Chương 9.1
-
Quỷ Dữ và Nàng Prym
- Paulo Coelho
- 3032 chữ
- 2020-05-09 02:56:51
Số từ: 3020
Dịch Giả: Lê Khánh Toàn
NXb Phụ Nữ
Nguồn: Sưu tầm
Chantal không còn lưỡng lự gì nữa, tiến thẳng đến tảng đá hình chữ Y, trên đường đi cô nghĩ xem nên làm những gì khi lấy xong thỏi vàng. Quay về nhà, lấy hết tiền, thay bộ quần áo khác đề phòng thời tiết thất thường, xuống đường cái, bắt xe chạy ngang qua. Và không có bất cứ một cuộc thách đố nào nữa, dân thị trấn này không đáng hưởng sự giàu có khi mà điều kiện thuận lợi đã rơi vào tay họ. Cô sẽ không mang theo va li để không ai đoán được cô vĩnh viễn rời bỏ Viscos với những truyền thuyết đẹp đẽ và vô bổ, với tất cả những người dân cao thượng và đớn hèn, với cái quán bar thường chật cứng khách hết ngày này sang ngày khác bàn tán mãi vẫn chỉ ngần ấy thứ chuyện lặp đi lặp lại, với cái nhà thờ mà cô chưa bao giờ đặt chân đến. Tất nhiên không loại trừ trường hợp ở bến xe cảnh sát đã chờ bắt cô nếu người khách lạ vu cho cô tội trộm cắp và cả tỉ những chuyện khác nữa. Nhưng bây giờ, cô gái đã sẵn sàng chấp nhận mọi mạo hiểm.
Nhưng thay cho sự căm hận mà cô thấy nửa giờ trước đây là một cảm giác khác ngọt ngào hơn nhiều. Chantal khoan khoái nhấm nháp sự trả thù.
Cô cảm thấy thích thú vì chính cô chỉ cho những người đồng hương của mình thấy bao cái ác độc ẩn chứa trong cõi thẳm sâu nơi tâm hồn tưởng như chân chất và nhân hậu của họ. Tất cả bọn họ đều mơ ước về một khả năng thực hiện tội ác – mà hoàn toàn chỉ là mơ ước, bởi không bao giờ họ đủ can đảm để có một hành động nào đó. Cứ như thế, họ mơ màng cho đến tận cái ngày kết thúc cuộc đời tội nghiệp của mình, thầm quả quyết với mình rằng, họ là những con người cao thượng, không thể làm bất cứ một việc gì trái với luật pháp, luôn luôn sẵn sàng bằng mọi giá bảo vệ cái danh phẩm của thị trấn mình, nhưng đồng thời họ cũng biết chỉ do nỗi khiếp sợ không cho họ giết hại một con người vô tội. Sáng sáng, họ ca ngợi khen bản thân vì tâm hồn cao quý, còn đêm đêm lại nguyền rủa vì đã bỏ lỡ một cơ hội như thế!
Trong suốt ba tháng tới ở quán bar người ta sẽ chỉ nói về một điều rằng, những người dân Viscos mới lương thiện và cao thượng làm sao. Sau đó, khi mùa săn đến, cái đề tài này sẽ lắng đi một thời gian bởi những người nước ngoài đâu cần biết gì, họ thích thú với ý nghĩ được đến một nơi thâm sơn cùng cốc thanh bình, nơi tất cả mọi người là bạn bè, nơi cái thiện luôn ngự trị, nơi thiên nhiên thật hào phóng, và các sản vật địa phương được trưng bày bán trong cái lều quán nhỏ mà bà chủ khách sạn gọi là "cửa hàng". Nói tóm lại chỉ toàn thấy những con người tràn đầy tình yêu thương không chút vụ lợi.
Nhưng mùa săn vừa kết thúc, dân thị trấn lại tha hồ luận bàn về đề tài đó. Nhưng lần này – vì nhiều buổi chiều liền suy ngẫm về sự giàu có bị bỏ lỡ - họ bắt đầu nêu lên và viện dẫn ra những nguyên nhân cho cái hành động của mình, dò hỏi cặn kẽ xem tại sao lại không có một ai đủ dũng cảm trong đêm tối lặng lẽ âm thầm giết quách đi bà lão Berta già khú chẳng ai cần để đổi lấy mười thỏi vàng? Tại sao lão chăn cừu Santiago sáng nào cũng lùa đàn cừu lên sườn núi không bị trúng một viên đạn lạc của đám thợ săn nhỉ? Cứ thế, họ sẽ lục tìm các tình huống có thể thoạt đầu là để che giấu sự hổ thẹn, nhưng sau đó lộ rõ vẻ hằn học.
Thêm một năm nữa trôi qua, dân thị trấn oán hận thâm thù lẫn nhau. Cái cơ hội có một không hai bỗng dưng đến với Viscos, vậy mà lại bị bỏ lỡ. Khi ấy người ta sẽ nhớ đến cô, đến Chantal Prym. Cái con bé ấy, chưa biết chừng đã nhìn trộm xem người khách lạ chôn giấu vàng ở đâu, cuỗm sạch theo mình và rồi biến mất tăm. Thế là khi ấy, người ta bắt đầu đặt điều nhiếc móc cô, bới móc kể tội cô, cái con bé mồ côi nghèo rớt mồng tơi vô ơn bạc nghĩa thật, sau khi bà nó mất đi, tất cả chẳng thiếu ai đều đã có gì giúp nấy cho nó. Cái ngữ lăng loàn ấy mãi chẳng kiếm nổi một tấm chồng nên mới bỏ đi đấy thôi. Được vào làm ở quán bar rồi ngủ với hết khách này đến khách khác của khách sạn, rồi thường chọn các ông khách già hơn, lẳng lơ đầu mày cuối mắt với tất cả khách du lịch, uốn éo nài xin thêm tiền "boa".
Và đến lúc nhắm mắt xuôi tay, hai cái tình cảm này luôn giày vò họ - than thân trách phận và oán hận thù ghét. Còn Chantal sẽ vui sướng với sự trả thù của mình. Cô sẽ không bao giờ quên những ánh mắt nhìn cô của đám người đứng mua bánh mì sáng hôm ấy, ánh mắt họ như van xin cô giữ kín về cái tội ác mà họ không bao giờ dám thực hiện để rồi liền đấy bu lại nhiếc móc cô như thể cô là người có lỗi trong việc để cho sự hèn nhát của họ rốt cuộc phải lộ rõ.
"Áo vét. Quần da. Mình sẽ mặc vô hai cái áo sơ mi, vàng sẽ giắt vào giây lưng. Áo vét. Quần da. Áo vét."
Và rồi cô đã đứng trước tảng đá hình chữ Y. Cạnh đấy là cành cây nhọn nằm chỏng chơ, hai ngày trước cô đã dùng nó để đào đất. Chantal dừng lại để cảm nhận đầy đủ hơn cái khoảnh khắc sẽ biến cô từ một cô gái trung thực thành một con ăn trộm.
Hoàn toàn không phải như vậy. Người khách lạ đã khiêu khích cô, và cô hoàn toàn chỉ nhận khoản đền bù thôi. Đây là tiền công trả cho việc thực hiện một vai diễn trong cái trò hề này. Cô xứng đáng hưởng thỏi vàng này, không, còn hơn thế nhiều, vì cô đã chịu đựng ánh mắt của những kẻ mưu sát không thành đứng vây quanh cái xe bánh mì. Vì cô đã sống cả đời ở Viscos. Vì ba đêm liền không ngủ, vì giờ đây tâm hồn nát tan. Tất nhiên, nếu tâm hồn và sự cứu vớt tâm hồn là có thực.
Cô bới lớp đất tơi xốp lên và thỏi vàng lộ ra. Nhưng đúng vào lúc cô nhìn thấy nó thì cũng là lúc cô nghe thấy có tiếng động. Cô bị theo dõi chăng? Chantal như một cái máy lấp vội hố đất dù biết toàn bộ việc này là vô ích. Sau đó cô quay lại chuẩn bị tuôn ra một tràng những lời giải thích. Cô đang đi tìm chỗ chôn vàng, vì thấy người khách lạ đi ngang qua đây, và sáng nay cô nhận thấy có lớp đất mới đào.
Song, cái vật cô nhìn thấy khiến cô không thốt lên lời. Cái kẻ đứng trước cô không quan tâm đến chỗ giấu vàng, lẫn sự bối rối xôn xao của Viscos, đến sự công bằng lẫn công lý. Nó chỉ quan tâm đến máu.
Cái đốm trắng ở bên tai trái. Con sói khát máu. Nó đứng ngay giữa cô và một thân cây gần nhất nằm chắn ngang đường. Chantal đứng chôn chân tại chỗ như thể bị cặp mắt xám lạnh của con sói thôi miên nhưng trong đầu cô là những ý nghĩ quay cuồng, làm gì đây? Lấy cành cây đánh trả ư? Nó quá yếu để có thể làm vũ khí. Hay trèo lên tảng đá hình chữ Y? Nó quá thấp. Quên cái chuyện đồn đại và thử dọa đuổi con sói này như cô đã từng làm với các con sói cùng đàn với nó? Quá mạo hiểm, tốt nhất là nên tin rằng, bất cứ một truyền thuyết nào cũng chứa đựng một sự thật huyền bí.
"Đây là một sự trừng phạt!"
Một sự trừng phạt và hơn nữa lại là một sự trừng phạt bất công, như tất thảy những gì vẫn xảy ra trong đời cô. Dường như Chúa Trời chọn cô để chứng tỏ sự thù ghét của mình với thế giới này.
Theo bản năng mách bảo, Chantal chầm chậm đặt cành cây xuống đất, chậm đến mức tưởng như không thể chậm hơn được nữa, rồi khẽ nhẹ đưa tay lên che cổ để tránh cú ngoạm của hàm con sói. Tiếc rằng cô đã không mặc cái quần da của mình. Đùi cũng là một điểm yếu, nếu con sói cắn đứt động mạch ở đó thì chỉ mười phút sau thôi cô sẽ mất hết máu. Chính những thợ săn đã nói thế khi giải thích tại sao họ đi những đôi ủng cao như vậy.
Con sói nhe răng và rít lên, gầm gừ đe doạ. Nó không sợ mà còn sẵn sàng tấn công. Chantal chăm chăm nhìn thẳng vào mắt con thú, mặc dù tim cô đập loạn lên khi thấy đôi nanh nhọn hoắt của nó.
Ngay đây thôi có thể rõ nó sẽ lao bổ vào cô hay bỏ đi. Nhưng Chantal lúc này đã biết, nó sẽ không bỏ đi. Cô nhìn xuống dưới chân mình vì sợ vấp phải hòn đá nào đó nhưng không thấy gì. Cô quyết định tiến thẳng tới con sói. Cứ cho nó cắn ngập cặp nanh vào, và lúc ấy cô sẽ kéo nó theo, chạy vượt qua thân cây. Cô sẽ phải chịu đau. Chantal nhớ đến thỏi vàng. Cô nghĩ ngay sau đó sẽ quay lại để lấy nó. Cô cố bấu víu lấy mọi hy vọng có thể đem lại sức mạnh và giúp cô đủ dũng khí đón nhận giây phút khi hàm răng nhọn hoắt kia cắm ngập vào thân thể cô, ngập tới tận xương, khi đó cô có thể sẽ gục ngã xuống nếu con sói ngoạm được vào cổ họng của cô.
Chantal đã sẵn sàng lao lên phía trước.
Đúng khoảnh khắc đó – hệt như trong phim – cô nhìn thấy sau lưng con sói, dù ở khoảng cách khá xa, có bóng người xuất hiện.
Con sói cũng cảm thấy sự xuất hiện của người đó, nhưng không quay đầu lại, còn Chantal vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào mắt nó. Cô có cảm giác như chỉ bằng sức mạnh của ánh mắt cô mới ngăn được nó không lao vào mình. Bởi vậy, cô không muốn mạo hiểm thêm nữa, nếu quan trọng có ai đó xuất hiện thì cơ hội thoát hiểm của cô sẽ tăng lên, dù cho sự cứu thoát này đáng giá bằng thỏi vàng của cô đi chăng nữa.
Người ấy im lặng cúi rạp xuống, và sau đó tiến về phía bên trái. Chantal biết ở đó có một cái cây và dễ dàng nhanh chóng trèo lên nó. Đúng lúc ấy có một vật gì đó vụt rơi trong không khí, một viên đá rơi xuống ngay sát con sói. Con thú nhanh như cắt, quay ngoắt về phía nguy hiểm.
- Chạy đi! – Người khách lạ thét lên.
Chantal lao vụt đến chỗ ẩn nấp duy nhất của mình, còn người khách lạ hết sức nhẹ nhàng trèo lên một cái cây khác. Khi con sói quái ác nhảy bổ tới chỗ ông ta, thì ông ta đã kịp thoát hiểm.
Con sói gầm gừ nhảy dựng lên, cố bám đu trèo lên thân cây.
- Cành cây! Bẻ lấy cành cây! – Chantal thét lên.
Song người khách lạ dường như đờ người ra vì khiếp sợ. Cô phải gào lên nhắc lại đến ba lần thì ông ta mới hiểu ra là cần phải làm gì và liền bẻ lấy một cành cây, khua đập về phía con thú hung hãn.
- Không phải vậy! Túm cành cây thành bó mà đốt! Tôi không có bật lửa! - Chantal cảm thấy sự tuyệt vọng trong giọng nói của một người đang kề cận cái chết.
Người khách lạ đã túm được mấy cành cây lại thành bó, nhưng thời gian tưởng chừng kéo dài như vô tận, mãi lâu sau ông ta mới châm lửa đốt được bó cành cây. Cơn mưa bão hôm qua làm ngấm ướt hết mọi vật, vào thời gian này trong năm, mặt trời chẳng mấy khi ló ra khỏi những đám mây đen.
Chantal chờ cho đến khi ngọn đuốc bất ngờ được chế bùng cháy to hơn. Nếu muốn, cô có thể bỏ người khách lạ ở đây cho đến đêm, mặc cho ông ta tự thấu hiểu nỗi khiếp sợ, mà ông ta muốn gieo rắc cho cả thế giới. Nhưng khi đã định bỏ đi thì bất giác, cô lại nghĩ cần phải cứu giúp ông ta.
- Nào, bây giờ thì hãy chứng tỏ mình là một người đàn ông đi xem nào! – Cô thét to. – Tụt xuống đi, cầm chắc bó đuốc và chĩa nó về phía con sói ấy.
Người khách lạ vẫn không hề nhúc nhích, hệt như thể vẫn chưa thoát khỏi trạng thái mụ mị.
- Nào! – Tiếng thét của cô lại vang lên, và vừa nghe thấy nó, người khách lạ vội tuân theo cái sức mạnh đầy uy lực vang lên trong giọng nói của cô gái – cái sức mạnh nảy sinh từ nỗi khiếp sợ, nhưng cũng từ khả năng trong chớp mắt có thể đưa ra các quyết định và thực hiện các hành động, tạm lấn át đi sự sợ hãi và đau khổ.
Ông ta tụt xuống khỏi thân cây, tay nắm chắc bó cành cây cháy bùng bùng và không để ý đến những tàn lửa bắn vào mặt bỏng rát. Ông đã thấy cái mõm đầy răng nhọn hoắt, sùi bọt trắng xóa của con thú ở ngay gần. Tuy vậy, cần phải làm một điều gì đó ngay bây giờ nếu có thể, bằng không ông sẽ lại rơi vào tình trạng bất lực như trong cái ngày vợ ông bị bắt cóc, hai đứa con gái ông bị giết hại.
- Nhìn thẳng vào mắt nó! – Ông nghe thấy tiếng thét của Chantal.
Ông nghe theo. Mỗi lúc càng thêm thấy bình tĩnh hơn. Bây giờ ông có thể nhìn không phải vào vũ khí trong tay kẻ thù mà vào chính kẻ thù. Giờ đây, cả hai ở thế cân bằng. Lúc này cả hai đều có thể gây nên nỗi khiếp sợ cho nhau.
Ông ta nhảy xuống đất. Con sói sợ ngọn lửa nên lùi lại, nó vẫn gầm gừ và nhảy chồm chồm nhưng nó không dám tiến lại gần.
- Đuổi bạt nó đi!
Người khách lạ tiến một bước về phía con sói đang nhe nanh, tru rít lên to hơn nhưng đã chịu lùi bước.
- Tiến thẳng vào nó! Đuổi nó đi!
Ngọn đuốc lúc này càng bùng cháy mạnh hơn, nhưng người khách lạ nhận thấy chỉ một chút nữa thôi nó sẽ cháy đến tay mình. Không còn thời gian nữa. Không đắn đo và không rời mắt, nhìn thẳng vào cặp mắt xám hung dừ của con sói, ông ta lao về phía trước. Con sói câm bặt tiếng gầm gừ và không chồm nhảy lên nữa. Nó quay ngoắt và vụt biến vào trong rừng sâu.
Chantal liền tụt xuống khỏi thân cây. Bây giờ cô mới kịp thu gom được đám cành khô trên mặt đất và bẹn được một ngọn đuốc cho riêng mình.
- Chúng ta phải đi ngay khỏi đây! Mau lên!
- Đi đâu?
Còn đi đâu nữa? Không lẽ lại về Viscos để mọi người thấy họ đi cùng nhau? Để rơi vào một ổ mai phục mới và lúc ấy thì lửa cũng chẳng cứu nổi? Cảm thấy đau sụn cả lưng và tim đau nhói, cô ngồi thụp xuống đất.
- Ông nhóm lửa lên đi. – Cô nói với người khách lạ. - Tôi phải nghỉ một chút đã.
Cô khẽ cử động và bật kêu lên. Một bên vai đau buốt. Người khách lạ gom cành và lá khô thành đống rồi nhóm lửa. Mỗi một lần cử động, Chantal lại co rúm người vi đau và bật rên lên khe khẽ, chắc chắn là cô đã bị chấn thương khi trèo lên cành cây.
- Không sao, không sao đâu. – Người khách lạ lên tiếng an ủi khi thấy cô đau đớn. – Cô không bị gãy dập xương gì đâu. Tôi cũng đã từng bị như thế. Những lúc căng thẳng quá thường bị căng cơ bắp đấy. Để tôi xoa bóp vai cho cô.
- Đừng đụng đến tôi. Không được lại gần tôi. Đừng có trò chuyện gì với tôi.
Đau, sợ, xấu hổ. Chắc hẳn khi cô đào thỏi vàng lên, người khách lạ đã đứng ở đâu đó gần đấy. Ông ta đã biết vì con quỷ luôn ở bên ông ta, mà cái giống quỷ ấy lại đọc được tâm hồn con người ta như đọc một cuốn sách rộng mở, lần này Chantal nhất định sẽ lấy trộm thỏi vàng.