Chương 9.2


Số từ: 2726
Dịch Giả: Lê Khánh Toàn
NXb Phụ Nữ
Nguồn: Sưu tầm
Ông cũng biết vào giờ phút đó cả thị trấn mơ ước thực hiện được một tội ác. Ông cũng biết sẽ chẳng có gì được thực hiện vì không một ai dám làm cái việc này, nhưng chỉ dự định thôi cũng đủ để trả lời cho câu hỏi của ông: con người trước hết là một kẻ cửu vạn cái Ác. Người khách lạ cũng biết Chantal đã có ý định bỏ đi, còn vụ cá cược mà họ nhất trí trước đó chẳng có ý nghĩa gì và ông có thể sẽ trở lại cái nơi mà từ đó ông ra đi (nhưng thực ra thì ở đâu đến đây nhỉ?). Số vàng của mình không hề suy suyển gì và vẫn khẳng định được các mối hoài nghi của mình.
Ông định đổi lại tư thế ngồi cho thoải mái hơn, nhưng không tài nào được, đành chịu ngồi yên như cũ. Đống lửa giữ con sói ở một khoảng cách khá xa, song nó sẽ mau chóng gây nên sự chú ý từ những người chăn cừu. Họ sẽ tìm đến và thấy hai người ngồi cùng nhau.
Ông nhớ ra hôm nay là thứ bảy. Mọi người ai ở nhà nấy, những ngôi nhà đầy các đồ trang trí quê mùa đến kinh hồn, trang hoàng bằng phiên bản các bức tranh nổi tiếng, các bức tượng thánh bằng thạch cao, và cố bầy trò giải trí nhưng chẳng bao lâu nữa họ sẽ có một trò tiêu khiển chưa từng có kể từ ngày Thế chiến thứ hai kết thúc.
- Đừng có mà bắt chuyện với tôi.
- Tôi đâu có nói một lời nào.
"Giá mà được khóc thật to lên cho thỏa nhỉ?" Chantal nghĩ, nhưng cô không muốn khóc trước mặt ông ta và cố cầm không cho những giọt nước mắt trào ra.
- Tôi đã cứu sống ông. Tôi xứng đáng được thỏi vàng này.
- Tôi đã cứu sống cô đấy chứ. Con sói đã chuẩn bị lao vào cô rồi.
Thật vậy.
- Nhưng mặt khác tôi cảm thấy cô đã cứu vớt được một cái gì đó trong tâm hồn tôi. – Người khách lạ nói tiếp.
Vẫn cái trò cũ rích! Cô sẽ làm ra vẻ như không hiểu ông ta nói gì và điều này sẽ tựa như sự cho phép sử dụng tài sản của ông ta và vĩnh viễn rời bỏ nơi này. Mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó.
- Tôi muốn nói về cuộc thách đố ngày hôm qua của chúng ta. Tôi đã phải nếm trải một cơn đau đớn cùng cực, đến nỗi để an ủi, tôi thấy chỉ có bằng cách buộc người khác cũng phải chịu đau khổ như thế. Cô đã nói đúng.
Con quỷ luôn bám theo người khách lạ như hình với bóng chẳng thích những lời này chút nào. Nó cầu viện đến sự trợ giúp ở con quỷ của Chantal, nhưng con kia chỉ với kịp hiện ra mới đây thôi nên vẫn còn chưa thể hoàn toàn làm chủ được cô gái.
- Và điều đó có làm thay đổi được gì chăng?
- Chẳng có gì thay đổi hết. Chúng ta đã thỏa thuận về cuộc thách đố và tôi tin chắc rằng, tôi sẽ thắng. Nhưng tôi cũng nhận ra toàn bộ sự kém cỏi của mình và hiểu nguyên do vì đâu mình trở thành một người như thế. Tôi cho rằng, những nỗi bất hạnh trút xuống đầu tôi thật bất công.
Chantal đang nghĩ xem nên làm cách nào để họ ra khỏi rừng mà không bị nhận thấy. Trời vẫn còn chưa sáng hẳn nhưng không nên ở lại đây lâu hơn nữa.
- Tôi cho rằng mình xứng đáng được thỏi vàng này, và tôi sẽ lấy nó chỉ có điều nếu ông không làm khó cho tôi. – Chantal nói. – Và tôi khuyên ông cũng nên làm như thế. Cả ông lẫn tôi chẳng việc gì phải quay trở lại Viscos nữa, chúng ta hãy cùng đi xuống thung lũng, ra đường cái, bắt một chiếc xe chạy ngang qua và sau đó mỗi người một ngả.
- Cô cứ đi đi. Nhưng hãy nên biết vào chính giờ phút này, dân Viscos dang quyết định xem ai là người phải chết.
- Cũng có thể. Họ sẽ quyết định điều này trong hai ngày tới, chừng nào thời hạn chưa kết thúc, và rồi hai năm nữa vẫn tranh cãi xem ai phải làm vật hy sinh. Ồ, tôi biết những người đồng hương của tôi lắm chứ! Họ do dự mỗi khi cần hành động và thật nhẫn tâm mỗi khi cần đổ lỗi cho ai đó. Nếu ông không quay lại, họ thậm chí sẽ chẳng tốn công đi tranh cãi, mà đơn giản sẽ đổ riệt cho tôi đã bịa ra toàn bộ câu chuyện này.
- Viscos chẳng có gì khác biệt với các thành phố khác. Tất cả những gì diễn ra ở đó, cũng diễn ra ở các châu lục khác, ở những thành phố, làng mạc, tu viện khác - ở đâu không quan trọng. Nhưng cô không hiểu điều này, cũng như cô không hiểu lần này số phận đã ưu ái với tôi – tôi đã lựa chọn đúng cái người sẽ giúp tôi.
Phải, đó chính là cô gái đang ngồi bên đây. Cô ta trông thật trung thực và cần mẫn chăm chỉ, nhưng thực ra cô ta chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào để trả thù. Chúng ta không nhận diện được kẻ thù bởi vì nếu đi đến tận cùng, chúng ta sẽ phát hiện ra rằng, kẻ thù thật sự của chúng ta chính là Đức Chúa Trời – Người đã bắt chúng ta phải nếm trải hết thảy những gì chúng ta đã trải qua, và vì chúng ta trút giận vào những thất bại và thất vọng với tất cả những gì bao quanh chúng ta. Nhưng không bao giờ chúng ta thỏa cơn khát thèm trả thù bởi nó nhằm chống lại chính cuộc đời này.
- Chúng ta đang nói gì thế nhỉ? – Chantal hỏi, tức sôi lên vì người khách lạ, cái người cô căm giận nhất trên đời lại thấu hiểu rõ đến cả những gì đang diễn ra trong tâm hồn cô. – Tại sao chúng ta lại không thể lấy vàng và đi khỏi đây?
- Vì hôm qua tôi đã hiểu ra trong khi đề nghị cái việc khiến tôi ghê tởm nhất – giết một con người không vì một nguyên cớ và động cơ nào, như những kẻ đã giết vợ và con gái tôi. Nhưng thực ra, tôi lại muốn được cứu vớt. Hẳn cô còn nhớ, trong lần gặp thứ hai, tôi có nhắc lại với cô lời của một triết gia. Đó chính là cái người đã nói Đức Chúa Trời cũng có địa ngục của mình, đấy là tình yêu của Người đối với con người bởi cái cách cư xử của con người luôn hành hạ Chúa Trời từng giây từng phút trong suốt toàn bộ cuộc sống vĩnh hằng của Người. Cô nhớ chứ? Đồng thời, triết gia này còn nói thêm rằng, con người ta cần có sự ghê tởm hòa tan trong mình, thiếu nó con người sẽ không thể hoàn thiện.
- Tôi không hiểu.
- Trước đây tôi cũng chỉ nghĩ đến sự trả thù. Giống như những người đồng hương của cô, tôi đêm ngày mơ ước đến điều đó, lập mưu tính kế rồi tưởng tượng song chẳng có một hành động nào. Có thời gian, báo chí theo dõi số phận của những người cũng bị mất người thân trong các tình huống tương tự như tôi nhưng hành động hoàn toàn ngược lại. Họ tổ chức những nhóm ủng hộ các nạn nhân, đấu tranh cho sự toàn thắng của công lý, tiến hành các cuộc vận động. Và bằng chính những hoạt động này để chứng tỏ sự trả thù không thể nào và không bao giờ có thể thế chỗ và chữa lành nỗi đau đớn và mất mát.
Rồi sau nữa, tôi cũng thử nhìn nhận mọi việc diễn ra dưới một góc độ khác – cao thượng hơn xem sao. Nhưng không thể. Còn giờ đây, khi tôi đã lấy hết dũng khí, khi đã đi đến cùng, thì tôi nhận ra ánh sáng ở nơi thẳm tận của cõi vực sâu này.
- Ông nói tiếp đi. – Chantal nói bởi cô cũng thấy ánh sáng đang le lói.
- Tôi không mong chứng minh rằng, nhân loại là đồi bại và tội lỗi. Tôi đã cố gắng chứng minh rằng tôi vô tình tự chuốc lấy những gì đã xảy ra với mình, bởi tôi là một kẻ đáng ghê tởm, một kẻ đốn mạt và hoàn toàn xứng đáng với sự trừng phạt của số phận.
- Ông muốn chứng minh rằng Chúa Trời đã công bằng?
Người khách lạ ngẫm nghĩ một lát.
- Cũng có thể.
- Tôi không biết Chúa Trời có công bằng hay không. Ít ra là đối với tôi, Người đã đối xử không thật đúng cho lắm nhưng chính việc hiểu rõ sự bất lực của mình mới là điều làm hỏng tâm hồn tôi mạnh hơn cả. Tôi vừa không thể là một cô gái tốt, như tôi muốn, lại vừa không thể là một con bé hư hỏng mà theo tôi, lẽ ra phải là thế. Mới vài phút trước đây thôi, tôi còn nghĩ Chúa Trời đã chọn tôi để trả thù con người vì mọi nỗi đau khổ mà họ đã gây ra cho Người.
"Tôi cho rằng, chính mối hoài nghi ấy cũng đang tràn ngập trong con người ông, chỉ có điều mức độ của chúng lớn hơn nhiều. Ông đã từng là một người tốt, nhưng điều này đã không được ban thưởng."
Chantal ngạc nhiên vì những lời không nói ra này. Con quỷ của vị khách lạ nhận thấy vầng hào quang phát ra từ thiên thần của cô gái rạng ngời hơn.
"Ra tay đi!" – Nó thúc giục con quỷ của Chantal.
"Ta đang khởi sự đấy thôi!" – Con quỷ kia vặc lại. – "Nhưng cuộc chiến này gay go đấy."
- Không, cô đâu có bị sự bất công của Chúa Trời đày đọa. – Người khách lạ nói. – Mà cô luôn muốn làm vật hy sinh của hoàn cảnh đấy chứ. Tôi biết nhiều người cũng bị rơi vào tình cảnh như thế.
- Như ông chẳng hạn.
- Không, tôi đã vùng lên chống lại những gì xảy đến với tôi và tôi không mấy bận tâm đến việc những người khác có thích điều này hay không. Còn cô, trái lại, lại nhập vai một cô bé mồ côi yếu đuối, nghèo khó, mà mọi người phải yêu mến và thương cảm. Nhưng vì không phải lúc nào cũng được thế nên sự khao khát tình yêu khôn nguôi của cô đã biến thành lòng thù hận ngấm ngầm sục sôi. Trong thâm tâm cô cũng muốn không có gì khác biệt với những người Viscos khác. Vả lại, người nào trong chúng ta chẳng muốn giống như tất cả mọi người. Nhưng với cô, số phận đã phán quyết theo một cách khác.
Chantal im lặng lắc đầu.
"Nào, hãy làm gì đi chứ." – Con quỷ của Chantal giục giã cộng sự của mình. – "Cô ta nói "không", nhưng trong lúc đó tâm hồn cô ta lại phơi bày đến rõ và nói "đúng".
Con quỷ của người khách lạ bực mình vì cái thằng quỷ mới đến ấy đã nhận thấy nó không đủ mạnh để bắt kẻ được mình bảo hộ im tiếng.
"Nói suông thì chả đi đến đâu." – Nó trả miếng. – "Cứ để cho chúng nói bởi vì chính cuộc sống sẽ làm cái việc khiến chúng hành động trái với những gì chúng nói."
- Tôi không có ý cắt ngang lời cô đâu. – Người khách lạ nói. – Mời cô cứ tiếp tục. Cô đã nói gì về sự công bằng của Chúa Trời nhỉ?
Chantal vui mừng vì đã không phải nghe cái điều mà cô không muốn nghe.
- Tôi không biết, ông có hiểu hay không. Nhưng ông chắc hẳn đã nhận thấy. Viscos không thật sự đặc biệt sùng đạo, mặc dù ở đây cũng như ở mỗi một thị trấn trong địa hạt của chúng tôi đều có nhà thờ. Chính vì vậy, Ahab thậm chí đã hoàn lương nhờ thánh Savin vần không tin các linh mục có thể tác động được đến những cư dân đầu tiên của thị trấn, mà phần lớn trong số họ vốn là dân trộm cướp. Ahab cho rằng, các đức cha khả kính bằng việc khẳng định về những sự đày đọa ở thế giới bên kia cũng không thể ngăn cản chúng khỏi những tội ác mới. Một người chẳng còn gì để mất đâu có nghĩ đến sự bất tử.
Tất nhiên rằng, khi các vị cha xứ đầu tiên vừa xuất hiện, Ahab đã cảm nhận thấy mối nguy hiểm. Để loại bỏ nó, ông đã định ra ngày chuộc tội[1], bắt chước những người Do thái, nhưng nghi lễ do ông tự nghĩ ra.
[1] Yom Kippur: ngày lễ quan trọng nhất hàng năm trong niên lịch của đạo Do Thái.
Trong năm, có một ngày mà tất cả dân chúng Viscos không được ra khỏi nhà, chuẩn bị hai tờ sớ, và quay mặt về phía ngọn núi cao nhất, dâng cao tờ sớ thứ nhất lên trời. "Con xin dâng Thiên Chúa những tội lỗi con đã phạm trước Người." – họ cầu nguyện và liệt kê những lỗi lầm họ đã mắc phải. Trong đó là những tội gian dâm, ngoại tình, gian manh lừa lọc, bất chính và đủ mọi tội lỗi khác. "Lạy Thiên Chúa, con trót phạm thật nhiều tội lỗi, nay con cầu xin Người hãy xá tội cho con vì đã khiến người quá đỗi phiền lòng đến vậy.".
Sau đó là đến phần do Ahab nghĩ ra. Mọi người lấy từ trong túi ra tờ sớ thứ hai dâng cao hướng lên trời, quay cả người về phía ngọn núi cao nhất và cầu nguyện. "Con đã dâng Thiên Chúa những tội lỗi con đã trót phạm trước Người, Người đã bắt con phải làm việc nhiều hơn mức cần thiết, con gái của con vẫn ốm đau, dù con đã cầu xin nơi Người, con đã cố gắng sống trung thực, vậy mà con vẫn bị cướp sạch, những đau khổ đã vượt quá sức người."
Khi đã đọc xong tờ sớ thứ hai, họ kết thúc buổi lễ bằng những lời như sau: "Con đã bất công với Người, Người cũng đã bất công với con. Nhưng hôm nay là ngày chuộc tội, và nếu Người bỏ qua cho các tội lỗi của con như con bỏ qua cho những lỗi lầm của Người, thì con cùng Người sẽ có thể sống bình an thêm một năm nữa.".
- Xá tội cho Chúa Trời. – Người khách lạ thốt lên. - Xá tội cho cái ông Chúa Trời nghiệt ngã chỉ biết tạo dựng và huỷ hoại ấy ư?
- Câu chuyện của chúng ta quá mang tính chất riêng tư mất rồi. – Chantal nói, không nhìn ông ta. – Tôi không quá hiểu đời đến mức đủ để dạy cho ông một điều gì đó đâu.
Người khách lạ im lặng.
"Ta chẳng khoái như thế," con quỷ thầm nghĩ. Nó đã bắt đầu nhận thấy một vai của cái kẻ được mình bảo hộ một vầng sáng mờ - mà sự xuất hiện của vầng sáng ấy là điều nó không thể cho phép bất luận trong tình huống nào. Hai năm trước, trên một trong những bãi biển – mà trên thế giới này chúng đến là nhiều – con quỷ đã đánh bạt được vầng sáng đó.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Quỷ Dữ và Nàng Prym.