Nguyên Tắc 2
-
Sao Mãi Còn Độc Thân - How to be single?
- Liz Tuccillo
- 9499 chữ
- 2020-05-09 02:16:54
Số từ: 9486
Dịch giả: Đức Cường, Thiên Tứ
ChiBooks phát hành
NXB Thời Đại
NGUYÊN TẮC 2: Đừng Hóa Điên, Dù Có Cảm Thấy Thế Nào Đi Chăng Nữa, Vì Điều Đó Chỉ Làm Chúng Ta Trông Thật Thảm Hại
Khi bạn ra ngoài chơi vào một đêm trong thành phố với mục đích chính là khiến một người bạn thôi ngay việc đe dọa tự sát, dù không mấy thuyết phục cho lắm, bạn phải chọn địa điểm một cách cẩn thận. Alice và tôi thong thả bàn bạc chuyện này, lên kế hoạch cho một cuộc tập kích vui chơi lúc nửa đêm. Thực ra thì đêm nào ra ngoài bạn cũng phải tiến hành nghiên cứu thật kỹ lưỡng. Vì một đêm tồi tệ có thể làm nản lòng thậm chí cả những người phụ nữ độc thân sung sức nhất như chúng tôi. Vậy nên bạn phải đặt thật nhiều câu hỏi. Có bao nhiêu đàn ông sẽ có mặt ở đó cho tới có bao nhiêu phụ nữ? Đồ uống đắt rẻ thế nào? Âm nhạc có ổn không? Liệu có phải một đêm hay ho khi tới đó hay không? Bạn phải lưu tâm tới tất cả những nhân tố này, và nếu cần, phải sử dụng tới cả đồ thị, biểu đồ, hay một vài cuộc gọi đúng nơi cần thiết để xây dựng thành công kế hoạch tập kích. Trong trường hợp này, chiến thuật khá đơn giản: chọn nơi có vô số đàn ông. Bởi bạn không muốn cô bạn mới độc thân của mình có cảm giác quá đỗi ngột ngạt, nó sẽ là ý nghĩ đầu tiên mà bất kỳ người phụ nữ có óc xét đoán nào cũng có khi cô ấy nhận ra giờ mình đã chính thức độc thân. Thế nghĩa là Không còn đàn ông tử tế nữa. Rồi ý nghĩ tiếp theo sẽ là Mình sẽ cô đơn trong nốt phần đời còn lại thôi.
Bây giờ, câu hỏi lớn nhất rằng liệu thực sự đã hết sạch những chàng tử tế ở thành phố New York hay chưa là vấn đề chúng tôi có thể tranh cãi mãi không dứt, nhưng lúc này, chúng tôi sẽ để thực tế đó cho Cục Thống kê Dân số Hoa Kỳ và các dịch vụ mai mối. Điều tôi quan tâm cho một đêm đặc biệt thế này là quan điểm cho rằng có vô số những chàng độc thân đẹp trai đang ở ngoài kia, theo đúng nghĩa đen thì từ trên trời, từ những tán cây rơi xuống, tình cờ gặp bạn trên phố, muốn ngủ với bạn. Thế cho nên, theo ý Alice thì nơi nào có bữa tối là một lựa chọn dễ dàng nhất. Đó phải là một quán nướng, và phải là một quán lớn nhất. Peter Luger ở Williamsburg, Brooklyn. Giờ tôi có thể tự hỏi chúng tôi đang làm gì khi dẫn cô bạn mới độc thân của chúng tôi đến Brooklyn. Vâng, tỉnh giấc, ngái ngủ – cậu đã ở đâu? Brooklyn là Manhattan mới, Williamsburg là Lower East Side mới còn quán Peter Luger phục vụ món thịt đỏ tươi mà bạn được đảm bảo sẽ tìm thấy cả núi những anh chàng thật thà thẳng thắn ở đó (hay những phụ nữ đang rèn sức cho cuộc thi cử tạ tiếp theo của họ). Dù thế nào đi nữa thì cũng tốt cho chúng tôi thôi, và đó là tất cả những gì tôi đòi hỏi. Trong một dịp như thế này, quan điểm về sự sung túc là trên hết, không chỉ với miếng thịt nướng một cân, mà còn với vô số đàn ông trung thực ngồi quanh những cái bàn gỗ lớn dành cho tám đến mười người, ngấu nghiến chén phần thịt của mình như những gã tiền sử.
Tôi không biết liệu bạn đã bao giờ chịu trách nhiệm nhóm mọi người lại với nhau và quyết định họ sẽ đi đâu vào buổi tối hay chưa. Nhưng nếu bạn chưa từng, hãy để tôi nói cho bạn biết rằng đó là một trải nghiệm căng thẳng đến không ngờ đấy. Tôi nói
không ngờ
, bởi vì nếu bạn chưa từng một lần lãnh nhiệm vụ đó, bạn sẽ chỉ tự hỏi tại sao những người bạn đang có tâm trạng thoải mái lại hỏi bạn những ba lần rằng liệu bạn có thích món mỳ hoành thánh hay không. Nhưng nếu bạn từng làm điều đó, bạn sẽ hiểu rằng thậm chí người tự tin nhất cũng trở thành một bà chủ bữa tiệc không vững vàng, đầy lo lắng, bị ám ảnh bởi mọi lời nói đùa, ánh mắt, và lời nhận xét ngẫu nhiên của bạn bè. Nếu chuyện không diễn ra ổn thỏa, nó sẽ hằn sâu vào tâm trí mọi người vì cái đêm bạn dẫn họ đi chơi mà họ chẳng thấy vui vẻ gì.
Giờ đây, chìa khóa để vui vẻ là, dĩ nhiên rồi, một đám đông hỗn độn người. Vậy hãy để tôi nhắc bạn về điều chúng tôi đang đối mặt ở đây: Georgie, một phụ nữ mới độc thân đang suy nhược thần kinh; Ruby, vẫn đang than khóc sau cái chết của con mèo; Serena, cô gái đang chìm đắm trong bong bóng không có chất gluten; và Alice, Chúa phù hộ cô ấy, dù cô ấy có thể đang làm việc với bệnh loét dạ dày do lịch làm việc thường nhật, là niềm hi vọng duy nhất của tôi giúp vượt qua chuyện này một cách lành lặn.
Bạn thấy đấy, chẳng ai trong số họ thân quen nhau. Họ biết nhau qua những bữa tiệc sinh nhật của tôi từ năm này qua năm khác, nhưng thực chất chúng tôi không phải một đội. Tôi gặp Alice ở một lớp thể dục năm năm trước. Tôi làm việc với Georgia tới khi cô ấy nghỉ việc để chăm sóc con cái. Serena là bạn thân nhất của tôi từ hồi sinh viên còn Ruby và tôi dính với nhau mười lăm năm trước khi cùng làm một công việc làm tạm kinh khủng, rồi chúng tôi ở chung căn hộ trong ba năm sau đó. Về cơ bản thì họ là những người xa lạ với nhau. Thực tế, tôi có thể chắc chắn rằng Alice, Georgia, Serena và Ruby không thực sự để tâm tới nhau quá nhiều, chẳng vì lý do nào khác ngoài việc không ai trong số họ hợp
gu
nhau. Tôi luôn muốn có một đám bạn gái, luôn luôn mong mỏi một lực lượng hùng mạnh, một gia đình nhỏ của tôi gồm những người bạn, nhưng không thể như thế được. Sẽ rất tốt nếu có một việc để tôi có thể tranh thủ gom cả đám lại, như bắt tôm hùm vào bẫy. Nhưng việc gặp gỡ một nhóm những phụ nữ sống chung trong một thành phố, vẫn còn là bạn bè, và chia sẻ những khoảnh khắc riêng tư nhất của đời họ là rất hiếm có, tuyệt vời và chắc chắn là điều gì đó đáng mòn mỏi mong chờ, hay ít nhất là thấy trên tivi.
Ôi Chúa ơi, lạnh lắm, tớ nên mặc áo khoác dày. Tớ ghét tháng Mười. Tháng Mười là tháng khó chịu nhất trong năm vì không bao giờ biết phải mặc thế nào cho đẹp,
Serena
người-không-béo
lên tiếng.
Chúng tôi quyết định gặp nhau ở giao lộ Phố Hai Mươi Ba và Đại Lộ Tám, rồi cùng bắt taxi tới Williamsburg. Mọi người khá vui vẻ, nhưng tôi có thể nói rằng Serena, người đang rời xa môi trường riêng của mình, sẽ là vấn đề. Không phải là tôi không lo lắng về Georgia, đang mặc áo sơ mi để hở ngực và váy ngắn. Georgia là một phụ nữ tuyệt đẹp, chắc chắn có thể phô ra. Cô ấy có thân hình mảnh dẻ, mái tóc nâu sáng suông dài, tóc mái tỉa dài rủ xuống một cách hoàn hảo trước đôi mắt. Cô ấy có đôi môi mọng tự nhiên, đôi môi rất nhiều phụ nữ mê mẩn, và trước khi xuống đến mông, luôn là phần hông để lồ lộ. Nhưng giờ là tháng Mười. Trời rất lạnh. Tôi có thể nhìn thấy rõ mông cô ấy. Cả hội chúng tôi chui vào trong một chiếc taxi, lên đường.
Khi Serena hỏi toáng lên rằng liệu có món rau nào để ăn ở đó hay không, còn Alice đang nhấm nhẳng ra lệnh cho tài xế, tôi thầm cầu nguyện làm sao để toàn bộ đêm nay có thể diễn ra tốt đẹp. Tôi nhận ra có một đấng thần thánh đang quan sát chúng tôi trên thế giới này. Bởi vì có một thứ được gọi là rượu. Và vào thời khắc đó, rượu có vẻ là một sáng kiến hay. Tôi nghĩ chắc hẳn phải có một vị Chúa nhân từ đủ yêu mến chúng tôi mới có thể sáng tạo ra.
Khi chúng tôi vào Quán Nướng Peter Luger, cứ như vị Chúa tạo-ra-rượu đã sắp đặt: những anh chàng đẹp trai, chắc chắn có công ăn việc làm ngồi kín các bàn. Tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Tôi biết chặng đầu tiên của chuyến đi săn hàng quý được gọi là
Chạy Quanh Thành Phố New York Tìm Kiếm Niềm Vui
sẽ là một chiến thắng cho đội chúng tôi.
Ôi Chúa ơi, tớ là một thiên tài,
Alice tự hào.
Chí phải!
Georgia đồng tình.
Tớ yêu nơi này,
đến lượt Ruby lên tiếng.
Tớ biết sẽ chẳng có thứ gì tớ có thể ăn được,
Serena lảm nhảm, trong khi chúng tôi đi qua vô số bàn ăn bày đầy các món thịt thơm nức.
Trong lúc chúng tôi đọc thực đơn, Serena gọi một ly vodka pha tonic. Giờ có thể không hợp với bạn lắm, nhưng đây là một sự kiện quan trọng trong cuốn sách của tôi. Và nó trở nên đơn giản bởi ba người bạn của tôi, những người không biết rõ Serena, đã nói với cô ấy rằng cô ấy nên vui vẻ náo nhiệt lên. Cô ấy thấy ngượng ngùng. Sau ba năm sự kiện tôi cầu xin cô ấy thử cocktail mojito, chuyện cũng đơn giản như thế. Cô ấy vẫn gọi một đĩa cải xanh cho bữa tối, nhưng bạn không thể phủ nhận rằng có một ma lực hấp dẫn từ một nhóm các cô gái và nó thực sự bắt đầu phát tiết.
Sẽ luôn tốt hơn khi bạn có một mục đích, bất kể trong cuộc sống hay đơn giản là một buổi tối ra ngoài chơi, và với tối nay thì mục tiêu rất rõ ràng: Georgia cần liều lĩnh táo bạo tán tỉnh ai đó. Chúng tôi đã ở đây, trên mảnh đất của những miếng thịt nướng to bự và những bước đi táo bạo. Thế nên khi miếng thịt đỏ tươi và rượu bắt đầu tràn tới, là lúc chuyển sang chế độ phối hợp-lập dị.
Alice quyết định tiếp cận bàn ngay kế bên chúng tôi, thật trùng hợp, đang có năm người đàn ông ngồi đó.
Chào các anh, chúng tôi đang cố gắng cho cô bạn mới độc thân đây tận hưởng một khoảng thời gian tốt đẹp và sẽ thật vui nếu nhập chung bàn với các anh.
Alice chẳng sợ gì cả. Một khi bạn đã từng có vài tên giết người bất ngờ tấn công bạn từ bên kia bàn, tìm cách bóp chết bạn thì việc tiếp cận một nhóm đàn ông chỉ là một việc ngon ơ. Và nhờ Alice, chúng tôi lần lượt chuyển đĩa, đồ bạc của mình sang bàn kế bên, áp sát nhóm các anh chàng dễ thương kia. Georgia, rất vui vẻ, đang được chú ý nhiều hơn, như một cô dâu tương lai trong tiệc bachelorette1. Không có gì giống như việc đặt chuyện yêu đương của bạn lên bàn khiến mọi người hi vọng, và lần này cô ấy chẳng cần đeo mạng dán bao cao su với đôi khuyên tai hình dương vật2. Tôi nhìn quanh bàn. Đây là những gì tôi thấy:
Georgia đang khúc khích cười y như một cô nữ sinh.
Ruby đang khúc khích cười y như một cô nữ sinh.
Serena đang khúc khích cười y như một cô nữ sinh.
Alice đang khúc khích cười y như một cô nữ sinh.
Và, khi tôi cho phép mình thôi việc lo lắng xem mọi người có thoải mái hay không, tôi cũng khúc khích cười y như một cô nữ sinh. Tôi thầm nghĩ, Chúa ơi, chúng tôi thực là những kẻ đáng thương. Chúng tôi là những luật sư, những publicist, những nữ doanh nhân và những bà mẹ với mái tóc sấy, tô son môi, tất cả chỉ đang trông mong sự chú ý của đàn ông như ánh dương tỏa xuống và làm chúng tôi có cảm giác sống trở lại.
Họ dạy chúng tôi chơi trò uống rượu, chúng tôi chơi đùa với cà vạt của họ. Ruby đang trò chuyện với một người có vẻ rất thích thú với cô ấy. Tất cả các anh chàng này đều khen Georgia cô ấy thật nóng bỏng, và xem ra cô ấy chẳng mấy ái ngại. Ở quán nướng đó thật vui.
Ôi Chúa ơi, vui quá trời luôn!
Georgia cười ha hả khi chúng tôi rời nhà hàng.
Tớ không thể tin là tớ đã uống vodka!
Serena hớn hở.
Anh chàng tớ nói chuyện muốn đi theo chúng ta tới bất cứ nơi nào chúng ta đi tiếp đấy!
Ruby khúc khích.
Giờ chúng ta đi đâu nào?!
Lúc này, để tiếp tục quãng thời gian vui vẻ cho mọi người, cần tiếp tục, tiếp tục vui vẻ hơn qua đêm, bất luận chuyện gì đã xảy ra trước đó. Nếu bữa tối dở tệ, thì bạn phải đền bù bằng cách đến một quán bar hay câu lạc bộ thật tuyệt vời sau đó. Nếu bữa tối thực sự đã rất vui vẻ, giống như trong trường hợp này, thì tốt hơn bạn đừng làm hỏng nó bằng việc đến một chỗ kém vui hơn. Thế nên tôi lại bàn bạc với Zagat3 của riêng tôi, Alice. Chúng tôi đang tiếp tục chủ đề
Mưa đàn ông
4 nên Alice đưa ra quyết định rất nhanh chóng. Chúng tôi hướng tới
Sports
, một quán bar thể thao khác thường với một cái tên chẳng có gì sáng tạo ở Upper West Side. Ruby và anh chàng mới của cô ấy, Gary, bắt một chiếc taxi còn chúng tôi kéo nhau lên một xe khác. Không phải một chuyến taxi rẻ nhất nhưng tiền thì có là gì chứ khi có tới năm cô gái đang say cố gắng giữ cảm giác phấn chấn này?
Tới nơi, tôi lập tức nhận ra đây là một sai lầm. Những quán bar thể thao sẽ lập tức làm bạn thất vọng khi bước vào: đàn ông ở đó thực sự chỉ muốn xem thể thao. Vì nếu họ chú tâm vào việc ra ngoài gặp phụ nữ thì họ sẽ chẳng bao giờ tới quán bar thể thao cả. Alice cũng đang nghĩ như tôi.
Lẽ ra ta nên đến Flatiron.
Nhưng Serena đã gọi một chai vodka còn Georgia đã mon men đến gần một chàng đẹp trai nhất ở đây, cố gắng bắt chuyện với anh ta. Thật không may, có một trận bóng rổ quan trọng của đội Knicks đang chiếu – điều tôi không hiểu nổi vì giờ đang là trước mùa giải và đội Knicks không tham gia những trận
quan trọng
nào nữa. Dù sao đi nữa, Georgia có thể thu hút sự chú ý của anh ta trong lúc phát chương trình quảng cáo và cô ấy đang tận dụng bốn phút ngắn ngủi đó để ra sức tán tỉnh hết mức.
Ruby đang nói chuyện với Gary, người hẳn đã mê mẩn cô ấy và muốn sống bên cô ấy mãi mãi. Nhưng không may cho Serena, Alice, và tôi, chúng tôi đang ngồi trong một quán bar với đồ uống, mắt dán vào gần hai chục cái màn hình đủ các môn thể thao chúng tôi không biết tí ti gì.
Duy có mỗi Alice là biết môn gì đó chúng tôi không biết.
Ôi Chúa ơi, có một cái bàn bi-lắc ở đằng kia!
Alice phấn khích.
Tớ không chơi bi-lắc,
Serena gắt gỏng.
Cậu có nghĩ ta nên đi chỗ khác không?
Tôi đánh trống lảng, tránh ý tưởng chơi bi-lắc này.
Không, các cậu không hiểu rồi. Có một thực tế là một nhóm phụ nữ không thể chơi bi-lắc quá mười phút mà không có chàng nào mò đến chơi cùng.
Cậu mất thời gian để chứng minh sự thật này à?
tôi nói, giọng hơi trách móc. Tôi đã nói với bạn chưa nhỉ? Rằng Alice từng là một luật sư bảo vệ quyền lợi của những người nghèo khổ bị tước quyền công dân, giúp họ cảm thấy được tôn trọng và lắng nghe, thường vào thời kỳ đen tối nhất trong đời họ.
Đúng thế. Và tớ sẽ chứng minh nó cho cậu thấy ngay bây giờ.
Thế là chúng tôi cầm lấy đồ uống, tiến đến bàn bi-lắc đằng xa. Alice và tôi vào chơi, trong khi Serena nhìn đồng hồ. Chính xác là ba phút rưỡi thì có hai chàng tiến đến gần chúng tôi. Được bốn phút rưỡi, họ thách đấu chúng tôi một ván.
Alice làm tôi thấy sợ, đôi khi vậy.
Cô ấy, tất nhiên rất giỏi bi-lắc, thế nên chúng tôi thắng liên tục rồi lại nhận lời thách đấu, những chàng thách đấu bi-lắc cứ thế xếp hàng để được nếm mùi đấu với chúng tôi. Chúng tôi tiếp tục uống và tiếng khúc khích lại quay trở lại. Điều tiếp theo tôi biết là Serena đang ăn cánh gà từ đĩa của một trong các đối thủ của chúng tôi. Một ván sau, cô ấy đang liếm ngón tay dính đầy sốt nóng và gọi thêm một đĩa cánh gà nữa cho mình. Cô ấy vốn là người ăn chay tới phát điên. Tôi nhanh chóng đảo mắt khắp phòng và thấy Ruby vẫn đang tán gẫu với Gary, còn Georgia đang cố trò chuyện với gã đẹp trai giữa các pha bóng. Tôi chưa bao giờ thấy Georgia tán tỉnh trước đây; lúc quen nhau thì cô ấy đã có gia đình rồi. Nhưng tôi có thể nói ngay rằng cô ấy đang cố gắng rất khó nhọc. Cô ấy đang nói hơi quá sôi nổi một chút, nghe hơi quá sốt sắng một chút, cười hơi quá phấn khích một chút. Cô ấy đang cố gắng đua tranh với đội Knicks, và thậm chí dù họ thi đấu chẳng ra sao thì cô ấy vẫn không có lấy một cơ hội. Nhưng thay vì ngừng việc lãng phí sức lực thời gian lại, cô ấy vẫn tiếp tục vuốt ve cánh tay anh ta, cười ha hả, rồi gọi thêm đồ uống.
Khi Alice và tôi tiếp tục đánh bại hai anh chàng (Bruce và Todd) ở bàn bi-lắc, tôi nghe thấy Alice trả lời họ rằng cô ấy làm nghề gì. Rất nghiêm túc, Alice nói cô ấy làm nghề chăm sóc da mặt. Tôi nhìn cô ấy kinh ngạc. Cô ấy quay sang nhìn tôi với ánh mắt kiểu
Tớ sẽ giải thích sau.
Tôi đã chơi bi-lắc và tán tỉnh đủ rồi, xin phép đi về chỗ ở quầy bar, khiến Serena phải ngừng việc ngấu nghiến món gia cầm. Một bên tôi nghe tiếng Georgia đang ré lên,
Ôi Chúa ơi, em yêu Audioslave5!
(làm như cô ấy biết rõ Audioslave lắm), còn một bên, Ruby đang thủ thỉ với Gary,
Em yêu Ralph, nhưng ý em là, nó chỉ là một con mèo, anh hiểu không?
Alice cuối cùng cũng lại lấy đồ uống. Tôi nhìn cô ấy, vẻ cau có bộc lộ sự thất vọng nhất có thể. Alice hiểu ý.
Cậu không biết nghiên cứu đó bắt nguồn từ Anh à? Càng thông minh bao nhiêu, cậu càng khó lấy chồng bấy nhiêu. Những cô gái ngu ngốc vẫn đang chiếm được các chàng trai đấy.
Vậy nên cậu mới nói làm nghề chăm sóc da mặt để sống, thay vì cậu là một luật sư tốt nghiệp hạng xuất sắc nhất của Khoa Luật Đại học Harvard hả?
Ừ, và cách đó đã có tác dụng.
Chuyện sẽ ra sao nếu cậu bắt đầu hẹn hò với một trong những người này?
Tớ chỉ đang khiến họ thích thú bằng việc hấp dẫn bởi đẳng cấp kém cỏi nhất ở họ. Một khi tớ thu hút được họ, tớ sẽ dần dần gài sự thông minh vào, nhưng lúc đó thì họ đã bị cắn câu rồi.
Thấy ghê rợn, tôi quay đi, vừa kịp nhìn thấy Georgia đang giữ mặt anh chàng đẹp trai kia và hôn thẳng vào môi anh ta. Kiểu như một người điên vậy. Phản ứng của anh chàng đẹp trai: không thích thú lắm. Anh ta hành động gần như cười phá lên, kiểu như
Ô hô hô, em thật là một cô gái hoang dã
trong khi cố gắng lịch sự đẩy cô ấy ra. Đó là khoảnh khắc quá đỗi đau đớn đối với tất cả chúng tôi.
Serena chạy tới chỗ chúng tôi, gương mặt đỏ bừng bừng vì nước sốt nóng.
Bruce và Todd rủ chúng ta đến Hogs & Heifers.
Serena, trước tối nay còn không muốn đến nơi nào không có nhạc Enya6 hay tiếng thác nước, lại nghĩ Hogs & Heifers là một ý hay. Tôi nhận ra cô ấy đã hơi say rồi.
Hay đấy, tớ biết tất cả các nhân viên đứng quầy ở đấy.
Alice hưởng ứng.
Ruby và bạn trai mới Gary, cũng nghĩ đó là một ý hay. Một lần nữa, cô giám đốc giải trí trong tôi lại lo lắng. Buổi tối của chúng tôi chuyển từ Thịt Nướng và Vodka, sang Beer, sang Cánh Gà rồi tới Hogs & Heifers.
New York là một thành phố rộng lớn, tuyệt đẹp, tân thời, và không cần phải kết thúc đêm của bạn ở một quán bar dành cho khách du lịch hay dân mô-tô lỗi thời. Tôi nói với họ điều này, nhưng than ôi, đàn ngựa đã xổng chuồng và giờ thì đang lên kế hoạch tràn xuống phố để đến Hogs & Heifers, có hay không có mặt tôi cũng được. Ruby đến gần, vẻ phấn khích.
Gary sẽ gặp chúng ta ở đó; anh ấy phải đi đón một người bạn. Julie này – sẽ là một câu chuyện tuyệt vời nếu Ralph chết nhưng tớ gặp được tình yêu của đời tớ ngay sau đó phải không? Như thế quá tuyệt vời phải không? Gary thực sự rất dễ thương, phải không nào?
Anh ấy rất dễ thương, Ruby ạ. Rất dễ thương.
Và anh ta đúng là như thế. Anh ta có vẻ tốt và say mê cô ấy, thề có Chúa, mọi người gặp và yêu mỗi ngày trong tuần, vậy thì sao nào?
Alice, Georgia, và Serena đã sẵn sàng đi gọi taxi với Bruce và Todd. Ruby ra ngoài cùng họ. Tôi quyết định đi theo. Kinh nghiệm của tôi với những người đàn bà không thường uống rượu hay ở ngoài muộn là lúc họ bắt taxi xuống phố, họ sẽ buồn ngủ, hơi buồn nôn rồi sẵn sàng về nhà.
Không may thay, không phải trong trường hợp thế này. Trên xe đi xuống phố, Todd nói cho Georgia nghe về việc quán Hogs & Heifers nổi tiếng thế nào với những phụ nữ trèo lên quầy bar nhảy múa, rồi sau đó cởi áo ngực ra. Demi đã làm, Julia đã làm, Drew cũng đã làm. Đó là việc cần làm. Chí ít, đó là điều Alice đã nói với tôi khi tôi đến đó, giải thích làm thế nào và tại sao Georgia lại nhảy lên quầy bar, vẫy áo ngực thật lực. Ruby gào lên, cười ầm ĩ, Serena huýt sáo, la hét. Cả quán như một nơi đầy hoang dã. Những bức tường phủ kín bằng hàng trăm những chiếc áo ngực phụ nữ được ném ra. Bất cứ chỗ nào còn trống một khoảng nhỏ xíu trên tường lại có một lá cờ Mỹ hay mũ cao bồi. Phục vụ quầy đều là phụ nữ đều mặc quần jean denim bó và áo phông thậm chí còn bó hơn. Cả quán nhung nhúc người. Bruce và Todd biến mất, nhưng tôi chắc chắn họ đang huýt sáo, la hét ỏm tỏi ở bất cứ chỗ nào họ có mặt. Điều kỳ cục nhất là làm thế nào lại có vài người nhảy nhót trên quầy bar để làm mọi người cảm giác như đang trong một đêm cực kỳ hoang dã.
Bây giờ, bạn phải hiểu tại sao nhìn Georgia trên quầy bar lại khiến tôi bất an đến thế. Hãy nhớ rằng, tôi quen Georgia khi cô ấy đã có gia đình. Georgia và Dale không phải một đôi bạn có thể bắt gặp đang âu yếm nhau trong bếp. Vậy nên tôi thực sự chưa bao giờ thấy Georgia nhảy múa vui vẻ, phải nói như vậy, và đó không phải chuyện tôi từng bỏ lỡ. Tôi nhìn cô ấy quay cuồng trên quầy bar. Tôi nhớ lại một lần tôi đến bãi biển cùng Georgia với hai con cô ấy, Beth và Gareth. Cô ấy dành cả ngày ngâm mình trong nước cùng chúng, để chúng làm quen với những con sóng. Tôi giúp đỡ được một lúc, chơi với chúng trong một hoặc hai giờ, nhưng cô ấy thì ở lại nhiều hơn bất cứ người lớn nào có thể làm, và không có lấy một lời phàn nàn. Rồi cô ấy để bọn trẻ phủ đầy cát lên người cô ấy, duy nhất gương mặt đầy cát, mệt mỏi ló ra ngoài. Đó là Georgia mà tôi nhớ – Georgia, một người vợ, một người mẹ của hai đứa trẻ.
Nhưng giờ đây Georgia đang tự cho phép mình giải thoát. Cô ấy độc thân, cô ấy ra ngoài, và cô ấy muốn VUI VẺ!
Quán bar chật ních đàn ông, nhiều người đến từ ngoại ô thành phố, vài tay mô tô, một cặp cao bồi (đừng hỏi tôi), tất cả đều có chung đặc điểm là có sự tôn trọng sâu sắc dành cho phụ nữ cũng như sự đấu tranh của họ trên hành tinh này. Tôi đùa đấy. Serena sau đó cũng tiến đến quầy bar, bia cầm trên tay, uống và nhảy múa. Được rồi, tôi sẽ thừa nhận chuyện đó, rằng trông thật vui vẻ làm sao. Serena, không chỉ ở trong một quán bar, mà còn ở trên quầy bar và đang cố gắng nhảy nhịp hai bốn. Tới Alice cũng nhảy lên quầy – ôi, những cô nàng nhỏ bé trong đội nhảy White Trash Rockettes của tôi. Ruby, giờ đang đứng cạnh cửa, liên tục kiểm tra điện thoại và nhìn ra ngoài phố ngóng Gary. Cô ấy đang ngồi trên bậu cửa sổ, giống con mèo cưng Ralph chờ ông chủ đến. Ruột tôi bắt đầu thắt lại với ý nghĩ có thể có một nỗi thất vọng khác treo lơ lửng trên đầu Ruby.
Bài hát đồng quê dài nhất trên đời cuối cùng cũng kết thúc, Alice và Serena, tuy có say nhưng không đến mức hoàn-toàn-mất-kiểm-soát nhảy từ trên quầy xuống. Georgia vẫn ở lại, chưa sẵn sàng rời ánh đèn sân khấu. Một tay mô-tô trạc năm mươi tuổi, với chòm râu và mái tóc dài muối tiêu đỡ Serena xuống. Tôi nghe lỏm gã hỏi Serena liệu gã có thể mời cô ấy một cốc không.
Cô ấy trả lời
Vâng, và một ít sườn nữa thì cũng tuyệt đấy.
Tôi không hiểu cho lắm chuyện gì đã xảy ra, nhưng ở đâu đó sau khi uống ly vodka tonic đầu tiên, bản năng ăn thịt đang ngủ quên của Serena trỗi dậy, và cô ấy biến thành một nữ ma sói nhỏ bé, xinh đẹp. Tay mô-tô nói với Serena tên gã là Frankie, làm nghề buôn bán đồ nghệ thuật, vừa mới hoàn thành chuyến hành trình dài qua các phòng trưng bày ở Chelsea và đến đây nghỉ ngơi.
Ôi chao, chuyện đó chứng tỏ con người anh đấy. Em không tài nào nghĩ anh lại là một tay buôn bán đồ nghệ thuật. Em chẳng biết gì về mọi người cả, Frank à.
Vừa nói, cô ấy vừa quàng tay qua vai Frank.
Em sống một cuộc sống khép mình. Và em chẳng biết gì hết. Chẳng gì hết.
Alice cũng thu hút sự chú ý của vài gã đàn ông. Tôi nghĩ điệu nhảy của họ giống như một quảng cáo hẹn hò ba mươi giây. Thế nên, tôi lại ở đó, lo lắng về những người bạn của mình và không lấy làm vui vẻ gì. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu chuyện có ổn không nếu tôi rời đi nơi khác. Tôi đã mệt mỏi với việc làm Judge McJudgey rồi, và thành thật mà nói, tôi đang bắt đầu thấy lo lắng, sợ hãi nhiều hơn. Tất cả chúng tôi sẽ trở thành gì chứ? Chúng tôi có đến đích với những ông chồng và những đứa con hay không? Liệu tất cả chúng tôi có cùng ở lại New York? Tôi sẽ trở thành gì nào? Tôi sẽ ở lại với công việc đáng ghét của mình, làm công việc không khiến tôi thỏa mãn, là một phụ nữ độc thân, cô đơn, cố gắng làm cho tốt việc ấy trong suốt phần đời còn lại ư? Chuyện này có tốt đẹp như nó sắp thành hay không? Một quán bar dành cho dân mô-tô rủng rỉnh tiền vào một đêm thứ Bảy, lúc hai giờ sáng ư?
Nhưng sau đó có một người đến gần bắt chuyện với tôi. Và đó là tất cả những gì khiến tôi vui lên. Bởi vì, tôi tin bạn vẫn còn nhớ, chúng tôi là những kẻ đáng thương. Anh ta đẹp trai, bắt chuyện với tôi và tôi được tôn vinh như thể trong tiệc nhảy đầu tiên ở trường phổ thông. Tôi đã quên tất cả những suy nghĩ trầm tư rầu rĩ, bắt đầu màn đưa đẩy à ơi.
Thứ gì đã mang em tới nơi này vậy?
Anh ta hỏi. Tên anh ta là David. Anh ta từ Houston đến thành phố cùng chiến hữu Tom. Tôi chỉ vào Georgia, vẫn đang nhảy nhót quay cuồng.
Cô ấy vừa chia tay chồng, và bọn em đang cố giúp cô ấy giải khuây.
Anh ta nhìn Georgia nhận xét,
Xem ra em đã làm một việc tốt đấy.
Như thể biểu hiện chung của việc có một khoảng thời gian giải khuây là nhảy múa trên quầy bar, tay quay áo lót vòng vòng trong không trung vậy.
Anh ta nói tiếp,
Anh mới chia tay bạn gái hai tháng trước. Chuyện với anh thật khó khăn, nên anh hiểu cô ấy đang trải qua điều gì.
Liệu anh ta có thực lòng muốn nói chuyện nghiêm túc với tôi trong khi bài
Trái tim Tan Nát
vẫn đang bật và những người phụ nữ vẫn đang cởi áo lót trên quầy bar hay không? Thật ngọt ngào. Chúng tôi ngồi xuống một bàn, bắt đầu có một cuộc trò chuyện dễ thương, kiểu bạn có thể có ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào khi bạn ở với ai đó bạn thực sự thích nói chuyện. Tôi nói với anh ta về buổi tối của chúng tôi, tôi thấy lo lắng thế nào về nó. Anh ta ngay lập tức bắt đầu chọc tôi là một người kiểm soát lập dị. Tôi rất thích khi họ đùa thế. Anh ta nói về việc hơi chút xíu trịch thượng vì anh ta là anh cả trong bốn anh em, và anh ta lo lắng nhiều như thế nào cho tất cả các em của mình. Dễ thương thật.
Tôi tin chúng tôi đang nói chuyện được một giờ, dù có thể là năm giờ hay mười phút. Tôi không thể nói với bạn được. Tôi đã thôi không còn lo lắng, nghĩ ngợi, xét đoán, và chỉ cố gắng có một khoảng thời gian thật thoải mái.
Cuối cùng tôi ngước lên nhìn một cô gái ra hiệu bảo Georgia xuống khỏi quầy. Vâng, Georgia vẫn ở trên quầy, và với tất cả mọi người ở đó, sự mới lạ đã giảm dần. Họ muốn ai đó khác có cơ hội chiếm lấy mặt quầy bar giá trị ấy. Tôi thấy Georgia lắc đầu như thể muốn nói
Cô đùa à?
Thực tế, tôi nghĩ đã nghe cô ấy nói thế thật. Tôi đi lại phía Georgia, thấy Alice đang pha rượu, vì thật tình cờ, Alice biết pha rượu như thế nào và quyết định giúp một tay. Tôi thấy Serena đang gật gù ở góc phòng với tay buôn đồ nghệ thuật. Gã ôm cô ấy nên cô ấy không ngã và trong khi làm thế, một tay gã sờ soạng ngực phải cô ấy. Tôi không thấy Ruby đâu. Sau đó một gã trong đám đông hét toáng lên.
Lê cái mông già của cô em ra khỏi quầy, còn cho em khác cơ hội chứ! Cô em đấy bốc lửa hơn, trẻ hơn và cô không thể nhảy tuyệt như thế được!
Cả quán cười ồ lên. Tôi quay lại để xem thằng khốn nào đã nói câu đó – và đó là David. David, người tôi đang nói chuyện, là David. Một tay ghẹo gái dễ thương, David.
Georgia nghe thấy. Tôi có thể tưởng tượng những lời đó chọc thủng tai cô ấy, đi thẳng vào trong não rồi bốc ra trên mặt cô ấy. Cô ấy đã bị làm nhục. Lúc này, Georgia mà tôi vẫn biết sẽ làm gì đó tựa như nhảy khỏi quầy bar, chạy một mạch vào phòng tắm, khóc nức nở. Nhưng Georgia mới, bất chấp cảm thấy nhục nhã thế nào, vẫn giơ ngón tay giữa về phía David, không chịu nhường chỗ. Cô gái bốc lửa được nhắc tới nổi cáu, bắt đầu tóm lấy hai bắp chân Georgia kéo cô ấy khỏi quầy. Một tay bảo kê to lớn, tựa một gã khổng lồ, rất nhanh chóng lao đến, cố gắng giữ mọi chuyện bình tĩnh. Georgia không chịu xuống. Cô ấy muốn ở lại trên đó, nhảy múa theo điệu nhạc đồng quê tới khi thực sự muốn khuỵu. Cô ấy sẽ ở đó tới khi tất cả nỗi đau tan biến, tới khi thấy mình hấp dẫn, nguyên vẹn và được yêu mến trở lại. Và nếu điều đó có dẫn cô ấy tới Giáng sinh tới, thì thề có Chúa, tôi nghĩ cô ấy sẽ tiếp tục ở lỳ trên đó.
Giờ Georgia bắt đầu nhảy múa thậm chí còn khêu gợi hơn ban nãy, như một vũ nữ thoát y. Cảnh tưởng tồi tệ nhất có thể tưởng tượng ra. Tuy nhiên khoảng mười giây sau, tôi ngó quanh, chứng kiến cảnh Serena đang nôn ọe. Ôi trời ơi. Tôi định chạy tới chỗ cô ấy thì thấy Georgia đang ra sức đá tay bảo vệ đang kéo cô ấy khỏi quầy. Cô gái kia tranh thủ cơ hội chửi rủa Georgia, và Georgia, lúc này đã vùng ra khỏi tay bảo vệ, ra sức tóm lấy tóc cô ta, giật thật mạnh. Cô gái tát thẳng vào mặt Georgia khi tay bảo vệ quay lại, cố gắng lôi hai người tránh xa những người khác. Anh ta đè Georgia xuống và một người bạn của ả kia xông vào đấm cô ấy.
Lúc này Alice nhảy phốc qua quầy bar, bắt đầu đấm ả kia, đám bạn của ả và bất cứ ai cản đường cô ấy. Bạn có thể kéo cô gái ra khỏi cuộc chiến, nhưng bạn không thể kéo cuộc chiến ra khỏi các cô gái, và đến tận lúc đó, tôi không hề biết Alice lại giỏi đánh tay bo như thế. Thành thực mà nói, tôi rất ấn tượng. Tôi không phải một tay võ sĩ nên vội chạy đến bên Serena.
Tốt quá, cô có thể giải quyết cô ta tốt hơn đấy. Con quỷ cái này thật điên quá đi mất.
Gã buôn đồ nghệ thuật nói với tôi trong khi đứng dậy. Cứ như chủ định, Serena lại ọe lần nữa. Điều bù đắp duy nhất cho tất cả chuyện này là cô ấy đã ngủ mê man. Thế nên cô ấy không biết cảm giác nhục nhã khi toàn thân mình phủ đầy món cánh gà và sườn đang tiêu hóa dở.
Tôi nên làm gì bây giờ?
Tôi hỏi.
Đưa cô ta đến phòng cấp cứu. Có thể cô ta bị ngộ độc rượu.
Gã nhìn cô ấy, vẻ ghê tởm.
Georgia và Alice vẫn đang ẩu đả. Tôi len qua đám đông, cố gắng tránh để bị thương, gào lên với Georgia và Alice rằng cần đưa Serena tới bệnh viện, nên chúng tôi phải đi thôi. Họ chưa cần phải đồng ý với tôi, vì ngay lập tức họ bị tóm cổ bởi hai gã rất to xác, sau đó bị ném thẳng ra ngoài phố. Frank cũng đã đặt Serena bên ngoài.
Chúa ơi, người tôi dính đầy bãi nôn chó chết của cô ta rồi. Chó chết.
Gã lắc đầu rồi quay vào trong quán. Đó thực là một cảnh hay ho để xem: Alice và Georgia khắp người thâm tím, trầy xước, Serena thì nhơ nhớp trong bãi nôn, tất cả đứng dưới biển hiệu neon
Hogs & Heifers
. Tôi nhận ra mình không thấy Ruby ở đâu, nhưng tôi có đôi chút linh cảm. Tôi quay vào trong, đi xuyên qua đám đông tới phòng vệ sinh nữ. Đúng như tôi nghi ngờ, Ruby đang ngồi trên sàn phòng tắm, gương mặt trái tim xinh đẹp nhăn nhó đau khổ, phấn mắt chảy dài bên hai gò má. Cô ấy đang khóc nức nở.
Anh ta đã không xuất hiện. Sao anh ta lại nói sẽ đến nếu không có ý đó?
Tôi ngồi xuống sàn, vòng tay qua ôm cô ấy.
Làm thế nào mà mọi người làm được chuyện này?
Cô ấy hỏi.
Làm thế nào mà mọi người cứ dấn thân vào chuyện đó khi họ biết chắc chắn sẽ đau khổ? Làm thế nào mà ai cũng có thể giải quyết nỗi thất vọng ê chề như thế? Thật quái dị. Chúng ta đâu có nhiệm vụ phải đi hết cuộc đời mà không được bảo vệ. Đó là lý do tại sao mọi người kết hôn. Vì không ai phải đi hết cuộc đời đầy nguy hiểm cạm bẫy này. Không ai phải bị ép gặp quá nhiều người xa lạ, những người kết thúc bằng việc khiến chúng ta thấy thật thảm hại!
Tôi không biết phải nói gì cho phải. Tôi hoàn toàn đồng ý với cô ấy.
Tớ hiểu mà. Thật tàn bạo, phải không?
Nhưng chúng ta phải làm gì đây? Tớ không muốn là một cô gái ở nhà, khóc lóc xót thương một con mèo. Tớ không muốn là người phải ngồi ở đây lúc này! Nhưng tớ có thể làm gì đây? Tớ thích anh ta và tớ muốn anh ta đến quầy bar như anh ta nói. Thế rồi anh ta không xuất hiện và tớ rất-thất-vọng!
Tôi xốc Ruby dậy, đưa cô ấy ra ngoài. Trên đường ra, tôi đi qua David, gần như xô hắn ta tránh ra. Rất mạnh. Khiến hắn ta đổ cả đồ uống. Tôi ghét hắn ta – hắn ta đã làm nhục Georgia bạn tôi và kết thúc với việc không thể trở thành chồng tôi.
Khi chúng tôi ra ngoài, tôi giải thích cho Ruby chuyện đã xảy ra với vụ đánh lộn và nôn mửa. Georgia bảo chúng tôi rằng Alice đã đưa Serena tới bệnh viện. Tất cả chúng tôi chui vào một xe taxi, thẳng hướng đến bệnh viện Saint Vincent’s.
Lúc chúng tôi đến nơi, dạ dày Serena đang được làm sạch, điều tôi từng nghe là một trải nghiệm chẳng mấy thú vị. Tôi đang nghĩ có vẻ đó là một việc hơi khó khăn cho tới khi y tá bảo tôi Serena đã uống khoảng mười bảy thức uống trong suốt buổi tối.
Tại sao tôi không nhận ra? Tôi quá bận rộn với ý nghĩ hạnh phúc rằng cô ấy cuối cùng cũng bỏ tóc xõa. Thậm chí tôi còn không nhìn thấy cô ấy đang tự hành hạ mình. Alice và Georgia đã trở lại sau khi điều trị mấy vết thương, quấn băng như cặp đôi hai cô gái Roller-Derby7.
Có điều gì đó cực kỳ, cực kỳ không hợp lý. Chúng tôi là những phụ nữ độc thân xinh đẹp, hoàn hảo, cuốn hút, thông minh, thế mà chúng tôi lại là những kẻ thất bại hoàn toàn. Nếu có một cuốn
Làm thế nào
để viết, nó nên được đặt tên là
Làm thế nào không phải là chúng tôi.
Chúng tôi đang làm nó sai hoàn toàn, việc
trở nên độc thân
này, nhưng tôi không có lý giải nào cho việc làm thế nào để làm điều đó tốt hơn.
Khi những ý nghĩ trong tôi đang thay thế bằng những mơ màng về một cuộc sống tốt đẹp hơn, tôi ngước lên nhìn hai người phụ nữ đi qua chúng tôi, đang trò chuyện rất sôi nổi bằng tiếng Pháp. Cả hai đều là những phụ nữ xinh đẹp, mảnh mai, ăn diện hoàn hảo ở tuổi bốn mươi. Một người mặc áo khoác nỉ màu nâu với đường khâu trắng lớn ở mặt trước, còn người kia mặc áo khoác da ngắn màu nâu có đường viền. Không biết làm thế nào mà chuyện đó lại có tác động. Tôi không bao giờ để ý những đôi giày, thậm chí sẽ không lấy làm lo ngại, nhưng một chiếc áo choàng mỏng đẹp khiến bạn lơ đi bất cứ thứ gì đang được mặc, tốt thôi, nó đã gây ấn tượng với tôi. Hai quý cô hoàn hảo này rõ ràng đang phàn nàn thứ gì đó. Thật quá đỗi chất Pháp. Khi tôi cố vận dụng vốn tiếng Pháp ít ỏi học được trong hai năm hồi đại học, tôi hiểu được ý chính của câu chuyện giữa họ: việc chăm sóc sức khỏe ở Mỹ quá tồi tệ, phòng cấp cứu này bẩn thỉu, và nước Mỹ về cơ bản thật vớ vẩn. Giờ tôi lấy làm tò mò điều gì đã mang họ tới đây. Trông họ quá lịch lãm, quá hoàn hảo. Điều gì không hay ho trong cuộc sống Pháp lãng mạn có thể đẩy họ tới một phòng cấp cứu đây? Phải chăng một người bạn của họ cấp cứu ở đây?
Xin lỗi, tôi có thể giúp gì không?
Tôi gắng tỏ ra thân thiện, nhưng chỉ cảm thấy như đang quá tọc mạch.
Hai người phụ nữ dừng cuộc nói chuyện lại, quay sang nhìn tôi chằm chằm. Ả mặc áo có viền nhìn Ruby và Alice với ánh mắt như của bề trên, trả lời,
Bạn chúng tôi bị trật mắt cá.
Ả kia, đảo mắt nhìn chúng tôi, cũng tỏ vẻ tò mò.
Chuyện gì mang các cô tới đây?
Ả ta nói bằng giọng Pháp đáng yêu. Tôi đang định nói dối thì Alice thốt lên.
Tụi này đánh lộn với vài cô gái.
Họ đòi tôi xuống khỏi quầy bar trong khi tôi đang nhảy trên đó,
Georgia nói. Cô ấy nhìn chằm chằm vào hai ả như thể muốn nói
và tôi sẵn sàng cho một trận nữa đây.
Hai ả Pháp nhăn mũi như thể vừa ngửi thấy mùi pho mát Brie thối.
Hai ả nhìn nhau và quay ra nói bằng tiếng Pháp. Câu gì đó đại loại
Phụ nữ Mỹ, không có [gì đó]. Mẹ họ đâu rồi? Các bà ấy không dạy họ [gì đó] à?
Tôi hiểu cả, trừ từ đó. Khốn là tôi không theo học tiếp khóa tiếng Pháp kia. Ôi, mẹ kiếp thật.
Xin lỗi, orgueil nghĩa là gì?
Tôi hỏi, giọng hơi chút khiêu khích.
Ả mặc áo choàng nhìn thẳng vào mắt tôi, nói
Kiêu hãnh. Phụ nữ Mỹ các cô không có niềm kiêu hãnh.
Alice và Georgia đứng phắt dậy, sẵn sàng đánh lộn tiếp. Ruby trông như sắp khóc. Nhưng tôi thì thích thú.
Thật vậy sao? Có phải tất cả phụ nữ Pháp đều kiêu hãnh không? Có phải tất cả các cô lúc nào cũng lượn lờ xung quanh với vẻ kiêu hãnh và cao quý không?
Hai ả Pháp nhìn nhau gật đầu.
Đúng thế, phần lớn đều như thế.
Và rồi hai ả đi đến một góc khác của phòng cấp cứu. Ối. Bị làm nhục bởi những ả Pháp lạnh lùng.
Nhưng tôi thực sự không thể cãi lại đám ấy. Chúng tôi đang cư xử không như những phụ nữ độc thân độc lập, mạnh mẽ mà chúng tôi được dạy có thể trở thành. Tôi tự hỏi chúng tôi đã mất giá tới mức nào. Không hẳn chúng tôi không có những con người tiêu biểu. Chúng tôi có. Chúng tôi có Gloria Steinem, Jane Fonda, Mary và Rhoda của chúng tôi, cùng rất nhiều người nữa. Chúng tôi luôn có những biểu tượng phụ nữ độc thân xinh đẹp, những người sống cuộc đời tuyệt vời, đầy thỏa mãn và hạnh phúc. Nhiều người trong chúng tôi – tôi sẽ không nói tất cả, tôi không muốn nói tất cả, nhưng đúng là nhiều người trong chúng tôi – vẫn ở quanh đây, biết rằng mình hiếm khi ứng phó tốt với hoàn cảnh bấp bênh khi không có tình yêu lãng mạn trong đời. Chúng tôi có công việc, bạn bè cũng như niềm đam mê, nhà thờ, phòng tập. Chúng tôi vẫn không tránh khỏi bản năng của việc cần được yêu thương hay cảm thấy gần gũi những con người khác. Làm thế nào chúng tôi có thể tiếp tục sống khi đó không phải là điều cuộc sống đem lại cho chúng tôi? Làm thế nào chúng tôi hẹn hò, phải hành động như thể đó không phải là điều quan trọng nhất hay sự kết thúc trong đời, khi biết rằng một buổi hẹn hò tuyệt vời có thể thay đổi cuộc đời chúng tôi? Làm thế nào chúng tôi tiếp tục sống khi đối mặt với tất cả những nỗi thất vọng cũng như bấp bênh? Làm thế nào chúng tôi có thể độc thân mà không hóa điên đây?
Tất cả những gì tôi biết là tôi đã quá mệt mỏi, phát ốm vì những chuyện này. Tôi phát ốm với những buổi tiệc tùng, quần áo, lịch làm việc, taxi, điện thoại, đồ uống hay bữa trưa. Tôi mệt mỏi với công việc của tôi. Tôi mệt mỏi với việc làm những thứ tôi chán ghét, nhưng lại quá sợ hãi để làm bất cứ thứ gì khác đi. Tôi thực sự mệt mỏi vì nước Mỹ, với tất cả những vui thú và sự thiếu sâu sắc của chúng tôi. Tôi bối rối và mỏi mệt.
Và đột nhiên tôi nhận ra tôi muốn làm gì. Tôi muốn nói chuyện nhiều hơn với những phụ nữ độc thân. Tôi muốn nói chuyện với tất cả bọn họ ở khắp nơi trên thế giới này. Tôi muốn biết liệu ai đó ngoài kia đang làm cái chuyện độc thân này có tốt hơn chúng tôi hay không. Sau khi đọc tất cả những cuốn sách tự lực tôi có, thật mỉa mai – tôi vẫn đang trông đợi một lời khuyên.
Sáng hôm sau, tôi vào máy tính và dành cả ngày để tìm hiểu về những phụ nữ độc thân trên toàn thế giới. Tôi tìm hiểu về các số liệu thống kê kết hôn và ly hôn từ New Delhi tới Greenland. Thậm chí tôi còn nghiên cứu những tập quán tình dục ở Papua New Guinea. (Đọc về những lễ hội khoai lang của họ, rất hấp dẫn). Cả ngày Chủ nhật tôi tản bộ quanh Manhattan, nghĩ chuyện sẽ ra sao nếu bỏ lại tất cả. Khi tôi tản bộ xuống Đại Lộ Tám, qua tất cả những khu dân cư, cộng đồng khác nhau, qua East Village, thấy những sinh viên đại học New York đang vội vàng túa ra đường, sau đó đi qua Cảng Phố Nam và ngắm những du khách đang chụp ảnh, tới Sông Hudson, tôi nghĩ không biết mình sẽ cảm thấy như nào khi tách ra khỏi quả bóng vận động không ngừng và dữ dội là New York này. Lúc tôi quay lại Quảng trường Union, quan sát những mọi người mua bán ở chợ nông dân, tôi phải thừa nhận điều đó: Nếu tôi rời thành phố một thời gian, Manhattan sẽ vẫn tốt đẹp mà chẳng cần có tôi. Tôi sẽ làm được.
Thế là đến thứ Hai, tôi đi tới văn phòng sếp, đưa cho bà ý tưởng về một cuốn sách. Nó sẽ có tựa đề
Sao Mãi Còn Độc Thân
. Tôi sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, xem xem liệu có nơi nào trên thế giới này, những người phụ nữ sống trong cảnh độc thân tốt hơn ở đây hay không. Ý tôi là, chúng tôi có thể không thành công với việc có tất cả câu trả lời ở đây, trên nước Mỹ; chúng tôi có thể được dạy dỗ một hay hai điều. Tôi biết điểm dừng chân đầu tiên sẽ là nước Pháp. Những phụ nữ đó không bao giờ muốn đọc những cuốn sách tự lực của chúng tôi – họ chẳng bận tâm tới Bridget Jones – và phiên bản Pháp của Chàng Độc Thân vẫn chưa được làm. Tại sao không bắt đầu ở đó chứ? Sếp tôi, Candace, một phụ nữ cực kỳ khó ưa, khoảng sáu mươi tuổi, rất đáng kính cũng như đáng sợ, cho đó là ý tưởng tệ hại nhất bà từng nghe.
Sao Mãi Còn Độc Thân? Nghe như họ cần phải giỏi chuyện đó vì họ sẽ độc thân dài dài? Thật chán ngắt. Không ai muốn độc thân hết. Đó là lý do cô luôn phải mang cho phụ nữ niềm hi vọng rằng họ sẽ không độc thân, rằng người đàn ông trong mộng của họ ở ngay quanh đây thôi và nỗi sợ hãi sẽ sớm chấm dứt. Nếu cô muốn viết một cuốn sách, hãy viết cuốn tựa đề ‘Làm Thế Nào Để Không Bị Độc Thân.
Bà nói trong khi mắt chẳng rời màn hình máy tính.
Và, nhân tiện, cũng có ai thèm quan tâm họ đang làm gì ở Pháp, Ấn Độ hay Timbuktu chứ? Đây là nước Mỹ, thẳng thắn mà nói thì chúng ta quá hiểu rồi và tôi đếch cần biết họ đang làm gì ở Tanzania.
Ô
, tôi nói.
Thế thống kê mới cho thấy có nhiều phụ nữ độc thân sống ở Mỹ nhiều hơn những người có gia đình cũng chẳng có ý nghĩa gì với bà sao?
Bà chăm chú nhìn tôi qua cặp kính.
Tiếp đi.
Có thể phụ nữ cần một cuốn sách không dạy họ làm thế nào để có một người đàn ông hay giữ một người đàn ông, nhưng lại dạy làm thế nào để đối phó với cảnh sống vốn đã đầy rẫy những mâu thuẫn, xúc cảm và thần bí?
Tôi vẫn thấy chán,
Candace nói trong khi gỡ kính ra. Tôi tiếp tục nói.
Có lẽ phụ nữ muốn đọc một cuốn sách giúp họ giải quyết vấn đề còn có thể kéo dài, và không tô vẽ chúng nhằm che mắt họ chăng? Thực tế là tất cả phụ nữ trên thế giới đang kết hôn muộn hơn cũng như dễ dàng ly hôn hơn. Có thể phụ nữ thích một quan điểm toàn cầu về vấn đề mang tính rất cá nhân. Có thể họ sẽ tìm thấy ở đó niềm an ủi.
Candace khoanh tay trước ngực, nghĩ ngợi trong giây lát.
An ủi nghe hay đấy. Bán niềm an ủi.
Bà nói, cuối cùng cũng ngước nhìn tôi.
Và tôi sẽ tự trả mọi chi phí cho chuyến đi của mình,
tôi nói thêm. Sau tất cả những năm qua, tôi biết cần phải nói gì để thực sự bán một thứ gì đó.
Tốt, ý tưởng đó chắc chắn dễ nghe hơn rồi đấy,
bà nói, vẻ ích kỷ hẹp hòi, tay vơ lấy một tập giấy ghi chép. Bà viết gì đó lên giấy, để lên bàn cho tôi.
Đó là tiền tạm ứng cho cô, nếu cô thích. Nhận hoặc không nhận cũng được.
Tôi nhìn con số trên mảnh giấy. Quá đỗi ít ỏi. Chưa đủ ít để tôi phải ra khỏi phòng trong cơn bực tức, nhưng cũng không đủ nhiều để tôi tỏ ra vui vẻ. Tôi chấp nhận lời đề nghị.
Tối hôm đó, tôi quay lại căn hộ một phòng ngủ nhỏ bé của mình, ngồi trên tràng kỷ, nhìn quanh phòng. Tôi vẫn sống như hồi tôi hai mươi lăm tuổi. Tôi có sách vở, đĩa nhạc, iPod. Máy tính, ti vi, ảnh. Tôi không có tài trang trí lắm. Không có năng khiếu. Đó là một nơi cực kỳ nhàm chán. Và đây là lúc để ra đi. Tôi lấy điện thoại, đầu tư hết tiền vào cổ phiếu, chỉ để lại rất ít tiền cho mình. Rồi tôi vào trang quảng cáo Craigslist đăng tin. Sau một tuần, tôi đã có người thuê lại căn hộ, có một vé máy bay
vòng quanh thế giới
(một kiểu vé hàng không tương tự vé tàu Eurail Pass cho chuyến đi khắp thế giới), và tôi giải thích cho mẹ biết mình đang làm gì.
Ừ, mẹ nghĩ chuyện này thật tuyệt. Mẹ vẫn nghĩ con cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi sau giờ hành chính. Đây là lúc con làm gì đó ngoài văn phòng.
Đó là tất cả những điều bà mẹ cảm thông tuyệt vời của tôi phải nói. Nhưng sau đó bà cũng dặn dò thêm,
Đừng đến nơi nào quá nguy hiểm nhé. Mẹ không muốn nghe tin con nổ tung ở chỗ chợ búa nào đâu đấy.
Ngay trước khi đi, tôi gọi cho bốn cô bạn thân, dặn họ để ý tới nhau. Tôi bảo Serena, Ruby và Georgia chắc chắn rằng Alice không dùng quá liều thuốc tiêu hóa Tums hay hẹn hò. Tôi bảo Alice, Georgia và Serena chắc chắn rằng Ruby có bước ra khỏi nhà, và tôi bảo Alice, Ruby chắc chắn Serena, Georgia không ra khỏi nhà. Tôi nhận ra rằng ít nhất một trong số những lo lắng đó đã được để tâm.
Tớ quyết định trở thành một thầy giảng Ấn Độ.
Serena nói qua điện thoại.
Tớ xin lỗi, cái gì cơ?
là câu trả lời hóm hỉnh của tôi.
Tớ đã bỏ việc. Tớ sẽ từ bỏ tất cả những vui thú trần tục của tớ và thề sẽ sống độc thân ở trung tâm yoga. Nghi lễ sẽ diễn ra vào tuần tới – cậu không thể hoãn chuyến đi lại để dự à? Tớ cũng đã mời Georgia, Alice với Ruby rồi.
Tôi nói dối (vâng, tôi nói dối với người sắp trở thành thành viên của hội các tu sĩ), rằng tôi không thể, tôi có một cuộc gặp gỡ quan trọng ở Pháp về cuốn sách mới thú vị của tôi. Đơn giản tôi không thể thay đổi kế hoạch của mình. Rồi tôi cúp máy, sẵn sàng biến khỏi New York. Tôi có điên không? Tôi không chắc nữa. Đó có thể là một việc điên rồ để làm lúc ấy, nhưng không biết thế nào... ở lại New York có lẽ còn điên hơn.