Chương 6


Số từ: 5770
Dịch giả: Trần Quý Dương
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Thời Đại
Tôi thức giấc bởi những ngọn đèn sáng rực bật lên. Nhà tù không có cửa sổ. Ngày và đêm được điện tạo ra. Vào bảy giờ tòa nhà đột ngột tràn ngập ánh sáng. Không có buổi bình minh hay hoàng hôn nhẹ nhàng. Chỉ có các cầu dao dập xuống lúc bảy giờ.
Ánh sáng mạnh chẳng giúp buồng giam trông khá lên chút nào. Bức tường phía trước hình thành từ các song sắt. Một nửa đã được mở ra ngoài nhờ một bản lề để biến nó thành cánh cửa. Chiếc giường tầng choán khoảng một nửa chiều rộng và gần hết chiều dài buồng giam. Bức tường phía sau có gắn chiếc chậu rửa bằng thép và một bồn cầu cũng bằng thép. Tường ở đây là tường xây. Một phần bằng bê tông phun và một phần là gạch cũ. Được phủ sơn dày. Trông các bức tường dày ghê gớm. Như ngục tối. Trên đầu tôi là lớp trần bê tông thấp. Buồng giam có vẻ không giống một căn phòng được bao bọc bởi trần, sàn và tường. Cảm giác nó giống như một khối đặc xây kín với một khoảng không gian sống bé xíu được bới ra một cách miễn cưỡng. Bên ngoài, tiếng rì rầm không ngừng nghỉ của buổi đêm đã thay bằng tiếng loảng xoảng của ban ngày. Mọi thứ đều là kim loại, gạch, bê tông. Tiếng ồn khuếch đại lên vang vọng khắp nơi. Giống như dưới địa ngục vậy. Nhìn qua những song sắt tôi chẳng thấy gì. Đối diện với buồng giam của chúng tôi là một bức tường trống trơn.
Năm trên giường, tôi không có góc quan sát để nhìn dọc theo dãy buồng giam. Tôi tung chăn và tìm giày của mình. Đi vào và buộc dây. Rồi lại nằm xuống. Hubble đang ngồi ở giường dưới. Đôi giày kiểu thuyền bằng da nâu của anh ta nằm trên sàn bê tông. Tôi tự hỏi liệu anh chàng đã ngồi như thế suốt đêm hay đã chợp mắt.
Người tiếp theo tôi trông thấy là người quét dọn. Ông ta di chuyển vào góc quan sát phía ngoài song sắt. Một ông già lụ khụ tay cầm chổi. Ông già da đen với mái tóc bạc như cước. Lưng còng gập vì thời gian. Mỏng manh như một con chim già héo hon. Bộ quần áo tù màu cam của ông đã được giặt thành gần như trắng. Chắc chắn ông phải tám chục rồi. Hẳn là phải ở đây được sáu mươi năm. Có lẽ ông đã ăn cắp gà thời Đại khủng hoảng, vẫn còn phải trả nợ xã hội.
Ông già lia bừa chổi trên sàn, sống lưng kéo mặt ông song song với mặt sàn. Ông hất đầu để nhìn hết bên nọ lại sang bên kia, trông như vận động viên bơi lội. Ông nhìn thấy Hubble và tôi thì dừng lại trên cán chổi và lắc đầu. Cười khúc khích đầy trầm ngâm. Lắc đầu lần nữa. Cười khúc khích. Một nụ cười vui sướng và biết ơn. Như thể sau một thời gian chờ đợi rất dài, qua bao năm nay ông mới được nhìn thấy một thứ chỉ có trong cổ tích. Như kỳ lân hay nàng tiên cá. Ông luôn cố gắng nói, giơ một bàn tay lên như thể ý của ông cần được nhấn mạnh. Nhưng cứ bắt đầu là ông lại cười khúc khích và phải bám vào chổi. Tôi không ép ông vội. Tôi có thể đợi. Tôi có cả kỳ cuối tuần mà. Ông thì có cả phần đời còn lại.
"Ừ, đúng thế thật," ông già nhăn nhở. Ông chẳng còn chiếc răng nào. "Ừ, đúng thế thật." Tôi nhìn ra phía ông.
"À chuyện gì thế hả ông?" tôi cười lại với ông.
Ông quét tù vẫn cười khúc khích. Cứ như thế mất một lúc.
"Ừ, đúng thế thật", ông nói. Giờ thì ông đã kiểm soát được tiếng cười của mình. "Tôi đã ở nơi này từ buổi ban đầu, vâng thưa ngài. Từ khi Adam còn là một cậu bé. Nhưng đây là điều tôi chưa bao giờ thấy. Chưa bao giờ thưa ngài, trong suốt những năm qua."
"Ông chưa bao giờ thấy điều gì, ông già?" tôi hỏi.
"Vâng," ông ta nói. "Tôi đã ở đây suốt bao năm, và tôi chưa bao giờ thấy ai trong buồng giam đó mặc quần áo như ngài cả."
"Ông không thích quần áo của tôi sao?" tôi hỏi. Ngạc nhiên.
"Tôi không nói thế, thưa ngài, tôi đâu nói rằng tôi không thích quần áo của ngài", ông già đáp. "Tôi cũng thích đồ của ngài. Bộ đồ rất đẹp, vâng thưa ngài, vâng đúng thật, rất đẹp",
"Vậy chuyện là sao?" tôi hỏi.
Ông già lại cười khúc khích.
"Chất lượng của bộ quần áo không phải vấn đề," ông ta nói. "Không thưa ngài, đó chẳng phải vấn đề chút nào. Vấn đề là việc ngài đang mặc chúng chứ không mặc bộ đồng phục màu cam. Trước đây tôi chưa bao giờ thấy thế, và như tôi đã nói, thưa ngài, tôi đã ở đây từ khi trái đất còn giá lạnh, từ khi lũ khủng long bảo đủ rồi là đủ rồi. Giờ thì tôi đã trông thấy mọi điều, thực sự là đã thế, vâng thưa ngài",
"Nhưng những người ở tầng tạm giam không mặc đồng phục", tôi nói.
"Vâng đúng thế, điều ấy chắc chắn đúng rồi," ông già quét tù nói. "Chắc chắn đó là thực tế."
"Người gác đã nói thế", tôi xác nhận.
"Họ sẽ bảo thế", ông già đồng ý. "Bởi đó là quy định, và các lính gác thì biết các quy định, vâng thưa ngài, họ biết bởi họ đã tạo ra chúng mà."
"Vậy vấn đề là gì, ông già?" tôi hỏi.
"Vâng, như tôi đã nói, ngài không mặc bộ đồ màu cam", ông ta nói.
Lúc này thì chúng tôi đang chạy lòng vòng.
"Nhưng tôi không phải mặc bộ đó," tôi nói.
Ông già sửng sốt. Đôi mắt sắc như mắt chim dán chặt vào tôi.
"Ngài không phải mặc à?" ông hỏi. 'Tại sao thế, thưa ngài? Xin hãy nói cho tôi biết."
"Bởi chúng tôi không mặc bộ đó khi ở tầng tạm giam," tôi đáp. "Ông vừa đồng ý với điều đó, đúng không?"
Chỉ có sự im lặng. Tôi và ông già đồng thời hiểu được một điều.
"Ngài nghĩ đây là tầng tạm giam à?" ông hỏi tôi.
"Đây không phải tầng tạm giam sao?" câu hỏi của tôi bật ra đồng thời.
Người quét tù ngừng lại một chút. Nhấc cây chổi lên và lùi ra khỏi tầm nhìn của tôi. Nhanh hết tốc lực. Vừa lùi ra vừa nói lớn bằng giọng đầy hoài nghi.
"Đây không phải tầng tạm giam, thưa ngài", ông la lên. "Tầng tạm giam nằm ở trên cùng. Tầng sáu. Đây là tầng ba. Ngài đang ở tầng ba, thưa ngài. Đây là những kẻ bị tù chung thân, ngài ơi. Đây là những kẻ bị liệt vào hàng nguy hiểm, thưa ngài. Đây không phải tù nhân thông thường. Đây là hạng người xấu nhất, trời ơi. Vâng, đúng thế thật, các ngài đang ở nhầm chỗ. Các ngài đang gặp rắc rối, vâng đúng thế thật. Các ngài sắp có khách. Chúng sẽ kiểm tra các ngài. Ôi thưa ngài, tôi rời khỏi đây thôi".
Đánh giá. Kinh nghiệm lâu năm đã dạy tôi đánh giá và xem xét. Khi điều bất ngờ xảy đến với ta, đừng phí thời gian. Đừng vội tìm hiểu vì sao nó xảy ra hoặc đã xảy ra thế nào. Đừng vội tố cáo. Đừng vội tìm xem đó là lỗi của ai. Đừng vội tìm hiểu làm thế nào để lần sau tránh được sai lầm đó. Những chuyện đó để sau. Nếu như ta sống sót. Trước tiên ta phải đánh giá. Phân tích tình hình. Xác định điểm bất lợi. Đánh giá thế có lợi. Lên kế hoạch phù hợp. Như thế thì ta mới giành được cho mình một cơ hội tốt hơn để sau này thực hiện toàn bộ những công việc kia.
Chúng tôi hiện không ở buồng tạm giam trên tầng sáu. Không ở nơi dành cho những tù nhân chưa bị kết án. Chúng tôi đang ở giữa những kẻ đầy nguy hiểm chịu án chung thân trên tầng ba. Chẳng có lợi thế nào. Điểm bất lợi thì lớn. Chúng tôi là ma mới trên tầng dành cho những kẻ đã bị kết án. Nếu không có vị trí thì chúng tôi sẽ chẳng sống sót nổi. Chúng tôi chẳng có vị trí gì. Chúng tôi sẽ bị thách thức. Chúng tôi sẽ bị buộc chấp nhận vị trí của mình ở đáy cùng của hệ thống phân cấp. Chúng tôi đang đối mặt với kỳ cuối tuần tệ hại. Một kỳ cuối tuần tiềm ẩn nguy hiểm.
Tôi nhớ một gã lính, một tay đào ngũ. Một tay trẻ, không phải lính mới toe, đào ngũ bởi anh ta theo một tôn giáo điên cuồng. Gặp rắc rối ở Washington, đi biểu tình. Cuối cùng bị tống vào tù, giữa những kẻ tồi tệ như ở tầng này. Chết ngay trong đêm đầu tiên. Bị hiếp dâm qua đường hậu môn. Uớc chừng khoảng năm mươi lần. Và khi mổ pháp y, họ tìm thấy khoảng một pint (đơn vị đo thể tích, xấp xỉ 0,55l)
tinh dịch trong dạ dày nạn nhân. Một gã mới không có số má. Ngay ở đáy cùng của hệ thống phân cấp. Là trò chơi cho những kẻ trên anh ta.
Đánh giá. Tôi có thể dựa vào một số kỹ năng đã được huấn luyện nhọc nhằn. Và kinh nghiệm nữa. Không nhằm phục vụ cho cuộc sống trong tù, nhưng chúng sẽ có ích. Tôi đã trải qua nhiều nội dung huấn luyện khổ sở. Không chỉ trong quân đội. Mà ngay từ hồi còn trẻ con. Từ cấp một lên cấp ba, bọn trẻ con nhà lính như tôi phải học tới hai chục, có khi ba chục trường khác nhau. Một số trường trong căn cứ, hầu hết là ở các khu dân cư địa phương. Ở một số khu vực ghê gớm. Philppines, Hàn Quốc, Iceland, Đức, Scotland, Nhật Bản, Việt Nam. Trên khắp thế giới. Trong ngày đầu tiên ở mỗi trường mới tôi đều là học sinh mới. Không có vị trí gì. Rất nhiều ngày đầu tiên. Tôi nhanh chóng học cách làm thế nào để có vị thế. Ở những sân trường nóng đầy cát; ở những sân trường lạnh ướt, ông anh trai và tôi chiến đấu bên nhau, hết lần này tới lần khác. Chúng tôi đã có được vị thế.
Rồi trong quân ngũ, sự tàn bạo ấy được chuốt lại. Tôi được chuyên gia huấn luyện. Họ là những người đã được huấn luyện qua thời Thế chiến thứ hai, ở Hàn Quốc, Việt Nam. Những người đã sống sót qua những gì tôi chỉ biết được qua sách vở. Họ dạy cho tôi phương pháp, chi tiết, kỹ năng. Nhưng chủ yếu là họ dạy cho tôi thái độ. Họ dạy tôi rằng sự lấn cấn có thể khiến tôi bỏ mạng. Hãy ra đòn sớm, ra đòn mạnh. Hãy giết địch bằng cú đòn đầu tiên. Hãy ra đòn trước. Hãy đánh lừa. Những quý ông hành xử lịch thiệp không có mặt ở đó để huấn luyện đâu. Bởi họ đã chết rồi.

Lúc 7 giờ 30 có tiếng kim loại lanh canh đứt đoạn dọc theo dãy buồng giam. Công tắc hẹn giờ đã mở khóa các buồng. Song sắt buồng chúng tôi nhích ra chừng hơn hai phân. Hubble ngồi bất động, vẫn im lặng. Tôi chẳng có kế hoạch nào. Lựa chọn tốt nhất là tìm một gác tù. Giải thích để được đưa đi nơi khác. Nhưng tôi không trông đợi việc tìm được một tay gác. Trên những tầng thế này, họ sẽ chẳng đi tuần một mình. Họ sẽ đi hai người một, mà cũng có thể nhóm ba hay bốn người. Nhà tù này thiếu nhân lực. Hôm qua hai tay gác đã nói rõ ràng như thế. Khó có khả năng đủ nhân lực để bố trí các nhóm gác cho từng tầng. Có khi cả ngày tôi sẽ chẳng trông thấy người gác tù nào. Họ sẽ đợi ở phòng dành cho đội gác. Hoạt động như một nhóm trấn áp ứng phó với các tình huống khẩn cấp. Và nếu tôi trông thấy một tay gác, tôi sẽ nói gì đây? Rằng tôi không nên ở nơi này à? Hẳn là họ phải nghe điều đó suốt cả ngày. Họ sẽ hỏi ai đưa anh vào đây? Tôi sẽ nói là Spivey, người có trách nhiệm cao nhất. Họ sẽ bảo ừ, thế thì ổn rồi, đúng không? Thế nên kế hoạch duy nhất là không có kế hoạch nào cả. Chờ xem điều gì sẽ xảy đến. Tùy cơ ứng biến. Đánh giá khách quan, sống sót tới thứ Hai.
Tôi có thể nghe thấy tiếng nghiến ken két khi các phạm nhân khác đẩy cửa buồng giam của họ và mở lẫy. Tôi có thể nghe tiếng đi lại và tiếng trò chuyện oang oang khi họ lang thang ra ngoài để bắt đầu một ngày vô nghĩa nữa. Tôi chờ đợi.
Không phải đợi lâu. Ở góc nhìn hẹp từ đầu giường tôi, đầu nằm xa cửa, tôi trông thấy những tay láng giềng bước ra. Chúng tụ lại với nhau thành một đám nhỏ. Tất cả đều ăn mặc như nhau. Quần áo tù màu cam. Khăn lớn màu đỏ quấn chặt trên nhưng cái đầu cạo trọc. Những gã da đen khổng lồ. Rõ ràng là những tay tập thể hình. Nhiều tên đã xé đứt tay áo. Chứng tỏ rằng chẳng quần áo nào ở đây có thể ôm vừa cơ thể to lớn của chúng. Có thể chúng đã đúng. Một hình ảnh ấn tượng.
Gã ở gần nhất đeo cặp kính râm hơi tối. Loại làm dịu bớt ánh nắng. Hợp chất halogen và bạc. Có lẽ lần gần đây nhất tay này trông thấy mặt trời là vào những năm bảy mươi. Có thể sẽ không bao giờ thấy lại mặt trời. Thế nên cặp kính râm trở nên thừa, nhưng trông vẫn đẹp. Cũng giống như các cơ bắp. Như mấy cái khăn và áo bị xé. Tôi chờ đợi. Tên đeo kính râm trông thấy chúng tôi. Vẻ ngạc nhiên của gã nhanh chóng chuyển thành sự phấn khích. Gã thông báo cho tên to nhất trong đám bằng cách đập vào cánh tay hắn ta. Tên to lớn nhìn quanh. Trông hắn vô hồn. Rồi hắn ngoác miệng cười. Tôi chờ đợi. Đám đàn ông tập trung lại phía ngoài buồng giam của chúng tôi. Chúng nhìn vào. Tên to lớn
kéo cửa buồng chúng tôi ra. Rồi những tên khác lần lượt mở rộng cửa ra. Chúng chốt lại cho cửa khỏi đóng vào.
"Xem những gì chúng gửi cho ta này", tay to con cất tiếng. "Bọn mày biết chúng đã gửi gì cho ta chứ?"
"Chúng gửi cho ta gì thế?" kính râm hỏi.
"Chúng gửi cho ta thịt tươi", tay to lớn đáp.
"Chắc chắn là thế rồi, ông bạn", kính râm nói.
"Thịt tươi
"Thịt tươi cho mọi người", tay to con nói.
Hắn nhăn nhở. Quay nhìn cả nhóm và tất thảy đều cười đáp lễ. Đập tay ăn mừng. Tôi chờ đợi. Tên to lớn bước nửa bước vào buồng giam bọn tôi. Hắn thật bự. Có lẽ thấp hơn tôi khoảng hai đến năm phân nhưng nặng phải gấp đôi. Tên này choán hết cả cửa. Đôi mắt lờ đờ của hắn lướt qua tôi rồi tới Hubble.
"Ê nhóc da trắng, lại đây", hắn nói. Với Hubble. Tôi có thể cảm nhận được sự hoảng sợ của Hubble. Anh ta không nhúc nhích.
"Lại đây, thằng cu da trắng," tên to con nhắc lại. Khẽ khàng.
Hubble đứng dậy. Nhón nửa bước về phía gã đàn ông ở cửa. Tên này đang phóng ra cái quắc mắt chất chứa nỗi tức giận, sự ghê gớm của nó khiến người ta lạnh cả sống lưng.
"Đây là lãnh địa của Trai Đỏ, da trắng ạ," gã cao lớn nói. Giải thích cho những chiếc khăn đỏ. "Bọn da trắng đang làm gì trong lãnh địa của Trai Đỏ thế này?"
Hubble không nói gì.
"Thuế cư trú, cu ạ," gã to con nói. "Như người ta thu ở các khách sạn Rorida ấy, nhóc ạ. Mày phải đóng thuế. Đưa cho tao cái áo len của mày, thằng cu da trắng".
Hubble đang cứng cả người vì sợ hãi.
"Đưa áo len của mày đây, cu da trắng," gã to con nói lần nữa. Khẽ khàng.
Hubble gỡ chiếc áo len trắng đắt tiền rồi đưa về phía trước. Tên to lớn cầm lấy ném về phía sau mà chẳng thèm nhìn.
"Đưa kính cho tao, thằng cu da trắng", hắn nói.
Hubble liếc một cái đầy tuyệt vọng lên phía tôi. Gỡ kính của mình ra. Đưa về phía trước. Tên to con cầm lấy ném xuống sàn. Lấy giày giẫm lên. Xoay bàn chân. Hai mắt kính vỡ vụn bắn tung ra. Tên to con lấy chân hất chiếc kính vỡ về phía sau, ra hành lang. Những tên còn lại lần lượt giẫm lên nó.
"Thằng bé ngoan," gã to lớn nói. "Mày đóng thuế xong rồi đó."
Hubble đang run cầm cập.
"Giờ thì đến đây, thằng cu da trắng," kẻ hành hạ anh ta nói.
Hubble lập cập đến gần.
"Gần hơn, cu da trắng," tay to con lệnh.
Hubble lập cập lại gần hơn. Cho tới khi chỉ còn cách ba mươi phân. Anh ta đang run rẩy.
"Quỳ xuống, thằng cu da trắng," tên to con lệnh. Hubble quỳ xuống.
"Kéo khóa quần tao xuống, da trắng," tên kia tiếp.
Hubble không làm gì. Đầy hoảng sợ.
"Kéo khóa quần tao xuống, da trắng," tên to con nhắc lại. "Bằng răng mày!"
Hubble thở hắt ra một hơi đầy kinh hãi và khiếp đảm rồi nhảy lùi lại. Anh ta chạy giật lùi về phía cuối buồng giam. Cố gắng nấp sau bồn cầu. Thực tế là anh chàng đang ôm lấy cái bệ xí.
Đã đến lúc can thiệp. Không phải vì Hubble. Tôi chẳng cảm thấy thương gì anh ta. Nhưng tôi phải can thiệp, vì chính bản thân mình. Việc làm hèn hạ của Hubble sẽ làm vấy bẩn tôi. Chúng tôi sẽ bị coi là một cặp. Sự quy phục của Hubble sẽ làm mất thể diện của cả hai chúng tôi. Trong cuộc chơi giành vị thế.
"Quay lại đây, thằng nhóc da trắng, mày không thích tao hả?" gã to con gọi Hubble.
Tôi hít một hơi sâu. Tung hai chân qua cạnh giường và nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt hắn. Hắn trừng trừng nhìn tôi. Tôi trừng trừng ngó lại. Một cách bình thản.
"Đây là nhà tao, thằng béo," tôi nói. "Nhưng tao sẽ cho mày một lựa chọn."
"Chọn gì?" Béo hỏi. Trân trối. Đầy ngạc nhiên.
"Chọn cách ra đi, thằng béo," tôi đáp.
"Mày nói gì thế?" hắn hỏi lại.
"Ý tao là thế này," tôi nói. "Bọn mày sẽ rời khỏi đây. Điều đó thì chắc chắn rồi. Lựa chọn của mày là rời khỏi đây như thế nào. Hoặc mày có thể tự bước ra, hoặc mấy thằng béo khác sau lưng mày sẽ phải khiêng mày ra ngoài bằng một cái xô."
"Ồ thế à?" Béo hỏi.
"Chắc chắn rồi", tôi đáp. "Tao sẽ đếm tới ba, OK, do vậy mày nên chọn lựa thật nhanh, đúng không?"
Gã to con trừng trừng nhìn tôi.
"Một," tôi đếm. Chẳng có phản ứng nào.
"Hai", tôi đếm. Chẳng có phản ứng nào.
Rồi tôi chơi trò lừa. Thay vì đếm tới ba tôi giáng một đòn bằng đầu vào giữa mặt hắn. Kiễng bàn chân sau lên, đẩy mạnh hai cẳng chân, lao đầu về phía trước húc thẳng vào mũi tên béo. Cú đòn được thực hiện không chê vào đâu được. Trán là một đường cung hoàn hảo và rất khỏe. Phần xương sọ ở phía trước rất dày. Phần đó của tôi có một gờ như bê tông. Phần đầu của người rất nặng. Tất cả các loại cơ cổ và cơ lưng giữ cho nó cân bằng. Cứ như thể bị một trái bóng bowling đập vào mặt. Đó luôn là điều ngạc nhiên. Người ta trông đợi những cú đấm hoặc đá. Thế nên một cú húc bằng đầu luôn bất ngờ. Như từ trên trời giáng xuống. Chắc chắn nó phải làm mặt Béo lõm vào. Tôi đoán tôi đã làm giập mũi hắn, khiến các xương má vỡ vụn. Khiến bộ não nhỏ của hắn bị giập tương đối. Hai chân của Béo nhũn ra và hắn sụp xuống sàn như con rối bị cắt dây. Như một con bò trong lò mổ. Đầu tên này đập mạnh xuống sàn bê tông.
Tôi chằm chằm nhìn quanh đám còn lại. Chúng đang bận đánh giá đẳng cấp của tôi.
"Thằng nào tiếp đây?" tôi lên tiếng. "Nhưng bây giờ vụ này giống như Vegas, hoặc là đặt cửa gấp đôi hoặc là bỏ. Thằng này sẽ đi bệnh viện, có lẽ đeo mặt nạ sắt sáu tuần. Thế nên thằng tiếp theo sẽ nằm viện mười hai tuần, bọn mày hiểu chứ? Vài khuỷu tay bị gãy, phải không? Vậy tiếp theo là thằng nào?"
Không có câu trả lời. Tôi chỉ gã đeo kính râm.
"Đưa áo len đây, cu béo," tôi bảo.
Gã khom người nhặt cái áo len lên. Đưa cho tôi. Cúi người đưa chiếc áo ra. Không muốn lại gần quá. Tôi cầm chiếc áo ném lên giường của Hubble.
"Đưa tao cái kính," tôi tiếp.
Kính râm khom người vơ lấy chiếc gọng kính vàng đã méo mó. Đưa cho tôi. Tôi ném trả lại gã.
"Nó bị vỡ rồi, cu béo," tôi nói. "Đưa cho tao kính của mày.
Có một khoảng ngập ngừng dài. Kinh râm nhìn tôi. Tôi nhìn gã. Không hề chớp mắt. Hắn bỏ kính của mình ra đưa cho tôi. Tôi bỏ vào túi.
"Giờ thì tống cái xác này ra khỏi đây", tôi lệnh.
Đám đàn ông mặc đồng phục màu cam đeo khăn đỏ kéo thẳng hai chân đã mềm nhũn rồi kéo tay to con đi. Tôi bò trở lại giường mình. Người tôi vẫn còn run lên vì adrenalin tăng đột ngột. Dạ dày co thắt, tôi thì thở hổn hển. Máu huyết tôi vừa mới ngừng chảy. Tôi cảm thấy thật kinh khủng. Nhưng nếu tôi không làm như vừa rồi thì sẽ còn tệ hơn. Nếu không thì đến lúc này chúng đã xong việc với Hubble và bắt đầu với tôi.
Tôi không ăn sáng. Không buồn ăn. Tôi chỉ nằm trên giường cho tới khi thấy khá hơn. Hubble ngồi trên giường mình. Anh ta lắc tới lắc lui. Anh chàng vẫn chưa nói gì. Một lúc sau, tôi tụt xuống sàn. Rửa mặt ở chậu. Ai đi qua cửa là lại nhìn vào. Rồi lại bước đi chỗ khác. Thế giới vừa quay thật nhanh. Gã mới đến trong buồng giam cuối cùng đã cho một thằng Trai Đỏ phải nhập khẩu vào bệnh viện. Cứ kiểm tra xem. Tôi đã là người nổi tiếng rồi đấy.
Hubble dừng lắc lư và nhìn tôi. Hé miệng rồi lại ngậm vào. Hé miệng lần thứ hai.
"Tôi không chịu được thế này", anh ta cất tiếng.
Đây là lời đầu tiên tôi nghe người này nói tính từ lúc anh ta đùa trên loa điện thoại của Finlay.
Giọng của Hubble thấp, nhưng lời tuyên bố của anh ta thì rõ ràng. Không phải lời than vãn, rên rỉ mà là một tuyên bố nêu lên một thực tế. Anh ta không chịu được thế này. Tôi nhìn về phía Hubble. Suy nghĩ về lời nói của anh chàng một lúc lâu.
"Thế tại sao anh ở đây?" tôi hỏi. "Anh đã làm gì?"
"Tôi chẳng làm gì hết", Hubble đáp. Trống rỗng.
"Anh đã thú nhận làm việc gì đó mà thực ra anh không làm", tôi nói. "Anh tự rước chuyện này vào thân!"
"Không," Hubble đáp. "Tôi đã làm điều tôi nói. Tôi đã làm việc ấy, tôi đã nói với viên thám tử."
"Vớ vẩn, Hubble," tôi nói. "Anh không có mặt ở đó. Anh đã có mặt ở một bữa tiệc. Người đã lái xe đưa anh về nhà là cảnh sát, ơn Chúa. Anh không làm việc ấy, anh biết thế, và mọi người biết thế. Đừng có đưa chuyện ấy ra với tôi."
Hubble nhìn xuống sàn. Suy nghĩ một lúc.
"Tôi không thể giải thích được," anh chàng nói. 'Tôi không thể nói gì về chuyện đó. Tôi chỉ muốn biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra."
Tôi lại nhìn Hubble.
"Tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra á?" tôi hỏi. "Anh sẽ ở đây tới tận sáng thứ Hai rồi anh sẽ trở lại Margrave. Rồi tôi nghĩ là người ta sẽ thả anh."
"Họ sẽ thả sao?" anh chàng nói. Như thể tay này đang tranh cãi với chính mình.
"Anh đã không có mặt ở đó," tôi nhắc lại. "Họ biết điều ấy. Có lẽ họ muốn biết tại sao anh thú tội trong khi anh đã không làm gì hết. Và họ muốn biết vì sao người kia có số điện thoại của anh."
"Nếu tôi không thể nói cho họ biết thì sao?"
"Không thể hay là không?" tôi hỏi.
'Tôi không thể nói cho họ," Hubble đáp. "Tôi không thể nói gì cho ai cả."
Anh chàng nhìn đi nơi khác và run lên. Rất sợ.
"Nhưng tôi không thể ở lại đây", anh ta nói. "Tôi không chịu nổi."
Hubble là tay làm trong ngành tài chính. Họ tung danh thiếp ghi số điện thoại như tung hoa giấy. Nói chuyện về các quỹ rủi ro hay các thiên đường trốn thuế đối với bất kỳ ai họ gặp. Bất kỳ điều gì để luân chuyển theo cách riêng của họ những tờ đô la mà kẻ khác khó nhọc mới kiếm được. Nhưng số điện thoại này lại in trên một mẩu giấy in. Không in trên danh thiếp. Và lại giấu trong một chiếc giày chứ không nhét trong ví. Và làm nền cho câu chuyện là nỗi sợ hãi đang tuôn ra từ anh chàng này.
"Tại sao anh không thể nói cho ai cả?" tôi hỏi Hubble.
"Bởi vì tôi không thể", anh ta đáp. Và không nói gì thêm.
Đột nhiên tôi thấy mệt lử. Hai mươi bốn giờ trước tôi đã nhảy xuống một chiếc xe của hãng Greyhound ở giao lộ và bước theo một con đường mới. Hạnh phúc sải những bước dài trong cơn mưa ấm áp buổi sáng. Tránh tiếp xúc với người khác, tránh dây dưa vào chuyện của người ta. Không hành lý, không rắc rối. Tự do. Tôi không muốn tự do của mình bị phá ngang bởi Hubble, Finlay hay người đàn ông dáng cao nào đó bị bắn vào cái đầu trọc. Tôi chẳng muốn thế tẹo nào. Tôi chỉ muốn chút yên bình, tĩnh lặng và đi tìm Blake Mù. Tôi muốn tìm một ông già tám mươi ở một quán bar nào đó có thể nhớ Blake. Tôi nên nói chuyện với ông già quét tù chứ không phải Hubble. Gã công tử khốn kiếp.
Anh chàng đang suy nghĩ rất lung. Tôi có thể thấy ý Finlay muốn nói. Tôi chưa bao giờ thấy ai thể hiện rõ là đang suy nghĩ như vậy. Miệng Hubble mấp máy không thành tiếng, anh ta vặn vẹo các ngón tay. Kiểu như anh chàng đang tính toán thiệt hơn. Cân nhắc mọi thứ. Tôi quan sát Hubble. Tôi xem anh ta ra quyết định. Anh chàng xoay sang nhìn tôi.
"Tôi cần lời khuyên", anh ta nói. "Tôi đang gặp rắc rối.
Tôi bật cười với Hubble.
"Chà, đúng là điều ngạc nhiên," tôi nói. "Chẳng bao giờ tôi đoán ra điều này. Tôi nghĩ anh có mặt ở đây do anh đã chán chơi gôn vào kỳ nghỉ cuối tuần đấy."
"Tôi cần được giúp đỡ," anh ta nói.
"Anh đã có toàn bộ sự giúp đỡ anh sẽ cần đến", tôi nói. "Nếu không có tôi thì bây giờ anh đã đang khom lưng trên giường và ngoài cửa là một dãy những tay to con đứng chờ tới lượt mình. Và chính xác thì cho tới giờ anh vẫn chưa làm tôi choáng ngợp bởi sự biết ơn về chuyện ấy."
Hubble nhìn xuống một lúc. Gật đầu.
"Xin lỗi", anh ta nói. "Tôi rất biết ơn. Tin tôi đi, thật đấy. Ông đã cứu mạng tôi. Ông đã để tâm tới tôi. Đó là lý do ông phải nói cho tôi biết phải làm gì. Tôi đang bị đe dọa."
Tôi để cho lời tiết lộ ấy ở yên một lúc.
"Tôi biết thế," tôi nói. "Điều đó rõ lắm."
"Nhưng không chỉ có tôi đâu," Hubble nói. "Cả gia đình tôi nữa."
Anh chàng đang lôi tôi vào cuộc. Tôi nhìn anh ta. Hubble lại bắt đầu suy nghĩ. Miệng anh ta đang mấp máy. Anh ta kéo các ngón tay. Hai mắt đảo sang trái rồi lại phải. Như thể ở đây có một đống lý do và ở kia là một đống lý do khác. Đống nào lớn hơn?
"Anh có gia đình không?" Hubble hỏi tôi.
"Không," tôi đáp. Tôi còn có thể nói gì khác? Cha mẹ tôi đều mất cả rồi. Tôi có một ông anh trai đang ở một nơi tôi chưa bao giờ biết. Thế nên tôi không có gia đình. Cũng không biết là tôi muốn có gia đình hay không. Có thể có, có thể không.
"Tôi đã lập gia đình mười năm rồi," Hubble nói. "Tháng trước là tròn mười năm. Tổ chức một bữa tiệc lớn. Tôi có hai đứa con. Con trai chín tuổi, con gái bảy tuổi. Vợ tuyệt vời, con tuyệt vời. Tôi yêu vợ con vô cùng."
Đó là lời thực lòng. Tôi có thể thấy điều đó. Hubble đột ngột im lặng. Mơ màng khi nghĩ về gia đình mình. Tự hỏi làm thế quái nào anh ta lại vào đây mà không có họ. Anh ta không phải kẻ đầu tiên ngồi trong buồng giam này băn khoăn về điều ấy. Và anh ta sẽ không phải người cuối cùng.
"Chúng tôi có chỗ ở đẹp," Hubble nói. "Ở Beckman Drive. Mua cách đây năm năm. Mất rất nhiều tiền, nhưng chỗ đó cũng xứng. Ông biết phố Beckman không?"
"Không," tôi lại nói. Anh chàng đang sợ nên không dám đi thẳng vào vấn đề. Chẳng mấy chốc anh ta đã nói cho tôi nghe về giấy dán tường trong buồng vệ sinh ở tầng dưới.
Và cách anh ta dự định thanh toán tiền chỉnh răng cho con gái mình. Tôi để cho Hubble nói. Chuyện trong tù mà.
"Dù gì đi nữa," rốt cuộc anh chàng kết luận. "Giờ thì mọi thứ đang tan vỡ."
Hubble ngồi đó trong chiếc áo phông cổ bẻ và quần vải cotton chéo. Anh ta đã nhặt chiếc áo len trắng lên quàng trở lại vai. Khi không đeo kính, người này trông già hơn, đờ đẫn hơn. Với những người đeo kính, khi không đeo thì họ luôn trông không tập trung, dễ tổn thương. Bị phơi ra. Một lớp vỏ bị bóc đi. Hubble trông như một ông già mệt mỏi. Một chân đẩy về phía trước. Tôi có thể trông thấy đế giày có hoa văn của anh ta.
Điều Hubble gọi là mối đe dọa là gì? Một hình thức bị phơi bày hay mất thể diện chăng? Hay thứ gì đó có thể thổi bay cuộc sống hoàn hảo ở Beckman Drive mà anh ta đã mô tả? Có thể vợ anh chàng dính líu vào chuyện gì đó. Có thể anh ta đang che giấu cho cô ta. Có thể cô ta lòng thòng với tay cao lớn đầu trọc đã chết. Có thể là nhiều chuyện. Có thể là bất kỳ chuyện gì. Có thể gia đình Hubble bị đe dọa bởi nguy cơ mất danh dự, phá sản, bị làm nhơ nhuốc hoặc bị tước tư cách thành viên câu lạc bộ nông thôn. Tôi suy nghĩ mãi mà không luận ra được. Tôi không sống trong thế giới của Hubble. Tôi không có cùng nguồn thông tin và cách nhìn nhận như anh ta. Tôi đã trông thấy anh ta run cầm cập vì sợ hãi. Nhưng tôi không biết phải thế nào mới khiến anh chàng sợ hãi như thế. Hoặc thế nào là đã đủ khiến anh ta như thế. Khi mới tới đồn, Hubble trông khó chịu và khích động. Kể từ lúc ấy thi thoảng anh ta run rẩy, tê liệt, mắt nhìn đăm đăm vì sợ hãi. Đôi lúc cam chịu và thụ động. Rõ ràng là rất sợ điều gì đó. Tôi tựa vào tường buồng giam, chờ anh ta nói cho tôi biết điều đó là gì.
"Chúng đe dọa tôi," Hubble nhắc lại. "Nếu tôi nói cho bất kỳ ai chuyện gì đang diễn ra, chúng nói chúng sẽ đột nhập vào nhà tôi. Quây hết chúng tôi lại. Trong phòng ngủ của tôi. Chúng bảo chúng sẽ đóng đinh tôi vào tường và cắt rời hai quả cà. Bắt vợ tôi ăn. Rồi chúng sẽ rạch họng chúng tôi. Chúng bảo chúng sẽ bắt hai đứa con chứng kiến và rồi sau khi chúng tôi chết, chúng sẽ giở những trò chúng tôi không bao giờ biết với hai đứa trẻ."
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Reacher báo thù.