Chương 16


Số từ: 8720
Dịch giả: Trần Quý Dương
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Thời Đại
Lúc đêm bọn chúng đã đến tìm chúng tôi. Chúng đã tới, lòng trông đợi một cảnh đầy máu me. Chúng đã đến với toàn bộ đồ nghề của mình. Những đôi giày bao ngoài bằng cao su và những bộ đồ toàn thân bằng nylon. Dao của chúng, búa của chúng, những túi đinh của chúng. Chúng tới để thực hiện một việc với chúng tôi, việc chúng đã làm với Morrison và vợ lão ta.
Chúng đã đẩy mở cánh cửa không được phép mở. Chúng đã phạm sai lầm chết người thứ hai. Giờ thì chúng coi như đã hết đời. Tôi sẽ lùng ra chúng và mỉm cười trong lúc bọn chúng lìa trần. Bởi tấn công tôi đồng nghĩa với vụ tấn công thứ hai nhằm vào Joe. Anh ấy không còn sống để bảo vệ tôi. Đây là thách thức thứ hai. Đây là lần thứ hai làm nhục anh. Đây không còn là chuyện tự vệ. Đây là việc tô đẹp những ký ức về Joe.
Roscoe đang lần theo những vết chân. Thể hiện một phản ứng thường thấy. Phủ nhận thực tế. Hồi đêm bốn gã đàn ông đã tới đây để băm cô thành từng mảnh. Cô đã biết điều đó, nhưng cô sẽ lờ nó đi. Đẩy nó ra khỏi tâm trí mình. Giải quyết nó bằng cách không đả động gì tới. Không phải giải pháp tồi, nhưng chẳng mấy chốc cô sẽ đổ sụp xuống. Từ giờ tới lúc đó cô sẽ bận bịu lần theo những vết chân lờ mờ trên sàn nhà mình.
Bọn chúng đã lục khắp nhà để tìm chúng tôi. Lúc trong phòng ngủ, chúng đã chia lực lượng tìm quanh. Rồi chúng tập hợp lại ở phòng ngủ và rời khỏi đây. Chúng tôi tìm kiếm các dấu vết ở ngoài đường nhưng chẳng có gì cả. Lớp nhựa đường còn ướt và đang bốc hơi. Chúng tôi trở vào trong nhà. Chẳng có dấu vết nào ngoài chiếc khóa đã bị phá và những vết chân lờ mờ khắp căn nhà.
Chẳng ai trong hai chúng tôi nói gì. Tôi đang giận điên lên, vẫn quan sát Roscoe. Chờ đợi đập nước vỡ. Cô đã trông thấy thi thể vợ chồng Morrison. Tôi thì không. Finlay đã phác họa các chi tiết cho tôi. Như thế đã đủ kinh khủng rồi. Ông đã có mặt ở nơi đó. Ông run rẩy vì toàn bộ những gì có ở đó. Roscoe cũng có mặt ở đó. Cô đã nhìn thấy chính xác điều kẻ nào đó muốn thực hiện với hai chúng tôi.
"Vậy bọn chúng tìm kiếm ai?" rốt cuộc Roscoe cất tiếng. "Em, anh, hay cả hai chúng mình?"
"Bọn chúng tìm kiếm cả hai đứa mình", tôi nói. "Chúng cho rằng lúc ở trong tù Hubble đã nói chuyện với anh. Chúng nhận định rằng anh đã kể với em tất cả chuyện ấy. Thế nên chúng nghĩ rằng em và anh biết điều Hubble biết, dù nó là gì."
Roscoe gật đầu, vẻ hững hờ. Rồi cô lảng ra dựa vào tường gần cửa sau. Ngó ra khu vườn gọn gàng trông cây thường xuân của cô. Tôi thấy mặt Roscoe tái đi. Cô run rẩy. Cơ chế tự vệ đã tan rã. Cô tì cả người vào góc tường cạnh cửa. Rồi ép mình dán vào tường. Nhìn chằm chằm vào khoảng không như thể đang trông thấy toàn bộ những nỗi kinh hoàng không tên. Bắt đầu khóc như trái tim bị nghiền nát. Tôi bước tới ôm Roscoe thật chặt. Ép cô vào mình giữ chặt trong lúc nữ cảnh sát khóc cho tuôn hết nỗi sợ hãi và căng thẳng. Cô khóc một lúc lâu. Người cô nóng và yếu ớt. Chiếc sơ mi của tôi ướt đẫm nước mắt Roscoe.
"Ơn Chúa là đêm qua bọn mình đã không ở đây," cô thì thầm.
Tôi biết mình cần tỏ giọng tự tin. Sợ hãi sẽ không đưa Roscoe đi tới đâu. Sợ hãi sẽ làm bốc hơi sinh lực trong cô, cô phải đối mặt với nó. Và có phải đối diện với bóng tối, trong sự yên tĩnh thêm một lần nữa vào đêm nay, cũng như mọi đêm còn lại trong cuộc đời cô.
"Anh ước là bọn mình đã ở đây", tôi nói "Nếu thế thì bọn mình đã có thể có thêm vài câu trả lời".
Roscoe nhìn tôi như thể tôi điên vậy. Rồi lắc đầu "Anh đã có thể làm gì chứ?" cô hỏi. "Giết bốn gã đàn ông à?"
"Chỉ ba thôi," tôi đáp. "Tên thứ tư sẽ cung cấp cho ta những câu trả lời".
Tôi nói câu đó với vẻ chắc chắn hoàn toàn. Sự khẳng định hoàn toàn. Cứ như tuyệt đối không tồn tại khả năng nào khác. Roscoe nhìn tôi. Tôi muốn cô nhận thấy anh chàng khổng lồ này. Một người lính trong suốt mười ba năm trường. Một sát thủ tay không. Đôi mắt xanh lạnh băng. Tôi đang dồn vào đó tất cả những gì mình sở hữu. Tôi đang tự khiến bản thân bộc lộ toàn bộ khả năng bất khả chiến bại, tất cả khả năng không thể thay thế, tất cả khả năng bảo vệ mà tôi cảm nhận được. Tôi đang phóng ra cái nhìn tập trung ghê gớm không hề chớp mắt thường khiến một lúc hai lính thủy đánh bộ say rượu phải rúm cả người. Tôi muốn Roscoe cảm thấy an toàn. Sau tất cả những gì cô đang trao cho tôi, tôi muốn trao cho cô điều đó. Tôi không muốn cô cảm thấy sợ hãi.
"Sẽ cần tới hơn bốn thằng nhà quê con con để hạ anh", tôi nói. "Bọn chúng đang đùa với ai chứ? Anh từng đánh vãi cứt những đối thủ khá hơn bọn ấy. Nếu chúng vào đây lần nữa, chúng sẽ ra về bằng quan tài. Mà nói cho em nghe điều này nhé Roscoe, chỉ cần kẻ nào nghĩ đến việc làm em đau đớn thôi, kẻ đó sẽ chết trước khi nghĩ xong".
Biện pháp này đang chứng tỏ hiệu quả. Tôi đang thuyết phục được Roscoe. Tôi cần cô nhanh trí, cứng rắn, tự tin. Tôi đang dùng lý trí khiến cho cô đứng thẳng dậy. Việc đó có hiệu quả. Đôi mắt tuyệt vời của Roscoe đang đầy phấn chấn.
"Anh thực sự muốn nói thế đấy Roscoe," tôi bảo. "Cứ bám chặt lấy anh là em sẽ ổn."
Cô nhìn tôi lần nữa. Rồi vuốt tóc ra sau.
"Hứa nhé!" cô nói.
"Em đã nhận được lời hứa, bé ạ," tôi nói. Và giữ hơi thở được điều hòa.
Roscoe buông ra tiếng thở dài đứt đoạn. Đẩy người khỏi tường bước ra, cố nở một nụ cười quả cảm. Cơn khủng hoảng đã qua. Cô đã gượng dậy và tiếp tục chạy.
"Giờ thì bọn mình chuồn khỏi đây", tôi bảo. "Chúng ta không thể lảng vảng như những mục tiêu ngồi một chỗ. Thế nên quẳng những thứ em cần vào một chiếc túi đi."
"OK," Roscoe đáp. "Bọn mình sẽ sửa cửa nhà em trước chứ?"
Tôi nghĩ về câu hỏi của cô. Đây là một vấn đề chiến thuật quan trọng.
"Không," tôi đáp. "Nếu sửa, điều đó có nghĩa bọn mình đã nhìn thấy nó. Đã nhìn thấy có nghĩa là bọn mình biết rằng bọn mình đang bị tấn công. Nếu bọn chúng cho rằng bọn mình không biết đang bị tấn công thì tốt hơn. Bởi khi ấy chúng sẽ nhận định rằng lần tới chúng không cần quá cẩn thận. Thế nên bọn mình đừng phản ứng gì hết. Bọn mình làm như chưa trở lại đây. Chưa nhìn thấy cái cửa. Bọn mình cứ giả vờ ngu ngơ. Nếu chúng nghĩ bọn mình ngu ngơ thì lần tới chúng sẽ bất cẩn. Như thế thì bọn mình sẽ dễ dàng phát hiện ra chúng hơn."
"Được rồi", Roscoe nói.
Giọng cô nghe, có vẻ chưa bị thuyết phục, nhưng cô vẫn đồng ý.
"Thế nên hãy quẳng những thứ em cần vào một chiếc túi," tôi nhắc lại.
Không vui vẻ nhưng Roscoe bước đi đề lượm vài thứ đồ. Trò chơi đã bắt đầu. Tôi không biết chính xác những kẻ chơi khác là ai. Tôi thậm chí không biết chính xác trò chơi là gì. Nhưng tôi biết phải chơi thế nào. Nước đi đầu tiên là tôi muốn chúng cảm thấy rằng chúng tôi luôn chậm chân hơn chúng một bước.
"Hôm nay em nên đi làm không?" Roscoe hỏi.
'Phải đi làm. Không thể làm điều gì khác với thông thường. Mà bọn mình cần nói chuyện với Finlay. Ông ấy đang chờ cú điện thoại từ Washington. Và bọn mình cần điều bọn mình có thể khai thác từ Sherman Stoller. Nhưng đừng lo, bọn chúng sẽ không bắn hạ chúng ta ngay giữa phòng họp đâu. Chúng sẽ kiếm chỗ nào đó tách biệt và yên tĩnh, có lẽ vào ban đêm. Teale là gã xấu xa duy nhất ở nơi đó, thế nên đừng ở một mình bên cạnh lão. Hãy lởn vởn quanh Finlay, Baker hay Stevenson, được chứ?"
Roscoe gật đầu. Đi tắm và thay đồ đi làm. Sau hai mươi phút cô đã bước ra khỏi phòng ngủ với bộ sắc phục trên người. Vuốt quần áo từ trên xuống dưới, sẵn sàng cho một ngày mới. Cô nhìn tôi.
"Hứa?" cô nói.
Theo kiểu Roscoe nói thì nó như một câu hỏi, một lời xin lỗi và một sự đảm bảo hàm chứa chỉ trong một từ. Tôi nhìn lại cô.
"Yên tâm đi," tôi đáp và nháy mắt.
Cô gật đầu. Nháy mắt lại với tôi. Chúng tôi đều ổn. Chúng tôi ra cửa trước và để nó hé ra một chút, đúng như chúng tôi đã thấy lúc về.

Tôi giấu chiếc Bentley trong ga ra nhà Roscoe để tạo cảm giác rằng chúng tôi vẫn chưa trở về nhà. Rồi chúng tôi vào chiếc Chevy của cô và quyết định bắt đầu với bữa sáng tại nhà hàng Eno. Roscoe mở máy nhấn ga cho chiếc xe leo lên đồi. So với chiếc Bentley cũ, chiếc này có vẻ không chắc chắn và chậm chạp. Một chiếc xe tải thùng kín đang chạy từ trên đồi xuống, về phía chúng tôi. Màu xanh sẫm, rất sạch sẽ, mới tinh. Trông như xe địa hình nhưng mé bên sơn ký hiệu màu vàng tươi. Trên đó ghi: Quỹ Kliner. Đúng loại tôi đã trông thấy những người làm vườn sử dụng.
"Chiếc xe tải đó là xe gì thế?" tôi hỏi Roscoe.
Cô ngoặt phải ngay chỗ tiệm cà phê. Vào Phố Chính.
"Quỹ có nhiều xe tải", cô đáp.
"Người ta làm gì thế?"
"Là nhân vật quan trọng ở đây", Roscoe nói. "Ông già Kliner ấy. Thị trấn bán đất cho ông ta làm các nhà kho, một phần của hợp đồng là ông ta thiết lập một chương trình dành cho cộng đồng. Teale điều hành nó từ văn phòng thị trưởng."
"Teale điều hành hả?" tôi hỏi. "Teale là kẻ thù".
"Ông ta điều hành chương trình bởi ông ta là thị trưởng. Không phải bởi ông ta là Teale. Chương trình phân bổ rất nhiều tiền, chi tiêu cho những việc công khai, đường sá, các khu vườn, thư viện, các khoản trợ cấp kinh doanh. Cấp cho đồn cảnh sát rất nhiều tiền. Trợ cấp thế chấp cho em chỉ bởi em làm cho đồn".
"Đem lại cho Teale rất nhiều quyền lực," tôi nói. "Còn câu chuyện với gã trai nhà Kliner thì sao? Hắn cố xua anh ra khỏi em. Nói rõ rằng hắn đã tuyên bố chủ quyền trước."
Roscoe run rẩy.
"Hắn là tên ngu xuẩn," cô nói. "Em tránh mặt hắn khi có thể. Anh cũng nên làm thế."
Roscoe tiếp tục lái xe, trông có vẻ cáu kỉnh. Liên tục liếc quanh và giật mình. Như thể đang bị đe dọa. Như thể kẻ nào đó chuẩn bị nhảy ra phía trước xe bắn chết hai chúng tôi.
Cuộc sống yên bình của Roscoe ở vùng nông thôn bang Georgia đã chấm dứt. Bốn gã đàn ông xuất hiện ở nhà cô đêm qua đã phá tan cuộc sống ấy.
Chúng tôi rẽ vào bãi đỗ xe rải sỏi của tiệm Eno, chiếc Chevy to lớn nhẹ nhàng lắc lư trên những chiếc lò xo mềm. Tôi lách khỏi chiếc ghế thấp rồi cả hai cùng lạo xạo bước trên lớp sỏi tới cửa tiệm. Trời hôm nay xám xịt. Cơn mưa hồi đêm đã làm bầu không khí lạnh buốt và để lại những đám mây nham nhở khắp bầu trời. Lớp ván ngoài của tiệm ăn phản chiếu sự u ám. Trời lạnh. Cứ như mùa mới đã bắt đầu.
Chúng tôi đi vào. Nơi này trống không. Cả hai vào một ghế, cô phục vụ đeo kính mang cà phê tới cho chúng tôi. Chúng tôi gọi trứng, thịt muối và đủ thứ đồ ăn kèm. Một chiếc xe bán tải đen đang rẽ vào khu đỗ xe bên ngoài. Đúng chiếc bán tải đen tôi từng trông thấy ba lần. Nhưng người lái thì khác. Không phải thằng con nhà Kliner. Đây là một tay già hơn. Có lẽ gần sáu mươi nhưng trông rắn rỏi, gọn gàng. Mái tóc xám màu thép được cắt ngắn tới sát xương sọ. Lão mặc quần jean vải bông chéo như một thợ săn. Trông như thể lão sống ngoài trời nắng. Thậm chí qua cửa sổ tiệm ăn tôi cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của tay này và cảm nhận được ánh mắt quắc lên của lão. Roscoe bấm tôi rồi gật đầu về hướng người đàn ông.
"Đó là Kliner," cô nói. "Chính ông già ấy."
Tay này đẩy cửa vào đứng một lúc. Ngó trái, ngó phải rồi bước tới quầy ăn trưa. Eno từ bếp bước ra. Hai người khe khẽ nói chuyện. Hai cái đầu chụm gần vào nhau. Rồi Kliner lại đứng lên. Quay ra phía cửa. Đứng lại ngó trái, ngó phải. Ánh mắt dừng ở Roscoe một giây. Gương mặt lão này gọn, phẳng và rắn. Miệng lão ta là một đường khắc vào khuôn mặt đó. Rồi lão di chuyển đôi mắt sang tôi. Đôi môi tách ra bởi một nụ cười tò mò. Lão ta có hàm răng lạ. Các răng nanh dài, xiên vào phía trong, các răng cửa vuông và dẹt. Màu vàng, như một con sói già. Đôi môi lão lại khép vào, lão đánh ánh mắt đi nơi khác. Kéo cánh cửa lại và lạo xạo bước trên sỏi về chỗ chiếc xe tải của mình. Rời khỏi quán bằng một tiếng gầm lớn của động cơ và một vệt đá nhỏ bắn lên.
Tôi quan sát Kliner rời quán rồi xoay sang phía Roscoe.
"Kể cho anh nghe thêm về đám người nhà Kliner này đi," tôi nói.
Nữ cảnh sát trông vẫn khó chịu.
"Tại sao chứ?" cô hỏi. "Chúng ta đang chiến đấu ở đây để bảo vệ mạng sống của mình còn anh lại muốn nói về nhà Kliner à?"
"Anh đang tìm kiếm thông tin. Cái tên Kliner mọc lên khắp mọi nơi. Lão trông có vẻ là kẻ đáng quan tâm. Con trai lão là một sản phẩm nghệ thuật. Và anh cũng đã trông thấy vợ lão. Bà ấy trông buồn khổ. Anh tự hỏi liệu toàn bộ chuyện đó có gì liên quan tới vấn đề gì hay không".
Roscoe nhún vai lắc đầu.
"Em chẳng thấy có gì liên quan. Họ là những người mới, ở đây được có năm năm. Gia đình họ đã kiếm bộn tiền nhờ chế biến bông hồi còn ở Mississippi từ nhiều thế hệ trước. Họ đã phát minh ra một loại hóa chất mới, một công thức mới thì phải. Clo hay natri gì đó, em chẳng chắc lắm. Họ xây dựng được một gia sản lớn nhưng anh biết không, năm năm trước họ gặp rắc rối với EPA (Environment Protection Agency: Cơ quan bảo vệ môi trường.)
ở đó, vì vấn đề ô nhiễm hay gì đó. Cá chết kéo dài xuống tận New Orleans bởi chất thải đổ xuống sông."
"Vậy chuyện gì đã xảy ra?" tôi hỏi.
"Kliner đã chuyển toàn bộ nhà máy. Hồi ấy công ty thuộc sở hữu của ông ta. Ông ta chấm dứt toàn bộ hoạt động ở Mississippi và xây dựng lại nhà máy ở Venezuela hay đâu đó. Rồi ông ta cố gắng đa dạng hóa. Năm năm trước ông ta xuất hiện ở Georgia này với hoạt động về nhà kho, hàng gia dụng, điện tử gì đó."
"Thế là họ không phải dân bản địa à?"
"Hơn năm năm trước thì em chưa bao giờ thấy họ," Roscoe nói. "Em không biết nhiều về họ. Nhưng em chưa nghe nhắc đến điều gì xấu. Có lẽ Kliner là một tay rắn, có khi còn nhẫn tâm, nhưng ông ta vẫn là kẻ chấp nhận được miễn là anh không phải một con cá, em cho là thế."
"Thế tại sao vợ ông ta sợ hãi đến thế?"
Roscoe nhăn mặt.
"Bà ấy không sợ hãi," cô nói. "Bà ấy bị bệnh. Có lẽ bà ấy sợ hãi do bị bệnh. Bà ấy sắp chết, phải không? Đó chẳng phải lỗi của Kliner."
Nhân viên phục vụ xuất hiện cùng đồ ăn. Chúng tôi im lặng ăn. Các khẩu phần rất lớn. Đồ rán thật tuyệt. Món trứng rất ngon. Ông già Eno này có bí quyết làm trứng. Tôi xơi toàn bộ số này cùng những ly cà phê. Khiến nhân viên phục vụ phải chạy tới chạy lui với bình đựng cà phê.
"Pluribus không có ý nghĩa chút nào với anh hả?" Roscoe hỏi. "Đám các anh chưa bao giờ biết gì về Pluribus à? Hồi bọn anh còn bé ấy?"
Tôi nghĩ kỹ và lắc đầu.
"Đây là từ Latinh à?" cô hỏi.
"Nó là một phần khẩu hiệu của nước Mỹ, đúng không?" tôi nói. "I Pluribus Unum. Nó nghĩa là một từ nhiều. Một đất nước xây dựng từ nhiều cựu thuộc địa."
"Vậy Pluribus nghĩa là nhiều à?" Roscoe nói. "Joe biết tiếng Latinh không?"
Tôi nhún vai.
"Anh chẳng biết. Có lẽ có. Anh ấy là người thông minh. Có lẽ anh ấy biết chút ít tiếng Latinh. Anh không chắc chắn lắm",
"Được rồi," Roscoe nói. "Anh không hề biết vì sao Joe tới đây à?"
"Có thể do tiền. Đó là tất cả những gì anh có thể nghĩ tới. Theo như anh biết thì Joe làm việc cho Bộ Tài chính. Hubble làm việc cho một ngân hàng. Điểm chung duy nhất của họ sẽ là tiền. Có lẽ chúng ta sẽ tìm ra nhờ thông tin từ Washington. Nếu không, chúng ta sẽ phải khởi động từ đầu."
"OK. Anh cần gì không?"
"Anh sẽ cần báo cáo từ Florida về các vụ bắt giữ", tôi nói.
"Về Sherman Stoller à?" Roscoe hỏi. "Vụ đó diễn ra hai năm rồi."
"Phải bắt đầu từ đâu đó," tôi bảo.
"Được rồi, em sẽ yêu cầu lấy nó," Roscoe nhún vai "Em sẽ gọi cho Rorida. Gì khác nữa không?"
"Anh cần một khẩu súng."
Cô không đáp gì. Tôi thả một tờ hai mươi đô lên mặt bàn dát kim loại, chúng tôi lách người ra khỏi ghế đứng dậy. Bước ra ngoài tới chiếc xe không sơn phù hiệu.
"Anh cần một khẩu súng", tôi nói lần nữa. "Đây là vụ lớn, đúng không? Thế nên anh cần một món vũ khí. Anh không thể tới cửa hàng mua lấy một khẩu. Không giấy tờ tùy thân, không địa chỉ."
"OK," Roscoe bảo. "Em sẽ kiếm cho anh một khẩu."
"Anh không có giấy phép dùng súng," tôi nói. "Em sẽ phải im lặng làm việc đó, được chứ?"
Cô gật đầu.
"Chuyện đó thì OK," cô bảo. "Có một người khác biết."

Chúng tôi trao nhau nụ hôn sâu, dài trong khu đỗ xe của đồn. Rồi cả hai ra khỏi xe bước vào trong qua cánh cửa kính nặng nề. Gần như đâm sầm vào Finlay đang vòng qua quầy tiếp tân để ra ngoài.
'Phải quay lại nhà xác thôi," ông nói. "Hai người đi cùng với tôi được không? Chúng ta cần nói chuyện. Có nhiều chuyện để nói đấy".
Thế nên chúng tôi lại trở ra với buổi sáng âm u. Lại vào chiếc Chevy của Roscoe. Cũng đúng cơ chế trước đây. Cô lái xe. Tôi ngồi ở băng ghế sau. Finlay ngồi ở ghế bên phía trước, xoay người lại để có thể đồng thời trông thấy hai chúng tôi. Roscoe mở máy hướng về phía Nam.
"Một cuộc gọi dài từ Bộ Tài chính", Finlay cất tiếng. Phải dài tới hai chục phút, có khi nửa tiếng. Tôi thấy lo về Teale."
"Họ đã nói gì?" tôi hỏi.
"Chẳng gì hết. Họ mất tới nửa tiếng để chẳng nói với tôi gì cả."
"Chẳng gì cả hả?" tôi nói. "Thế nghĩa là quái gì?"
"Họ sẽ không nói cho tôi điều gì," đội trưởng thám tử đáp. "Họ muốn cả đống ủy quyền chính thức từ Teale trước khi hé răng một lời."
"Họ xác nhận rằng Joe đã làm việc ở đó, đúng không?" tôi lại hỏi.
"Chắc chắn rồi, họ đã đi xa tới mức đó. Mười năm trước ông ấy rời cơ quan Tình báo Quân đội để tới làm ở đó. Họ đã săn lùng ông ấy. Tuyển đích danh."
"Để làm gì?"
Finlay chỉ nhún vai.
"Họ không nói cho tôi biết", ông đáp. "Cách đây đúng một năm ông ấy đã khỏi động một dự án mới, nhưng tất cả hoàn toàn bí mật. Ông ấy là một nhân vật rất quan trọng ở đó đấy, Reacher, điều đó thì rõ rồi. Lẽ ra ông nên nghe cách tất cả họ nhắc tới ông ấy. Cứ như nhắc tới Chúa vậy",
Tôi im lặng một lúc. Tôi đã không biết gì về Joe. Chẳng gì hết.
"Vậy chỉ thế thôi à?" tôi nói. "Đó là tất cả những gì ông biết được à?"
"Không. Tôi cứ tiếp tục hỏi cho tới khi gặp được một cô tên Molly Beth Gordon. Ông đã bao giờ nghe nhắc đến cái tên đó chưa?"
"Chưa. Lẽ ra tôi nên nghe rồi hả?"
"Nghe có vẻ cô ấy rất gần gũi với Joe," Finlay đáp "Nghe có vẻ như giữa họ đang có chút gì đó. Molly rất đau khổ. Khóc như mưa",
"Vậy cô ấy đã kể gì với ông?"
"Chẳng gì hết. Không được phép. Nhưng Molly hứa sẽ kể cho ông những gì cô ấy có thể kể. Cô ấy nói sẽ vượt rào vì ông, bởi ông là em trai của Joe."
Tôi gật đầu.
"Được rồi," tôi nói. "Thế thì tốt hơn. Khi nào tôi nói chuyện với Molly?"
"Hãy gọi cho cô ấy lúc khoảng 1 giờ 30. Lúc nghỉ ăn trưa, khi phòng làm việc của cô ấy không có ai cả. Người này đang chấp nhận rủi ro lớn, nhưng sẽ nói chuyện với ông. Cô ấy đã nói thế."
"Được rồi", tôi lại bảo. "Cô ấy nói gì khác nữa không?"
"Molly lỡ nói ra một chuyện. Joe có lịch cho một cuộc họp báo cáo quan trọng. Vào sáng thứ Hai tới."
"Thứ Hai à? Tức là ngay sau Chủ nhật hả?"
"Đúng," Finlay bảo. "Có vẻ như Hubble đã đúng. Chuyện gì đó sẽ diễn ra trước hoặc vào ngày Chủ nhật. Dù việc ông ấy đang làm là gì, có vẻ như Joe biết rằng đến thời điểm đó ông ấy đã thắng hoặc bại. Nhưng Molly không nói gì nữa. Nói chuyện với tôi đã là vi phạm quy định, nghe giọng có vẻ như cô ấy bị người khác nghe lén. Thế nên hãy gọi cho Molly, nhưng đừng có đặt hy vọng vào cô ấy, Reacher. Có lẽ cô ấy không biết gì hết. Ở đó thì tay trái cũng chắng biết tay phải đang làm gì đâu. Cực kỳ bí mật, phải không?"
"Tình trạng quan liêu thôi", tôi nói. "Làm chó gì có ai cần nó chứ? Được rồi, chúng ta phải xác định rằng ở đây chúng ta phải dựa vào mình. Ít nhất trong một thời gian. Chúng ta sẽ lại cần tới Picard."
Finlay gật đầu.
"Anh ấy sẽ làm những gì có thể", ông nói. "Đêm qua anh ấy gọi cho tôi. Vợ con Hubble vẫn an toàn. Ngay lúc này anh ấy đang lo việc đó, nhưng sẽ sẵn sàng có mặt nếu ta cần tới."
"Ông ấy nên bắt đầu việc lần theo dấu của Joe," tôi nói. "Chắc chắn Joe đã phải dùng một chiếc xe hơi. Có lẽ bay từ Washington tới Atlanta, kiếm một phòng khách sạn, thuê một chiếc xe, đúng không? Ta nên tìm chiếc xe. Hẳn là anh ấy đã phải lái nó xuống đây vào đêm thứ Năm. Chắc chắn nó bị bỏ lại một nơi trong khu vực này. Chiếc xe có thể giúp ta lần ngược lại khách sạn. Có lẽ sẽ có thứ gì đó trong phòng khách sạn của Joe. Có thể là các hồ sơ."
"Picard không thể làm việc ấy," Finlay bảo. "FBI không được trang bị để đi tìm các xe hơi cho thuê bị bỏ lại. Và chúng ta cũng không thể tự làm việc đó khi Teale lảng vảng xung quanh."
Tôi nhún vai.
"Ta sẽ phải làm. Không có cách nào khác. Ông có thể bịa với Teale một câu chuyện. Ông có thể tương kế tựu kế với lão. Bảo lão rằng ông cho là tên tội phạm trốn thoát mà lão quy là đã sát hại nhà Morrison chắc chắn đã dùng xe thuê. Bảo lão rằng ông cần xác minh việc ấy. Lão không thể từ chối việc đó, nếu không lão sẽ tự phủ nhận chính câu chuyện lão bịa ra, đúng không?"
"OK. Tôi sẽ thử. Có thể thành công, tôi cho là thế".
"Chắc chắn Joe phải có các số điện thoại," tôi tiếp. "Số điện thoại ông tìm thấy trong giày của anh ấy được xé ra từ giấy in, đúng chứ? Vậy phần còn lại của mẩu giấy in đang ở đâu? Tôi cá là nó vẫn đang ở phòng khách sạn của anh ấy, chỉ nằm yên đó, đầy các số điện thoại, số điện thoại của Hubble nằm ở phần trên cùng đã bị xé ra. Thế nên ông hãy tìm chiếc xe, rồi ông vặn tay Picard để tìm ra khách sạn thông qua công ty cho thuê xe, được chứ?"
"OK," viên thám tử nói. "Tôi sẽ làm hết sức mình."

Ở Yellow Springs, chúng tôi ngoặt ở lối vào bệnh viện và chạy chậm lại khi qua các gờ giảm tốc. Vòng vèo tới khu đỗ xe ở phía sau. Đỗ gần cửa nhà xác. Tôi không muốn vào trong. Joe vẫn còn nằm đó. Tôi bắt đầu mơ hồ nghĩ đến việc chuẩn bị cho tang lễ. Trước đây tôi chưa bao giờ làm việc ấy. Hải quân đã lo đám tang của cha tôi. Joe sắp xếp cho tang lễ mẹ tôi.
Nhưng tôi vẫn ra khỏi xe cùng Finlay và Roscoe, rồi chúng tôi bước trong cái lạnh tới cửa. Thấy lối quay trở lại phòng làm việc tồi tàn. Vẫn bác sĩ bữa trước đang ngồi bên bàn. Vẫn mặc chiếc áo choàng trắng, vẫn trông mệt mỏi. Ông vẫy tay với chúng tôi, chúng tôi ngồi xuống. Tôi ngồi lên một chiếc ghế xoay. Tôi không muốn ngồi gần máy fax lần nữa. Viên bác sĩ lần lượt nhìn lướt qua chúng tôi một lần. Bọn tôi nhìn lại ông ta.
"Ông có gì cho chúng tôi thế?" Finlay hỏi.
Người đàn ông mệt mỏi bên bàn chuẩn bị câu trả lời. Như chuẩn bị cho một bài giảng. Ông cầm lên ba tập hồ sơ từ phía bên trái ném lên chỗ giấy thấm. Mở tập trên cùng. Kéo tập thứ hai và cũng mở nó ra.
"Morrison," ông nói. "Ông bà Morrison."
Viên bác sĩ liếc cả ba chúng tôi lần nữa. Finlay gật đầu với ông ta.
"Bị tra tấn và giết chết", chuyên gia bệnh học tiếp tục. "Trình tự rất rõ ràng. Người phụ nữ bị giữ chặt. Tôi cho là hai người đàn ông, mỗi kẻ giữ một tay, bóp chặt và vặn lại.
Những vết bầm lớn ở hai cẳng tay và cánh tay trên, có một số tổn thương ở dây chằng do cánh tay bị vặn về sau lưng. Rõ ràng những vết bầm liên tục phát triển từ thời điểm lần đầu tiên bà ấy bị túm lấy cho tới khi chết. Các vết bầm ngừng phát triển khi sự lưu thông máu ngừng lại, các vị hiểu chứ?"
Chúng tôi gật đầu. Chúng tôi đã hiểu.
"Tôi ước chừng khoảng mười phút", bác sĩ nói. "Mười phút, từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc. Vậy là người phụ nữ bị giữ chặt. Người đàn ông bị đóng đinh vào tường. Tôi cho là khi ấy cả hai đều trần truồng. Cả hai đều mặc đồ ngủ trước khi bị tấn công, đúng chứ?"
"Áo choàng mặc ở nhà", Finlay đáp. "Khi ấy họ đang ăn sáng."
"OK, áo choàng mau chóng rơi xuống", bác sĩ nói "Người đàn ông bị đóng đinh vào tường, về mặt kỹ thuật thì cũng bị đóng đinh xuống sàn, qua hai bàn chân. Bộ phận sinh dục của ông ta bị gây tổn thương. Bìu dái bị cắt rời. Bằng chứng sau khi nạn nhân tử vong cho thấy người phụ nữ đã bị ép nuốt hai tinh hoàn bị cắt bỏ."
Căn phòng im lặng. Im như dưới mồ. Roscoe nhìn tôi. Chằm chằm nhìn tôi một lúc. Rồi cô lại nhìn viên bác sĩ.
"Tôi đã tìm thấy chúng trong dạ dày bà ấy," bác sĩ trả lời.
Mặt Roscoe trắng bệch như chiếc áo của bác sĩ. Tôi nghĩ cô sắp ngã nhào khỏi ghế về phía trước. Nữ cảnh sát nhắm nghiền hai mắt và giữ yên. Cô đang nghe về cái việc mà có kẻ định thực hiện với chúng tôi đêm qua.
"Và gì nữa?" Finlay lại hỏi.
"Cơ thể người phụ nữ bị cắt xẻo", bác sĩ đáp. "Hai vú bị xẻo, bộ phận sinh dục bị cắt, họng bị rạch. Rồi họng người đàn ông bị rạch. Đó là vết thương cuối cùng. Các vị có thể thấy máu động mạch cổ ông ấy đè lên tất cả những vết máu khác trong phòng."
Căn phòng lại im lặng như nấm mồ. Kéo dài một lúc.
"Vũ khí là gì?" tôi hỏi.
Người đàn ông ngồi bên bàn quét ánh nhìn mệt mỏi về phía tôi.
"Rõ ràng là thứ gì đó sắc", ông ta đáp. Hơi cười một chút. "Thẳng, có lẽ dài chừng mười hai phân."
"Lưỡi dao cạo hả?"
"Không. Chắc chắn là thứ gì đó sắc như dao cạo nhưng cứng, không gập, và có lưỡi ở cả hai mặt."
"Tại sao lại thế?" tôi hỏi.
"Có bằng chứng cho thấy nó được kéo qua kéo lại", bác sĩ nói. Ông dùng bàn tay cắt qua cắt lại theo một đường vòng cung nhỏ xíu. "Như thế này này. Trên hai vú người phụ nữ. Cắt theo cả hai chiều. Như lọc thịt cá hồi ấy."
Tôi gật đầu. Roscoe và Finlay im lặng.
"Thế còn người đàn ông kia?" tôi hỏi. "Stoller ấy?"
Bác sĩ pháp y đẩy hai tập hồ sơ về vợ chồng Morrison sang một bên và mở tập thứ ba. Liếc qua đó rồi nhìn sang tôi. Tập hồ sơ thứ ba dày hơn hai tập còn lại.
"Tên anh ấy là Stoller à?" ông hỏi. "Chúng tôi xác định danh tính anh ta là John Doe."
Roscoe ngước lên.
"Chúng tôi đã gửi cho ông một bức fax," cô nói. "Sáng hôm qua. Chúng tôi đã tìm được dấu vân tay của anh ta."
Bác sĩ lục quanh chiếc bàn bừa bộn. Tìm thấy một bức fax quăn lại. Đọc và gật đầu. Gạch bỏ chữ "John Doe" trên bìa hồ sơ và ghi lại thành "Sherman Stoller". Lại hơi cười với chúng tôi.
"Tôi nhận được xác anh ta từ Chủ nhật", ông nói. "Lẽ ra đã có thể làm kỹ càng hơn, các vị biết chứ? Bị lũ chuột gặm mất một ít nhưng không bị đá nát như người đầu tiên, và nói chung không vương vãi như vợ chồng Morrison."
"Vậy ông có thể nói gì cho chúng tôi?" tôi hỏi.
"Ta đã nói về những viên đạn, đúng chứ?" bác sĩ nói. "Không có gì thêm về nguyên nhân chính xác dẫn tới cái chết."
"Vậy ông còn biết gì khác?"
Tập hồ sơ quá dày nếu chỉ nói về việc nổ súng, bỏ chạy và mất máu cho tới chết. Rõ ràng người đàn ông này có nhiều điều nữa để cho chúng tôi biết. Tôi nhìn ông đặt ngón tay lên các trang giấy ấn nhẹ. Như thể ông đang cố tiếp nhận các rung động hay đọc tập hồ sơ bằng phương pháp đọc chữ nổi Braille.
"Anh ta làm nghề lái xe tải", bác sĩ nói.
"Thế hả?" tôi hỏi.
"Tôi cho là thế", bác sĩ đáp. Nghe tự tin.
Finlay ngước lên. Ông đang quan tâm. Ông yêu thích quá trình suy luận. Nó hớp hồn ông. Giống như khi tôi ghi những điểm quan trọng liên quan tới quá trình học ở Harvard, vụ ly hôn, bỏ thuốc của ông.
'Tiếp đi," ông nói.
"OK, ngắn gọn thôi," bác sĩ pháp y nói. "Tôi phát hiện ra một số nhân tố rất thuyết phục. Một nghề ít di chuyển bởi hệ thống cơ của anh này lỏng, dáng xấu, hai mông nhẽo. Hai bàn tay hơi tròn, có một chút dầu diesel từ lâu ăn vào da. Cùng còn có các vết tích của dầu diesel từ lâu trên đế giày. Còn về bên trong, chế độ ăn không phong phú, hàm lượng chất béo cao, cộng thêm mức hydrogen sulphide hơi quá mức ở các khí trong máu và các mô. Người này đã sống trên đường, hít ống xả khí thải của xe người khác. Tôi kết luận anh ta là lái xe tải, căn cứ vào dầu diesel."
Finlay gật đầu. Tôi gật đầu. Stoller đã vào nhà xác này mà không hề có giấy tờ tùy thân, không thông tin gì về bản thân, không có gì cả trừ chiếc đồng hồ đeo tay. Viên bác sĩ này thật giỏi. Ông ta nhìn chúng tôi gật đầu ủng hộ. Trông hài lòng. Trông như ông ta có thêm nhiều điều để nói.
"Nhưng anh ta đã nghỉ việc được một thời gian", bác sĩ tiếp.
"Tại sao?" Finlay hỏi.
"Bởi tất cả những dấu vết đó đều có từ lâu. Theo quan sát của tôi, anh ta đã làm nghề lái xe một thời gian dài nhưng rồi ngừng lại. Tôi nghĩ anh ta rất ít lái xe trong vòng chín tháng, có thể một năm trở lại đây. Thế nên tôi kết luận anh ta là lái xe tải, nhưng là lái xe tải thất nghiệp."
"OK, bác sĩ, làm tốt thật", Finlay nói. "Ông có bản sao tất cả hồ sơ đó cho chúng tôi chứ?"
Bác sĩ đẩy một chiếc phong bì lớn qua bàn. Finlay bước tới cầm lên. Rồi tất cả chúng tôi đứng dậy. Tôi muốn ra khỏi chỗ này. Tôi không muốn quay trở lại nhà xác lạnh lẽo thêm lần nữa. Tôi không muốn trông thấy thêm chút tổn thương nào. Roscoe và Finlay cảm nhận được điều đó và gật đầu. Chúng tôi vội vã ra ngoài như thể đang muộn việc gì đó. Viên bác sĩ bên bàn để cho chúng tôi đi. Ông đã thấy rất nhiều người vội vã ra khỏi văn phòng của mình như thể họ đang muộn việc gì đó.
Chúng tôi vào xe Roscoe. Finlay mở chiếc phong bì lớn lôi ra hồ sơ về Sherman Stoller. Gấp lại, nhét vào túi mình.
"Bây giờ thì nó thuộc về chúng ta," ông nói. "Có thể nó sẽ đưa chúng ta tới đâu đó."
"Tôi sẽ lấy báo cáo bắt giữ từ Florida," Roscoe nói. "Và chúng ta sẽ tìm ra một địa chỉ của anh ta ở đâu đó. Phải có nhiều giấy tờ liên quan tới một lái xe tải, đúng không? Công đoàn, sức khỏe, các loại bằng. Làm việc đó không quá khó."
Chúng tôi im lặng chạy hết quãng đường trở về Margrave. Trụ sở đồn trống không, trừ người làm văn phòng. Đang giờ nghỉ trưa ở Margrave, cũng đang nghỉ trưa ở Washington. Cùng múi giờ. Finlay đưa cho tôi một mẩu giấy lấy trong túi ra và đứng canh ngoài cửa dẫn vào căn phòng đầy đồ gỗ hồng sắc. Tôi bước vào trong để gọi cho người phụ nữ có thể đã là người tình của anh trai tôi.

Số điện thoại mà Finlay đưa cho tôi dẫn tới đường dây riêng của Molly Beth Gordon. Cô nhấc máy ngay ở hồi chuông đầu tiên. Tôi xưng tên mình với Molly. Điều đó khiến người phụ nữ bật khóc.
"Giọng anh nghe rất giống Joe," cô nói.
Tôi không nói gì. Tôi không muốn bị rơi vào cảnh hồi tưởng. Molly cũng vậy, không nên như thế, khi cô đang vi phạm quy định và có nguy cơ bị người khác nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện. Cô chỉ nên nói cho tôi nghe điều cô phải nói rồi gác máy.
"Vậy Joe đã làm gì ở đây?" tôi hỏi.
Tôi nghe tiếng Molly khịt khịt, rồi giọng cô rõ trở lại.
"Anh ấy đang tiến hành một cuộc điều tra", cô đáp. "Điều tra gì thì tôi không biết cụ thể."
"Nhưng loại việc gì chứ? Công việc của anh ấy là gì?"
"Anh không biết sao?" Molly hỏi lại.
"Không. Tôi e là chúng tôi cảm thấy rất khó khăn khi liên hệ với nhau. Cô sẽ phải kể lại từ đầu cho tôi đấy."
Phía đầu dây bên kia có một khoảng lặng dài.
"Được rồi. Tôi sẽ nói cho anh chuyện này. Không được nói khi chưa được phép. Nhưng tôi sẽ nói. Đó là sản xuất tiền giả. Joe điều hành chiến dịch chống sản xuất tiền giả của Bộ Tài chính."
"Sản xuất tiền giả à? Tiền giả hả?"
"Đúng. Anh ấy là trưởng phòng. Anh ấy chỉ đạo toàn bộ hoạt động. Anh ấy là một người giỏi đến mức đáng ngạc nhiên, Jack ạ."
"Nhưng tại sao anh ấy lại xuống Georgia này?" tôi hỏi.
'Tôi không biết. Tôi thực sự không biết. Mục đích của việc tôi làm là tìm ra giúp anh. Tôi có thể copy các file của anh ấy. Tôi biết mật khẩu máy tính của anh ấy."
Lại một khoảng lặng nữa. Giờ thì tôi đã biết một chút về Molly Beth Gordon. Trước đây tôi đã dành nhiều thời gian cho các mật khẩu máy tính. Bất kỳ quân cảnh nào cũng thế. Tôi đã nghiên cứu tâm lý học. Hầu hết người dùng đưa ra những lựa chọn tôi. Rất nhiều người ghi một từ chết tiệt ra một mẩu giấy ghi nhớ rồi dán nó ngay lên màn hình máy tính. Những kẻ quá khôn ngoan để không làm việc đó thì lấy tên của vợ hay chồng mình, tên con chó của họ, tên loại xe hơi hay cầu thủ họ yêu thích, hoặc tên hòn đảo nơi họ đã đi nghỉ tuần trăng mật hay xơi thư ký của mình. Những kẻ nghĩ mình thực sự khôn ngoan thì chọn các con số, nhưng họ chọn ngày sinh hoặc ngày cưới hay con số gì đó rất rõ ràng. Nếu ta biết gì đó về người dùng, thường thì ta có cơ hội suy luận ra mật khẩu máy tính của họ cao hơn mức thông thường.
Nhưng điều đó sẽ không thể áp dụng với Joe. Anh là một tay chuyên nghiệp. Anh đã trải qua những năm quan trọng trong lực lượng Tình báo quân sự. Mật khẩu của anh sẽ là sự pha trộn ngẫu nhiên các con số, chữ cái, dấu chấm câu, chữ hoa và chữ thường. Không thể phá được mật khẩu của anh. Nếu Molly Beth Gordon biết nó, chắc chắn Joe đã nói cho cô. Không có cách nào khác. Anh thực sự tin tưởng cô. Anh thực sự gần gũi với cô. Tôi điều chỉnh cho giọng nhẹ nhàng hơn.
"Molly, thế thì tuyệt. Tôi thực sự cần thông tin đó."
"Tôi biết anh cần", cô nói. "Tôi hy vọng ngày mai sẽ có. Tôi sẽ gọi cho anh, sớm nhất có thể. Ngay khi tôi biết được gì đó."
"Hoạt động chống làm tiền giả đang diễn ra dưới đây phải không?" tôi hỏi. "Tất cả mọi chuyện rắc rối đều liên quan tới hoạt động này hả?"
"Không. Chuyện không diễn ra như vậy. Không diễn ra trong lòng nước Mỹ. Tất cả những câu chuyện về các gã nhỏ thó đeo kính bảo vệ màu xanh dưới những căn hầm bí mật in ra những tờ đô la đều nhảm nhí cả. Chuyện đó không có đâu. Joe đã chặn đứng chuyện đó rồi. Anh trai anh là thiên tài đấy Jack ạ. Vài năm trước anh ấy đã đặt ra các quy trình mua các loại giấy và mực đặc biệt. Thế nên nếu kẻ nào đó khởi sự làm tiền giả thì chỉ sau vài ngày sẽ bị xích cổ. Thành công trăm phần trăm. Việc in tiền giả ở nước Mỹ không diễn ra nữa. Joe đảm bảo chắc chắn việc ấy. Hoạt động này diễn ra hoàn toàn ở nước ngoài. Những tờ bạc giả chúng tôi thu được ở đây đều là tiền chuyển từ nước ngoài về. Đó là thứ Joe đã dành nhiều thời gian săn đuổi. Hoạt động mang tính quốc tế. Tại sao anh ấy có mặt ở Georgia thì tôi không biết. Tôi thực sự không biết. Nhưng ngày mai tôi sẽ tìm ra. Tôi hứa với anh như thế."
Tôi đọc cho Molly số điện thoại của đồn và dặn cô không nói với ai trừ tôi, Roscoe và Finlay. Rồi cô vội vã gác máy như thể có ai đó bước vào bắt quả tang cô. Tôi ngồi một lúc gắng tưởng tượng xem Molly trông ra sao.

Teale đã trở về đồn. Còn tay Kliner đang trong đó cùng lão. Cả hai đang đứng bên quầy tiếp tân, chụm đầu vào nhau. Kliner đang nói chuyện với Teale như tôi đã trông thấy lão nói chuyện với Eno ở tiệm ăn. Có lẽ về công việc của Quỹ. Roscoe và Finlay đang đứng cạnh nhau chỗ buồng giam. Tôi bước tới chỗ họ. Đứng giữa hai người nói khẽ.
"Chống làm tiền giả", tôi thông báo. "Chuyện này liên quan tới tiền giả. Joe điều hành hoạt động chống sản xuất tiền giả của Bộ Tài chính. Hai người biết gì về hoạt động đó diễn ra ở đây không? Một trong hai người cũng được?"
Cả hai cùng nhún vai lắc đầu. Tôi nghe tiếng cửa kính mở kít. Ngước lên. Kliner đang trên đường ra ngoài. Teale bắt đầu tiến về phía chúng tôi.
"Tôi ra khỏi đây thôi," tôi nói.
Tôi bước nhanh qua Teale hướng về phía cửa. Kliner đang đứng trong khu đỗ xe, cạnh chiếc bán tải đen. Đợi tôi. Lão mỉm cười. Hàm răng sói nhe ra.
"Rất lấy làm tiếc vì sự mất mát của anh", lão nói.
Giọng nói của tay này có âm điệu nhẹ nhàng, lịch sự. Có học. Các âm gió có tiếng suỵt nhẹ. Không phải chất giọng hợp với vẻ ngoài cháy nắng của lão.
"Anh đã làm con trai tôi nổi giận," lão tiếp.
Lão già nhìn tôi. Thứ gì đó đang cháy trong hai mắt lão. Tôi nhún vai.
"Nó đã khiến tôi nổi cáu trước", tôi đáp.
"Như thế nào vậy?" Kliner hỏi. Giọng sắc lạnh.
"Nó vẫn còn sống và thở chứ?" tôi trả lời bằng một câu hỏi.
Tôi băng ngang bãi đỗ xe. Kliner lách người vào chiếc bán tải đen. Nổ máy vòng ra ngoài. Lão chạy về phía Bắc. Tôi hướng về phía Nam. Bắt đầu đi bộ về nhà Roscoe. Chặng đường dài chừng nửa dặm dưới cái lạnh mới xuất hiện của mùa thu. Sải chân nhanh thì mất chừng mười phút. Tôi đánh chiếc Bentley ra khỏi ga ra. Lại lái ngược lên con dốc vào thị trấn. Ngoặt phải vào Phố Chính tiếp tục chạy. Tôi ngó sang cả hai bên, phía dưới các mái hiên sọc để tìm cửa hiệu bán quần áo. Và trông thấy nó nằm cách tiệm cắt tóc ba cửa hiệu về phía Bắc. Bỏ chiếc Bentley trên phố bước vào. Dùng chút tiền mặt Charlie Hubble đã thanh toán để trả cho một chiếc quần màu tối dành cho người trung tuổi, một chiếc sơ mi và một áo khoác. Màu da nai sáng, chất vải bông ép, gần trang trọng như tôi muốn thể hiện. Không cà vạt. Tôi mặc toàn bộ những thứ đồ trong ô thay đồ ở phía cuối cửa hiệu. Dồn toàn bộ quần áo cũ vào túi, ném vào cốp chiếc Bentley.
Tôi cuốc bộ về phía Nam qua ba cửa hiệu, tới tiệm cắt tóc. Người ít tuổi hơn trong hai ông già đang ra khỏi cửa.
Ông dừng lại đặt một tay lên cánh tay tôi.
"Tên anh là gì, con trai?" ông hỏi.
Chẳng có lý do gì để không nói cho ông. Tôi chẳng thể tìm được lý do nào.
"Jack Reacher," tôi đáp.
"Anh có người bạn gốc Tây Ban Nha nào trong thị trấn không?"
Không."
"Hừm, vậy bây giờ anh có rồi đó," ông già thông báo. "Có hai gã sục khắp nơi để tìm anh."
Tôi nhìn ông già. Ông quét mắt qua con phố.
"Chúng là ai thế?" tôi hỏi.
"Trước đây tôi chưa bao giờ thấy chúng. Hai gã nhỏ con, xe hơi màu nâu, áo sơ mi sặc sỡ. Đi mọi chỗ, hỏi tìm Jack Reacher. Bọn tôi bảo chúng là chúng tôi chưa bao giờ nghe nhắc tới tay Jack Reacher nào."
"Chuyện này diễn ra hồi nào?"
"Sáng nay", ông già đáp. "Sau bữa sáng."
Tôi gật đầu.
"Được rồi," tôi nói. "Cảm ơn ông."
Ông già giữ cửa mở cho tôi.
"Vào ngay đi," ông bảo. "Bạn tôi sẽ chăm sóc anh. Nhưng sáng nay ông ấy hơi dở người chút. Đang già mà."
"Cảm ơn ông," tôi nói lần nữa. "Hẹn gặp lại."
"Chắc chắn hy vọng thế, con trai ạ," ông nói.
Ông bước đi dọc Phố Chính còn tôi bước vào trong tiệm. Ông già lớn tuổi hơn đang ở trong. Đây là ông già xương xẩu có chị gái từng hát với Blake Mù. Không có khách hàng nào khác. Tôi gật đầu chào ông và ngồi xuống ghế.
"Chúc buổi sáng tốt lành, anh bạn," ông nói.
"Ông vẫn nhớ cháu à?" tôi hỏi.
"Chắc chắn rồi. Anh là khách hàng gần đây nhất. Từ lúc ấy đến nay chưa có khách hàng nào để tôi phải rối trí."
Tôi đề nghị ông cạo cho mình, ông già chuẩn bị quấy bọt xà phòng.
"Cháu là khách hàng gần đây nhất à?" tôi hỏi. "Hôm ấy là Chủ nhật. Hôm nay là Thứ ba. Làm ăn lúc nào cũng tệ thế à?"
Ông già ngừng một lúc rồi hươ hươ con dao cạo.
"Tệ thế từ nhiều năm rồi", ông nói. 'Thị trưởng già Teale không đến đây, và việc tay thị trưởng già không làm thì không người da trắng nào khác làm. Trừ ông già Gray ở đồn cảnh sát, đến đây đều như vắt chanh mỗi tuần ba bốn lần, cho tận tới khi ông ấy treo cổ tự tử, cầu Chúa ban phước lành cho ông ấy. Anh là gương mặt da trắng đầu tiên tới đây tính từ tháng Hai vừa qua, vâng thưa quý ông, điều đó thì chắc chắn rồi!"
"Tại sao Teale không đến đây?" tôi hỏi.
"Ông ta có một vấn đề. Tôi nghĩ là ông ta không thích phải ngồi trùm khăn trắng trong khi một người da đen cầm dao cạo đứng bên cạnh. Có khi lo ngại chuyện gì tệ hại có thể xảy ra với ông ta."
"Chuyện gì tệ hại có thể xảy ra với ông ta ạ?"
Ông già bật tiếng cười ngắn.
"Tôi cho là có rủi ro nghiêm trọng," ông nói. "Tên khốn."
"Thế các ông có đủ khách là người da đen để kiếm sống chứ?" tôi hỏi.
Ông già choàng khăn qua hai vai tôi và bắt đầu quét bọt xà phòng.
"Này anh bạn, chúng tôi không cần khách hàng để kiếm sống," ông nói.
"Các ông không cần hả? Tại sao chứ?"
"Chúng tôi nhận được tiền cộng đồng."
"Thật hả?" tôi hỏi. "Bao nhiêu thế?"
"Một ngàn đô la."
"Ai cấp cho các ông tiền ấy?"
Ông già bắt đầu cạo cằm tôi. Tay ông run như vẫn thấy ở người già.

Quỹ Kliner," ông thì thào. "Chương trình cộng đồng. Đó là tiền trợ cấp kinh doanh. Tất cả những người buôn bán đều nhận tiền đó. Đã nhận được năm năm nay rồi".
Tôi gật đầu.
"Thế thì tốt. Nhưng một ngàn đô một năm là không đủ cho các ông sống. So với chết đói thì hơn, nhưng các ông vẫn cần khách hàng, đúng chứ?"
Tôi chỉ nói chuyện chơi, như ta vẫn làm với các thợ cắt tóc. Nhưng việc ấy khiến ông già gặp khó khăn. Ông đang run rẩy và lóng ngóng. Rất khó mà hoàn thành việc cạo cho tôi. Tôi đang chằm chằm nhìn vào gương. Sau đêm qua, vô ý cắt vào cổ tôi sẽ là chuyện tày đình.
"Anh bạn, tôi không nên kể cho anh về chuyện đó," ông già thì thầm. "Nhưng vì thấy anh là bạn của chị tôi, tôi sẽ nói cho anh một bí mật lớn".
Ông già đang lẫn. Tôi không phải bạn của chị ông. Thậm chí còn chẳng biết bà. Ông đã kể cho tôi nghe về bà, chỉ thế thôi. Ông đang đứng đây cùng chiếc dao cạo. Chúng tôi nhìn nhau qua tấm gương. Như tôi từng làm với Finlay trong quán cà phê.
"Không phải một ngàn đô một năm", ông già thì thầm. Rồi cúi xuống sát tai tôi. "Mà là một ngàn đô một tuần."
Ông bắt đầu giậm chân bước quanh, khúc khích cười như một con ma. Rồi xả nước đầy chậu rửa và vỗ hết sạch chỗ bọt xà phòng còn thừa. Thấm hết mặt tôi bằng một khăn ướt nóng. Rồi ông kéo chiếc khăn khỏi hai vai tôi như một ảo thuật gia đang biểu diễn.
"Đó là lý do chúng tôi không cần khách hàng nào", ông khúc khích.
Tôi trả tiền cho ông thợ rồi bước ra. Ông già điên rồi.
"Gửi lời chào tới chị gái tôi nhé", ông nói với theo.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Reacher báo thù.