Chương 11-3
-
Rừng Son
- Candace Bushnell
- 4318 chữ
- 2020-05-09 03:38:33
Số từ: 4308
Dịch giả: Nguyễn Hạnh Quyên
NXB Văn Học
Mẹ thích. Có vẻ nó là một chú ngựa nhỏ xinh.
Nó không phải là chú ngựa nhỏ, mẹ. Nó là ngựa con. Khác đấy. Con thực sự nghĩ là con nên ngủ với nó,
Magda nói.
Con không muốn nó sợ hãi.
Nó sẽ không sợ đâu. Nó sống ở đây mà,
Wendy nói, giả vờ vui vẻ.
Và giờ đến lúc chúng ta về lại nơi chúng ta sống...
Về lại New York á?
Magda hoảng sợ hỏi.
Đúng thế, con yêu. Con không muốn về nhà à?
Wendy hỏi.
Không,
Tyler nói.
Nhưng mẹ có một cái máy bay. Một cái máy bay riêng đưa chúng ta về nhà.
Mình mang theo Prince được không ạ?
Không, con yêu...
Thế thì con muốn ở lại đây,
Magda nói.
Còn ông bà thì sao?
Tyler hỏi.
Họ sẽ về sau. Với bố.
Nhưng bà bảo con sẽ ngồi cạnh bà trên máy bay.
Con có thể ngồi cạnh bà vào lần khác.
Mẹ, mẹ đang làm hỏng mọi thứ,
Magda nói, mặt nhăn nhúm vì giận dữ.
Chúng ta mua ngựa, Magda. Thế là đủ rồi.
Có vấn đề gì à, bà Healy?
Đó là Marc, bước đến sau cô.
Không, ổn cả. Chỉ là bọn nhỏ không muốn về nhà.
Ai muốn chứ? Ở đây rất tuyệt? Câu lạc bộ ngựa Palm Beach. Một thiên đường nhỏ bí mật, chả phải ư?
Không, là địa ngục thì có, cô muốn nói.
Vậy mua con ngựa đó đi thôi, bà Healy,
Marc nói. Anh ta ngả người tới trước.
Cô có muốn cho bọn trẻ xem các con vật con không?
anh ta hỏi.
Các con vật con?
Magda hỏi, hớn hở.
Vịt con và mèo con. Và có lẽ cả cún con nữa.
Anh ta đứng thẳng lại.
Bọn trẻ thích lắm. Tôi sẽ bảo Julie đưa chúng đi, rồi dẫn chúng về lại đây. Magda sẽ muốn gặp lại Prince,
anh ta nói, mỉm cười thân mật với Wendy.
Con ngựa đầu đời của con bé. Một cột mốc trong cuộc đời một bé gái. Giây phút nó sẽ không bao giờ quên.
Anh ta nói đúng, Wendy nghĩ. Tất cả những chuyện này khó mà quên được. Và cô mệt mỏi đứng đó khi bọn trẻ chạy qua.
Wendy! Đi nào,
Shane sốt ruột gọi từ trên chiếc xe golf.
Wendy thở dài và nặng nhọc lê bước tới chiếc xe, buồn bã quay đầu nhìn bọn trẻ. Cô ngồi xuống ghế sau và đặt vali lên đùi. Ngoài trời hai mươi tám độ và cô mặc toàn đồ đen. Cô thấy mình như một bà già người Ý.
Marc ngồi vào ghế người lái và châm điếu thuốc khác.
Magda sẽ cưỡi con Prince rất giỏi, bà Healy ạ,
anh ta nói, ngoặt xe một phát làm Wendy suýt văng xuống đất.
Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu con bé đạt giải trong cuộc đua đầu tiên của nó. Tôi đã bảo Shane không biết bao nhiêu lần là anh chị may mắn đến mức nào - loại ngựa này không có thường xuyên đâu.
Con ngựa giá bao nhiêu?
Wendy hỏi, nhìn vào sau gáy anh ta.
Năm mươi ngàn đô,
Shane nói tỉnh bơ.
Wendy há hốc mồm và phải túm lấy lưng ghế của Shane để ngồi cho vững.
Shane quay lại và khó chịu nhìn cô.
Cũng đâu có nhiều lắm, Wendy,
anh nói.
Giá thế là hợp lý đấy,
Marc chen ngang, thả điếu thuốc vào cốc nước như thể người ta vẫn mua ngựa với giá năm mươi ngàn đô hàng ngày ấy. Red Buttons thì bán hai trăm ngàn - đấy, giá đấy mới là không phải chăng.
Anh ta quay lại và nhăn nhở cười với cô.
Và quan trọng là Magda thích con ngựa này. Bọn nó đã có một mối quan hệ. Cô có thể thấy là con bé yêu con ngựa, và con ngựa yêu con bé. Sao cô có thể khước từ tình yêu đầu đời khỏi tay con gái mình chứ?
Wendy yếu ớt lắc đầu. Năm mươi ngàn đô ư? Thế này thật điên rồ. Trong tình huống thế này, mình phải làm cái quái gì đây? Nếu cô phản đối, Magda sẽ đau đớn, và Wendy sẽ trở thành kẻ ác độc. Và trên hết, đây là hành động của Shane - lại một lần nữa, anh gài bẫy cô; tạo ra một tình huống mà chắc chắn cô sẽ thất bại với các con. Cô muốn gục đầu vào tay mà khóc.
Mệt mỏi bắt đầu làm cô run rẩy.
Nếu anh không phiền, tôi muốn nói chuyện riêng với chồng tôi. Trước khi chúng tôi kết thúc giao dịch này,
Wendy nói, với tất cả sức lực mà cô có được.
Đương nhiên rồi,
Marc vui vẻ nói.
Đây là đang bàn đến tương lai con gái chị sẽ là một kỵ sĩ. Anh chị nên bàn bạc cho kỹ. Nhưng tôi đảm bảo anh chị sẽ không thể tìm được con ngựa nào tốt hơn với giá như thế.
Shane ngoái lại nhìn cô và cau mày.
Chuyện gì thế, Wendy?
anh hỏi.
Có vấn đề gì à?
Ừ. Có đấy,
cô mệt mỏi nói. Chồng tôi gửi đơn ly dị cho tôi, khóa trái căn hộ không cho tôi vào, và bắt cóc con tôi. Và giờ anh ta muốn tôi bỏ ra năm mươi ngàn đô mua một con ngựa con...
Marc nhún vai và châm một điếu thuốc khác, rồi đỗ xe lại trước một chuồng ngựa kiểu Tudor.
Tôi sẽ ở trong văn phòng. Cửa đầu tiên bên phải,
Marc nói.
Khi nào xong thì anh chị cứ vào nhé.
Bọn tôi sẽ vào ngay,
Shane trả lời. Anh dừng lại.
Sao?
anh hỏi.
Wendy kinh ngạc nhìn anh. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu.
Sau tất cả những chuyện này... sau những gì anh làm... tất cả những gì anh phải nói là, ‘sao’?
Mình chỉ việc mua con ngựa được không? Sao em cứ phải làm mọi chuyện trở nên trầm trọng thế nhỉ?
Cô ngây độn nhìn anh. Có thể nào anh quên đã gửi đơn ly dị cho cô và khóa trái căn hộ không cho cô vào? Hay đơn giản là cô mất trí rồi?
Em muốn anh nói gì?
Shane sốt ruột hỏi.
Cô dừng lại. Cô muốn gì? Tôi muốn mọi thứ bình thường trở lại. Tôi muốn mọi thứ như trước khi tôi đi Rumani. Không tuyệt vời gì, nhưng tốt hơn thế này, cô muốn nói thế.
Em muốn anh giải thích.
Anh nhìn cô thách thức, rồi như một thằng nhóc, quay mông bỏ đi về phía chuồng ngựa. Wendy chạy đuổi theo, bắt kịp anh ngay lối vào.
Lúc này anh không muốn nói chuyện,
anh rít lên.
Không phải trước những người này...
anh nói, chỉ vào cánh cửa văn phòng.
Tại sao không? Sao anh lại quan tâm tới họ?
Anh không nghĩ vậy, Wendy. Mà là họ nghĩ gì về con gái của chúng ta. Sao em phải làm nó xấu hổ? Cuối cùng nó cũng có được can đảm để thử một cái gì đó mới mẻ, một môn thể thao, còn em thì muốn phá hỏng.
Em không có...
Em không biết họ nói bóng gió thế nào ở đây à?
Shane nói vẻ buộc tội.
Ai cũng biết chuyện nhà người khác. Em gặp Cherry và Nina rồi đấy - bọn họ sẽ nói chuyện với Marc - và ngày mai ở trường St. Mary-Alice mọi chuyện sẽ kết thúc. Em có nghĩ mọi chuyện với Magda đã đủ khổ sở rồi không? Con bé có cần bị những đứa trẻ khác bàn tán mẹ nó điên rồ thế nào nữa không...?
Nhưng Shane,
Wendy nói, kinh hoảng nhìn anh.
Em đâu có làm gì. Em chưa bao giờ làm gì tổn hại con gái chúng ta...
Không. Tất cả những gì em làm là xuất hiện ở đây, đột ngột. Ý anh là, thế cũng khó giải thích rồi.
Anh, đồ chó chết.
Wendy dừng lại, rồi quyết định không nói chuyện đó nữa. Giờ mà dính vào thì rất khủng khiếp.
Thế anh định mua con ngựa đó mà không có em bằng cách nào, hả Shane?
cô hỏi.
Thẻ tín dụng.
Vẫn là tiền của em,
cô nói, và ghét mình khi chỉ ra điều đó.
Được thôi,
Shane nói.
Làm tan nát trái tim con gái mình đi. Thế sẽ giúp em lấy lòng con đấy.
Em không bảo là em sẽ không...
Làm gì tùy em. Anh đã cố hết sức rồi. Anh xong rồi,
anh nói, vung tay lên vẻ mỏi mệt. Anh bắt đầu bước vào trong chuồng ngựa tối mờ, tiếng bước chân vang vọng trong không gian rộng.
Wendy ngần ngại rồi bước vội theo anh. Ít nhất chuồng ngựa này có vẻ trống không, không có những con vật kinh sợ có thể nhảy chồm lên và đạp vào ta.
Shane!
cô rít lên.
Quay lại đây.
Shane quay lại.
Cô phải bắt anh nói chuyện với cô, cô nghĩ. Cô không thể để anh thoát khỏi chuyện này.
Em sẽ không mua con ngựa chừng nào chúng ta nói về chuyện gì đang diễn ra.
Môi Shane bĩu lên khinh bỉ.
Được thôi,
anh nói, giận dữ. Anh bước vào một cái chuồng không. Wendy lưỡng lự. Cánh cửa dính đầy rơm vàng. Có lẽ họ có thể làm tình và mọi chuyện sẽ bình thường trở lại. Trước đây việc đó đã thành công rất nhiều lần. Anh đứng giữa chuồng ngựa, tay khoanh trên ngực vẻ tự vệ. Cô bước một bước về phía anh, cảm thấy rơm chọc vào mắt cá chân mình. Anh thực sự rất ngớ ngẩn. Toàn bộ chuyện này thật lố bịch. Nếu anh dừng lại, cô sẽ tha thứ cho anh. Cô đã quen với việc tha thứ cho anh. Sau mười hai năm thực hành thì cô có thể tha thứ dễ dàng, như học cách nói xin lỗi. Xin lỗi và tha thứ, dễ hơn mọi người nghĩ rất nhiều.
Và sau khi đã bình tĩnh trở lại, cô quyết định mạo hiểm. Bằng cái giọng trẻ con ngây thơ mà cô vẫn nói với anh, cô nói vẻ nghịch ngợm,
Mình làm tình đi.
Tuy nhiên, không những không xoa dịu được anh, lời dịu dàng này như tháo dây thả một con quái vật bên trong anh xổng ra ngoài. Anh nhoài tới như thể để đánh cô. Nhưng vào phút cuối, anh dịch sang một bên và chạy tới chỗ bức tường, nện tay vào miếng gỗ.
Em vẫn không hiểu ra, phải không?
anh hét. Và rồi, có lẽ ngượng vì tự dưng lại thể hiện nam tính một cách bất thường như thế này, anh đưa tay lên ôm mặt. Cơ thể anh bắt đầu run bần bật như thể anh đang nức nở, nhưng không có tiếng khóc nào thoát ra cả. Cô bước vài bước lại chỗ anh và đặt tay lên vai anh.
Shane?
cô hỏi. Và rồi giọng nài nỉ hơn:
Shane... anh khóc đấy à?
Không.
Tiếng anh nghèn nghẹt dưới tay. Cô cầm lấy tay anh và cố kéo ra.
Nét mặt anh làm cô hoảng sợ. Mắt anh đỏ ngầu - đầy sự căm ghét, cô nghĩ, ghét cô hoặc chính bản thân, hoặc có lẽ cả hai.
Không tốt,
anh nói.
Hết rồi, cô nghĩ. Hết rồi...
Cái gì không tốt?
cô hỏi.
Chúng ta,
anh nói. Anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra bằng miệng.
Anh không yêu em, Wendy ạ,
anh nói.
Và anh nghĩ anh chưa bao giờ yêu em.
Argggghhhhhh. Cô lùi lại một bước. Argggggh. Có phải cô là người đang gây ra tiếng động đó, hay là cô tưởng tượng ra nhỉ? Toàn bộ cuộc đời cô như tách rời ra khỏi cô. Cô đang đứng trên một mỏm đá. Argggggh. Làm sao có thể có chuyện này?
Anh không thực sự nói điều đó, đúng không?
Em chưa bao giờ cho anh cơ hội để tự quyết định cho mình,
anh nói.
Em lúc nào cũng ở bên anh - ở bên anh từ lúc đầu. Anh không thể vứt bỏ em. Em không bao giờ chịu nhận câu trả lời không. Ban đầu anh nghĩ, cô này chắc điên rồi. Anh đã ngủ với các cô gái khác, và em biết điều đó, vậy mà em chẳng nói gì cả. Và rồi anh bắt đầu nghĩ rằng, có lẽ em thực sự yêu anh. Anh có thể làm gì anh muốn và em luôn ở bên anh chăm sóc cho anh. Anh không bảo rằng anh không thích em. Chúng ta đã rất vui vẻ bên nhau. Nhưng anh chưa bao giờ yêu em. Kiểu tình yêu anh dành cho các cô gái khác...
Các cô gái khác...
Khi chúng ta lấy nhau thì không,
Shane nói vẻ tự vệ.
Anh không ngoại tình. Anh đang nói chuyện trước khi chúng ta lấy nhau.
Vậy sao anh lại lấy em?
cô hỏi.
Tại sao em lại muốn nghe điều đó?
anh hỏi.
Em nghĩ là anh thích nói với em chuyện này ư? Sao em không bỏ đi? Em lúc nào cũng tự hành hạ bản thân khi ở lại với anh. Em nghĩ việc đó sẽ khiến anh kính trọng em à?
Anh nợ em một lời giải thích chết tiệt!
cô hét lên.
Anh lại nện tay vào tường.
Em không tin, Shane. Sao anh lại yếu đuối đến thế?
Em nghĩ là anh thích yếu ớt ư? Em khiến cho anh yếu ớt!
anh gào lên.
Anh chưa bao giờ yêu em. Rất tiếc cho em khi phải nghe điều đó, nhưng đó là sự thật. Anh cứ hy vọng mình sẽ yêu em. Mọi người bảo anh điên - em rất tuyệt vời. Mà em thì lại rất chắn chắn về điều đó. Nhưng vào ngày cưới của chúng ta? Khi chúng ta bước đi giữa hai hàng ghế? Anh biết mình đã phạm sai lầm. Em có bao giờ tự hỏi sao anh không thể nhìn em? Anh là một trong những mục tiêu của em. Anh đã được chinh phục. Và có lẽ anh đã bỏ đi, nhưng rồi em lại có thai ngay. Chuyện đó anh chưa bao giờ được quyền có ý kiến. Em ngừng uống thuốc. Em bảo không phải, rằng đó là một sự cố...
Đúng thế!
Chuyện vớ vẩn, Wendy ạ.
Nếu anh ghét em đến thế, sao anh không bỏ đi?
Bởi vì anh yêu con gái của chúng ta. Em không thấy sao? Anh không tệ hại như em nghĩ đâu, em có biết không? Anh đã cố làm điều đúng đắn. Anh nghĩ ít nhất anh có thể làm một người cha tốt. Và rồi em lại có thai. Và lại có thai. Và lần nào anh cũng nghĩ, càng ngày cô ta càng làm cho mày dính chặt vào bẫy và mày không bao giờ ra đi được nữa...
Đi đi, Shane. Đi ngay bây giờ đi.
Cô chạy nhào đến chỗ anh và đấm vào tay anh mạnh hết mức có thể. Cú đấm làm tay cô đau. Shane tránh xa khỏi cô, cười khẩy.
Em sẽ làm như thế à? Khi không có được mọi chuyện theo ý mình, và thế là em sẽ đánh anh?
Đi đi. Em không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.
Ừ, thế sẽ rất thuận tiện cho em, đúng không?
Shane nói, gật đầu và xoa chỗ cánh tay bị cô đánh - như một đứa con gái, cô nghĩ.
Nhưng anh sẽ không làm thế, Wendy ạ,
anh nói.
Khi ra đi, anh nhận ra thứ quan trọng nhất trong đời anh là bọn trẻ. Và anh sẽ không từ bỏ chúng.
Môi cô căng ra thành một nụ cười hiểm ác.
Anh sẽ không bao giờ có được bọn trẻ. Em đảm bảo như thế. Em sẽ mang bọn trẻ đi với em, và đảm bảo anh sẽ không gặp lại chúng.
Ừ,
anh gật đầu.
Anh cũng nghĩ em sẽ nói thế. Em tài quá mà, em thông minh, thành công, giàu có quá mà. Nhưng bên trong, em chỉ là một đứa trẻ ủy mị thôi. Em không bao giờ hiểu được rằng người khác - anh đây - có thể cảm thấy khác với những gì em muốn. Em không thể khiến người khác yêu mình, Wendy ạ, nhưng em không chịu chấp nhận điều đó. Và vì vậy tất cả những gì em muốn làm là trừng phạt anh. Như những thằng khốn diễn viên Hollywood mà em luôn mồm phàn nàn với anh. Lúc nào em cũng nói phụ nữ thì khác. Sao em không thực hành điều mà em rao giảng ấy? Mười hai năm qua, anh đã làm một ông bố tuyệt vời. Và anh cố là một người chồng tốt. Anh mắc kẹt ở đây. Nhưng đó là một sự dối trá. Em có biết để anh thừa nhận sự thật này thì khó khăn đến mức nào không? Anh không muốn sống cả đời với một phụ nữ mà anh không yêu. Chuyện đó có tồi tệ khủng khiếp không? Anh đã dành các buổi chiều nói chuyện với các phụ nữ - nói chuyện với các bà mẹ - các bà mẹ của bạn bè con cái chúng ta. Và em biết gì không? Nếu tình huống đảo ngược lại, nếu người phụ nữ không yêu chồng mình, tất cả bạn bè cô ta sẽ nói, ‘Cô có quyền đi tìm tình yêu đích thực của mình.’ Sao phụ nữ có quyền còn anh thì không?
Wendy không nói nên lời.
Và anh nói với em một điều này nữa,
Shane tiếp tục.
Anh từ bỏ sự nghiệp của mình để chăm sóc con cái. Em nghĩ là anh bất tài... hay anh lười biếng. Được thôi, anh không tài năng như em. Anh không có được những thứ em có. Anh không có những thứ đòi hỏi phải có. Nhưng anh có những thứ khác. Và em chưa bao giờ thực sự tôn trọng điều đó. Tại sao khi một phụ nữ hy sinh sự nghiệp để chăm sóc con cái thì cô ta là anh hùng. Còn khi đàn ông làm vậy, thì mọi phụ nữ đều nghĩ anh ta bị làm sao đó? Anh ta yếu đuối, hoặc là kẻ thất bại. Đó là điều em thầm nghĩ, phải không, Wendy? Rằng anh là một kẻ thất bại.
Ôi trời ơi, cô nghĩ. Anh nói đúng. Đã có nhiều lần, quá nhiều lần, khi cô khinh miệt nhìn anh, và rồi, cảm thấy rất tệ vì đã cảm thấy như thế, đã cố che giấu đi bằng cách chiều chuộng anh hoặc mua cho anh cái gì đó... Tại thế quái nào mà chuyện này lại xảy ra? Thế giới bị đảo ngược. Không có câu trả lời nào cả ngoại trừ... ngoại trừ, cô nghĩ, với một tia hy vọng nhỏ nhoi, cố tiến tới và làm điều đúng đắn... như một người trưởng thành. Và nghĩ như vậy, cô thấy rằng mình cần phải đặt sự tổn thương và tự ái cá nhân qua một bên. Cô mạnh mẽ hơn anh rất nhiều. Cô đã luôn như thế và sẽ luôn như thế, và cô phải tha thứ cho anh. Anh không thể làm cô tổn thương - anh chưa bao giờ làm được. Cô phải tỏ ra tốt lành. Cô phải...
Shane,
cô nói. Cô nhắm nghiền mắt lại, cảm thấy sự đau đớn dữ dội đột nhiên choán lấy mình khi họ đã hiểu nhầm nhau nhiều đến thế.
Em chưa bao giờ nghĩ anh là kẻ thất bại. Em yêu anh, Shane ạ. Em phải lòng anh. Từ lúc đầu...
Shane lắc đầu.
Không phải, Wendy ạ. Em nghĩ như vậy. Nhưng em không làm được. Làm sao mà một người khỏe mạnh, có lý trí lại có thể thực sự yêu một người không yêu họ?
Cô nhìn anh. Anh mới nhỏ bé làm sao. Và thực sự thảm hại, trong cái áo màu đỏ anh đào và quần jeans trắng đó. Anh sẽ không bao giờ hơn được con người anh ngay lúc này, cô buồn bã nghĩ, nhưng anh phải đi theo con đường riêng của mình. Một ngày nào đó, có thể Shane sẽ hối hận vì hành động của mình; có thể anh nhận ra mình đã phạm sai lầm. Có thể anh sẽ bị trừng phạt, nhưng nếu chuyện đó xảy ra, thì vũ trụ sẽ trừng phạt anh, không phải cô.
Và rồi cô nghĩ:
Mình phải đi thôi.
Cô đã trả tiền cho con ngựa và đi tạm biệt lũ trẻ.
Giờ con có Prince rồi, con nghĩ sẽ chẳng cần bất cứ ai nữa,
Magda hồ hởi nói. Wendy gật đầu. Cô hiểu. Giờ Magda sẽ phải trải qua nhiều chuyện, những chuyện mà con ngựa có thể giúp con bé nhiều hơn là mẹ đẻ của nó. Mình đã bị một con ngựa thế chỗ, Wendy buồn bã nghĩ.
Cô về à, cô Healy?
Gwyneth rụt rè hỏi.
Tôi phải quay về,
Wendy nói.
Sáng nay chúng tôi được đề cử sáu giải Oscar và tôi phải lên truyền hình.
Đó là một lời nói dối vô nghĩa và thảm hại, cô nghĩ. Nhưng cô phải giữ gìn lòng tự tôn của mình, ít nhất là trước mặt gia đình.
Tuyệt quá,
Gwyneth nói, mắt mở to ngưỡng mộ.
Được đề cử sáu giải Oscar chắc phải khó lắm.
Wendy nhún vai.
Thực ra cũng không có gì lớn,
cô nói. Cô hít một hơi.
Đó là việc tôi làm.
Và giờ, ngồi sau xe, quay lại phi trường bay về New York, cô lại nghĩ, một cách mệt mỏi, Đó là việc mình làm. Điện thoại của cô đổ chuông và cô tự động trả lời.
Alô?
cô đờ đẫn nói.
Wendy!
Victor Matrick hồ hởi kêu lên.
Ngay lập tức Wendy trở lại bình thường.
Vâng, chào ông Victor. Ông khỏe không?
Cô thế nào?
ông hỏi.
Chắc cô phấn khởi lắm. Tôi cũng thế. Cô làm giỏi lắm, được đề cử Oscar rồi. Giờ chúng ta chỉ cần được thắng một hoặc hai giải.
Chúng ta rất có khả năng mà, Victor. Tôi sẽ bố trí vài buổi chiếu đặc biệt cho các thành viên của Hàn lâm viện.
Nếu có thể giúp được gì thì cho tôi biết nhé. Và hôm nay trên tờ Post có một bài hay lắm,
ông ta nói thêm.
Bài gì cơ? Cô nghĩ. Nhưng cô cho là chẳng quan trọng, miễn là Victor hài lòng.
Tôi hy vọng chiều này cô sẽ nghỉ và ăn mừng một chút,
Victor nói.
Có kế hoạch gì đặc biệt không?
Không hẳn,
cô nói.
Tôi vừa ở Palm Beach, với gia đình. Tôi vừa mua cho con gái một con ngựa.
Tốt lắm,
Victor nói.
Không có gì tốt cho các bé gái bằng ngựa, tôi luôn nói vậy. Nó dạy cho chúng biết thế nào là trách nhiệm. Nhưng tôi không cần phải nói với cô điều đó, nhỉ? Và chúc mừng cô lần nữa, cho tôi gửi lời hỏi thăm gia đình cô. Không có gì bằng lúc được ở với gia đình. Chúng ta đều cần có khoảng thời gian như thế nhiều hơn nữa. Hãy tận hưởng nhé.
Cám ơn ông, Victor,
cô nói.
Chiếc Citation đợi cô ở sân bay. Xe chạy qua một hàng rào rồi lên đường tarmac, và tiếp viên hàng không bước tới cầm lấy hành lý của cô.
Chuyến đi nhanh quá,
anh ta nhận xét.
Vâng,
cô nói.
Tôi phải lo vài chuyện. Nó diễn ra suôn sẻ hơn tôi nghĩ.
Cô lên máy bay, thả mình xuống một cái ghế da màu be mềm mại.
Cô muốn dùng gì không?
tiếp viên hỏi.
Trứng cá và champagne nhé?
anh ta nháy mắt hỏi.
Là loại Dom Perignon. Victor Matrick đặc biệt đặt riêng cho cô đấy.
Sao lại không? Cô nghĩ. Và rồi: Vậy là Victor biết cô đã lấy máy bay. Cũng hợp lý, cô nghĩ. Victor biết mọi chuyện...
Phía trước cô có một giá để đầy báo và tạp chí. Cô rút tờ New York Post ra -
50 Phụ nữ Quyền lực nhất!
nó giật tít.
Cô mở ra. Bên trong là ảnh chụp cô trong bữa tiệc trình chiếu một bộ phim. Đêm đó cô có trang điểm, và đeo kính sát tròng, tóc búi cao. Trông cô cũng không tệ lắm, cô nghĩ, nhưng thực ra thì ai thèm quan tâm chứ?
Bên dưới là đoạn:
Wendy Healy, 43 tuổi, Chủ tịch, Parador Pictures. Khi Comstock Dibble bị đá ra khỏi vị trí Chủ tịch, chỉ có duy nhất một phụ nữ cho công việc này - Wendy Healy thông minh xinh đẹp đeo kính cận. Cô đã đưa Parador đi lên, và kiếm cho công ty hai trăm triệu đô.
Ồ, cô nghĩ. Cô gấp tờ báo lại và đặt xuống cạnh mình. Phi công khởi động động cơ, và chiếc máy bay bắt đầu chạy. Cô nghĩ lẽ ra khi được nhắc tới thì mình phải thấy vui sướng, nhưng cô lại không cảm thấy gì cả. Chiếc máy bay tăng tốc trên đường bay. Cô nhìn cảnh tượng mờ ảo bên ngoài cửa sổ, nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ cảm thấy gì nữa.