Chương 14
-
Reacher báo thù
- Lee Child
- 5786 chữ
- 2020-05-09 04:19:02
Số từ: 5772
Dịch giả: Trần Quý Dương
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Thời Đại
Trở về đồn, một chiếc Cadillac lớn màu trắng đang đậu ngay bên kia lối vào. Mới tinh, chất đầy đồ. Đầy đồ da màu đen và đồ giả gỗ. So với loại gỗ óc chó trang trọng và da cổ trong chiếc Bentley của Charlie Hubble thì chiếc xe này chỉ như một nhà chứa ở Las Vegas. Đi vòng từ mũi tới cửa xe cũng phải mất năm bước. Trong bầu không khí lạnh trong đồn, mọi người đang lăng xăng quanh một lão già cao có mái tóc bạc trắng. Ông ta mặc một bộ com lê đã lỗi mốt. Dây giày có móc bạc. Trông như một gã khốn thực sự. Một dạng chính trị gia. Người chạy chiếc Cadillac. Tay này phải tới bảy lăm tuổi và đang khập khiễng đi quanh, dựa vào một cây gậy chống to, đầu gậy có tay nắm to bằng bạc. Tôi đoán đây là thị trưởng Teale.
Roscoe đang từ căn phòng lớn ở phía cuối đi ra. Cô bị sốc nặng sau khi có mặt ở nhà Morrison. Lúc này trông không khá lắm nhưng cô vẫn vẫy tay và gượng cười. Ra hiệu cho tôi lại gần. Muốn tôi đi vào phòng cùng cô. Tôi liếc nhanh thị trưởng Teale rồi bước đến chỗ Roscoe.
"Em ổn chứ?" tôi hỏi.
"Em đã có những ngày khá hơn thế này."
"Em biết tất cả rồi chứ? Finlay đã nói cụ thể với em chưa?"
Roscoe gật đầu.
"Finlay đã nói với em tất cả."
Chúng tôi chui vào căn phòng lớn đầy đồ gỗ hồng sắc. Finlay ngồi bên chiếc bàn phía dưới chiếc đồng hồ cổ. Nó đang chỉ 4 giờ kém 15. Roscoe khép cửa, tôi hết nhìn người nọ tới nhìn người kia.
"Thế ai sẽ nhận vị trí đó?" tôi lên tiếng. "Ai là đồn trưởng mới?''
Finlay từ chỗ ngồi ngước lên nhìn tôi. Lắc đầu.
"Chẳng ai cả," ông nói. "Thị trưởng Teale sẽ đích thân điều hành đồn."
Tôi quay lại cửa hé ra chừng hai phân. Nhòm Teale qua phòng họp. Lão già đang khiến Baker đứng ép vào tường. Trông như lão đang sạc cho anh ta một trận vì chuyện gì đó. Tôi quan sát lão già một lúc.
"Thế hai người rút ra được gì từ việc đó?" tôi hỏi.
"Mọi người khác trong đồn đều trong sạch", Roscoe nói.
"Anh đoán là có vẻ thế", tôi nói. "Nhưng điều đó cho thấy Teale không khỏi có dính líu. Teale là sự thay thế chúng chọn, vậy nên Teale là người của bọn chúng".
"Làm thế nào anh biết rằng ông ta chỉ là người của chúng?" Roscoe hỏi. "Biết đâu ông ta chính là tay trùm. Có thể ông ta điều hành mọi hoạt động."
"Không. Tên trùm đã sử dụng Morrison để gửi đi một thông điệp. Nếu Teale là tên trùm thì tại sao lão lại gửi một thông điệp cho chính mình? Lão già thuộc về kẻ nào đó. Lão ta được gài vào đây để can thiệp vào vụ án."
"Điều đó thì chắc rồi," Finlay nói. "Đã bắt đầu. Ông ta bảo chúng ta tạm gác lại chuyện Joe và Stoller. Chúng ta tung hết mọi lực lượng cho vụ Morrison. Tự chúng ta làm việc ấy, không có sự hỗ trợ từ bên ngoài, không có FBI, không gì cả. Ông ta nói rằng niềm tự hào của đơn vị đang bị đe dọa. Và ông ta đã đang đưa chúng ta vào một lối không có ánh sáng. Nói rằng rõ ràng Morrison đã bị giết dưới tay một kẻ vừa mới ra tù. Một kẻ mà Morrison tống vào tù từ lâu, ra tù liền trả thù",
"Và đó là ngõ tối kinh khủng," Roscoe nói. "Chúng ta phải sục sạo hết kho hồ sơ tồn tại hai mươi năm rồi đối chiếu mọi cái tên trong mọi hồ sơ với các bản ghi chép về việc thả tù nhân trên cả nước. Điều đó có thể khiến ta mất vài tháng. Ông ta đã rút Stevenson khỏi hoạt động điều tra để làm việc này. Anh ấy sẽ phải làm công việc văn phòng cho tới khi chuyện này xong hẳn. Em cũng thế."
"Còn tệ hơn cả ngõ tối", Finlay nói. "Đó là một cảnh báo được mã hóa. Chẳng kẻ nào trong hồ sơ của chúng ta có vẻ khớp với việc trả thù tàn ác. Ở đây chưa bao giờ có dạng tội phạm ấy. Chúng ta biết điều đó mà. Và Teale biết chúng ta biết điều đó. Nhưng chúng ta không có cách nào làm ông ta thừa nhận điều đó, đúng không?"
"Hai người lơ Teale đi được không?" tôi nói. "Chỉ làm điều cần làm thôi ấy?"
Finlay ngả người trên ghế. Thả ra một hơi thở dài lên trần và lắc đầu.
"Không," ông nói. "Chúng ta đang hoạt động ngay trước mũi kẻ thù. Ngay lúc này, Teale không có lý do nào để nghĩ rằng chúng ta biết bất kỳ điều gì về chuyện này. Và ta phải tiếp tục làm như chúng ta không hay biết gì. Ta phải chơi trò dốt nát và hành động ra vẻ ngây thơ, đúng không? Việc đó sẽ hạn chế khả năng của ta. Nhưng vấn đề lớn là thẩm quyền. Nếu tôi cần lệnh bắt, khám xét hay gì đó, tôi sẽ cần tới chữ ký của ông ta. Và tôi sẽ không có được nó, phải không?"
Tôi nhún vai với đội trưởng thám tử.
"Tôi không có kế hoạch dùng đến lệnh của tòa", tôi nói. "Ông đã gọi cho Washington rồi chứ?"
"Họ sẽ gọi lại cho tôi. Chỉ hy vọng là Teale đừng vồ lấy điện thoại trước khi tôi có thể."
Tôi gật đầu.
"Điều hai người cần là nơi nào đó khác để thực hiện công việc", tôi nói. "Thế còn anh bạn của ông ở FBI Atlanta thì sao? Người ông đã kể với tôi ấy? Ông có thể sử dụng văn phòng của ông ấy làm cơ sở riêng được chứ?"
Finlay suy nghĩ về điều đó. Rồi gật đầu.
"Không phải ý tôi," ông nói. "Tôi sẽ phải tránh khỏi hệ thống theo dõi. Tôi không thể đề nghị Teale đưa ra yêu cầu chính thức, đúng không? Về nhà tôi sẽ gọi, tối nay. Anh ta tên Picard. Anh bạn hay, ông sẽ thích anh ta. Bạn tôi quê Quarter, dưới New Orleans. Anh ta đã làm việc một thời gian ở Boston hồi lâu lắm rồi. Một anh chàng khổng lồ. Rất thông minh, rất rắn."
"Hãy bảo ông ấy rằng chúng ta cần giữ rất kín chuyện này", tôi nói. "Ta không muốn các đặc vụ của ông ấy xuống đây cho tới khi ta sẵn sàng."
"Anh sẽ làm gì với Teale?" Roscoe hỏi. "Ông ta làm việc cho kẻ giết anh trai anh."
Tôi lần nữa nhún vai.
"Tùy mức độ dính líu của lão", tôi nói. "Lão ta không phải kẻ bắn.
"Không phải à?" Roscoe hỏi. "Làm sao anh biết như thế?"
"Không đủ nhanh. Khập khiễng đi quanh với chiếc gậy chống. Chậm thế thì không kéo được cò súng. Kiểu gì thì cũng quá chậm để có thể xử lý Joe. Lão này cũng không phải kẻ đá xác anh ấy. Quá già, không đủ sức. Và Teale không phải kẻ sai vặt. Đó là Morrison. Nhưng nếu bắt đầu gây chuyện với anh, lão sẽ gặp rắc rối to. Nếu không, lão cũng xuống mồ".
"Vậy bây giờ thế nào?" cô hỏi.
Tôi nhún vai với cô. Không trả lời.
"Tôi nghĩ Chủ nhật là một vấn đề," Finlay nói. "Chủ nhật sẽ giải quyết một rắc rối cho chúng. Việc Teale được đặt vào đây chỉ là tạm thời thôi, ông biết chứ? Tay này đã bảy mươi lăm tuổi. Ông ta không có kinh nghiệm trong ngành cảnh sát. Đây chỉ là giải pháp tình thế, để chúng có thể trụ tới Chủ nhật."
Tín hiệu trên bàn vang lên. Giọng Stevenson qua thiết bị liên lạc nội bộ gọi Roscoe. Họ có các hồ sơ cần kiểm tra. Tôi mở cửa cho Roscoe. Nhưng cô dừng lại. Cô vừa nghĩ ra điều gì đó.
"Thế còn Spivey?" cô nói. "Ở Warburton ấy? Hắn được lệnh dàn xếp vụ tấn công nhằm vào Hubble, phải không? Vậy là hắn phải biết kẻ truyền đạt lệnh cho hắn. Anh nên đi hỏi hắn. Đầu mối có thể dẫn tới điểm nào đó."
"Có thể," tôi nói. Rồi khép cánh cửa lại sau lưng Roscoe.
'Phí thời gian," Finlay nói với tôi. "Ông nghĩ Spivey sẽ nói với ông điều như thế à?"
Tôi mỉm cười với ông.
"Nếu biết thì hắn sẽ nói cho tôi. Với một câu hỏi như vậy, vấn đề là hỏi như thế nào, đúng không?''
"Cẩn thận đấy, Reacher," ông nói. "Chúng thấy rằng anh đã mon men tới những gì Hubble biết, chúng sẽ khử anh như đã khử anh ta."'
Hình ảnh Charlie và hai đứa con ào đến tâm trí tôi, tôi run lên. Chúng suy luận rằng Charlie lờ mờ biết những điều Hubble đã biết. Đó là điều không thể tránh khỏi. Thậm chí có thể là cả hai đứa con anh ta nữa. Một kẻ thận trọng sẽ nhận định rằng bọn trẻ nghe lỏm chuyện gì đó. Bây giờ là bốn giờ. Bọn trẻ sẽ tan trường. Ở đó có những kẻ đã sẵn sàng với ủng bao ngoài bằng cao su, đồ bảo hộ toàn thân và găng tay phẫu thuật. Và dao sắc. Và một túi đinh. Cả một chiếc búa.
"Finlay, hãy gọi cho ông bạn Picard của ông ngay bây giờ", tôi nói. "Chúng ta cần sự giúp đỡ của ông ấy. Chúng ta phải đưa Charlie Hubble tới một nơi an toàn. Cả con cô ta nữa. Ngay bây giờ."
Finlay gật đầu trầm ngâm. Ông đã thấy. Đã hiểu.
"Chắc chắn rồi", ông bảo. "Hãy đến ngay Beckman. Ngay bây giờ. Và ở yên đó. Tôi sẽ bố trí Picard. Đừng có rời khỏi đó cho tới khi anh ta xuất hiện, được chứ?"
Ông nhấc điện thoại lên. Gọi một số của Atlanta mà ông đã ghi trong trí nhớ.
Roscoe đã trở lại bàn. Thị trưởng Teale đang đưa cho cô một tập hồ sơ dày. Tôi bước tới phía cô kéo một chiếc ghế còn trống. Ngồi xuống cạnh cô.
"Mấy giờ thì em xong?" tôi hỏi.
"Em đoán là chừng sáu giờ",
"Mang về vài chiếc còng nhé?"
"Anh là đồ ngốc, Jack Reacher."
Teale đang nhìn nên tôi đứng dậy và hôn tóc nữ cảnh sát. Bước ra bầu trời chiều, hướng về phía chiếc Bentley. Mặt trời đang hạ thấp dần và cái nóng đã hết. Bóng râm đang dài ra. Cảm giác như mùa thu đang trên đường tới đây. Tôi nghe thấy tiếng gọi đằng sau. Thị trưởng Teale đã theo tôi ra khỏi tòa nhà. Lão gọi tôi lại. Tôi đứng yên. Buộc lão phải đi tới chỗ mình. Teale khập khiễng bước tới, gậy gõ lọc cọc, miệng mỉm cười. Chìa một tay ra tự giới thiệu. Nói rằng tên lão là Grover Teale. Lão có mánh khóe của một chính trị gia, dồn ta bằng một cái nhìn và một nụ cười sáng như đèn pha. Cứ như chỉ nói chuyện với tôi thôi cũng khiến lão phấn chấn đến từng tế bào.
"Rất vui khi bắt kịp anh", tay thị trưởng nói. "Thượng sĩ Baker đã cập nhật thông tin cho tôi về các vụ án mạng ở khu nhà kho. Xem như tôi đã rõ tất cả. Chúng tôi bắt anh quả là một sai sót tệ hại, tất cả chúng tôi thực tình rất tiếc cho anh trai anh, và chắc chắn khi có bất kỳ kết luận nào chúng tôi sẽ cho anh biết ngay. Thế nên trước khi anh ra đi tôi rất biết ơn nếu anh rộng lòng chấp nhận lời xin lỗi của tôi với tư cách người thay mặt cho cả đồn này. Tôi không muốn anh có ấn tượng xấu với chúng tôi. Chúng ta chỉ gọi đó là một sự nhầm lẫn được chứ?"
"Được, ông Teale," tôi nói. "Nhưng tại sao ông lại cho rằng tôi sắp ra đi?"
Thị trưởng Teale phản ứng nhẹ nhàng. Không chút ngần ngừ.
"Tôi biết rằng anh chỉ đi qua đây", lão nói "Ở Margrave chúng tôi không có khách sạn, và tôi nghĩ anh không tìm được cơ hội ở nhờ nhà nào đó."
"Tôi sẽ ở lại", tôi nói. "Tôi đã nhận được lời mời đầy lòng hiếu khách. Tôi biết người miền Nam vẫn có tiếng hiếu khách, đúng không?"
Lão già rạng rỡ cười với tôi và nắm chặt ve áo dệt của mình.
"Ô, chẳng có gì nghi ngờ sự thật đó, thưa quý ngài," lão nói. "Miền Nam nói chung và Georgia nói riêng trên thực tế nổi tiếng về sự nồng hậu. Tuy nhiên, như anh biết đấy, ngay vào thời điểm hiện tại, chúng tôi thấy mình rơi vào hoàn cảnh khó xử. Trong những tình huống thế này, một motel ở Atlanta hay Macon sẽ phù hợp với anh hơn nhiều. Tất nhiên chúng tôi sẽ giữ liên hệ thường xuyên, và sẽ dành cho anh mọi sự hỗ trợ để lo liệu lễ tang cho anh trai anh khi thời khắc đau buồn đó tới. Còn ở Margrave này, tôi e là tất cả chúng tôi sẽ rất bận. Nó sẽ nhàm chán đối với anh. Sĩ quan Roscoe sắp có rất nhiều việc để làm. Lúc này cô ấy không nên bị phân tâm, anh cũng nghĩ thế chứ?"
"Tôi sẽ không làm cô ấy phân tâm," tôi thẳng thừng. "Tôi biết cô ấy đang thực hiện những công việc quan trọng sống còn".
Teale nhìn tôi. Một cái nhìn không tỏ thái độ gì. Mắt đối mắt, nhưng lão không thực sự đủ cao. Cái cổ già gầy nhẳng của lão sẽ bị vẹo. Và nếu cứ tiếp tục chằm chằm nhìn tôi như vậy, cái cổ già gầy nhẳng ấy sẽ gãy. Tôi dành cho lão một nụ cười lạnh lẽo rồi bước đi, về phía chiếc Bentley. Mở khóa rồi vào xe. Dấn ga và hạ kính cửa sổ xuống.
"Hẹn gặp lại sau, ông Teale," tôi nói trong khi lái đi.
Giờ tan trường là thời điểm nhộn nhịp nhất tôi thấy trong thị trấn. Tôi gặp hai người ở Phố Chính và một nhóm bốn người nữa gần nhà thờ. Có lẽ là dạng câu lạc bộ buổi chiều gì đó. Đang đọc Kinh thánh hay đóng chai nước đào để dùng trong mùa đông. Tôi chạy lướt qua họ và vội vã lái chiếc xe to lớn chạy hết một dặm phố Beckman Drive hoành tráng. Rẽ vào chỗ có thùng thư màu trắng của nhà Hubble và liên tục xoay chiếc tay lái cũ của hãng Bakelite qua những khúc cua của lối chạy xe.
Khó khăn khi cố gắng cảnh báo Charlie là tôi không biết phải nói cho cô rõ đến đâu. Chắc chắn tôi sẽ không cung cấp cho cô các chi tiết. Thậm chí cảm thấy không đúng chút nào khi thông báo với cô rằng Hubble đã chết. Chúng tôi đang không biết phải làm thế nào. Nhưng tôi không thể mãi giữ Charlie trong tình trạng mù tịt thông tin về vụ việc. Cô cần biết một số điểm. Nếu không cô sẽ chẳng nghe lời cảnh báo.
Tôi đậu chiếc xe của Charlie ở cửa và bấm chuông. Hai đứa trẻ từ đâu đó vọt ra lúc Charlie mở cửa đón tôi vào. Cô trông rất mệt mỏi căng thẳng. Bọn trẻ nói là vui vẻ cũng được. Chúng chưa nhận thấy nỗi lo lắng của mẹ mình. Charlie xua lũ trẻ đi chỗ khác, tôi theo cô vào bếp. Đây là một phòng lớn, hiện đại. Tôi bảo Charlie pha cho chút cà phê. Tôi có thể thấy rằng cô muốn nói gì đó, nhưng không tài nào mở miệng được. Tôi quan sát người phụ nữ lập cập với chiếc máy lọc.
"Nhà không có người giúp việc à?" tôi hỏi.
Charlie lắc đầu.
"Tôi không muốn," cô nói. "Tôi thích tự làm mọi việc."
"Đây là nhà lớn mà."
"Tôi nghĩ là tôi muốn mình luôn bận rộn."
Rồi chúng tôi im lặng. Charlie bật máy pha cà phê, nó khởi động với tiếng rì rì nho nhỏ. Tôi ngồi ở chiếc bàn trong góc cạnh cửa sổ. Chỗ này nhìn ra bãi cỏ mềm rộng chừng một acre. Charlie tới ngồi xuống phía đối diện tôi. Hai tay để trước mặt.
"Tôi đã nghe về Morrison," cuối cùng cô vào chuyện. "Chồng tôi có dính líu tới toàn bộ chuyện này không?"
Tôi cố gắng nghĩ chính xác điều có thể nói với Charlie. Cô chờ đợi câu trả lời. Cà phê chảy ra tí tách trong căn bếp lớn yên tĩnh.
"Có, Charlie," tôi nói. "Tôi e rằng có đấy. Nhưng Hubble không muốn dính líu, hiểu chứ? Một hình thức tống tiền đang diễn ra."
Charlie hiểu rõ. Kiểu gì thì cô cũng đã phải suy luận ra rồi. Chắc chắn cô đã xem xét hết mọi khả năng có thể xảy ra. Lời giải thích này là lý giải phù hợp. Đó là lý do Charlie không có vẻ ngạc nhiên hay giận dữ. Cô chỉ gật đầu. Rồi cô nhẹ nhõm. Trông như thể nghe người khác nói ra điều đó khiến Charlie ổn hơn. Giờ thì chuyện đó đã được nói ra. Đã được công nhận. Có thể giải quyết được.
"Tôi e là điều đó có lý," cô nói.
Charlie đứng dậy rót cà phê. Vừa bước vừa nói.
"Đó là cách duy nhất tôi có thể lý giải hành vi của anh ấy," cô tiếp. "Anh ấy đang gặp nguy hiểm à?"
"Charlie, tôi sợ rằng tôi không biết chồng cô đang ở đâu."
Cô đưa cho tôi một cốc cà phê. Lại ngồi xuống quầy bếp.
"Anh ấy đang gặp nguy hiểm à?" Charlie nhắc lại.
Tôi không thể trả lời. Không thể nói ra lời nào. Charlie rời quầy, bước tới ngồi bên kia bàn. Cô bỏ cốc của mình xuống trước mặt. Đây là một phụ nữ ưa nhìn. Tóc vàng và đẹp. Hàm răng hoàn hảo, dáng chuẩn, hơi mảnh, thể thao. Tinh thần mạnh mẽ. Tôi từng thấy cô giống như một bà chủ đồn điền. Người ta gọi là điền chủ. Tôi đã tự nói với mình rằng một trăm năm mươi năm trước cô hẳn là một chủ nô lệ. Tôi bắt đầu thay đổi quan điểm ấy. Tôi cảm nhận được âm thanh của sự cứng rắn phát ra từ Charlie. Cô vui thú với cuộc sống giàu có và nhàn rỗi, cái đó thì chắc rồi. Các tiệm làm đẹp và bữa trưa với các cô gái ở Atlanta. Chiếc Bentley và những tấm thẻ vàng. Căn bếp lớn có chi phí lớn hơn mức tôi kiếm được suốt cả năm. Nhưng khi cần thiết, đây là người phụ nữ có thể xông pha chiến đấu. Có lẽ một trăm năm mươi năm trước cô ở trên một tàu chở hàng tiến về phía Tây. Cô có đủ tinh thần mạnh mẽ. Từ bên kia bàn Charlie nhìn xoáy vào tôi.
"Sáng nay tôi đã hoảng sợ," cô nói. "Như thế thực sự không giống tôi chút nào. Tôi ngại rằng tôi đã tạo cho ông ấn tượng rất xấu. Sau khi ông đi, tôi đã bình tĩnh lại, suy nghĩ và rút ra nhiều điều. Tôi đã đi tới kết luận như ông vừa nêu ra. Hubble đã sai lầm vướng vào việc gì đó và rồi anh ấy bị buộc chặt vào. Vậy nên tôi sẽ làm gì với chuyện ấy? Hừm, tôi sẽ ngừng hoảng sợ và bắt đầu tư duy. Từ thứ Sáu tới nay tôi đã rối tung lên, tôi thấy xấu hổ vì điều đó. Đó không phải con người thực sự của tôi chút nào. Thế nên tôi đã làm một việc, hy vọng ông sẽ tha thứ cho tôi về chuyện ấy chứ?"
"Tiếp đi", tôi nói.
"Tôi đã gọi cho Dwight Stevenson," Charlie nói. "Anh ấy bảo đã thấy một bức fax từ Lầu Năm góc gửi tới có nội dung về thời gian ông phục vụ quân đội, làm quân cảnh. Tôi đã bảo anh ấy tìm đọc cho tôi nghe. Tôi nghĩ đó là bản lý lịch tuyệt vời."
Charlie mỉm cười với tôi. Xích ghế lại gần.
"Thế nên điều tôi muốn làm là thuê ông", cô nói. "Tôi muốn thuê ông hoạt động riêng để xử lý rắc rối của chồng tôi. Ông sẽ xem xét chuyện đó cho tôi chứ?"
"Không, tôi không thể làm điều đó, Charlie."
"Không thể hay sẽ không làm?"
"Sẽ có xung đột lợi ích", tôi nói. "Điều đó có thể khiến tôi không thể hoàn thành công việc của cô."
"Xung đột à? Theo cách nào?"
Tôi ngừng lại một lúc lâu. Cố tìm cách lý giải.
"Chồng cô cảm thấy có chuyện không hay, đúng không? Anh ấy đã liên hệ với một nhân viên điều tra nào đó, một tay của chính phủ, và khi ấy họ đang cố gắng giải quyết tình hình. Nhưng người làm cho chính phủ đó bị giết. Và tôi e rằng lợi ích của tôi nằm ở phía người làm cho chính phủ hơn là phía chồng cô."
Charlie hiểu điều tôi nói bèn gật đầu.
"Nhưng tại sao? Ông không làm việc cho chính phủ mà."
"Nhưng người làm cho chính phủ kia là anh trai tôi," tôi nói. "Chỉ là sự trùng hợp điên rồ, tôi biết thế chứ, nhưng tôi không thể không đứng về phía anh trai mình."
Charlie im lặng. Cô đã thấy xung đột nằm ở đâu.
"Tôi rất tiếc", cô nói. "Ông không nói rằng Hub đã phản bội anh trai ông chứ?"
"Không," tôi nói. "Không đời nào chồng cô lại làm như thế. Anh ấy đã phụ thuộc vào anh tôi, anh tôi tới để giúp Hubble thoát ra. Tất cả chỉ là có chuyện gì đó không ổn".
"Tôi hỏi ông một câu được chứ? Tại sao ông nhắc tới chồng tôi với động từ ở thì quá khứ vậy?"
Tôi nhìn thẳng vào Charlie.
"Bởi anh ấy đã chết", tôi nói. "Tôi rất lấy làm tiếc."
Charlie sững lại. Cô tái nhợt người, nắm chặt hai bàn tay cho tới khi các khớp ngón tay trắng nhợt ra. Nhưng cô không suy sụp.
"Tôi không nghĩ là anh ấy chết rồi," Charlie lẩm bẩm. "Tôi biết thế. Tôi có thể cảm nhận được như vậy. Tôi nghĩ anh ấy chỉ đang lẩn tránh đâu đó. Tôi muốn ông tìm anh ấy. Tôi sẽ trả cho ông bất kỳ thứ gì ông muốn."
Tôi chỉ khe khẽ lắc đầu với vợ Hubble.
"Xin hãy làm ơn," cô nói.
"Tôi sẽ không làm việc ấy đâu, Charlie. Tôi sẽ không lấy tiền của cô để làm việc ấy. Làm thế là lợi dụng cô. Tôi không thể nhận tiền của cô bởi tôi biết anh ấy đã chết. Tôi rất tiếc, nhưng sự thật là thế."
Trong bếp chỉ có sự im lặng kéo dài. Tôi ngồi ở bàn, nâng ly cà phê Charlie đã pha cho mình.
"Ông sẽ làm việc ấy nếu tôi không trả ông thứ gì chứ?" cô nói. "Ông có thể chỉ tranh thủ tìm anh ấy trong lúc ông tìm hiểu về vụ liên quan đến anh trai ông chứ?"
Tôi nghĩ về điều này. Không biết từ chối thế nào.
"Được rồi", tôi nói. "Tôi sẽ làm việc ấy, Charlie. Nhưng như tôi đã nói, đừng trông chờ phép màu. Tôi nghĩ ở đây chúng ta đang đối mặt với một chuyện rất tệ hại."
"Tôi nghĩ anh ấy vẫn còn sống," Charlie nói. "Nếu anh ấy không còn sống thì tôi đã biết."
Tôi bắt đầu lo lắng về điều sẽ xảy ra khi tìm thấy xác Hubble. Cô sẽ đối diện với thực tế đúng như cách một chiếc xe tải bỏ chạy đối mặt với một tòa nhà chắn phía trước.
"Ông sẽ cần dùng đến tiền", Charlie nói.
Tôi không chắc chắn về việc nhận tiền, nhưng cô đẩy qua một phong bì dày.
"Chừng đó sẽ đủ chứ?" cô hỏi.
Tôi nhìn chiếc phong bì. Trong đó có một tập dày những tờ một trăm đô la. Tôi gật đầu. Chừng đó là đủ.
"Và xin hãy giữ lấy chiếc xe," Charlie tiếp. "Chừng nào ông còn cần tới nó."
Tôi gật đầu lần nữa. Nghĩ về điều khác tôi cần nói và buộc mình dùng động từ ở thì hiện tại.
"Anh ấy làm việc ở đâu?" tôi hỏi.
"Sunrise International. Đó là một ngân hàng." Rồi cô viết một địa chỉ ở Atlanta.
"Rồi, Charlie. Giờ hãy cho tôi hỏi chuyện khác. Rất quan trọng đấy. Chồng cô đã bao giờ nhắc tới từ Pluribus chưa?"
Charlie nghĩ rồi nhún vai.
"Pluribus à?" cô nói. "Không phải điều gì đó liên quan tới chính trị chứ? Giống như bục khi Tổng thống phát biểu à? Tôi chưa bao giờ nghe Hub nói về nó. Anh ấy tốt nghiệp ngành ngân hàng mà."
"Cô chưa bao giờ nghe anh ấy dùng từ này à?" tôi hỏi lại lần nữa. "Qua điện thoại, trong giấc mơ hay gì đó?"
"Chưa bao giờ."
"Còn Chủ nhật tới thì sao? Đã bao giờ anh ấy nhắc tới ngày Chủ nhật tới chưa? Điều gì đó về chuyện sắp diễn ra ấy?"
"Chủ nhật tới? Tôi không nghĩ là anh ấy đã đề cập tới nó. Tại sao chứ? Chuyện gì sẽ diễn ra vào Chủ nhật tới?"
"Tôi không biết. Đó là điều tôi đang cố gắng tìm hiểu."
Charlie lại trầm ngâm một lúc lâu về điều đó, nhưng rồi chỉ lắc đầu nhún vai, ngửa hai bàn tay, như thể điều ấy chẳng có ý nghĩa gì với cô.
"Tôi xin lỗi!" cô nói.
"Đừng lo về chuyện đó," tôi bảo. "Giờ cô phải làm một việc".
"Tôi phải làm gì?"
"Cô phải rời khỏi đây."
Những khớp tay vẫn còn trắng nhợt nhưng Charlie đã kiểm soát được mình.
"Tôi phải chạy trốn à?" cô hỏi. "Nhưng tới đâu?"
"Một đặc vụ FBI sẽ tới đón cô."
Charlie chằm chằm nhìn tôi đầy kinh hãi. "FBI à?" cô hỏi. Lúc này còn nhợt nhạt hon. "Vụ này thực sự nghiêm trọng, đúng không?''
"Nghiêm trọng vô cùng", tôi đáp. "Cô cần sẵn sàng ra đi ngay bây giờ."
"OK," Charlie nói, chậm rãi. "Tôi không thể tin nổi là chuyện này đang diễn ra."
Tôi bước ra khỏi bếp, vào sân vườn, nơi chúng tôi uống trà đá hôm trước. Bước qua những cánh cửa kiểu Pháp và chầm chậm đi một vòng phía ngoài nhà. Dọc theo lối chạy xe, qua các bờ cỏ xanh, ra phố Beckman Drive. Tựa vai vào thùng thư màu trắng. Yên tĩnh. Tôi không nghe thấy gì ngoài tiếng lạt sạt của lớp cỏ đang mát dần dưới chân. Rồi tôi có thể nghe thấy tiếng một chiếc xe hơi chạy khỏi thị trấn về hướng Tây. Nó chậm lại ngay trước đầu dốc, tôi nghe thấy tiếng hộp số tự động hạ xuống một số khi tốc độ giảm. Chiếc xe leo lên đỉnh dốc, lọt vào tầm quan sát. Đó là một chiếc Buick màu nâu, rất đơn giản, trong xe có hai người. Đây là hai gã da màu nhỏ người gốc Tây Ban Nha, áo sơ mi hoa hòe hoa sói. Bọn chúng đang chạy chậm lại, tấp vào mé trái đường, tìm thùng thư nhà Hubble. Tôi đang dựa vào thùng thư nhà Hubble ngó hai tên. Mắt chúng chạm mắt tôi. Chiếc xe lại tăng ga đột ngột đổi hướng. Phóng mất dạng sau các khóm đào. Tôi bước ra nhìn theo hai tên lái đi. Tôi thấy một vệt khói bốc lên khi chúng rời khỏi mặt đường nhựa hoàn hảo của Margrave vào con đường nông thôn bụi bặm. Rồi tôi vội vã chạy trở lại nhà. Tôi muốn Charlie khẩn trương lên. Cô đang trong nhà, bối rối, miệng nói huyên thuyên như một đứa trẻ chuẩn bị đi nghỉ. Miệng đọc to những thứ cần thiết. Một cơ chế xua đi nỗi hoảng sợ cô đang cảm thấy. Hôm thứ Sáu cô còn là một phụ nữ nhàn nhã giàu có, lấy chồng là một tay làm ngân hàng. Bây giờ, thứ Hai, một kẻ lạ mặt bảo rằng chồng cô đã chết và đang giục cô khẩn trương chạy trốn để giữ lấy mạng mình.
"Hãy cầm theo điện thoại di động," tôi nói với vào.
Charlie không trả lời. Tôi chỉ nghe thấy sự im lặng đầy lo lắng. Tiếng chân chạy và tiếng đóng cửa tủ. Tôi ngồi trong căn bếp nhà Hubble với chỗ cà phê còn lại trong gần một tiếng. Rồi tôi nghe tiếng còi xe hơi và tiếng bước chân nặng nề xéo trên nền sỏi. Một tiếng gõ mạnh trước cửa. Tôi đút một tay vào túi, nắm quanh chiếc cán gỗ gụ con dao bấm tự động của Morrison. Bước ra phòng trước mở cửa.
Có một chiếc sedan nhỏ gọn màu xanh nước biển đậu cạnh chiếc Bentley và một người đàn ông da đen khổng lồ đứng trước cửa. Ông ta cao bằng tôi, có khi cao hơn, nhưng chắc chắn phải nặng hơn tôi ít nhất năm mươi cân. Phải một tạ rưỡi. Đứng bên cạnh ông ta, tôi chỉ là tay võ sĩ hạng lông. Người đàn ông bước về phía trước với sự uyển chuyển của một vận động viên.
"Reacher phải không?" người khổng lồ lên tiếng. "Hân hạnh được gặp ông. Tôi là Picard, FBI."
Ông bắt tay tôi. Người này thật to lớn. Khả năng hoàn thành tốt mọi việc ở ông phát ra một cách tự nhiên khiến tôi thấy vui vì ông đứng về phía mình. Ông trông giống kiểu người tôi thích. Bởi ông có thể rất hữu dụng trong tình huống nguy hiểm. Đột nhiên tôi cảm nhận được làn sóng khích lệ rất mạnh mẽ.
Tôi đứng sang một bên cho Picard bước vào nhà Hubble.
"OK," ông nói với tôi. 'Tôi đã biết toàn bộ chi tiết qua Finlay. Thực sự lấy làm tiếc về anh trai ông, bạn tôi ạ. Thực sự lấy làm tiếc. Kiếm chỗ nào ta có thể nói chuyện chứ?"
Tôi dẫn Picard vào bếp. Ông đi bên cạnh tôi và đi hết chặng đường chỉ bằng vài sải chân. Liếc quanh và tự rót chút xíu cà phê còn lại. Rồi bước tới bên đặt một tay lên vai tôi. Tôi cảm thấy như ai đó vừa ném một bao xi măng xuống người.
"Nguyên tắc cơ bản", ông nói. 'Toàn bộ chuyện này không ghi vào hồ sơ, đúng chứ?"
Tôi gật đầu. Chất giọng của Picard phù hợp với trọng lượng cơ thể. Đó là tiếng gầm khe khẽ. Nếu một chú gấu nâu học nói thì nó cũng sẽ phát ra âm như vậy. Tôi không thể đoán Picard bao nhiêu tuổi. Ông là một trong số những người to con khỏe mạnh có thời kỳ sung mãn kéo dài vài thập kỷ. Ông gật đầu bước ra chỗ khác. Tì bộ khung khổng lồ lên quầy bếp.
"Đây là vấn đề rất lớn với tôi," đặc vụ FBI nói. "Cục không thể hành động nếu không có đề nghị từ quan chức có trách nhiệm của địa phương. Đó sẽ là Teale, phải không? Và từ những gì Finlay nói với tôi, tôi cho là lão già Teale sẽ không đưa ra đề nghị ấy. Vậy nên rốt cuộc tôi tự thò mũi vào chuyện này. Nhưng vì Finlay, tôi sẽ bỏ qua các nguyên tắc. Chúng tôi biết nhau khá lâu rồi. Nhưng ông phải nhớ rằng chuyện này hoàn toàn riêng tư, OK chứ?"
Tôi gật đầu lần nữa. Tôi vui với điều đó. Rất vui. Sự hỗ trợ không chính thức hợp với tôi. Điều đó sẽ giúp hoàn thành công việc mà không khiến tôi dính vào quy trình chính thức. Từ giờ cho đến Chủ nhật tôi có trọn vẹn năm ngày. Tính đến sáng nay, năm ngày có vẻ còn hơn cả thoải mái. Nhưng bây giờ thì Hubble đã biến mất, tôi cảm thấy như chừng đó là khoảng thời gian rất ngắn. Ngắn quá đến mức tôi không muốn lãng phí chút nào cho quy trình chính thức.
"Ông sẽ cho họ ở nơi nào?" tôi hỏi Picard.
"Một nhà mật ở Atlanta. Nhà của Cục, chúng tôi đã dùng nhiều năm. Ở đó họ sẽ được an toàn, nhưng tôi sẽ không nói chính xác nó ở đâu, và tôi sẽ phải yêu cầu ông sau này không được gặng hỏi cô Hubble về nơi đó, được chứ? Việc này thì tôi phải cẩn trọng. Tôi để lộ một nhà mật là gặp rắc rối to đấy."
"OK, Picard. Tôi sẽ không gây rắc rối nào cho ông đâu. Và tôi cảm kích về sự giúp đỡ của ông."
Picard gật đầu trầm ngâm, như thể sắp nói ra điều gì gây tranh cãi vậy. Rồi Charlie cùng hai đứa trẻ ào vào. Cả ba đều nặng trĩu người vì các ba lô, túi xách lèn chặt. Picard tự giới thiệu. Tôi có thể thấy con gái của Charlie khiếp đảm vì sự to lớn của đặc vụ FBI này. Đôi mắt cậu con trai tròn xoe khi thấy phù hiệu đặc vụ FBI mà Picard trưng ra. Rồi cả năm chúng tôi xách những chiếc ba lô ra ngoài, chất vào cốp của chiếc sedan xanh nước biển. Tôi bắt tay Picard và Charlie. Rồi tất cả họ vào xe. Picard lái đi. Tôi vẫy theo.