Chương 1896: Yên Sơn Phong Hỏa


Thời điểm Sở Hoan đang nóng lòng chuẩn bị động thủ với Vân Sơn, ánh mắt Định Vũ ở Hà Tây lúc này cũng chăm chú nhìn về phía Đông.

Theo chiến báo tiền tuyến, quân Liêu Đông đã bắt đầu tiến vào khu vực Yên Sơn, bắt đầu đối với cứ điểm các nơi ở Yên Sơn phát động tiến công.


Thiết kỵ Liêu Đông uy danh hiển hách khắp thiên hạ, nhưng Liêu Đông cũng không chỉ có mỗi thiết kỵ, khi phát động tiến công Yên Sơn, Thiết kỵ Liêu Đông vốn dũng mãnh thiện chiến lại không cách phát huy được tác dụng.

Liêu Đông và Hà Tây đều vắt ngang Yên Sơn, mà Yên Sơn lại ngang qua hai đạo này, hơn phân nửa là nằm trong cảnh nội Hà Tây.

Lúc trước Phùng Nguyên Phá sau khi cân nhắc kỹ càng, đã sớm âm thầm phái người ở các cứ điểm khắp Yên Sơn xây dựng công sự, vốn là muốn phòng ngừa có một ngày quân Liêu Đông sẽ xuyên qua Yên Sơn tiến vào Hà Tây.

Yên Sơn sơn mạch liên miên trùng điệp, chỉ là bất đồng với Bắc Lĩnh sơn mạch ở Tây Bắc.

Muốn thông qua Bắc Lĩnh sơn mạch, chỉ có một cách là thông qua Tây Cốc Quan, nếu không sẽ phải leo qua từng dãy núi, đối với quân đội, vượt qua Bắc Lĩnh đương nhiên là một chuyện bất khả thi.

Mà Yên Sơn sơn mạch mặc dù kéo dài hơn trăm dặm, nhưng trong núi quả thật có đường có thể thông qua, hơn nữa cũng không phải chỉ một đường.

Chỉ là những con đường này, đều giống như trường xà (rắn dài), quanh co uốn lượn, hơn nữa cực kỳ chật hẹp, hai bên vách núi cheo leo, chỉ cần ở hai bên đường bố trí mai phục, là gần như không thể thông qua.

Quân Hà Tây đã sớm khống chế tất cả con đường trong dãy núi, canh phòng nghiêm ngặt, tránh kỵ binh Liêu Đông kỵ binh có thể dựa vào tiểu đạo (đường mòn/nhỏ) sơn mạch để vượt qua.

Bọn họ không chỉ chồng đá lên thành bình chướng ở tất cả con đường, mà còn đẩy rất nhiều đá tảng từ trên núi xuống, phong bế cả sơn đạo lại.

Kỵ binh Liêu Đông tiến vào Hà Tây theo ba con đường, một trong số đó là vòng qua đại thảo nguyên Mạc Bắc, mà bọn Man di hiện đã thần phục Hà Tây, lại từng cùng quân Liêu Đông giao thủ qua không ít lần, tất nhiên sẽ không để quân Liêu Đông vượt qua, Liêu Đông nếu muốn vượt qua địa bàn của chúng, tất nhiên phải trải qua huyết chiến gian khổ, cho dù cuối cùng có đánh tan được tất cả Man di, nhưng chính mình cũng sẽ bị tổn thất nặng nề, huống chi muốn đi vòng qua thảo nguyên Mạc Bắc, hậu cần tiếp tế cũng cần rất nhiều, lấy lực lượng của Liêu Đông, căn bản không cách nào chịu đựng nổi.

Thứ hai là dọc theo Phúc Hải tiến vào khu vực Hà Bắc, sau đó tiến lên phía bắc xuyên qua Hồ Tân Đạo, mới đến được khu vực Hà Tây, nhưng Hà Bắc Thanh Thiên Vương đương nhiên sẽ không để cho quân Liêu Đông tiến vào địa bàn của mình.

Thanh Thiên Vương mặc dù liên tiếp chiến bại ở Phúc Hải, nhưng đã thâm căn cố đế ở Hà Bắc đạo, quân Liêu Đông muốn xuyên qua Hà Bắc, đương nhiên phải trả giá so với trực tiếp xuyên qua Yên Sơn lớn hơn nhiều.

Vì thế, quân Liêu Đông không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể trực tiếp xuyên qua Yên Sơn.

Quân Hà Tây cũng rất rõ ràng, Liêu Đông binh cường mã tráng, nếu như không có bình phong Yên Sơn, lấy thực lực trước mắt của bọn họ, căn bản không cách nào ngăn chặn được quân Liêu Đông, vì thế quân Hà Tây ngay từ đầu đã quyết tâm đưa chiến trường đặt ở Yên Sơn.

Chỉ cần bảo vệ Yên Sơn, khiến quân Liêu Đông không cách nào vượt qua, thì quân Hà Tây chính là người thắng cuối cùng, nhưng một khi bị quân Liêu Đông chiếm cứ Yên Sơn, thì Hà Tây sẽ hết đường cứu vãn.

Chủ tướng quân Hà Tây đóng ở Yên Sơn là Văn Phổ, do Định Vũ tự mình lựa chọn, người này vốn là kiêu úy cận vệ quân hoàng gia, địa vị trong cận vệ quân chỉ đứng sau Hiên Viên Thiệu.

Nếu như nói, Hiên Viên Thiệu trở thành thống lĩnh cận vệ quân là vì gia thế xuất thân cùng với sự thưởng thức của Tiên đế đối với lòng trung thành của hắn, như vậy Văn Phổ có thể trở thành nhân vật số hai trong cận vệ quân, lại hoàn toàn dựa vào chiến công cùng thực lực.

Văn Phổ là lão tướng đi theo Tiên đế đấu tranh giành thiên hạ, từng lập xuống vô số chiến công, hắn không cùng đám người Phong Hàn được xưng là Đại Tướng Quân đế quốc, chỉ vì hắn am hiểu nhất chính là phòng thủ, mà không phải là tiến công, tứ đại tướng quân không người nào không phải công thành đoạt đất, mà Văn Phổ trong nhiều năm chinh chiến, chỉ chuyên đảm nhiệm việc phòng ngự, vì thế vinh quang không bì được với tứ đại tướng quân.

Nhưng bàn về năng lực chỉ huy phòng thủ của hắn, đến tứ đại tướng quân cũng phải vô cùng tán thưởng.

Chính vì lý do này, hắn mới được Hoàng đế khâm điểm làm kiêu úy cận vệ quân.

Chức trách của cận vệ quân Hoàng gia là bảo hộ Hoàng thành, vốn là một quân đoàn có tính phòng ngự, mà một đại tướng giỏi phòng ngự như hắn, tất nhiên khi gia nhập có thể mặc sức triển lộ tài năng.

Định Vũ cũng là do vừa ý với tài năng của Văn Phổ, cho nên mới đem việc phòng ngự Yên Sơn giao cho hắn.

Có Văn Phổ làm chủ tướng Đông tuyến, phòng vệ của quân Hà Tây ở Yên Sơn gần như tạo thành hình lập thể, bất kể là đỉnh núi hay thung lũng, chỉ cần là địa phương hiểm trở, đều được bố trí cứ điểm, trên mấy con đường có thể thông qua, không chỉ phủ kín đá tảng, mà cách một đoạn lại sắp đặt một tầng bình phong, quân Liêu Đông muốn xuyên qua phòng thủ như vậy, hoàn toàn không thể sử dụng kỵ binh, nhưng bọn họ ngoại trừ kỵ binh ra, còn nắm giữ một quân đoàn bộ binh khổng lồ.

Quân Liêu Đông được xưng là mười vạn thiết kỵ, nhưng nếu tính toán kỹ, kỳ thực số lượng kỵ binh cũng không quá năm vạn người, nhưng thêm vào mấy vạn bộ binh, nói mười vạn đại quân cũng không phải là đang khuyếch đại.

Lần này quân Liêu Đông tiến công Hà Tây, tuy rằng hơi đột ngột, nhưng phương pháp lại vô cùng thoả đáng, bọn họ chiêu mộ rất nhiều người miền núi, biên chế vào trong quân; trong thời gian ngắn đã chiêu mộ không dưới một vạn người miền núi.

Những người miền núi này đều làm quân tiên phong, phối hợp với bộ binh Liêu Đông, nhổ sạch các cứ điểm ở Yên Sơn.

Chiến thuật của quân Liêu Đông hết sức rõ ràng, chính là cho người miền núi đi đầu, chức trách của tất cả bộ binh là mở ra một con đường cho kỵ binh Liêu Đông, còn kỵ binh Liêu Đông lại tạo thành trận hình sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Sau mấy ngày liên tục nhận được chiến báo, Định Vũ tâm tình đã phi thường ngưng trọng.

Tuy rằng quân Liêu Đông tử thương nặng nề, không tiến lên phía trước được bao xa, nhưng đối phương lại một mực không hề lo lắng đến thương vong phe, điều này vẫn khiến Định Vũ cảm thấy giật mình.

Chiến ý của quân Liêu Đông đều phi thường cương quyết , dựa theo quân báo, mỗi ngày quân Liêu Đông ít nhất phải tổn thất hơn ngàn người, không thể nghi ngờ là một con số cực kỳ khổng lồ, Định Vũ mặc dù biết có lúc tướng lĩnh ở tiền tuyến vì dành chiến công, sẽ cố ý khuyếch đại số lowngj thương vong của quân địch, nhưng dù vậy, chuyện quân Liêu Đông bị tổn thất nặng nề chắc chắn không phải là giả.

Định Vũ đương nhiên không biết, bây giờ Hán vương mượn danh Xích Luyện điện, hạ lệnh quân Liêu Đông không tiếc bất cứ giá nào toàn lực tiến công, nhất định phải đánh tới Hà Tây Vũ Bình phủ, mà trên dưới quân Liêu Đông xưa nay đối với Xích Luyện điện đều kính cẩn như thiên thần, có quân lệnh của Xích Luyện điện, không ai dám lười biếng.

Chính vì vậy, dựa vào hiểu biết sơ lược của Định Vũ đối với Xích Luyện điện, biểu hiện của quân Liêu Đông mới khiến hắn giật mình.

Xích Luyện điện dũng mãnh thiện chiến không giả, trên chiến trường dũng mãnh như hổ cũng không giả, nhưng theo Định Vũ biết, Xích Luyện điện cũng không phải là người được ăn cả ngã về không, cũng không phải là tướng lĩnh coi tính mạng tướng sĩ như rơm rác.

Trên thực tế, Xích Luyện điện đối với binh sĩ dưới trướng xưa nay đều vô cùng yêu quý, thậm chí thường ngày còn cùng binh sĩ phổ thông cùng ăn cùng ngủ, cho nên mới được tướng sĩ dưới trướng kính nể.

Theo Định Vũ, quân Liêu Đông bỗng nhiên tập kết ở Yên Sơn, đột nhiên khởi công tiến đánh Hà Tây, đã tựa hồ không phù hợp lắm với tính cách của Xích Luyện điện, mà bây giờ quân Liêu Đông lại không tiếc thương vong điên cuồng khởi xướng công kích, dưới tình huống mỗi ngày đều có gần ngàn người chết trận, mà vẫn còn tiếp tục kiên trì tiến công, thậm chí còn có chút điên cuồng, một người sáng suốt như Xích Luyện điện, vốn không nên lựa chọn như thế.

Nhưng bất kể thế nào, chiến sự Yên Sơn càng kịch liệt, tâm thần Định Vũ lại càng không yên.

Hắn biết rõ, phòng ngự Yên Sơn, tuy rằng được Phùng Nguyên Phá chuẩn bị từ sớm, nhưng cũng không phải là tường đồng vách sắt, quân Liêu Đông điên cuồng tấn công như vậy, đối với quân Hà Tây sẽ tạo thành áp lực không nhỏ, hắn cũng không dám khẳng định, Yên Sơn có thể ngăn cản được quân Liêu Đông hay không.

Hắn hiện tại chỉ hi vọng hành trình đến Triều Tiên của Trầm Khách Thu có thể đem lại tác dụng.

Trầm Khách Thu đã sớm xuất phát đi Triều Tiên, dựa theo tính toán, nếu như tất cả đều thuận lợi, thì hẳn đã đến được Triều Tiên, nếu như Trầm Khách Thu có thể thuyết phục người Cao Ly tiến đánh Liêu Đông từ phía đông, như vậy quân Liêu Đông đương nhiên phải điều binh lực từ Yên Sơn đi ứng phó với người Cao Ly, như vậy, áp lực của Hà Tây bên này sẽ giảm đi rất nhiều.

Chỉ là hắn cũng biết, người Cao Ly mặc dù thiện chiến, nhưng cũng không phải một đám ngu si, nếu như không có niềm tin tất thắng, người Cao Ly tuyệt đối sẽ không dám dễ dàng xuất binh, dù sao người Cao Ly từng bị Xích Luyện điện đánh cho tan tác, nên không phải sau dăm ba câu là có thể khiến bọn chúng có gan chạy đi động thủ với Xích Luyện Điện.

Tình hình chiến trận Yên Sơn cũng đã khiến cho Định Vũ ăn ngủ không yên, lại nhận được tin tức từ Tây Sơn đưa đến, càng làm cho hắn nổi trận lôi đình.

Hắn là một người cực kỳ ẩn nhẫn, có thể khắc chế tâm tình rất tốt, nhưng khi Trường Lăng hầu Chu Đình đem thư báo của Phùng Phá Lỗ trình lên, Định Vũ chỉ nhìn qua hai lần, đã đem xé nát thành phấn vụn.

"Ngu xuẩn cực độ!" Khuôn mặt Định Vũ vặn vẹo biến hình, "Đối đầu với kẻ địch mạnh, bọn họ lại tự đi giết hại lẫn nhau, Kiều Minh Đường tên vô liêm sỉ này, còn cả Phùng Phá Lỗ nữa, đều là đồ con lợn!" Định Vũ rất ít khi phẫn nộ, nhưng lần này lại thật sự nổi giận, sau khi xé nát thư tín rơi tung tóe trên măt đất, hai tay hắn vẫn còn phát run.

Chu Đình trước đó đã xem qua thư báo, biểu hiện ngưng trọng, nhìn thấy Định Vũ cũng giận dữ hiếm có như vậy, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

"Viết chiếu chỉ, truyền Phùng Phá Lỗ nhanh chóng trở về Hà Tây, trẫm phải ngay mặt hỏi hắn, tại sao lại phát sinh biến cố như vậy?" Định Vũ nắm chặt hai tay: "Lần trước Kiều Minh Đường binh bại, trẫm vẫn không trách phạt, hắn vì sao lại đi làm loạn?"

Chu đình thấy Định Vũ thất thố, vội vàng tiến lên một bước, chắp tay nói: "Thánh thượng, bây giờ cũng không phải là lúc truy vấn, Sở Hoan bất cứ lúc nào cũng có thể công kích Vân Sơn, bây giờ Kiều Minh Đường đã chạy trốn, có thể trấn thủ Vân Sơn, cũng chỉ có mình Phùng Phá Lỗ, lúc này triệu hồi hắn, Vân Sơn sẽ như rắn mất đầu!"

Định Vũ ngẩn ra, nghe Chu Đình nói như vậy, nhất thời tỉnh táo lại, hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói: "Trường Lăng hầu, ngươi cũng đã xem qua thư báo, những điều Phùng Phá Lỗ nói trong đó, ngươi cảm thấy là thật hay là giả? Kiều Minh Đường thật sự muốn giết hắn, có ý đồ mưu phản?"

Chu đình suy nghĩ một chút, mới nói: "Hồi bẩm thánh thượng, những gì nói trong thư báo, hẳn không phải hoàn toàn đều là thật, nhưng cũng không phải đều là bịa đặt. trong đó Phùng Phá Lỗ nói, Kiều Minh Đường bố trí Hồng Môn yến, sắp xếp thích khách ám sát hắn, điều này cũng không giả, nhưng lấy góc nhìn của thần, Phùng Phá Lỗ cũng không hoàn toàn nói thật, hắn cũng không nói tới, là trước đó hắn đã có chuẩn bị, bằng không, nếu hắn không phát hiện ra trước, lấy cách làm việc của Kiều Minh Đường, Phùng Phá Lỗ tuyệt đối không thể sống sót rời đi, đã bị Kiều Minh Đường giết chết."

Định Vũ hơi trầm ngâm, mới chậm rãi nói: "Trường Lăng hầu, có khi nào, thư báo là do Phùng Phá Lỗ bịa đặt ra, Kiều Minh Đường cũng không hề mưu phản, mà muốn làm phản chính là Phùng Phá Lỗ hắn?"

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Quốc Sắc Sinh Kiêu.