúc thấp, là giọng điệu khóc lóc làm khó của người đàn bà chanh chua một khóc hai quậy ba thắt cổ.
An Phi vốn đã buồn bực, giờ lại bị tiếng khóc của bà ta châm dầu vào lửa, cô nổi giận đùng đùng nói:
Tôi không tin lúc nãy bác không nhận ra con trai mình chạy đi, cậu ta không mặc quần áo, người khác sẽ không nhận ra, nhưng bác làm mẹ mà cũng không nhận ra sao? Cậu ta chạy ra ngoài, nhà bác nhiều người vậy mà còn không cản được, vậy thì phòng giám sát chỉ có hai y tá thì cản được chắc? Tại sao cậu ta lại như vậy? Sau khi dùng thuốc giải độc sẽ có tác dụng phụ, lúc người nhà bệnh nhân vừa đến chúng tôi đã nói trước cả, bác không biết cũng không sao, đợi lát nữa tôi sẽ giải thích kỹ càng một lần nữa cho bác. Đương nhiên, nếu bác không vội đi tìm con thì bây giờ tôi giải thích luôn cũng được.

Lời nói làm người ta tỉnh mộng, bên ngoài phòng giám sát có người nhà bệnh nhân, nhóm An Phi nóng vội quá nên chưa nói tình hình cho người nhà.
An Phi giương mắt nhìn, bên khu người nhà có ba, bốn người lo lắng nhìn qua hướng cô, đúng là người nhà giường ba, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng chấn chỉnh cảm xúc rối loạn lại, cất cao giọng hô:
Bệnh nhân Diêu Minh Lỗi giường ba vừa chạy đi, người nhà ở đâu?

Cô cảm thấy miệng mình khô khốc, mấp máy môi, cô gắng bình tĩnh nói:
Cậu ta mặc đồ bệnh nhân chạy đi sao? Vừa nãy cô và Triệu Lam thấy bóng trắng rõ ràng, biết rõ khả năng này cực kỳ nhỏ, nhưng trong lòng cô vẫn ôm một tia may mắn.
Viên Lâm thở dài:
Sao được, bệnh nhân phòng giám sát không được mặc quần áo mà, cậu ta cứ vậy chạy đi luôn đó!

Sắp xếp xong, cô trở lại phòng làm việc bác sĩ cẩn thận xem bệnh án của Diêu Minh Lỗi, hệ thống điều trị nội trú của bệnh viện nhân dân thành phố L đã được tự động hóa, bệnh án và lời dặn dò của bác sĩ đều có thể hoàn thành ngay trên máy tính, bao gồm cả y tá ghi chép gì cũng dùng máy tính. Nhưng bệnh án và lời dặn dò của bác sĩ của khoa Cấp cứu vẫn phải viết tay, phòng giám sát cấp cứu vừa có bệnh nhân cần giám sát và cả bệnh nhân nhập viện, nên làm bằng cả hai cách.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.