Chương 13
-
Reacher báo thù
- Lee Child
- 3215 chữ
- 2020-05-09 04:18:56
Số từ: 3201
Dịch giả: Trần Quý Dương
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Thời Đại
Có chuyện tôi cần xác minh cùng ông," tôi nói.
Sự kiên nhẫn của Finlay đang mất dần. Ông nhìn đồng hồ đeo tay.
"Ông không nên làm phí thời gian của tôi, Reacher," viên thám tử bảo.
Chúng tôi đi về hướng Bắc. Phía trên cao, mặt trời đang hạ thấp nhưng nhiệt độ vẫn còn cao. Tôi không biết làm thế nào mà Finlay vẫn có thể mặc một chiếc áo khoác bằng vải tuýt. Cùng áo vest bằng vải giả da. Tôi đưa ông về phía bãi cỏ. Chúng tôi cắt ngang bãi cỏ và tựa vào tượng lão già Caspar Teale, bên cạnh nhau.
"Chúng đã cắt rời hai tinh hoàn của ông ta đúng không?" tôi hỏi.
Finlay gật đầu. Nhìn tôi, chờ đợi.
"Được rồi", tôi nói. "Thế thì câu hỏi là: ông tìm thấy tinh hoàn của ông ta không?"
Viên cảnh sát lắc đầu.
"Không", ông đáp. "Chúng tôi đã rà toàn bộ chỗ ấy. Chúng tôi cùng bác sĩ pháp y. Chúng không có ở đó. Hai hòn của anh ta bị mất".
Finlay mỉm cười khi nói điều đó. Ông đang lấy lại khiếu hài hước của một viên cảnh sát.
"Rồi," tôi nói. "Đó là điều tôi cần biết."
Nụ cười của Finlay mở rộng hơn. Thể hiện trong cả ánh mắt.
"Tại sao thế?" ông hỏi. "Ông biết chúng ở đâu à?"
"Thi thể được giải phẫu khi nào?"
Finlay vẫn cười.
"Mổ tử thi anh ta cũng không giúp gì được," ông nói. "Chúng đã bị cắt rời. Chúng không còn ở bên anh ta nữa. Chúng không có ở đó. Chúng đã mất. Thế nên làm thế nào ta có thể tìm được chúng khi mổ tử thi anh ta?"
"Không phải giải phẫu tử thi ông ta," tôi nói. "Tử thi bà ấy. Vợ ông ta. Khi họ kiểm tra thứ bà ấy đã nuốt".
Finlay ngừng cười. Im lặng. Chỉ nhìn tôi.
"Nói đi, Reacher," ông bảo.
"Được thôi", tôi nói. "Đó là lý do chúng ta ra ngoài đây, ông nhớ chứ? Vậy hãy trả lời tôi một câu hỏi khác. Đã từng có bao nhiêu vụ án mạng ở Margrave?"
Finlay suy nghĩ một lúc. Nhún vai.
"Chẳng có vụ nào," ông đáp. "Ít nhất là trong vòng ba mươi năm hoặc chừng đó. Tôi cho là không có vụ nào từ hồi đăng ký bỏ phiếu cho cử tri."
"Và giờ thì ông có bốn vụ trong vòng bốn ngày. Và rất sớm thôi, ông sẽ phát hiện ra vụ thứ năm".
"Thứ năm? Ai là người thứ năm?"
"Hubble," tôi đáp. "Anh trai tôi, anh chàng Sherman Stoller này, hai vợ chồng Morrison và Hubble nữa là năm. Trong ba mươi năm không có án mạng nào và bây giờ ông đồng thời có năm vụ. Đó chẳng thể gọi là trùng hợp được, đúng chứ?"
"Không thể", đội trưởng thám tử nói. "Tất nhiên là không. Chúng có mối liên hệ với nhau."
"Đúng. Giờ thì tôi sẽ nói cho ông thêm vài mối liên hệ. Nhưng trước tiên ông phải hiểu một chuyện, được không? Ở đây tôi chỉ là kẻ qua đường. Hôm thứ Sáu, thứ Bảy và Chủ nhật, trước khi những dấu vân tay được xác nhận là của anh trai tôi, tôi chẳng mảy may để tâm tới bất kỳ chuyện gì. Tôi chỉ cho là mình sẽ chờ đợi và cuốn xéo khỏi đây càng sớm càng tốt."
"Thế thì sao?"
"Thế nên tôi được kể một số chuyện," tôi đáp. "Lúc ở Warburton, Hubble đã nói với tôi một số điều, nhưng tôi không để ý lắm. Tôi không quan tâm đến anh ta, hiểu chứ? Anh ta nói với tôi một số chuyện và tôi không tìm hiểu thêm qua anh ta, có lẽ tôi không nhớ một số chuyện".
"Chẳng hạn những chuyện gì?"
Thế nên tôi nói cho Finlay những điều tôi nhớ được. Tôi bắt đầu đúng theo cách Hubble đã bắt đầu. Vương vào một phi vụ nào đó, hoảng sợ vì lời đe dọa nhằm vào bản thân và vợ anh ta. Lời đe dọa giống y như những việc mà bản thân Finlay vừa chứng kiến sáng hôm qua, chính xác đến từng từ.
"Ông chắc chắn về điều đó không?" Finlay nói. "Chính xác như vậy à?".
"Đúng từng từ," tôi trả lời. "Giống hoàn toàn. Đóng đinh vào tường, cắt hai tinh hoàn, người vợ bị ép ăn hai tinh hoàn, rồi họ bị rạch họng. Giống nhau đến từng từ, ông Finlay. Thế nên trừ phi chúng ta có hai kẻ đe dọa vào cùng một thời điểm ở cùng một nơi đưa ra chính xác cùng một lời đe dọa thì đó là mối liên hệ khác".
"Vậy nên Morrison là kẻ tham gia vào hoạt động đen tối như Hubble à?" đội trưởng thám tử hỏi.
"Thuộc quyền và chịu sự điều hành của cùng một người."
Rồi tôi nói với Finlay rằng Hubble đã nói chuyện với một nhân viên điều tra. Và tôi bảo rằng nhân viên điều tra đã nói chuyện với Sherman Stoller, dù kẻ đó là ai.
"Nhân viên điều tra ấy là ai?" Finlay hỏi "Và Joe khớp với vị trí nào?"
"Joe chính là nhân viên điều tra," tôi nói. "Hubble bảo tôi rằng người đàn ông cao lớn đầu trọc là nhân viên điều tra đang cố gắng giúp anh ta thoát ra."
"Anh trai ông là kiểu nhân viên điều tra gì? Ông ấy làm việc cho kẻ quái nào thế?"
"Không rõ," tôi nói. "Lần gần đây nhất tôi nghe nói anh ấy làm việc cho Bộ Tài chính."
Finlay đẩy người khỏi bức tượng và bắt đầu bước trở lại hướng Bắc.
"Tôi phải đi gọi điện," ông nói. "Đã đến lúc xử lý việc này",
"Đi chậm thôi", tôi bảo. "Tôi còn chưa kể hết mà."
Finlay đi trên vỉa hè. Tôi thì đi dưới lòng đường, cách xa mái hiên thấp phía trước các cửa hiệu. Trên phố chẳng có xe cộ gì để phải lo. Thứ Hai, lúc hai giờ chiều, thị trấn vắng tanh.
"Như thế nào mà ông lại biết Hubble đã chết?" Viên thám tử hỏi tôi.
Thế nên tôi kể cho ông làm thế nào tôi biết Finlay suy nghĩ về điều đó. Ông đồng ý với tôi.
"Bởi anh ta đã nói chuyện với một điều tra viên, phải không?" ông hỏi.
Tôi lắc đầu. Dừng lại phía ngoài tiệm cắt tóc.
"Không," tôi nói. "Bọn chúng không biết về chuyện ấy. Nếu biết thì chúng đã khử anh ta sóm hơn. Muộn nhất là thứ Nám. Tôi cho là bọn chúng quyết định loại trừ anh ta vào thứ Sáu, vào chừng năm giờ. Bởi ông đã liên hệ với anh chàng qua số điện thoại trong giày của Joe. Chúng cho rằng anh ta không được phép nói chuyện với cảnh sát hoặc gác tù. Thế nên chúng dàn xếp với Spivey. Nhưng đám tay sai của
Spivey đã làm hỏng nên chúng cố làm lại. Vợ Hubble nói rằng anh ta nhận được cú điện thoại bảo hôm nay chờ ở nhà. Bọn chúng tạo tình huống với anh ta để ra tay lần thứ hai. Có vẻ đã thành công."
Finlay khe khẽ gật đầu.
"Chó thật" ông nói. "Anh ta là manh mối duy nhất ta có dẫn tới chính xác chuyện đang diễn ra ở đây. Lẽ ra ông nên khai thác Hubble khi có cơ hội, Reacher."
"Cảm ơn ông, Finay," tôi nói. "Nếu lúc ấy tôi biết người đàn ông kia là Joe, tôi đã ép anh ta rất mạnh tay, ông sẽ nghe tiếng anh ta kêu gào vọng tới tận đây".
Viên thám tử chỉ hầm hừ. Chúng tôi bước tiếp rồi cùng ngồi xuống chiếc ghế dài dưới cửa sổ hiệu cắt tóc.
"Tôi đã hỏi Pluribus là gì," tôi tiếp. "Hubble không trả lời. Anh ta nói rằng có mười người quanh đây liên quan tới hoạt động mờ ám, cộng thêm bọn làm thuê từ bên ngoài khi cần. Và anh ta nói rằng hoạt động này dễ bị phát hiện cho tới tận khi chuyện gì đó diễn ra vào Chủ nhật. Bị lộ, kiểu như vậy."
"Chuyện gì diễn ra vào Chủ nhật?"
"Anh ta không nói với tôi."
"Và ông không ép anh ta nói à?" Finlay hỏi.
"Tôi không quan tâm lắm", tôi bảo. "Tôi đã bảo ông như thế rồi mà."
"Thế anh ta có cho ông biết hoạt động này liên quan tới chuyện gì không?"
"Không nói gì."
"Chúa ơi, Reacher, ông có thể hỗ trợ nhiều lắm, ông biết thế chứ?"
'Tôi xin lỗi, Finlay. Khi ấy tôi nghĩ rằng Hubble chỉ là một tên khốn. Nếu có thể quay lại và làm lại, tôi sẽ làm khác hẳn, hãy tin tôi đi."
"Mười tên à?" Finlay tiếp.
"Không tính anh ta. Cũng chẳng tính Sherman Stoller. Nhưng tôi cho là anh ta có tính cả đồn trưởng Morrison." 'Tuyệt", Finlay nói. "Thế thì chỉ còn chín tên cho tôi tìm."
Chiếc xe bán tải đen lần trước tôi trông thấy rời khỏi bãi đậu của tiệm ăn Eno tấp vào gần rìa đường phía đối diện. Nó đứng đợi ở đó, máy vẫn nổ. Thằng con trai nhà Kliner tựa đầu vào cánh tay chằm chằm nhìn tôi qua cửa sổ xe từ phía bên kia đường. Finlay không thấy hắn. Ông đang nhìn xuống vỉa hè.
"Ông nên nghĩ về Morrison," tôi bảo ông.
"Chuyện gì về anh ta? Anh ta đã chết, đúng không?" "Nhưng chết như thế nào? Việc đó sẽ nói gì cho ông?" Finlay nhún vai.
"Kẻ nào đó đưa anh ta ra làm điển hình hả?" ông hỏi. "Một thông điệp?"
"Đúng đấy ông Finlay. Nhưng ông ta đã làm gì sai?" 'Tôi cho là đã làm hỏng chuyện gì đó."
"Đúng đấy ông Finlay," tôi lặp lại. "Ông ta được lệnh che giấu những gì đã diễn ra ở khu nhà kho trong đêm thứ Năm. Đó là nhiệm vụ của ông ta trong ngày đó. Ông ta có mặt ở đó lúc nửa đêm, ông biết đấy."
'Thế hả? Ông nói rằng đó là chuyện vớ vẩn cơ mà." "Không," tôi nói. "Ông ta không nhìn thấy tôi ở đó. Đó mới là chuyện vớ vẩn. Nhưng chính ông ta đã có mặt ở đó. Ông ta đã trông thấy Joe."
"'Vậy sao?" Finlay nói. "Làm thế nào ông biết chuyện đó?"
"Lần đầu tiên ông ta trông thấy tôi là thứ Sáu, đúng không?" tôi hỏi. "Trong phòng làm việc ấy? Ông ta chằm chằm nhìn tôi cứ như trước đó đã trông thấy tôi, nhưng không thể nhớ là ở đâu. Thế là do ông ta đã trông thấy Joe.
Ông ta nhận ra sự giống nhau. Hubble cũng nói y như thế. Anh ta bảo tôi làm anh ta nhớ tới nhân viên điều tra."
"Vậy là Morrison đã ở đó à? Anh ta có phải là người bắn không?"
"Không thể suy luận như vậy", tôi nói. "Joe là người khá thông minh. Tên nổ súng hẳn phải là một kẻ khác. Tôi cũng không cho Morrison là tên điên. Hoạt động mạnh đến mức ấy sẽ khiến ông ta gục ngã vì đau tim. Tôi nghĩ ông ta là tên thứ ba. Tên có trách nhiệm xóa dấu vết. Nhưng ông ta đã không lục giày của Joe. Chính vì điều đó mà Hubble bị đưa vào đồn. Điều đó khiến kẻ nào đó nổi điên. Thế nghĩa là chúng phải loại bỏ Hubble, nên Morrison bị trảm coi như hình thức trừng phạt."
"Một dạng trừng phạt", Finlay nhắc lại.
"Còn là một thông điệp," tôi nói. "Thế nên hãy nghĩ về nó."
"Nghĩ về cái gì? Chẳng phải thông điệp cho tôi."
"Vậy đó là thông điệp dành cho những ai?"
"Thông điệp như thế còn dành cho ai được chứ?" Finlay hỏi lại. "Kẻ tiếp theo có liên quan, đúng không?"
Tôi gật đầu.
"Ông hiểu vì sao tôi lo lắng ai sẽ là đồn trưởng kế nhiệm chứ?" tôi hỏi.
Đội trưởng thám tử thêm một lần gục đầu và chằm chằm nhìn xuống vỉa hè.
"Chúa ạ," ông nói. "Ông nghĩ cảnh sát trưởng tiếp theo là kẻ dính đến hoạt động đó à?"
"Phải thế chứ. Tại sao chúng lại có Morrison tham gia nào? Không phải tính cách tuyệt vời của ông ta, đúng không? Chúng có ông ta làm tay trong bởi chúng muốn kiểm soát đồn trưởng. Bởi điều đó có ích đối với chúng theo một cách cụ thể nào đó. Thế nên chúng sẽ không loại bỏ Morrison trừ phi chúng đã có sẵn phương án thay thế. Và dù đó là kẻ nào thì chúng ta cũng đang thấy một tay rất nguy hiểm. Hắn sẽ ở vị trí đó, tấm gương của Morrison đặt ngay trước mặt. Kẻ nào đó vừa thì thầm vào tai hắn: thấy điều bọn tao đã làm với Morrison chứ? Đó là điều bọn tao sẽ làm với mày nếu mày làm hỏng việc như nó."
"Thế thì kẻ đó là ai?" Finlay hỏi. "Ai sẽ là đồn trưởng mới?"
"Đó là điều tôi đang hỏi ông mà."
Chúng tôi im lặng ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hiệu cắt tóc một lúc. Thưởng thức cảnh mặt trời bò bên dưới rìa mái hiên.
"Có ông, tôi và Roscoe," tôi nói. "Ngay bây giờ, điều an toàn duy nhất là nhận định rằng mọi người khác đều dính líu."
"Tại sao lại là Roscoe?"
"Nhiều lý do. Nhưng chủ yếu do cô ấy đã làm việc vất vả để đưa tôi ra khỏi Warburton. Morrison muốn đưa tôi vào đó với lý do tôi bị nghi là thủ phạm của vụ đêm thứ Năm, đúng không? Thế nên nếu Roscoe dính líu đến hoạt động mờ ám thì cô ấy đã bỏ tôi ở đó rồi. Nhưng cô ấy đã đưa tôi ra. Cô ấy đã hành động ngược hẳn với hướng của Morrison. Vậy nên nếu ông ta không trung thực thì cô ấy ngược lại".
Viên thám tử nhìn tôi, ậm ừ.
"Chỉ ba chúng ta à?" ông hỏi. "Ông là kẻ thận trọng đấy, Reacher."
"Ông có thể cá rằng tôi là kẻ thận trọng, Finlay. Ở đây đang xảy ra án mạng. Một trong số nạn nhân là anh trai duy nhất của tôi".
Chúng tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế dài trên vỉa hè. Bên kia phố, con trai nhà Kliner tắt máy bước ra khỏi xe. Bước châm chậm tới. Finlay dùng hai tay xoa mặt như đang rửa mặt mà không dùng nước.
"Vậy bây giờ thế nào?" ông hỏi.
"Ông có những việc cần làm. Ông cần Roscoe hỗ trợ, hãy cung cấp cho cô ấy các chi tiết, được chứ? Bảo cô ấy thật cẩn thận. Rồi ông phải gọi điện lên Washington tìm hiểu xem Joe làm gì dưới này."
"Được. Còn ông thì sao?"
Tôi hất đầu về phía gã trai nhà Kliner.
"Tôi sẽ nói chuyện với tên này. Hắn cứ nhìn tôi suốt."
Có hai điều xảy ra khi thằng Kliner con đến gần. Đầu tiên là Finlay vội vã bỏ đi. Ông chỉ sải những bước dài về hướng Bắc mà không hề nói một lời. Thứ hai, tôi nghe tiếng rèm cuốn ở cửa sổ hiệu cắt tóc hạ xuống phía sau lưng. Tôi liếc quanh. Dường như không có ai khác trên trái đất này trừ tôi và gã trai nhà Kliner.
Ở tầm gần, tên này là một tên thú vị. Hắn không phải loại nhỏ con. Có lẽ cao một mét tám tám, nặng chừng chín lăm cân, cả cơ thể toát lên thứ năng lượng không bao giờ cạn kiệt. Đôi mắt hắn lộ vẻ thông minh đáng nể nhưng trong đó còn hiện lên ngọn lửa kỳ quái đang rực cháy. Đôi mắt ấy nói với tôi rằng đây có lẽ không phải con người lý trí nhất tôi sẽ gặp trong cả cuộc đời mình. Hắn đến gần đứng trước mặt tôi. Chỉ chằm chằm nhìn tôi.
"Mày đang đi quá giới hạn đấy", hắn nói.
"Đây là vỉa hè của mày à?"
"Chắc chắn thế rồi", thằng con nhà Kliner nói. "Quỹ của cha tao trả tiền cho từng phân vỉa hè. Từng viên gạch. Nhưng tao không nói về vỉa hè. Tao đang nói tới Roscoe. Cô ấy thuộc về tao. Cô ấy là của tao, ngay từ lần đầu tiên tao nhìn thấy cô ấy. Cô ấy đang chờ đợi tao. Năm năm rồi, cô ấy đã chờ đợi tao, cho tới thời điểm thích hợp."
Tôi chăm chú nhìn lại gã trai.
"Mày hiểu tiếng Anh chứ?" tôi hỏi.
Người hắn căng lên. Hắn chỉ nhún từ chân nọ sang chân kia.
"Tao là người biết điều," tôi nói. "Tao sẽ biến khỏi đây ngay lần đầu tiên nghe Roscoe bảo tao rằng cô ấy muốn mày chứ không phải tao. Còn từ giờ tới lúc đó thì mày hãy tránh ra. Hiểu điều đó không?"
Thằng Kliner con giận sôi lên. Nhưng rồi hắn thay đổi. Như thể hắn được vận hành bởi một thiết bị điều khiển từ xa, ai đó vừa bấm nút chuyển trạng thái. Hắn thả lỏng nguời, nhún vai và ngoác ra một nụ cười của một gã trai mới lớn.
"OK," hắn nói. "Không có gì khó chịu, phải không?"
Hắn chìa một bàn tay ra để bắt, suýt nữa thì lừa được tôi. Vào đúng một phần trăm giây sau cùng, tôi rụt tay mình lại một chút và nắm lại quanh các ngón của hắn chứ không phải nắm bàn tay hắn. Đó là trò lừa từ lâu hay thấy trong quân đội. Họ tới bắt tay nhưng mục đích là bóp tay ta. Một nghi thức quan trọng của đấng nam nhi. Cách tránh là phải sẵn sàng. Ta rụt tay lại một chút và bóp lại. Ta bóp vào các khớp ngón tay chứ không phải phần thịt trong lòng bàn tay. Cú bóp của họ sẽ bị vô hiệu hóa. Nếu làm đúng thì ta không thể thua.
Gã trai nhà Kliner bắt đầu bóp mạnh nhưng hắn chẳng có cơ hội nào. Hắn chuẩn bị cho cú bóp chắc chắn để có thể nhìn thẳng vào hai mắt tôi trong khi tôi toát mồ hôi. Nhưng hắn chẳng bao giờ mon men được tới mức ấy. Tôi bóp các khớp ngón tay hắn một lần, rồi hai lần, mạnh hơn một chút, rồi thả bàn tay gã thanh niên xuống và quay đi. Tôi đi được gần sáu chục mét về phía Nam thì nghe tiếng máy chiếc xe bán tải khởi động. Nó gầm rú chạy về phía Nam rồi tiếng máy chìm trong tiếng ù ù của cái nóng.