Chương 1895: Tiên phong
-
Quốc Sắc Sinh Kiêu
- Sa Mạc
- 2609 chữ
- 2019-03-10 11:56:09
Bùi Tích lắc đầu cười nói:
"Phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, đây là pháp tắc Càn Khôn. Ma Ha Tàng coi như đánh bại được Cổ Tát Đại Phi, nhất thống Tây Lương, nhưng mà Tây Lương trải qua nội loạn lần này, đã nguyên khí đại thương, muốn khôi phục lại, không có mười năm tám năm, là không khả năng."
Sở Hoan nói:
"Ma Ha Tàng dã tâm rất lớn, hắn vẫn đối với Trung Nguyên nhìn chằm chằm, lần trước Tây Lương thừa cơ tiến vào Trung Nguyên chúng ta, cũng là vì Ma Ha Tàng cùng Tiêu Thiên Vấn cực lực thuyết phục quần thần Tây Lương, nếu như hắn trở thành Tây Lương Vương, chắc chắn sẽ còn ngấp nghé Trung Nguyên!"
"Nhị đệ, nếu như Ma Ha Tàng là người Trung Nguyên, tại Trung Nguyên giữ một vị trí, hắn sẽ là đối thủ kinh khủng nhất của ngươi, nhưng mà hắn lại ở Tây Lương xa xôi, chí ít hiện nay hắn căn bản không có cách nào tạo thành uy hiếp đối với ngươi."
Bùi Tích lại cười nói:
"Người Tây Lương lần trước tiến vào Trung Nguyên, ở Tây Bắc đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, cho tới bây giờ nhắc đến bọn chúng, rất nhiều người trong lòng dù oán hận, nhưng vẫn hết sức sợ hãi."
Sở Hoan gật đầu nói: "Đúng vậy, thiết kỵ Tây Lương xác thực dũng mãnh, không thể khinh thường."
"Người Tây Lương lần trước có thể đánh vào, kỳ thực là do thực lực Tần quốc đang đại suy, hơn nữa Phong Hàn Tiếu vừa chết, nội bộ Tây Bắc quân xuất hiện đấu tranh, lúc ấy quân Tây Bắc như rắn mất đầu, có thể nói là đang ở thời điểm suy yếu nhất. Hơn nữa người Tần vẫn tự xưng là Thiên triều thượng quốc, tuy rằng lúc đó nhân mã Tây Lương có gây rối ở vùng biên cảnh, nhưng bình tâm mà nói, toàn bộ Trung Nguyên từ trước tới nay không mấy người e sợ người Tây Lương sẽ dám dụng binh với Trung Nguyên chúng ta."
Bùi Tích nghiêm nghị nói:
"Trung Nguyên có thể đề phòng người Cao Ly, thậm chí là bọn Man di, nhưng lại hoàn toàn nắm chắc, cách xa một cái hố trời là Kim Cốc Lan sa mạc, người Tây Lương tuyệt đối không năng lực khai chiến với Trung Nguyên chúng ta."
Sở Hoan nói: "Đại ca nói có lý."
"Xem xét lại người Tây Lương, bọn họ lập quốc gần trăm năm, từ khi đó, đã bắt đầu chặn ngang thương lộ giữa Trung Nguyên và Tây Vực, bọn họ dù chỉ làm nơi trung chuyển, nhưng kiếm chác đươc lợi ích rất to lớn, đáng lẽ kể từ khi đó, Trung Nguyên đã phải đề phòng cẩn thận."
Bùi Tích thở dài, nói:
"Nhưng mọi người cho rằng Tây Lương chỉ muốn lũng đoạn thương lộ, tham tài thật lợi, lại không biết bọn họ vốn là hạng người dã tâm bừng bừng, cho dù lúc đầu bọn họ chỉ vì kim ngân tài vật, nhưng đợi đến khi cánh của bọn họ dần dần cứng rồi, nhìn thấy đống hàng hóa muôn màu rực rỡ của Trung Nguyên, sao có thể không sinh ra lòng ham muốn? Bọn họ vẫn luôn tích góp thực lực, lần trước bọn họ dám Đông tiến, cũng là vì quốc lực của bọn họ đang thời điểm hưng thịnh, lấy thịnh đánh suy, mới khiến bọn họ chiếm hời lớn một lần."
Sở Hoan vuốt cằm nói: "Bọn họ trận chiến lần trước, dường như là đem toàn bộ quốc lực, đem lá bài tẩy hơn trăm năm tích lũy tất cả đều xử ra.
"Đúng thế."
Bùi Tích nói:
"Bọn họ chuẩn bị mấy chục năm, mới thừa cơ xuất binh, nhưng lần này Tây Lương bị nội loạn, dù Ma Ha Tàng có nắm được quyền, thì quốc lực Tây Lương trong tay hắn, cũng xa xa không bằng thời điểm lần trước."
Sở Hoan nhìn chăm chú Bùi Tích nói:
"Đại ca, nếu như thiên hạ thống nhất, Trung Nguyên được nghỉ ngơi lấy sức, chỉ cần không xảy ra nhiễu loạn lớn, Ma Ha Tàng coi như tích lũy thêm mười mấy hai mươi năm, cũng chưa chắc có năng lực đánh bại Trung Nguyên. Nhưng mà bây giờ Trung Nguyên đang đại loạn, lại bị chia năm xẻ bảy, cũng không ai biết được cục diện này đến khi nào mới kết thúc. Năm đó Hoa triều diệt vong, mười tám lộ chư hầu tranh bá, phải đánh gần hai mươi năm, nếu lần này còn kéo dài như vậy, Ma Ha Tàng dù thực lực không đủ, cũng chắc chắn sẽ hợp lực đánh ra một kích."
Cơ thể Sở Hoan hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị:
"Ma Ha Tàng là người thông minh, trong lòng hắn rất rõ ràng, với quốc lực Tây lương, muốn đánh bại Trung Nguyên, chỉ có thể là ở thời điểm Trung Nguyên hỗn loạn suy nhược nhất, nếu không Tây Lương căn bản không có bất kỳ cơ hội nào. Hắn một lòng muốn chinh phục Trung Nguyên, mà lúc hắn sinh thời, cũng chỉ có duy nhất một cơ hội như vậy!"
Bùi Tích vuốt râu nói:
"Nhị đệ nói không sai, nếu như cục diễn hỗn loạn ở Trung Nguyên cứ tiếp tục kéo dài, Ma Ha Tàng ở Tây Lương chuẩn bị thêm năm, sáu năm, cũng chưa chắc không dám mạo hiểm, có điều cục diện lúc này, cùng năm đó cũng không giống. Hoa triều kéo dài hơn 200 năm, mười tám lộ chư hầu tất cả đều là bá chủ một phương, tử tôn kéo dài, có căn cơ thâm hậu, thực lực rất mạnh, muốn trừ được hết cũng vô cùng khó khăn. Mà Tần quốc mới lập quốc được hai mươi năm, ngoại trừ đám người Xích Luyện điện, Phùng Nguyên Phá có căn cơ, nhìn khắp thiên hạ, cũng không ai chân chính có được thế lực căn cơ sâu dày như mười tám lộ chư hầu năm đó, nếu có thì cũng chỉ được mỗi mình Thanh Thiên Vương, Từ Sưởng, thậm chí là Nhị đệ, vì thế chắc chắn chiến sự sẽ không kéo dài quá lâu."
"Hi vọng như vậy."
Sở Hoan thở dài:
"Ta hiện tại chỉ hy vọng Cổ Tát Đại Phi có thể chống đỡ thêm một ít thời gian, nội loạn Tây Lương càng kết thúc muộn, mục tiêu của Ma Ha Tàng càng cách hắn xa thêm một phần."
Lập tức hướng về Bùi Tích nói:
"Đại ca, ngày hôm nay ta chuẩn bị mang Vệ Thiên Thanh đi quân doanh một chuyến!"
Bùi Tích lập tức nói: "Ta cũng có việc đang muốn thương lượng với ngươi."
"Ồ?"
"Nhị đệ muốn dẫn Vệ Thiên Thanh tới quân doanh, tâm ý của ngươi ta rất rõ ràng."
Bùi Tích nói: "Theo ý ta, Nhị đệ tới quân doanh lúc nào cũng được, nhưng lần này Vệ Thiên Thanh tới quân doanh, Nhị đệ không thể đi cùng."
"Ý của đại ca là?"
"Nhị đệ, ngươi lo lắng Vệ Thiên Thanh ở Tây Bắc quân tư lịch không đủ, nếu đảm nhiệm tiên phong, sẽ khó tránh kẻ dưới phục tùng."
Bùi Tích nghiêm nghị nói:
"Nhưng hôm nay nếu như ngươi cùng hắn cùng đi, bất luận Vệ Thiên Thanh biểu hiện thế nào, các tướng sĩ trước tiên sẽ cho rằng ngươi dùng người không khách quan, vì cùng với Vệ Thiên Thanh có thâm giao, nên mới để hắn đảm nhiệm tiên phong."
Sở Hoan ngẩn ra, vỗ trán một cái, nói: "Suýt chút nữa là bỏ qua sai lầm này, may mà có đại ca nhắc nhở, chính xác, hôm nay ta đúng là không tiện tới đó."
Bùi Tích cười nói:
"Ngày hôm nay coi như ngươi không gọi ta lại đây, ta cũng sẽ tới tìm ngươi thương lượng việc này, cứ để Vệ Thiên Thanh theo ta tới quân doanh, ta sẽ có biện pháp để mọi người tâm phục khẩu phục."
Sở Hoan trong lòng vô cùng cảm kích, biết trước đó Bùi Tích đã tự mình tính toán trước, gật đầu cười nói: "Như vậy càng tốt hơn, đại ca, Vệ Thiên Thanh trước giao cho ngươi."
"Kỳ thực Vệ Thiên Thanh đảm nhiệm tiên phong, cũng là ứng cử viên phù hợp nhất."
Bùi Tích cười nói:
"Phùng Phá Lỗ giết chết Kiều Minh Đường, bây giờ đương nhiên đã khống chế Vân Sơn, mà Vân Sơn còn có mấy ngàn bộ hạ cũ của Vệ Thiên Thanh, ta nghĩ với số lượng binh lực chính quy của Phùng Phá Lỗ hiện giờ, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng giải tán mấy ngàn binh mã này."
Sở Hoan nói:
"Đúng vậy, Phùng Phá Lỗ tất nhiên sẽ ở Vân Sơn vận động một phen, đem binh mã Vân Sơn thu về dưới trướng, những người này dù sao cũng trấn thủ Vân Sơn nhiều năm, cũng là binh mã tinh nhuệ nhất của Tây Sơn đạo, Phùng Phá Lỗ sau khi thu nạp, chỉnh thể thực lực của hắn tất nhiên sẽ tăng trưởng."
"Nhưng đây cũng chính là mầm họa."
Bùi Tích lại cười nói:
"Binh mã Vân Sơn đều ở dưới trướng Vệ Thiên Thanh, mà Vệ Thiên Thanh ở Vân Sơn lại có uy vọng cực cao, những người kia không hẳn sẽ cam tâm tình nguyện cống hiến cho Phùng Phá Lỗ."
"Đại ca nói là, một khi ra trận, những binh mã kia có thể lâm trận phản chiến?" Sở Hoan chau mày nói ra.
Bùi Tích vuốt râu nói:
"Phùng Phá Lỗ coi như thu nạp những người kia rồi, cũng sẽ không thật sự tín nhiệm bọn họ, một khi giao chiến, càng không thể để bọn họ trấn thủ ở Vân Sơn."
Sở cười vui nói:
"Đó là đương nhiên, dưới trướng Phùng Phá Lỗ có gần vạn kỵ binh, bọn Man di xưa nay không quen thủ thành, ta dám chắc, nếu thật sự đánh nhau, Phùng Phá Lỗ sẽ không đem tất cả binh mã đều trú lại trong thành, tay hắn nắm kỵ binh, tất nhiên sẽ có thiên hướng muốn cùng chúng ta tiến hành dã chiến."
"Kỵ binh không dùng để dã chiến lại dùng để thủ thành, chẳng phải là dương trường tị đoản (phát huy sở trường, né tránh sở đoản) sao? Coi như bên Hà Tây hạ lệnh làm vậy , ta nghĩ Phùng Phá Lỗ cũng sẽ không kiềm chế nổi ý muốn dã chiến."
Bùi Tích thản nhiên nói:
"Cho nên, bất luận thế nào, kỵ binh dã chiến là tất yếu, một khi như vậy, Phùng Phá Lỗ đương nhiên không thể để binh lính Vân Sơn ở lại thủ thành, dưới trướng hắn còn có mấy nghìn quân dòng chính Hà Tây, nếu như ta đoán không sai, lưu lại thủ thành, hẳn là binh Hà Tây của hắn."
Sở Hoan nâng cằm lên, đăm chiêu, chậm rãi nói:
"Binh lính Vân Sơn nếu theo đại quân xuất trận, Phùng Phá Lỗ chắc chắn không để bọn họ bọc hậu, chỉ có thể đem bọn họ làm bia đỡ đạn ở phía trước."
Chính hắn cũng từng làm tương tự như vậy, sau khi đánh hạ Tây Cốc Quan, cũng bắt không ít binh mã làm tù binh, đến khi đại quân tiến đánh thành Thông Châu, những người này đều phải đi phía trước.
"Vì thế, nếu như những binh lính Vân Sơn cùng tiên phong chúng ta gặp nhau, xuất hiện trước mắt bọn hắn chính là Vệ Thiên Thanh, sự tình cũng sẽ chuyển biến."
Bùi Tích nói:
"Đổi lại người khác làm tiên phong, quân Vân Sơn chắc chắn sẽ liều chết với chúng ta chiến một trận, nhưng nếu như Vệ Thiên Thanh đảm nhiệm tiên phong, có thể khiến cho những binh lính Vân Sơn đó lâm trận đào ngũ."
Sở Hoan bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Đại ca nói Vệ Thiên Thanh thích hợp làm tiên phong, là vì nguyên nhân này?"
"Đây là nguyên nhân chủ yếu nhất."
Bùi Tích nói:
"Khả năng này rất lớn, nếu như Vệ Thiên Thanh đảm nhiệm tiên phong đưa tới hiệu quả như thế, quân tâm phía Phùng Phá Lỗ chắc chắn sẽ rối loạn, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện."
Liền sau đó nghiêm nghị nói: "Vì thế, lần này mang Vệ Thiên Thanh đi binh doanh, ta đã có sắp xếp khác!"
Sở Hoan dù sao cũng là người thông minh, con ngươi đảo một vòng, hiểu được, nhẹ giọng nói: "Đại ca muốn chuẩn bị cố bố mê trận, ngày hôm nay muốn diễn một tuồng kịch?"
Bùi Tích lại cười nói: "Đúng vậy, hôm nay tới quân doanh, hoàn toàn không phải để cho các tướng sĩ biết Vệ Thiên Thanh sẽ đảm nhiệm tiên phong, ta đã chuẩn bị kỹ càng, hôm nay trước mặt mọi người sẽ tuyên bố người thích hợp đảm nhiệm tiên phong Vân Sơn!"
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, hoàn toàn rõ ràng ý tứ của Bùi Tích, "Đại ca lo lắng nếu Phùng Phá Lỗ biết chúng ta phái Vệ Thiên Thanh làm tiên phong, sẽ có phòng bị, nên mới cố ý làm như vậy?"
"Phùng Phá Lỗ là lão tướng sa trường, kinh nghiệm chinh chiến sa trường của hắn, không dưới Nhị đệ!"
Sở Hoan xua tay cười nói: "Đại ca cũng không cần cho ta mặt mũi, ta rất rõ ràng, Phùng Phá Lỗ theo Phùng Nguyên Phá tung hoành tan tác khắp Mạc Bắc thảo nguyên, hơn nữa địch thủ là bọn Man di hung hãn bọn, kinh nghiệm sa trường của hắn chắc chắn hơn ta."
"Vì thế hắn nhất định sẽ phái người âm thầm tới Thông Châu tìm hiểu tin tức."
Bùi Tích nói:
"Chúng ta tuyên bố người giữ chức tiên phong, giả vờ che lấp, nhưng vẫn cố ý lộ ra một tia gió, hơn nữa phải để Phùng Phá Lỗ xác định Vệ Thiên Thanh sẽ không đảm nhiệm tiên phong, có như thế, Phùng Phá Lỗ mới để cho binh lính Vân Sơn đánh trận đầu."
"Được." Sở Hoan gật đầu nói: "Đại ca cảm thấy chúng ta lúc nào nên xuất binh?"
"Sau khi toàn bộ lương thảo Kim Lăng đều qua sông, chúng ta sẽ lập tức xuất binh."
Bùi Tích nghiêm mặt nói:
"Liêu Đông đã đánh về phía Hà Tây, chúng ta muốn tọa sơn quan hổ đấu, trước hết cũng phải hạ được Vân Sơn phủ đã. Nếu như chúng ta không mau chóng lấy được Vân Sơn phủ, mà quân Liêu Đông lại tiến công thuận lợi, một khi người Liêu Đông đánh vào Hà Tây, tình thế lúc đó đối với chúng ta sẽ cực kỳ bất lợi."
Sở Hoan biểu hiện nghiêm túc:
"Đúng vậy, đối với bách tính thiên hạ, ai công diệt Hà Tây trước, người đó là công thần diệt Tần, đến lúc đó uy vọng sẽ tăng lên nhiều, hơn nữa, nếu người Liêu Đông dành được Hà Tây, chúng ta muốn cùng người Liêu Đông giao thủ, mức độ khó khăn sẽ lớn hơn rất nhiều. Nắm đươc Vân Sơn phủ, lại khống chế toàn bộ Hà Tây, chúng ta mới có thể tiến thối như thường (tới lui thoải mái)."
Sở Hoan đứng dậy, nói tiếp:
"Dựa theo tốc độ của Tây Môn Nghị bên kia, nhiều nhất là trong vòng hai mươi ngày, toàn bộ lương thảo sẽ được vận chuyển tới, trữ vào trong kho, ta bây giờ sẽ phái người truyền lệnh, để bọn họ nắm chắc tiến độ, trong vòng nửa tháng nhất định phải nhập lương thảo vào kho, nửa tháng sau, lập tức phát binh."