Chương 12-1


Số từ: 8422
Dịch giả: Nguyễn Hạnh Quyên
NXB Văn Học
Hôm nay, Nico O’Neilly nghĩ khi nhìn ra từ cửa sổ nhà mình, là một ngày hoàn hảo để cai trị thế giới.
Lúc này là bảy giờ ba mươi sáng thứ Năm, và cô đang chậm rãi bóc quả trứng luộc lòng đào, muốn nhớ chính xác ngày hôm này như thế nào, đặc biệt sáng nay cô cảm thấy ra sao - buổi sáng cô đi gặp Victor Matrick để cho ông ta biết tin về Mike Harness. Một tin cực kỳ thú vị, cô tin chắc như vậy, sẽ hạ gục Mike. Một lần và mãi mãi.
Cô lật quả trứng, bóc gọn ghẽ từng miếng vỏ một. Đó chính là việc cô định làm với đầu của Mike. Nó sẽ là một cú hạ gục nhanh gọn, và hy vọng rằng, Mike chỉ cảm thấy đau trong một vài giây. Một... hai, cô nghĩ, chấm đầu quả trứng đã bóc vỏ vào muối. Cô cầm một mẩu bánh mì nướng lên, dài đúng nửa inch, và chấm vào lòng đỏ trứng. Cô nhai thật kỹ. Như thường lệ, cả trứng (luộc bốn phút rưỡi) và bánh mì nướng đều tuyệt hảo, do chính tay cô chuẩn bị. Sáng nào Nico cũng ăn cùng một thứ - trứng luộc lòng đào, nửa lát bánh mì nướng, và một tách trà Anh với đường và chanh - và bởi vì những thứ này phải được chuẩn bị một cách chính xác (nước pha trà chẳng hạn, phải để sôi trong ba mươi giây), cô luôn tự mình làm bữa sáng. Trong đời có những thứ mà tự ta làm thì dễ dàng hơn nhiều.
Cô lại nhìn ra cánh cửa sổ Pháp xuống khu vườn nhỏ ở sau nhà. Mùa xuân đã thực sự đến rồi - cây anh đào đã sum suê cành lá; trong vài ngày nữa, hoa sẽ nở. Và vài tuần nữa thôi, họ sẽ mở cửa căn nhà ở East Hampton, và nó sẽ hệt như trên thiên đường. Họ ở tại căn nhà này vào tháng Năm, Sáu, và Bảy, tháng Tám thì quay về, nhưng tháng đẹp nhất là tháng Năm, khi không khí biển ấm áp và dễ chịu, còn cỏ thì xanh mượt rập rờn. Cô luôn tự nhủ rằng mình sẽ làm vườn vậy mà chả bao giờ làm được, nhưng có lẽ năm nay cô sẽ trồng hoa hay gì đó...

Em đọc cái này chưa?
Seymour hỏi, bước vào phòng ăn trên tay cầm tờ New York Times. Seymour ăn mặc như sinh viên - quần jeans và giày thể thao loại đắt tiền, tóc dài vén ra sau tai. Mắt anh sáng lên vẻ lanh lợi và Nico mỉm cười, nghĩ rằng khi đẻ ra mắt Seymour đã như thế này và làm mọi người trong phòng sinh phát hoảng.

Gì thế anh yêu?
cô hỏi.

Câu chuyện ở bộ phận Metro. Về Trent Couler. Nhà thiết kế thời trang vừa bị phá sản. Anh hy vọng Victory có đọc chuyện này,
anh nói, bước lại gần cô.

Tại sao?
Nico hỏi, nhấp một ngụm trà.

Nó sẽ khiến cô ấy cảm thấy dễ chịu khi chấp nhận hợp đồng đó. Cô ấy sẽ được an toàn,
Seymour nói.

Em không chắc là Victory muốn được an toàn,
Nico nói.

Ai cũng muốn được an toàn cả,
Seymour nói.
Giờ thì cô ấy có thể nghỉ hưu.

Nico mỉm cười và cắn một miếng trứng. Quan điểm của Seymour đúng là kiểu của đàn ông, cô nghĩ. Thật là châm biếm, nhưng khi ta tìm hiểu kỹ, hầu hết đàn ông thành công đều làm việc chỉ vì một điều duy nhất - được nghỉ hưu - và càng sớm càng tốt. Trong khi phụ nữ thì hoàn toàn ngược lại. Cô chưa bao giờ nghe thấy một phụ nữ bảo cô ta làm việc để có thể nghỉ hưu trên một hoang đảo hay sống trên một cái thuyền. Có lẽ, cô nghĩ, bởi vì hầu hết phụ nữ không nghĩ rằng họ xứng đáng được ăn không ngồi rồi.

Có khi anh sẽ mời Victory đi ăn trưa,
Seymour nói, ra khỏi phòng.
Nico gật đầu, nhìn theo anh. Có lẽ Victory sẽ bận rộn không có thời gian đi ăn trưa với Seymour, nhưng cũng không quan trọng. Thảo nào Seymour không tài nào hiểu được, cô nghĩ. Nhờ cô, Seymour, ở một nghĩa nào đó, được nghỉ hưu, và nhiệm vụ duy nhất phải làm là dạy một lớp ở trường Columbia.
Nhưng anh bố trí thời gian rảnh rỗi rất hợp lý, cô tự chấn chỉnh suy nghĩ của mình. Cô sẽ không bao giờ có khả năng làm mình bận rộn được như Seymour. Và cô lại cảm thấy tội lỗi.
Sao cậu có thể cắm sừng Seymour được nhỉ?
Victory đã hỏi cô.

Tớ không phải là người lạnh lùng như mọi người nghĩ,
Nico nói.
Tớ có ham muốn. Và chẳng lẽ tớ phải đè nén những ham muốn đó suốt cả cuộc đời?

Victory tỏ ra rất nghiêm khắc, Nico nghĩ.
Cậu mạo hiểm hủy hoại đời mình để được một ít tình dục à? Đó là điều mà đàn ông luôn làm,
Victory nói. Cô xấu hổ, nhưng những người chưa bao giờ kết hôn vẫn luôn quá lý tưởng về chuyện đó. Trong khi nếu bạn lấy chồng rồi thì bạn sẽ hiểu việc đó không phải là hoàn hảo, và rằng dù không hoàn hảo, bạn vẫn phải duy trì nó.
Tớ yêu Seymour. Tớ sẽ không bao giờ bỏ anh ấy,
Nico phản kháng.
Nhưng bọn tớ không có được tình dục tử tế từ...


Tớ biết,
Victory nói.
Nhưng sao lại như thế?


Tự nhiên thế thôi,
Nico nói.
Ta trở nên bận rộn. Ta mệt mỏi. Và rồi ta quen với chuyện không làm việc đó nữa. Như thế dễ chịu. Có những thứ khác quan trọng hơn...


Nhưng sao lại làm việc đó? Với Kirby?
Victory hỏi. Cô đặt tay mình lên cánh tay Nico. Họ đang bước đi trên phố West Broadway, tới thăm Wendy tại nhà mới của cô - một phòng suite tại khách sạn Mercer. Thật là một thảm họa - tình huống của cô trở thành chuyện nhỏ nhặt khi so sánh với Wendy.
Chẳng lẽ tớ phải sống suốt đời mà không được một lần làm tình sảng khoái?
Nico hỏi. Cô không thể giải thích việc Kirby đã khiến cô cảm thấy thế nào, hay làm cô cảm thấy ngay từ lúc đầu. Cô chưa hề được làm tình như thế. Nó như thể là khám phá ra một trò chơi mới - hay đúng hơn, cuối cùng hiểu được việc mà mọi người vẫn luôn bàn tán liên tục. Nó khiến cô cảm thấy mình giống những người khác khi được làm tình như vậy.

Vài người nói rằng hôn nhân kết thúc khi ta ngừng làm tình,
Victory nói.

Một vài người luôn phán xét các mối quan hệ của người khác. Và vài người không hiểu chuyện gì có thể xảy ra khi ta đã kết hôn mười bốn năm. Và Seymour không biết...


Cậu đâu có biết chắc được việc đó,
Victory nói.
Có khi anh ấy biết nhưng không quan tâm. Có khi cậu đúng, anh ấy chả biết gì cả. Nhưng mà chuyện đó không quan trọng. Dù anh ấy có biết hay không. Tớ thực sự nghĩ là,
Victory nghiêm nghị nói,
nếu tiếp tục ngoại tình, cậu nên nói với anh ấy. Ít nhất như thế Seymour cũng có quyền lựa chọn. Đó chính là thứ bất công trong chuyện này - cậu không cho người khác có quyền lựa chọn. Dĩ nhiên là đàn ông lúc nào cũng làm thế, nhưng chúng ta phải tốt hơn đàn ông. Chuyện này có gì đó không được danh giá cho lắm...


Tớ biết... tớ biết,
Nico tán thành.
Nó làm tớ sợ. Nhưng tớ không thể...


Làm vài việc để khám phá ra một số khía cạnh trong bản thân mình thì không sao cả. Chúng ta phải phạm sai lầm. Nhưng tớ thực lòng nghĩ bây giờ cậu nên dừng lại, trước khi hủy hoại gia đình mình,
Victory bướng bỉnh nói.

Dù bọn tớ có ly hôn, tớ biết tất cả bọn tớ sẽ ổn,
Nico nói, bướng bỉnh không kém.

Nhưng để làm gì?
Victory kêu lên.
Đàn ông như Seymour không có nhiều đâu. Tớ biết thỉnh thoảng anh ấy thô bạo, nhưng anh ấy chân thật. Seymour có cá tính. Và ngày nay thì hầu hết đàn ông không được như vậy. Nhìn Shane mà xem. Có chút cá tính nào đâu, ngay từ lúc đầu.
Cô dừng lại, nhìn thẳng trước mặt.
Cậu không bao giờ có thể thành công trong hôn nhân với một người đàn ông không có cá tính. Sẽ luôn kết thúc trong thảm họa,
cô nói.
Nhưng cậu đã chọn lựa một cách khôn ngoan ngay từ đầu. Cuộc hôn nhân của cậu thành công. Cậu không muốn để một thứ... chết tiệt,
Victory nói, nhăn mặt khi dùng một từ nghĩa xấu,
phá hoại thứ mà cậu đã làm rất thành công...

Nico thở dài và ăn nốt miếng trứng ở trong vỏ. Dĩ nhiên là Victory nói đúng, và có lẽ cô kể với bạn vụ ngoại tình này là để Victory thuyết phục cô thôi đi. Cô biết việc này là sai trái và cô phải dừng lại, nhưng không dễ dàng gì mà thuyết phục bản thân làm việc đó.
Cô cầm đĩa và tách lên mang vào bếp, rửa chỗ bị dính lòng đỏ trứng dưới làn nước nóng. Khi cái đĩa sạch bong, cô đặt lên giá, sắp xếp lại bát đĩa thật gọn gàng. Căn bếp khá lớn, và thường ngăn nắp, nhưng khi nhìn quanh cô phát hiện ra một sợi chỉ dài kẹt trên nắp một lò nướng, có lẽ là từ khăn lau bát đĩa của người giúp việc. Trong một giây cô đã nghĩ sẽ mặc kệ nó đây - chỉ là một sợi chỉ nhỏ! - nhưng cô biết nếu mặc kệ, cô sẽ nghĩ đến cái sợi chỉ chết tiệt đó trong hai tiếng nữa. Sợi chỉ sẽ trở thành thứ quan trọng. Nó sẽ trở nên ngang bằng với những thứ cô phải xử lý. Sợi chỉ... và Mike Harness. Nghĩ ngợi kiểu này thì không lành mạnh lắm. Việc bị một sợi chỉ ám ảnh, nhưng cô không thể ngăn bản thân mình được. Cô túm lấy sợi chỉ và ném vào thùng rác, và khi sợi chỉ rơi xuống chỗ khăn giấy bị bẩn, ngay lập tức cô thấy dễ chịu hơn. Victory đã nói rất đúng, cô nghĩ. Cô là loại dở hơi, và cô đã rất may mắn khi có được Seymour, anh chịu đựng được cô. Anh chưa một lần phàn nàn. Nếu anh ở cùng cô trong bếp vào lúc đó, và chứng kiến cô vật lộn với sợi chỉ, anh sẽ chỉ bật cười. Và không phải theo kiểu xấu tính. Vì lý do gì đó, cô và Seymour thực sự, thực sự quý mến nhau và đã luôn như vậy, trong một thời gian dài, và chẳng phải chuyện đó thì quan trọng hơn ham muốn tình dục ư?
Dĩ nhiên là thế rồi. Và khi nghĩ được cho thông chuyện đó, cô lên tầng tạm biệt con gái.
Phòng Katrina là ốc đảo riêng của nó và có cả phòng tắm riêng - một sự xa xỉ mà không đứa trẻ nào có thể tưởng tượng ra khi Nico còn nhỏ. Thật buồn cười cái thời những năm sáu mươi bảy mươi khi họ lớn lên và cả gia đình năm người chung nhau một cái phòng tắm. Cô còn không có phòng riêng. Cô ở chung phòng với đứa em gái nhỏ hơn cô hai tuổi. Và em gái cô đã sung sướng ghê gớm khi cô đi học đại học để nó cuối cùng được có căn phòng cho riêng mình. Họ yêu quý nhau, cô nghĩ vậy, nhưng khi còn nhỏ thì cãi nhau liên tục. Dĩ nhiên tất cả những người cô biết bằng tuổi cô đều có tuổi thơ không lấy gì làm đẹp đẽ lắm - cha uống rượu quá nhiều, mẹ mệt mỏi, anh chị em không hạnh phúc. Chuyện cha đi làm về đánh đập con cái bằng thắt lưng là bình thường. Hồi đó trẻ con không được tôn thờ, chắc chắn là không phải giống như bây giờ, và cuối tuần phải làm rất nhiều việc lặt vặt. Cô phải cắt cỏ và phát báo. Và khi lớn hơn, cô là bé gái đầu tiên trong khu đi làm, và cô quyết định nên đi trông trẻ. Tuổi thơ như vậy cũng không có gì nghiệt ngã lắm, vậy mà gần như ông bố bà mẹ nào bằng tuổi cô đều không muốn lặp lại nó, muốn con mình được hưởng thứ tốt đẹp hơn: cảm thấy được yêu thương hơn và được mong muốn hơn và có giá trị hơn. Khi hồi tưởng về tuổi thơ, thứ mà cô nhớ nhất là hàng loạt những than phiền không ngớt của bố mẹ về con cái, rằng chúng hư hỏng thế nào, và sao chúng chẳng bao giờ làm được việc gì. Kết quả là những người lớn không có lòng tự tôn - như em gái cô, sống ở một thành phố nhỏ và làm bồi bàn tại một cửa hiệu bánh pizza (và đã lấy đời chồng thứ ba - thợ sơn nhà) hoặc những người lớn thành đạt quá mức, như cô đây. Cương quyết né tránh sự bất hạnh bằng cách thành đạt. Có lẽ đó không phải là giải pháp tuyệt hảo, đặc biệt khi không đạt được sự thành công. Nhưng nếu ta làm việc đủ chăm chỉ, thì thường đến một lúc nào đó trong đời ta nhận ra rằng không có cái gọi là giải pháp hoàn hảo. Và rằng điều quan trọng nhất là làm thứ gì đó có ích với thời gian của mình, thứ mà hy vọng làm ta thích thú.
Nhưng khi bước đi trên hành lang tới phòng Katrina, đột nhiên cô thấy sợ hãi. Nếu cô nhận vị trí của Mike và nó không có nghĩa gì thì sao?
Nếu không có việc gì có ý nghĩa thì sao?
Và đó là một việc bí ẩn, đúng không nhỉ? Nó thực sự không có ý nghĩa gì. Nó không phải là thứ quan trọng tối thượng, ở khía cạnh đem lại hạnh phúc, việc cô có giành được vị trí của Mike hay không. Nó sẽ khiến cô hạnh phúc trong một phút. Và rồi, sao lại làm nó? Sao lại phải dính vào bao rắc rối? Cô không phải làm thế. Nhưng dù vậy cô biết mình sẽ làm. Và một khi cô có được vị trí đó, cô sẽ làm việc như trâu để có thành quả tốt. Cô gõ cửa và bước vào phòng con gái.
Katrina mặc đồng phục học sinh, đang đọc truyện tranh Nhật trên máy tính.
Chào mẹ,
nó nói, không nhìn lên khỏi cuốn truyện.
Mẹ đi ạ?


Đi ngay đây,
Nico nói. Cô muốn nói gì đó với con gái, thứ gì đó khích lệ hoặc có ý nghĩa, nhưng nói gì đây?
Cô liếc nhìn màn hình máy tính. Katrina và bạn bè nó bị ám ảnh bởi truyện tranh Nhật, và nhìn các nhân vật nữ được phóng đại lên. Đột nhiên cô nhận ra rằng người Nhật đã thay đổi ít nhiều trong quan niệm của họ về phụ nữ, có thể tóm tắt lại thành một ám ảnh về sự chuyển hóa phụ nữ thành một sinh vật quy phục về mặt tình dục. Người phụ nữ lý tưởng hoặc là geisha hoặc, như trong truyện tranh, là búp bê, mà vẻ bề ngoài là thứ quan trọng nhất. Nico ghét cái thông điệp đó, ấy vậy mà một phần trong cô lại hiểu sự hấp dẫn của nó. Trốn đằng sau vẻ bề ngoài thì dễ dàng hơn rất nhiều, và với một bé gái thì lựa chọn đó thật hoàn hảo.

Con biết là có cách để làm tốt hơn đấy,
Nico nói, đứng sau lưng con gái.
Katrina nhìn lên.
Chỉ là truyện tranh thôi mà mẹ. Nó chẳng có nghĩa gì cả.

Lại từ đó: ý nghĩa.
Nhưng nó thực sự có ý nghĩa gì đó,
cô nói. Rồi cô tự hỏi tại sao, dù phụ nữ có tiến xa được đến mức nào, khi liên quan đến thế hệ sau thì ta có cảm giác như phụ nữ chẳng tiến triển được chút nào. Nhìn vào trang truyện tranh một lần nữa, cô nhận ra con gái mình vẫn đang phải vật lộn với cùng những vấn đề mà cô đã vật lộn về đàn ông, gia đình, và công việc. Và khi con gái cô bằng tuổi cô bây giờ, liệu phụ nữ có tiến xa hơn được không? Hay là họ lại thoái lui, sống trong một thế giới nơi con người quay lại thời điểm khăng khăng rằng vị trí của phụ nữ là ở trong nhà?
Cảm thấy mẹ không bằng lòng, Katrina tắt máy tính.
Hôm nay mẹ làm gì ạ? Có gì đặc biệt không?
nó vừa nói vừa đứng dậy thu dọn đồ của mình.

Hôm nay mẹ sẽ làm một người mất việc,
Nico nói.
Katrina nhăn nhó nhìn cô.
Ồ, mẹ ơi. Thế có hay không?
nó hỏi.
Làm sao cô giải thích được đây? Nico nghĩ. Nhưng cô phải thử. Cô đã luôn tin rằng việc không che giấu những thực tế trong công việc của mình với Katrina là rất quan trọng, biết rằng việc cô làm một ngày nào đó sẽ giúp ích được cho Katrina.
Nó không hay ho gì, nhưng cần thiết,
cô vừa nói vừa vuốt thẳng ga giường Katrina.
Ông này đã không làm gì để cải thiện bộ phận xuất bản, mà lợi nhuận lại còn kém.
Con bé có hiểu được không nhỉ? Nico tự hỏi, nhìn con gái mình.
Và ông ta là một kẻ sô vanh. Vì thế nếu mẹ không sa thải ông ta, có khi ông ta sẽ sa thải mẹ. Khi liên quan đến chuyện làm ăn, thì không phải lúc nào cũng tử tế được con ạ. Có một số thứ mà khi làm người lớn, con buộc phải chấp nhận để được thành công. Và ai kinh doanh cũng hiểu điều đó. Họ đều chơi một trò chơi. Con cố làm gì đó công bằng...
cô yếu ớt ngừng lời. Katrina nhìn cô với vẻ chán nản - chắc là nó đang nghĩ tới chuyện khác.

Được rồi mẹ,
Katrina nói, không hoàn toàn bị thuyết phục.

Con thấy không,
Nico cố thêm lần nữa.
Không ai biết mình sẽ cư xử như thế nào cho đến khi ta đối mặt với thử thách. Đó là một trong những thứ tuyệt vời ở đời - đặt bản thân vào vị trí đối mặt với những thử thách mới và không sợ hãi khi phải làm vậy. Đó chính là thứ khiến cuộc sống thú vị và biến con thành người tốt hơn.
Và đó là bài học ngày hôm nay của con, Nico nghĩ.
Nghe có hiểu gì không con?
cô hỏi.

Chắc vậy.
Katrina nhún vai. Nó cầm cái túi xách bằng da màu hồng có trang trí hình con mèo con lên.
Chúc mẹ may mắn,
Kat nói, ôm cô thật chặt. Khi Kat ra khỏi phòng, Nico nhận ra không phải cô đang cố thuyết phục con gái mình, mà là thuyết phục chính cô.

Kirby gọi cho cô khi cô đang bước vào văn phòng.

Xin chào, quý bà xinh đẹp,
anh nói, câu chào đúng kiểu của anh vẫn làm Nico cau mặt. Lẽ ra anh không nên gọi cho cô, nhưng quá muộn rồi. Cô đã cho phép việc đó, và dần dần họ gần như ngày nào cũng nói chuyện với nhau ít nhất một lần, và có khi là hai, ba, thậm chí là bốn lần một ngày - sự thực là, cô dính líu đến Kirby nhiều hơn cô tự công nhận, dù với cả Victory.
Giờ em không nói chuyện được,
cô nói vào điện thoại. Một trợ lý của cô nhìn lên và gật đầu. Giờ đã được vài tháng, chắc hẳn họ đang tự hỏi cô nói chuyện với ai. Cô phải dừng lại ngay...

Thế anh có gặp lại em sau không?
Kirby hỏi.

Không được. Em có một ngày rất quan trọng đang đợi mình.
Cô vào văn phòng và khép hờ cửa lại, để nó mở ra một chút để không gây nghi ngờ. Không một ai trong văn phòng tin tưởng những cánh cửa đóng kín - có gì đó ở một cánh cửa bị đóng kín dẫn đến nghi ngờ không biết có chuyện gì đang diễn ra sau đó. Và kể từ khi cái bài báo trên tờ Post nói về khả năng cô sẽ thay thế vị trí của Mike Harness, cô phải đặc biệt thận trọng. Sáng thứ Hai sau hôm bài báo được đăng, Mike đã gửi cho cô một email, mà ông ta đồng thời gửi cho các giám đốc khác, viết rằng,
Rất vui khi được biết cô sẽ thay thế vị trí của tôi.
Mà cô trả lời rất khôn khéo,
Cứ ước thế đi!
ý bảo rằng cô nghĩ đó là trò đùa, và ông ta cũng nên nghĩ vậy.

Nhưng em đang nghĩ về việc đó, phải không?
Kirby hỏi.

Cái gì cơ?
cô hỏi, biết đích xác anh đang ngụ ý gì.

Sex,
anh nói. Một tháng trước, từ này phát ra từ miệng anh sẽ ngay lập tức làm cô bị kích thích, nhưng giờ cô chỉ thấy khó chịu. Cô bị làm sao thế nhỉ? Có thể nào giờ đây không còn gì có thể làm cô thỏa mãn nữa?

Em sẽ gọi lại cho anh sau,
cô nói quả quyết và gác máy.
Cô ngồi xuống trước máy tính. Tám giờ sáng, một tiếng nữa cô gặp Victor Matrick. Cô kiểm tra email, đầy các thư trả lời từ các bộ phận khác (ai cũng gửi cc cho người khác về đủ các loại vấn đề nhỏ nhặt này để chứng tỏ họ quan tâm đến mọi chuyện và rằng không ai bị loại ra khỏi vòng chơi cả - và vì thế không thể đổ tội hay bắt ai nhận trách nhiệm khi có việc gì sai trái xảy ra), cùng với các tranh, bài báo và kế hoạch xuất bản của tạp chí. Cô bảo trợ lý in ra cho mình hai bài báo, rồi gọi cho Richard, giám đốc nghệ thuật, để yêu cầu ông sửa lại một tranh vẽ. Ông ta làm ầm lên, đi xuống văn phòng cô để tranh cãi. Cô cho ông ta hai phút trình bày, rồi lạnh lùng nhắc lại những phản đối của mình và bảo ông ta sửa, yêu cầu có bản vẽ mới trước giờ ăn trưa. Ông ta sầm sầm bỏ đi, còn cô lắc đầu khó chịu. Richard được coi là người giỏi nhất trong nghề này. Nhưng ông ta nhạy cảm quá mức và luôn coi mọi lời phê bình là nhằm vào bản thân mình, và khăng khăng giữ nguyên ý mình cứ như thể ông ta vừa mới vẽ Nhà nguyện Sistine vậy. Nico biết sau lưng cô, ông ta gọi cô là Nico Quỷ cái, và cô đã nghĩ đến chuyện cho ông ta nghỉ vài lần rồi. Hồi xưa cô đã làm như thế - sa thải những nhân viên nói xấu cô - nghĩ rằng nếu lời nói xấu mà đến tai cô thì phải thuộc dạng quá đáng quá thể. Và nếu họ khó chịu đến thế khi làm việc với cô, thì chắc chắn là họ sẽ sung sướng hơn nhiều nếu được làm ở chỗ khác.
Cô cầm một bài báo lên và bắt đầu đọc, nhưng rồi được một vài giây lại bỏ xuống. Cô không tập trung được. Cô đứng dậy và bước lại cửa sổ, phóng tầm mắt ra ngoài, nhìn xuống Công viên Trung tâm. Văn phòng của Mike, ở trên phòng cô hai tầng và ở mặt trước tòa nhà, nhìn được toàn bộ Công viên Trung tâm, văn phòng của Wendy cũng vậy. Các tổng biên tập xét về chức danh thì không cao bằng chủ tịch một bộ phận, và việc Victor Matrick cân nhắc thay thế Mike bằng cô là khá bất bình thường. Thông thường, tổng biên tập không thể leo cao hơn nữa. Một khi ta trở thành tổng biên tập, ta chỉ có thể di chuyển ngang, trở thành tổng biên tập của tạp chí khác. Nhưng cô không quan tâm đến tiền lệ. Nếu ai đó nói rằng việc đó không thể làm được, thì việc đó chứng tỏ là đáng để làm thử. Và cô thông minh, cô nghĩ. Tại sao lại cho phép bản thân héo mòn trong một công việc không thể thăng tiến được nữa?
Nghe mình nói kìa! Cô vừa nghĩ vừa mỉm cười. Công việc không thể thăng tiến được nữa. Nực cười. Cô đã có được một công việc mà mọi người sẵn sàng chết để có được nó. Phụ nữ lúc nào cũng bảo nhau rằng hãy hạnh phúc với những gì mình có, và rằng những thứ nhỏ nhặt có ý nghĩa quan trọng nhất. Và cô hạnh phúc và biết đánh giá giá trị của mọi thứ, nhưng thế không có nghĩa rằng những thứ to lớn là không quan trọng. Thế không có nghĩa là những thứ to lớn ở thế giới ngoài kia không đáng để theo đuổi. Sự phấn khích, động cơ, thành công - đó là những thứ cũng kích thích một phụ nữ. Chúng tạo cho cô sự trang trọng - trọng lượng trên thế giới. Làm sao một phụ nữ có thể thực sự thỏa mãn nếu cô ta không biết rằng mình được sống bằng toàn bộ năng lực của mình, hay ít nhất là cũng cố hết sức mình?
Cô quay lại nhìn đồng hồ trên bàn. Ba mươi phút nữa thì gặp Victor. Cô bước tới cửa và thò đầu ra ngoài.
Vài phút nữa tôi sẽ bận,
cô nói với trợ lý.
Mọi người nhận điện thoại giúp tôi được không?


Vâng,
họ đồng loạt nói. Họ là những cô gái tử tế, dễ thương, và chăm chỉ. Cứ một tháng một lần Nico mời họ đi ăn trưa. Khi cô thăng chức, họ cũng thăng chức theo. Cô sẽ mang họ theo cùng với mình...
Và giờ cô đóng cửa lại. Cô cần phải nghĩ. Cô ngồi xuống chiếc ghế bành bọc da cừu non - ý tưởng của Victory, cô nhớ. Mấy năm trướcVictory đã giúp cô trang trí văn phòng, và thậm chí cô ấy còn đích thân tìm nơi đóng đồ nội thất, bàn, và hai cái ghế bành. Và giờ cô lại phải cám ơn Victory lần nữa, vì đã báo cho cô thông tin quan trọng từ Glynnis Rourke. Mọi việc vận hành như thế. Mấy năm trước cô đã giúp Victory, cho bạn vay tiền để làm ăn. Và giờ Victory giúp lại cô, bằng việc sắp xếp những cuộc gặp bí mật với Glynnis, diễn ra tại showroom của Victory...
Nhưng thế có đúng đắn không nhỉ? Cô băn khoăn. Chuyện cô sắp làm đây có gì đó thật tay mơ và nhỏ mọn. Nhưng có lẽ chỉ là do lương tâm của cô thôi. Gần đây, báo chí đăng đầy tin về một chính trị gia sẽ không được vào nội các chính phủ vì cái mà thoạt đầu mọi người nghĩ chỉ là
vấn đề vú em
, thì sau đó lại hóa ra thành một vụ ngoại tình với một luật sư cao cấp tại một hãng luật. Tại sao người phụ nữ này - tên cô ta là Marianna - lại ngoại tình với Sam, tay chính trị gia, là điều Nico không hiểu nổi. Sam vừa già, vừa hói, vừa nghiện rượu. Nhưng Marianna, ngoài năm mươi, là mẫu hình phụ nữ
quyền lực
cũ - người phụ nữ trở nên thành công vì bà ta thích là người phụ nữ duy nhất ở trong căn phòng đầy đàn ông quyền lực. Bà là người phụ nữ không tin, hay thích, những phụ nữ khác; người vẫn tin rằng cách duy nhất để một phụ nữ có thể trở nên thành công là làm một con quỷ cái. Nhưng những phụ nữ như Wendy, Victory và chính cô, Nico nghĩ, là mẫu hình phụ nữ quyền lực mới. Họ không phải quỷ cái, và họ không có cái ý tưởng cũ rích rằng ở bên đàn ông quyền lực khiến mình trở nên quan trọng. Họ muốn phụ nữ ngự trị thế giới, không phải đàn ông.
Nico lơ đãng xoa xoa mẩu da cừu giữa ngón trỏ và ngón cái. Có hai lý do chính để có được thành công trong cuộc đời: có được sự can đảm để tin tưởng một cách mãnh liệt, và có khả năng quyết tâm. Niềm tin mãnh liệt của cô là phụ nữ nên thành công tuyệt đỉnh, và cô quyết tâm làm điều đó. Nhưng phần khó khăn là ta sẽ thực hiện thế nào. Và là một người can đảm, cô phải hỏi bản thân, thêm một lần nữa, cô có làm việc này đúng cách không.
Chiến thuật khá đơn giản, và Victory đã thả bản kế hoạch lên đùi cô vào buổi chiều Seymour giành giải Giống chó Tốt nhất trong hội đua chó Westminster. Khi Seymour đi lại trong chiếc áo khoác nhung màu xanh đậm và con Tunie chạy nhảy bên cạnh, Nico đã nhận được tin nhắn từ Victory:
Thông tin quan trọng: công việc. Bí mật tuyệt đối. Liên lạc ngay lập tức.
Sau khi Seymour thu thập ruy băng và cô chúc mừng anh, cô lẻn vội vào phòng vệ sinh gọi cho Victory. Nói một cách vắn tắt là Glynnis Rourke. Cô này đã ký hợp đồng để làm một tạp chí với Mike Harness cùng với chương trình talk show của cô, đang định kiện Mike Harness và Splatch-Verner vì phá vỡ hợp đồng. Nico có nghe loáng thoáng về dự án này, nhưng số tạp chí đầu tiên cứ bị đình lại mãi, và Mike rất bí mật về chuyện này.

Hắn ta là một tên khốn phân biệt giới tính,
Glynnis kêu lên, trong cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa cô và Nico.
Cô không thể nào nói chuyện cho ông ta hiểu được. Tôi bảo ý tưởng của ông ta vớ vẩn, và ông ta phát rồ lên bỏ ra khỏi phòng. Tôi xin lỗi, nhưng tôi có làm sai không? Bọn mình làm ăn kinh doanh. Là tên của tôi trên tạp chí, không phải tên ông ta. Sao tôi lại phải chiều chuộng bản ngã của lão ta chứ? Ý tôi là, này này? Có còn là trẻ con nữa đâu?


Không hẳn,
Nico lẩm bẩm. Vấn đề là, trong khi buộc phải hỏi ý kiến Glynnis về mọi quyết định liên quan đến nội dung tạp chí theo điều khoản hợp đồng, Mike lại không làm vậy. Ông ta không nhận điện thoại của cô và không chịu gặp mặt trực tiếp, chỉ trao đổi bằng email. Glynnis đã liên tục yêu cầu ông ta hủy bỏ dự án này. Nhưng ông ta không chịu, bảo rằng họ
sở hữu
tên của cô, và có thể làm gì tùy họ. Chuyện này kéo dài hai tháng, và giờ cô sẽ kiện đòi năm mươi triệu đô -
tôi sẽ không bao giờ đòi được khoản đó, nhưng ta cần một con số thật hoành tráng để làm những kẻ đần độn đó sợ hãi,
cô giải thích - và lúc này đã lên kế hoạch nộp đơn ra tòa bất kỳ lúc nào. Những tập đoàn như Splatch-Verner bị kiện liên tục, nhưng Nico biết tình huống này rất khác. Glynnis là nhân vật công chúng, và cực kỳ có tiếng. Chuyện này sẽ tràn ngập trên các mặt báo.
Và Victor Matrick sẽ không thích chuyện này.
Cô đứng dậy, lại tiến ra cửa sổ và nhìn xuống. Victor thuộc về một thế hệ khác. Ông sẽ coi việc giám đốc cấp cao của mình dính líu vào một vụ ầm ĩ với một nhân vật nổi tiếng là không đúng đắn. Vài năm trước, khi Selden Rose cưới cô người mẫu của hãng Victoria’s Secret, Janey Wilcox, và Janey dính vào một vụ scandal đăng khắp trang nhất các loại báo chí, Victor Matrick đã bảo với Selden rằng hoặc là bỏ vợ hoặc là rời khỏi công ty. Victory Ford đã moi được chuyện này từ miệng Lyne Bennett. Ông nghe được chuyện này từ George Paxton, ông này lại là bạn thân của Selden. Seldon chỉ dính líu tới vụ scandal là do không may cưới phải cô nàng kia. Vì vậy Nico có thể hình dung Victor sẽ cảm thấy thế nào về vấn đề của Mike. Mặt khác, đi kể cho Victor thông tin này thì có vẻ hơi giống người đưa chuyện. Trò trẻ con, cô kinh tởm nghĩ.
Cô nheo mắt lại và khoanh tay quanh ngực. Đây không hẳn là buôn chuyện, mà là thông tin. Một người đàn ông trong tình huống này sẽ không ngần ngại, cô nghĩ, sẽ không sợ hãi khi đi tố kẻ khác. Không ai thích những trò chính trị ở văn phòng. Nhưng chúng là việc không thể tránh khỏi nếu ta muốn leo lên vị trí đứng đầu tập đoàn. Cô phải làm việc này, Mike đã thực sự làm ăn không ra gì, và Victor đã bảo cô tìm thứ gì đó.
Cô vào phòng vệ sinh riêng và mở tủ thuốc, lấy son và phấn nền ra. Giờ cô là một trong những trợ lý hàng đầu của Victor rồi, cô tưởng tượng, thoa son lên môi. Cô nghĩ còn phải hạ vài người nữa, cho đến ngày cô có được vị trí của Victor. Khi đó, và chỉ khi đó, cô sẽ không phải hạ ai nữa trừ cô ra...
Nhưng chuyện nào quan trọng thì phải làm trước tiên. Mọi thứ phải được hoàn thành theo trình tự. Và đậy nắp thỏi son lại, cô bước lên tầng trên.

Sáng hôm đó, bàn của Victor Matrick đầy những túi xách.

Nhìn này, Nico,
ông kêu lên đầy tự hào, khi cô bước vào.
Tôi mua tất cả đống túi này đấy, trên đường phố, mà chưa đến ba trăm đô. Một phi vụ rất hời.

Nico mỉm cười và ngồi xuống chiếc ghế bành trước bàn ông. Rõ là Victor lại đi bộ qua các phố. Thông thường ông được chở đi trên một cái kéo bằng gỗ, nhưng thỉnh thoảng ông xuống khỏi xe và đi bộ, quay về với vài vụ buôn bán
mới
mà ông phát hiện ra được bày bán trên phố.
Maureen
- thư ký của ông -
bảo rằng chúng là đồ giả,
ông nói.
Nhưng ai mà nhận ra sự khác biệt chứ? Cô nhận ra không?
ông hỏi.
Nico lưỡng lự. Đây có thể là một câu hỏi thực lòng, hoặc là một câu kiểm tra bí ẩn. Victor thích tỏ ra là một lão già lẩm cẩm, vui vẻ. Nhưng nếu ông thực sự lẩm cẩm hay vui vẻ, ông sẽ không thể sống sót đến tuổi tám mươi với vị trí CEO của Splatch-Verner. Bản năng mách bảo cô phải chiều lòng Victor, phải tán thành những nhận xét đôi khi lố bịch của ông ta, và giả vờ quan tâm đến những chủ đề yêu thích của ông, chủ đề lớn nhất là làm
người bình thường.
Chuyện này lố bịch đến khó chịu, khi trên thực tế Victor có hai máy bay riêng và vài căn nhà, bao gồm một căn ba mươi triệu đô ở Greenwich, Connecticut. Bao năm nay, Victor bị ám ảnh với chương trình Jerry Springer cho đến khi nó không được công chiếu nữa và giờ ông ta xem chương trình Dr. Phil và các show hiện thực. Việc các giám đốc gặp Victor không có gì bất thường. Thường là họ chẳng bao giờ bàn bạc được chuyện gì cả, vì Victor sẽ dành cả tiếng đồng hồ nói về một tập trong
Blind Date - Uncensored.
Họ sẽ bước ra khỏi phòng ông và bảo rằng Lão già sắp điên đến nơi rồi, nhưng Nico biết tốt hơn là không nên đánh giá thấp ông. Ông lúc nào cũng biết chuyện gì đang diễn ra, và dùng những chuyện bàn luận rối rắm khó hiểu đó như là cách để đàn áp các giám đốc của mình, đồng thời làm họ mất thăng bằng. Nico đã hy vọng rằng cuộc gặp gỡ này sẽ không giống các cuộc gặp kia, nhưng nhìn vào cái đống túi trên bàn Victor, chắc chắn là ông lại cố tình đi chệch nội dung chính.
Cô quyết định thành thật sẽ là con đường tốt nhất.
Vâng, Victor, tôi biết sự khác biệt.


Cô biết?
Victor hỏi, cầm một cái túi Louis Vuitton giả lên.
Tôi đang nghĩ sẽ dùng nó làm quà Giáng sinh.
Nico nhướng mày lên.
Cho vợ của vài người,
ông nói thêm.

Tôi sẽ không làm thế đâu,
Nico nói.
Họ sẽ biết ông mua ở trên phố. Và rồi mọi người sẽ bàn tán về chuyện đó. Họ sẽ bảo rằng ông rẻ tiền.
Cô ngậm miệng lại. Mình có thể bị sa thải vì câu đó, cô nghĩ, nhưng không sao.

Hô, hô, hô,
Victor nói. Ông ta có một chỏm tóc màu vàng nhạt, màu nước giải, Nico nghĩ, mọc lên từ đỉnh đầu như bờm sư tử. Tại bữa tiệc Giáng sinh hàng năm, luôn được tổ chức tại một nơi hoành tráng như Roxy Ballroom và có đến gần hai nghìn nhân viên, Victor ăn mặc như ông già Noel.
Vậy cô nghĩ không nên làm vậy?
ông lại hỏi.

Vâng, đúng thế,
Nico nói.
Victor nhoài người lên bàn và nhấn nút điện thoại nội bộ.
Maureen,
ông nói vào điện đàm, như thể ông không tin là nó có hoạt động,
Nico O’Neilly bảo mấy cái túi này là đồ giẻ rách. Cô vào đây mang đi hộ tôi được không?

Nico sốt ruột bắt chéo chân. Cô tự hỏi không biết trong ngày Victor có làm việc gì tử tế không, một câu hỏi mà các giám đốc của ông đã hỏi hàng bao năm nay.
Mike sắp sửa bị kiện,
đột nhiên cô thốt ra.

Thế à?
Victor nói.
Cô nghĩ tôi nên làm gì với đống túi này.


Đem cho hội từ thiện. Cho Đội quân Cứu tế.

Maureen, một phụ nữ khó biết được bao tuổi, bước vào phòng. Cô làm thư ký cho Victor từ rất lâu rồi. Mọi người đồn rằng họ ngoại tình với nhau.
Vậy là ông quyết định là không muốn giữ nó,
cô ấy nói, gần như là mắng mỏ.

Nico quyết định. Hôm nay Nico quyết định mọi thứ,
Victor nói. Nico mỉm cười lịch sự. Liệu Victor có nói chuyện túi tiếc này nếu cô là đàn ông không nhỉ? Cô ngờ là không.

Mike có biết ông ta sẽ bị kiện không?
Victor hỏi, sau khi Maureen thu hết đống túi và ra khỏi phòng.

Chưa.


Hừm,
Victor vừa nói vừa xoa cằm.
Sao tôi lại không biết chuyện này nhỉ?


Đơn kiện vẫn chưa được đệ lên.


Chúng sẽ được đệ lên chứ?


Ồ vâng,
Nico nói vẻ dứt khoát.

Ai gửi?


Glynnis Rourke,
Nico nói.
Cô ấy đang định kiện Mike và Splatch-Verner. Vì vi phạm hợp đồng.


À ừ,
Victor vừa nói vừa gật đầu.
Glynnis Rourke. Dân Mỹ yêu chuộng cô ta, phải không nhỉ?


Đúng thế,
Nico nói.
Cô ấy có khả năng sẽ giành giải Oscar cho Diễn viên Phụ Xuất sắc nhất trong bộ phim The Spotted Pig của Wendy Healy.


Wendy Healy,
Victor nói vẻ khoái trí.
Tôi nghe bảo cô ấy sắp sửa ly dị.

Nico hơi chững lại. Đây là một trong những vấn đề với Victor - ta không bao giờ biết được ông ta sẽ nói gì.
Tôi cũng nghe nói,
cô nói, không muốn lộ ra điều gì.

Nghe nói?
Victor hỏi, trở nên hơi hách dịch.
Tôi tưởng là cô biết chứ.


Nó không hẳn là thông tin công khai,
Nico cẩn trọng nói.

Liệu nó có trở thành thông tin công khai không?
Victor hỏi. Ông cầm quả cầu chặn giấy bằng thủy tinh lên - một vật lưu niệm có thành phố New York thu nhỏ - và khẽ lắc, những mẩu giấy bạc rơi xuống tòa nhà bằng bạc.

Tôi e là không,
Nico đáp lại. Cô phải đưa Victor quay lại vấn đề của Mike. Nhưng nếu cô không khéo léo, Victor sẽ chặn họng cô ngay.

Anh chồng muốn gì?
Victor hỏi. Ông ta đặt quả cầu xuống và nhoài tới trước, nhìn chằm chằm vào mặt cô. Lòng trắng trong mắt ông có pha chút màu vàng do tuổi tác, giống như tờ giấy cổ. Nhưng lòng đen thì vẫn đen - màu xanh đậm, gần như đen sẫm.
Anh chồng không làm việc, phải không nhỉ?
Victor nói.
Anh ta sẽ đòi tiền đấy. Rất nhiều tiền.


Tôi thực sự không biết, Victor ạ,
cô lẩm bẩm, và đột nhiên tự hỏi có phải mình vừa phạm một sai lầm không.

Cô không biết,
Victor nói vẻ trầm ngâm, ngả người ra sau ghế. Ông tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô. Nico nghĩ mình như thể đang ở trong chuồng với một con sư tử. Cô chưa bao giờ nhìn thấy mặt này của Victor. Ông lúc nào cũng có vẻ điên rồ, nhưng trước đây cô chưa bao giờ thấy sự bạo lực tiềm ẩn này. Nhưng dĩ nhiên, nó khá hợp lý.
Nico nhìn lại ông, không nói gì và mở to mắt hết mức có thể.
Hầu hết mọi người sẽ không chịu đựng được việc bị nhìn chằm chằm như thế, và Victor Matrick cũng không phải là một ngoại lệ. Ông bắt đầu nói.
Nếu cô thực sự muốn leo lên vị trí đứng đầu công ty này, cô nên biết tất cả mọi chuyện về mọi người,
ông nói.

Về việc đó,
Nico nói, bằng một giọng thờ ơ nhất có thể,
tôi thực sự có biết. Nhưng tôi không muốn nói về nó.


Nhưng cô sẵn lòng đến đây để hớt lẻo chuyện Mike.

Cô thấy mặt mình đỏ lên. Thế đấy, cô nghĩ. Mình đã đi nhầm bước, cả với Wendy và với Mike, giờ thì cô sẽ bị sa thải. Có lẽ cô nên kể cho ông ta về Wendy, và việc Shane đòi có căn hộ và quyền được nuôi bọn trẻ. Nhưng cô không thể làm thế với Wendy được. Victor có thể dùng việc đó chống lại cô ấy. Cô không được bối rối.
Tôi nghĩ ông muốn biết,
cô nói.

Bởi vì Wendy là bạn của cô còn Mike thì không,
Victor nói.

Năm ngoái công ty của Wendy mang về hơn hai trăm triệu đô. Bộ phận xuất bản chỉ mang về bảy mươi ba triệu. Và hai mươi ba trong số bảy mươi ba triệu đó là do Bonfire mang lại.
Cám ơn Chúa vì những dữ liệu đó, cô nghĩ. Nhưng Victor đã biết chuyện này rồi. Ông ta đang làm cái quái gì thế nhỉ?

Vậy cô muốn vị trí của Mike,
Victor nói.

Vâng, đúng thế. Chúng ta đã bàn chuyện này nhiều tháng rồi,
Nico lạnh lùng nói. Nếu cô tiếp tục dùng những thủ thuật thông thường, cô có thể sống sót qua vụ này.

Thật à?
Victor hỏi.
Tôi không nhớ là chúng ta có bàn đấy.

Cô cứng đờ người và nhìn đi chỗ khác. Cô đã không trông đợi câu đáp lại này, nhưng lẽ ra cô phải biết trước. Mọi người nói rằng Victor có khả năng làm việc này - hoàn toàn chối bỏ việc ông đã làm hoặc nói gì đó trong quá khứ, khi đó sẽ làm người kia tự hỏi họ có bị điên không. Mặt khác, Victor đã già. Có lẽ ông ta thực sự không nhớ. Mình xong rồi, cô nghĩ. Seymour sẽ vô cùng thất vọng... Giờ mình sống làm sao đây? Mọi người nói đúng... Victor Matrick là một lão già khốn nạn. Lão điên rồi...
Và đột nhiên cô nghĩ có khi Victor đã đặt bẫy lừa cô, để sa thải cô. Nhưng sao có thể thế được? Thông tin này đến từ chính miệng Glynnis, qua Victory. Victory thậm chí còn không quen Victor Matrick, nhưng chắc chắn ông ta biết họ là bạn bè. Nếu Victor đã đặt bẫy Glynnis Rourke thì sao. Nếu ông ta làm thế, thì có nghĩa là ông ta nghĩ ra một kế hoạch gần như là không thể thực hiện được. Ông ta có khả năng làm mọi thứ. Mặt khác, có lẽ Victor chỉ đơn giản đang làm thứ mà cô làm với Mike, ngồi nhìn và đợi, đợi cô bị sa thải.

Sao?
Victor hỏi.
Cô nhìn lại ông. Những mạch máu li ti vỡ trên má ông trông như một mạng nhện mỏng. Ông già quá rồi! Ông nên chết, có lẽ thực ra ông chết lâu rồi, nhưng không ai nhận ra cả. Hai mươi lăm năm, cô nghĩ. Hai mươi lăm năm làm việc bảy mươi tiếng một tuần, hy sinh, chiến thắng, tất cả chuẩn bị ném qua cửa sổ. Vì cái lão khọm già chết tiệt chả biết quái gì, lão ta định tặng vợ các giám đốc túi hàng giả cho dịp Giáng sinh. Cô nghĩ, ông ta chính là hiện thân của tất cả mọi thứ không ra gì của cái thế giới kinh doanh tập đoàn này. Rồi một ngày nào đó, tôi sẽ thay thế vị trí của ông, cô nghĩ.
Cô ngồi ngả người ra ghế và bắt chéo chân, câu giờ. Trong sách dạy hướng dẫn không hề dạy cách cư xử thế nào trong tình huống thế này. Nhưng dù việc gì xảy ra, cô cũng không cầu xin hay tỏ ra sợ hãi. Cô phải lật ngược tình thế - nếu làm được, cô có thể xử lý được mọi chuyện. Cô nhún vai.
Đừng đùa với tôi, Victor,
cô lạnh lùng nói, như thể ông đang đùa và cả hai đang nói chuyện hài.
Cả hai chúng ta đều hiểu rằng Mike nên đi.

Đây là cú đỉnh nhất của cô, cô nghĩ. Giọng cô quả quyết, nhưng không hiếu chiến.

Mike không nghĩ thế,
Victor nói. Ông mỉm cười. Nụ cười như là kiểu trên phim hoạt hình, miệng ngoác ra và không thật. Nico đoán rằng câu trả lời của Victor nghĩa là ông ta sẽ nói chuyện với Mike về việc đó. Đó là thứ cô sợ nhất, rằng Mike sẽ có được Victor về phía mình và đá cô đi.

Tôi không mong là ông ta nghĩ vậy,
Nico nói. Đột nhiên cô hình dung ra quả trứng luộc lòng đào và con dao cô thường dùng để tách vỏ trứng. Chỉ ba tháng trước, cô hoàn toàn tin tưởng mình sẽ thành công. Sao cô có thể phạm một sai lầm lớn đến vậy?
Đột nhiên cô nhận ra mình thở to. Quá to. Chắc hẳn Victor nghe thấy tiếng cô thở cách đó hai mét, và ông biết cô sợ. Cô nín thở một lúc, khẽ khàng đẩy không khí qua lỗ mũi.

Không, chúng ta không mong thế, phải không nhỉ?
Victor nói. Ông ngồi thẳng dậy và đưa tay nắn nắn một cái răng cửa. Ông ta nói,
chúng ta,
Nico nghĩ và nhìn ông mà vừa kinh hoàng vừa cảm thấy nhẹ nhõm. Thế nghĩa là có lẽ cô vẫn còn ở trong trò chơi này. Và nếu vậy, cô phải kết thúc chuyện này thật nhanh, trước khi Victor bị lơ đãng và nhổ bật cả cái răng ra.

Vụ kiện sẽ đăng khắp các báo,
Nico nói.
Glynnis rất nổi tiếng và to miệng. Mọi người sẽ quan tâm, và cô ta không ngại ngần gì kể lại câu chuyện của mình.


Đánh trống của mình,
Victor nói, vẫn nắn nắn cái răng.
Dân nổi tiếng thường làm thế, nhỉ? Nó là bệnh đấy. Họ nghiện sự chú ý. Trẻ con cũng bị thế, theo bác sĩ Phil. Nên có khoảng trống cho các nhân vật nổi tiếng.

Nico mỉm cười, và hơi tách hai chân ra một chút. Rốt cuộc thì mọi chuyện rồi sẽ ổn, cô nghĩ, và có cảm giác như thể màu sắc đã quay trở lại với thế giới của mình. Khi Victor bắt đầu nói về chương trình tivi yêu thích của mình, ta biết mình ổn.

Chúng ta nên làm trước hay sau khi họ đệ đơn kiện?
Victor hỏi.

Chúng ta nên làm ngay lập tức,
Nico nói.
Bởi nếu Mike bị nêu tên trong vụ kiện đó, nếu ông ta không còn là nhân viên của Splatch-Verner, nó sẽ khiến vụ của họ trở nên ngớ ngẩn. Hơn nữa, chúng ta có thể cứu vãn mối quan hệ với Glynnis mà không bị trông như có vẻ chúng ta đang thỏa mãn đòi hỏi của cô ta. Nếu chúng ta nhanh tay thì không ai bị làm sao cả.
Đây là đoạn văn mà cô đã chuẩn bị suốt bao ngày qua.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Rừng Son.