Chương 22
-
Reacher báo thù
- Lee Child
- 4830 chữ
- 2020-05-09 04:18:59
Số từ: 4816
Dịch giả: Trần Quý Dương
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Thời Đại
Finlay gật đầu. Ông đã tin. Rồi viên thám tử mỉm cười. Ông rời chiếc ghế băng bên cửa sổ tiệm cắt tóc và đứng dậy nắm lấy bàn tay của Roscoe. Bắt tay rất trang trọng.
"Làm rất tốt", ông nói với Roscoe. "Phân tích một cách hoàn hảo. Tôi luôn nói là cô giỏi, Roscoe. Phải không Reacher? Tôi đã chẳng bảo ông cô ấy là người giỏi nhất chúng tôi có còn gì?"
Tôi gật đầu mỉm cười còn Roscoe đỏ mặt. Finlay vẫn cầm tay cô mà cười. Nhưng tôi có thể thấy rằng ông vẫn lướt đi lướt lại giả thuyết Roscoe đưa ra để tìm những chỗ chưa phù hợp. Ông chỉ tìm ra hai điểm.
"Thế còn Hubble?" ông hỏi. "Anh ta nằm ở đâu? Bọn chúng sẽ không tuyển một giám đốc ngân hàng chỉ để bốc hàng lên xe tải, phải không?"
Tôi lắc đầu.
"Hubble trước đây là giám đốc tiền tệ," tôi nói. "Anh ta có mặt ở đó để giải quyết chỗ tiền giả. Anh ta bơm chúng vào hệ thống. Anh ta biết chỗ nào có thể nhét vào. Nơi nào cần tới chúng. Giống như công việc cũ của Hubble nhưng theo hướng ngược lại."
Finlay gật đầu.
"Thế còn các máy điều hòa nhiệt độ thì sao?" ông hỏi.
"Sherman chở chúng tới Florida. Người phụ nữ đã bảo hai người như vậy. Chúng ta biết điều đó có thật bởi hai người đã nhìn thấy hai thùng bằng bìa cứng trong ga ra nhà cô ta. Và khi cảnh sát Jacksonville lục soát thì xe tải của anh ta xếp đầy thùng đựng điều hòa nhiệt độ. Toàn bộ chuyện đó là thế nào?"
"Tôi cho là hoạt động kinh doanh hợp pháp," tôi nói. "Như vỏ bọc. Nó che giấu phần phi pháp. Như lớp ngụy trang. Nó lý giải cho những chuyến xe tải đi về Florida. Nếu không chúng sẽ phải chạy xe rỗng khi xuống phía Nam".
Finlay gật đầu.
"Tôi nghĩ đó là hành động khôn ngoan", ông nói. "Không chạy xe rỗng. Có thể hiểu được. Bán vài máy điều hòa nhiệt độ, cả hai chiều đều kiếm được tiền, đúng không?"
Viên thám tử gật đầu lần nữa và bỏ tay Roscoe ra.
"Ta cần một số mẫu tiền", ông nói.
Tôi mỉm cười với Finlay. Đột nhiên tôi nhận ra điều gì đó.
'Tôi có một số mẫu," tôi nói. Rồi tôi thò tay vào túi rút ra cuộn dày những tờ một trăm đô. Lôi một tờ từ mặt trước và một tờ từ mặt sau cuộn tiền. Đưa hai tờ giấy bạc cho Finlay.
"Đây là tiền giả của chúng à?" đội trưởng thám tử hỏi.
"Phải là thế," tôi nói. "Charlie Hubble đã đưa tôi một tập một trăm đô để chi trả. Có lẽ cô ta đã nhận từ tay Hubble. Rồi tôi lấy một tập khác từ những kẻ đã tìm kiếm tôi hôm thứ Ba."
"Và điều đó có nghĩa chúng là tiền giả hả? Tại sao?"
"Nghĩ về chuyện đó đi. Kliner cần tiền để hoạt động, vì sao hắn lại dùng tiền thật chứ? Tôi cá là hắn trả cho Hubble tiền giả. Và tôi cá là hắn cũng trả tiền giả cho hai thằng từ Jacksonville để thực hiện công việc."
Finlay cầm hai tờ tiền giơ lên chỗ nhiều ánh sáng ở cửa sổ. Roscoe và tôi đứng sát ông để xem.
"Anh chắc không?" Roscoe nói. "Em thấy chúng giống tiền thật."
"Đó là tiền giả," tôi đáp. 'Phải thế. Như thế mới có lý, đúng không? Tiền mệnh giá một trăm đô là loại bọn làm giả thích in. Bất kỳ loại nào mệnh giá lớn hơn đều khó thành công, bất kỳ loại nào giá trị thấp hơn đều không bõ công. Và tại sao chúng lại tiêu tiền thật khi chúng có nhiều xe tiền giả trong tay?"
Chúng tôi nhìn những tờ tiền. Ngắm nghía, sờ mó, ngửi, miết chúng giữa các ngón tay. Finday mở ví lấy ra một tờ một trăm đô của mình. Chúng tôi so sánh ba tờ tiền. Đưa qua đưa lại. Không thể thấy chút khác biệt nào.
"Nếu đây là tiền giả thì chúng thật quá cừ," ông nói. "Nhưng điều hai người nói có lý. Có lẽ toàn bộ Quỹ Kliner hoạt động nhờ tiền giả. Hàng triệu đô mỗi năm."
Viên thám tử cất tờ tiền của mình vào ví. Nhét hai tờ bạc giả vào túi.
'Tôi sẽ trở lại đồn", ông nói. "Ngày mai hai người tới nhé, tầm trưa ấy. Teale sẽ đi ăn trưa. Chúng ta sẽ bắt đầu từ đó."
Roscoe và tôi chạy xe về phía Nam năm mươi dặm, tới Macon. Tôi muốn liên tục di chuyển. Đó là nguyên tắc cơ bản về đảm bảo an toàn. Liên tục di chuyển. Chúng tôi chọn một motel vô danh ở rìa Nam Macon. Cách xa Margrave hết mức có thể khi ở Macon, thành phố nằm chắn giữa chúng tôi và kẻ thù của mình. Lão già thị trưởng Teale đã nói rằng một motel ở Macon sẽ hợp với tôi. Đêm nay lão đúng.
Chúng tôi tắm nước lạnh và ngã vật xuống giường. Chìm vào giấc ngủ chập chờn. Chúng tôi trở mình gần cả đêm. Không chịu được và tỉnh lại cùng bình minh. Đứng trong phòng ngáp trong ánh sáng nhập nhoạng. Sáng thứ Năm. Cảm giác như chúng tôi chưa ngủ chút nào. Chúng tôi
lần mò xung quanh và mặc quần áo trong bóng tối. Roscoe mặc bộ sắc phục vào. Tôi mặc bộ đồ cũ của mình. Tôi cho là sẽ phải sớm mua ít đồ mới. Tôi sẽ làm việc ấy bằng chỗ tiền giả của Kliner.
"Anh sẽ làm gì?" Roscoe hỏi.
Tôi không trả lời. Tôi đang nghĩ về chuyện khác.
"Reacher?" Roscoe gọi. "Anh sẽ làm gì với toàn bộ chuyện này?"
"Gray đã làm gì?"
"Ông ấy đã treo cổ."
Tôi nghĩ thêm một chút.
"Có thực sự thế không?" tôi hỏi.
Chỉ có sự im lặng.
"Ôi Chúa ơi," Roscoe nói. "Anh nghi ngờ chuyện đó à?"
"Có thể. Hãy nghĩ về chuyện ấy đi. Giả sử ông ấy gặp phải một trong số bọn chúng thì sao? Giả sử ông ấy bị phát hiện mò mẫm ở nơi ông ấy không nên tới thì sao?"
"Anh nghĩ là bọn chúng giết ông ấy à?" trong giọng nói của Roscoe pha sự hoảng hốt.
"Có thể", tôi lặp lại. "Anh nghĩ chúng giết Joe, Stoller, vợ chồng Morrison, Hubble và Molly Beth Gordon. Anh nghĩ bọn chúng đã cố gắng giết em và anh. Nếu ai đó là mối đe dọa, bọn chúng sẽ giết người đó. Đó là kiểu hoạt động của Kliner"
Roscoe im lặng một lúc. Nghĩ về đồng nghiệp cũ của mình. Gray, viên thám tử khắc khổ và kiên nhẫn. Hai mươi năm làm việc đầy tỉ mỉ. Một người như thế là mối đe dọa. Một người dành ba mươi hai ngày đầy kiên nhẫn để xác minh về một mối nghi ngờ là mối đe dọa. Roscoe ngước lên gật đầu.
"Bọn chúng đã xử ông ấy," tôi nói. "Làm cho giống như tự sát."
"Em không thể tin chuyện đó," Roscoe nói.
"Có phẫu thuật tử thi chứ?'
"Em nghĩ là có."
"Vậy thì bọn mình sẽ kiểm tra xem," tôi nói. "Bọn mình sẽ phải nói chuyện với viên bác sĩ đó lần nữa. Dưới Yellow Springs ấy."
"Nhưng nếu có thì ông ấy đã nói, đúng không? Nếu ông ấy nghi ngờ, hẳn là khi đó ông ấy phải nêu ra chứ?"
"Ông ấy sẽ nêu ra với Morrison," tôi giải thích. "Morrison sẽ lờ đi hoàn toàn. Bởi trước tiên người của lão đã gây ra việc ấy. Chúng ta sẽ phải tự xác minh."
Roscoe run lên.
"Em đã có mặt ở lễ tang ông ấy", cô nói. "Tất cả bọn em đều có mặt. Đồn trưởng đã có một bài phát biểu trên bãi cỏ phía ngoài nhà thờ. Thị trưởng Teale cũng vậy. Chúng nói rằng ông ấy là sĩ quan giỏi. Chúng nói ông ấy là người giỏi nhất của Margrave. Nhưng chúng đã giết ông ấy."
Roscoe nói những lời đó với rất nhiều cảm xúc. Cô đã yêu quý Margrave. Gia đình nữ cảnh sát đã cần cù làm việc ở đây suốt nhiều thế hệ. Cô đã bắt rễ vào nơi này. Cô đã thích công việc của mình. Yêu thích cảm giác đóng góp. Nhưng cộng đồng mà Roscoe đang phục vụ đã mục ruỗng. Nó đã trở nên bẩn thỉu và thối nát. Nó không còn là một cộng đồng. Nó là một bầy đàn, đầm mình trong máu và tiền bẩn. Tôi ngồi quan sát thế giới của Roscoe vỡ tan thành từng mảnh.
Chúng tôi chạy về phía Bắc, trên con đường nối giữa Macon và Margrave. Đến nửa đường, Roscoe ngoặt sang tay phải, chúng tôi hướng về phía Yellow Springs theo một đường phụ. Về phía bệnh viện. Tôi đói. Chúng tôi chưa án sáng. Không phải trạng thái tốt nhất để thăm lại nhà xác. Chúng tôi rẽ vào bãi đỗ xe của bệnh viện. Chầm chậm chạy qua các gờ giảm tốc rẽ về phía sau. Đậu xe cách cửa cuốn bằng kim loại một chút.
Chúng tôi ra khỏi xe. Sải chân theo một đường vòng tới cửa. Mặt trời đang khiến ngày ấm lên. Ở ngoài trời sẽ dễ chịu. Nhưng chúng tôi chui vào tìm viên bác sĩ. Chúng tôi tìm thấy ông trong phòng làm việc tồi tàn. Ông đang ngồi bên chiếc bàn sứt. Vẫn trông mệt mỏi. Vẫn mặc áo choàng trắng. Ông ngước lên gật đầu ra hiệu cho chúng tôi vào trong.
"Chúc buổi sáng tốt lành, hai bạn", ông nói. "Tôi có thể giúp gì hai bạn?"
Chúng tôi ngồi xuống đúng những chiếc ghế đã ngồi hôm thứ Ba. Tôi tránh xa máy fax. Tôi nhường phần nói chuyện cho Roscoe. Như thế thì tốt hơn. Xét về mặt chính thống thì tôi không có cương vị gì.
"Tháng Hai năm nay," cô nói. "Đội trưởng thám tử của tôi ở Margrave đã tự sát. Ông nhớ không?"
"Đó là người tên Gray hả?" bác sĩ pháp y hỏi.
Roscoe gật đầu, viên bác sĩ đứng dậy bước vòng qua một tủ hồ sơ. Kéo một ngăn ra. Ngăn kéo chặt, kêu rít lên. Vị bác sĩ miết ngón tay trên các hồ sơ về phía sau. "Tháng Hai", ông nói. "Gray." Ông lôi một hồ sơ ra cầm trở về bàn. Ném lên chỗ giấy thấm. Nặng nề ngồi xuống mở ra. Đó là một hồ sơ mỏng. Trong đó không có gì nhiều.
"Gray," bác sĩ nhắc lại. "Có, tôi nhớ người này. Treo cổ, đúng không? Trường hợp đầu tiên chúng tôi gặp ở Margrave sau ba mươi năm. Tôi đã được gọi tới nhà ông ấy. Trong ga ra phải không? Treo trên xà nhỉ?"
"Đúng thế," Roscoe nói. Rồi cô lặng thinh.
"Vậy tôi có thể giúp được gì hai người?"
"Chuyện đó có gì không ổn không?" Roscoe hỏi.
Viên bác sĩ nhìn tập hồ sơ. Lật một trang.
"Người này tự treo cổ, luôn có gì không ổn với chuyện đó," ông nói.
"Có gì đặc biệt không ổn về chuyện ấy không?" tôi lên tiếng.
Vị bác sĩ chuyển ánh nhìn mệt mỏi từ Roscoe qua tôi.
"Đáng nghi hả?" ông hỏi lại. Ông gần như lặp lại nụ cười hôm thứ Ba.
"Chuyện đó có gì đáng ngờ không?" tôi hỏi.
Bác sĩ lắc đầu.
"Không. Tự sát bằng cách treo cổ. Đon thuần là vậy. Ông ấy đứng trên một chiếc ghế trong ga ra. Tự làm cho mình một thòng lọng, nhảy khỏi chiếc ghế. Mọi thứ đều khớp với nhau. Chúng tôi có thông tin về bối cảnh do lực lượng sở tại cung cấp. Tôi không thể thấy có vấn đề gì."
"Thông tin về bối cảnh nào?" Roscoe hỏi.
Ánh nhìn của bác sĩ lại quay về phía Roscoe. Ông liếc qua hồ sơ.
"Ông ấy bị trầm cảm", vị bác sĩ nói. "Đã bị một thời gian. Đêm xảy ra vụ việc, ông ấy ra ngoài uống rượu với sếp của mình, chính là ông Morrison mà chúng tôi mới đưa vào đây, cùng thị trưởng nơi đó, một tay tên Teale. Ba người đó cùng chôn vùi nỗi buồn về vụ án nào đó Gray không xử lý được. Gray say nên hai người kia phải đưa ông ấy về. Họ đưa ông ấy vào trong nhà rồi để ông ấy đó. Chắc hẳn viên cảnh sát ấy cảm thấy không được ổn. Ông ấy ra ga ra rồi treo cổ."
"Thông tin là thế hả?" Roscoe nói.
"Morrison đã ký vào một bản tường trình," viên bác sĩ nói "Ông ấy thực sự đau buồn. Cảm thấy rằng lẽ ra ông ấy nên làm việc gì đó, các vị biết đấy, chẳng hạn ở lại bên Gray hoặc gì đó."
"Ông thấy chuyện đó ổn không?"
"Tôi chẳng hề biết Gray. Khu này làm việc với cả chục cơ quan cảnh sát. Trước đó tôi chưa từng gặp ai từ Margrave. Một nơi thật yên bình, phải không? Ít ra thì cũng từng thế.
Nhưng điều xảy ra với người này khớp với điều thường xảy ra. Rượu vào khiến người ta làm nhiều chuyện".
"Có vết tích cụ thể nào trên cơ thể không?" tôi hỏi.
Bác sĩ pháp y nhìn lại hồ sơ. Rồi ngó qua tôi.
"Thi thể đầy mùi rượu whisky," ông nói. "Một số vết bầm còn mới trên cẳng tay và cánh tay trên. Phù hợp với việc được hai người đàn ông dìu về nhà khi ông ấy say rượu. Tôi không thể thấy có vấn đề gì."
"Các ông đã mổ tử thi chứ?" Roscoe hỏi.
Vị bác sĩ lắc đầu.
"Không cần thiết," ông đáp. "Vụ này không có gì mờ ám, với lại chúng tôi rất bận rộn. Như tôi đã nói, dưới này chúng tôi có nhiều vụ để lo hơn những trường hợp tự sát ở Margrave. Vào tháng Hai, chúng tôi tiếp nhận thi thể từ khắp nơi. Ngập tận cổ. Đồn trưởng Morrison đề nghị hạn chế tối đa rắc rối. Tôi nghĩ ông ấy đã gửi cho chúng tôi một lá thư tay. Nói rằng vụ này nhạy cảm. Không muốn để gia đình Gray biết rằng ông ấy đã say bét. Muốn giữ danh dự cho ông ấy. Chuyện đó với tôi thì thoải mái thôi. Tôi không thể thấy có vấn đề gì, và chúng tôi rất bận rộn, thế nên tôi để cho cái xác được hỏa táng ngay."
Roscoe và tôi ngồi nhìn nhau. Vị bác sĩ quay lại tủ cất tập hồ sơ đi. Đóng ngăn kéo lại với một tiếng rít.
"Được rồi chứ hai bạn?" ông nói. "Xin phép các bạn, tôi có việc phải làm."
Chúng tôi gật đầu nói lời cảm ơn. Rồi cả hai ra khỏi phòng làm việc chật chội. Trở lại với ánh nắng thu ấm áp. Đứng chớp chớp mắt. Chúng tôi không nói chuyện. Roscoe quá căm giận. Cô vừa mới nghe về chuyện người bạn cũ của mình bị giết.
"Anh rất tiếc", tôi nói.
"Từ đầu đến cuối là một câu chuyện vớ vẩn", cô nói. "Không có chuyện ông ấy không xử lý được một vụ án. Ông ấy chưa bao giờ thất bại với vụ nào. Gray không bị trầm cảm nặng. Và ông ấy không uống rượu. Chưa bao giờ uống một giọt nào. Thế nên chắc chắn ông ấy không say. Và chẳng bao giờ ông ấy cởi mở với Morrison. Hoặc lão thị trưởng chết giẫm. Không thể thế. Gray không thích bọn chúng. Có sống cả triệu năm ông ấy cũng chẳng có một buổi gần gũi với hai tay ấy. Và ông ấy không có gia đình. Thế nên toàn bộ nội dung về gia đình ông ấy, sự nhạy cảm hay danh dự hoàn toàn là điều vớ vẩn hết. Bọn chúng đã giết ông ấy rồi cung cấp thông tin láo cho bác sĩ pháp y nên ông ấy không thẩm tra kỹ."
Tôi ngồi trong xe để cho cơn giận dữ thoát ra khỏi Roscoe. Rồi cô ngồi lặng thinh. Cô đang nghĩ chúng đã làm việc ấy như thế nào.
"Anh nghĩ đó là bàn tay của Morrison và Teale chứ?" Roscoe hỏi.
"Và một kẻ khác", tôi đáp. "Có ba tên dính vào. Anh cho là ba tên đó đến nhà Gray rồi gõ cửa. Gray mở cửa và Teale rút súng ra. Morrison cùng tên thứ ba túm lấy ông ấy và giữ hai cánh tay. Thành ra mới có vết bầm. Có thể Teale dốc một chai whisky vào họng ông ấy hoặc ít nhất cũng vảy nó lên khắp quần áo Gray. Chúng lôi Gray tới ga ra rồi treo cổ ông ấy.
Roscoe mở máy đánh xe ra khỏi bãi đỗ của bệnh viện. Cô chầm chậm chạy qua các gờ giảm tốc. Rồi bẻ lái phóng vút theo con đường xuyên qua vùng nông thôn về phía Margrave.
"Bọn chúng đã giết ông ấy," cô nói. Một lời tuyên bố đơn giản. "Như chúng đã giết Joe. Em nghĩ là em biết anh cảm thấy thế nào."
Tôi gật đầu.
"Chúng sẽ phải trả giá cho việc ấy," tôi nói. "Cho cả hai vụ."
"Em cá là thế",
Chúng tôi đột nhiên im lặng. Chạy nhanh theo hướng Bắc một lúc rồi rẽ vào tỉnh lộ. Thẳng mười hai dặm lên Margrave.
"Tội nghiệp Gray," Roscoe nói. "Em không thể tin được chuyện đó. Ông ấy rất khôn ngoan, rất cẩn trọng".
"Không đủ khôn ngoan," tôi nói. "Hoặc đủ cẩn trọng. Chúng ta phải nhớ điều đó. Em biết các nguyên tắc, đúng không? Đừng ở một mình. Nếu thấy kẻ nào đó tới, hãy chạy như ma đuổi. Hoặc bắn tên khốn kiếp. Hãy bám dính Finlay nếu có thể, được chứ?"
Roscoe đang tập trung lái xe. Cô chạy nhanh hết mức theo con đường thẳng tắp. Nghĩ về Finlay.
'Finlay," cô nhắc lại. "Anh biết em không thể tìm ra gì không?"
Điều gì?"
"Hai tên đó, đúng không? Teale và Morrison. Chúng điều hành thị trấn phục vụ cho Kliner. Chúng điều hành đồn cảnh sát. Hai tên này điều hành mọi chuyện. Đội trưởng thám tử của chúng là Gray. Một người có tuổi, có cái đầu thông thái, khôn ngoan và cứng đầu. Ông ấy đã làm việc được hai mươi lăm năm, khá lâu trước khi hoạt động bẩn thỉu này bắt đầu. Chúng phải nhận Gray và không thể rũ bỏ ông ấy. Thế là ta đủ chắc chắn rằng một ngày kia viên thám tử thông minh và cứng đầu của chúng đánh hơi được việc đó. Ông phát hiện thấy chuyện gì đó đang diễn ra. Và chúng phát hiện thấy rằng ông ấy đã phát hiện ra. Vậy nên chúng gạt ông ấy khỏi đường mình. Chúng giết ông để đảm bảo mọi chuyện an toàn. Rồi chúng làm gì tiếp nữa?"
"Tiếp đi," tôi nói.
"Chúng tuyển một tay thế chân. Finlay, từ Boston. Một tay thậm chí còn khôn ngoan hơn và cứng đầu hơn cả Gray. Vì lý do quái quỷ nào mà chúng làm thế? Nếu Gray là mối đe dọa với chúng thì Finlay còn nguy hiểm gấp đôi. Thế tại sao chúng làm vậy? Tại sao chúng thuê một người thậm chí thông minh hơn người trước đó?"
"Cái đó dễ hiểu thôi. Chúng nghĩ rằng Finlay thực sự ngu dốt."
"Ngu dốt à? Thế nào mà chúng có thể suy nghĩ như vậy?"
Vì thế tôi kể cho Roscoe câu chuyện Finlay đã kể cho tôi trong lúc ăn bánh rán ở cửa hàng tiện ích hôm thứ Hai. Về vụ ly hôn của ông. Về tình trạng tinh thần của ông hồi ấy. Ông đã nói gì? Ông ấy là một gã thần kinh. Một kẻ đần độn. Nói lắp ba lắp bắp.
"Đồn trưởng Morrison và thị trưởng Teale đã phỏng vấn ông ấy," tôi kể với Roscoe. "Ông ấy nghĩ đó là trường hợp xin việc tệ hại nhất trong lịch sử. Ông ấy nghĩ mình thể hiện như một gã đần độn. Ông ấy hoàn toàn bất ngờ khi chúng giao vị trí ấy cho mình. Giờ thì anh đã hiểu tại sao chúng làm thế. Thực sự là khi ấy chúng đang tìm một tên ngu đần."
Roscoe bật cười. Điều đó khiến tôi cảm thấy khá hơn.
"Chúa ơi," cô nói. "Thế thật mỉa mai. Hẳn là chúng đã ngồi lại lên kế hoạch cho việc ấy. Gray là vấn đề, chúng đã nói thế. Chúng bảo rằng nên thay ông ấy bằng một thằng ngốc. Nên chọn ứng viên tệ nhất nộp đơn, chúng nói thế."
"Đúng," tôi nói. "Và chúng đã làm thế. Chúng đã chọn một tên đần đang bị sốc từ Boston tới. Nhưng đến khi có mặt để làm việc, Finlay đã bình tĩnh lại và trở lại là một kẻ điềm tĩnh, thông minh như ông ấy vốn thế."
Điều ấy khiến Roscoe mỉm cười suốt chặng đường dài hai dặm. Rồi chúng tôi chạy theo đường hoi dốc lên và bắt đầu đổ theo con dốc dài vào Margrave. Chúng tôi căng lên. Như tiến vào chiến trường. Chúng tôi đã ra khỏi nơi đó một thời gian. Trở lại nơi này chẳng thấy ổn chút nào. Tôi đã nghĩ mình sẽ cảm thấy khá hơn khi nhận mặt được các đối thủ. Nhưng sự thật không như tôi trông đợi. Không phải tôi đấu với chúng, ở một hoàn cảnh trung lập. Hoàn cảnh không trung lập. Hoàn cảnh chính là đối thủ. Toàn bộ thị trấn nằm ở phía đó. Toàn bộ nơi này đã bị mua, đã được trả tiền. Chẳng ai trung lập.
Chúng tôi lao nhanh xuống con dốc với tốc độ bảy mươi dặm một giờ, về phía một đám lộn xộn đầy nguy hiểm. Nguy hiểm hơn tôi nghĩ. Khi đến ranh giới thị trấn, Roscoe giảm tốc độ. Chiếc Chevy đồ sộ nhẹ nhàng lướt vào lớp thảm trải đường mượt như cỏ của Margrave. Bụi sơn thù du và mộc lan hai bên đường đã được thay thế bằng những bãi cỏ mượt cùng các bụi anh đào cảnh, những loài có thân mịn bóng. Như thể lớp vỏ được đánh bóng bằng tay. Ở Margrave thì có thể thế thật. Có lẽ Quỹ Kliner đang trả mức lương hậu hĩnh cho một người để làm việc ấy.
Chúng tôi chạy qua các dãy cửa hiệu gọn gàng, tất thảy đều trống không và đầy mãn nguyện, sống dựa vào khoản thu nhập một ngàn đô mỗi tuần mà chẳng hề mất công sức. Chúng tôi vòng qua bãi cỏ có tượng của Caspar Teale. Lướt qua chỗ rẽ tới nhà của Roscoe với cánh cửa trước đã bị phá khóa. Qua tiệm cà phê. Qua những ghế băng dưới các mái hiên đẹp đẽ. Qua khu đất trồng cây xanh vốn là chỗ của các quán bar và nhà trọ thời Margrave còn tử tế. Rồi tới đồn. Chúng tôi ngoặt vào bãi đỗ đậu xe ở đó. Chiếc Bentley của Charlie Hubble vẫn nằm nguyên chỗ tôi bỏ nó lại.
Roscoe tắt máy, chúng tôi ngồi yên một phút. Không muốn ra khỏi xe. Bọn tôi nắm tay nhau, tay phải Roscoe và tay trái của tôi. Một cử chỉ nhanh gọn chúc may mắn. Chúng tôi ra khỏi xe. Vào trận chiến.
Trụ sở đồn lạnh, không có ai trừ Baker đang ngồi bên bàn và Finlay đang ra khỏi căn phòng nhiều gỗ hồng sắc ở phía sau. Ông trông thấy hai chúng tôi thì vội vã bước tới.
"Mười phút nữa Teale sẽ quay về," ông nói. "Và chúng ta có một vấn đề nhỏ." Đội trưởng thám tử đẩy chúng tôi trở lại phòng. Chúng tôi đi vào, ông khép chặt cửa.
"Picard đã gọi," Finlay nói.
"Có chuyện gì thế?" tôi hỏi.
"Chuyện nhà mật. Charlie và bọn trẻ đang ẩn náu ở đâu? Việc này vẫn phải mang tính không chính thức, đúng không?"
"Ông ấy đã bảo tôi như thế," tôi nói. "Ở đó ông ấy không được hỗ trợ."
"Chính xác. Đó là vấn đề. Ông ấy không thể bố trí người cho nơi đó. Picard muốn có người ở đó cùng Charlie. Ông ấy đang tự thực hiện nhiệm vụ. Nhưng ông ấy không thể làm thế thêm nữa. Không thể dành thêm chút thời gian nào cho công việc bên ngoài. Và Picard cảm thấy rằng làm thế cũng không hay lắm, hai người biết đấy, Charlie là phụ nữ, rồi còn con bé, rồi mọi thứ. Đứa trẻ sợ ông ấy." Finlay nhìn qua phía Roscoe. Cô đã hiểu câu chuyện đang dẫn tới đâu.
"Ông ấy muốn tôi tới đó à?" Roscoe hỏi.
"Chỉ trong vòng hai mươi tư giờ thôi. Đó là điều ông ấy yêu cầu. Cô sẽ làm việc đó cho ông ấy chứ?"
Roscoe nhún vai. Mỉm cười.
"Tất nhiên tôi sẽ làm. Không vấn đề. Tôi có thể dành ra một ngày. Miễn là ông hứa sẽ đưa tôi trở lại khi trò vui bắt đầu, OK chứ?"
"Chuyện đó có tính tự động," Finlay nói. "Trò vui không thể bắt đầu cho tới lúc chúng ta có được chi tiết, và ngay khi chúng ta có được chi tiết, Picard sẽ đưa vấn đề ra công khai, điều các đặc vụ của ông ấy tới nhà mật. Cô trở về đây",
"OK. Khi nào tôi đi?"
"Ngay bây giờ. Picard sẽ có mặt ở đây bất kỳ lúc nào".
Roscoe nhăn nhở với đội trưởng thám tử.
"Thế là ông đã nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý à?"
Finlay cười lại với cô.
"Như tôi đã bảo với Reacher," ông nói, "cô là người giỏi nhất chúng tôi có."
Roscoe và tôi qua phòng họp rồi bước qua cửa kính ra ngoài. Cô nhấc chiếc va li để trong chiếc Chevy ra đặt lên vỉa hè.
"Em đoán sẽ gặp lại anh ngày mai," Roscoe nói.
"Em sẽ ổn chứ?"
"Chắc chắn. Em sẽ ổn. Không thể có chỗ nào an toàn hơn nhà mật của FBI, đúng không? Nhưng em sẽ nhớ anh đấy, Reacher. Em không biết sử dụng thời gian thế nào khi bọn mình xa nhau."
Tôi bóp nhẹ tay Roscoe. Cô hôn vào má tôi. Chỉ kiễng người hôn nhẹ. Finlay đẩy mở cửa đồn. Tôi nghe tiếng mút của lớp doăng cao su. Viên thám tử thò đầu ra gọi Roscoe.
"Cô nên cập nhật tình hình cho Picard, được chứ?"
Roscoe gật đầu. Rồi chúng tôi đứng đợi trong nắng. Không phải chờ lâu. Chỉ vài phút sau, chiếc sedan xanh nước biển của Picard phóng vút vào bãi đỗ. Dừng khựng lại ngay cạnh chúng tôi. Người đàn ông to lớn gập người để ra khỏi xe và đứng dậy. Gần như che lấp ánh mặt trời.
"Tôi rất cảm ơn về chuyện này, Roscoe," viên đặc vụ nói với cô. "Thực sự là cô đang giúp đỡ tôi."
"Không có gì", Roscoe nói. "Ông cũng đang giúp đỡ chúng tôi, phải không? Chỗ tôi sắp tới ở đâu thế?"
Picard nhăn nhó nở nụ cười đầy lúng túng. Hất đầu về phía tôi.
"Tôi không thể nói chỗ đó ở đâu", ông ta bảo Roscoe. "Không thể nói trước mặt dân thường, đúng chứ? Lúc này tôi đã vượt ranh giới rồi. Và tôi sẽ phải yêu cầu cô sau đó không được kể lại với anh ấy, được không. Còn Reacher, đừng ép cô ấy hay Charlie nói về chỗ đó, được chứ?"
"OK," tôi nói. "Tôi sẽ không ép cô ấy kể về chỗ đó. Kiểu gì cô ấy cũng nói cho tôi thôi."
"Tốt," Picard nói.
Ông gật đầu, cử chỉ tạm biệt đầy vẻ bận rộn và xách chiếc va li của Roscoe lên. Ném vào ghế sau xe. Rồi cả hai vào chiếc sedan xanh nước biển khởi hành. Vòng ra khỏi bãi đỗ hướng về phía Bắc. Tôi vẫy tay tạm biệt cả hai. Rồi chiếc xe mất hút.