Chương 13-1


Số từ: 3498
Dịch giả: Nguyễn Hạnh Quyên
NXB Văn Học
Điện thoại trong phòng suite đổ hai hồi chuông ngắn, báo hiệu có khách đến thăm. Wendy cầm lấy điện thoại và giơ một tay lên bịt tai kia. Magda đang xem tivi với mức âm thanh bật to hết cỡ để át tiếng máy hút bụi mà một cô hầu phòng vừa đẩy đi đẩy lại trên thảm vừa khó chịu nhìn đống bừa bộn.
Alô?
Wendy hét vào điện thoại.

Tessa Hope đang ở đây. Tôi cho cô ấy lên nhé?
người phụ nữ ở bàn tiếp tân hỏi.

Vâng, phiền cô,
Wendy nói. Cô liếc nhìn đồng hồ. Hai giờ rưỡi - Shane đã muộn mười lăm phút. Cô đi ra vào sảnh ngoài bé tí và qua cánh cửa dẫn tới phòng trẻ, gồm hai phòng nhỏ và một phòng tắm, phòng ngủ và phòng khách ở hai bên. Phòng đầu tiên kê hai cái giường đôi. Tyler và Chloe đang tập tô màu trên sàn. Tyler túm lấy cây bút chì của Chloe.
Không phải làm như thế, đồ ngu,
nó nói.

Tyler. Không nên nói thế,
Wendy kiên nhẫn nói, lấy cây bút chì khỏi tay Tyler và đưa lại cho Chloe.

Nó sẽ tô ra ngoài,
Tyler phản đối.

Em mới hai tuổi,
Wendy nói.
Em được phép tô ra bên ngoài.


Thế con cũng sẽ tô ra ngoài,
nó khăng khăng.

Nếu con muốn thì cứ làm,
Wendy nói, nhìn xuống thằng bé. Thằng nhỏ tội nghiệp. Cô có thể hiểu được sự khó chịu của nó, khi phải ở trong cái phòng nhỏ xíu này. Nhưng chỉ là tạm thời thôi. Cô cúi xuống.
Chẳng mấy chốc nữa mình sẽ có một căn hộ mới thật to thôi con ạ,
cô nói, chạm vào vai nó để nó nhìn vào mặt cô.
Con thích thế không?


Con không biết.
Nó nhún vai.
Mình đã có căn hộ rồi mà.


Mình có gặp Gwyneth không mẹ?
Chloe hỏi.

Con sẽ gặp cô ấy vào sáng thứ Hai, khi con quay lại đây. Giờ con sẽ đi với bố, rồi tối Chủ nhật con lại về đây.


Sao bọn con lại phải về đây?
Tyler hỏi, nhìn xuống cây bút chì màu của mình.
Sao mình không ở nhà mình ạ?


Con không muốn ở với mẹ à?


Sao mẹ không đến ở nhà mình?
Tyler hỏi.
Wendy mỉm cười.
Bởi vì bố với mẹ không sống cùng nhau nữa,
cô nói, lần thứ một trăm.
Mẹ sẽ tìm một căn hộ khác và tất cả chúng ta sẽ sống ở đó.


Bố có đến ở cùng chứ ạ?
Chloe hỏi.

Không, bố sẽ ở căn hộ của bố.


Ý mẹ là căn hộ của bọn con,
Tyler nói.
Đó là nơi bọn con sống. Mẹ sống ở khách sạn này.


Con cũng sống ở đây mà,
Wendy kiên nhẫn nói.

Con muốn về nhà,
Chloe nói, bắt đầu khóc.
Có tiếng chuông. Wendy bế Chloe lên và đặt con bé lên giường.
Magda,
cô hét.
Con mở cửa được không?


Tại sao?
Magda hét lại.

Vì cửa...
cô thở dài và mang Chloe qua cái sảnh nhỏ nơi Magda đột nhiên quyết định sẽ giúp đỡ và mở cửa.
Ồ,
nó nói và quay đi.

Bố à?
Tyler hỏi, chạy vụt về phía họ.
Tessa Hope, luật sư, lưỡng lự đứng ở bậc cửa, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt. Tessa ba mươi lăm tuổi, độc thân, và hấp dẫn theo tiêu chuẩn kiểu Upper East Side. Cô đang mặc một chiếc áo hiệu Roberto Cavalli, quần jean, đi giày cao gót bằng da màu đen hiệu Mary Jane. Cô được coi là một trong những luật sư ly hôn cứng cựa nhất trong hãng luật Berchell & Dingley, đứng số bốn mươi ba trong danh sách năm mươi phụ nữ quyền lực nhất thành phố.

Tôi xin lỗi,
Wendy nói,
mời vào. Lẽ ra Shane phải đón bọn trẻ lúc hai giờ mười lăm nhưng anh ấy đến trễ. Cô ngồi đi...

Dĩ nhiên là chẳng có chỗ nào để ngồi. Tất cả chỗ có thể ngồi đều để giấy tờ, sách, kịch bản, DVD, miếng xốp tắm, lược, điều khiển máy bay từ xa, và quần áo.

Không sao. Tôi có thể xuống dưới tầng đợi nếu chị muốn,
Tessa cẩn trọng nói.

Không, vào đi,
Wendy nói.
Hầu phòng vừa đi khỏi...
Cô dọn một chỗ nhỏ trên sofa, và Tessa cẩn thận ngồi xuống.
Bình thường thì không thế nào. Mọi thứ thường gọn gàng hơn,
Wendy nói thêm vẻ xin lỗi.

Không sao,
Tessa nói, mỉm cười gượng gạo.
Các cháu đáng yêu quá.


Cám ơn cô,
Wendy tự hào nói. Cô dừng lại, đột nhiên để ý thấy tóc Magda.
Magda con yêu, chẳng phải con bảo là sẽ gội đầu à?


Con gội rồi mẹ.


Không, con chưa gội,
Wendy nói.

Con không thích cái dầu gội đó,
Magda trả lời.

Cô là ai?
Tyler hỏi Tessa.

Đây là luật sư của mẹ,
Wendy giải thích.

Con không thích luật sư,
Tyler nói. Wendy đặt tay lên đầu nó.
Nó hơi ngượng một chút. Phải không anh bạn?


Với tôi, nó chả có vẻ ngượng chút nào,
Tessa liều lĩnh nói, bắt chéo chân lại.

Không thích luật sư,
Tyler nói vào chân Wendy.

Cô Tessa rất tốt,
Wendy nói.
Cô ấy sẽ đảm bảo để con có thể ở với mẹ mãi mãi.


Giờ bọn con về nhà đây,
Chloe tuyên bố.
Chuông cửa reo.
Bố!
Magda kêu lên, chạy ra cửa. Shane bước vào. Trông anh, Wendy nhận thấy với vẻ thỏa mãn, hơi tiều tụy.
Anh đến muộn,
Wendy nói.

Anh phải đến cửa hiệu thuốc. Anh không được khỏe.


Có lẽ anh không nên đón con đi.

Anh liếc cô một phát.
Anh không ốm đến mức đó. Chỉ đau đầu thôi. Anh khỏe.
Anh cẩn trọng nhìn Tessa.

Anh nhớ luật sư của em chứ, Tessa Hope,
Wendy nói, chỉ về phía Tessa.

Ừ,
Shane nói vẻ thờ ơ.

Anh khỏe không, Shane?
Tessa vừa hỏi vừa đứng lên.

Tuyệt,
Shane nói, bế lấy Chloe.
Thứ Bảy mà cô cũng làm việc à?


Ngày nào tôi cũng làm việc.


Cô và Wendy sẽ là một đội tuyệt vời đấy,
Shane lẩm bẩm. Anh quay sang Magda và Tyler.
Các con sẵn sàng chưa?


Vậy mai anh sẽ quay lại. Lúc năm giờ,
Wendy nói.

Ừ, Wendy,
Shane nói, khó chịu bởi câu hỏi.
Khi nào em đi Cannes?
anh hỏi.

Tối thứ Hai,
Wendy nói. Anh biết khi nào cô đi và cô biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Anh không hiểu tại sao em không để bọn nhỏ ở với anh cho đến khi em về,
anh nói.
Cứ đi đi lại lại như thế này thật ngu xuẩn.


Anh may mắn là có được hết bọn nhỏ đấy, Shane ạ,
cô nói.

Ừ, đợi rồi xem,
Shane nói, liếc nhìn Tessa. Rồi anh đón lũ trẻ và ra ngoài.
Wendy dừng lại và thò đầu ra khỏi cửa.
Chỉ đồ ăn tự nhiên thôi đấy?
cô hét theo anh.
Và đi ngủ thật đúng giờ.

Shane gật đầu, không buồn quay lại. Cô nhìn đoàn quân nhỏ bé của mình khi họ đi trên hành lang vắng lặng, cho đến khi họ dừng lại trước thang máy.

Tạm biệt mẹ,
Tyler vui vẻ nói, quay lại vẫy tay.

Tạm biệt,
cô dịu dàng nói.
Mai gặp lại con.
Cô nhìn họ cho đến khi họ vào thang máy, vừa cảm thấy mệt mỏi vừa tức giận, nhưng trên hết là lo lắng. Có vẻ như con cô không cần cô một chút nào. Thậm chí chúng không có vẻ gì là thích thú khi ở cùng với cô.
Nhưng chỉ là do cô vẫn đang ở khách sạn thôi, cô nghĩ. Khi cô có nhà mới, mọi chuyện sẽ thay đổi và bọn trẻ sẽ bình thường trở lại. Ngay khi từ Palm Beach về, cô đã thuê Tessa. Và Tessa sắp xếp để bọn trẻ lần lượt ở với cô và Shane. Chuyện đấy cũng là tạm thời. Wendy hy vọng có thể loại trừ Shane hoàn toàn.
Cô đóng cửa và quay lại với Tessa.
Ai có thể hình dung nổi hai con người có thể ghét nhau nhiều đến mức đó?
cô hỏi, ý nói đến Shane. Đó là một câu hỏi không cần câu trả lời, và thực ra cô cũng không mong đợi có câu trả lời.
Dù vậy Tessa trả lời cô luôn.
Anh ta chắc chắn là ghét chị rồi,
cô nói, thu nhặt đồ của mình.
Dù thế nào, anh ta cũng không bỏ cuộc dễ dàng đâu.



Vấn đề là luật sư của Shane,
Tessa nói, mười lăm phút sau khi họ ngồi xuống một bàn nhỏ tại quầy bar trong khách sạn.
Wendy nhìn ra cửa sổ nơi người đi đường qua lại trên phố; hôm đó là chiều thứ Bảy cuối tháng Tư, và Soho đông nghịt khách du lịch.
Tôi không sợ luật sư của anh ta,
Wendy nói, khuấy cốc espresso của mình bằng một cái thìa nhỏ.
Anh ta phải biết rằng Shane không thắng được.


Nếu nhìn nhận vấn đề theo kiểu truyền thống thì có lẽ là thế,
Tessa tán thành.
Nhưng Juan Perek là đàn ông. Và anh ta đã dành hầu hết thời gian của mình để đạt được những thỏa thuận lớn với những người đàn ông giàu có cho vợ và con họ. Anh ta đã đợi một vụ như thế này bao năm nay rồi. Đây là một cơ hội để chứng tỏ rằng luật pháp thật sự công bằng, không phân biệt chủng tộc cũng như giới tính. Nói cách khác,
cô nói thêm, nhấp một ngụm cà phê đen,
anh ta muốn lấy cô làm một ví dụ.


Nhưng anh ta đã làm thế rồi,
Wendy nói, khoanh tay lại.
Tôi cho Shane căn hộ. Nó trị giá hơn hai triệu đô. Đó là một khoản tiền lớn với một người đàn ông không làm việc gì trong suốt mười năm.


Tôi biết,
Tessa nói, gật đầu vẻ thông cảm.
Nhưng cả chuyện đó cũng là vấn đề. Nếu Shane có việc làm thì chuyện này sẽ dễ hơn nhiều. Thế nghĩa là anh ta có khả năng tự nuôi sống bản thân. Tòa có khuynh hướng nhìn vào những loại tình huống như thế này để ngụ ý rằng vợ hoặc chồng không có khả năng làm việc, ra khỏi thị trường lao động mười năm rồi.


Thế thật lố bịch,
Wendy nói.
Shane là một người đàn ông bốn mươi tuổi khỏe mạnh. Anh ta có thể kiếm được việc như mọi người khác trên thế giới. Anh ta có thể làm bồi bàn nếu muốn.


Tôi sẽ không đề cập đến chuyện đó trước tòa,
Tessa cẩn trọng nói.
Sẽ không có lợi.


Tại sao không?
Wendy hỏi.
Đúng thế. Anh ta có thể kiếm được một việc chết tiệt nào đó.


Chị phải cố hiểu việc này từ một khía cạnh khác,
Tessa nói vẻ xoa dịu.
Shane hài lòng với việc anh ta đã có một công việc - và đã làm nó trong mười hai năm qua - đó là làm cha của các con chị...


Ôi thôi xin cô,
Wendy nhạo báng.

Tôi không biết anh ta đã thực sự trông con như thế nào, nhưng chuyện đó cũng không quan trọng. Trong con mắt của tòa, chăm sóc trẻ em là một công việc. Và nếu tình huống đảo ngược, nếu Shane là phụ nữ, bảo với tòa rằng anh ta nên ra ngoài kiếm một việc làm bồi bàn thì sẽ giống như một người đàn ông thành công bảo bà vợ ngoại ô của mình rằng cô ta nên ra ngoài kiếm việc tại một cửa hàng rửa xe địa phương.

Wendy nheo mắt lại.
Tôi nghĩ anh ta muốn thêm tiền.


Không hẳn là chuyện tiền,
Tessa nói.
Anh ta muốn tiền trợ cấp sau khi li hôn. Và tiền nuôi con. Anh ta muốn có bọn trẻ, Wendy ạ.

Wendy cười rú lên.
Không bao giờ có chuyện đó. Bọn nhỏ là con tôi. Tôi yêu chúng. Chúng cần phải ở với tôi. Trẻ con thuộc về mẹ chúng, thế thôi. Shane có thể làm việc mà những người đàn ông ly hôn khác vẫn làm và gặp chúng vào cuối tuần.


Thông thường kết quả là thế, nhưng đấy là tình huống bình thường. Nhưng ở đây lại không phải thế,
Tessa nói, nhấp một ngụm cà phê.
Chị là một trong những phụ nữ thành công nhất ở đất nước này, vì thế quy tắc thông thường sẽ không được áp dụng.

Wendy đặt tách cà phê của mình xuống.
Tôi đã khổ sở như xuống địa ngục, Tessa ạ. Và dường như mọi người quên mất một điều là tôi không bao giờ muốn ly hôn cả. Đây không phải là ý tưởng của tôi. Đó là của Shane. Anh ta là người muốn ra đi. Anh ta là người nên bị trừng phạt. Nếu anh ta ghét vợ mình đến mức không thể ở cùng một phòng với cô ta, thì sao? Anh ta phải từ bỏ bọn trẻ.


Đảo ngược tình huống lại nhé?
Tessa khéo léo yêu cầu. Cô chưa bao giờ bối rối hay xúc động, một đặc điểm khiến Wendy bắt đầu tự hỏi là cô ta có bao giờ nổi giận không.
Hãy lấy ví dụ một phụ nữ sự nghiệp không-thành-công-lắm lấy một chủ ngân hàng thành đạt. Và bởi vì anh ta kiếm được rất nhiều tiền, cô nghỉ việc. Rồi họ bắt đầu có con. Người phụ nữ ở nhà chăm sóc con cái. Người đàn ông càng ngày càng trở nên thành công, và do công việc, bắt đầu ít khi có mặt ở nhà. Người phụ nữ bắt đầu cảm thấy bị bỏ mặc. Cô tức giận. Cô ở nhà với bọn trẻ, trong khi chồng mình ra ngoài thế giới, được mọi người ca ngợi. Một ngày cô tỉnh dậy và quyết định mình xứng đáng được hưởng những thứ tốt hơn - và cô ta muốn ly dị.


Nhưng tôi muốn đánh giá cao Shane,
Wendy phản đối.
Tôi đã đi gặp cái bà tư vấn hôn nhân chết tiệt...


Aha,
Tessa nói.
Nhưng quá muộn rồi. Sự căm giận quá sâu sắc, hai người đã trở nên quá xa cách. Và chuyện gì xảy ra? Người phụ nữ có được căn nhà. Cô ấy có được tiền trợ cấp sau li hôn và tiền nuôi bọn trẻ. Và nếu cô ấy khăng khăng, cô ấy có thể được toàn quyền chăm sóc con cái. Và không ai nghĩ đến chuyện đó lần thứ hai. Cô có thể tưởng tượng họ sẽ phát điên lên như thế nào nếu chúng ta đột nhiên bảo với những phụ nữ đó rằng họ không thể có con của họ và rằng họ phải ra ngoài mà làm việc không?


Nhưng tôi muốn con của tôi,
Wendy phản đối. Tessa càng bình tĩnh bao nhiêu, thì cô càng trở nên nóng nảy rất nhiều.
Mẹ kiếp chứ,
cô nói, đặt cốc cà phê đánh bộp xuống bàn.
Tôi sẽ không chịu bị trừng phạt vì là một phụ nữ và thành công đâu.

Tessa không nói gì, dừng lại như thể đợi cho Wendy bình tĩnh lại.
Nếu chúng ta định giải quyết việc này càng ít thiệt hại càng tốt,
cô cất lời,
thì chị phải nhìn vấn đề ở một tầm nhìn rộng hơn. Tôi biết chuyện này cực kỳ riêng tư. Nhưng ở một góc độ nào đó, để đưa ra quyết định đúng đắn, chị sẽ buộc phải đặt sự giận dữ của mình qua một bên. Sự thật là, nhìn một cách logic và không bị cảm xúc chi phối, đàn ông luôn bị trừng phạt vì thành công. Một người đàn ông thành công ly hôn thông thường luôn bị từ chối không được nuôi con. Dù thế nào, chị có thể chắc chắn rằng trẻ con thường hiếm khi được phép ở với bố, trừ phi người mẹ đồng ý.


Những người đàn ông đó không muốn có con của họ...


Thực ra, chị sẽ bị ngạc nhiên đấy,
Tessa nói, ra hiệu cho bồi bàn lấy thêm một tách cà phê. Đây là tách thứ ba - cô ta hẳn phải lạnh lắm, Wendy quyết định, không hề bị chất caffeine ảnh hưởng.
Theo kinh nghiệm của tôi, hầu hết đàn ông đều muốn sống với con. Họ đau đớn khi nghĩ đến việc hàng ngày không được gặp chúng. Nhưng họ biết mình gần như không bao giờ thắng được ở tòa, vì thế không đáng để chiến đấu.


Thế này nhé,
Wendy khăng khăng.
Tôi muốn toàn quyền nuôi con. Và tôi muốn cô giành được việc đó cho tôi.

Lần đầu tiên trông Tessa có vẻ khó chịu trong suốt cuộc nói chuyện của họ. Cô dùng khăn lau khóe miệng, đặt xuống và liếc đi chỗ khác.
Là luật sư của chị,
cô nói,
về mặt đạo đức, tôi buộc phải nói cho chị sự thật. Tôi có thể nói dối chị, và chúng ta có thể mất hai năm ở tòa. Và tôi có thể kiếm được đủ tiền từ chị để thành lập hãng luật riêng của tôi. Nếu tôi là loại luật sư như phần lớn đàn ông khác trong nghề này, tôi sẽ không nghĩ đến lần thứ hai về việc đó. Đây là loại vụ án mà các luật sư thèm chảy nước miếng - một khách hàng thành công có cả đống tiền muốn trả thù. Nhưng trả thù rất đắt tiền. Theo kinh nghiệm của tôi, dù cho chị thắng, chị cũng không thấy thỏa mãn như chị tưởng. Chị sẽ phải dành nhiều thời gian hơn với tôi - thời gian chị có thể dành cho con cái hoặc công việc. Và cuối cùng, Wendy...
Cô dừng lại, nhìn Wendy vẻ đồng cảm. Cô lắc đầu.
Chị sẽ không bao giờ được toàn quyền nuôi con. Với cách sống của chị bây giờ thì không.


Vì tôi phải làm việc,
Wendy nói vẻ cộc lốc.
Tuyệt quá. Thật là một thông điệp tuyệt vời cho phụ nữ trẻ ở nước Mỹ. Nếu bạn làm việc chăm chỉ và thành công, xã hội sẽ trừng phạt bạn cách này hoặc cách khác.


Xã hội không trừng phạt phụ nữ nói chung,
Tessa nói một cách công bằng.
Dù chị làm gì, cũng không thể nào đảm bảo là chị sẽ thắng. Chị có thể ở nhà và trông con trong hai mươi năm. Rồi con chị đi học đại học và chồng chị bỏ chị vì một phụ nữ trẻ hơn và chị tay trắng không có gì cả.

Wendy nhìn vào tách cà phê của mình.
Có căn nhà.


Giá trị ghê, Wendy. Có căn nhà.
Tessa lắc đầu.
Juan Perek chỉ nhận vụ này vì nó có khả năng rầm rộ. Nó là sự đảo ngược vai trò giới tính truyền thống: Khi phụ nữ đảm nhiệm vai trò của đàn ông, cô ta có thể bị một người đàn ông hất bỏ. Shane đã cung cấp cho anh ta bằng chứng chứng tỏ chị đi công tác liên tục vào năm ngoái. Nếu chị muốn được toàn quyền nuôi con, họ cũng sẽ muốn được toàn quyền nuôi con. Và tùy thuộc vào chiều gió thổi, có khả năng là họ sẽ thắng.

Wendy cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên. Không thể thắng - đó không phải là một khả năng.
Không ai có thể tin nổi rằng con cái nên bị tách xa khỏi mẹ chúng.


Thông thường thì thế,
Tessa nói.
Ở tình huống bình thường...
cô thở dài.

Tôi không phải là một bà mẹ tồi tệ,
Wendy nói, đột nhiên thấy tuyệt vọng.
Cô đã thấy tôi đối xử với bọn trẻ rồi...


Không ai bảo chị là một bà mẹ tồi tệ cả,
Tessa an ủi nói.
Về mặt lý thuyết, bà mẹ phải là kẻ ngược đãi, không ổn định, kẻ nghiện ma túy, hay bị điên thì tòa mới tách đứa con khỏi mẹ. Nhưng đó là giả sử bà mẹ là người chăm sóc con cái. Trong khi ở trường hợp của chị với Shane, Juan Perek sẽ cố chứng tỏ Shane mới là người chăm sóc. Vì vậy trừ phi chúng ta chứng mình được Shane là kẻ ngược đãi, không ổn định, nghiện ma túy, hay bị điên, thì không có lý do gì mà tòa án lại không trao cho anh ta ít nhất là quyền được nuôi con chung.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Rừng Son.