Chương 1894: Thay đổi bất ngờ
-
Quốc Sắc Sinh Kiêu
- Sa Mạc
- 2566 chữ
- 2019-03-10 11:56:08
Sở Hoan từ trong phòng đi ra chỉ cảm thấy thân thể có chút lơ mơ, nghe được phía sau cửa phòng "Ầm" một tiếng đóng lại, hắn không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Đêm Thu rét buốt, trong sân thập phần cô tịch.
Gió đêm thổi tới, Sở Hoan nhắm mắt lại, gió lạnh lướt nhẹ qua mặt, lúc này men rượu đã vơi đi sáu, bảy phần, nhưng trong lòng lại ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn), ngay cả chính mình cũng không biết được đến tột cùng là đang có cảm giác gì.
Hắn chỉ cảm thấy tất cả sự tình phát sinh vừa nãy, giống như mộng ảo, nhưng quả thực lại phát sinh.
Hoàng hậu chung quy không chống lại được khẩn cầu của hắn, mặc dù không để hắn lật đổ Hoàng Long (ngôi vua/phòng tuyến cuối cùng), nhưng vẫn ngượng ngùng dựa theo yêu cầu của Sở Hoan mà giúp hắn giải quyết, Sở Hoan lúc này lại có chút ảo não, hắn xưa nay đều rất bền bỉ, nhưng lần này trong khoảng thời gian ngắn đã kết thúc, cũng có thể tình cảnh vừa nãy quá mức ướt át kích thích, khiến hắn cả người như đang ở trong mộng ảo, không cách nào khống chế được.
Lúc này khi đã thanh tỉnh, lại cảm thấy quả thật hơi có lỗi với Hoàng hậu.
Bình tâm mà nói, Sở Hoan đối với Hoàng hậu thèm nhỏ dãi từ trong xương cốt, ở Bắc Lĩnh đồng sinh cộng tử, cũng làm cho Sở Hoan sinh ra cảm tình với nàng, nhưng nếu không phải do lần này say rượu gõ nhầm phong, Sở Hoan kiên quyết sẽ không có cử chỉ không an phận với Hoàng hậu, hắn mặc dù biết nàng cũng có hảo cảm với mình, thế nhưng hắn cũng không nghĩ tới, bởi vì đón tiếp Vệ Thiên Thanh, mà đi được tới bước này.
Hắn biết Hoàng hậu thận trọng đoan trang, nếu như không phải tối nay quỷ thần xui khiến, lấy tính tình của nàng, tuyệt đối sẽ không biểu lộ ra chút cảm xúc nào với mình, cho dù là hiện tại, Sở Hoan cũng cảm thấy trong lòng Hoàng hậu đang gánh vác áp lực đạo đức cực kỳ trầm trọng.
Tuy rằng nàng nói cần một ít thời gian cân nhắc, chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Sở Hoan cũng không biết, đợi đến khi cảm giác vừa rồi qua đi, ngày mai tỉnh lại, hắn còn hay không có đảm lượng hỏi nàng đáp án, hắn càng không biết, sáng sớm ngày mai, Hoàng hậu liệu có đem chuyện tình hoang đường tối nay vĩnh cửu chôn ở trong lòng, không còn tỏ ra thân thiện với mình nữa không.
Đêm thu lạnh lẽo, cảm giác sung sướng đê mê vừa rồi đã theo gió tản đi, trong đầu có chút phức tạp, thở dài, nhìn thấy trong phòng Hoàng hậu đèn đuốc đã tắt, hắn biết Hoàng hậu tuyệt đối không thể ngủ được, biết đâu vẫn đang đứng bên cạnh cửa sổ nhìn mình chằm chằm, thấy mình ngừng lại trong sân chưa đi, lo lắng mình sẽ quay lại, mới thổi tắt đèn, muốn nhắc nhở mình mau rời đi.
Sở Hoan sáng hôm sau tỉnh lại, cũng không nhớ rõ đêm qua mình quay về Đông viện bằng cách nào, hắn ngủ một mình, Lâm Lang vì bầu bạn với Kiều phu nhân nên cũng không trở về.
Bất quá hắn vẫn nhớ rõ, đêm qua chính mình say rượu gõ nhầm cửa, xông vào phòng Hoàng hậu, tuy rằng có một chút chi tiết nhỏ mơ mơ hồ hồ, không nhớ rõ lắm, nhưng những cái nên nhớ, thì vẫn in sâu trong đầu.
Sau khi rửa mặt, trong lòng đang do dự có nên đi gặp Hoàng hậu một chút hay không, suy đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy lúc này gặp cũng chỉ làm Hoàng hậu thêm lúng túng, hay là chờ thêm vài ngày nữa rồi hẳn nói.
Vệ Thiên Thanh mới đến, Sở Hoan nghĩ hôm nay cũng nên dẫn hắn tới quân doanh đi dạo một vòng, dù sao khi tiến công Vân Sơn, Vệ Thiên Thanh cũng làm tướng lĩnh tiên phong.
Sở Hoan rất rõ ràng, Vệ Thiên Thanh tuy rằng là một dũng tướng, ở Tây Sơn đạo tiếng tăm lừng lẫy, nhưng cũng không đại biểu cho Tây Bắc quân sẽ nhanh chóng tiếp nhận hắn.
Chiến tướng Tây Bắc dưới trướng hắn, không có người nào mà chưa từng ở Tây Bắc chiến đấu qua, không tính tới Lang Oa Tử, Tần Lôi, Hiên Viên Thắng Tài cùng Bùi Tích một đám chiến tướng dòng chính, mà ngay cả những hàng tướng như Hầu Kim Cương và Cố Lương Thần, đều là chiến tướng dũng mạnh uy danh lan xa ở đất Tây Bắc, tuy rằng bọn hắn từng là kẻ địch, nhưng bọn hắn ở trên sa trường lại dũng mãnh ngoan cường, vẫn được tướng sĩ Tây Bắc quân kính nể.
Sở Hoan tuy rằng cùng Vệ Thiên Thanh có thâm giao, nhưng mà hắn cũng biết, nếu đột nhiên đem Vệ Thiên Thanh đề bạt làm đại tướng, để hắn lĩnh binh đảm nhiệm tiên phong, chỉ sợ sẽ làm cho tướng sĩ Tây Bắc quân không phục.
Sở Hoan đọc binh thư cũng không nhiều, kinh nghiệm thống suất đại quân của hắn, trên thực tế, vẫn là dựa vào từng cuộc chém giết một mà chậm rãi lịch luyện ra, nhưng vẫn biết được, muốn cho toàn quân duy trì sĩ khí, trên dưới đồng lòng, đương nhiên phải một mực tuân thủ bốn chữ "thưởng phạt phân minh", thánh nhân có nói, dân không lo ít mà chỉ lo không đều, chỉ cần thưởng phạt phân minh, tự nhiên sẽ làm cho tam quân kính phục.
Vệ Thiên Thanh một chút chiến công cũng chưa có, trên dưới Tây Bắc quân biết đến hắn càng có thể đếm trên đầu ngón tay, như đám tướng lĩnh Tây Bắc quân Vương Hàm và Bàn Liễu cũng đến từ Vân Sơn, từng ở dưới trướng Vệ Thiên Thanh, nhưng mà hai người này bây giờ lại ở Sóc Tuyền trấn thủ hậu phương, vẫn chưa theo đại quân nhập quan, còn đám tướng lĩnh lớn nhỏ trong quân, có lẽ cũng có người nghe qua tên Vệ Thiên Thanh, nhưng vẫn không có mấy người thực sự gặp qua hắn.
Lần trước Vệ Thiên Thanh bị Bùi Tích một trận đánh bại, dường như toàn quân bị diệt, chư tướng trong quân đương nhiên biết đại tướng quân Lương Châu chính là Vệ Thiên Thanh, cho nên, coi như từng nghe qua tên hắn, thì sau trận chiến này, cũng chưa chắc đối với hắn có bao nhiêu kính ý.
Đối với mấy tướng lĩnh chuyên lấy thực lực luận anh hùng mà nói, Vệ Thiên Thanh không coi là tướng tài tuyệt thế, mà chúng tướng trong quân thì ai cũng muốn làm tiên phong, nếu như Sở Hoan dễ dàng tuyên bố Vệ Thiên Thanh đảm nhiệm tiên phong, thì sẽ khiến cho vô số chúng tướng dưới trướng bất mãn.
Quả thực, Sở Hoan cũng minh mạch, Vệ Thiên Thanh dù không phải là tướng tài tuyệt thế, thì cũng tuyệt đối là một dũng tướng thành thục thận trọng, người này đầu óc minh mẫn, hơn nữa lại dũng mãnh thiện chiến, chỉ tiếc lần trước đụng phải Bùi Tích, mới thất bại thảm hại như thế, phóng tầm mắt cả thế gian đương thời, người có năng lực quân sự có thể cùng Bùi Tích đánh đồng, cũng không mấy ai.
Vệ Thiên Thanh đối với địa hình vùng Vân Sơn phủ rõ như lòng bàn tay, có thể nói là nhắm mắt cũng vẽ ra được địa đồ Vân Sơn, hơn nữa hắn ở Vân Sơn lại có uy vọng, rất được dân tâm, nếu phát động tấn công với Vân Sơn, quả thực Vệ Thiên Thanh là ứng cử viên vừa vặn thích hợp làm tiên phong nhất.
Có điều muốn cho chư tướng trong quân tiếp thu điều này, vẫn nên để cho Vệ Thiên Thanh thể hiện qua một chút, thuật cưỡi ngựa với tài bắn cung của hắn đều không yếu, nếu ở trước mặt tướng sĩ trong quân triển lộ một phen, tự nhiên sẽ khiến uy vọng của hắn tăng lên.
Sở Hoan căn bản đã tính toán xong, còn chưa kịp đi ra ngoài, thì đã nhận được một phong thư từ Sóc Tuyền gửi tới.
Phong thư là do Đỗ Phủ Công cử người đưa tới, hắn cũng không biết Sở Hoan ở Kim Lăng đoạt được rất nhiều lương thảo, nhưng vẫn biết Sở Hoan sắp tới sẽ có hành động quân sự rất lớn, mặc dù Lâm Lang đã mang đến một nhóm lương thực, nhưng số lượng cũng không nhiều, Đỗ Phủ Công lo lắng hắn không chống đỡ được bao lâu, nên trong thư cũng hỏi dò Sở Hoan còn cần đại khái bao nhiêu lương thảo.
Đỗ Phủ Công đem hết thảy tinh lực đặt ở mặt cung cấp hậu cần, cũng không nhúng tay vào quân sự, nên trong thư tất nhiên sẽ không hỏi dò những hành động quân sự của Sở Hoan, mà chỉ hỏi hắn con số lương thảo cần lấy. Nếu như sắp tới hắn phát động chiến sự quy mô lớn, đại hậu phương Tây Bắc đương nhiên phải cung cấp rất nhiều nhân lực vật lực, nhưng nếu như chỉ tạm thời nghỉ ngơi lấy sức, áp lực hậu phương cũng nhẹ đi một chút.
Sở Hoan biết, điều này là do mùa thu hoạch đã đến, Đỗ Phủ Công phải trù tính lượng lương thảo của toàn bộ Tây Bắc, dù sao Tây Bắc chịu thiên tai nhân họa nhiều năm, địa phương cần dùng tiền dùng lương thực quả thực quá nhiều, nếu như tiền tuyến còn cần thêm nhiều lương thực, thì Tây Bắc cũng chỉ có thể cắn răng đau khổ mà tiếp tục chống đỡ, nhưng nếu như chỉ tạm thời nghỉ ngơi lấy sức, thì Tây Bắc lại có thể hòa hoãn thêm một chút.
Phong thư này cũng không ngắn, ngoại trừ lúc đầu nhắc tới vấn đề lương thảo cho đại quân, phía sau còn mang đến cho Sở Hoan một tin tức không thể tưởng tượng nổi.
Sở Hoan lập tức sai người ta đi mời Bùi Tích, khi Bùi Tích đến, Sở Hoan đang ở trong đại sảnh chờ đợi, nhìn thấy Sở Hoan, hắn cười nói: "Nhị đệ đêm qua say hiếm thấy, từ khi biết ngươi, còn chưa từng thấy ngươi uống nhiều như vậy."
Nhắc đến chuyện uống rượu tối qua, Sở Hoan lại bất giác nghĩ đến Hoàng hậu, vội vàng di chuyển đề tài, nói: "Đại ca, ngươi có biết ta mời ngươi đến đây vì chuyện gì không?" Sở Hoan ra hiệu Bùi Tích ngồi xuống nói chuyện.
Bùi Tích sau khi ngồi xuống, mới nói: "Nhị đệ chắc không phải đang muốn chuẩn bị tiến công Vân Sơn chứ? Lương thảo từ Kim Lăng còn ở trên đường, hai mươi lăm vạn thạch lương thực vẫn chưa hoàn toàn tiến vào thương khố chúng ta, chúng ta vẫn không nên manh động. Trong loạn thế, giấy trắng mực đen cũng có thể thay đổi, con người Từ Sưởng vốn hai mặt, chúng ta cũng phải cẩn thận đề phòng."
Sở Hoan cười nói: "Đại ca nói đúng lắm, mấy ngày nay Hứa Thiệu vẫn ở trong thành chuẩn bị nhà kho, dù sao cũng là hai mươi vạn thạch lương thực, cần không ít nhà kho." Nói rồi lấy ra phong thư Đỗ Phủ Công cử người mang tới, đưa cho Bùi Tích, Bùi Tích sau khi tiếp nhận, nhìn qua một lần rồi thả phong thư xuống, cười nói: "Nhị đệ quả nhiên không phải vì chuyện lương thảo mới tìm ta, mà là vì sự tình Tây Lương."
Sở Hoan than thở: "Trung Nguyên chúng ta mây gió biến ảo, mà Tây Lương cũng thay đổi thất thường, còn nhớ năm ngoái Ma Ha Tàng rơi vào tình thế nguy cấp, phạm vi thế lực của hắn xuất hiện muối hoang nghiêm trọng (tình trạng thiếu muối trầm trọng), Cổ Tát Đại Phi cùng Ma Ha La hai mặt vây đánh, ta lo Ma Ha Tàng bởi vì thiếu muối mà binh bại, khiến nội loạn Tây Lương nhanh chóng kết thúc, nên mới tiến hành mậu dịch muối ngựa với bọn họ..."
"Nhưng không nghĩ tới chỉ sau một năm ngắn ngủi, lại thay đổi bất ngờ như thế, Ma Ha Tàng vậy mà phiên vân phúc vũ, đánh tan Ma Ha La." Sở Hoan than thở: "Tây Lương đại lễ quan đã đến Tây Bắc rồi, Đỗ tổng quản cũng đã gặp mặt hắn, bọn họ chuẩn bị dừng việc giao dịch muối ngựa lại, nhưng vẫn không muốn đoạn tuyệt những mậu dịch song phương khác, vì thế Cổ Tát Hắc Vân mới tự mình đến đây, muốn thỏa thuận khế ước mậu dịch mới."
"Trong dự liệu." Bùi Tích nói: "Ma Ha Tàng coi như là nhân vật kiêu hùng hiếm có của Tây Lương, Ma Ha La căn bản không phải địch thủ của hắn."
Sở Hoan nói: "Ma Ha Tàng mặc dù đối với Trung Nguyên chúng ta mắt nhìn chằm chằm, nhưng lại thích xem thư tịch Trung Nguyên, hiểu được sách lược Trung Nguyên chúng ta. Lúc trước, khi bộ binh của Tây Lương hoàng kim cửu bộ tranh chấp qua lại, thì La Sát Hải La Sát bộ tộc lại yên lặng theo dõi kỳ biến, vốn dĩ khi Ma Ha Tàng xuất hiện muối hoang, La Sát bộ tộc đã chuẩn bị nghiêng về phe Cổ Tát Đại Phi, đến khi chúng ta cùng Ma Ha Tàng tiến hành giao dịch muối ngựa, La Sát bộ tộc cuối cùng vẫn đi theo Ma Ha Tàng."
Bùi Tích nói: "Tây Lương cửu bộ, tính cả La Sát bộ tộc, Ma Ha Tàng đã khống chế được năm bộ tộc trong đó, bốn bộ tộc đối địch còn lại mặc dù hai mặt giáp công, nhưng là hai phe thế lực, từ thời khắc La Sát bộ tộc đi theo Ma Ha Tàng, Ma Ha Tàng đã định trước sẽ thắng chắc." Hắn vuốt râu cười nói: "Có điều tên Ma Ha Tàng này lại hiểu được trước yếu sau mạnh, biết được Cổ Tát Đại Phi rất khó đánh bại, vì thế tập trung binh lực trọng yếu, tấn công Ma Ha La trước, hơn nữa còn ở trong bóng tối mua chuộc xúi giục địch nhân, cũng khó trách cục diện Tây Lương lại biến thành như hiện tại."
Sở Hoan dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, nói: "Sau khi Ma Ha La binh bại, Ma Ha Tàng sẽ dốc hết toàn lực đối phó với Cổ Tát Đại Phi, đã không có Ma Ha La phối hợp tác chiến, Cổ Tát Đại Phi chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu!" Hắn hơi cau mày, nói tiếp: "Nếu Ma Ha Tàng một lần nữa thống nhất Tây Lương, đối với chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì."