Chương 20
-
Reacher báo thù
- Lee Child
- 4096 chữ
- 2020-05-09 04:18:58
Số từ: 4082
Dịch giả: Trần Quý Dương
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Thời Đại
Roscoe và tôi nhảy qua đường phụ nhỏ như hai vận động viên chạy vượt rào. Rồi chúng tôi vội vã tới chiếc Chevy và chạy nhanh hết một dặm trở về khách sạn. Chạy vào sảnh, lên thang máy. Mở khóa cửa lao vào. Điện thoại đang đổ chuông. Đó lại là Finlay, ở bên kia đầu dây, tại Margrave. Nghe giọng ông phấn khích như chúng tôi.
"Molly Beth Gordon vừa gọi xong," ông thông báo. "Cô ấy đã lấy được rồi. Cô ấy đã có những hồ sơ chúng ta cần. Ngay lúc này Molly đang bay tới đây. Cô ấy nói với tôi rằng đó là những thứ đáng ngạc nhiên. Nghe giọng rất phấn khích. Sảnh đến của sân bay Atlanta, lúc hai giờ. Tôi sẽ gặp hai người ở đó. Chuyến bay của hãng Delta từ Washington tới. Picard cung cấp gì cho hai người không?"
"Chắc chắn có chứ", tôi nói. "Ông ấy là một tay được đấy. Tôi nghĩ đã lấy được phần còn lại của tờ giấy in."
"Ông nghĩ thế hả? Ông không biết à?"
"Chỉ vừa mới lấy về xong," tôi đáp. "Vẫn còn chưa kịp xem."
"Vì Chúa, thế thì xem đi. Cái đó quan trọng đấy, đúng không?"
"Hẹn gặp sau nhé, ông bạn Harvard."
Chúng tôi ngồi xuống bên chiếc bàn cạnh cửa sổ. Mở khóa chiếc túi nhựa nhỏ lôi mẩu giấy ra. Cẩn thận mở ra. Đó là một mảnh giấy in. Trên góc phải, một mẩu chừng hai phân đã bị xé rời. Một nửa tiêu đề còn sót lại. Nội dung là Chiến dịch E Unum.
"Chiến dịch E Unum Pluribus," Roscoe nói.
Bên dưới là danh sách các cụm chữ cái đầu, bên đối diện là các số điện thoại, mỗi cụm cách nhau hai dòng. Ở cụm đầu tiên, hai chữ cái đầu là P.H. số điện thoại đã bị xé rời.
"Paul Hubble," Roscoe nói. "Số điện thoại của anh ta và nửa tiêu đề kia là thứ Finlay đã phát hiện ra."
Tôi gật đầu. Rồi có bốn cụm chữ cái đầu nữa. Hai cụm đầu là W.B và K.K. Chúng có số điện thoại đi kèm. Tôi nhận ra mã vùng điện thoại New York bên cạnh K.K. Còn mã vùng của W.B thì chắc tôi sẽ phải tra. Cụm thứ ba là J.s. Mã vùng là 504. New Orleans. Tôi đã ở đó cách đây chưa tới một tháng. Thứ tư là M.B.G. Có một số điện thoại với mã vùng là 202. Tôi chỉ vào đó để Roscoe có thể trông thấy.
"Molly Beth Gordon," cô nói. "Thủ đô Washington."
Tôi gật đầu lần nữa. Đó không phải số điện thoại tôi đã gọi từ căn phòng đầy đồ gỗ hồng sắc. Có lẽ là số điện thoại nhà của Molly. Hai dòng cuối cùng của mảnh giấy đã bị xé không phải các chữ cái đầu, không có số điện thoại đi kèm. Dòng áp chót chỉ có nội dung: Ga ra nhà Stoller. Dòng cuối cùng là: Hồ sơ của Gray về Kliner. Tôi nhìn những chữ cái hoa sắp xếp cẩn thận và như có thể cảm nhận được tính cách mô phạm của người anh đã chết bật ra từ trang giấy.
Paul Hubble thì chúng tôi đã biết. Anh ta đã chết.
Molly Beth Gordon thì chúng tôi đã biết. Cô sẽ tới đây lúc hai giờ. Chúng tôi đã thấy ga ra tại nhà của Sherman Stoller ở sân gôn. Trong đó không có gì ngoài hai thùng bìa cứng rỗng không. Còn lại tiêu đề được gạch chân, ba cụm chữ cái đầu với ba số điện thoại, và dòng cuối cùng: Hồ sơ của Gray về Kliner. Tôi xem giờ. Vừa quá giữa trưa. Quá sớm để ngồi yên đợi Molly Beth tới. Tôi nghĩ chúng tôi nên khởi động.
"Trước hết bọn mình hãy nghĩ về tiêu đề," tôi nói. "E Unum Pluribus."
Roscoe nhún vai.
"Đó là khẩu hiệu của nước Mỹ, đúng không?" cô nói. "Bằng chữ Latinh ấy?"
"Không. Đó là khẩu hiệu hiểu theo nghĩa ngược lại. Cái này ít nhiều hàm ý nhiều xuất phát từ một. Chứ không phải từ nhiều thành một."
"Có thể Joe đã viết sai?"
Tôi lắc đầu.
"Anh không nghĩ thế. Anh không nghĩ Joe sẽ nhầm lẫn kiểu ấy. Nó phải có hàm ý gì đó."
Roscoe lần nữa nhún vai.
"Nó chẳng có ý nghĩa gì với em cả: Còn gì khác nhỉ?"
"Hồ sơ của Gray về Kliner. Gray có hồ sơ về Kliner chứ?"
"Có lẽ có. Gần như ông ấy lập hồ sơ về mọi chuyện. Ai đó nhổ nước bọt trên vỉa hè ông ấy cũng đưa vào hồ sơ."
Tôi gật đầu. Bước trở lại bên giường nhấc điện thoại lên. Gọi cho Finlay ở Margrave. Baker bảo tôi rằng ông đã đi khỏi. Thế nên tôi gọi cho các số máy khác in trên mảnh giấy của Joe. Số đi kèm với W.B ở New Jersey. Đại học Princeton. Khoa Lịch sử hiện đại. Tôi gác máy ngay lập tức. Không thể thấy mối liên hệ ở đây. Số điện thoại của K.K ở thành phố New York. Đại học Columbia. Khoa Lịch sử hiện đại. Tôi lại gác máy. Rồi tôi gọi cho J.s ở New Orleans. Nghe thấy một hồi chuông rồi tín hiệu báo bận.
"Đội thám tử mười lăm đây", một giọng nói vang lên.
"Thám tử à?" tôi hỏi. "Đó có phải Sở cảnh sát New Orleans không?"
"Đội mười lăm", giọng kia nhắc lại. "Tôi có thể giúp gì được ông?"
"Ở đó các vị có người nào mang tên viết tắt là J.s không?"
"J.s à? Có ba người. Ông muốn hỏi người nào?"
"Không biết," tôi đáp. "Cái tên Joe Reacher có gợi bất cứ điều gì với các vị không?"
"Chuyện này là thế quái nào đây?" giọng kia hỏi. "Trò Hai mươi câu hỏi hay gì đấy?"
"Hỏi họ giúp chúng tôi được chứ? Hỏi từng vị J.s xem họ biết Joe Reacher hay không. Ông sẽ làm thế chứ? Tôi sẽ gọi lại, được không?"
Dưới New Orleans, tay trực hành chính của đội mười lăm hầm hừ rồi bỏ máy. Tôi nhún vai với Roscoe và bỏ điện thoại trở về tủ đầu giường.
"Ta đợi Molly à?" cô hỏi.
Tôi gật đầu. Tôi hơi lo lắng về cuộc gặp với Molly. Nó sẽ giống cuộc gặp với một hồn ma có quan hệ với một hồn ma khác.
Chúng tôi đợi ở chiếc bàn chật hẹp bên cửa sổ. Nhìn mặt trời hạ dần từ vị trí cao nhất lúc ban trưa. Giết thời gian bằng cách đẩy qua đẩy lại mảnh giấy in của Joe. Tôi chăm chăm nhìn tiêu đề. E Unum Pluribus. Nhiều từ một. Đó là Joe Reacher, trong ba từ. Điều gì đó quan trọng, hoàn toàn gói gọn trong một trò chơi chữ ngắn gọn.
"Ta đi thôi," Roscoe nói.
Vẫn còn sớm nhưng chúng tôi thấy lo lắng. Chúng tôi thu đồ của mình. Đi thang máy xuống sảnh rồi lấy tiền của hai kẻ bị tôi bắn chết để thanh toán tiền điện thoại. Rồi chúng tôi bước tới chiếc Chevy của Roscoe. Bắt đầu vòng vèo trên đường tới sảnh đến của sân bay. Không hề dễ dàng. Các khách sạn phục vụ sân bay dành cho những người đi tới sảnh đến hoặc sảnh đi. Không ai nghĩ lại có người đi như chúng tôi.
"Bọn mình không biết Molly trông ra sao", Roscoe nói.
"Nhưng cô ấy biết anh trông ra sao", tôi bảo. "Anh trông giống Joe."
Sân bay rộng mênh mông. Chúng tôi nhìn thấy phần lớn sân bay khi di chuyển về khu bên phải. Nó còn lớn hơn một số thành phố tôi từng tới. Chúng tôi chạy xe qua nhiều dặm. Tìm đúng ga. Lỡ một lần chuyển làn đường và chạy qua khu đỗ xe ngắn hạn. Quay trở lại xếp hàng ở rào chắn. Roscoe giật lấy vé chạy vào khu đỗ.
"Đi sang trái," tôi nói.
Bãi đỗ chật kín xe. Tôi cúi người tìm chỗ trống. Rồi tôi thấy một hình thù đen lờ mờ lướt ở rìa phải. Tôi trông thấy nó qua khóe mắt.
"Sang phải, sang phải," tôi nói.
Tôi nghĩ đó là phần đuôi của một chiếc bán tải màu đen. Mới tinh. Lướt phía tay phải tôi. Roscoe bẻ ngoặt tay lái và chúng tôi lướt sang lối tiếp theo. Nhìn thấy đèn phanh đỏ lóe lên trên lớp vỏ kim loại đen. Chiếc bán tải vụt khỏi tầm mắt. Roscoe vút theo lối này rồi ngoặt gấp.
Lối mới này không một bóng xe. Chẳng có gì di chuyển. Chỉ có những hàng xe hơi đứng yên lặng trong nắng. Lối tiếp theo cũng vậy. Chẳng có gì di chuyển. Chẳng chiếc bán tải đen nào. Chúng tôi chạy khắp khu đỗ xe. Mất một lúc lâu. Bị cản bởi các xe chạy vào chạy ra. Nhưng cũng lướt hết toàn bộ khu vực. Không thể tìm được chiếc bán tải đen ở đâu.
Nhưng tôi và Roscoe tìm thấy Finlay. Chúng tôi đỗ xe vào một chỗ trống rồi bắt đầu cuốc bộ một đoạn dài vào ga. Finlay đã đậu xe ở một khu khác và đang bước vào theo một đường chéo khác. Ông bước hết chặng đường còn lại cùng chúng tôi.
Nhà ga rất nhộn nhịp. Và khổng lồ. Xây thấp nhưng trải ra nhiều acre. Toàn bộ nơi này chật người. Các màn hình nhấp nháy lắp cao trên tường thông báo các chuyến bay tới. Chuyến của hãng Delta tới lúc hai giờ đã hạ cánh và đang chạy trên đường băng. Chúng tôi đi bộ về phía cổng. Cảm giác như đi bộ mất nửa dặm. Chúng tôi đang ở trong một hành lang trải cao su kẻ sọc. Hai băng cuốn chạy giữa hành lang. Bên phải là dãy dài vô tận các bảng quảng cáo cầu kỳ sáng rực mô tả sự hấp dẫn của vùng miền Nam thừa thãi nắng này. Làm ăn hay thư giãn, tất cả đều có ở đây, điều đó thì chắc rồi. Bên tay trái là vách ngăn bằng kính chạy từ trần xuống sàn, với một vạch trắng khắc cao ngang tầm mắt để ngăn người ta bước xuyên qua vách.
Phía sau vách kính là các cổng. Một dãy vô số cổng. Hành khách ra khỏi máy bay bước dọc theo vách kính phía bên đó. Một nửa số đó rẽ ngang biến mất vào khu nhận hành lý. Rồi họ lại đi ra và tìm thấy các cửa ra ở vách kính, đưa họ vào hành lang chính. Nửa còn lại là những hành khách bay tuyến ngắn không có hành lý gửi. Họ bước thẳng về phía cửa. Mỗi cửa đều tụ tập các nhóm lớn người chào đón. Chúng tôi len lỏi qua những người này.
Cứ ba mươi mét, hành khách lại tuôn ra từ các cửa. Bạn bè và họ hàng đang di chuyển lại gần, hai dòng người sắp va vào nhau. Chúng tôi phải chật vật vượt qua tám đám đông trước khi tới được đúng cổng cần tới. Tôi chen lấn về hướng đó. Tôi thấy lo lắng. Hình ảnh thoáng qua của chiếc bán tải đen trong bãi đỗ khiến tôi thấy bất an.
Chúng tôi tới được cổng cần đến. Bước dọc theo vách kính qua các cánh cửa. Xuống ngay tới chỗ ngang với cuối đường dẫn từ cửa máy bay vào sảnh. Khách đã bắt đầu rời khỏi máy bay. Tôi quan sát họ tràn ra khỏi đường dẫn rồi rẽ để bước về phía khu nhận hành lý và các cửa ra. Bên phía vách kính chúng tôi, người ta đang bước về phía các cổng ở xa hơn. Vừa đi họ vừa chen lấn. Chúng tôi bị kéo đi dọc hành lang. Như bơi trong một biển nước nặng. Lúc nào chúng tôi cũng phải bước giật lùi để giữ yên vị trí.
Phía sau lớp kính có cả một dòng người. Tôi thấy một phụ nữ đang tới có thể là Molly. Cô chừng ba mươi lăm tuổi, mặc bộ vest doanh nhân đẹp, cầm một chiếc va li và chiếc túi vải dệt. Tôi đứng yên, cố để cho cô nhận ra nhưng đột nhiên người phụ nữ ấy trông thấy một người khác, chỉ tay, phát ra tiếng cười tôi không nghe thấy phía bên kia vách kính và gửi hôn gió cho một tay cách tôi chừng mười mét. Anh ta tựa người vào cửa đợi cô.
Rồi dường như bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể là Molly. Phải có tới vài chục "ứng cử viên". Có cả người tóc vàng và da đen, cao và thấp, xinh xắn và vô duyên. Tất cả đều mặc đồ công sở, tất cả đều cầm hành lý có vẻ hợp lý, tất cả đều sải chân với dáng điệu mệt mỏi có chủ ý của các vị giám đốc uể oải giữa một ngày bận rộn. Tôi theo dõi tất cả họ. Họ chảy theo dòng người phía sau vách kính, một số người ngó ra tìm chồng, người yêu, lái xe, những người có quan hệ công việc, một số nhìn thẳng về phía trước. Tất cả đều di chuyển theo đám đông nhung nhúc người.
Một trong số đó có hành lý bằng da màu vàng đỏ hợp với nhau, một chiếc va li nặng ở một tay, tay kia lôi chiếc va li có tay kéo dài. Cô nhỏ nhắn, tóc vàng, trông phấn khởi. Khi ra khỏi đường dẫn từ cửa máy bay, hành khách này bước chậm lại lướt mắt qua vách kính quét trên đám đông. Đôi mắt cô lướt qua tôi. Rồi chúng ngoắt lại. Người phụ nữ nhìn thẳng vào tôi. Dừng lại. Người ta dồn lại phía sau lưng cô. Cô bị đẩy về phía trước. Cô vùng vẫy tiến về phía vách kính. Phía bên vách này, tôi di chuyển lại gần. Người phụ nữ chăm chằm nhìn tôi. Mỉm cười. Đôi mắt chào em trai của người yêu đã mất.
"Molly phải không?" tôi mấp máy miệng với cô qua vách kính.
Người phụ nữ giơ chiếc va li nặng lên như chiến lợi phẩm. Hướng về phía nó và gật đầu. Nở một nụ cười lớn phấn khích thể hiện chiến thắng. Cô bị đẩy từ phía sau. Bị đám đông đẩy về phía lối ra. Cô ngoái lại xem, tôi có đi theo hay không. Roscoe, Finlay và tôi vất vả bám theo cô.
Bên phía vách kính của Molly, dòng người xuôi theo chiều cô tiến. Bên phía chúng tôi, nó di chuyển ngược chiều. Chúng tôi đang bị tách ra với tốc độ gấp đôi. Có một đám đông đặc sinh viên ép vào chúng tôi. Muốn ra khỏi cổng ở phía dưới kia. Những đứa trẻ to lớn được chăm nuôi tốt, hành lý cồng kềnh, om sòm. Ba chúng tôi bị đẩy về sau năm mét. Qua cửa kính, Molly đang ở phía trước. Tôi thấy mái đầu tóc vàng của cô biến mất. Tôi chen sang bên lách tới băng cuốn. Nó chuyển động theo hướng ngược lại. Tôi bị đưa đi năm mét trước khi kịp nhảy qua tay nắm di động sang phía bên kia.
Giờ thì tôi đang di chuyển đúng hướng nhưng trên băng cuốn là một đám đông đặc người đứng yên. Hài lòng với tốc độ như sên của lớp sàn lót cao su họ đang đứng lên. Họ đứng dàn hàng ngang ba người. Không có cách nào lách qua. Tôi leo lên tay nắm hẹp cố gắng bước dọc theo như đi trên dây. Tôi phải cúi người xuống vì không giữ được thăng bằng. Và ngã mạnh về phía bên phải. Bị đưa về hướng ngược lại năm mét trước khi gượng dậy. Tôi hoảng hốt ngó lại. Qua tấm kính, tôi có thể thấy Molly đang bị đám đông đưa tới khu nhận hành lý. Tôi có thể trông thấy Roscoe và Finlay đang phía sau mình. Tôi đang chầm chậm di chuyển theo hướng không mong muốn.
Tôi không muốn Molly đi vào khu lấy hành lý. Cô đã vội vã bay tới đây. Cô mang những tin tức khẩn. Không thể có chuyện cô đã chuẩn bị một chiếc va li lớn. Không thể có chuyện cô gửi hành lý. Cô sẽ không vào khu lấy hành lý. Tôi cắm đầu xuống chạy. Vừa chạy vừa đẩy người khác vướng lối. Tôi chạy ngược với nhịp của hành lang thang cuốn. Lớp sàn cao su mút lấy giày tôi. Mỗi lực tác động đều làm tôi mất thời gian. Người ta hét lên giận dữ. Tôi chẳng quan tâm. Tôi xuyên qua đám đông mặc họ dạt ra. Vụt khỏi hành lang thang cuốn, len qua đám đông ở các cửa ra.
Khu nhận hành lý là một sảnh rộng và thấp, được thắp sáng bởi các bóng đèn vàng mờ. Tôi chật vật tìm đường vào qua cửa ra. Tìm Molly khắp nơi. Không thể thấy cô. Sảnh đông kín người. Hẳn phải có cả trăm hành khách đứng quanh băng chuyền, thành ba hàng. Băng chuyền lịch kịch di chuyển theo vòng tròn dưới một đống túi cặp nặng. Ở bức tường phía bên là những hàng xe đẩy hành lý, hàng dài hàng ngắn. Người ta đang xếp hàng nhét các đồng hai mươi lăm xu vào một khe và lấy xe đẩy ra. Họ đẩy xe đi xuyên qua đám đông. Các xe va ngoắc vào nhau. Người thì xô đẩy.
Tôi lao vào đám hỗn độn. Dùng vai huých, đẩy và kéo người ta quay lại để tìm Molly. Tôi đã thấy cô vào đây. Vẫn chưa thấy cô ra. Nhưng cô không có trong này. Tôi kiểm tra mọi gương mặt. Tôi rà khắp cả sảnh. Tôi tự để mình cuốn theo dòng người ra ngoài. Chen về phía trước tới cửa ra. Roscoe đang bám chặt lấy khung cửa, cưỡng lại dòng người.
'Thấy cô ấy ra không?" tôi hỏi.
"Không. Finlay đã tới cuối hành lang. Ông ấy đang đợi ở đó. Em đợi ở đây ".
Chúng tôi đứng yên, dòng người đổ qua chúng tôi. Rồi dòng người từ phía cổng đổ về phía chúng tôi đột nhiên mỏng đi. Toàn bộ số khách của máy bay sắp qua hết. Những người tụt lại phía sau đang bước đi. Một bà già ngồi trên xe đẩy chốt đuôi. Xe của bà được một nhân viên hàng không đẩy đi. Anh này phải dừng lại và xoay xở để tránh thứ gì đó nằm trên lối vào khu nhận hành lý. Đó là một chiếc va li da màu vang đỏ. Nó nằm nghiêng. Cái tay kéo vẫn thò ra. Từ khoảng cách năm mét, tôi có thể đọc được những chữ cái vàng viết lồng vào nhau ở phía trước. Những chữ ấy là: M.B.G. Roscoe và tôi lao trở lại khu nhận hành lý. Trong vài phút tôi không ở trong này, khu nhận hành lý đã gần hết sạch người. Còn lại không quá chục người. Hầu hết đang kéo các túi từ băng chuyền xuống hướng ra ngoài trong khi chúng tôi chạy vào. Chỉ trong một phút, khu vực này trống trơn. Băng chuyền vẫn lịch kịch chạy theo vòng tròn, trống không. Rồi nó ngừng lại. Sảnh trở nên im lặng. Roscoe và tôi đứng trong sự tĩnh lặng đột ngột ấy nhìn nhau.
Khu nhận hành lý có bốn bức tường, một trần và một sàn. Có một cửa vào và một lối ra. Băng chuyền chui vào đây qua một lỗ vuông rộng một mét và lại chui ra qua một lỗ vuông một mét. Cả hai lỗ đều che bằng các rèm làm từ những dải cao su đen rộng vài phân. Cạnh băng chuyền là cửa vận chuyển hành lý. Phía bên chúng tôi thì cánh cửa này chẳng có gì. Không tay nắm. Đã bị khóa.
Roscoe lao ngược trở lại túm lấy chiếc va li của Molly Beth. Mở ra. Bên trong có một bộ quần áo cùng một túi đựng đồ vệ sinh cá nhân. Và một tấm ảnh. Cỡ 20 X 25cm, khung bằng đồng. Đó là Joe. Anh trông giống tôi nhưng gầy hơn một chút. Đầu rám nắng cạo trọc. Nụ cười vui vẻ đầy chất hài hước.
Sảnh lại tràn ngập những âm báo. Nó kêu một lúc rồi băng chuyền hành lý tiếp tục chạy. Chúng tôi chăm chăm nhìn nó. Nhìn vào cái lỗ nó đã chui qua. Tấm rèm cao su phồng ra. Một chiếc va li chui ra. Da màu vang đỏ. Các đai đã bị rạch đứt. Va li mở ra. Rỗng không. Nó loạng choạng di chuyển về phía chúng tôi. Chúng tôi chằm chằm nhìn nó. Chằm chằm nhìn các đai đã bị cắt đứt. Chúng đã bị cắt bằng một con dao sắc. Bị cắt bởi kẻ nào đó vội quá đến mức không bấm những chốt khóa.
Tôi nhảy lên băng chuyền đang chuyển động. Chạy ngược hướng với băng chuyền và như một vận động viên bơi lao đầu qua những dải cao su che cái lỗ vuông rộng một mét. Tôi rơi xuống khá mạnh, băng chuyền bắt đầu kéo tôi trở ra. Tôi trườn bò bằng cả hai tay hai chân như một đứa trẻ. Lăn tròn và nhảy lên. Tôi đang ở trong khu bốc dỡ hàng. Không một bóng người. Bên ngoài là ánh nắng chói lóa. Có mùi hắc ín và dầu diesel từ các toa chở hành lý ùa từ các máy bay ngoài mặt nhựa bê tông vào. Xung quanh tôi là các đống cao ngất hành lý bị bỏ rơi hoặc bỏ quên. Tất cả được xếp chặt vào các ô chứa quây ba mặt. Sàn cao su vương vãi các mã vạch và nhãn cũ. Nơi này giống như một mê cung bẩn thỉu. Tôi chạy ra chạy vào, tìm kiếm Molly một cách vô vọng. Tôi chạy ra phía sau hết đống hành lý này tới đống hành lý khác. Vào ô chứa này đến ô chứa khác. Tôi túm lấy những tay vịn bằng kim loại và đu người qua các góc chật chội. Tuyệt vọng liếc nhìn xung quanh. Chẳng có ai hết. Chẳng có ai ở nơi nào. Tôi chạy tiếp, lướt và trượt trên rác.
Tôi tìm thấy chiếc giày trái của cô. Nó nằm nghiêng ở lối dẫn vào một ô tới. Tôi lao vào. Chẳng có gì trong này. Tôi thử ô tiếp theo. Không có gì trong đó. Tôi bám vào các giá đồ, thở gấp. Tôi phải làm một cách có trật tự. Tôi chạy tới đầu kia hành lang. Bắt đầu lần lượt ngó vào các ô. Trái rồi phải, trái rồi phải, lùi lại nhanh hết tốc lực, hổn hển theo hình dích dắc tuyệt vọng.
Tôi tìm thấy chiếc giày phải của cô ở ô thứ ba từ dưới cùng lên. Rồi phát hiện ra máu của cô. Ở lối dẫn vào ô tiếp theo, nó đọng thành vũng trên sàn, dính nhớp, đang lan rộng. Cô sụp xuống ở phía sau ô, nằm ngửa trong bóng tối, kẹp giữa hai đống sọt cao. Chỉ nằm đó trên sàn cao su. Máu đang từ người ào ạt chảy ra. Bụng Molly bị rạch toang. Kẻ nào đó đã thọc một mũi dao vào cô và rạch một đường đầy độc ác từ phía dưới các xương sườn lên trên.
Nhưng cô vẫn còn sống. Một bàn tay tái nhợt đang run rẩy. Đôi môi lẫn những bong bóng nhỏ bằng máu. Đầu Moily nằm yên nhưng hai mắt chuyển động. Tôi chạy tới bên cô. Đỡ lấy đầu cô. Molly chăm chú nhìn tôi. Gượng cho miệng mấp máy.
'Phải thâm nhập được trước Chủ nhật," cô thều thào.
Rồi Molly chết trong tay tôi.