Chương 7


Số từ: 5522
Dịch giả: Trần Quý Dương
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Thời Đại
"Vậy tôi nên làm gì?" Hubble hỏi tôi. "Là ông thì ông sẽ làm gì?"
Anh chàng đang chăm chăm nhìn tôi. Chờ đợi câu trả lời. Tôi sẽ làm gì? Nếu kẻ nào đe dọa tôi như thế, kẻ đó sẽ chết. Tôi sẽ xé xác chúng ra. Ngay lúc chúng nói hoặc nhiều ngày, nhiều tháng hay nhiều năm sau đó. Tôi sẽ truy đuổi chúng đến cùng và xé xác chúng ra. Nhưng Hubble không thể làm thế. Anh ta còn có gia đình. Ba người đang chờ trở thành con tin. Ba người đã bị bắt làm con tin. Ngay khi lời đe dọa được đưa ra.
"Tôi nên làm gì đây?" Hubble hỏi tôi lại lần nữa.
Tôi cảm thấy áp lực. Tôi phải nói điều gì đó. Và trán tôi lại đau. Sau cú va chạm khủng khiếp với mặt Trai Đỏ, nó đang sưng vếu lên. Tôi bước tới song sắt và liếc dọc dãy buồng giam. Tựa người vào cuối giường. Suy nghĩ một lúc. Và tìm thấy câu trả lời hợp lý duy nhất. Nhưng không phải câu trả lời Hubble muốn nghe.
"Anh chẳng làm gì được đâu," tôi bảo. "Chúng đã ra lệnh cho anh câm miệng, vậy thì anh hãy im lặng. Đừng nói với bất kỳ ai chuyện gì đang diễn ra. Đừng bao giờ."
Hubble nhìn xuống chân. Gục đầu vào hai bàn tay. buồng một tiếng rên rỉ vô cùng khổ sở. Như thể anh ta bị nỗi thất vọng nghiền nát.
"Tôi phải nói chuyện với ai đó," anh chàng nói. "Tôi phải thoát khỏi chuyện này. Tôi nói thật đấy, tôi phải thoát ra. Tôi phải nói chuyện với ai đó."
Tôi lắc đầu với Hubble.
"Anh không thể làm thế", tôi bảo. "Chúng đã lệnh cho anh không nói gì, thế thì đừng nói gì. Làm thế các người sẽ được sống. Anh và gia đình mình",
Hubble ngước lên. Run cầm cập.
"Một chuyện rất khủng khiếp đang diễn ra," anh chàng nói. "Tôi phải ngăn chuyện đó lại nếu có thể."
Tôi thêm một lần lắc đầu. Nếu một chuyện rất khủng khiếp đang diễn ra quanh những kẻ đã đưa ra những lời đe dọa thế kia, Hubble sẽ không bao giờ ngăn lại được. Anh ta đã bị lôi vào cuộc, và sẽ phải ở trong cuộc. Tôi dành cho Hubble một nụ cười héo hắt và lắc đầu lần thứ ba. Anh chàng gật đầu như đã hiểu. Như thể rốt cuộc anh ta đã chấp nhận tình thế. Hubble lại lắc lư chăm chăm nhìn vào tường. Hai mắt anh ta mở to. Đỏ và lờ đờ khi không đeo kính. Hubble ngồi yên lặng một lúc lâu.

Tôi không thể hiểu được lời thú nhận ấy. Lẽ ra Hubble nên ngậm miệng mới phải. Anh ta lẽ ra nên phủ nhận bất kỳ mối liên quan nào tới người đàn ông đã chết. Nên nói rằng anh ta không biết vì sao số điện thoại của mình viết ở mẩu giấy trong giày ông ta. Nên bảo rằng anh ta không biết Pluribus là gì. Thế là anh ta đã có thể về nhà.
"Hubble này!" tôi gọi. "Tại sao anh lại thú tội?"
Anh chàng ngước lên. Đợi một lúc lâu mới trả lời.
"Tôi không thể trả lời câu ấy," anh ta nói. "Tôi đã nói cho ông quá nhiều".
"Tôi đã biết quá nhiều rồi," tôi nói. "Finlay đã hỏi về nạn nhân và Pluribus, anh đột ngột trở nên giận dữ. Thế nên tôi biết rằng có mối liên hệ giữa anh với nạn nhân dù Pluribus có là gì đi nữa."
Hubble chăm chăm nhìn tôi. Có vẻ mơ hồ.
"Finlay là tay thám tử da đen à?" anh ta hỏi.
"Đúng," tôi nói. "Finlay. Đội trưởng thám tử."
"Ông ấy là người mới," Hubble nói. "Trước đây tôi chưa bao giờ gặp. Đội trưởng trước giờ vẫn là Gray. Ông ấy làm ở đó nhiều năm rồi, từ hồi tôi còn bé. Chỉ có duy nhất một thám tử, ông biết đấy, tôi không hiểu vì sao người ta gọi là đội trưởng thám tử trong khi chỉ có một người. Cả đồn cảnh sát chỉ có tám người. Đồn trưởng Morrison, ông ấy đã làm nhiều năm, rồi người làm văn phòng, bốn cảnh sát mặc sắc phục, một phụ nữ, và thám tử là Gray. Thám tử duy nhất bây giờ là Finlay. Người mới. Người da đen, người da đen đầu tiên ở đồn của thị trấn chúng tôi. Gray tự sát, ông biết đấy. Treo cổ lên xà ga ra. Tôi nghĩ là hồi tháng Hai vừa rồi",
Tôi mặc cho Hubble lảm nhảm. Chuyện trong tù mà. Việc đó giúp giết thời gian. Đó là mục đích của nó. Hubble giỏi việc ấy. Nhưng tôi vẫn muốn anh ta trả lời câu hỏi của mình. Trán đau, tôi muốn chườm nước lạnh lên. Tôi muốn đi bộ loanh quanh một lát. Tôi cũng muốn ăn. Tôi muốn uống cà phê. Tôi chờ đợi mà không chú tâm nghe trong khi Hubble lảm nhảm hết phần lịch sử của thị trấn Margrave. Đột nhiên anh chàng ngừng lại.
"Ông đang hỏi tôi gì ấy nhỉ?" anh ta hỏi.
'Tại sao anh thú nhận đã giết người đàn ông?" tôi lặp lại.
Hubble ngó quanh. Rồi nhìn thẳng vào tôi.
"Có một mối liên hệ," anh ta nói. "Đó là toàn bộ những gì có thể nói ra một cách an toàn vào lúc này. Viên thám tử nhắc đến người đàn ông rồi sử dụng từ Pluribus, khiến tôi nhảy dựng lên. Tôi giật mình. Tôi không thể tin rằng ông ấy biết mối liên hệ. Rồi tôi nhận thấy ông ấy không biết rằng có mối liên hệ, giật mình cũng có nghĩa là tôi đã nói với ông ấy điều đó. Ông hiểu chứ? Tôi đã để lộ. Tôi nghĩ mình đã làm lộ bí mật. Tôi không được phép để lộ, chúng đã dặn tôi thế."
Hubble nói nhỏ dần rồi im lặng. Cảm giác sợ hãi và hoảng loạn anh ta đã trải qua trong phòng Finlay đang trở lại. Anh ta ngước lên lần nữa. Hít một hơi sâu.
"Tôi rất sợ," Hubble nói. "Nhưng rồi viên thám tử bảo rằng người kia đã chết. Ông ấy bị bắn chết. Tôi trở nên khiếp sợ bởi nếu chúng đã giết ông ấy thì có thể chúng cũng giết tôi. Tôi không thể nói thật với ông vì sao. Nhưng có mối liên hệ, như ông đã luận ra. Chúng đã tóm đúng ông ta, điều ấy cũng có nghĩa là chúng sẽ tóm được tôi chứ? Hay là không phải thế? Tôi phải nghĩ ra. Tôi còn chẳng biết chắc chắn kẻ nào đã giết ông ta. Nhưng rồi viên thám tử nói cho tôi về sự hung bạo. Ông ấy đã kể cho ông rồi chứ?"
Tôi gật đầu.
"Những vết thương hả?" tôi hỏi. "Nghe thật kinh khủng."
"Vâng," Hubble nói. "Và điều ấy chứng tỏ đó đúng là kẻ tôi nghĩ. Thế nên tôi sợ hãi thật sự. Lúc ấy tôi nghĩ liệu có phải chúng cũng đang tìm tôi? Hay là không? Tôi chỉ không biết thôi. Tôi hoảng sợ. Tôi suy nghĩ rất lâu. Chuyện cứ xoay đi xoay lại trong đầu. Viên thám tử thì phát điên. Tôi chẳng nói gì vì tôi mải nghĩ ngợi. Dường như suốt mấy giờ liền. Tôi rất sợ, ông biết chứ?".
Hubble lại rơi vào im lặng. Đầu anh ta điểm lại hết các sự kiện một lần nữa. Có lẽ tới lần thứ một ngàn rồi, cố gắng tìm hiểu xem liệu quyết định của mình có đúng không.
"Tôi chợt nghĩ ra mình phải làm gì," anh chàng nói. "Tôi có ba vấn đề. Nếu chúng đang bám theo tôi, tôi phải tránh chúng. Lẩn trốn ấy, ông hiểu chứ? Để bảo vệ bản thân. Nhưng nếu chúng không bám theo thì tôi phải giữ im lặng, đúng không? Để bảo vệ vợ con tôi. Và theo quan điểm của chúng thì cần bắn chết người đàn ông ấy. Ba vấn đề. Thế nên tôi thú tội"
Tôi không hiểu được lý luận của Hubble. Cách anh ta giải thích cho tôi không hợp lý lắm. Tôi trân trối nhìn anh chàng.
"Ba vấn đề riêng rẽ phải không?" anh ta hỏi. "Tôi đã quyết định để cho cảnh sát bắt giữ. Như thế tôi sẽ được an toàn nếu chúng đang bám theo. Bởi trong này chúng sẽ không thể chạm tới tôi, đúng không? Chúng đang ở ngoài kia còn tôi ở đây. Như vậy vấn đề thứ nhất đã được giải quyết. Nhưng tôi cũng nghĩ, đây là vấn đề phức tạp, nếu thực sự chúng chẳng hề bám theo tôi thì tại sao tôi không để bị bắt giữ nhưng chẳng hề khai gì về chúng? Chúng sẽ nghĩ rằng tôi bị bắt một cách vô tình hay vì lý do gì khác, và chúng thấy rằng tôi không khai. Chúng hiểu, đúng không? Điều đó chứng tỏ rằng tôi an toàn. Kiểu như chứng minh rằng tôi đáng tin. Một hình thức chứng minh. Dạng thử thách hay đại loại thế. Như thế thì vấn đề thứ hai được giải quyết. Và việc tuyên bố rằng tôi thực sự là hung thủ dường như hoàn toàn đặt tôi về phía chúng. Giống như tuyên bố trung thành, đúng không? Tôi nghĩ có thể chúng thấy cảm kích vì tôi đã lái cuộc điều tra sang hướng khác trong một thời gian. Như thế thì vấn đề thứ ba được giải quyết".
Tôi chằm chằm nhìn Hubble. Không có gì nghi ngờ khi anh chàng câm như hến và nghĩ như điên suốt bốn mươi phút lúc trong phòng cùng Finlay. Một mũi tên trúng ba con chim. Đó là điều anh ta đã nhắm tới.
Phần liên quan tới việc chứng minh rằng anh ta có thể tin tưởng được, không tuôn hết mọi chuyện ra thì phần này ổn. Dù là ai đi nữa, chúng cũng sẽ nhận thấy điều ấy. Một thời gian trong tù mà không hề hé răng là nghi lễ vượt qua thử thách. Là một tấm huân chương. Rất có lý. Tư duy tốt đấy, Hubble.
Nhưng không may là phần còn lại thì rất kém chắc chắn.
Ở đây chúng không thể chạm tới anh ta chăng? Chắc hẳn anh chàng nói đùa. Để khử một người, không nơi nào trên thế giới tốt hơn trong nhà tù. Ta biết hắn ở đâu, ta có đủ thời gian cần thiết. Rất nhiều kẻ sẽ làm điều đó cho ta. Rất nhiều cơ hội. Lại rẻ nữa. Một vụ xử thuê trên phố mất bao nhiêu? Một ngàn hai ngàn đô? Cộng thêm rủi ro nữa. Trong tù thì chỉ mất một cây thuốc lá. Cộng với việc không có rủi ro. Bởi chẳng ai nhận ra. Không, nhà tù chẳng phải nơi nương náu an toàn. Tư duy tồi lắm, Hubble. Và còn một khiếm khuyết nữa.
"Anh sẽ làm gì vào thứ Hai?" tôi hỏi anh chàng.
"Anh sẽ trở về nhà, làm việc gì đó còn tùy anh. Anh sẽ đi dạo quanh Margrave hay Atlanta hay bất kỳ nơi nào anh hay dạo quanh. Nếu chúng bám theo anh, khi ấy chúng có túm anh không?"
Hubble lại khởi động tư duy. Lại suy nghĩ như điên. Trước đây anh ta đã không nghĩ xa lắm.
Lúc buổi chiều thì hoảng loạn đến mù quáng. Xử lý việc hiện tại. Không phải nguyên tắc tồi. Trừ một việc là tương lai cũng sẽ sớm trải ra và cần xử lý.
"Tôi hy vọng có được điều tốt nhất," Hubble nói. 'Tôi đã cảm thấy rằng nếu chúng muốn tóm tôi, có thể một lúc là chúng sẽ bớt nóng. Tôi rất có ích cho chúng. Tôi hy vọng chúng sẽ nghĩ về điều đó. Bây giờ tình hình rất căng thẳng. Nhưng chuyện sớm dịu lại thôi. Có lẽ tôi sẽ vượt qua chuyện này. Chúng tóm tôi thì cứ để chúng tóm. Tôi không còn quan tâm nữa. Gia đình mới là điều tôi lo lắng".
Anh chàng ngừng lại và nhún vai. buồng một tiếng thở dài. Không phải một tay tồi tệ. Anh ta không chọn trở thành một tên tội phạm lớn. Chuyện diễn ra mà Hubble không hay biết. Nó hút anh ta vào nhẹ nhàng đến nỗi anh ta không nhận thấy. Cho đến khi anh ta muốn thoát ra. Nếu gặp may lắm thì chúng sẽ chờ cho Hubble chết hẳn mới cho toàn bộ xương của anh ta nát bét.
"Vợ anh biết được đến đâu?" tôi hỏi.
Hubble liếc qua. Khuôn mặt hiện lên sự kinh hoàng ''Chẳng gì hết," anh chàng nói. "Hoàn toàn không gì hết. Tôi đã không kể bất kỳ điều gì với cô ấy. Không điều gì Tôi không thể. Đó là bí mật của riêng tôi. Không ai khác biết chuyện đó, một chút cũng không."
"Anh sẽ phải nói với cô ấy một điều", tôi nói. "Chắc chắn cô ấy đã nhận ra rằng anh không ở nhà, thay nước bể bơi hay làm việc gì đó anh vẫn làm vào cuối tuần",
Tôi cố gắng làm cho tình hình sáng sủa hơn nhưng không thành công. Hubble im lặng. Lại mơ màng với ý nghĩ về khoảng sân sau nhà trong ánh nắng đầu thu. Có lẽ vợ anh ta đang bận bịu với mấy khóm hồng hay việc gì đó. Hai đứa con đang vừa chạy qua chạy lại vừa hò hét. Có khi họ nuôi một con chó. Và một ga ra chứa được ba xe với vài chiếc sedan của châu Âu đang chờ lau rửa. Một khung bóng rổ phía trên cửa giữa đang đợi đứa trẻ chín tuổi lớn lên đủ sức khỏe để dúi trái bóng nặng vào đó. Một lá cờ trên hiên. Những chiếc lá rụng ban sáng chờ người quét đi. Cuộc sống gia đình vào một ngày thứ Bảy. Nhưng không phải thứ Bảy này. Không phải với con người này.
"Có lẽ cô ấy sẽ nghĩ tất cả do nhầm lẫn", Hubble nói. "Có thể người ta đã nói với cô ấy, tôi chẳng biết. Chúng tôi quen một cảnh sát, Stevenson ấy. Anh trai tôi lấy em vợ anh ấy. Không biết anh ấy đã nói với vợ tôi chưa. Tôi nghĩ thứ Hai tôi sẽ xử lý chuyện ấy. Tôi sẽ nói rằng đó là sự nhầm lẫn ghê gớm. Cô ấy sẽ tin. Mọi người đều biết là vẫn hay có nhầm lẫn mà."
Suy nghĩ của Hubble đang bật ra thành lời.
"Hubble?" tôi nói. "Cái ông cao kều ấy đã làm gì với chúng đến nỗi bị bắn vào đầu?"
Hubble đứng lên tựa vào tường. Đặt một chân lên mép bồn cầu thép. Nhìn tôi. Không trả lời. Bây giờ là câu hỏi lớn.
"Còn anh thì sao?" tôi hỏi Hubble. "Anh đã làm gì với chúng đến mức phải bị bắn vào đầu?"
Anh ta không trả lời. Sự im lặng trong buồng giam chúng tôi thật kinh khủng. Tôi để nó lan ra xung quanh một lúc. Không thể nghĩ ra điều gì nữa để nói. Hubble gõ giày vào bồn cầu kim loại. Một giai điệu khe khẽ hơi rung. Nghe như một đoản khúc của Bo Diddley (Bo Diddley (1928 - 2008): được coi là người tiên phong của dòng nhạc rock and roll)

"Anh đã bao giờ nghe nói tới Blake Mù chưa?" tôi hỏi.
Hubble ngừng gõ giày nhìn lên.
"Ai kia?" anh ta lơ đễnh hỏi.
"Mà thôi, chẳng quan trọng," tôi nói. 'Tôi sẽ tìm buồng tắm. Tôi cần chườm khăn ướt lên đầu. Đang đau."
"Tôi chẳng ngạc nhiên", Hubble nói. "Tôi sẽ đi cùng
ông."
Anh ta lo lắng nên không muốn bị bỏ lại một mình. Có thể hiểu được. Tôi là người trông nom anh ta trong kỳ cuối tuần. Chẳng phải vì tôi có bất kỳ kế hoạch nào khác.
Chúng tôi đi dọc dãy buồng giam tới một khoảng không gian mở ở cuối dãy. Tôi trông thấy cửa chống cháy mà đêm qua Spivey đã đi qua. Đằng xa có một ô cửa lát đá. Trên cửa có một chiếc đồng hồ. Gần 12 giờ trưa. Đồng hồ trong tù là điều kỳ lạ. Tại sao lại đo theo phút và giây trong khi người ta nghĩ theo năm và thập kỷ?
Lối vào lát đá đã đầy người. Tôi len qua, Hubble theo sau, tới một phòng lớn hình vuông, lát đá. Mùi thuốc khử trùng rất mạnh. Lối đi nằm sát một bên tường. Bên trái là một dãy bồn tắm đứng. Để mở. Bức tường phía sau là một dãy buồng vệ sinh. Phía trước để mở, ngăn cách nhau bằng các tấm chắn cao ngang hông. Tường bên phải là một hàng bồn rửa. Rất có tính tập thể. Chẳng vấn đề gì lắm nếu cả đời ta đã sống trong quân đội, nhưng Hubble thì không vui. Đó là kiểu anh ta không quen chút nào.
Tất cả đồ đều bằng thép. Mọi thứ thông thường bằng sứ ở đây đều bằng thép. Để đảm bảo an toàn. Một chiếc bồn rửa bằng sứ đập ra sẽ tạo thành nhiều mảnh nhọn sắc. Một mảnh sắc có cỡ phù hợp sẽ là món vũ khí tốt. Cũng vì lý do ấy mà những chiếc gương phía trên bồn rửa đều là các tấm thép đánh bóng. Hơi tối một chút nhưng vẫn đáp ứng được mục đích sử dụng. Ta có thể soi thấy mình trong đó nhưng không thể đập ra lấy một mảnh thọc vào người kẻ khác.
Tôi bước tới một bồn rửa mở vòi nước lạnh. Lấy một nắm giấy lau từ hộp ra nhúng ướt. Đắp lên chỗ trán sưng. Hubble đứng đó chẳng làm gì. Tôi giữ chỗ giấy ướt một lúc rồi lấy thêm. Nước chảy xuống mặt tôi. Cảm thấy dễ chịu. Không có chấn thương thực sự. Ở đó không có thịt, chỉ có da ngoài xương cứng. Có gì đâu để mà bị thương, và cũng không thể vỡ. Một đường cung hoàn hảo, một kết cấu chắc khỏe nhất của tự nhiên. Đó là lý do tôi tránh đánh bất kỳ thứ gì bằng tay. Tay rất dễ gãy. Tất cả các loại xương nhỏ và gân ở đó. Một cú đấm đủ mạnh để hạ gã Trai Đỏ ấy sẽ khiến bàn tay tôi giập gãy. Tôi sẽ cùng hắn vào bệnh viện. Làm thế chẳng có lợi mấy.
Tôi chấm khô mặt rồi tựa sát tấm gương thép để kiểm tra chỗ đau. Không tệ. Tôi dùng ngón tay chải tóc. Lúc tựa vào bồn rửa tôi có thể cảm nhận được cái kính râm trong túi. Cái kính của gã Trai Đỏ. Chiến lợi phẩm. Tôi lấy đeo vào. Chăm chú nhìn vào hình ảnh mờ mờ của mình.
Khi mải mê trước gương, tôi thấy có thứ gì chuyển động phía sau. Tôi nghe tiếng cảnh báo ngắn gọn của Hubble liền quay lại. Cái kính râm làm ánh sáng mạnh dịu đi. Năm gã da trắng đang dàn ngang phòng. Kiểu tay chơi mô tô. Quần áo màu cam, tất nhiên là thế, tay áo bị xé nhiều hơn nhưng lại bổ sung các món đồ đen bằng da. Mũ lưỡi trai, thắt lưng, găng tay không ngón. Râu rậm. Cả năm đều là những gã to lớn, nặng nề, to như những tấm phản hầu hết làm từ cơ bắp nhưng không thực sự thế. Cả năm đều có những hình xăm hung dữ trên mặt và cánh tay. Chữ thập ngoặc. Ở má, dưới mắt và trên trán. Huynh đệ Aryan. Băng đảng da trắng rác rưởi trong tù. (Băng đảng bạo lực khét tiếng, có khoảng 15.000 thành viên trong và ngoài các nhà tù của Mỹ)

Khi năm tên căng ngang phòng, những người khác tản đi. Bất kỳ kẻ nào không hiểu được thông điệp đều bị túm lấy tống ra cửa. Ném ra hành lang. Ngay cả anh chàng đang trần truồng đầy bọt xà phòng cũng bị lôi khỏi buồng tắm. Vài giây sau phòng tắm lớn ấy đã chẳng còn ai. Trừ năm tên cưỡi mô tô, Hubble và tôi. Năm tên giãn thành hình cánh cung quanh chúng tôi. Chúng là những tên to lớn xấu xí. Những hình thập ngoặc trên mặt chúng được xăm. Bằng mực.
Tôi cho rằng bọn này đến để tuyển mộ tôi. Bằng cách nào đó đã biết được sự kiện tôi vừa xơi tái một tên Trai Đỏ. Muốn có danh tiếng khác thường của tôi để phục vụ công việc của chúng. Biến nó thành phương tiện để giành chiến thắng trong cuộc chạy đua vào băng đảng. Nhưng tôi lầm. Nhận định của tôi đã sai. Thế nên tôi không có sự chuẩn bị. Tên ở giữa đang ngó qua ngó lại giữa tôi và Hubble. Hai mắt hắn đảo rất nhanh giữa hai người. Chúng dừng lại ở tôi.
"OK, thằng này đấy", hắn nói. Nhìn thẳng vào tôi.
Có hai việc diễn ra. Hai tên cưỡi mô tô ở hai đầu vòng cung túm lấy Hubble tống anh chàng ra cửa. Còn tên cầm đầu tung nắm đấm to bự vào mặt tôi. Tôi nhận ra hơi muộn.
Né sang trái, cú đấm trúng vào vai. Cú đòn làm tôi xoay cả người. Bị nắm cổ từ phía sau. Hai bàn tay khổng lồ chụp vào họng tôi. Bóp cổ tôi. Tên cầm đầu tiến thẳng để ra thêm một đòn vào bụng tôi. Nếu dính đòn này, tôi sẽ giã từ cuộc sống. Tôi biết điều ấy lắm. Thế nên tôi ngả người về sau và tung đòn chân ra. Giáng mạnh vào hạ bộ tên cầm đầu như thể tôi đang gắng sút một trái bóng ra ngoài sân vận động. Chiếc giày to mua ở Oxford bay tới tên này khá nhanh. Mũi giày nện vào hắn như một chiếc rìu cùn.
Tôi khom vai lại, rướn cổ lên để chống lại kẻ siết cổ mình. Hắn đang bóp mạnh. Tôi không giãy ra được. Tôi đưa tay lên bẻ gãy ngón tay út của hắn. Trong tiếng rú váng cả tai, tôi vẫn nghe thấy tiếng khớp xương gãy. Rồi tôi bẻ ngón nhẫn của tên này. Thêm tiếng gãy. Giống như bẻ xương một con gà. Tên này buồng ra. Tên thứ ba xáp vào. Hắn là một núi mỡ chắc nịch. Bao bọc bởi những phiến thịt nặng nề. Như áo giáp. Không có chỗ để nện hắn. Hắn dồn những đòn thọc ngắn vào cánh tay và ngực tôi. Tôi lùi vào giữa hai bồn rửa. Núi mỡ rắn đang dồn tới. Không có chỗ để nện hắn. Trừ đôi mắt. Tôi thọc một ngón cái vào mắt tên này. Móc ngón tay vào tai hắn và bóp mạnh. Móng ngón cái của tôi khiến con ngươi tên này lệch sang một bên. Tôi thọc mạnh ngón tay vào. Con ngươi gần như bật ra ngoài. Tên này gào thét kéo cổ tay tôi ra. Tôi vẫn tiếp tục.
Tên cầm đầu đang quỳ một gối. Tôi đá mạnh vào mặt hắn. Trượt. Chỉ trúng cổ họng. Làm giập thanh quản. Hắn lại đổ ập xuống sàn. Tôi tiếp tục với con mắt còn lại của tên béo mỡ. Trượt. Tôi tiếp tục với ngón tay cái của mình. Như thể thúc nó xuyên qua một miếng bít tết đầy máu. Tên này gục xuống. Tôi xoay người ra khỏi tường. Tên bị bẻ gãy hai ngón tay đang chạy ra cửa. Tên bị móc mắt thì ngồi trên sàn. La hét. Tên cầm đầu đang nghẹt thở với dây thanh quản bị giập.
Tôi lại bị túm từ phía sau. Tôi xoay người tránh đi.
Một tên Trai Đỏ. Hai tên. Tôi xây xẩm mặt mày. Giờ thì tôi sắp thua. Nhưng chúng chỉ túm lấy tôi đưa ra cửa. Tiếng còi báo động hú lên.
"Ra khỏi đây ngay, anh bạn", hai tên Trai Đỏ hét át tiếng còi báo động. "Đây là việc của bọn tôi. Bọn tôi đã gây ra chuyện này. Hiểu chứ? Cánh Trai Đỏ làm việc này. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, anh bạn."
Chúng vội vã ấn tôi vào đám đông bên ngoài. Tôi đã hiểu. Chúng sẽ nói rằng chúng gây ra chuyện vừa rồi. Không phải bởi chúng muốn bảo vệ tôi khỏi những lời buộc tội. Mà bởi chúng muốn lấy công. Để giành chiến thắng trong cuộc đua kia.
Tôi trông thấy Hubble đang nhảy loi choi trong đám đông. Tôi trông thấy lính gác. Thấy vài trăm người. Tôi thấy Spivey. Tôi túm lấy Hubble và cả hai chúng tôi vội vàng trở về buồng giam. Còi báo động rú ầm ĩ. Lính gác đổ ra từ một cánh cửa. Tôi có thể trông thấy súng trường và dùi cui. Tiếng giày gõ dồn dập. Những tiếng la hét, quát tháo. Tiếng còi. Chúng tôi chạy ào về buồng giam. Lao vào trong. Tôi choáng váng và thở dồn dập. Tôi đã liên tục bị tấn công. Tiếng còi báo động điếc hết cả tai. Không tài nào nói chuyện được. Tôi té nước lên mặt. Cái kính râm đã mất. Chắc chắn đã bị rơi rồi.
Tôi nghe thấy tiếng hét ở cửa. Tôi quay lại thì trông thấy Spivey. Anh ta đang quát lệnh chúng tôi ra ngoài. Rồi lao vào buồng giam. Tôi quơ vội cái áo trên giường. Spivey túm tay Hubble. Sau đó túm lấy tôi và lôi hai chúng tôi ra. Anh ta quát lệnh cho chúng tôi chạy. Tiếng còi báo động vẫn rú ầm ĩ. Spivey lôi chúng tôi tới cửa dùng trong tình huống khẩn cấp, nơi đám lính gác vừa ùa ra. Đẩy chúng tôi qua cửa đưa lên cầu thang. Lên và lên nữa. Hai lá phổi tôi như bung ra. Ở bậc cầu thang trên cùng có một cánh cửa in số sáu lớn.
Chúng tôi vội vã lao qua đó. Spivey tất tưởi giải chúng tôi dọc theo một hàng buồng giam. Đẩy cả hai vào một buồng còn trống và đóng mạnh cánh cửa sắt. Nó sập lại khóa vào. Spivey chạy đi. Tôi sụp xuống giường, hai mắt nhắm chặt.

Lúc mở mắt ra tôi đã thấy Hubble ngồi trên một chiếc giường nhìn sang. Chúng tôi đang ở trong một buồng rộng. Cỏ lẽ rộng gấp đôi buồng giam cũ. Hai chiếc giường riêng rẽ, mỗi bên một chiếc. Một chậu rửa, một bồn cầu. Một bức tường hình thành từ các song sắt. Mọi thứ đều sáng sủa và sạch sẽ hơn. Rất yên tĩnh. Không khí có mùi dễ chịu hơn. Đây là tầng tạm giam. Đây là tầng sáu. Đây là nơi chúng tôi cần ở trong8 suốt thời gian tạm giam.
"Chuyện quái quỷ gì diễn ra với ông ở đó thế?" Hubble hỏi.
Tôi chỉ nhún vai với anh chàng. Một chiếc xe chở đồ ăn xuất hiện phía ngoài. Có một ông già da trắng kéo xe. Không phải lính gác, người này lớn tuổi rồi. Trông giống ông phục vụ già trên tàu viễn dương hơn. Ông đẩy một chiếc khay qua khe hình chữ nhật ở bức tường song sắt. Vài đĩa được đậy lại, vài cốc giấy và một bình giữ nhiệt. Chúng tôi ăn trên giường. Tôi uống toàn bộ chỗ cà phê. Rồi tôi dạo quanh buồng giam. Lắc cửa buồng. Cửa đã khóa. Tầng sáu yên tĩnh, bình lặng. Một buồng giam lớn sạch sẽ. Giường riêng. Một chiếc gương. Chăn. Ở trên này tôi thấy khá hơn nhiều.
Hubble xếp đồ vào khay rồi đẩy nó ra hành lang qua phía dưới cửa. Anh ta nằm xuống giường. Kê hai bàn tay xuống dưới đầu. Chằm chằm nhìn lên trần. Giết thời gian. Tôi cũng làm thế. Nhưng tôi suy nghĩ rất nhiều. Bởi dứt khoát bọn chúng đã thực hiện quy trình chọn lựa. Chúng đã quan sát cả hai chúng tôi rất cẩn thận và chọn tôi. Chọn tôi một cách rõ ràng. Và chúng đã cố siết cổ tôi. Chúng có thể đã giết tôi rồi. Trừ một điều. Tên bóp cổ tôi đã mắc sai lầm.
Hắn túm tôi từ phía sau bởi đó là lợi thế của hắn, hắn đủ to lớn và đủ khỏe. Nhưng hắn đã không quặp các ngón tay vào. Cách tốt nhất là đặt hai ngón tay cái lên gáy nhưng quặp các ngón khác vào. Làm việc đó bằng lực của khớp ngón chứ không phải lực của ngón tay. Tên đó đã duỗi thẳng ngón tay. Thế nên tôi có thể với lên mà bẻ gãy. Sai lầm của hắn đã cứu mạng tôi. Chẳng có gì nghi ngờ về điều đó. Ngay sau khi tên đó bị vô hiệu hóa, tình thế trở thành hai đánh một. Và tôi chưa bao giờ gặp khó khăn với những tình huống như thế.
Nhưng đó vẫn là nỗ lực rõ ràng nhằm giết tôi. Chúng đã bước vào, chọn tôi, gắng khử tôi. Và đúng lúc ấy Spivey có mặt bên ngoài nhà tắm. Hắn đã dàn dựng. Hắn đã sử dụng bọn Huynh đệ Aryan để giết tôi. Hắn đã lệnh tấn công và chỉ chờ lao vào xem xác tôi. Hắn đã lên kế hoạch cho việc ấy vào hôm qua, trước mười giờ đêm. Điều đó thì rõ rồi. Đó là lý do hắn không đưa chúng tôi lên đúng tầng. Ở tầng ba chứ không phải tầng sáu. Ở tầng của phạm nhân chứ không phải tầng tạm giam. Mọi người đều biết rằng lẽ ra chúng tôi phải ở tầng sáu rồi. Hai tay gác ở khoang tiếp đón đêm qua đều hoàn toàn nắm rõ điều ấy. Trên tấm bảng ghi méo mó đã viết như vậy. Nhưng lúc mười giờ, Spivey đã bỏ chúng tôi lại ở tầng ba, nơi hắn biết rằng có thể giết tôi. Hắn đã lệnh cho bọn của băng Huynh đệ Aryan tấn công tôi vào lúc mười hai giờ ngày hôm sau. Hắn đã chờ đợi bên ngoài nhà tắm lúc mười hai giờ, sẵn sàng lao vào, sẵn sàng thấy xác tôi nằm trên sàn.
Nhưng rồi kế hoạch của hắn đổ bể. Tôi không bị giết. Bọn của băng Aryan bị hạ. Bọn Trai Đỏ đã xúm lại chớp thời cơ. Lộn xộn nổ ra. Bạo loạn bắt đầu. Spivey hoảng sợ. Hắn bấm chuông báo động và gọi các nhóm trấn áp. Vội vã đưa chúng tôi rời khỏi tầng ấy, lên tầng sáu và bỏ chúng tôi lại đây. Đúng theo chỉ dẫn trong văn bản, tầng sáu là nơi chúng tôi ở trong toàn bộ thời gian tại đây.
Phương án thoái tội khôn khéo. Nó giúp tôi vô can khi cuộc điều tra diễn ra. Cứ theo phương án đó thì chúng tôi chưa khi nào ở dưới kia. Trong tay hắn có vài ca chấn thương nghiêm trọng, thậm chí có thể một tên chết. Tôi cho là tên cầm đầu phải nghẹt thở mà chết rồi. Chắc chắn Spivey biết tôi gây ra chuyện đó. Nhưng bây giờ hắn chẳng thể nào tuyên bố như vậy. Bởi theo hắn, tôi chưa khi nào ở tầng đó.
Tôi nằm trên giường, đăm đăm nhìn lên trần bê tông. Tôi nhẹ nhàng thở ra. Kế hoạch đã rõ. Chẳng có gì nghi ngờ về kế hoạch của Spivey cả. Phương án thoát tội của hắn chặt chẽ. Một kế hoạch bị hủy bỏ, thay vào đó là một kế hoạch thoái tội khôn khéo. Nhưng tại sao chứ? Tôi không hiểu nổi. Cứ cho rằng tên siết cổ tôi đã quặp các ngón tay lại đi. Khi ấy chúng sẽ khử được tôi. Thế thì lúc này tôi chết rồi. Bị bỏ nằm trên sàn nhà tắm, cái lưỡi sưng to thè ra. Spivey sẽ chạy vội vào và thấy tôi. Tại sao nhỉ? Spivey liên quan như thế nào? Hắn chống lại tôi làm gì? Trước đây tôi chưa bao giờ gặp hắn. Chưa bao giờ ở đâu gần hắn hoặc nhà tù khốn kiếp của hắn. Tại sao hắn lại thực hiện một kế hoạch tỉ mỉ để giết tôi? Tôi không thể suy luận ra chuyện ấy.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Reacher báo thù.