Chương 13-2
-
Rừng Son
- Candace Bushnell
- 5338 chữ
- 2020-05-09 03:38:38
Số từ: 5328
Dịch giả: Nguyễn Hạnh Quyên
NXB Văn Học
Ít nhất?
Wendy hỏi.
Anh ta có ngược đãi con cái, không ổn định, nghiện ma túy, hay điên không?
Tessa hỏi.
Anh ta đến đón con muộn mười lăm phút. Cô thấy đấy,
Wendy vặn lại.
Anh ấy đến muộn một lần.
Tessa nhún vai.
Nhưng anh ấy đưa bọn trẻ đi học.
Tôi cũng đưa bọn trẻ đi,
Wendy phản đối.
Một vài lần...
Và anh ấy đón bọn trẻ và đưa chúng đi gặp bác sĩ,
Tessa nói.
Họ sẽ đưa ra một bằng chứng khá thuyết phục rằng Shane mới là người chăm sóc con. Và theo như truyền thống, tòa sẽ không tách con cái khỏi người chăm sóc. Họ sẽ lý luận rằng nếu bọn trẻ ở với chị toàn thời gian, cuối cùng chúng sẽ được các vú em nuôi. Một tình huống không lý tưởng bằng được bố mẹ ruột nuôi. Tôi rất lấy làm tiếc, Wendy ạ,
Tessa nói.
Không phải thế,
Wendy cương quyết nói.
Dễ không mà. Tôi sẽ nghỉ việc. Tôi sẽ trở thành người chăm sóc con.
Tessa kiên nhẫn mỉm cười.
Trong phim thì giải pháp thường là thế, phải không? Phụ nữ thành công từ bỏ sự nghiệp để chăm sóc con cái và mọi người đều thấy hài lòng. Nhưng đời thật thì thực sự không phải thế, nhỉ? Đặc biệt là trong trường hợp của chị. Trừ phi đột nhiên Shane quyết định muốn ra ngoài và bắt đầu kiếm tiền, mà anh ta thì khăng khăng sẽ không làm thế, vì anh ta đã có một công việc là chăm sóc bọn trẻ rồi.
Vậy nói cách khác, tôi tiêu rồi,
Wendy lặng lẽ nói.
Tôi sẽ không nói vậy,
Tessa nói.
Tôi chắc chắn là chúng ta có thể thỏa thuận được với Shane. Tôi có cảm giác anh ta sẽ biết điều nếu chị cũng biết điều.
Không có chuyện biết điều khi liên quan đến chuyện con cái,
Wendy nói. Cô ra hiệu cho bồi bàn.
Tôi nghĩ là rất khó khăn,
Tessa nói, cầm túi lên.
Hãy dành chút ít thời gian nghĩ về việc đó. Tin tôi đi, còn có nhiều tình huống tệ hại hơn nhiều.
Thật á? Thỉnh thoảng nhắc cho tôi với,
Wendy nói, đi cùng Tessa đến chỗ cửa xoay. Cô dừng lại.
Nói tôi nghe một điều,
cô nói.
Cô đã bao giờ yêu ai chưa?
Không tin vào tình yêu,
Tessa nói.
Thật ư?
Wendy nói.
Cô may mắn đấy.
Trong cái nghề của tôi, chị không thể tin vào tình yêu đích thực,
Tessa nói.
Chị nhìn thấy quá nhiều bằng chứng chứng tỏ nó không hề tồn tại. Nhưng tôi cũng đang có kế hoạch có con. Ngân hàng tinh trùng. Đó là cách duy nhất.
Cô may mắn ghê,
Wendy lại nói. Thế này không giống cô chút nào, cô nghĩ. Cảm thấy chua chát về cuộc đời thật là một cảm giác kinh khủng.
Chiếc Mercedes đen chạy chầm chầm dọc đường Croisette ở thành phố ven biển Cannes. Phía bên phải là một dải bờ biển không lấy gì làm hấp dẫn lắm, với bãi cát nhỏ có trồng những cây cọ ở khoảng cách đều nhau. Phía bên kia là một loạt những khách sạn lớn rẻ tiền. Đường bị tắc, và Victory cựa quậy khó chịu trong ghế. Dân New York lúc nào cũng phàn nàn về giao thông ở Hamptons, nhưng giao thông ở miền Nam nước Pháp còn tệ hơn nhiều. Ở đây thực tế chỉ có mỗi một con đường, và mọi người đều ở trên đường, mà lúc này là mười giờ đêm. Hôm nay là ngày đầu tiên của lễ hội liên hoan phim Cannes, và tiệc tùng sẽ diễn ra suốt đêm.
Chúng ta sắp đến nơi rồi, thưa Madame,
tay tài xế quay lại nói.
Qua ba cái đèn đỏ nữa là đến bến cảng.
Cám ơn,
Victory nói, nghĩ đến cái từ này một lần nữa -
Madame[10].
. Hay là, ma’am[11], ở New York. Nó như thể một sáng cô thức dậy và đột nhiên, nhân viên bán hàng và tài xế taxi đồng loạt gọi cô là
ma’am
chứ không phải
miss[12]
, như thể đột nhiên cô thành trung niên. Chuyện này làm cô lúng túng một lúc, đặc biệt khi cô chưa lấy chồng. Ngoài bốn mươi mà vẫn còn độc thân là một tình trạng mà thế giới không thực sự hiểu được. Đặc biệt là ở châu Âu và Anh, nơi phụ nữ mới ba mươi tuổi đã hoảng loạn lên vì đồng hồ sinh học của mình. Nhưng nếu ta cực kỳ thành công, ta có thể tạo ra quy luật của riêng mình về việc ta muốn sống đời mình như thế nào.
[10] Tiếng Pháp, nghĩa là quý bà.
[11] Tiếng Anh, nghĩa là quý bà.
[12] Tiếng Anh, nghĩa là quý cô.
Và thật sung sướng làm sao! Cô nghĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ lên ánh đèn Kleig chiếu sáng rực trên nền trời đêm đen tối. Được ở một mình trên thế giới này, tự do. Sao thế giới chưa bao giờ nói với phụ nữ về loại hạnh phúc này? Cảm giác đó có thể không tồn tại lâu, nhưng chuyện đó không quan trọng. Điều quan trọng là trải nghiệm mọi thứ trong đời, những khó khăn cũng như buồn rầu, và những chiến công làm ta choáng váng. Và nếu ta làm việc thực sự chăm chỉ, và tin vào chính mình, và sẵn lòng trải nghiệm nỗi đau và sự sợ hãi (sáo rỗng, đương nhiên rồi, nhưng chúng là thực), ta có thể thực sự may mắn và có được một đêm như đêm nay. Trong đời bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, cô nghĩ; bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra với bất cứ ai, và đôi khi đó là điều tốt lành. Ta chỉ phải tin rằng nó có thể xảy đến với ta.
Chiếc xe nhích được tới vài mét rồi lại dừng lại, khi một đám đông băng qua đường. Giao thông cũng không quan trọng - bữa tiệc này là dành cho cô, và cô có thể đến muộn. Cô hít vào thật sâu, tận hưởng mùi da mới tinh trong chiếc Mercedes. Không có gì sánh được với mùi của một chiếc xe mới, và khi ta có được may mắn trải nghiệm nó, ta phải tận hưởng. Pierre Berteuil đã tử tế làm sao khi cho một chiếc Mercedes mới toanh (kiểu xe này ở Mỹ vẫn chưa có) để đưa đón cô dịp cuối tuần.
Đây là ông Hulot, tài xế của cô,
Pierre đã nói sáng hôm đó, khi ông Hulot, đội chiếc mũ tài xế và mặc bộ đồng phục màu xám, xuất hiện trước sân hiên Hotel du Cap, nơi họ đang ăn sáng và Victory đã ăn hai miếng bánh mì quết bơ mặn ngon tuyệt - loại mà ta chỉ có thể có được ở Pháp.
Ông Hulot cũng là vệ sĩ, vì vậy cô rất an toàn.
Ở đây không an toàn à?
cô hỏi.
Liên hoan phim thu hút vài kẻ lạ lùng,
Pierre nói.
Không nguy hiểm gì, nhưng cô phải cẩn thận. Chúng tôi không muốn mất cô đâu,
ông nói thêm, mỉm nụ cười dâm đãng.
Vậy là giờ đây, ngoài ở một phòng suite ở Hotel du Cap (nó là một trong những phòng xịn nhất, ở khu nhà chính trông ra vườn, bể bơi, và biển, có cửa mở ra một ban công nhỏ), cô có xe và vệ sĩ riêng.
Cô bắt chéo chân, vuốt thẳng nếp gấp chiếc đầm lụa màu xanh. Chiếc váy này là một trong những chiếc cô ưa thích, và cô định cho trình diễn nó vào show diễn mùa thu sắp tới. Nhưng show diễn sẽ được tổ chức ở New York hay Paris? Cô phải nhớ bàn bạc với Pierre về chuyện này mới được. Ông muốn cô ở Paris hai tuần. Nhưng công ty muốn xây dựng cô thành nhà thiết kế couture người Mỹ, dĩ nhiên là với loạt sản phẩm-ít-đắt-đỏ-hơn. Nhưng chính cơ hội được làm một dòng sản phẩm couture đã khiến cô quyết định chấp nhận đề nghị này; đơn giản là hấp dẫn quá không thể từ chối được.
Cô biết mình đang mạo hiểm, cô nghĩ, cau mày khi nhìn ra xe cộ ở phía trước mặt mình. Nhưng cuộc sống là mạo hiểm. Cô đã lo B et C đang bí mật mua tên tuổi của cô rồi hất cẳng cô đi. Chuyện này xảy ra trong ngành thời trang mãi rồi, và có đầy những câu chuyện về các nhà thời trang đã mất công ty của mình khi bán danh hiệu cho một tập đoàn thời trang. Đây là một thỏa thuận kiểu Faustian: cuối cùng ta có một đống tiền mặt, nhưng ta cũng có thể mất đi quyền hạn với chính tên tuổi của mình, dù ta vẫn có khả năng kiếm được tiền. Một trong những điều khoản trong hợp đồng là một khi B et C sở hữu bạn, bạn không được phép bỏ đi thành lập công ty mới. Mặc khác, chỉ nghĩ đến việc làm một dòng couture đã khiến trong người cô có cảm giác sáng rực lên như cây thông Noel rồi. Một dòng couture là thứ mà mọi nhà thiết kế đều mơ ước được làm, và chỉ có một vài người có được cơ hội để thử. Một dòng couture là một đỉnh cao, nơi thời trang bước vào nghệ thuật, đối lập với thương mại. Sau hàng tuần liền gặp mặt và phân tích tình huống với Wendy và Nico, cô quyết định có lẽ cơ hội này đáng tận dụng. Lý lẽ của cô là nếu B et C muốn cô làm dòng sản phẩm couture, họ cần cô.
Cô vẫn chưa ký hợp đồng, nhưng cô sẽ ký, cô nghĩ, cuối tuần này khi cô quay lại Paris. Sáng thứ Tư cô sẽ bay tới Florence để gặp ba công ty gia đình cực đỉnh. Họ cao cấp đến mức một nhà thời trang không thể tới được cửa nếu không có các mối quan hệ đúng đắn, rồi sáng thứ Sáu cô sẽ quay lại Paris. Trong lúc đó, Pierre nằng nặc đòi họ sẽ bay đi Cannes để dự buổi lễ khai mạc liên hoan phim. Ông tổ chức một bữa tiệc chúc mừng cô trên chiếc thuyền buồm ba trăm foot của mình, mà giờ cô đang trên đường đến đó. Cô hy vọng cuối cùng sẽ đến được - nếu họ qua được cái đám xe cộ chết tiệt này.
Trên Croisette đầy những bảng năm mươi foot công bố những bộ phim được chiếu tại festival. Và ở phía trên cô nhìn thấy bảng công bố bộ phim bom tấn mùa hè của Wendy, một phim giật gân nói về tương lai tên là Die Slowly. Ngay lập tức cô cảm thấy niềm tự hào về bạn mình dâng trào. Wendy đang làm rất tuyệt - trong sự nghiệp của cô. Phim Spotted Pig vừa đạt hai giải Oscar. Và Wendy bảo rằng sẽ rất là tuyệt nếu cô không có kinh khi bước trên thảm đỏ và suốt cả tối hôm đó đã phải nhét giấy vệ sinh vào quần lót. Nico và Victory nghĩ chuyện đó rất buồn cười, và cả Wendy cũng nghĩ thế, nếu cô không quá tức giận chuyện Shane. Những gì anh đã làm với cô thật không thể hiểu nổi, nhưng Wendy đã giải quyết khá đáng ngưỡng mộ. Cô đã đem toàn bộ ba đứa nhỏ về ở phòng suite của mình ở khách sạn Mercer. Và khi nhìn thấy tình trạng đó, Victory đã nghĩ chắc Wendy điên rồi. Nhưng cô không bao giờ than phiền lấy nửa lời. Thậm chí cô không quát lên khi Tyler cố tình đổ hết nước hoa quả lên thảm vì nó muốn uống nước dâu tây chứ không phải là nước cam.
Này con yêu, sao thế?
Wendy đã vừa hỏi Tyler vừa ôm thằng bé.
Con sợ à?
Tyler đã gật đầu, và Wendy bảo nói rằng thỉnh thoảng ai cũng sợ cả, và không sao cả. Rồi cô đích thân đi lau chùi mọi thứ, và gọi dịch vụ phòng mang tới một ly nước dâu tây.
Tớ xin lỗi, Wendy,
Victory đã nói đầy ngưỡng mộ.
Nhưng là tớ thì tớ đã hét ầm lên rồi.
Cậu sẽ không làm thế đâu,
Wendy nói.
Nếu bọn nó là con cậu, mọi chuyện sẽ khác.
Mọi người lúc nào cũng nói thế. Và Victory nghĩ chắc đúng thế thật, cô nhìn lên bảng quảng cáo của Wendy một lần nữa. Nhưng dù vậy cô không muốn bản thân trải nghiệm việc đó.
Dù thế nào, Wendy đã đến Cannes sáng thứ Ba cho buổi công chiếu bộ phim của cô vào tối hôm đó. Cô cũng ở tại khách sạn Hotel du Cap, và đã sắp xếp để ở phòng suite ngay cạnh phòng Victory. Họ sẽ mở cửa nối hai phòng và ngủ chung với nhau hai ngày. Một lần ngủ chung hoành tráng và rất đắt tiền, Wendy bảo đây là thứ duy nhất mà cô trông ngóng đã bao tuần nay rồi.
Họ sẽ có rất nhiều chuyện vui, Victory đồng ý. Cô lấy di động ra và nhắn tin cho Wendy:
trên đường tới bữa tiệc. ngang qua bảng quảng cáo của c ở cannes. đẹp gớm, gớm, gớm. chúc mừng. rất mong gặp c.
Cô nhấn nút gửi và giật mình bởi tiếng gõ vào cửa kính chiếc Mercedes. Một đứa nhỏ bẩn thỉu - một bé gái tóc vàng xõa xuống hai bên mặt - đang gõ vào cửa sổ bằng một đóa hồng đỏ. Victory buồn bã nhìn nó. Những đứa trẻ tội nghiệp này ở khắp mọi nơi - trên đường phố, trong khách sạn, và cửa hàng, cố bán hoa hồng cho khách du lịch. Một vài đứa chắc mới năm sáu tuổi; thật là kinh khủng. Suốt hai ngày cuối tuần, Victory đã tự hỏi đất nước kiểu gì mà lại để trẻ con bán hàng trên đường phố. Đặc biệt một đất nước nơi dân chúng tuyên bố là rất yêu trẻ con. Đúng là đạo đức giả kiểu Pháp điển hình, cô vừa nghĩ vừa hạ cửa sổ xuống. Từ bên ngoài vọng vào tiếng nhạc và một bữa tiệc đang diễn ra đâu đó phía bên kia đường.
Voules-vous acheter une rose?
[13] đứa bé hỏi. Nó ngạc nhiên nhìn trân trối vào trong xe, ngắm nghía bộ váy và dây chuyền của Victory, một viên kim cương hình giọt lệ mười lăm carat mà Pierre đã sắp xếp để cho cô mượn vào tối hôm đó.
Absolument. Merci[14],
Victory nói. Cô mở cái xắc nhỏ, đựng năm trăm Euro, thẻ American Express đen của cô, một thỏi son, và một hộp phấn sáp, và đưa cho bé gái đồng một trăm Euro.
Ah, Madame,
đứa bé kêu lên.
Vous êtes très gentile. Et très belle. Vous êtes une movie star?
[15]
Non, une fashion designer,
[16] Victory mỉm cười nói. Chiếc xe nhích lên trước một ít, và đứa nhỏ bám vào cửa sổ, chạy vụt theo bên cạnh xe.
Attendez. Le traffic,
[17] Victory sợ hãi hét lên. Con bé bật cười - răng cửa của nó bị khuyết gần hết - và giây tiếp theo đã biến mất vào trong dòng xe phía sau họ.
[13] Tiếng Pháp trong nguyên bản: Cô muốn mua một bông hồng không?
[14] Tiếng Pháp trong nguyên bản: Đương nhiên rồi. Cám ơn.
[15] Tiếng Pháp trong nguyên bản: À, thưa quý bà. Bà tốt bụng quá. Và rất đẹp nữa. Bà là ngôi sao điện ảnh ạ?
[16] Không, là nhà thiết kế thời trang.
[17] Cẩn thận. Xe cộ kìa.
Madame,
ông Hulot vừa nói vừa lắc đầu. Bà không nên làm thế. Sẽ khuyến khích bọn nó. Giờ thể nào bọn nó cũng bu lấy xe, như chim bồ câu...
Bọn nó chỉ là trẻ con thôi mà,
Victory nói.
Chúng... nói thế nào nhỉ, là những tên cướp biển nhỏ. Chúng đặt tay lên khắp cả cái xe và ông Berteuil không thích thế.
Dấu tay?
Tệ nhỉ,
Victory nói. Nếu Pierre Berteuil không thích cô giúp một đứa bé gái thì đúng là quá tệ. Ông ta đâu có sở hữu cô. Và nếu chỉ bởi vì ông ta giàu không có nghĩa là ông ta luôn được làm theo ý mình, cô khó chịu nghĩ, nhớ rằng đó gần như là những từ cô đã dùng hai tuần trước, khi cô chia tay với Lyne Bennett. Ôi, Lyne, cô nghĩ, và nhún vai. Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ và cau mày. Ông ấy không đến nỗi quá tệ...
Và trong một giây, đột nhiên cô ước ông ở đây, với cô. Đến bữa tiệc lớn của cô. Thế sẽ hay biết nhường nào.
Mà những ý nghĩ này từ đâu ra thế? Cô tự hỏi, sắp xếp lại các thứ trong túi. Trong hai tuần qua cô gần như đã không nghĩ đến Lyne. Ngay giây phút cô chia tay với ông, ông biến mất tăm khỏi tâm trí cô, thế hẳn phải là dấu hiệu cho thấy cô đã làm một việc đúng đắn. Dù vậy, sao chuyện này luôn xảy ra với cô khi liên quan đến đàn ông? Khi lần đầu tiên gặp gỡ một người và bắt đầu hẹn hò với anh ta, cô luôn cảm thấy hứng thú điên cuồng từ lúc khởi đầu, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã gặp được đúng người - và rồi cô bắt đầu chán. Có phải cô là người phụ nữ duy nhất cuối cùng thấy đàn ông và các mối quan hệ khá là nhàm chán không nhỉ? Hay chỉ đơn giản rằng, khi dính dáng tới các mối quan hệ, cô giống đàn ông hơn là phụ nữ? Cô hoảng sợ cắn móng tay. Sự thật là gần đây cô bắt đầu thấy khá... bối rối.
Nhưng ai mà tưởng tượng nổi Lyne Bennett cuối cùng lại trở nên phụ thuộc chứ? Ông là một trong những người đàn ông thành công nhất trên hành tinh này. Ấy vậy mà cuối cùng, cô thấy mình tự hỏi sao ông không thể như Nico hay Wendy, hai người này cũng thành công vang dội, nhưng biết cách để người khác yên, và làm việc của mình. Kể từ khi cô chạy trốn khỏi căn nhà của Lyne ở Bahamas để tới cuộc họp ở Paris, Lyne đã loạn lên vì cô, liên tục gọi điện và bất ngờ xuất hiện ở showroom của cô, rồi ngồi trong văn phòng của cô, đọc báo và làm việc trên điện thoại di động của mình.
Lyne,
cuối cùng cô phải nói, vào lần thứ ba ông quyết định tạt qua - lúc bốn giờ chiều.
Anh không có chỗ nào khác để đi à? Không có người nào phải gặp à? Không có chuyện gì để làm à?
Anh đang làm đây, cưng,
ông nói, giơ chiếc BlackBerry của mình.
Văn phòng di động, nhớ không? Công nghệ hiện đại. Giờ đâu còn ai ngồi xích chân với cái bàn nữa chứ.
Công nghệ hiện đại không phải là cái thứ như thế,
Victory nói, ném cho ông cái nhìn ngụ ý rằng cô ước gì ông ngồi ở bàn của ông.
Ồ, xin chào, Lyne,
trợ lý của cô - Clare nói vẻ tự nhiên, bước vào văn phòng của cô.
Chào bé con,
Lyne nói.
Thế mọi chuyện với anh chàng mới thế nào?
Cái này hơi bị lạ.
Cô và Lyne nói chuyện với nhau nhiều à?
sau đó cô hỏi Clare.
Ông ấy hay chuyện mà.
Clare nhún vai.
Thỉnh thoảng ông ấy gọi cho chị và khi chị không có ở đây...
Ông ấy đích thân gọi à?
Vâng. Sao lại không?
Clare hỏi.
Ông ấy rất lịch sự. Hay ít nhất có vẻ như ông ấy cố tỏ ra lịch sự.
Lịch sự không phải là từ tôi dùng để miêu tả Lyne Bennett,
Victory nói.
Chà, ông ấy vui tính. Chị phải công nhận điều đó. Ông ấy khá vui vẻ. Và có vẻ như ông ấy phát điên lên vì chị. Ông ấy lúc nào cũng trông chừng chị. Và khi chị không có ở đây, ông liên tục hỏi chị thế nào.
Kỳ cục. Rất chi là kỳ cục, Victory nghĩ.
Và rồi có một vụ nhỏ với nghệ sĩ hip-hop, Venetia, cô này đóng trong một chiến dịch quảng cáo mỹ phẩm của ông. Lyne, Venetia, và đội trợ lý bốn người của cô ta xuất hiện không báo trước tại showroom của Victory vào một buổi chiều. Thông thường, cô sẽ không khó chịu gì, vẫn giữ một chính sách mọi người có thể hiểu ngầm là khách hàng và bạn bè có thể bất ngờ ghé thăm. Vào những tình huống thông thường, có khi cô còn vui vẻ đích thân chỉ cho Venetia bộ sưu tập của mình, và cho cô ta mượn bất cứ thứ gì cô ta muốn. Nhưng chiều hôm đó Muffie Williams từ B et C đến văn phòng của cô, một sự ghé thăm trước nay chưa từng có, và họ đang bàn luận sôi nổi về dòng sản phẩm mùa xuân sắp tới. Cô không thể đề nghị Muffie đứng qua một bên nhường chỗ cho một người nổi tiếng, một việc mà Lyne dường như không hiểu.
Cho Venetia thấy cái váy xanh đó đi cưng,
Lyne nài nỉ.
Em biết đấy, cái mà anh thích ấy...
Muffie đăm đăm nhìn Lyne như thể ông vừa mới lái xe chẹt lên con mèo của bà. Và khi Lyne không hiểu thông điệp đó, bà đứng dậy và nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Chúng ta sẽ bàn vào hôm khác nhé, cưng,
bà nói với Victory.
Muffie, tôi xin lỗi,
Victory yếu ớt nói. Cô liếc xéo Lyne.
Sao?
ông hỏi.
Anh làm gì sai chứ? Chẳng lẽ anh không được thích cái váy đó à?
Sao anh có thể làm như thế?
sau đó Victory hỏi ông. Họ ngồi ở ghế sau trong chiếc SUV của ông, mặc đồ dạ tiệc, đi đến một buổi tiệc từ thiện tại Metropolitan Museum.
Em đang họp với Muffie Williams, mà tình cờ bà ấy lại là một trong những phụ nữ quan trọng nhất trong ngành thời trang...
Này, anh chỉ cố giúp đỡ thôi mà. Anh nghĩ em sẽ thích thiết kế đồ cho Venetia. Cô ấy có mặt khắp mọi nơi. Cô ấy có thể sẽ mặc một trong những chiếc váy của em tới dự lễ trao giải Grammy...
Ôi Lyne,
cô thở dài bực bội.
Không phải thế. Chỉ là dường như anh không tôn trọng việc em làm.
Không tôn trọng á?
ông hỏi.
Anh yêu những gì em làm, cưng ạ. Em là tuyệt nhất...
Nếu em cứ thế mà xuất hiện ở văn phòng anh thì sao?
cô hỏi. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Em xin lỗi, Lyne, nhưng từ giờ trở đi anh bị cấm đến showroom của em.
Ồ, anh hiểu rồi,
ông nói.
Đây là chuyện tiền bạc phải không?
Tiền?
Phải. Giờ em kiếm được hai mươi lăm triệu đô, em nghĩ em không cần anh nữa.
Em chưa bao giờ cần anh. Và đặc biệt là không phải vì tiền của anh. Thành thật mà nói, Lyne ạ, tiền của anh không hấp dẫn đến thế đâu.
Thế còn tiền của em?
Lyne nói, không chịu coi những gì cô nói là nghiêm túc.
Có phải em đang nói rằng tiền của em thì hấp dẫn hơn tiền của anh?
Hấp dẫn hơn với em,
cô dằn dỗi nói. Cô ngả người ra trên ghế.
Được rồi,
cô nói.
Anh nói đúng. Đây là chuyện tiền bạc. Em không muốn ở bên người đàn ông có nhiều tiền như anh. Bởi vì mọi chuyện đều là về anh. Anh cứ cố lôi em vào thế giới của anh. Trong khi em hoàn toàn hạnh phúc với thế giới mà em đã tạo cho chính mình.
Chà,
Lyne nói.
Anh thực tình không biết phải đáp lại câu đó thế nào.
Nghe này,
cô nói, cố gắng giải thích.
Nó như thế này. Cuộc đời anh như là một show diễn Broadway hoành tráng. Và cuộc đời em là một show không phải ở Broadway và nhỏ hơn nhiều. Nó không thể lớn lắm, nhưng nó là show diễn của em, và nó cũng thú vị như show diễn của anh. Việc chúng ta cố ở bên nhau như là cố gộp hai show diễn đó lại vậy. Chỉ có một kết quả duy nhất: show diễn bé sẽ bị show diễn lớn hoành tráng kia nuốt mất tiêu. Show diễn lớn có thể hạnh phúc, nhưng show diễn nhỏ sẽ khổ sở. Show diễn nhỏ sẽ không thể sống nổi...
Anh nghĩ em là nhà thiết kế thời trang,
Lyne cười toe toét nói.
Cô mỉm cười chua chát. Cái ông này có bao giờ chịu thua không nhỉ?
Em biết anh hiểu em đang nói gì...
Anh đang nghe là có vẻ như em nghĩ anh là một show diễn Broadway. Em nói tiếng Anh đơn giản với anh đi mà cưng. Anh là loại không hiểu những thứ ngụ ý mà, em nhớ không?
Ông vỗ vỗ tay cô vẻ đắc thắng. Cái kiểu lì lợm không chịu hiểu cảm giác của người khác của ông là thứ đã khiến cô mắng ông khoảng một tuần trước, và giờ ông cố tỏ ra thông minh và chơi lại cô.
Vấn đề là, làm sao em có thể là một phụ nữ thành công khi em ở bên một người đàn ông còn thành công hơn em gấp bội?
cô hỏi.
Em không thể. Như vậy sự nghiệp của em chẳng có nghĩa lý gì cả.
Thế đây là về chuyện ấy à?
Lyne nói, nhếch mép cười.
Anh tưởng đây là thứ tất cả phụ nữ các em muốn. Ở bên một người đàn ông thành công hơn mình. Đây chẳng phải là một thứ khổ sở với phụ nữ trong suốt hai mươi năm qua ư? Phụ nữ thành công không thể tìm được đàn ông vì không có đủ đàn ông thành công hơn họ, và chỉ có một số ít, thì lại không muốn ở bên họ? Đây chẳng phải là lời than phiền lớn nhất rằng hầu hết đàn ông thành công chỉ muốn ở bên bọn gái xinh nhưng đần độn? Vậy xem xét tất cả những điều đó, thì bé con nên cảm thấy hạnh phúc. Em đã chụp được một cơ hội vàng, và cơ hội vàng ấy tên là Lyne Bennett.
Ông ta mới trơ tráo làm sao! cô nghĩ, nhìn ông mà phát điên lên.
Suy nghĩ đó là từ hồi thập niên chín mươi, Lyne ạ. Em không biết phụ nữ thành công nào lại nghĩ như thế. Hầu hết những phụ nữ thành công mà em biết đều muốn ở bên những người đàn ông ít thành công hơn...
Để họ có thể ra lệnh cho đàn ông?
Không. Bởi vì họ không muốn bị ra lệnh.
Cô ngả người ra ghế.
Việc người nào có nhiều tiền hơn trong một mối quan hệ thì nắm quyền kiểm soát, đó là một sự thật không thể tránh khỏi.
Có thể,
Lyne nói,
nhưng nếu họ là người tử tế, họ sẽ không bao giờ để người kia biết.
Cô ngạc nhiên nhìn ông. Trong cái kiểu vênh váo của ông, thỉnh thoảng có lúc Lyne bất ngờ tỏ ra tử tế. Có lẽ cô đã phán xét ông quá khác nghiệt... suy cho cùng, việc ông giàu có đâu phải lỗi của ông. Đó đâu nhất thiết là lỗi về mặt tính cách.
Anh hiểu điều em nói,
ông nói.
Em muốn anh bước vào thế giới của em. Vậy sao em không đưa anh đến ngôi nhà ở miền quê mà em luôn nhắc đến nhỉ.
Được rồi, em sẽ đưa,
cô nói.
Nhưng cả căn nhà của em nhỏ bằng phòng khách của anh. Có khi nhỏ hơn.
Có phải em đang nói rằng anh là một kẻ hợm hĩnh không?
Lyne nói, giả vờ giận dữ.
Em chỉ đang bảo rằng có khi anh sẽ chán tận óc. Ở đó không có gì cả - thậm chí anh không thể có được một miếng phomát tử tế.
Buồn cười,
ông nói, lắc lắc đầu.
Anh đâu có định ăn phomát.
Đưa Lyne về căn nhà ở vùng quê là một viễn cảnh mà Victory đã hy vọng sẽ tránh được. Căn nhà tranh nhỏ của cô, chưa tới 1.500 feet vuông, là thánh địa của cô, nằm ở một vùng hẻo lánh ở phía Bắc Connecticut chỉ có một cửa hiệu bánh, một bưu điện, một cửa hàng thực phẩm và một trạm xăng dầu. Nó không hề hoành tráng; không có tiệc tùng để đi. Thậm chí trong khuôn viên vài dặm không có nổi một nhà hàng tử tế. Nhưng đó chính là điều cô thích về nó. Khi cô về vùng quê, cô mặc quần áo cũ và đeo kính cũ, và thỉnh thoảng không gội đầu trong vài ngày. Cô nhìn các con bọ và quan sát chim chóc qua ống nhòm, xem sách về ruộng đồng để biết cái loại chim gõ kiến khác nhau. Căn nhà nằm giữa một khoảnh đất chín mẫu, và có một cái bể bơi nhỏ và một cái hồ. Vào buổi đêm, cô sẽ nghe tiếng ếch gọi bạn tình. Cô tưởng tượng có thể cực kỳ nhàm chán, nhưng ở đó cô chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán. Ai có thể nhàm chán chứ, với tất cả thiên nhiên ở xung quanh mình như thế? Nhưng liệu Lyne Bennett có nghĩ như vậy không? Không chắc lắm. Ông ta sẽ đến và mặc chiếc áo len cashmere Etro trị giá một nghìn đô, và ông sẽ làm hỏng tất cả.
Nhưng có lẽ, cô nghĩ, đó chính là giải pháp. Lyne sẽ thấy con người thật của Victory, và ông sẽ không thích thú nữa.
Lyne muốn Bumpy lái xe chở họ về tối thứ Sáu, nhưng Victory không chịu.
Chúng mình sẽ đi bằng xe của em, và em lái.
Lyne trông hơi sốc khi cô đỗ lại trước tòa nhà của ông trong chiếc PT Cruiser. Nhưng ông không nói gì cả, mà trình diễn màn thắt dây an toàn và đẩy ghế ra sau rất trịnh trọng, như thể chuẩn bị cho chuyến đi phía trước.
Anh đoán là nếu em bán công ty, em có thể sẽ mua một chiếc xe khác,
ông cố tình nói.
Em đang cân nhắc,
cô nói, lái xe vào dòng xe cộ,
nhưng về cơ bản em là người khá thực dụng. Ý em là, cái xe thực chất chỉ là phù phiếm thôi, đúng không? Nó không phải là một khoản đầu tư - nó mất giá ngay sau khi anh mua. Em không thể bán đúng bằng giá mua, như trang sức, đồ đạc hoặc thảm.
Cô chủ nhỏ của tôi,
Lyne nói, bám chặt vào bảng đồng hồ khi cô lạng lách trong dòng xe.
Em thích giữ sự liên hệ với những thứ quan trọng.