Nguyên Tắc 1: Phải chắc chắn bạn có bạn bè


Số từ: 8868
Dịch giả: Đức Cường, Thiên Tứ
ChiBooks phát hành
NXB Thời Đại
Georgia độc thân như thế nào


TỚ CHỈ MUỐN VUI VẺ! GIỜ TỚ ĐỘC THÂN RỒI, TỚ CHỈ MUỐN VUI VẺ! ĐÁM ĐỘC THÂN CÁC CẬU LÚC NÀO CŨNG VUI VẺ!! BAO GIỜ CHÚNG TA RA NGOÀI VUI VẺ ĐÂY?!!!

Cô ấy đang hét lên, đang hét lên với tôi trong điện thoại.
TỚ MUỐN TỰ SÁT, JULIE À. TỚ KHÔNG MUỐN SỐNG VỚI NỖI ĐAU ĐỚN NÀY. THẬT ĐẤY. TỚ MUỐN CHẾT. CẬU PHẢI LÀM CHO TỚ THẤY MỌI THỨ VẪN ỔN! CẬU PHẢI DẪN TỚ RA NGOÀI VÀ NHẮC TỚ RẰNG TỚ VẪN CÒN TRẺ LẮM, CÒN SỐNG, CÒN CÓ THỂ CÓ THẬT NHIỀU, THẬT NHIỀU NIỀM VUI! HOẶC CHỈ CÓ CHÚA MỚI BIẾT TỚ CÓ THỂ LÀM GÌ!!!
Dale, chồng của Georgia, vừa mới bỏ cô ấy theo một người đàn bà khác hai tuần trước và hiển nhiên cô ấy hơi đau khổ một chút.
Cuộc điện thoại gọi đến lúc 8:45 sáng. Tôi đang ở quán Starbucks ở góc giao Phố 448, một tay giữ khay café, một tay cầm điện thoại di động. Mấy sợi tóc rối chờm trên mặt, những cốc café mochaccino nghiêng về phía ngực trái trong khi tôi trả tiền cho một cô gái xinh xắn trạc hai mươi tuổi ở quầy thanh toán. Cảnh đó phải nói là
tay năm tay mười
.
Tôi đã dậy được bốn tiếng rồi. Là publicist1 cho một nhà xuất bản lớn ở New York, một phần công việc của tôi là đưa các nhà văn từ cuộc phỏng vấn này tới cuộc phỏng vấn khác khi họ xúc tiến quảng cáo sách của mình. Sáng nay, tôi chịu trách nhiệm cho một tác giả ba mươi mốt tuổi tên là Jennifer Baldwin. Cuốn sách của cô ta, Làm Thế Nào Để Hấp Dẫn Chồng Bạn Trong Thời Kỳ Mang Thai, đang trở thành cuốn bán chạy nhất hiện nay. Phụ nữ khắp cả nước đổ xô đi mua. Dĩ nhiên rồi, bởi vì làm thế nào để hấp dẫn chồng lúc mang thai là mối quan tâm hàng đầu của phụ nữ ở thời kỳ rất đặc biệt ấy trong đời. Thế nên tuần này chúng tôi đang tiến hành hàng loạt các chương trình truyền hình buổi sáng nhằm gây dựng danh tiếng. Today, The View, Regis và Kelly. WPIX, NBC, CNN, ngày nào cũng ra rả. Sao bạn có thể không yêu một chương trình chỉ cho phụ nữ đã mang bầu tám tháng cách cởi đồ vì chồng họ? Lúc này, tác giả, publicist riêng, đại diện và trợ lý của người đại diện của cô ta đều đang sốt ruột chờ tôi ở trong chiếc Town Car đỗ bên ngoài. Tôi đang nắm giữ từ sinh mệnh cho tới những tách café của họ.

Thực lòng cậu có thấy muốn tự sát không đấy, Georgia? Vì nếu cậu làm thế, tớ sẽ gọi 911 ngay bây giờ và gọi thêm một xe cứu thương tới.
Tôi đã đọc đâu đó rằng bạn nên nói chuyện tự sát thật nghiêm túc, thậm chí dù tôi có nghĩ tất cả những gì cô ấy đang làm thực ra chỉ là muốn tôi đưa cô ấy ra ngoài uống rượu giải sầu.

QUÊN CHUYỆN CẤP CỨU ĐI, JULIE, CẬU LÀ NHÀ TỔ CHỨC, LÀ NGƯỜI KHIẾN MỌI CHUYỆN DIỄN RA – GỌI NHỮNG CÔ BẠN ĐỘC THÂN KIA CỦA CẬU ĐI, NHỮNG NGƯỜI CẬU LUÔN VUI VẺ CÙNG ẤY – RỒI RA NGOÀI VÀ GIẢI TRÍ NÀO!

Trong khi tiếp tục giữ thăng bằng đi tới chỗ để xe, tôi thầm nghĩ ý tưởng đó sẽ làm tôi mệt mỏi lắm đây. Nhưng tôi biết Georgia đang trải qua một thời kỳ đầy khó khăn và chắc chắn chuyện sẽ tồi tệ đi nhiều trước khi có thể tốt đẹp lên.
Chuyện đó cũng xưa lắm rồi. Dale và Georgia có con, dừng việc quan hệ đều đặn lại, và bắt đầu tranh cãi. Họ dần lạnh nhạt với nhau. Dale nói với Georgia rằng anh ta đã yêu một ả đĩ điếm hai mươi bảy tuổi, cô giáo dạy nhảy samba anh ta gặp ở Equinox. Cứ cho là tôi điên đi, nhưng tôi đang nghĩ chuyện ân ái nồng nhiệt hẳn phải có vai trò nhất định trong chuyện này. Ngoài ra, tôi cũng không muốn là kẻ phản bội, tôi sẽ không bao giờ nghĩ Georgia có lỗi dù thế nào đi chăng nữa, vì Dale là một tên khốn, và giờ chúng tôi căm ghét hắn ta, nhưng tôi không thể không nói, Georgia đã hoàn toàn xem nhẹ Dale.
Giờ đây, để công bằng, tôi đặc biệt phê phán Hội Chứng Những Bà Vợ Xem Nhẹ Chồng Mình. Khi tôi thấy một người đàn ông ướt như chuột lấy một cái ô ra cho vợ sau khi băng qua năm tòa nhà để lấy xe rồi đánh xe quay lại nhà hàng, trong khi cô ta thậm chí còn chẳng mở mồm nói lấy một câu cảm ơn, thực sự, chuyện đó khiến tôi rất bực mình. Thế nên tôi nhận ra Georgia đã coi thường Dale, nhất là khi cô ấy nói với anh ta bằng cái giọng đó. Thứ giọng bạn có thể ngụy trang và gọi tên bằng bất cứ thứ gì bạn muốn, nhưng sự thật nó chính là thái độ miệt thị. Thứ giọng ghê tởm. Thứ giọng mất bình tĩnh. Thứ giọng ngán ngẩm. Đó là bằng chứng không thể chối cãi rằng hôn nhân là một thể chế không hoàn thiện, kết thúc bằng một câu
Tôi đã bảo rồi, máy làm bắp bung ở trên kệ phía trên cái tủ lạnh ấy.
Nếu bạn có thể bay vòng quanh thế giới, gom tất cả những ngữ điệu phát ra từ miệng tất cả những người đàn ông, đàn bà đã kết hôn đang bực tức, gói lại, chuyển tới sa mạc nào đó ở Nevada, rồi xổ ra – thế giới sẽ đắm chìm trong chính nó theo đúng nghĩa đen, sụp đổ trong cơn giận dữ khắp toàn cầu.
Georgia đã nói với Dale bằng cái giọng đó. Dĩ nhiên đó không phải lý do duy nhất họ chia tay. Ai ai cũng nổi nóng, và hôn nhân là thế: những ngày tươi đẹp đi cùng những ngày tồi tệ. Thực tế thì tôi biết gì nào? Tôi ba mươi tám tuổi, đã độc thân được sáu năm nay. (Vâng, tôi nói là sáu đấy.) Không phải không quan hệ tình dục, không phải không chịu kiểm soát bởi ai, nhưng chắc chắn, một cách hoàn toàn và công khai, tôi độc thân. Thế nên trong tưởng tượng, tôi sẽ luôn đối xử phải phép với người đàn ông của mình. Tôi sẽ không bao giờ cay nghiệt với anh ấy. Tôi sẽ luôn để anh ấy thấy mình được khao khát, được tôn trọng và là ưu tiên số một của tôi. Tôi sẽ luôn nóng bỏng, luôn ngọt ngào, và nếu anh ấy có yêu cầu, tôi sẽ có một cái đuôi thật dài, có mang cá và bơi cùng anh dưới đại dương, với bộ ngực trần.
Vậy là giờ đây Georgia từ một người mẹ, người vợ mãn nguyện trở thành một bà mẹ đơn thân, hai con, có ý muốn tự vẫn. Và cô ấy muốn tiệc tùng.
Chắc chắn có chuyện xảy ra khi bạn lại trở về cảnh độc thân. Một bản năng sinh tồn phải xuất hiện giống như đang có cuộc phẫu thuật thùy não. Vì Georgia đột nhiên quay trở lại thời kì cô ấy mới hai mươi tám tuổi, giờ chỉ muốn ra ngoài
tới bar nào đó, cậu biết đấy, để gặp đàn ông
, quên mất rằng chúng tôi thực sự đã ngót nghét gần bốn mươi và cũng có người trong chúng tôi đã miệt mài làm cái việc ấy từ nhiều năm nay rồi. Thành thực mà nói, tôi không muốn ra ngoài gặp gỡ đàn ông. Tôi không muốn dành cả giờ để dùng một cái kẹp nóng là thẳng tóc đến khi đủ hấp dẫn để có thể ra ngoài uống rượu. Tôi muốn lên giường thật sớm để có thể dậy sớm, pha sinh tố sữa chua, ra ngoài và tập chạy buổi sáng. Tôi là một vận động viên ma-ra-tông. Không phải theo nghĩa đen đâu; tôi chỉ chạy ba dặm một ngày. Nhưng là một người độc thân. Tôi biết làm việc có chừng mực. Tôi biết có thể chạy được bao xa. Georgia, dĩ nhiên, muốn tuyển chọn người trông trẻ và bắt đầu chạy hết tốc lực.

CẬU PHẢI ĐI CHƠI VỚI TỚ! TỚ KHÔNG BIẾT AI ĐỘC THÂN NGOÀI CẬU CẢ! CẬU PHẢI RA NGOÀI VỚI TỚ. TỚ MUỐN RA NGOÀI VỚI ĐÁM BẠN ĐỘC THÂN CỦA CẬU! ĐÁM ĐÀN ÔNG LÚC NÀO CŨNG LA CÀ Ở NGOÀI!! GIỜ TỚ ĐỘC THÂN RỒI, TỚ CŨNG MUỐN RA NGOÀI!!!

Cô ấy đang quên mất rằng chính cô ấy cũng là một trong những người luôn nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại khi nghe tôi nói về cuộc sống độc thân và trút một hơi
LạyChúathậtlàbuồn chán. Tớmuốnchếtquáđi.

Alice độc thân như thế nào

Georgia đã đúng. Chúng tôi đang rất vui vẻ, những cô bạn độc thân và tôi. Thật đấy. Ôi lạy Chúa, độc thân thật là vui làm sao. Ví dụ như, tôi xin kể với bạn về một người rất vui nhộn là Alice. Để kiếm sống, cô ấy nhận khoản tiền công không tưởng khi bảo vệ quyền lợi của những người cùng khổ ở thành phố New York – chống lại những thẩm phán nhẫn tâm, lũ khởi tố độc ác, và một hệ thống trì trệ nói chung. Cô ấy cống hiến đời mình để nỗ lực giúp đỡ những người yếu thế bằng cách chống lại cả hệ thống, đánh bại đàn ông, và bảo vệ Hiến Pháp của chúng ta. À vâng, nhiều khi cô ấy vẫn phải bảo vệ một gã hiếp dâm hay sát nhân mà cô ấy biết rõ có tội, cũng như với những người cô ấy vẫn thành công trong việc đưa họ trở lại đường phố. Ôi. Bạn thắng lần này, rồi bạn... thắng cả lần khác.
Alice là luật sư của Legal Aid. Trong khi Hiến Pháp đảm bảo quyền lợi với luật sư, thật không may lại không hứa hẹn rằng bạn sẽ được bảo vệ bởi Alice. Trước hết, cô ấy tuyệt đẹp. Hiển nhiên, chỉ là bề ngoài, ai quan tâm chứ. Vì những thành viên bồi thẩm đoàn kia đang ngồi trong phòng hội thẩm xanh nhợt nhạt dưới ánh đèn huỳnh quang, cùng vị thẩm phán tám mươi tuổi đang chịu trách nhiệm toàn bộ cảnh khốn cùng, vâng, họ sẽ làm bất cứ chuyện gì họ thích. Và khi Alice quyến rũ, mái tóc đỏ rực, nói với bạn bằng thứ giọng trầm ấm, dịu dàng, giọng Staten Island2 pha Ý kiểu tôi-cũng-như-mọi-người-nhưng-đáng-yêu-hơn-nhiều, bạn sẽ lái xe xộc thẳng vào nhà tù Sing Sing, phóng thích tất cả tù nhân, nếu đó là điều cô ấy yêu cầu bạn.
Quả thực cô ấy rất đáng nể với sự nhạy bén về luật pháp và uy tín khi trở thành giảng viên luật trẻ nhất ở Đại học New York. Ban ngày, Alice bảo vệ thế giới, còn ban đêm cô truyền nhiệt huyết cho những sinh viên luật được-sinh-ra-và-nuôi-nấng thực dụng, khiến họ quên đi những giấc mơ về tòa nhà Manhattan đẹp đẽ hay những mùa hè ở Hampton để tới Legal Aid và làm điều gì đó quan trọng. Cô ấy đã cực kỳ thành công. Cô ấy khiến sự bất tuân lệnh và lòng trắc ẩn sống lại. Cô ấy khiến họ thực sự tin rằng giúp đỡ người khác quan trọng hơn việc kiếm tiền.
Cô ấy đã là một Nữ Thần.
Vâng. Tôi nói đã, vì hầu như tôi đang nói dối. Sự thật đau đớn lắm. Alice không còn là một luật sư của Legal Aid nữa.

Được rồi, đây là lần duy nhất tớ tin vào án tử hình.
Alice, cô bạn tuyệt vời, đang giúp tôi chuyển sách từ văn phòng ở góc Phố Năm Mươi và Đại Lộ Tám tới buổi ký tặng sách trên Phố Mười Bảy. (Cuốn sách tựa đề Lời Khuyên của Thằng Ngốc để Trở Thành một Thằng Ngốc. Và dĩ nhiên, là một cuốn bán rất chạy).

Ngoại lệ duy nhất dành cho những gã đàn ông hẹn hò với một phụ nữ từ khi cô ấy mới ba mươi ba tuổi tới khi ba mươi tám, sau đó phát hiện ra gã có vấn đề với việc cam kết trách nhiệm; kẻ cho người phụ nữ kia ấn tượng rằng gã không có vấn đề gì với hôn nhân, sống với cô ấy trong suốt phần đời còn lại; kẻ luôn nói với cô ấy rằng chuyện sắp xảy ra rồi, tới tận cuối cùng, một ngày gã nói cô ấy rằng gã không nghĩ ‘hôn nhân thật sự dành cho gã’.
Alice đặt những ngón tay lên miệng huýt sáo để có thể ngăn dòng xe lại. Một chiếc taxi rẽ vào đón chúng tôi.

Làm ơn mở cốp xe,
Alice vừa nói vừa giằng lấy hộp đựng những cuốn Thằng Ngốc khỏi tay tôi và ném chúng vào cốp sau.

Thật kinh tởm,
Tôi đồng tình.

Còn kinh tởm hơn nữa kìa. Thế là vô đạo đức. Là tội ác đe dọa buồng trứng của tớ. Là loại trọng tội đe dọa đồng hồ sinh học của tớ. Hắn ta đánh cắp năm năm sinh nở quý giá của tớ và chuyện đó lẽ ra phải được xem xét kết trọng tội ăn cắp khả năng làm mẹ, phải bị xử treo cổ mới phải.
Cô ấy giật một hộp khác khỏi tay tôi và ném chúng vào cốp. Tôi nghĩ tốt nhất nên để cô ấy tự tay hoàn tất việc này. Xong xuôi, chúng tôi đi sang hai phía đối diện của chiếc taxi để chui vào xe. Cô ấy vẫn tiếp tục nói với tôi qua nóc xe mà không nghỉ lại hít lấy một hơi.

Tớ sẽ không để yên chuyện này. Tớ là một phụ nữ mạnh mẽ, tớ chủ động. Tớ có thể bù đắp quãng thời gian đã mất, tớ có thể.


Ý cậu là sao?
Tôi hỏi.

Tớ sẽ bỏ việc và bắt đầu hẹn hò.
Alice chui vào phía bên xe cô ấy, sập mạnh cửa.
Tôi cũng bối rối chui vào xe.
Tớ xin lỗi, cái gì cơ?


Hiệu sách Barnes & Noble, quảng trường Union.
Alice quát tài xế. Rồi tới tôi,
Đúng thế. Tớ sẽ đăng ký mọi dịch vụ trực tuyến, tớ sẽ gửi cả núi email cho tất cả bạn bè giúp ghép tớ với bất kỳ gã độc thân nào họ biết. Tớ sẽ ra ngoài mỗi đêm, và tớ sẽ gặp gỡ ai đó thật nhanh chóng.


Cậu đang bỏ việc để hẹn hò á?
Tôi cố gắng nói với giọng ít ghê sợ và phán xét nhất có thể.

Chính xác.
Cô ấy gật lấy gật để, như thể tôi biết đúng những gì cô ấy đang nói tới.
Tớ vẫn đi dạy, tớ phải kiếm tiền chứ. Nhưng về cơ bản, phải rồi, đó là công việc mới của tớ. Cậu hiểu tớ đấy.

Giờ thì Nữ siêu nhân thân ái của tôi, một nhà cải cách hăng hái, nàng Công chúa Chiến binh Xena, Erin Brockovich, cô bạn Alice, vẫn đang dành tất cả thời gian và năng lượng để cố gắng giúp đỡ những người yếu thế. Nhưng lần này người yếu thế lại chính là cô ấy: một phụ nữ độc thân ba mươi tám tuổi ở thành phố New York. Cô ấy vẫn đang ra sức gán tội cho
đàn ông
. Và lần này đàn ông là gã Trevor, kẻ đã chiếm đoạt toàn bộ quãng thời gian quý báu của cô ấy, giờ khiến cô ấy cảm thấy mình già cỗi, hoảng sợ và không thể yêu ai nổi.
Khi Alice được hỏi sẽ làm gì với toàn bộ quãng thời gian rảnh rỗi mới có, vốn trước kia thường dành để giúp những người trẻ tuổi lần đầu phạm tội tránh xa khỏi nhà tù Rikers cùng những hình thức ngược đãi bạo lực khủng khiếp sắp xảy ra, cô ấy thường bắt đầu bài diễn văn nho nhỏ:
Bên cạnh Internet, những cuộc gặp gỡ khách hàng, chắc chắn tớ sẽ đến mọi nơi tớ được mời, mọi buổi hội thảo, bữa trưa, hay tiệc tối. Dù tớ thấy nhảm nhí thế nào đi nữa. Có nhớ khi tớ bị cúm nặng không? Tớ vẫn ra ngoài, đến một đêm dành cho giới độc thân ở New York Theatre Workshop. Cái đêm sau khi mổ bàn tay, tớ uống vài viên Percocet3 rồi tới buổi diễn hoành tráng đó với hội Central Park Conservancy4. Cậu không bao giờ biết đêm đó thế nào khi cậu gặp người đàn ông sẽ thay đổi đời cậu đâu. Nhưng rồi tớ cũng có những thú vui riêng. Tớ chủ tâm làm những việc tớ yêu thích, vì cậu biết đấy, khi cậu ít mong đợi điều đó nhất, có thể là khi cậu gặp được ai đó.


Khi cậu ít mong đợi nhất?
Tôi hỏi lại, xen ngang bài diễn thuyết của Alice.
Alice, cậu quyết định bỏ việc để dành cả đời cho việc gặp gỡ ai đó. Làm thế nào mà cậu có thể từng, từng ít mong đợi nó chứ?


Bằng việc bận rộn. Bằng việc làm những chuyện thú vị. Tớ chèo xuồng kayak trên sông Hudson, trèo vách đá ở Chelsea Piers, học lớp làm mộc ở Home Depot, những việc cậu hoàn toàn có thể làm cùng tớ, nhân thể, tớ đã làm được một cái tủ rất đẹp đấy, và tớ cũng đang nghĩ đến việc tham gia một khóa học chèo thuyền ở Cảng South Street. Tớ cứ bận rộn với việc làm những điều tớ thấy thú vị, như thế tớ có thể tự lừa bản thân quên đi rằng thực sự mình đang rất mong mỏi tìm kiếm một người đàn ông. Vì không thể để mình trông tuyệt vọng được. Đó mới là điều tệ hại nhất.

Trong khi nói với mọi người chuyện này, cô ấy thường đi qua đi lại vẻ hơi loạn trí, đặc biệt vì cô ấy thường uống thuốc Tums5trước đó. Tôi tin rằng, chứng khó tiêu của cô ấy bắt nguồn từ một bệnh trào ngược axit nho nhỏ gọi tên là
Tôi cực kỳ sợ cô đơn.

Vậy nên, dĩ nhiên, người tôi gọi đầu tiên khi tôi cần la cà với một đám bạn gái và
vui vẻ
thì còn ai hơn Alice, người hiện giờ về cơ bản vẫn là một chuyên gia. Cô ấy biết tất cả các tay phục vụ quầy bar, các tay giữ cửa, quản lý, các quán bar, câu lạc bộ, những nơi hẻo lánh, những nơi du khách thường lui tới, quán rượu chui, hay những tụ điểm biểu diễn ở New York. Dĩ nhiên, Alice sẵn sàng nhập hội.

Nhất trí,
cô ấy trả lời.
Cậu an tâm. Chắc chắn tối mai Georgia sẽ có khoảng thời gian tuyệt nhất trong đời luôn.

Tôi gác máy, thở phào nhẹ nhõm. Tôi biết mình có thể trông cậy ở Alice, vì dù cuộc đời Alice có thay đổi thế nào thì cô ấy vẫn yêu lẽ phải.
Serena độc thân như thế nào


Toàn khói thuốc thôi, đừng đùa nữa.


Cậu còn chưa biết ta sẽ đi đâu cơ mà.


Tớ biết, nhưng thể nào cũng nhiều khói thuốc. Chỗ nào cũng ám khói thuốc cả.


Serena à, có lệnh cấm hút thuốc ở New York mà; cậu không được hút ở các quán bar.


Tớ biết, nhưng có lẽ vẫn có nhiều khói thuốc. Với cả mấy chỗ đấy lúc nào cũng ồn ào kinh khủng.

Chúng tôi đang ngồi ở Zen Palate – chỗ duy nhất tôi gặp Serena suốt ba năm qua. Serena không thích ra ngoài la cà. Serena cũng không thích ăn pho mát, gluten, rau quả chứa nightshade6, phi hữu cơ và dứa. Chẳng thứ gì trong số đó hợp với máu cô ấy cả. Khỏi nói cũng biết Serena rất, rất gầy. Cô ấy là một trong những cô gái tóc vàng rất mảnh mai, xinh đẹp bạn có thể thấy trong các lớp yoga ở các thành phố lớn khắp trên đất Mỹ. Cô ấy là bếp trưởng chuyên nấu món chay cho một gia đình nổi tiếng ở New York, những người tôi không được phép nói ra, theo một thỏa thuận ngầm Serena bắt tôi cam kết để cô ấy không cảm thấy tội lỗi về việc phá vỡ thỏa thuận bí mật cô ấy đã cam kết với khách hàng khi đem chuyện họ ra buôn với tôi. Thật đấy. Nhưng chỉ nói với những mục đích ở đây thì tên của họ là Robert và Joanna, còn con trai họ tên là Kip. Và thành thực mà nói, Serena đâu có nói gì xấu về họ; họ đối xử với cô ấy rất tốt, có vẻ rất cảm kích với sự dịu dàng của cô ấy. Nhưng thề có Chúa, khi Madonna đến ăn trưa và xoi mói chuyện nấu nướng của Serena, Serena phải kể lại với ai đó mới được. Cô ấy cũng là con người thôi mà.
Serena cũng là một người nghiên cứu đạo Hindu. Cô ấy tin vào sự thanh thản trong mọi chuyện. Cô ấy muốn thấy sự hoàn hảo tuyệt đối trong mọi mặt đời sống, thậm chí sự thật là cô ấy chưa từng có lấy một buổi hẹn hò hay ngủ với ai suốt bốn năm qua. Cô ấy xem chuyện này là hoàn hảo, thế giới cho cô ấy thấy rằng cô ấy cần tu luyện chính mình hơn nữa. Vì làm sao bạn có thể thực sự trở thành một đối tác chân thành của ai đó khi chưa là người hoàn toàn hiểu được chính con người trong mình?
Thế nên Serena tu luyện. Cô ấy tu luyện tới mức thực sự hóa thành một mê cung. Tôi thấy thương hại cho người đàn ông nào từng thử thâm nhập những hành lang xoắn ốc và đường hầm không lối thoát ấy. Chế độ ăn kiêng, lịch tập thiền, những buổi hội thảo new age, các lớp yoga, chế độ vitamin và nhu cầu nước cất. Nếu tiếp tục tu luyện thêm nữa, cô ấy sẽ trở thành người tàn tật ốm yếu không thể bước ra đến ngoài được.
Serena là người bạn bạn luôn thấy trong cảnh một thân một mình; một người không ai hiểu được. Một người nếu bạn có vô tình nhắc tới, bạn bè khác của bạn sẽ buột miệng thốt lên
Serena á? Cậu có bạn tên Serena à?
Nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng thế. Tôi gặp Serena hồi học đại học. Hồi đó cô ấy cũng như bao người khác. Cô ấy là người mắc chứng rối loạn xung lực ám ảnh nhẹ, nhưng sau đó nó trở thành một tật, không phải một lựa chọn phong cách sống. Suốt những năm tháng đôi mươi, cô ấy gặp gỡ đàn ông và đi chơi. Cô ấy cũng có một người bạn trai khá lâu, được khoảng ba năm. Clyde. Anh thực sự ngọt ngào và rất si mê cô ấy, nhưng Serena luôn biết anh không phải là người đàn ông của đời mình. Cô ấy ổn định với anh theo một vòng xoay hàng ngày – và không cần nói thì bạn cũng biết Serena mê những vòng tuần hoàn của cô ấy đến nhường nào rồi đấy. Thế nên chúng tôi đã động viên cô ấy không dẫn anh theo – không bao giờ mơ mộng rằng anh có thể là mối quan hệ nghiêm túc cuối cùng trong phần còn lại cuộc đời ăn kiêng của cô ấy. Rồi sau Clyde, cô ấy vẫn cố gắng hẹn hò – không quá hăng hái, nhưng bất cứ khi nào có cơ hội. Đến tuổi ba mươi lăm, khi không thể tìm ra ai thực sự làm mình rung động, cô ấy bắt đầu tập trung vào mặt khác của đời mình. Những mặt, nói một cách công bằng, là những việc mà rất nhiều cuốn sách tự lực tôi giúp quảng bá khuyên phụ nữ nên làm. Những cuốn sách này cũng khuyên bạn tự yêu lấy chính bản thân mình. Thực tế, nếu bạn phải tóm lược mọi cuốn sách tự lực trong ba từ, thì sẽ là
yêu chính mình
. Tôi không thể nói cho bạn biết tại sao, nhưng chuyện này làm tôi bực lắm.
Vậy là Serena bắt đầu tập trung vào những thứ khác. Cô ấy bắt đầu tham gia các lớp học hay những thứ ăn kiêng điên rồ tương tự. Không như Alice, ít nhất về mặt hẹn hò, Serena đã quyết định
cho nó yên nghỉ
. Đó là một con dốc trơn tuột, quyết định không nghĩ tới giấc mơ tình yêu trong đời bạn nữa. Vì nếu làm tốt việc ấy, nó có thể khiến bạn thư thái, tận hưởng cuộc sống, và thực sự cho phép nguồn sáng bên trong bạn tỏa sáng rực rỡ hơn, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. (Vâng, tôi đang nói về nguồn sáng bên trong ai đó – lúc này chúng ta đang đề cập đến Serena.) Nhưng theo quan điểm của tôi, chiến lược đó, nếu đi chệch hướng hoặc kéo dài quá lâu, có thể làm ngọn lửa của bạn tắt dần, một cách từ từ, ngày qua ngày. Bạn có thể không còn ham muốn tình dục nữa và rồi chết bất đắc kỳ tử. Thậm chí dù nghĩ có lẽ hơi cực đoan khi bỏ công bỏ việc để hẹn hò, tôi cũng cho rằng bạn không thể ngồi xuống nghỉ ngơi, để tình yêu tự tìm đến bạn. Tình yêu đâu có tử tế như thế. Tình yêu thực sự không bận tâm để ý tới bạn đâu. Tôi nghĩ tình yêu ở ngoài kia đang tìm kiếm những con người có ngọn lửa rực cháy có thể trông thấy từ tít tàu con thoi. Thẳng thắn mà nói, đâu đó giữa ruột kết và những lớp nhảy châu Phi, ngọn lửa của Serena đã tắt ngấm rồi.
Thế nhưng dù có như vậy thì cô ấy vẫn rất dễ chịu với tôi. Cô ấy chịu lắng nghe tôi trút bầu tâm sự rằng tôi ghét công việc của mình như thế nào, với một vẻ kiên nhẫn của Gandhi7. Bên cạnh những cuốn sách đã nhắc tới, tôi từng giúp quảng bá những bộ sách như Đồng Hồ Đang Điểm! Làm thế nào để Gặp Gỡ và Cưới Người Đàn Ông Trong Mơ Của Bạn Trong Mười Ngày, Làm thế nào để Biết liệu Người Đàn Ông Của Bạn Có Thực Sự Yêu Bạn Hay Không, và cuốn sách mới nổi như cồn Làm thế nào để Đáng Yêu (nó được coi là bí quyết dẫn tới toàn bộ hạnh phúc của nữ giới).
Tôi lớn lên ở New Jersey, không quá xa xôi, chỉ cách một cây cầu hay một đường hầm tới thành phố của những giấc mơ tôi. Tôi chuyển đến đây để trở thành một nhà văn, rồi tôi nghĩ mình có thể là một nhà làm phim tài liệu. Thậm chí tôi còn học vài khóa về nhân chủng học, nghĩ mình có thể đến châu Phi, nghiên cứu các chiến binh Masai hay vài tộc người đã gần như tuyệt chủng. Tôi bị mê hoặc bởi các chủng người trong chúng ta, và rất yêu thích ý tưởng được viết về họ theo cách nào đó. Nhưng tôi nhận ra mình thừa hưởng tính thực tế từ cha. Tôi thích nhà vệ sinh tiện nghi trong nhà, và biết mình có bảo hiểm sức khỏe. Thế nên tôi làm nghề xuất bản.
Nhưng giờ đây, sự mới lạ của việc có thể cung cấp tạp phẩm đã hoàn toàn không còn cảm giác xúc động ban đầu. Và từ đầu tới cuối lúc tôi phàn nàn, Serena rất chăm chú lắng nghe.

Sao cậu không bỏ việc?


Rồi làm gì? Lại làm một việc xuất bản nữa à? Tớ ghét xuất bản. Hay là thất nghiệp? Tớ quá phụ thuộc vào tiền lương đều đặn để có thể tự do như thế.


Đôi khi cậu cần mạo hiểm.

Nếu Serena nghĩ tôi đang sống mòn, tôi biết mọi chuyện hẳn thực sự rất tệ hại.
Như thế nào cơ?
Tôi hỏi.

Như là – không phải cậu vẫn luôn nói muốn viết gì đó sao?


Ừ. Nhưng tớ không có đủ bản ngã để trở thành một nhà văn.

Trong đời tư, tôi bế tắc.
Tiếng nói lý lẽ
của tôi toàn dựa vào của người khác. Nhưng mỗi thứ Sáu, Serena vẫn lắng nghe tôi cằn nhằn chuyện thất vọng về công việc như thể đó là lần đầu tiên tôi nói về nó.
Vậy nên tôi nghĩ, tại sao lại không? Các bạn tôi luôn tò mò về cô ấy. Tại sao không thử thuyết phục cô ấy nhập hội đi chơi nhỉ?

Cơ hội của bất cứ ai trong chúng ta khi ra ngoài chơi tối mai và gặp gỡ người đàn ông trong mộng gần như bằng không. Vậy thì sao phải lo lắng chứ?
Serena hỏi trong khi cắn một miếng hamburger tương nén.
Serena có lý. Trước giờ tôi vẫn ra ngoài chơi đêm với hi vọng gặp được một người sẽ si mê mình trong suốt phần đời còn lại. Xem nào, tôi làm việc ấy hai hay ba lần mỗi tuần, ôi, những mười lăm năm. Tôi gặp gỡ đàn ông và hẹn hò, nhưng rõ ràng, kể từ hôm nay, không phải với người được ghi lại trong cuốn sách lớn của đời tôi dưới cái tên
Người Duy Nhất
. Chuyện đó dẫn tới kết quả là rất nhiều đêm ra ngoài không gặp được người đàn ông trong mộng của tôi.
Tôi biết, tôi biết, chúng tôi không chỉ đi chơi để gặp gỡ đàn ông. Chúng tôi ra ngoài để giải trí, để kỉ niệm việc độc thân và vẫn còn trẻ (hay ít ra là chưa già), còn tồn tại, còn sống trong thành phố tuyệt vời nhất thế giới này. Thật hay ho làm sao khi cuối cùng bạn có thể gặp được ai đó rồi hẹn hò, và việc đầu tiên hai người làm là bắt đầu nằm nhà ôm ấp nhau trên giường. Ra ngoài với bạn bè thật sự vui lắm.
Thế nên tôi không thể cãi lại Serena. Toàn bộ khái niệm
đi chơi
là thứ gì đó không hoàn thiện. Nhưng tôi tiếp tục lời cầu xin khẩn thiết.
Ta không ra ngoài gặp gỡ đàn ông đâu. Ta chỉ đi chơi để đi chơi thôi. Để cho Georgia thấy đi chơi thật vui làm sao. Bước ra thế giới ngoài kia, uống rượu, trò chuyện, cười đùa. Đôi khi có những chuyện bất ngờ xảy ra và đôi khi, hầu như lúc nào cũng thế, cậu chỉ về nhà. Nhưng ta đi chơi, cậu biết đấy, chỉ để đi chơi thôi. Để xem chuyện gì có thể xảy ra. Đó là cái thú vị của chuyện này mà.

Lập luận về lợi ích của tính tự phát và những điều chưa biết tới thường không phải là cách thuyết phục được Serena, nhưng vì lý do nào đó, cô ấy đã đồng ý.

Được thôi. Nhưng tớ không muốn đến chỗ nào ám khói thuốc hay quá ồn ào đâu nhé. Và phải chắc là họ có món chay trong thực đơn đấy.

Ruby độc thân như thế nào

Và rồi, tới Ruby.
Hôm đó là thứ Bảy, hai giờ chiều, tôi đến căn hộ của Ruby để cố lôi kéo cô ấy tham gia buổi tối đi chơi – và vì tôi biết cô ấy có thể vẫn chưa ra khỏi giường.
Ruby mở cửa, trên người vẫn mặc nguyên bộ pyjama. Tóc cô ấy hơi rối, cuốn thành từng lọn.

Hôm nay cậu đã ra khỏi giường chưa đấy?
Tôi ái ngại.

Ừ. Rồi. Ngay đây,
cô ấy trả lời, giọng khó chịu. Cô ấy tiếp tục quay lại phòng ngủ. Căn hộ của cô ấy ngăn nắp không chê vào đâu được. Không một dấu hiệu nào để lộ chuyện bừa bộn, ví dụ như những hộp kem cũ mốc, bánh nướng ăn dở, hay quần áo cũ cả tuần rải quanh nhà. Cô ấy cực kỳ dị ứng với sự bẩn thỉu. Điều đó cho tôi chút hi vọng.

Hôm nay cậu thấy thế nào?
Tôi hỏi, theo chân cô ấy vào phòng ngủ.

Khá hơn rồi. Khi tớ tỉnh dậy, nó không phải thứ đầu tiên tớ nghĩ đến.
Cô ấy lại chui lên cái giường êm ái, cuộn tròn trong chăn. Trông thực sự rất thoải mái. Tôi đang bắt đầu nghĩ đến việc tự cho phép mình chợp mắt một lát đây.

Tuyệt!
Tôi nói, biết mình muốn nghe nhiều hơn thế. Ruby là cô gái da ngăm đen, mái tóc dài tuyệt đẹp, thân hình cực kỳ hấp dẫn, có giọng nói dịu dàng nữ tính và kiểu nói năng rất nhẹ nhàng. Ruby thích nói về cảm xúc của mình.
Cô ấy ngồi dậy.
Ý nghĩ đầu tiên của tớ sáng nay là ‘Mình thấy ổn’. Cậu biết tớ muốn nói gì đấy – rằng khoảnh khắc trước khi cậu nhớ ra cậu là ai và sự thật đời cậu thế nào? Ý nghĩ đầu tiên, sâu thẳm trong ruột gan tớ, trong người tớ, là ‘Mình thấy ổn’. Tớ không cảm thấy thế từ rất lâu rồi. Thông thường, cậu biết không, tớ mở mắt ra là cảm thấy thật chán đời. Như kiểu trong giấc ngủ tớ cảm thấy mọi chuyện thật vô nghĩa, và khi thức dậy thì cũng chỉ là sự kéo dài giấc mộng đó, cậu hiểu không? Nhưng sáng nay, ý nghĩ đầu tiên của tớ là ‘Mình thấy ổn’. Như thể cơ thể tớ, cậu biết không, không còn chất chứa thêm nỗi muộn phiền nào nữa.


Tuyệt đấy,
tôi vui vẻ. Có lẽ mọi chuyện không tệ như tôi nghĩ.

Ừ, dĩ nhiên rồi, một khi tớ nhớ ra mọi chuyện, thì tớ bắt đầu khóc và không thể nín nổi suốt ba giờ. Nhưng tớ nghĩ đó là một bước cải thiện, cậu hiểu không? Nó khiến tớ thấy mình đang khá hơn. Vì Ralph không thể ở lỳ trong ký ức tớ mãi, nó không thể. Rồi tớ sẽ dậy ngay và chỉ mất ba phút để bắt đầu khóc thương nó. Rồi mười lăm phút. Rồi thì một giờ, cả ngày, và cuối cùng thì tớ cũng sẽ vượt qua chuyện này, cậu hiểu không?
Cô ấy nhìn tôi như thể sắp bắt đầu bật khóc.
Ralph là con mèo cưng của Ruby. Nó chết vì suy thận ba tháng trước. Cô ấy cứ liên tục cập nhật cho tôi biết tình hình suy sụp tinh thần của cô ấy mỗi ngày kể từ khi đó. Chuyện này thực sự khó khăn với tôi vì tôi hoàn toàn không biết tại sao có người lại trút toàn bộ nguồn năng lượng cảm xúc của mình vào thứ thậm chí chẳng thể massage lưng cho mình. Không chỉ có thế, về khoản đó, tôi còn cảm thấy mình có thể kiểm soát tâm lý tốt hơn. Tôi tin rằng bất cứ ai có một vật nuôi đều chắc chắn yếu mềm hơn tôi. Vì khi tôi hỏi ai đó tại sao họ lại yêu vật cưng nhiều thế, họ lúc nào cũng trả lời kiểu như,
Cậu không thể tưởng tượng được tình yêu vô điều kiện mà Beemie dành cho tớ đâu.
Ừ, thì cứ cho là vậy đi. Tôi không cần tình yêu vô điều kiện, thì sao chứ? Tôi cần tình yêu có điều kiện, tôi cần ai đó có thể đi bằng hai chân, nói năng nên lời, biết dùng dụng cụ và nhắc tôi nhớ rằng đây là lần thứ hai trong một tuần tôi la hét với nhân viên dịch vụ chăm sóc khách hàng qua điện thoại và có lẽ tôi muốn xem xét lại chuyện đó. Tôi cần được yêu bởi ai đó có thể hoàn toàn thấu hiểu rằng khi anh ấy thấy tôi khóa trái cửa căn hộ ba lần trong một tháng, thì chuyện đó rất có thể nghĩa là Những Thứ Thuộc Về Tôi Sẽ Không Bao Giờ Thay Đổi. Và dù thế nào đi nữa anh ấy vẫn yêu tôi. Không phải vì đó là một tình yêu vô điều kiện, mà vì anh ấy thực sự hiểu tôi và quyết định rằng tâm hồn và thể xác quyến rũ của tôi đáng để có thể bỏ lỡ một hay hai chuyến bay chỉ vì tôi để quên bằng lái xe ở nhà.
Nhưng đó không hẳn là chuyện có nghĩa vào lúc này. Chuyện bây giờ là Ruby từ chối ra ngoài để uống một tách café, đi mua sắm, hay thậm chí là đi dạo với tôi, vì Ruby là người thất bại trong việc kiểm soát nỗi thất vọng. Đặc biệt là những chuyện lãng mạn. Bất kể những quãng thời gian tốt đẹp cô ấy có được với vài anh chàng kéo dài bao lâu, sẽ không bao giờ đáng so với nỗi đau đớn dằn vặt cô ấy tự ném mình vào khi chuyện không ra sao. Đơn giản phép toán này không thể cân đối. Nếu cô ấy hẹn hò với ai đó trong ba tuần, rồi chia tay, cô ấy sẽ dành hai tháng tiếp theo để khiến mọi người và chính cô ấy hóa điên.
Vì tôi là chuyên gia MRI8 cảm xúc của Ruby, tôi có thể nói cho bạn biết chính xác những gì diễn ra trong suốt thời gian cô ấy suy sụp. Cô ấy sẽ gặp gỡ ai đó, một người đàn ông, trái ngược với một con mèo. Cô ấy sẽ thích anh ta. Cô ấy sẽ đi chơi với anh ta. Trái tim cô ấy sẽ ngập tràn phấn khích với việc cuối cùng cũng tìm thấy người bạn thực sự yêu mến, một người độc thân, tốt bụng, tử tế, một người dường như cũng thích cô ấy.
Như tôi đã nói rồi đấy, Ruby cuốn hút lắm; rất dịu dàng, rất nữ tính. Cô ấy có thể hơi tò mò, chu đáo, và là một người cực kỳ hay chuyện. Khi cô ấy gặp đàn ông, họ thích cô ấy vì vô số lý do. Ruby thực sự rất giỏi trong khoản hẹn hò. Khi cô ấy bắt đầu một mối quan hệ, thật không khác nào cá gặp nước.
Tuy nhiên, đây là New York, đây là cuộc sống, và đây là chuyện hẹn hò. Mọi thứ thường không đi đến đâu cả. Và khi chuyện không ra sao, khi Ruby bị từ chối, dù với bất cứ lý do nào có thể, và dù cho những tin tức tồi tệ đã đến, một quá trình vẫn bắt đầu. Cô ấy thường ổn ở Phút Giây Thất Vọng. Như khi gã tên Nile chia tay cô ấy vì hắn ta muốn quay lại với bạn gái cũ. Tại thời điểm xảy ra chuyện đó, cô ấy vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Nỗ lực kiềm chế và tự trọng dâng trào trong cô ấy. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy biết chuyện đó chỉ có nghĩa là hắn ta không phải là người đàn ông duy nhất trong đời, và cô ấy không thể coi chuyện đó là sự xúc phạm với bản thân, rằng đó chính là thất bại của hắn ta. Rồi một vài giờ trôi qua, thời gian sẽ đẩy cô ấy rời xa cái khoảnh khắc đầu óc thông suốt, cô ấy bắt đầu trượt xuống Hố Sâu Điên Loạn. Người yêu dấu của cô ấy, người cô ấy từng nhìn nhận ở cỡ trung bình, bắt đầu lớn lên, lớn lên, lớn dần lên, theo thời gian hắn ta trở thành Đỉnh Everest khát khao và cô ấy không thể nào nguôi ngoai nổi. Hắn ta là điều tuyệt vời nhất cô ấy từng có. Nile đã làm điều mạnh mẽ nhất hắn ta có thể làm với Ruby – hắn ta từ chối cô ấy. Giờ hắn ta là TẤT CẢ còn cô ấy chẳng là gì.
Tôi vẫn quen với việc thấy Ruby vượt qua chuyện này, quen với việc coi chuyện quanh quẩn bên cô ấy suốt những giờ oán trách kia sau khi bị từ chối là một vấn đề, để thấy liệu tôi có thể ngăn cô ấy lại ở nấc thang cao nhất tới Điên Loạn hay không. Bởi vì, để tôi nói bạn hay, một khi cô ấy suy sụp, không thể biết khi nào cô ấy gượng dậy trở lại được. Cô ấy không thích ngồi đó một mình. Ruby thích gọi bạn bè dậy và miêu tả từng chi tiết sống động nhất, hàng giờ liền, về thứ gì đó giống như ở tầng đáy cùng của những giấc mộng đã tan vỡ. Giấy dán tường, bàn ghế, đá lát sàn. Và chúng tôi chẳng thể làm gì. Chúng tôi chỉ ngồi chờ chuyện đó kết thúc.
Bạn có thể tưởng tượng rằng vài năm sau những chuyện thăng trầm này, bất cứ khi nào tôi nhận điện thoại của Ruby báo cô ấy vừa mới
gặp một chàng tuyệt vời
hay buổi hẹn hò thứ hai đến
thực sự rất, rất tuyệt
, tôi chẳng cần thiết phải nhảy cẫng lên mừng rỡ. Bởi vì, một lần nữa, chuyện cũng chẳng có gì hứa hẹn. Nếu ba tuần có thể cộng dồn vào hai tháng đầy nước mắt, tưởng tượng xem tôi khiếp sợ thế nào khi Ruby mừng kỷ niệm tháng thứ tư hẹn hò với ai đó. Nếu cô ấy chia tay ai đó sau một vài năm chung sống, tốt thôi, tôi không nghĩ số năm tháng còn lại trong đời cô ấy đủ để quên được anh ta.
Đó là lý do tại sao cô ấy quyết định nuôi Ralph. Ruby đã quá đỗi mệt mỏi vì bị làm cho thất vọng. Miễn là cô ấy còn khép chặt những cánh cửa sổ, miễn là cửa ra vào không khép hờ, Ralph sẽ không bao giờ rời bỏ cô ấy. Như thế Ruby sẽ không bao giờ bị thất vọng thêm một lần nào nữa. Nhưng Ruby không hay biết về chứng suy thận ở họ mèo. Và bây giờ, vâng, giờ đây, Ralph đã trở thành con mèo tuyệt vời nhất từng có trên đời. Ralph làm cô ấy hạnh phúc hơn bất kỳ con vật hay người nào có thể làm với cô ấy. Cô ấy không biết sống ra sao nếu thiếu nó. Cô ấy vẫn làm việc. Cô ấy làm công tác tuyển dụng nhân viên cấp điều hành. Các khách hàng tin tưởng vào cô ấy để kiếm việc. Và tạ ơn Chúa nhờ có họ, cô ấy sẽ luôn ra khỏi giường để giúp ai đó đang rất cần một vị trí công việc tốt. Nhưng một buổi chiều thứ Bảy thì khác nhiều lắm. Ruby chẳng buồn nhúc nhích nữa.
Tới khi tôi nói với Ruby về Georgia. Chồng Georgia đã bỏ cô ấy như thế nào để theo đuổi cô giáo dạy samba, Ruby bị đánh gục, muốn ra ngoài để cảm thấy yêu cuộc sống này hơn. Ruby đã hoàn toàn hiểu chuyện. Ruby hiểu rằng có những lúc, bất kể bạn cảm thấy tồi tệ tới mức nào, nhiệm vụ của bạn là phải ra khỏi nhà và giúp lừa dối một người mới độc thân tin rằng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp thôi. Bằng trực giác, Ruby biết rằng đây sẽ là một đêm tuyệt diệu.
Và tôi độc thân như thế nào

Thành thực mà nói nhé, tôi cũng chẳng khá hơn là mấy. Tôi hẹn hò, tôi gặp gỡ đàn ông ở các bữa tiệc hay lúc làm việc, qua bạn bè, nhưng mọi chuyện dường như chẳng bao giờ
đến đâu
. Tôi không điên đâu. Tôi không hẹn hò với những gã điên. Chỉ là chuyện chẳng bao giờ
đến đâu
. Tôi nhìn những cặp đôi đi bộ xuống phố, chỉ muốn nhảy bổ tới, lắc họ thật mạnh, van xin họ hãy trả lời giùm tôi câu hỏi,
Làm thế nào mà các bạn lại làm được chuyện đó?
Chuyện đó đã trở thành tượng Nhân Sư với tôi, một bí mật vĩnh cửu. Làm thế nào mà hai người tìm thấy nhau trong thành phố này và
đến được đích
?
Tôi đã làm gì để giải quyết chuyện đó? Tôi rối bời. Tôi khóc. Tôi dừng lại. Sau đó tôi vui lên, ra ngoài, và lại trở nên cực kỳ hấp dẫn, lại có những quãng thời gian tuyệt vời như mọi khi. Tôi cố gắng trở thành một người có ích, một người bạn tốt, một thành viên tốt trong gia đình. Tôi cố gắng chắc chắn rằng chẳng có lý do vô tình nào lý giải được việc tại sao tôi vẫn độc thân. Tôi tiếp tục sống.

Giờ cậu độc thân là do cậu quá trịch thượng.
Đó là câu trả lời của Alice mỗi khi đề cập đến chủ đề này. Trong khi đó, tôi chẳng thấy cô ấy cưới quý ông đẹp trai đang làm việc tại quầy hoa quả ở góc phố Hai Mươi và góc phố Bảy, người hình như bất chợt có để mắt thích cô ấy. Cô ấy đang phán xét như thể dựa trên việc tôi không chịu hẹn hò trực tuyến. Trong những ngày xưa tốt đẹp, hẹn hò trực tuyến được xem là một chuyện cực kỳ tồi tệ, việc một người không đời nào chịu thừa nhận. Tôi yêu quãng thời gian đó. Giờ đây phản ứng bạn nhận được từ mọi người khi họ nghe rằng bạn độc thân và không làm mấy việc tựa như hẹn hò trực tuyến sẽ là bạn không thực sự muốn chuyện đó. Nó trở thành điểm mấu chốt, thành phép thử cho việc bạn quyết tâm tới mức nào cho tình yêu. Như thể Quý ông Đích Thực của bạn được đảm bảo chắc chắn rằng đang lẩn khuất đâu đó trên mạng. Anh ta đang đợi bạn, nếu bạn không quyết tâm bỏ ra 1500 giờ, 39 tách café, 47 bữa tối và 432 món đồ uống để gặp gỡ anh ta, thì bạn chỉ không đủ háo hức gặp anh ta và bạn xứng đáng già đi rồi chết trong cô độc mà thôi.

Tớ nghĩ cậu chưa thực sự cởi mở với tình yêu. Cậu không sẵn sàng.
Đó là câu trả lời của Ruby. Tôi thậm chí sẽ chẳng đề cao nó là một câu trả lời – ngoại trừ việc nói, tớ không biết rằng việc tìm kiếm tình yêu lại trở thành việc gì đó tương tự như trở thành một Jedi Knight9. Tôi không biết đã có hàng năm huấn luyện siêu linh, chịu đựng những thử thách siêu hình, nhảy qua những vòng lửa trước khi tôi có thể có ai đó hẹn hò cùng tới dự đám cưới em họ tôi vào tháng Năm. Và tôi biết những người đàn bà mất trí có thể cũng đang gào thét, không ngừng tìm kiếm người đàn ông yêu họ, người họ cảm thấy đang yêu say đắm trong cơn điên loạn. Nhưng chẳng sao cả.
Mẹ tôi nghĩ tôi độc thân là vì tôi thích được độc lập. Nhưng bà hiếm khi tập trung vào chủ đề chính. Bà thường bắt đầu chung chung từ những phụ nữ không nghĩ mình có lựa chọn nào khác ngoài việc lập gia đình và sinh con. Không có lựa chọn nào khác cho bà. Thế nên bà nghĩ thật tuyệt là tôi độc thân và tôi không phải dựa dẫm vào một người đàn ông nào hết. Tôi không nghĩ mẹ tôi và cha có một cuộc hôn nhân thực sự hạnh phúc. Sau khi cha mất, bà trở thành một trong những góa phụ kia, những người cuối cùng cũng xứng đáng với danh tiếng của bà – những lớp học, kỳ nghỉ, các câu lạc bộ sách và hội bài brit. Khi tôi vẫn còn là một cô bé, bà nghĩ bà đang giúp tôi rất nhiều, trao cho tôi món quà tuyệt vời này để nhắc rằng tôi không cần một người đàn ông mới có được hạnh phúc. Tôi có thể làm bất kỳ điều gì tôi muốn, là bất cứ ai tôi muốn trở thành, mà không cần một người đàn ông.
Và giờ đây... Tôi không muốn nói với bà rằng tôi không thực sự hạnh phúc khi độc thân, nếu bạn muốn trở thành bạn gái hay vợ ai đó, và bạn vô tình thành thật, bạn thực sự rất cần đàn ông, thì xin lỗi Mẹ, vì sau đó tôi biết bà sẽ buồn lắm. Các bà mẹ thực sự không thích nhìn thấy những đứa con của mình buồn. Thế nên tôi lái những buổi trò chuyện sang hướng khác, tránh động tới đời sống tình cảm của mình. Bà cũng không hỏi. Cả hai chúng tôi đều không muốn để lộ ra hay biết bất cứ chuyện không vui phiền nhiễu nào cả.

Ôi, nào,
Serena – người chơi với tôi lâu nhất trong số bạn bè lên tiếng.
Chẳng có gì là bí ẩn hết. Cậu đã hẹn hò với những gã tồi tệ đến tận lúc ngoài ba mươi, và giờ cậu cũng hiểu ra vấn đề của cậu rồi đấy, tất cả những anh chàng tốt đẹp đều đã có chủ cả rồi.

Tuyệt cú mèo.
Bạn trai gần nhất của tôi sáu năm trước là người tệ nhất trong tất cả. Có vài người bạn hẹn hò là những gã rất tệ hại mỗi khi bạn kể chuyện về họ, điều đó chỉ làm ô danh bạn cũng như làm ô danh họ. Tên anh ta là Jeremy và chúng tôi đã hẹn hò ầm ĩ trong suốt hai năm. Anh ta đã quyết định chia tay với tôi bằng cách không ló mặt ở đám tang cha tôi. Tôi không còn nghe tin tức gì về anh ta sau chuyện đó.
Kể từ đó, không còn những gã tồi tệ nữa. Nhưng cũng chẳng còn mối tình tốt đẹp nào cả.
Georgia tập trung vào lý do tại sao tôi cô đơn trong một đêm quá đỗi tối tăm, cô độc và hối tiếc.

Ôi vì Chúa, chẳng có lý do nào cả. Chuyện thật vớ vẩn. Cậu tốt bụng, cậu xinh đẹp, cậu có mái tóc đẹp nhất thành phố New York này.
(Mái tóc tôi rất dài và quăn nhưng chưa bao giờ uốn thành búp. Khi tôi muốn chải thẳng, trông nó tuyệt lắm. Tôi phải thừa nhận đó là điểm đẹp nhất ở tôi.)

Cậu nóng bỏng, cậu thông minh, cậu hài hước, và cậu là một trong những người tốt nhất tớ biết. Cậu hoàn hảo. Thôi cái việc tự vấn bản thân bằng những câu hỏi khó chịu đó đi, vì chẳng có một lý do chết tiệt nào giải thích tại sao gã đàn ông quyến rũ nhất, điển trai nhất, gợi cảm nhất thành phố New York lại không yêu say đắm cậu ngay bây giờ.

Và đó là lý do tại sao tôi yêu Georgia. Đó là lý do cuối tuần này tôi sẽ chủ trì một buổi đi chơi với nhóm những người bạn chưa quen biết nhau để làm cô ấy cảm thấy cuộc đời này rất đáng sống. Vì vào cuối ngày là đêm. Và ở New York, nếu là đêm thì sẽ có cuộc sống về đêm. Khi có cuộc sống, như những người lạc quan nhất vẫn nói với bạn, sẽ luôn luôn có hi vọng. Tôi nghĩ đó là một phần quan trọng của việc Làm Thế Nào Để Sống Độc Thân. Hi vọng. Bạn bè. Và phải chắc chắn bạn thoát ra khỏi căn hộ chết tiệt của mình.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sao Mãi Còn Độc Thân - How to be single?.