Chương 17


Số từ: 5488
Dịch giả: Trần Quý Dương
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Thời Đại
Chặng đường tới Atlanta dài gần năm mươi dặm. Mất gần một giờ. Quốc lộ đưa tôi vào tận trong thành phố. Tôi hướng về phía những tòa nhà cao nhất. Ngay khi bắt đầu trông thấy các sảnh bằng đá cẩm thạch, tôi bỏ xe lại mà đi bộ về góc phố gần nhất rồi hỏi một cảnh sát đường tới khu thương mại.
Viên cảnh sát bảo tôi đi bộ chừng nửa dặm, sau khi đi chừng nửa dặm thì tôi thấy ngân hàng nọ nối tiếp ngân hàng kia. Sunrise International sở hữu một tòa nhà riêng. Đó là một tòa tháp kính lớn nằm lùi lại phía sau một quảng trường lớn có vòi phun nước. Chỗ đó trông giống như Milan nhưng lối vào ở tầng trệt của tòa tháp lại lát đá nặng nề, cố tạo hình ảnh như Frankfurt hay London. Cố ra vẻ như một ngân hàng cỡ bự. Sảnh đầy thảm tối thẫm và đồ da. Nhân viên lễ tân ngồi sau quầy làm bằng gỗ gụ. Nơi này đã có thể là một khách sạn yên tĩnh.
Tôi hỏi lên văn phòng của Paul Hubble, nhân viên lễ tân lật hết cuốn danh bạ. Cô bảo rằng rất xin lỗi nhưng cô ta mới làm việc, không nhận ra tôi và đề nghị tôi đợi trong khi cô ta xin phép cho tôi lên. Cô này bấm số điện thoại và bắt đầu hạ giọng nói chuyện. Rồi cô dùng tay che ống nghe.
'Tôi có thể nói quan hệ như thế nào ạ?"
"Tôi là bạn", tôi đáp.
Nhân viên lễ tân tiếp tục nói chuyện rồi chỉ cho tôi tới một thang máy. Tôi phải lên quầy lễ tân trên tầng mười bảy. Tôi vào thang máy, bấm số. Đứng yên trong lúc nó đưa tôi lên cao.
Sàn tầng mười bảy thậm chí trông còn giống câu lạc bộ của các quý ông hơn cả sảnh đón tiếp. Nó được rải thảm, ốp ván và hơi tối. Đầy những đồ cổ lấp lánh và các bức ảnh cổ. Khi tôi đang vất vả thưởng thức những thứ này thì một cánh cửa mở ra, một người mặc com lê bước ra đón tôi. Bắt tay và vội vã đưa tôi vào một phòng khách nhỏ. Ông ta tự giới thiệu mình là giám đốc gì đó, rồi chúng tôi ngồi xuống.
"Vậy tôi có thể giúp gì cho ông?" ông ta hỏi.
'Tôi đang tìm Paul Hubble."
"Tôi có thể biết vì sao không?"
"Anh ấy là bạn cũ của tôi. Tôi nhớ có lần anh ấy bảo anh ấy làm việc ở đây, thế nên tôi nghĩ sẽ tìm anh ấy khi tiện đường qua đây",
Người đàn ông mặc com lê gật đầu. Hạ mắt xuống.
"Vấn đề thế này, ông biết cho," ông ta nói. "Ông Hubble không còn làm việc ở đây nữa. Chúng tôi phải để cho ông ấy ra đi, tôi e là thế, khoảng mười tám tháng trước."
Tôi chỉ hờ hững gật đầu. Rồi tôi ngồi đó, trong căn phòng nhỏ kiểu cách như câu lạc bộ, nhìn người đàn ông mặc com lê mà chờ đợi. Chút im lặng có thể khiến ông ta phải nói. Nếu tôi đặt ra những câu hỏi thẳng, có thể ông ta sẽ im thít. Có thể ông ta giữ bí mật hoàn toàn, như các luật sư vẫn làm. Nhưng tôi có thể thấy rằng ông này thuộc típ người hay chuyện. Nhiều giám đốc kiểu này như thế. Nếu có cơ hội thì họ rất thích tạo ấn tượng mạnh với ta. Thế nên tôi ngồi im chờ đợi. Rồi người đàn ông bắt đầu xin lỗi tôi bởi tôi là bạn của Hubble.
"Không phải lỗi của ông ấy, mong ông hiểu cho," ông ta nói. ''Ông ấy đã thực hiện công việc rất tuyệt vời, nhưng việc đó nằm trong lĩnh vực chúng tôi đã rời bỏ. Một quyết định kinh doanh mang tính chiến lược, rất không may cho những người có liên quan, nhưng phải thế mà."
Tôi gật đầu với ông này như thể đã hiểu vấn đề.
"Đã lâu tôi không liên hệ với anh ấy," tôi nói. "Tôi không biết chuyện đó. Thậm chí tôi còn chẳng biết anh ấy làm gì ở đây kia."
Tôi mỉm cười với tay giám đốc, cố tỏ ra vẻ hòa nhã và ngu dốt. Trong một ngân hàng thì làm thế không đòi hỏi nhiều nỗ lực. Tôi đã đem lại cho người đàn ông kia vẻ ngoài dễ chấp nhận nhất của mình. Đảm bảo khiến cho một người hay chuyện phải tuôn ra. Trước đây mánh này của tôi đã phát huy hiệu quả nhiều lần rồi.
"Ông ấy hoạt động trong mảng bán lẻ của chúng tôi", tay giám đốc nói. "Chúng tôi đã ngừng hoạt động mảng ấy."
Tôi nhìn ông ta vẻ tò mò.
"Bán lẻ à?" tôi hỏi.
"Hoạt động ngân hàng trực tiếp", ông ta nói. "Ông biết đấy, tiền mặt, séc, các khoản vay, khách hàng cá nhân",
"Và các ông đã dừng mảng đó à? Sao vậy?"
"Quá tốn kém", viên giám đốc giải thích. "Tổng chi phí lớn, lãi thấp. Phải nghỉ."
"Và Hubble là một phần trong đó à?"
Ống ta gật đầu.
"Hubble là giám đốc tiền tệ của chúng tôi. Đó là một vị trí quan trọng. Ông ấy rất giỏi."
"Vậy vai trò chính xác của anh ấy là gì?" tôi hỏi.
Ông ta không biết giải thích thế nào. Không biết bắt đầu từ đâu. Ông ta cố thử vài lần nhưng rồi đầu hàng.
"Ông có hiểu tiền mặt không?" ông ta hỏi.
"Tôi có một số. Chính xác là tôi không biết liệu mình có hiểu về nó không."
Viên giám đốc đứng dậy làm vài cử chỉ phức tạp. Muốn tôi ra đứng cạnh ông ta bên cửa sổ. Chúng tôi cùng nhìn ra ngoài, xuống những người trên phố, phía dưới mười bảy tầng lầu. Viên giám đốc chỉ một người đàn ông mặc com lê đang vội vã bước trên vỉa hè.
"Hãy lấy ông kia làm ví dụ," ông ta bảo. "Ta hãy đưa ra vài phỏng đoán nhé, được chứ? Có lẽ ông ta sống ở vùng ngoại vi thành phố, có thể có một phòng để nghỉ ngơi ở đâu đó, hai khoản thế chấp lớn, hai xe hơi, vài quỹ đầu tư, tài khoản nghỉ hưu cá nhân, một loại cổ phiếu hàng đầu, kế hoạch học hành, năm sáu thẻ tín dụng, thẻ mua sắm, thẻ ghi nợ. Giá trị ròng chừng nửa triệu đô, ta coi thế được không?"
"OK," tôi nói.
"Nhưng ông ta có bao nhiêu tiền mặt?" viên giám đốc hỏi.
"Tôi không biết."
"Có lẽ khoảng năm mươi đô la. Khoảng năm mươi đô trong chiếc ví da mà ông ta bỏ ra mất một trăm năm mươi đô để mua."
Tôi nhìn người đàn ông. Tôi không hiểu được những gì ông ta nói. Tay giám đốc thay đổi. Trở nên kiên nhẫn với tôi.
"Nền kinh tế Mỹ rất lớn", ông ta giải thích. "Giá trị tài sản và nợ ròng lớn đến mức không tính được. Nhiều ngàn tỷ đô la. Nhưng hầu hết số đó thực ra không hiện hữu bằng tiền mặt. Quý ông kia có nửa triệu đô nhưng chỉ có năm mươi trong số đó có dạng tiền mặt thực tế. Toàn bộ số còn lại nằm trên giấy tờ hoặc trong các máy tính. Thực tế là quanh ta không có nhiều tiền mặt. Trên toàn bộ lãnh thổ nước Mỹ chỉ có khoảng một trăm ba mươi tỷ đô la tiền mặt."
Tôi lần nữa nhún vai với viên giám đốc.
"Chừng đó nghe có vẻ là đủ cho tôi rồi",
Tay giám đốc nhìn tôi vẻ rất nghiêm trọng.
"Nhưng có tất cả bao nhiêu người?" ông ta hỏi. "Gần ba trăm triệu. Như thế là bình quân mỗi người thực tế chỉ có khoảng bốn trăm năm mươi đô la tiền mặt. Đó là vấn đề một ngân hàng bán lẻ hằng ngày phải xử lý. Bốn trăm năm mươi đô là khoản rút tiền mặt rất khiêm tốn, nhưng nếu mọi người đều chọn rút một khoản như vậy thì các ngân hàng trong nước sẽ hết sạch tiền mặt trong chớp mắt."
Ông ta dừng lại nhìn tôi. Tôi gật đầu.
"OK," tôi nói. "Tôi hiểu điều đó."
"Và phần lớn lượng tiền mặt đó không nằm trong các ngân hàng", ông ta tiếp. "Nó nằm ở Vegas hoặc ở các trường đua. Nó tập trung ở nơi chúng tôi gọi là các vùng trũng tiền mặt của nền kinh tế. Thế nên một giám đốc tiền tệ giỏi, mà ông Hubble là một trong những người giỏi nhất, phải đấu tranh liên tục để giữ cho những tờ đô la sẵn sàng nằm trong hệ thống của chúng tôi. Ông ấy phải vươn ra tìm chúng. Ông ấy phải biết nơi nào tìm được chúng. Ông ấy phải đánh hơi được. Chuyện đó không dễ dàng. Rốt cuộc đó là một trong những lý do khiến hoạt động bán lẻ trở nên tốn kém cho chúng tôi. Một trong những lý do chúng tôi rút ra. Chúng tôi đã cố gắng duy trì đến hết mức có thể nhưng rốt cuộc vẫn phải ngừng mảng kinh doanh đó. Chúng tôi phải để ông Hubble ra đi. Chúng tôi rất tiếc",
"Ông biết giờ anh ấy làm việc ở đâu không?"
Người đàn ông lắc đầu.
"Tôi e là không," ông ta đáp.
'Phải đang làm việc ở đâu đó chứ, đúng không?"
Viên giám đốc lại lần nữa lắc đầu.
"Xét về mặt chuyên môn, ông ấy đã biến mất. Tôi chắc chắn là hiện tại ông ấy không làm trong ngành ngân hàng. Tư cách thành viên hội của ông ấy ngừng ngay lập tức, trong khi đó chúng tôi chưa bao giờ nhận được đề nghị giới thiệu. Xin lỗi, nhưng tôi không thể giúp được ông. Nếu ông ấy làm ở bất kỳ lĩnh vực nào trong ngành ngân hàng, tôi sẽ biết, tôi có thể đảm bảo với ông chuyện đó. Bây giờ ông ấy chắc chắn làm ngành khác."
Tôi nhún vai. Manh mối dẫn tới Hubble đã đứt. Và cuộc nói chuyện với người đàn ông này chấm dứt. Ngôn ngữ cơ thể của ông ta nói lên như vậy. Viên giám đốc khom người, sẵn sàng đứng dậy để tiếp tục công việc. Tôi đứng dậy cùng ông ta. Cảm ơn đã dành thời gian cho tôi. Bắt tay ông ta. Bước qua ánh sáng của những món đồ cổ về phía thang máy. Bấm nút xuống tầng cũ trở lại khoảng không gian u ám bên ngoài.
Mọi nhận định của tôi đều sai hết. Tôi đã nghĩ Hubble là người trong ngành ngân hàng, làm một công việc rõ ràng. Có thể nhắm mắt làm ngơ cho một âm mưu bên ngoài có liên quan, có thể dính líu một chút tới hoạt động bẩn thỉu. Có thể ký thông qua vài con số ma. Trong tình trạng tay bị bẻ quặt ra sau lưng. Có dính líu, có vai trò hữu ích, vấy bẩn nhưng không đóng vai trò trung tâm. Nhưng anh ta chẳng phải người làm ngành ngân hàng. Không làm nghề này trong một năm rưỡi nay. Anh ta đã là một tên tội phạm. Làm việc toàn thời gian. Trong guồng máy xấu xa. Ngay ở vị trí trung tâm. Chứ không phải bên ngoài một chút nào.

Tôi lái xe thẳng về đồn cảnh sát Margrave. Đỗ xe và tìm Roscoe. Teale vẫn oai vệ ở khoảng không gian thoáng nhưng viên thượng sĩ làm văn phòng nháy mắt gật đầu ra hiệu cho tôi ra sau, về phía một phòng lưu trữ hồ sơ.
Roscoe đang ở trong này. Cô trông mệt mỏi. Đang ôm một chồng hồ sơ. Nữ cảnh sát mỉm cười.
"Chào Reacher," cô nói. "Đến đưa em thoát khỏi toàn bộ thứ này hả?"
"Có gì mới thế?"
Roscoe ném tập giấy tờ lên nóc tủ hồ sơ. Phủi bụi trên người và búi tóc lại. Rồi liếc ra cửa.
"Có vài chuyện", cô nói. "Mười phút nữa Teale có cuộc họp với ban điều hành Quỹ. Em sẽ nhận fax từ Florida ngay khi lão rời khỏi đây. Và bọn em sẽ nhận được điện thoại từ cảnh sát bang về các xe hơi bị bỏ mặc."
"Khẩu súng em lấy cho anh đâu rồi?"
Roscoe ngừng lại. Bặm môi. Cô đang nhớ vì sao tôi cần có một khẩu.
'Trong một cái hộp", cô đáp. "Ở bàn làm việc của em. Bọn mình sẽ phải đợi cho tới khi Teale đi khỏi. Và đừng mở hộp ở đây nhé, được không? Không ai biết về nó đâu."
Chúng tôi ra khỏi phòng hồ sơ bước về phía căn phòng đầy đồ gỗ hồng sắc. Phòng họp yên lặng. Hai cảnh sát hỗ trợ hôm thứ Sáu đang xem xét hồ sơ trong máy tính. Những tập hồ sơ gọn gàng nằm khắp mọi nơi. Cuộc săn đuổi không có thật nhằm tìm ra kẻ đã giết đồn trưởng. Tôi trông thấy một bảng tin mới loại lớn trên tường. Trên đó ghi: Morrison. Bảng trống không. Chưa có tiến triển gì mấy.
Chúng tôi cùng Finlay chờ trong căn phòng gỗ hồng sắc. Năm phút Mười phút. Rồi chúng tôi nghe tiếng gõ cửa và Baker thò đầu vào. Ông ta toét miệng cười với bọn tôi. Tôi lại trông thấy chiếc răng vàng của viên cảnh sát này.
"Teale đi rồi," ông ta thông báo.
Chúng tôi đi ra khoảng không gian thoáng. Roscoe bật máy fax và cầm điện thoại lên gọi đi Rorida. Finlay bấm số điện thoại của cảnh sát bang để lấy tin tức về các xe cho thuê bị bỏ lại. Tôi ngồi xuống bên bàn, cạnh Roscoe và gọi cho Charlie Hubble. Tôi bấm số di động mà Joe đã in ra giấu trong giày anh. Không ai nghe máy. Chỉ có âm thanh điện tử và một giọng ghi sẵn thông báo cho tôi rằng số máy đang gọi đã tắt.
Tôi quay sang nhìn Roscoe.
"Cô ta tắt béng điện thoại rồi," tôi bảo.
Roscoe nhún vai bước tới bên máy fax. Finlay vẫn đang nói chuyện với cảnh sát bang. Tôi thấy Baker loanh quanh ở cạnh tam giác ba chúng tôi đang tạo nên. Tôi đứng dậy bước tới bên Roscoe.
"Baker muốn tham gia vào vụ này không?" tôi hỏi.
"Có vẻ muốn", cô đáp. "Finlay đang sử dụng anh ta như một dạng cảnh giới. Ta có nên cho anh ta tham gia không?"
Tôi suy nghĩ một giây rồi lắc đầu.
"Không", tôi nói. "Chuyện như thế này thì càng ít càng tốt, đúng không?"
Tôi lại ngồi xuống bên chiếc bàn đã ngồi nhờ thử gọi cho số di động lúc nãy lần nữa. Vẫn kết quả như cũ. Vẫn cái âm điện tử thông báo với tôi rằng máy đã tắt.
"Chết tiệt", tôi nói với bản thân. "Ta có thể tin thế được không?"
Tôi muốn biết trong một năm rưỡi vừa qua Hubble đã ở đâu. Có thể Charlie cung cấp cho tôi được chút thông tin. Thời gian anh ta rời khỏi nhà vào buổi sáng, thời gian về nhà lúc tối, các hóa đơn cầu đường, hóa đơn nhà hàng, những thứ như thế. Và có thể cô nhớ ra thông tin về ngày Chủ nhật hay chuyện về Pluribus. Có khả năng cô đã nghĩ tới điều gì đó có ích. Và tôi cần điều gì đó hữu ích. Tôi rất cần nó. Vậy mà cô ta đã tắt béng điện thoại.
"Reacher?" Roscoe gọi. "Em đã có thông tin về Sherman Stoller."
Cô đang cầm vài tờ fax. Dày đặc chữ.
'Tuyệt đấy", tôi nói. "Ta xem thế nào nhé"
Finlay bỏ điện thoại bước tới.
"Bên cảnh sát bang sẽ gọi lại", ông bảo. "Có lẽ họ có gì đó cho ta".
'Tuyệt đấy," tôi lại nói. "Có thể ta sẽ tìm được gì đó."
Tất cả chúng tôi lại quay vào căn phòng đầy đồ gỗ hồng sắc. Rải những tài liệu về Sherman Stoller lên bàn và chụm đầu vào xem. Đó là một báo cáo bắt giữ của phòng cảnh sát ở Jacksonville, Florida.
"Blake Mù sinh ra ở Jacksonville," tôi nói. "Hai người biết điều đó không?"
"Blake Mù là ai?" Roscoe hỏi.
"Ca sĩ," Finlay nói.
"Nhạc công ghi ta đấy, Finlay," tôi bảo.
Vào lúc 12 giờ kém 15 một đêm tháng Chín cách đây hai năm, Sherman Stoller bị một xe tuần tra khu vực chặn lại tại một cây cầu bắc qua sông giữa Jacksonville và Jacksonville Beach vì vượt quá tốc độ cho phép. Khi đó anh ta lái một chiếc xe tải thùng kín loại nhỏ chạy nhanh quá mức quy định mười một dặm một giờ. Stoller trở nên cực kỳ kích động và hung hăng với tổ tuần tra. Điều đó đã khiến họ bắt giữ anh ta vì họ nghi ngờ anh ta lái xe khi trong người có chất cồn. Stoller bị lấy dấu vân tay và chụp ảnh ở đồn trung tâm Jacksonville, cả người lẫn xe bị lục soát. Anh ta cung cấp địa chỉ ở Atlanta và khai rằng nghề nghiệp là lái xe tải.

Khám xét cơ thể Stoller không cho kết quả xấu. Xe tải bị khám bằng tay và chó nghiệp vụ cũng không cho kết quả xấu. Xe không chứa gì ngoài số hàng là ba mươi máy điều hòa mới đã được đóng thùng để xuất khẩu từ Jacksonville Beach. Các thùng được niêm phong, in biểu tượng của nhà sản xuất, từng thùng đều được đánh số xê ri.

Sau khi được thông báo các quyền Miranda, Steller gọi một cú điện thoại. Hai mươi phút sau, một luật sư tên Perez từ công ty luật Zacarias Perez khá được nể trọng ở Jacksonville đã có mặt và sau mười phút nữa thì Stoller được thả. Thời gian từ lúc Stoller bị cảnh sát chặn lại đến lúc cùng tay luật sư rời khỏi đồn chỉ có năm mươi lăm phút.

"Đáng quan tâm đấy," Finlay nói. "Khi đó tay này cách nhà ba trăm dặm, vào nửa đêm, mà anh ta lôi được luật sư đến trong vòng hai mươi phút sao? Với một đối tác từ một công ty được nể trọng hả? Stoller là một tay lái xe tải, điều đó thì chắc rồi."
"Em nhận ra địa chỉ của anh ta không?" tôi hỏi Roscoe.
Cô lắc đầu.
"Không thực sự rõ," nữ cảnh sát bảo. "Nhưng em có thể tìm được."
Cửa hé ra và Baker lại thò đầu vào.
"Cảnh sát bang đang chờ máy", ông ta nói. "Nghe có vẻ họ có thông tin về một chiếc xe cho các vị."
Finlay nhìn đồng hồ đeo tay. Quyết định rằng vẫn còn thời gian trước khi Teale quay về.
"OK," ông bảo. "Chuyển qua đây đi, Baker."
Finlay cầm máy điện thoại trên chiếc bàn lớn lên nghe. Nguệch ngoạc ghi chú vài điểm rồi lầm bầm cảm ơn. Bỏ máy xuống và rời khỏi ghế.
"Được rồi", ông nói. "Ta hãy xem chút nào".
Cả ba chúng tôi cùng nhanh chóng rời phòng. Chúng tôi cần rời khỏi đây trước khi Teale trở lại và bắt đầu đặt câu hỏi. Baker nhìn theo chúng tôi. Và gọi với theo.
"Tôi nên nói với Teale thế nào?'' ông ta hỏi.
"Bảo ông ta rằng chúng ta đã lần ra chiếc xe", Finlay nói. "Chiếc mà tên điên cuồng dùng để tới nhà Morrison. Nói với ông ta rằng chúng ta đang có một số tiến triển, được chứ?"

Lần này thì Finlay lái xe. Ông dùng một chiếc Chevy không sơn phù hiệu, giống hệt kiểu xe của Roscoe. Đội trưởng thám tử vội vàng đánh xe ra khỏi khu đỗ và ngoặt về phía Nam. Tăng ga chạy xuyên qua thị trấn nhỏ. Vài dặm đầu tiên tôi nhớ là đường dẫn về phía Yellow Springs, nhưng rồi chúng tôi ngoặt vào một con đường hướng về phía Đông. Nó dẫn về phía quốc lộ và kết thúc ở một khu vực như khu phục vụ bảo trì đường, ngay phía dưới quốc lộ. Có những đống bê tông nhựa cùng các thùng nhựa đường nằm rải rác. Và một chiếc xe hơi. Nó đã bị văng khỏi quốc lộ, giờ đang nằm ngửa bụng. Và đã bị đốt cháy.
"Người ta trông thấy nó vào sáng thứ Sáu," Finlay bảo. "Họ chắc chắn nó chưa ở đây hôm thứ Năm. Có thể nó là xe của Joe."
Chúng tôi quan sát chiếc xe rất cẩn thận. Không còn nhiều để xem. Nó đã cháy rụi. Mọi thứ không làm bằng sắt đều bị phá hủy. Thậm chí chúng tôi còn chẳng thể biết là xe hiệu gì. Qua hình dáng xe, Finlay nghĩ đây là xe của hãng General Motors, nhưng chúng tôi không thể đoán nó thuộc dòng nào. Nó là một chiếc sedan hạng trung, và một khi lớp trang trí bằng nhựa không còn, ta không thể phân biệt một chiếc Buick với một chiếc Chevy hay Pontiac.
Tôi nhờ Finlay nâng cản sốc phía trước và bò phía dưới nắp ca pô lật ngược. Tìm dãy số họ đã đóng ở phần khung dưới kính trước. Tôi phải cạo bỏ vài lớp cháy nhưng cũng tìm được mảnh nhôm nhỏ và biết gần hết dãy số. Rồi lại bò ra đưa cho Roscoe. Cô ghi lại.
"Vậy ông nghĩ thế nào?" Finlay hỏi.
"Có thể là chiếc này", tôi đáp. "Cứ coi như anh ấy đã thuê tối hôm thứ Năm trên sân bay ở Atlanta, xăng đầy bình. Lái tới khu nhà kho ở giao lộ Margrave, rồi sau đó có người lái tới đây. Dùng hết vài gallon, có thể hai gallon rưỡi. Lượng xăng cháy nhiều đấy."
Đội trưởng thám tử gật đầu.
"Có lý," ông nói. "Nhưng chúng phải là người địa phương. Đây là điểm lý tưởng để bỏ một chiếc xe hơi, đúng không? Lái tới chỗ rìa đường kia, các bánh xe lún trong bụi, đẩy chiếc xe ra khỏi đường, leo xuống châm lửa, rồi nhảy vào xe có thằng đồng bọn ngồi đợi sẵn, thế là chạy khỏi đây. Nhưng chỉ có thể làm thế nếu ta biết về đoạn đường phụ chạy song song này. Và chỉ một gã người địa phương mới biết đoạn đường ngắn này, phải không?"
Chúng tôi rời đống đổ nát. Lái xe trở về đồn. Thượng sĩ làm văn phòng đang đợi Finlay.
"Teale muốn gặp ông trong phòng ông ấy," ông ta bảo.
Finlay ậm ừ hướng về phía đó, nhưng tôi túm lấy cánh tay ông.
"Giữ cho lão nói chuyện một lúc nhé", tôi bảo. "Tạo cơ hội cho Roscoe gọi điện điều tra về biển số xe."
Viên thám tử gật đầu rồi tiếp tục đi về phía sau. Roscoe và tôi đi về phía bàn cô. Cô nhấc điện thoại lên nhưng tôi ngăn lại.
"Đưa cho anh khẩu súng", tôi thì thầm. "Trước khi Teale xong việc với Finlay."
Roscoe gật đầu liếc quanh phòng. Ngồi xuống, gỡ chùm chìa khóa khỏi thắt lưng. Mở khóa bàn rồi kéo ra một ngăn kéo sâu. Hướng về một chiếc hộp bìa cứng nông và gật đầu. Tôi nhấc nó ra. Đây là một hộp chứa đồ dùng trong văn phòng dày chừng năm phân, để đựng giấy tờ. Bìa cứng in hình vân gỗ. Ai đó đã viết một cái tên trên nắp. Gray. Tôi kẹp chiếc hộp vào nách và gật đầu với Roscoe. Cô đẩy ngăn kéo vào khóa lại.
"Cảm ơn," tôi nói. "Giờ thì thực hiện những cú điện thoại đó, được chứ?"
Tôi bước về phía lối vào và dùng lưng đẩy cho cánh cửa kính nặng mở ra. Mang chiếc hộp tới thẳng chỗ chiếc Bentley. Tôi đặt hộp lên nóc xe và mở khóa cửa. Bỏ chiếc hộp lên ghế cạnh ghế lái rồi vào xe. Kéo chiếc hộp lên lòng. Thấy một chiếc sedan màu nâu chạy chậm dần trên đoạn đường cách tôi chừng một trăm mét về phía Bắc.
Trong xe là hai gã đàn ông gốc Tây Ban Nha. Chính là chiếc xe tôi đã trông thấy phía ngoài nhà Charlie Hubble hôm trước. Cũng chính hai gã đó. Chẳng có gì phải nghi ngờ. Xe chúng dừng lại cách đồn khoảng bảy mươi lăm mét. Tôi thấy xe đứng yên, như thể máy đã tắt. Không gã nào ra khỏi xe. Chúng chỉ ngồi đó, cách bảy mươi lăm mét, quan sát bãi đỗ xe của đồn. Có vẻ chúng đang nhìn thẳng vào chiếc Bentley. Hình như những người bạn mới đã tìm thấy tôi. Chúng đã tìm kiếm suốt buổi sáng. Giờ thì chúng không phải tìm kiếm nữa. Bọn chúng không động đậy. Chỉ ngồi đó quan sát. Tôi quan sát lại chúng hơn năm phút. Chúng sẽ không ra ngoài. Tôi có thể thấy thế. Bọn chúng đã yên vị ở đó. Thế nên tôi tập trung sự chú ý cho chiếc hộp.
Trong hộp không có gì trừ một khẩu súng và một hộp đạn. Một món vũ khí tuyệt vời. Đây là súng tự động hiệu Desert Eagle. Trước đây tôi từng dùng một khẩu này. Súng có xuất xứ Israel. Chúng tôi thường dùng tất cả những thứ được gửi tới cho mình để đổi lấy loại này. Tôi cầm súng lên. Rất nặng, nòng dài ba lăm phân, thân súng dài hơn bốn lăm phân. Tôi bấm cho ổ đạn tách ra. Đây là ổ đạn tám viên cỡ 44. Dùng tám viên Magnum cỡ 44. Không phải thứ ta gọi là vũ khí gọn nhẹ. Đạn nặng khoảng gấp đôi đạn cỡ .38 dùng cho súng ngắn của cảnh sát. Nó rời nòng với tốc độ nhanh hơn tốc độ âm thanh. Nó lao vào mục tiêu với lực lơn hơn bất kỳ thứ nào trong một vụ va chạm tàu hỏa. Không gọn nhẹ chút nào. Đạn là một vấn đề. Ta có một lựa chọn. Nếu ta nạp đạn đầu cứng, nó sẽ xuyên thẳng qua kẻ bị ta bắn và có lẽ xuyên qua một người khác cách đó một trăm mét. Thế nên ta dùng đạn đầu mềm, nó sẽ khoan một lỗ cỡ thùng rác trên người kẻ bị ta bắn. Đó là lựa chọn của ta.
Những viên đạn trong hộp đều có đầu mềm. Ổn với tôi. Tôi kiểm tra lại món vũ khí. Ghê gớm, nhưng trong tình trạng tốt. Mọi thứ đều hoạt động. Tay nắm khắc một cái tên. Gray. Cũng như chiếc hộp. Viên thám tử đã chết, người tiền nhiệm của Finlay. Treo cổ tháng Hai năm nay. Chắc hẳn là một tay sưu tập súng. Đây không phải súng được trang bị cho ông ta. Không cơ quan cảnh sát nào trên thế giới cho phép sử dụng một khẩu súng lớn thế này trong công việc. Tóm lại là quá nặng.
Tôi nạp tám viên đạn của viên thám tử đã chết vào khẩu súng ngắn to đùng. Bỏ những viên còn lại vào hộp và đặt hộp xuống sàn xe. Chếch nòng súng lên rồi gạt khóa an toàn. Chếch và khóa, chúng tôi thường nói thế. Tiết kiệm được một phần nhỏ giây trước khi ta bắn phát đầu tiên, có thể "tiết kiệm" được mạng sống của ta nữa. Tôi đút khẩu súng vào ngăn đựng găng tay của chiếc Bentley làm bẵng gỗ óc chó. Vừa khít.
Rồi tôi ngồi một lúc quan sát hai gã đan ông trong xe chúng. Chúng vẫn đang quan sát tôi. Chúng tôi nhìn nhau từ cự ly bảy mươi lăm mét. Chúng thư giãn và thoải mái. Nhưng chúng đang quan sát tôi. Tôi ra khỏi chiếc Bentley và lại khóa xe. Quay trở lại lối vào, kéo cánh cửa. Liếc lại phía chiếc sedan màu nâu. Vẫn ở đó. Vẫn quan sát.

Roscoe đang ngồi ở bàn nói chuyện điện thoại. Cô vẫy tôi. Trông có vẻ phấn chấn. Và giơ một bàn tay lên làm hiệu cho tôi đợi. Tôi quan sát cánh cửa phòng đầy đồ gỗ hồng sắc. Hy vọng rằng Teale sẽ không bước ra trước khi Roscoe kết thúc cuộc gọi.
Lão bước ra đúng lúc cô vừa gác máy. Mặt lão già đỏ dừ. Trông như phát cuồng. Bắt đầu giậm chân bước quanh, gõ chiếc gậy chống nặng trên sàn. Trừng trừng nhìn vào bảng tin trống không. Finlay thò đầu ra khỏi phòng, gật đầu ra hiệu cho tôi vào. Tôi nhún vai với Roscoe và bước đi xem Finlay muốn bảo gì.
"Tất cả chuyện đó là sao?" tôi hỏi.
Ông cười to.
"Tôi đang làm lão rối lên," ông đáp. "Lão hỏi chúng ta đang làm gì, xem một chiếc xe à. Tôi bảo không. Nói với lão rằng chúng ta đã bảo Baker là ta sẽ không đi xa, nhưng anh ta nghe nhầm là chúng ta đang xem một chiếc xe",
"Cẩn thận đấy Finlay," tôi nhắc nhở. "Bọn chúng đang giết người. Đây là chuyện hệ trọng đấy".
Viên thám tử nhún vai.
"Chuyện đó đang khiến tôi phát điên," ông nói. 'Phải có chút gì vui vẻ tí chứ, đúng không?"
Ông đã tồn tại được qua hai chục năm ở Boston. Có thể ông sẽ tồn tại được qua vụ này.
"Chuyện gì đang xảy ra với Picard vậy?" tôi hỏi. "Ông nghe tin tức gì về ông ấy không?"
"Không gì hết. Chỉ chờ đợi sẵn sàng thôi."
"Không có khả năng ông ấy điều một hai người thám sát à?"
Finlay lắc đầu. Có vẻ quả quyết về chuyện đó.
"Không đâu," ông đáp. "Không làm thế nếu không báo trước cho tôi. Tại sao vậy?"
"Có hai tên đang theo dõi nơi này. Đến đây khoảng mười phút trước. Xe trơn màu nâu. Hôm qua chúng đã ở chỗ nhà Hubble còn sáng nay thì lượn quanh thị trấn, hỏi tìm tôi."
Finlay lại lắc đầu.
"Đó không phải người của Picard," ông nói. "Nếu có thì anh ta đã bảo tôi rồi."
Roscoe bước vào đóng cửa. Rồi dùng một tay giữ chặt cửa như thể Teale đâm bổ vào ngay phía sau.
"Tôi đã gọi cho Detroit," cô thông báo. "Đó là một chiếc Pontiac. Được chuyển tới cách đây bốn tháng. Đặt hàng một lô lớn cho một công ty cho thuê xe DMV (Department of Motor Vehicles: Cơ quan quản lý phương tiện)
đang tìm thông tin đăng ký. Tôi bảo họ liên hệ lại với Picard ở Atlanta. Người của công ty cho thuê xe có thể cung cấp cho ông ấy thông tin về nơi chiếc xe được cho thuê. Chúng ta có thể biết chút gì đó."
Tôi cảm thấy như mình đang đến gần Joe hơn. Như tôi đang nghe thấy tiếng vọng lờ mờ.
'Tuyệt quá", tôi bảo Roscoe. "Làm tốt lắm, Roscoe. Anh sẽ rời khỏi đây. Gặp lại em ở đây lúc sáu giờ nhé. Hai người nhớ ở sát nhau nhé, được chứ? Nhớ cảnh giác đấy".
"Ông đi đâu?" Finlay hỏi.
'Tôi làm một chuyến dạo quê," tôi đáp.
Tôi để hai người ở lại trong phòng và quay ra lối vào đồn. Đẩy cửa bước ra ngoài. Quét mắt dọc đường theo phía Bắc. Chiếc sedan trơn vẫn đậu đó, cách bảy mươi lăm mét. Hai gã thanh niên vẫn ngồi trong xe. Vẫn đang quan sát. Tôi bước tới chiếc Bentley. Mở khóa cửa ngồi vào xe. Vòng ra khỏi bãi đỗ rẽ vào tỉnh lộ. Từ từ cua rộng. Chầm chậm chạy qua hai gã thanh niên và tiếp tục đi về phía Bắc. Qua gương, tôi thấy chiếc sedan trơn khởi động. Thấy nó quay đầu. Rồi tăng ga chạy theo hướng Bắc và xuất hiện phía sau tôi. Như thể tôi đang kéo chiếc xe ấy bằng một sợi cáp vô hình. Tôi chạy chậm lại, nó cũng chậm lại. Tôi phóng nhanh lên, nó cũng tăng tốc. Như một trò chơi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Reacher báo thù.