Chương 696: Cuộc Điện Thoại Bất Ngờ!
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2452 chữ
- 2020-05-09 12:51:10
Số từ: 2446
Nguồn: Mê Truyện
Quan Kế Vũ tò mò nhìn theo Trần Kinh, ông ta cố gắng tìm trên mặt Trần Kinh một chút giả dối, nhưng ông ta thực sự không tìm ra được.
Về vụ việc dự án bán sơn Hào Đình ở thị trấn Ngọc Vân bị đình công, Trần Kinh kinh ngạc nói:
-Sao? Dự án đó vẫn chưa khởi công sao? Nếu đã phù hợp hết tiêu chuẩn rồi, tại sao vẫn chưa khởi công?
Quan Kế Vũ nghe thấy lời của Trần Kinh, lúc đó không biết thế nào, dở khóc dở cười.
Công trình không thể khởi công, nguyên nhân cơ bản là vì Trần Kinh vẫn chưa gật đầu, nhưng hiện giờ Trần Kinh lại quay lại hỏi vì sao công trình vẫn chưa được khởi công, ông ta biết trả lời thế nào?
Ông ta chỉ có thể im lặng không nói gì.
Trần Kinh hua tay nói:
-Quan Tổng, việc này ngày mai tôi sẽ đi hỏi lại, xem ý kiến của những vị lãnh đạo bên Ủy ban. Đảng ủy chúng tôi chỉ quyết định phương hướng, những việc đại cục, cụ thể là dự án nào, đều do Ủy ban phụ trách cả. Một mình tôi và nhưng đồng chí khác trong Đảng ủy đều không hỏi về những vấn đề cụ thể.
Quan Kế Vũ lúng túng không biết nói gì, Đinh Quốc Sư đứng bên cạnh mới đến giải vây nói:
-Được rồi, Quan Tổng, việc này của ông Bí thư Trần đã nói là sẽ hỏi hộ, chắc chắn là không phải chỉ nói mồm! Yên tâm đi, việc này không còn vấn đề gì nữa rồi!
Quan Kế Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liên tục cảm ơn Trần Kinh, trong lòng cảm thấy rất kì quái.
Sau khi bữa cơm kết thúc, Đinh Quốc Sư nói sẽ sắp xếp tiếp tăng hai, Trần Kinh vội từ chối khéo, nói một thôi một hồi hắn mới có thể thoát thân.
Trác Phong lái xe trở Trần Kinh về nhà, trên đường, anh ta đột nhiên nói với Trần Kinh:
-Bí thư, lúc nãy tôi ngồi trong xe, nhìn thấy Phó chủ tịch Lưu…
Trần Kinh khẽ thốt lên một tiếng, quay đầu sang nói:
-Như thế nào? Một mình Phó chủ tịch Lưu sao?
Trác Phong gật đầu nói:
-Hình như là chỉ có một mình, từ khách sạn đi ra!
Trần Kinh không nói gì nữa, trong lòng Trần Kinh hiểu rõ Lưu Nhiễu Đường chắc chắn đang nghe ngóng tin tức của bữa cơm ngày hôm nay, xem ra về việc được khởi công của dự án bán sơn Hào Đình, được mọi người rất quan tâm!
Ngày hôm sau đi làm, Trần Kinh cho gọi ngay Phó chủ tịch thường trực Lưu Nhiễu Đường đến phòng làm việc.
Lưu Nhiễu Đường trên tay cầm một hộp trà Đống Đỉnh Ô Long Đài Loan, cười đi vào phòng làm việc của Trần Kinh nói:
-Bí thư, sớm như vậy anh đã tìm tôi tới đây. Chắc chắn là có việc vui rồi? Có phải là lại có dự án tốt nào lại được về vùng Lân Giác chúng ta?
Trần Kinh cầm hộp trà Đống Đỉnh Ô Long mà Lưu Nhiễu Đường tặng lên, nhìn kĩ, nói:
-Loại trà này thật không tồi! Cái nhược điểm này của tôi, đôi lúc khiến tôi cảm thấy thật khó xử!
Hắn dừng lại một lúc, nói:
-Về vấn đề dự án bán sơn Hào Đình ở thị trấn Ngọc Vân, tình hình hiện nay như thế nào?
Lưu Nhiễu Đường ngượng cười, nói:
-Vấn đề bồi thường của dự án này đều đã hoàn thành, và các vấn đề về quy định đều đã hoàn chỉnh, những trước mắt vẫn chưa được khởi công, có thể là do một số bộ phận không phối hợp!
Trần Kinh gật gật đầu nói:
-Tôi chỉ là tiện thì hỏi vậy thôi!
Lưu Nhiễu Đường vội nói:
-Bí thư, anh có chỉ thị cho dự án đó không?
Trần Kinh liền hua tay nói:
-Không có, không có! Đây là việc nằm trong trách nhiệm của Ủy ban các anh, tôi không can dự vào! Các anh tự sắp xếp xử lí…
Lưu Nhiễu Đường trên mặt có vẻ hơi thất vọng.
Vốn mục đích của Lưu Nhiễu Đường là hi vọng nhận được chỉ thị rõ ràng từ phía Trần Kinh, Trần Kinh chỉ thị anh ta ngay lập tức cho dự án đó khởi công, hoặc là ngay lập tức đốc thức giải quyết vấn đề, đại loại kiểu như vậy.
Nếu là như thế này, Lưu Nhiễu Đường anh ta coi như là đã có thượng phương bảo kiếm rồi, lập tức có thể thực thi công việc.
Nhưng đằng này Trần Kinh lại không đưa ra chỉ thị rõ ràng nào cho anh ta. Chỉ bảo anh ta dựa theo quy tắc, trách nhiệm mà xử lý.
Dự án bán sơn Hào Đình nếu trong vòng một tháng có thể giải quyết được, điều này đối với lãnh đạo Đảng ủy ủy ban là một việc rất tốt. Nếu mà xảy ra chuyện gì, Trần Kinh có thể tìm ra sơ hở của Ủy ban khi lúc đầu đã phê chuẩn cho dự án này khởi công.
Sau đó đẩy trách nhiệm cho những vị lãnh đạo chủ chốt trong Ủy ban, ai có thể thoát khỏi liên can!
Lưu Nhiễu Đường cũng là một người giảo hoạt khôn khéo, sao anh ta lại không hiểu điểm mấu chốt của vấn đề?
Nhưng việc đã tới nước này, công việc sau này cũng chỉ có anh ta đứng ra lo liệu hoặc do Lí Quốc Vĩ đứng ra lo liệu, vì việc này nhất định phải được giải quyết.
Chó đến đường cùng cũng đứt dậu, còn nói gì đến một người có thế lực, hơn nữa thế lực hậu thuẫn sau lưng lại có rất mạnh, đúng là dồn người ta tới đường cùng, thì hậu quả thật khó đoán!
Sau khi hỏi chuyện xong. Lưu Nhiễu Đường nghĩ việc hôm nay đã hết, nhưng lúc ấy, Trần Kinh bỗng dưng nói:
-Lão Đường, anh dù gì cũng tới rồi, tôi nói luôn với anh việc này! Gần đây tôi có liên hệ với một đoàn khảo sát thương mại của Đài Loan, lần này họ tới đây là để khảo sát môi trường đầu tư của Lân Giác chúng ta. Việc này thì Ủy ban các anh phải chuẩn bị trước. Phải nghiêm túc, nhiệt tình làm tốt công tác đón tiếp, để cho tất cả nhưng doanh nghiệp đi trong đoàn khảo sát thấy được lợi thế và môi trường đầu tư thuận lợi của Lân Giác chúng ta.
Lưu Nhiễu Đường giật mình, nói:
-Đoàn khảo sát? Quy mô có lớn không?
Trần Kinh nói:
-Tôi nói rõ ngọn ngành cho anh, đoàn khảo sát này là tổ chức liên hiệp thương mại Đài Loan-Lĩnh Nam, đến lúc đó hội trưởng hiệp hội Chu Cảnh sẽ đích thân tới đây, tôi và anh ấy là bạn tốt của nhau!
Lưu Nhiễu Đường ngẩn người, thở một hơi.
Tên tuổi của Chu Cảnh anh ta đã nghe qua, đấy là một phú hào ở Đài Loan, ông ấy sẽ đích thân tới Lân Giác sao?
Nếu thực sự như vậy, điều này đối với Lân Giác mà nói không chỉ là một lần đoàn khảo sát Đài Loan tới đây, mà đây là một cơ hội quảng bá lớn cho Lân Giác!
Chỉ nghĩ tới đây, Lưu Nhiễu Đường đột nhiên cảm thấy như có thêm năng lượng, rất hứng thú!
Hơn nữa, cái nhìn của anh ta về Trần Kinh cũng đã thay đổi nhiều, sau khi Trần Kinh tham gia vào chính đàn Lân Giác, đã mang đến cho Lân Giác rất nhiều những bất ngờ, hơn nữa bất ngờ lần này đối với Lưu Nhiễu Đường mà nói rất là lớn.
Anh ta là Phó chủ tịch phụ trách về vấn đề thu hút đầu tư, Trần Kinh gây áp lực lớn, trọng trách nặng cho anh ta nhưng anh ta không cảm thấy buồn.
Nếu đoàn khảo sát mà Chu Cảnh mang tới đây toàn có chất lượng cao, tình thế có thể ngay lập tức có thay đổi lớn.
-Bí thư, anh yên tâm, công tác đón tiếp chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc sắp xếp, đợi đến lúc chúng ta có phương án cụ thể thì sẽ báo lại để anh duyệt.
Lưu Nhiễu Đường nói.
Trần Kinh gật gật đầu nói:
-Vậy được rồi! Lão Đường, đây là cơ hội lớn cho Lân Giác chúng ta tiến một bước dài trong sự phát triển, lúc này chúng ta phải nắm rõ việc phát triển kinh tế từng dây từng phút, nhưng chúng ta cũng không thể buông lỏng cảnh giác, đặc biệt là lúc những cán bộ trong Đảng chúng ta khi đối mặt với tiền tài, mĩ nhân…vẫn có thể vững bước mà đi không?
Mặt khác, khi đối diện với áp lực lớn từ bên ngoài, có thể đủ khả năng…
-Ting, ting!
Điện thoại của Trần Kinh gieo lên, Trần Kinh cầm điện thoại quay sang nói với Lưu Nhiễu Đường:
-Được rồi, Lão Lưu, anh đi làm việc của mình đi! Cùng nhau bàn bạc vấn đề tiếp đón, có phương án thì đưa cho tôi xem qua!
Lưu Nhiễu Đường từ từ đi ra khỏi phòng làm việc của Trần Kinh, Trần Kinh nghe điện thoại. Đây là cuộc gọi của con trai cô hắn ta Liễu Tái Quý.
Anh ta hỏi Trần Kinh lúc này nghe điện thoại có tiện không.
Trần Kinh nói:
-Anh Tái Quý, có việc gì thì cứ nói đi, không phải đề phòng!
Liễu Tái Quý nói:
-Là thế này Kinh tử, anh lần trước nghe nói là cậu đang làm cán bộ ở Hải Sơn Lân Giác đúng không? Hiện nay Lân Giác đang muốn mở một công ty lớn sản xuất đồ gia dụng, anh đã tới đấy khảo sát hai lần, môi trường ở đấy rất được. Anh liền tìm người cùng hợp tác, chuẩn bị tới đó mua đất xây nhà máy.
-Vậy thì tốt, hiện nay có rất nhiều chính sách ưu đãi…
Trần Kinh nói.
Liễu Tái Quý ngắt lời hắn, nói:
-Kinh tử, anh bị lừa rồi! Anh không biết là Ủy ban lại có nhiều chính sách ưu đãi như vậy, anh cầm đất trong tay, nhưng không được hưởng một chính sách ưu đãi nào, hiện nay bọn anh mới bắt đầu thi công, lại có người cản trở trên công trường của bọn anh, nói việc đền bù của bọn anh không đủ, vẫn muốn lấy thêm tiền của bọn anh.
Bọn họ mở mồm ra đòi ba trăm vạn tệ, anh…
Liễu Tái Quý không nói lên lời, một lúc sau thở một hơi thật dài nói:
-Sớm biết thế này, anh sẽ không đầu tư vào Hải Sơn nữa, không phải là người ở đây, sẽ bị người khác chèn ép…
Trần Kinh đột nhiên đứng bật người dậy, nói:
-Anh Tái Quý, anh hiện giờ đang ở đâu? Anh nói địa điểm chính xác!
Liễu Tái Quý nói:
-Anh đang ở khu Kê Công ChủyHoàng Công Miếu, hiện đang tranh cãi với người ta, công trường không thể mở được!
-Được rồi, em lập tức tới đó!
Trần Kinh lớn tiếng nói.
Hắn trong lòng như lửa đốt, gần đây nghe thấy những việc cấp dưới bắt chẹt, vơ vét tài sản của người dân, trị an kém. Còn cả việc có người lợi dụng những chính sách của Ủy ban để làm càn, kiếm miếng ăn cho riêng mình.
Còn nữa, ngành xây dựng xuất hiện dấu hiệu tham ô, chèn ép những nhà xưởng nhỏ và việc kiến thiết cơ sở khiến cho những thế lực mới này không thể hoạt động được.
Việc này hôm nay Trần Kinh mới thực sự gặp phải.
Trần Kinh không gọi người, tự mình lái xe tới khu công nghiệp Kê Công Chủy Hoàng Công Miếu.
Đi vào khu công nghiệp theo địa chỉ mà Liễu Tái Quý đã cho, hắn tìm tới đúng chỗ đó.
Từ xa hắn đã nhìn thấy hai xe ủi chặn giữa đường, xung quanh có chừng hơn chục người, Liễu Tái Quý bị rất nhiều người vây quanh, mặt trắng bạch, một thân một mình!
Trần Kinh đỗ xe xong liền đi ngay về phía đó, Liễu Tái Quý nhìn thấy Trần Kinh, như bắt được sợi dây cứu mạng, liền nói:
-Kinh tử, cậu cuối cùng cũng tới! Việc này thế nào đây…
Anh ta chỉ về phía người đàn ông gầy gò hơn bốn mươi tuổi đứng bên cạnh, nói:
-Đây là Mã Tổng của công ty xây dựng nhà đất Kê Công Chủy, công trường bọn anh đã dựng lên rồi, nhưng ông ta…
-Ái chà, tên tiểu tử này nói vậy là sao? Chúng tôi hôm nay bàn về việc bọn ngươi chưa hoàn thành việc bồi thường, chúng tôi đều là người sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Kê Công Chủy này, không có đất thì sống làm sao đây, chúng tôi chỉ là đòi tiêu vặt về cho gia đình dùng…
Cái người đàn ông gầy gò được gọi mà Mã Tổng gây ồn ào, những người xung quanh cũng cùng hô hào theo.
Nghe giọng nói thì đều là người ở đây.
Trần Kinh cười, nói với tất cả mọi người:
-Đòi tiền tiêu vặt thì không có vấn đề gì, nhưng sử dụng máy móc của công trình chặn đường thì hơi quá!
Trần Kinh nói với Liễu Tái Quý:
-Anh Tái Quý, thủ tục anh mua đất là ai làm cho? Là công ty hay một cá nhân nào, họ giờ đâu rồi!
Liễu Tái Quý mặt đau khổ nói:
-Sắp đến rồi, sắp đến rồi. Người bạn kia của anh đã đi gọi…
Đang nói thì một chiếc xe Buick lao đến, Liễu Tái Quý vội vàng đi tới.
Đằng sau xe có hai người, hai người đều đã hơn bốn mươi tuổi, trong đó có một người mặc một áo sơ mi hoa, bụng phệ, rất đại khái, còn một người chắc là người bạn của Liễu Tái Quý, cũng là một gương mặt rất khó coi, uể oải!
-Anh Bưu! Anh Bưu! Những người xung quanh chào hỏi người trung niên mặc áo hoa bụng phệ đó…