Chương 819: Giao Chiến Dữ Dội.


Số từ: 2638
Nguồn: Mê Truyện
Phòng truyền Ba số ba đài truyền hình Hoàng Hải có thể chứa được trên năm trăm người.
Phòng truyền Ba hôm nay không còn chỗ ngồi.
Ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong phòng truyền Ba hôm nay là tất cả những người tham dự buổi diễn đàn hôm nay, trước mặt mỗi người đều có một chiếc micro.
Năm nay Bí thư của bốn mươi huyện ủy đều có mặt, hơn nữa còn có các chuyên gia bình luận… cũng đều có mặt.
Từ không khí trong hội trường ngày hôm nay có thể thấy số người có mặt nhiều hơn hai ngày trước rất nhiều, có một số người của giới tuyên truyền và một số người đến nghe thuyết trình không có ghế ngồi nên phải đứng ngoài hành lang để nghe.
Trần Kinh ngồi ở vị trí khách mời đặc biệt.
Khách mời đặc biệt và người chủ trì ngồi đối diện nhau, giữa hai chiếc ghế sô pha là một bàn trà bằng thủy tinh rất là thời thượng.
Hôm nay đại đa số những người đến tham dự đều không lạ gì Trần Kinh, nhưng có rất nhiều người trong bọn họ chỉ là biết Trần Kinh thông qua tivi, đài Bao và các phương tiện truyền thông khác chứ chưa có cơ hội trực tiếp gặp mặt.
Hôm nay gặp Trần Kinh ở hội trường, nhìn Trần Kinh trẻ như vậy khiến mọi người rất ngạc nhiên.
Nếu không phải là cái phong độ giơ tay nhấc chân kia của Trần Kinh, mà chỉ nhìn vào khuôn mặt hắn, nhìn hắn thật giống như một đứa trẻ.
Và cũng không ngoài dự liệu của mọi người, không khí của buổi tọa đàm hôm nay vô cùng sôi nổi.
Sau khi nghe xong Trần Kinh giới thiệu ngắn gọn về lý luận và thực tiễn xây dựng đại quận, những câu hỏi đặt ra rất nhiều.
Một giờ trước, mọi người đợi Trần Kinh và Lý Khắc Ba đọ sức nên không xuất hiện.
Nguyên nhân là do tất cả mọi người đều rất hăng hái đặt câu hỏi.
Có người yêu cầu Trần Kinh giải đáp nghi vấn, có người đặt ra câu hỏi nghi vấn cho hắn.
Về cơ bản người này phát biểu xong lập tức có người khác liền ấn chuông để yêu cầu phát biểu.
Mà Trần Kinh một mình tiếp nhận các câu hỏi, làm cho hội trường đặc biệt láo nhiệt.
Thậm chí có nhiều lần người chủ trì Kiều Thanh Liên muốn nói xen vào nhưng không thể nào nói vào được.
Bốn mươi vị Bí thư tham gia diến đàn đại đa số đều không để ý đến những lời nói chuyện, bàn tán bên ngoài.
Lần này bọn họ đến tham gia hội nghị lầ đều có sứ mệnh và trách nhiệm của riêng mình, mục đích đã rất rõ ràng, làm tốt công tác xây dựng kinh tế của khu vực, nếu như có con đường phát triển cho kinh tế của địa phương, điều này khiến tất cả mọi người đều phải suy nghĩ.
Ý nghĩ xây dựng đại quận của Trần Kinh, rất phù hợp với lối tư duy mới, vậy nên khiến cho rất nhiều người có cảm hứng.
Mọi người đều muốn hỏi Trần Kinh về những thành tựu đạt được và những vấn đề thường gặp phải trong lý luận và quá trình thực tiễn của chương trình này.
Trần Kinh cho rằng thực tiễn sớm hay muộn là ở lý luận.
Lúc hắn còn quản lý ở Lân Giác, những quy hoạch đầu tiên đều là dựa trên ý nghĩ về xây dựng đại quận.
Khu vực của hắn thực hiện đồng bộ xây dựng phương tiện, quy hoạch thành thị, bao gồm liên kết tất cả gia cụ và các dây chuyền công nghiệp. Trong đầu Trần Kinh đã vẽ nên đầy đủ một bức tranh Lân Giác phát triển trong tương lai.
Tư tưởng chủ yếu của hắn là, Lân Giác cần phải dựa vào những ưu thế của chính bản thân mình để phát triển.
Sự phát triển của Lân Giác là dựa vào những đặc sắc của chính Lân Giác, cần phải tạo ra sức cạnh tranh của chính mình.
Quan trọng nhất chính là, Lân Giác cần phải có hoàn cảnh xã hội thật tốt, hoàn cảnh dân cư tốt, cần phải đủ giàu mạnh, cần phải trọng người tài, có các các xí nghiệp lớn có lực hút.
Cạnh tranh trong xã hội hiện nay là cạnh tranh cái gì?
Thứ nhất chính là cạnh tranh nhân tài, thứ hai là cạnh tranh về vốn.
Hiện nay rất nhiều thành phố đều coi thu hút nhân tài và thu hút vốn là công việc hàng đầu và được chú trọng nhất.
Vậy thì tại sao Lân Giác lại không thể có giống như thành thị? Lân Giác là một trong ba điểm trọng yếu của Lĩnh Nam, tiếp giáp với đặc khu cảng Lĩnh Nam và Macao, hơn nữa Lân Giác còn có núi Bạch Thạch xinh đẹp, văn hóa địa phương độc đáo.
Lân Giác hoàn toàn có thể dựa trên quy hoạch phát triển của một thành phố để phát triển, đây chính là do căn cứ vào lý luận về xây dựng đại quận của Trần Kinh.
Bởi vì nhiều người có hứng thú, nên trong hội trường rất náo nhiệt, Trần Kinh cũng vậy cứ có câu hỏi liền trả lời và cũng rất thẳng thắn trao đổi cùng mọi người.
Thậm chí người chủ trì Kiều Thanh Liên còn cảm thấy Trần Kinh quả là người có thiên phú làm chủ trì.
Trần Kinh trả lời rất đúng trọng tâm, rất thành thật, có một vài vấn đề hắn không biết cách trả lời hắn cũng rất thẳng thắn nói với mọi người là vấn đề này bản thân chưa có kinh nghiệm.
Có một số vần đề hắn dẫn dắt Lân Giác vẫn chưa được tốt, hắn cũng rất thành thật trả lời, nói công việc làm chưa tốt, trước mắt ở trên phương diện này hắn chưa có kinh nghiệm để giao lưu.
Trong lúc Trần Kinh trả lời các câu hỏi đã nhấn mạnh rất nhiều lần, Lân Giác trước mắt vẫn còn tương đối lạc hậu, vẫn còn có rất nhiều công việc lớn cần phải làm.
Trước mắt Lân Giác đã có quy mô nhất định, nếu như các huyện khu anh em muốn đến Lân Giác thăm quan, hắn đại diện cho Lân Giác hoan nghênh mọi người.
Có thể nói, Trần Kinh trả lời rất đúng trọng tâm làm cho mọi người càng tăng thêm thiện cảm.
Sự thành khẩn và chân thành của hắn, thỉnh thoảng ở hội trường lại bất ngờ xuất hiện tiếng vỗ tay khen ngợi.
Hôm nay có thể là do đài truyền hình đặc biệt sắp xếp.
Vị trí của Bí thư huyện ủy huyện Vũ Châu rất dễ quan sát.
Hắn ngồi phía chính diện với Trần Kinh.
Bởi vì trong hội trường rất láo nhiệt, nên hắn cũng không hòa hứng ấn nút để xin hỏi, từ đầu đến giờ hắn luôn thờ ơ lạnh nhạt quan sát.
Mấy ngày hôm nay do hành động tự do chịu hạn chế, hắn ở trong khách sạn không có việc gì nên nghiên cứu lý luận xây dựng đại quận của Trần Kinh.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, kết hợp với kinh nghiệm công tác của bản thân, vẫn cảm thấy cách nghĩ của Trần Kinh đúng là không tồi, hơn nữa còn rất có lý.
Nhưng, hắn đứng trước những vấn đề nghi vấn đặt ra, những lời nói ra như dòng nước, trong tính cách của hắn có vẻ hiếu thắng và không chịu lùi bước.
Cho nên hắn cố sức ngổi theo dõi để tìm ra điểm yếu của Trần Kinh.
Mà trong quá trình này hắn cũng không phải là một mình hắn.
Mà Tô Bắc có không ít người cũng chỉ trách hắn.
Thậm chí thư ký tỉnh ủy Tô Bắc Tả Soái cũng có một bài văn có trình độ chuyên môn cao để bácc bỏ cái lý luận xây dựng đại quận này của Trần Kinh.
Hôm nay đến đây là Lý Khắc Ba đã có chuẩn bị, vậy nên hắn rất tự tin.
Rốt cuộc không khí láo nhiệt trong hội trường dần dần cũng giảm xuống, Lý Khắc Ba cảm thấy thời cơ đã đến, liền đưa tay ra ấn chuông để xin phát biểu.
Kiều Thanh Liên rất nhanh đã nhìn thấy động tác của hắn, liền chỉ tay về hướng Lý Khắc Ba uyển chuyển nói:
- Xin mời Bí thư Lý phát biểu!
Lý Khắc Ba hơi vịn micro, động tác này của ông liền thu hút ánh đèn flash chụp tới.
Ông khẽ nhíu mày lấy lại bình tĩnh rồi nói:
- Xin các vị phóng viên đừng chụp ảnh, hoặc là tắt dùm tôi đèn flash, để đảm bảo tính nghiêm túc của hội trường.
Hai mắt ông như có điện, quét qua đám phóng viên đang ngồi nghe ở phía đằng sau mình, rất uy nghiêm, khí khách của Lý Kim Cương quả là phi thường.
Ông ta nghiêng lại đầu nói:
- Bí thư Trần, tôi vừa đã được nghe lý luận về đại quận. Hiện tại tôi xin đưa ra một vài điểm nghi vấn.
- Huyện thành của chúng ta trở thành thành phố, làng, xã thành huyện, vậy thành phố của chúng ta sẽ đi đâu?
- Ngoài ra, đầu tư đóng vai trò rất quan trọng trong xây dựng đại quận, tôi nhận thấy trước mắt Lân Giác các cậu đạt được một chút hiệu quả từ việc xây dựng đại quận, trong đó đầu tư chiếm một vai trò rất quan trọng.
Ông ta dừng một lúc,vươn một cánh tay lên không trung, tiếp tục nói:
- Làm tốt nhất quy hoạch thành thị, xây đường cao tốc tiêu chuẩn cao nhất, xây dựng những nhà đẹp nhất, phương tiện cơ sở phục vụ thành thị hiện đại nhất. Một huyện thành nhỏ tất cả đều lấy thành thị làm tiêu chuẩn.
Tôi thấy nếu như cơn lốc này lan rộng ra toàn quốc, hậu quả thật khó lường…
Lý Khắc Ba nói rất có khí thế, cũng cực kỳ mạch lạc.
Vấn đề ông ta đưa ra so với những người khác là không giống nhau, ông ta là trực tiếp chất vấn, chất vấn tất cả về mặt thực tiễn và cả về mặt lý luận, hoặc cũng có thể nói là phủ định những điều đó.
Chuẩn bị quan sát cuộc chiến giữa Lý- Trần, Lý Kim Cương rốt cuộc cũng bắn ra phát pháo đầu tiên.
Tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, ánh mắt của mọi người lúc này đang dồn về phía Trần Kinh.
Biểu hiện lúc trước của Trần Kinh đại đa số mọi người ở đây cũng đều được biết.
Nhưng những vấn đề kia chỉ như là một món khai vị, vẫn chưa có vấn đề gay gắt nào xuất hiện.
Nói cho cùng những người đặt ra câu hỏi đều đặt mục đích phát triển quận huyện của mình lên hàng đầu.
Bọn họ tham gia diễn đàn là, chủ yếu là đến để thu thập kinh nghiệm của các địa phương khác để áp dụng vào địa phương mình và biến những cái đấy thành cái của mình.
Cho nên, không có những câu hỏi nghi ấn có tính chuyên môn như vây. Hơn nữa càng không có những câu hỏi có tính chiều sâu như vậy được.
Đứng trước câu hỏi của Lý Khác Ba, Trần Kinh bình thản trả lời:
- Lý Bí thư, những vấn đề này tôi sẽ trả lời từng vấn đề một.
Thứ nhất tôi thấy, sửa chữa đường cao tốc tiêu chuẩn cao nhất, làm tốt quy hoạch thành thị, xây dựng những căn nhà đẹp nhất, không riêng chỉ là Lân Giác cần mà tất cả các địa phương đều cần.
Chức năng chính của chính phủ của chúng ta là gì? Hướng đến cuộc sống của dân cư đều tốt đẹp là như thế nào, chúng ta phải làm tốt những công việc bên trên.
- tiên về vấn đề làm đường, tôi muốn hỏi trong bốn mươi vị Bí thư đang ngồi ở đây, có vị Bí thư nào không muốn làm đường? Thời đại hiện nay, sự tiện lợi của giao thông, chính là thông tin được thông suốt.
- Muốn giàu mạnh trước tiên phải làm đường.
Một khu vực không có ưu thế về giao thông thì làm sao có thể phát triển? Cho nên vấn đề làm đường, tôi cho rằng lấy theo tiêu chuẩn cao là rất chính xác, ở bất kỳ thời điểm nào cũng đều chính xác.
Về vấn đề đô thị hóa và xây dựng những tòa nhà đẹp.
Chúng ta tiếp giáp với đặc khu cảng Lân Nam và Macao, chúng ta hợp tác với đặc khu và Hong Kong, không hề nói quá, từ Lân Giác hướng xa ra phía Nam một bước chính là đường ray nối với thế giới. Các túp lều, các căn nhà cũ kỹ, kiến thiết xây dựng thành phố không khang trang sạch đẹp của chúng ta không thể giao lưu tiếp xúc được với thế giới bên ngoài.
Cho nên, làm tốt công việc đô thị hóa, xây dựng nhà đẹp, tôi thấy tiêu chuẩn càng cao càng tốt!
Chúng tôi phát triển kinh tế có hai điểm dựa, một là đầu tư, ngoài ra là nhu cầu ở bên trong.
Đầu tư của chính phủ chúng ta cơ bản đều là do đầu tư của thành phố xây dựng lên. Mà chúng ta xây dựng nhà đẹp, chế tạo ra dụng cụ gia đình, chúng tôi trên 90% đều là đang cổ vũ tư bản xã hội.Tôi nhận thấy cái này là một loại hình thức kích thích nhu cầu từ bên trong.
Lân Giác nếu như phát triển kinh tế trên quỹ đão hai trục đó, tôi cho rằng sẽ rất vững chắc.
Trần Kinh nói đến đây, dừng một chút, giọng hơi đổi nói:
- Huyện Vũ Châu của chúng ta hiện cũng là vùng có đường cao tốc phát triển nhất, nhà đẹp nhất và quy hoạch tốt nhất. Huyện Vũ Châu của chúng ta không chỉ là một trấn, kể các các thôn Lượng Ô, cũng đều vượt qua rất nhiều huyện khu ở một địa phương.
- Cho nên, lo lắng mà Lý Bí thư vừa nói hoàn toàn trùng khớp với lo lắng của tôi.
Tôi muốn hỏi Lý Bí thư, nếu như tất cả các thôn ở trong toàn quốc đều phát triển giống với thôn Lượng Ô, đều xây dựng đẹp như thôn Lượng Ô của chúng ta thì thành phố của chúng ta làm thế nào? Mấy thành phố bậc nhất của chúng ta, Kinh Thành, Hoàng Hải, Việt Châu, không phải là không có người ở?
Tất cả đều chuyển về ở trong các thôn sao?
Cho nên, câu hỏi mà anh đưa ra, thực ra tốt nhất anh nêntrả lời.
Sau khi Trần Kinh nói xong câu này, cả hội trường đều cười ồ lên, câu trả lời của Trần Kinh rất hóm hỉnh và hài hước, hơn nữa còn trực tiếp nhắc đến Vũ Châu và, xem như là đã đáp lễ lại với Lý Khắc Ba, có thể nói là đối đầu kịch liệt, ở dưới hội trường đã có người nhiệt liệt vỗ tay rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Quan Sách.