Chương 697: Chuyện Lớn Rồi!
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2548 chữ
- 2020-05-09 12:51:10
Số từ: 2542
Nguồn: Mê Truyện
Anh Bưu tên gọi là Thẩm Bưu, là người ở vùng Công Kê Chủy này.
Nghe nói thế lực của người này ở đây rất lớn, kết giao rộng, cả bên giới quan chức và những thế lực ngầm ông ta đều được hoan nghênh, có thể nói đây là một người cũng có tiếng ở khu Công Kê Chủy này.
Ba chục mẫu đất của Liễu Tái Quý cũng đều do người này lấy về cho, vốn dựa vào chính sách của Ủy ban, mỗi mẫu đất kinh doanh chỉ cần năm mươi ngàn tệ. Ủy ban sẽ bồi thường cho nhân dân một trăm ngàn, còn năm mươi ngàn nữa do Ủy ban bỏ tiền ra bồi thường.
Nhưng Liễu Tái Quý lại bỏ ra hơn ba triệu tệ, để có được giá trị của 110 mẫu đất.
Ở đây còn có sự mờ ám của hơn một triệu tệ.
Hiện nay, đất trong tay, việc thi công thì Liễu Tái Quý vẫn chưa làm chủ được, công trình vẫn phải giao lại cho công ty Công Kê Chủy làm, công trình khoán, trước tiên phải bỏ ra hơn ba triệu tệ mới có thể khởi công!
Vốn của Liễu Tái Quý và người cùng hợp tác là Liêu Huy Lâm hiện tại là không đủ, mua được đất, vấn đề nhà xưởng lại bị lừa gạt, sau khi làm tốt những vấn đề cơ sở, sau đó sẽ thế chấp nhà xưởng để vay ngân hàng để tiếp tục khởi công.
Nhưng hiện nay lại thế này, hai người họ căn bản không thể nào cầm được tiền, ngay lập tức rơi vào tình thế nguy hiểm!
Thẩm Bưu là một người khôn khéo, không ngừng đứng bên giải hòa, cuối cùng anh ta nói to:
-Như thế này, lão Liễu, lão Liêu, hai người bỏ ra một triệu trước! Con số này cũng rất hợp tình hợp lí, bỏ ra một triệu tệ là có thể khởi công! Hôm nay hai bên nể mặt tôi một chút, cứ quyết định như vậy đi!
Tôi nói cho các người biết, ai không nể mặt tôi, tôi sẽ đọ với người đó!
Ánh mắt của anh ta hướng về phía Trần Kinh, Trần Kinh híp mắt lại nhìn Thẩm Bưu nói:
-Anh Bưu đúng không! Theo những gì mà tôi biết, chính sách nhà đất quy định phải thương lương trực tiếp với công ty, bất cứ ai cũng không thể làm trung gian, tôi muốn hỏi vài điều, tiền Ủy ban bồi thường ba trăm mẫu đất chắc cũng không ít. Khoản tiền lớn mà Ủy ban bồi thường đi đâu rồi?
Thẩm Bưu ngẩn người ra, nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:
-Huynh đệ, đây là chỗ để cho cậu kiếm ăn sao?
Trần Kinh thần sắc không đổi, nói:
-Thế nào? Đầu tiên hãy hỏi rõ ngọn ngành đã rồi hãy nghĩ đối sách, đúng không?
Trần Kinh chỉ về phía công trường nói:
-Hiện nay có hai việc, việc thứ nhất là vấn đề trưng thu đất, đã có gian trá ở đây. Ngoài ra một việc nữa đó là vấn đề công trình, vấn đề công trình này không có bất cứ văn kiện nào quy định phải chỉ định doanh nghiệp thi công, bất kể việc cưỡng ép tài sản nào đều là trái pháp luật!
-Ai dà! Tên tiểu tử này cũng to gan gớm nhỉ! Dám nói đạo lí với ông Bưu của ngươi sao? Anh em, có người khiêu khích chúng ta kìa! Chúng ta có nên vận động một chút, cho chân tay dễ chịu không nhỉ!
Thẩm Bưu lạnh lùng hét lên, đồng thời những người xung quanh cũng vây lại.
Liễu Tái Quý và Liêu Huy Lâm hai người giật mình, vội nói:
-Anh Bưu, anh Bưu! Anh đừng vội, người em này của tôi nói chuyện…
-Hiện giờ muộn rồi, anh em, xông vào…
Thẩm Bưu lạnh lùng hừ một tiếng, liền dẫn đầu xông vào phía Trần Kinh.
Trần Kinh quát lên:
-Tôi xem hôm nay ai dám! Định làm càn sao! Tôi xem khu Miếu Hoàng Công hiện nay vô phép vô tắc, không ra thể thống gì!
Trần Kinh dù sao cũng làm lãnh đạo bao nhiêu năm nay, hắn thực sự tức giận, cái khí thế muốn giết người này thật khó lường, hắn quát lên, khiến cho những người xung quanh đều dừng lại!
Thẩm Bưu dừng lại, không phản ứng gì.
Đúng lúc đấy, một chiếc xe cảnh sát lao tới, từ phía trên đi xuống hai người cảnh sát.
Hai người cảnh sát đó chỉ hơn ba mươi tuổi. Hai người mới xuống xe liền nói:
-Việc gì thế này? Sao lại ồn ào vậy…
Thẩm Bưu lạnh lùng nhìn Trần Kinh, khẽ khua tay, những người xung quanh đều lùi lại, ông ta lạnh lùng nói:
-Coi như ngươi may mắn rồi tiểu tử, mẹ nó, nếu là tính tình năm đó của ta, thì hôm nay người chắc chắn tàn phế rồi!
Trong lúc nói chuyện, hai người cảnh sát đi về phía Thẩm Bưu.
Hai người cảnh sát nhìn thấy Thẩm Bưu, trên mặt căng thẳng, nói:
-Ai chà, là anh Bưu à! Sao? Hôm nay ai không hiểu chuyện, lại khiến anh tức giận thế này?
Thẩm Bưu cười to nói:
-Hai vị lão đệ, không có gì, mọi người đang bàn chuyện kinh doanh!
Mắt ông ta lạnh lùng liếc nhìn Trần Kinh, hai người cảnh sát quay sang nhìn Trần Kinh, nhìn từ trên xuống dưới, Trần Kinh lạnh lùng nói:
-Hai người các anh, bắt Thẩm Bưu lại cho tôi! Trực tiếp mang những người này tới đồn cảnh sát cho tôi…
Hai người ngẩn ra, những người xung quanh đều trợn tròn mắt, Thẩm Bưu nhìn chằm chằm Trần Kinh, giống như nhìn thấy một con quái vật vậy, giận quá mà cười.
Nhưng rất nhanh, ông ta liền không thể cười được nữa, vì hai người cảnh sát đó sau khi nhìn kĩ Trần Kinh, trong đó có một người cao lớn tuổi hơn ghé tai thì thầm với người đứng bên cạnh vài câu.
Sắc mặt của người thấp đó ngay lập tức trở lên trắng bạch, chân tay run lên, suýt nữa thì không đứng được.
-Ngài…ngài là…ngài là…
Anh ta lắp ba lắp bắp nói.
Trần Kinh nói:
-Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là giữa thanh thiên bạch nhật, có người dám công khai lừa gạt tài sản, gian dối tổ chức, công an các anh lại bất tài như vậy sao?
-Không, không…không phải!
Người cảnh sát thấp hơn liền quay đầu sang nhìn Thẩm Bưu, cười nói:
-Làm thế nào bây giờ anh Bưu, việc hôm nay thật xin lỗi! Đi cùng tôi một chuyến vậy!
Sắc mặt Thẩm Bưu liền thay đổi, người cảnh sát cao đã tìm được vị trí tốt, chỉ cần Thẩm Bưu bỏ chạy là anh ta có thể ngay lập tức bắt lại, từ đây có thể kết thúc mọi việc!
Reng một tiếng, âm thanh nghe rất quen, tay của Thẩm Bưu đã bị còng lại.
Trần Kinh lạnh lùng hừ một tiếng, quay người về chỗ xe của mình, lái ngay tới Ủy ban thị trấn Miếu Hoàng Công.
Trần Kinh hôm nay hơi váng đầu, cả người nổi đầy da gà, lúc đến ủy ban thị trấn Miếu Hoàng Công, Hầu Cát Dũng cùng vài người tới đón tiếp hắn, hắn lúc đấy không còn kiên nhẫn được nữa, liền mắng anh ta một trận.
Trần Kinh nói:
-Hầu Cát Dũng, anh có biết là vì khuyến khích các doanh nghiệp tới đầu tư, phòng tài chính Quận thậm chí là phòng tài chính Thành phố phải chịu bao nhiêu áp lực không? Nhưng anh cũng rất giỏi, trên có chính sách dưới có đối sách, tiền ở trên xuống, cơ bản là không tới được tay của các doanh nghiệp, tất cả đều bị các người cho vào túi riêng.
Hơn nữa vẫn còn dám ép mua ép bán, tụ tập ở công trường gây chuyện, các anh làm ăn kiểu gì vậy!
Hầu Cát Dũng không rõ sự tình thế nào, bị Trần Kinh nói cho một trận đỏ mặt tía tai, ngẩn ra không biết phải nói gì.
Hầu Cát Dũng không dám nói, những người khác ai dám nói câu nào?
Cứ như vậy, một loạt người đều giống như gỗ ngồi im không nói gì, trong lúc căng thẳng thế này, tất cả mọi người đều lúng túng không biết phải làm gì.
Một tiếng reng vang lên, ánh đèn từ phía đèn flash, Trần Kinh ngẩn người ra, quay đầu lại nhìn thấy phía bên trái hắn không xa có một chiếc xe phỏng vấn, ngồi ở ghế phụ là một người rất có năng lực và giỏi giang, lại là một nữa nhà báo rất gợi cảm, ảnh là do chính cô ta chụp.
Ánh mắt của Trần Kinh nhìn theo cô ta, cô ta không chút sợ hãi, nhìn về phía Trần Kinh vẫy tay.
Đường Ngọc?
Trần Kinh thu mắt lại, hít một hơi thật sâu, kìm nén sự tức giận lại, hướng về phía Hầu Cát Dũng khua tay nói:
-Sao? Một nhà báo nổi tiếng của Tỉnh tới đây, các anh chưa báo cáo lên trên?
Hầu Cát Dũng nói:
-Phóng viên Đường Ngọc vừa mới tới, nói là muốn chào hỏi anh, cô ấy muốn tự do phỏng vấn, chúng tôi…
Trần Kinh gật đầu nói:
-Được rồi! Hãy tiếp đãi cô ta cẩn thận, cô ta là một nhà báo rất có danh tiếng ở Lĩnh Nam chúng ta…
Hầu Cát Dũng liên tục đồng tình, ông ta trầm ngâm một lúc sau đó nói:
-Bí thư, chuyện anh vừa nói…
-Anh hãy tự mình đi tìm hiểu sự việc đi, nghiêm túc điều tra kĩ lưỡng, trong vòng ba ngày, tôi muốn nhìn thấy hành động của các anh!
Trần Kinh lạnh lùng nói.
Hắn dừng lại một lúc, rồi lại nói:
-Tôi sẽ không vào trong ngồi, tôi vào trong thì các anh sẽ không tự nhiên, hơn nữa trong lúc này ở đâu ra thời gian rảnh rỗi ngồi chơi chứ? Lúc tới nhất định phải làm. Tôi nói trước cho các anh biết, nếu kết quả xử lí công việc của các anh không thể khiến mọi người vừa lòng, Miếu Hoàng Công các anh sau này đừng có nghĩ tới việc được hưởng chính sách ưu đãi của Ủy ban nữa.
…
Hầu Cát Dũng hành động rất nhanh, thực thời gian chỉ có ba ngày, ông ta đã loại bỏ hết những vấn đề bất cập liên quan đến việc thu mua đất ở khu công nghiệp Công Kê Chủy.
May là phát hiện kịp thời, kịp thời xử lí, tiền bồi thường của Ủy ban trước đây, phần lớn vẫn chưa vào được túi riêng của ai đó nhiều, nghi phạm chính trong vụ này là Thẩm Bưu vẫn chưa bỏ túi được nhiều tiền.
Nếu không thì, tổng cộng vụ án này liên quan tới hơn chục người, tổng kim ngạch đã đạt đến con số hàng chục triệu, một khoản tiền lớn như vậy rơi vào tay những người như Thẩm Bưu, muốn thu hồi lại là một một việc rất khó! Dù sao cũng đã như vậy, hơn ba triệu tệ đã bị Thẩm Bưu lừa gạt, hơn nữa tiêu xài phung phí, không có cách nào có thể thu hồi lại.
Nghi phạm chính Thẩm Bưu đã bị bắt, trạm trưởng của những khu đất đó cũng bị lập án điều tra, Phó chủ tịch thị trấn của những bộ phận liên quan, Bí thư Đảng ủy của Miếu Hoàng Công đều phải làm kiểm điểm nộp lên trên.
Cuối cùng Trần Kinh chỉ thị, bãi chức Phó chủ tịch khu Miếu Hoàng Công Trần Bằng, khiển trách Bí thư Đảng ủy khu Miếu Hoàng Công Hầu Cát Dũng, phê bình Chủ tịch khu Miếu Hoàng Công Liêu Vĩnh Viễn! Trần Kinh xử lí mọi việc xong sau đó công bố với toàn Quận.
Ngoài lần đó ra, Trần Kinh còn mở những cuộc hội nghị về công tác của Quận ủy, nghiêm túc nghiên cứu giám sát vấn đề sử dụng tiền, yêu cầu về sau vấn đề tài chính trực tiếp do Ủy ban quản lí.
Tất cả những thị trấn xã ở dưới cần giúp đỡ về vấn đề tài chính thì đều đợi trên phê duyệt.
Mặt khác, mỗi khoản tiền đều phải được đặt đúng chỗ, phải có cơ quan hành chính ở thôn xã thị trấn, hoặc những cơ quan liên quan kí tên, phải bảo đảm mỗi đồng tiền được cấp xuống đều được sử dụng hợp lí, triệt để, thấy được hiệu quả!
Đảng ủy Lân Giác và Ủy ban nhân dân Quận cũng sẽ thông báo điều này với tất cả những doanh nghiệp sẽ đầu tư vào Lân Giác, khuyến khích họ chọn những hướng đầu tư vốn chính xác, để không bị lừa gạt.
Cùng lúc đó, dưới sự bố trí và yêu cầu của Trần Kinh, bản báo cáo kiến nghị của Ủy ban nhân dân Quận ủy được tiến hành chỉnh đốn một cách triệt để.
Phải đề ra những chính sách khuyến khích các tầng lớp ở Lân Giác tố cáo những hiện tượng trái pháp luật, một khi nội dung tố cáo được điều tra, Ủy ban sẽ tặng cho những người tố cáo những phần thưởng về cả vật chất lẫn tinh thần.
Đến khi làm xong những việc đó, trong lòng Trần Kinh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Dựa vào tình hình thẩm tra thực tế trước mắt ở các thôn thị trấn, vấn đề ở thị trấn Miếu Hoàng Công không phải nghiêm trọng nhất, vẫn còn những vấn đề ở một số thị trấn khác còn nghiêm trọng hơn, liên quan đến một khoản tiền lớn.
Vì Quận ủy sau khi phát hiện vấn đề đã kịp thời nghiêm túc sửa chữa, có thể nói là đã tránh được thất thoát trên trăm tỷ nhân dân tệ.
Hơn nữa số tiền đó vốn là tiền bồi thường của Ủy ban dành cho các doanh nghiệp, nhưng lại bị một số phần tử đút túi làm của riêng, khiến cho các doanh nghiệp phải bỏ ra hàng trăm tỉ nhân dân tệ, những tổn thất như vậy, không chỉ là tiền bạc, còn là cách nhìn của các doanh nghiệp về môi trường đầu tư ở Lân Giác.
Hơn nữa những người đến sau đối với con đường phát triển của Lân Giác lại càng quan trọng.
Có một việc khiến Trần Kinh kinh hãi, đồng thời cũng giúp hắn nhìn ra được những vấn đề vẫn còn tồn tại ở Lân Giác, những vấn đề này nhất định phải cố gắng giải quyết, phải làm chu đáo tỉ mỉ, vì khi mà vấn đề phát sinh mới nghĩ cách giải quyết, cái giá phải trả sẽ rất lớn.