Nguyên Tắc 10
-
Sao Mãi Còn Độc Thân - How to be single?
- Liz Tuccillo
- 18308 chữ
- 2020-05-09 02:16:54
Số từ: 18301
Dịch giả: Đức Cường, Thiên Tứ
ChiBooks phát hành
NXB Thời Đại
Hãy Nhớ Rằng Đôi Khi Có Nhiều Thứ Còn Quan Trọng Hơn Bạn Và Cuộc Sống Tình Yêu Tồi Tệ Của Bạn Và Làm Cho Các Bạn Của Bạn Tham Gia Vào Việc Giúp Đỡ Cuộc Sống Tình Yêu Tồi Tệ Của Bạn
Về cơ bản, tôi đã khóc suốt đoạn đường đến Ấn Độ. Đến mức này, tôi chẳng thèm quan tâm đến ánh nhìn của mọi người. Người đàn ông ngồi kế bên cô yêu cầu được đổi ghế (ông ấy có thể làm điều đó) và hai tiếp viên hàng không hỏi tôi xem liệu tôi có cần bất cứ thứ gì không.
Khi tôi đến nơi, một người bạn của một người bạn của một người bạn của Serena từ trung tâm yoga, một người phụ nữ tên là Amrita, sẽ đến đón tôi. Tôi không hiểu điều gì khiến người phụ nữ hoàn toàn xa lạ đó lại sẵn sàng đến đón tôi, nhưng tôi rất biết ơn cô ấy. Tôi không có ý định phiêu lưu mạo hiểm và khỏe mạnh. Trong đầu tôi có hình ảnh về một Ấn Độ với những người bệnh phong đang ăn xin trên các đường phố và những con bò quá khích chạy khắp nơi. Nhưng đồng thời tôi cũng đã đọc tờ Time Out Mumbai
giữa các lần khóc ngất trên máy bay, và tôi không thể tưởng tượng được là một thành phố được tờ Time Out
điểm bài về nghệ thuật sắp đặt cũng đồng thời có cả bò và các trẻ em ăn xin. Vì thế, tôi không biết mình phải mong đợi điều gì.
Khi tôi bước chân vào sân bay, điều đầu tiên tôi nghĩ là nó chẳng khác lắm so với bất cứ sân bay nào khác tôi đã từng đặt chân đến, chỉ ít hiện đại hơn chút thôi. Nó có các bức tường và sàn nhà màu trắng, thắp sáng bằng đèn huỳnh quang, các bảng hiệu chỉ cho bạn biết nơi bạn cần đến. Nhưng sau khi tôi lấy hành lý và bước ra bên ngoài, tôi biết tôi đang ở Ấn Độ. Sự hỗn loạn có ở mọi nơi. Những người đàn ông đang đứng kế bên những chiếc taxi xiêu vẹo gọi lớn tiếng về phía các hành khách đang đi ra khỏi sân bay. Xe cộ ùn tắc hết chiếc này đến chiếc khác, tiếng còi xe và mọi người cố chen nhau ra khỏi bãi đỗ xe. Không khí dày đặc và nóng bức. Có mùi gì đó kỳ lạ và không thể nhận biết ở khắp mọi nơi.
Nếu tôi không gặp người bạn mở rộng của Serena, tôi có thể mắc chứng suy nhược thần kinh ngay tại đây. Nhưng ngay khi tôi bước ra, một người phụ nữ với mái tóc đen dày và dài, mặc quần jeans và một chiếc áo tunic bằng vải cotton rộng, xuất hiện bên cạnh tôi.
Xin lỗi, cô có phải là Julie?
Đúng vậy. Cô ắt hẳn là Amrita.
Là tôi. Chào mừng đến với Mumbai.
Chúng tôi leo vào chiếc xe bé xíu của cô ấy và cô ấy lái xe đi. Trời bên ngoài tối om, vì thế tôi thực sự cảm thấy khó khăn khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng tôi nghĩ tôi có thể tưởng tượng ra các căn lều tạm thời và các nhà chái ở hai bên đường, mọi người thì ngủ ngoài mặt đường, nhưng tôi cũng không chắc lắm về điều đó. Tôi đang hy vọng là mình đã nhầm lẫn.
Amrita hớn hở hỏi tôi về kế hoạch của tôi.
Tôi nghe nói cô đang viết một cuốn sách về những người phụ nữ độc thân trên toàn thế giới.
Tôi co rúm lại. Đó là điều cuối cùng tôi muốn nhắc đến. Tôi cố gắng loại bỏ điều đó ra khỏi đầu cô ấy.
Tôi đến đây chỉ để tìm kiếm nguồn an ủi. Tôi nghe nói đó là một nơi thật thiêng liêng.
Amrita gật đầu im lặng. Thật ra, cô ấy không hẳn là đã gật đầu. Cô ấy có thói quen nhỏ kỳ quặc là ngúc ngắc đầu theo cách khiến bạn không thể chắc liệu cô ấy đang nói
có
hoặc
không
. Cô ấy cũng có thói quen nhấn còi xe vô số lần khi cô ấy đang lái xe, một thói quen mà hầu hết những người lái xe khác chia sẻ cùng cô.
Khi Amrita đập tay vào còi xe, cô ấy hỏi,
Hầu hết các trung tâm yoga đều ở bên ngoài Mumbai. Cô đang tính đi đến một trong những nơi đó sao?
Đúng vậy, bạn tôi Serena giới thiệu cho tôi một nơi.
Cô ấy vẫn tiếp tục lái xe và bấm còi inh ỏi. Tôi nhìn ra phía cửa sổ xe và nhìn thấy một cặp đôi trẻ đang lướt qua trên chiếc xe moped1. Người phụ nữ đang mặc bộ áo sari và nó tung bay trong gió khi cô ấy đang ngồi nghiêng một bên.
Amrita lại nói.
Tôi nghĩ ý tưởng về việc làm thế nào lại độc thân là một ý tưởng tốt. Có rất nhiều quyết định mà chúng ta phải đưa ra khi chúng ta độc thân. Những điều rất quan trọng.
Cô ấy cau đôi mày đen và dày. Cô ấy dường như có một vài điều gì đó muốn nói. Tôi đã không thể cưỡng lại việc hỏi...
Những quyết định nào mà cô phải đưa ra?
Amrita nhún vai.
Tôi đã ba mươi lăm tuổi. Gia đình tôi đang ép tôi phải kết hôn. Tôi đã từng hẹn hò, hy vọng có một cuộc hôn nhân tình yêu. Nhưng...
Cô ấy trông như gần khóc vậy. Đây là điều cuối cùng tôi muốn nghe: cuộc đời tình yêu tệ hại của một người nào đó. Nhưng tôi hít thật sâu và lắng nghe.
Người đàn ông mới nhất tôi hẹn hò chẳng có đồng nào. Tôi phải trả cho mọi thứ. Ăn tối, phim ảnh, thậm chí là cả những chuyến du lịch. Gia đình tôi nghĩ tôi bị điên. Họ nói anh ta đang lợi dụng tôi. Một lần, khi chúng tôi đi mua sắm, anh ta đã yêu cầu tôi mua cho anh ta một chiếc áo len. Và tôi đã làm thế! Sau đó anh ta chia tay với tôi, cứ như thế.
Những giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống gò má cô ấy. Tôi thấy mình như nhân vật mà Angela Lansbury đóng trong Murder, She Wrote
. Mỗi lần cô ấy đi bất cứ đâu, thậm chí trong cả ngày nghỉ, cô gái già tội nghiệp đó đều gặp phải một vụ án mạng. Ở bất cứ nơi nào tôi đến, những sự kiện liên quan đến mối quan hệ đều được bộc lộ ra.
Anh ta nói tôi quá độc lập, quá tập trung vào công việc.
Những giọt nước mắt vẫn tiếp tục chảy. Cô ấy vẫn tiếp tục lái xe và bấm còi. Tôi gật đầu, cố tỏ ra đồng cảm.
Vậy đấy, ừm, dường như anh ta chẳng thèm nhớ ra rằng nhờ có công việc cô mới có thể mua áo len cho anh ta.
Amrita mạnh mẽ gật đầu.
Chính xác. Tôi nghĩ mình đã hẹn hò với anh ta trong thời gian dài vì gia đình tôi ghét anh ta. Tôi đã nghĩ họ là người phân biệt chủng tộc, vì chúng tôi là những người thuộc Brahmin2, và anh ta là người thuộc Vaishya3. Nhưng giờ tôi thấy họ đã đúng.
Tôi lại nhìn ra phía ngoài cửa xe và nhìn thấy cái được xem là toàn bộ gia đình trên chiếc moped. Một người cha, một người mẹ, và đứa con gái ép chặt vào nhau. Tôi chớp mắt. Đúng vậy, đó là những gì tôi nhìn thấy.
Tôi khá là mệt mỏi. Tôi thật sự biết ơn Amrita vì đã không cho phép tôi đón xe taxi từ sân bay, nhưng hiện giờ tôi thật sự muốn cô ấy im miệng lại.
Vì thế nên, giờ tôi để cho gia đình mình tìm kiếm người bạn đời cho tôi. Họ đang tìm kiếm trên các trang web hôn nhân và chọn cho tôi một trong số những người đàn ông ở đó. Lá số tử vi của họ trông có vẻ tốt, và vì thế tôi sẽ bắt đầu hẹn hò với họ.
Được rồi, điều này đã thức tỉnh tôi. Các trang web hôn nhân ư? Lá số tử vi sao? Khi chúng tôi lái xe vào thành phố qua những con đường chật hẹp, cô ấy đã nói cho tôi nghe về sự phổ biến của các trang web hôn nhân, nó cũng giống như những trang web hẹn hò khác nhưng mục đích chính của nó là sắp xếp các cuộc hôn nhân. Cô ấy nói với tôi rằng thường thì cha mẹ hay đưa ảnh của con trai hoặc con gái họ lên đó.
Ừm, điều đó nghe có vẻ tuyệt, miễn cho nhân vật chính khỏi xấu hổ và rắc rối khi tự làm điều đó.
Lông mày Amrita nhướn lên.
Nhưng đó không phải lý do họ làm thế. Họ làm thế vì họ cho rằng cha mẹ biết rõ hơn hết ai sẽ là người phù hợp với con cái mình hơn chính bản thân con cái họ.
Tôi nghĩ về các quyết định lãng mạn của chính mình. Ý tưởng này đang dần có ý nghĩ đối với tôi.
Cô ấy đồng thời cũng giải thích vai trò của lá số tử vi quan trọng như thế nào trong việc mai mối, tất cả về các hành tinh và mặt trăng và thời gian sinh – tôi có cảm giác rằng nó không giống với kiểu tử vi mà tôi thường hay xem kiểu ngày mà tôi sẽ có là gì trên tờ New York Post
.
Nếu tử vi không hợp, tôi sẽ không gặp người đàn ông đó.
Tôi cũng không hẳn còn ở tại West Village nữa.
Chúng tôi đỗ xe gần với nơi tôi sẽ ở, một khách sạn
giá rẻ
giản dị ở Nam Mumbai. Khi Amrita và tôi kéo hành lý đi xuống cuối đường, tôi nhận ra rằng những người phụ nữ độc thân Ấn Độ này có một điều mà những người phụ nữ Mỹ chúng ta không thực sự có: một kế hoạch dự phòng. Họ có thể đi ra ngoài thế giới, vứt bỏ các quan điểm lỗi thời về hôn nhân của gia đình họ để tự tìm kiếm tình yêu – và nếu nó không hiệu quả, cha và mẹ và cô cậu dì chú bác và anh em họ và các chị dâu sẽ vui sướng lao vào và làm tốt mọi việc.
Cô có muốn gặp chị gái tôi vào ngày mai không? Chị ấy đã chấp nhận một cuộc mai mối hôn nhân, và chị ấy rất hạnh phúc.
Tôi nhìn Amrita, đầy ngạc nhiên. Tôi đang lên kế hoạch dành cả ngày cho việc khóc lóc và rồi sau đó tìm hiểu cách để đến được trung tâm yoga mà Serena đã giới thiệu. Tôi đã quá chán ngấy ảnh hưởng
nghiên cứu
của chuyến đi này và đang mong chờ được làm các động tác đứng bằng vai và uống món sữa chua xay với xoài chín.
Tôi nghĩ nó có thể là một nguồn tư liệu tốt cho cuốn sách của cô.
Tôi không biết cách để nói cho cô ấy rằng tôi thà gặm hết cánh tay và dùng nó đánh vào đầu mình cho đến khi ngất đi còn hơn là đi nói chuyện với một cặp đôi kết hôn đầy hạnh phúc về việc họ yêu nhau nhiều như thế nào. Nhưng thay vì thế, tôi lại nói,
Tôi rất vui được làm điều đó.
Tuyệt. Tôi sẽ đến đón cô vào trưa mai? Được không?
Tôi đồng ý và nhận phòng khách sạn.
Phòng của tôi nhỏ, với hai giường đôi, một cái tivi, và một cái bàn. Nó không có các bungalow được phủ đá hoa cương ở Bali, nhưng chúng ta không còn ở Bali nữa, không phải sao? Hay Trung Quốc. Chúng ta đang ở Ấn Độ. Và tôi vẫn không hiểu lắm điều đó có nghĩa gì.
Ngày kế tiếp, tôi quay trở lại xe cùng với Amrita. Sự khác biệt giữa việc lái xe của cô ấy, không giống với đêm trước, là sự khác biệt, ừm, giữa ngày và đêm. Khi chúng tôi nói về chị gái của cô ấy, Ananda, thật khó khăn để tôi không chú ý đến sự nghèo nàn xuất hiện đầy chân thực bên ngoài cửa sổ. Trên đường cao tốc, bạn có thể nhìn thấy các tòa nhà đổ nát và dơ dáy giống như các kho hàng hơn là nơi để ở. Nhưng khi đi vào trong thành phố nơi tôi dự tính gặp chị gái cô ấy, tôi nhìn thấy các hình ảnh mà mọi người có thể nhìn thấy trong bất cứ bức ảnh mà các nhà báo du lịch thường chụp ở bất cứ đất nước thứ ba nào: những đứa trẻ trần truồng trên đường phố đi bên cạnh cái được xem là chất thải chưa qua xử lý. Những đứa trẻ, không ở trường, mà chơi đùa trên các đống gạch vụn. Những đứa trẻ lớn hơn đang đánh dập các mảnh lon phế liệu, như một kiểu công việc của người đi ở. Và những người mẹ đi khắp, trên những đôi chân trần, trong và ngoài những cái lều tự chế, ngay bên vệ đường. Khi xe chúng tôi ngừng lại tại vạch đèn đỏ, một đứa bé gái đập mạnh vào cửa xe. Cô bé có một khuôn mặt lem luốc và đôi mắt đen mở lớn, và cô bé cứ đặt tay vào miệng mình, nhằm diễn đạt rằng cô bé đang xin tiền để mua thức ăn. Amrita nhìn thấy tôi nhìn cô bé.
Đừng cho những đứa trẻ này tiền. Nó đều thuộc một tổ chức tội phạm có tổ chức. Chúng phải đưa tiền cho một người nào đó phụ trách khu vực này. Chúng đến xin cô vì cô là người da trắng và chúng nghĩ rằng cô sẽ cảm thấy chúng thật tội nghiệp.
Tôi nhìn cô bé khi cô bé vẫn tiếp tục đặt những ngón tay lên môi. Đúng là tôi có cảm giác tội nghiệp đối với cô bé. Liệu tôi có thực sự cho là mình chỉ đi ngang và không làm bất cứ điều gì không? Có, tôi đã làm thế. Và chúng tôi đã làm thế. Khi chúng tôi lái xe xuyên qua ngôi làng này, kế ngay bên bờ biển, tôi quyết định tôi không muốn trở thành một người sáo rỗng. Tôi không muốn trở thành một trong số các du khách đi đến Ấn Độ và sau đó quay trở về nhà và nói cho mọi người với một cái giọng đầy thương tiếc khách sáo,
Ồ, Ấn Độ ấy mà, sự nghèo nàn ở đó, thật không thể tưởng tượng được
.
Đây không phải đất nước của tôi, đây không phải là vấn đề của tôi, và tôi không biết cái quái gì về bất cứ điều gì đang diễn ra ở đất nước này.
Chúng tôi chạy lên gần một con đường và rẽ vào một tòa nhà cao tầng với một khu vực đỗ xe bao quanh. Hơi chếch ở phía bên hông khu nhà là khu vực bãi cỏ, xanh ngát và tươi tốt với cây xanh và cây bụi và các ghế dài. Đây dường như là một nơi xinh đẹp để sinh sống, theo các tiêu chuẩn của Mumbai, các tòa nhà, cho dù nó có hiện đại thế nào đi chăng nữa, dường như luôn được bao phủ một lớp mỏng bồ hóng. Nhưng khi nghĩ đến điều đó, điều đó có thể cho ta thấy đó mới chính là Mumbai.
Có một vài điều tôi biết về Ấn Độ trước khi đến đây đó là không bao giờ, không bao giờ, uống nước. Đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng mà tôi đã đọc đó là bạn không nên đánh răng với thứ đó, và bạn nên quay mặt tránh nó càng nhiều càng tốt khi bạn tắm.
Nhưng giờ tôi ở đây, ngồi trước mặt người phụ nữ này, người phụ nữ đã cho phép tôi vào nhà, người sẽ nói với tôi về cuộc hôn nhân của chị chỉ để giúp tôi có tư liệu viết sách, giờ đang đưa cho tôi một ly nước.
Cô ắt là khát lắm, hôm này trời nóng quá.
Tôi cầm lấy ly nước và nhìn chị nhìn tôi không uống nó. Không muốn chị nghĩ rằng tôi nghĩ nước, và dính dáng tới nhà của chị, là dơ bẩn, tôi đã nhấp một ngụm.
Cám ơn. Tôi đã thưởng thức nó.
Tôi tưởng tượng ra những con vi trùng và động vật ký sinh giờ đang bơi xuống cổ và đi vào ruột của tôi.
Amrita kể cho tôi rằng cô đang viết một cuốn sách về tình yêu và việc sống độc thân trên toàn thế giới?
Ananda hỏi.
Tôi lịch sự gật đầu.
Đúng vậy. Đây là một trải nghiệm rất thú vị.
Ananda và Amrita cùng ngồi trên sofa, còn tôi ngồi trên ghế bành đối diện họ. Một trong các con gái của Ananda, khoảng năm tuổi, đi đến và ngồi trong lòng chị. Cô bé có mái tóc đen ngắn với một cái kẹp bằng nhựa hồng nhỏ đẩy tóc mái cô bé ra sau.
Vậy, Amrita nói rằng chị quyết định kết hôn dựa trên mai mối thay vì một cuộc hôn nhân có được do tình yêu?
Ananda gật đầu. Chị dường như rất thích thú được nói.
Đúng. Tôi vừa mới hoàn tất chương trình thạc sĩ tâm lý. Tôi không chắc mình sẽ làm gì tiếp theo, nhưng tôi đang dự tính sẽ theo học bằng tiến sĩ. Tôi đã từng tự mình hẹn hò, như Amrita vậy.
Tôi nhìn hai người họ. Tôi đã nhận thấy rằng Amrita rất quyến rũ, nhưng giờ nhìn chị với em gái mình, tôi nhận ra Ananda chắc chắn là người được xem là xinh nhất. Chị nhỏ con hơn em gái mình, và thân hình mảnh khảnh khiến chị trông vương giả hơn.
Tôi không giống Amrita. Khi cha mẹ tôi nói đi nói lại với chúng tôi rằng họ muốn chúng tôi gặp một cậu con trai mà họ đã lựa chọn, Amrita luôn từ chối việc đó.
Chị đặt tay lên vai Amrita.
Tôi ít nhất cũng chiều lòng, làm theo những gì họ bảo.
Amrita nhún vai, và theo tôi đó là một sự hơi hối tiếc. Cô ấy nhảy vào giúp đỡ với câu chuyện.
Vì thế, có một ngày, cha mẹ tôi nói rằng họ muốn chị ấy đi gặp một người. Thế là người đàn ông đó đã cùng gia đình mình đến nhà chúng tôi. Hai gia đình đã nói rất nhiều...
Và rồi chúng tôi đi ra mái hiên để trò chuyện. Anh ấy khá là dễ thương. Sau hai mươi phút trò chuyện, anh ấy hỏi tôi đã nghĩ gì. Tôi nói, ‘Được rồi, tại sao không nhỉ?’ Thế là chúng tôi đi xuống lầu và nói với cha mẹ hai bên rằng chúng tôi sẽ kết hôn.
Cả hai bắt đầu cười lớn khi nhớ lại những gì đã diễn ra. Ananda nói tiếp,
Cha mẹ tôi khá sốc. Ước gì cô thấy được mặt họ lúc đó. Họ đã nghĩ anh chàng này sẽ là người tiếp theo tôi đuổi đi.
Amrita thêm vào,
Khi chị ấy gọi điện và kể mọi chuyện cho tôi, tôi nghĩ chị ấy đang đùa. Phải mất nửa tiếng chị ấy mới thuyết phục được tôi rằng chị ấy đang nghiêm túc...
Tôi khá bối rối.
Nhưng... tôi không hiểu lắm... đó không phải là tình yêu sét đánh sao? Chẳng phải chị đã quá mệt mỏi với việc hẹn hò sao?
Ananda nhún vai.
Chị không biết. Anh ấy dường như khá là dễ thương.
Tôi nhìn chị, với đứa con gái năm tuổi rúc vào bên cạnh. Tôi không biết làm thế nào để hỏi điều này một cách lịch sự, nhưng tôi đang ở đây và họ đang ở đó, vì thế...
Và thế là... mọi việc đều tiến triển? Chị hạnh phúc không?
Có!
Amrita quyết định nói thêm hộ chị gái mình.
Chị ấy rất hạnh phúc. Anh ấy là một người đàn ông tốt. Đó là một trong những lý do tôi để cha mẹ giúp tôi trong việc này. Vì nó đã mang lại kết quả rất tốt với chị ấy. Tôi luôn nghĩ rằng nó chỉ là sự may mắn, rằng chị ấy chỉ may mắn mà thôi. Nhưng giờ, tôi không biết nữa. Có thể cha mẹ tôi và lá số tử vi có thể mang lại điều tốt nhất cho tôi. Có thể nếu tôi gặp được một người nào đó mà tôi không có bất cứ mong đợi nào, chắc chắn sẽ có hơn một cơ hội để việc đó có thể mang lại kết quả.
Ananda mỉm cười.
Tối nay, cô ấy sẽ gặp hai người đàn ông, người này trước người kia. Mọi việc khác hoàn toàn so với thời cha mẹ chúng tôi cưới nhau. Amrita sẽ không bao giờ bị ép buộc cưới người mà con bé không muốn. Chúng tôi có quyền quyết định điều đó.
Tôi nghĩ về tất cả những người phụ nữ tôi biết ở New York và khắp nơi trên thế giới, những người có thể muốn nghĩ lại về toàn bộ ý định của việc để mọi người dính dáng đến đời sống tình yêu của họ. Có thể một cách để giải quyết việc tìm kiếm bạn đời sau một độ tuổi nào đó là đặt APB khỏi anh ta. Có thể đó là thời gian để thông báo cho các chuyên gia, thiết lập các rào chắn, và gửi đi một buổi tiệc tìm kiếm.
Chị đã hẹn hò trong bao lâu trước khi kết hôn?
tôi hỏi.
Hai tháng,
Ananda nói.
Chúng tôi gặp nhau một hay hai lần một tuần.
Vào thời điểm này, việc này dường như là một cách làm thích hợp vì việc hẹn hò một ai đó trong năm năm và rồi phát hiện ra rằng anh ta không thể hứa hẹn điều gì. Hoặc việc đi đến Bali với một người đàn ông đã kết hôn và giả vờ như thể anh ta chưa từng làm điều đó. Nó thật là điên khùng.
Amrita lái xe đưa tôi quay về lại khách sạn. Băng qua những khu ổ chuột và những căn lều tạm bợ, rác thải và những đứa trẻ không mang giày. Một lần nữa Amrita lại nhận ra sự bất an của tôi. Cô ấy cố làm cho tôi cảm thấy khá hơn.
Họ không phải là không hạnh phúc, những người này, cô biết không?
Tôi nhìn cô ấy, không chắc cô ấy đang đề cập đến điều gì.
Đây là những gì họ biết, đây là cuộc sống của họ. Họ hạnh phúc. Họ không có cùng sự mong đợi như tôi hay cô.
Tôi nhìn ra ngoài cửa xe và thấy một đứa bé, một đứa trẻ với làn da rám nắng xinh đẹp, khoảng hai tuổi, đang đứng bên đường trong đống cát bụi phía trước
cái lều
bé nhỏ của mình. Cậu bé trông đáng yêu với một chiếc quần soóc ngắn màu hồng và một chiếc áo phông trắng. Cuối cùng, cũng có được một hình ảnh ngọt ngào. Và ngay khi tôi đang thưởng thức hình ảnh đáng yêu đó, một dòng nước tiểu chảy như thác xuống đôi chân cậu bé, hoàn toàn làm ướt chiếc quần soóc và tạo thành một vũng bùn nhỏ bao quanh đôi chân trần của cậu bé. Tôi nhìn cậu bé khi nó chỉ đứng đó, không chút lúng túng. Dạ dày tôi lập tức xoắn lại. Rõ ràng là cậu bé sẽ không được lau rửa sớm. Và với hình ảnh cuối cùng đó, chiếc xe tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi tôi chúc Amrita may mắn với hai cuộc hẹn hò tối nay của cô ấy, tôi lên phòng, tắm rửa và đi ngủ.
Sau một giấc ngủ ngắn, tôi quyết định ăn mặc bảnh bao và đi đến một nhà hàng sành điệu theo gợi ý của tờ Time Out Mumbai
có tên là Indigo, ngay phía dưới khu nhà. Khi tôi đi vào, tôi nhìn thấy cái được xem là những con người xinh đẹp của Mumbai. Những người đàn ông đều mặc áo jacket và quần jeans và áo hộp; phụ nữ thì mặc đầm và mang giày cao gót. Tôi nghĩ mình thậm chí còn quan sát được một vài anh chàng gay Ấn Độ, điều đó đã an ủi được tôi và cho tôi cảm giác như đang ở nhà. Tôi đi lên cầu thang để lên tầng mái, nơi dẫn đến một nhà hàng vườn trên mái nhà, với khu vực tách biệt với xung quanh.
Tôi đi vào sảnh và đi thẳng đến quầy bar. Tôi gọi một ly rượu vang trắng và ngồi xuống kế bên ba người phụ nữ Ấn Độ chưng diện trong độ tuổi ba mươi. Ba người họ đều hút thuốc và uống rượu và nói chuyện rất lớn bằng tiếng Anh. Khi người bartender mang thức uống đến cho tôi, tôi nhớ lại hình ảnh trên đường quay về khách sạn: một gia đình Ấn Độ sống bên ngoài mặt đường cao tốc; ba đứa con của họ đang vui đùa trong bụi đất, trong khi người mẹ ngồi đó với đồ dùng cá nhân quanh bà ấy. Rồi trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh cậu bé nhỏ tự tiểu vào chính mình. Tôi lắc đầu, cố xua đuổi hình ảnh đó ra khỏi đầu tôi.
Tôi chỉ vừa mới nhớ đến một cậu bé nhỏ tôi thấy ngày hôm nay. Trên đường phố. Điều đó làm tôi cảm thấy buồn phiền.
Người bartender gật đầu.
Cô biết không, những con người đó. Họ không hẳn là không hạnh phúc.
Lại là những chuyện cũ rích đó.
Ý anh là họ thích sống trong bụi đất và đập những cái lon để kiếm sống sao?
Đó là những gì họ biết. Đó là cuộc sống của họ. Đúng vậy, họ hạnh phúc vì điều đó.
Tôi nhấp một ngụm rượu và gật đầu với anh ta một cách lịch sự. Cố nhiên, tôi chỉ không hiểu được điều đó.
Phía bên phải tôi, ba người phụ nữ đó đang thảo luận một điều gì đó vô cùng quan trọng. Và tôi hiện tại, quyết định rằng mình sẽ tự tin hơn với việc nghe lén. Dường như một trong số họ đang có vấn đề với một người nào đó mà cô ta đang hẹn hò. Anh ta không muốn gặp cô ta nhiều như cô ta mong muốn. Cô ta đang kể cho những người bạn của cô ta rằng cô ta thích anh ta, vì thế cô ta sẽ điên mất nếu chia tay với anh ta, nhưng đồng thời cô ta ghét việc không được nhìn thấy anh ta. Cô ta khá kích động, vung vẩy tay mình, liên tục luồn tay vào tóc. Những người bạn của cô ta đang cố giúp đỡ, đặt ra những câu hỏi và đưa ra những gợi ý.
Tôi gần như ngủ ngay tại quầy bar. Ý tôi là, thực sự thế đấy. Tôi không rời thành phố để đến châu Á, tiện thể là châu Âu, Nam Mỹ, và Úc, chỉ để nghe cái điều tồi tệ này. Xin chúc mừng, các quý cô Mumbai. Tôi thật hạnh phúc khi các cô đã làm việc chăm chỉ cho sự độc lập và sự cô đơn của mình. Các cô đã chống lại truyền thống và gia đình, và các cô đang rời gia đình, có việc làm và sống trong các căn hộ của chính mình và uống rượu ở các quán bar và đem đàn ông về nhà với các cô. Giờ các cô không bị ép buộc cưới người đàn ông mà các cô không yêu và có những đứa trẻ mà các cô không muốn, đây là những gì mà các cô đáng được nhận sao: các cô ngồi trong những quán bar như hầu hết những người phụ nữ khác trên toàn thế giới và than phiền về một chàng trai nào đó, người mà không thích cô đủ nhiều sao. Chào mừng đến với buổi tiệc. Nó không vui vẻ lắm sao?!
Nếu tôi tham vọng và tò mò, tôi sẽ phải hỏi liệu họ có bao giờ quay trở lại con đường trước đây không. Tôi sẽ phải hỏi liệu họ có bao giờ nghĩ đến việc cưới một người nào đó mà cha mẹ họ sắp đặt khi họ già hơn một chút nữa không. Tôi nên hỏi liệu họ có cảm thấy đáng giá khi từ chối việc mai mối, ngay cả khi nó có thể dẫn đến việc họ phải sống cô độc trong một khoảng thời gian dài, thật dài không. Nhưng tôi không làm thế vì tôi không thể quan tâm ít hơn về họ và những rắc rối ngu ngốc trong việc hẹn hò của họ. Tôi chỉ quan tâm đến mình và những rắc rối ngu ngốc trong việc hẹn hò của chính tôi mà thôi. Tôi trả tiền đồ uống và rời khỏi quán. Tôi bước xuống cầu thang – và tâm trạng tôi cũng tụt dốc theo mỗi bậc thang xuống dưới.
Khi tôi quay trở lại khách sạn, tôi cực kỳ chán nản. Tôi quyết định rằng tôi cảm thấy mình bị lừa gạt. Tuyệt, đó là những gì tôi nhận được. Một vài tuần đắm mình trong tình yêu. Đó là dành cho tôi. Và giờ tôi phải ra khỏi đó và bắt đầu tìm kiếm nó. Nhưng lần này anh ta phải là một người nào đó tôi thích nhiều như tôi đã từng thích Thomas, nhưng đồng thời anh ta cũng không vướng bận bất cứ ai và hoàn toàn dành cho tôi. Ừm. Điều đó sẽ nhanh chóng xảy đến.
Sáng hôm sau tôi quyết định nằm dài trên giường. Bạn có thể làm điều này khi bạn đi khắp thế giới và cảm thấy chán nản và không có ai gọi để cố khích lệ bạn. Tôi cứ nằm trên giường cho đến một giờ chiều hôm đó. Tôi đã không làm điều này kể từ khi tôi còn là trẻ vị thành niên và điều này thật tuyệt. Rồi điện thoại của tôi vang lên và đó là Amrita. Tôi hỏi cô ấy về các buổi gặp mặt tối qua của cô ấy.
Ừm, họ thực sự không phải tuýp người của tôi. Nhưng họ thật dễ thương. Mẹ tôi và cha tôi có thêm hai người nữa dành cho tôi vào tối nay.
Wow, họ ắt bận rộn lắm nhỉ,
tôi nói, cố tỏ ra thích thú với điều đó. Nhưng thật ra tôi lại không thích thú điều đó lắm. Tôi kéo drap giường lên cằm và nhét mình chặt hơn vào cái giường.
Đúng vậy, họ rất bận rộn. Sẽ rất thú vị để xem ai sẽ đến vào tối nay,
cô ấy nói với vẻ ngời sáng.
Tôi lăn qua bên phải, đồng thời di chuyển điện thoại qua tai trái.
Nghe giọng cô, tôi thấy cô rất thích thú về điều đó.
Amrita cười lớn.
Tôi phải nói, tôi rất thích thú. Thật tuyệt khi có ai đó lo lắng cho cuộc sống tình yêu của tôi trong một khoảng thời gian nào đó. Nói đúng hơn đó là một sự cứu viện tuyệt vời, thật sự đấy.
Tôi nghĩ về ý tưởng này trong một lúc và tôi thích nó: giải quyết cơn khủng hoảng được gọi là tình trạng độc thân của bạn bằng cách chuyển giao nó cho người khác và khiến chúng trở thành rắc rối của họ. Tôi tự hỏi làm thế nào tôi có thể ở lại Ấn Độ, được nhận nuôi, và khiến họ lo lắng chuyện quái quỷ đó cho tôi.
Dù sao, tôi đang tự hỏi liệu cô có muốn tối nay đến xem không. Cho cuốn sách của cô.
Tôi ngả người ra và đặt cánh tay lên trán.
Ừm, thực ra, tôi đã lên kế hoạch đi đến nơi tĩnh tu đó vào hôm nay...
Cô có thể làm điều đó vào ngày mai. Tối nay cô sẽ đến xem tôi gặp gỡ các anh chàng đó. Nó sẽ giống như một show truyền hình thực tế mà những người Mỹ các cô thích xem vậy. Nó rất kích thích.
Nhưng chẳng phải đó là một việc riêng tư giữa hai gia đình với nhau sao?
Đúng, nhưng không sao đâu. Tôi sẽ nói họ là cô đến từ New York, và chẳng có nơi nào để đi. Sẽ ổn thôi.
Giờ đã là một giờ chiều và tôi vẫn chưa ra khỏi giường, tôi nhận ra rằng một phần trong tôi cảm nhận rằng việc đi đến tu viện của tôi ngày hôm nay rất mờ nhạt. Vì thế tôi đồng ý đến nhà Amrita. Xét cho cùng, nó sẽ là một tư liệu tuyệt vời cho cuốn sách của tôi.
Ngay lúc đó chuông điện thoại khách sạn reo lên. Đó là Alice. Tôi đã gởi cho cô ấy thông tin du hành vì đó là những gì mà người ta làm khi không có chồng hay bạn trai trông chừng họ. Bạn có thể nói sao? Tôi khá là đau khổ.
Julie, này, cậu khỏe không?
Giọng cô ấy nghe có vẻ hơi buồn bã, vì thế tôi nói dối.
Tớ ổn. Còn cậu thì sao?
Tôi nghe Alice thở dài. Sau đó trả lời,
Tớ không nghĩ mình có thể chịu đựng điều này, cậu biết đấy? Đám cưới. Iceland. Tớ không nghĩ mình có thể.
Sao lại không?
tôi hỏi, mặc dầu tôi biết rõ lý do.
Vì tớ không yêu Jim. Tớ mến anh ấy, tớ thích anh ấy, nhưng tớ không yêu anh ấy. Tớ không.
Giờ đây là một phần của câu chuyện khi người bạn thân nhất nói với cô ấy dĩ nhiên cậu không nên cưới một người đàn ông mà cậu không yêu. Dĩ nhiên cậu không nên ổn định. Dĩ nhiên sẽ có một người nào đó tốt hơn dành cho cậu ngoài kia
. Nhưng tôi đang ở Mumbai, vì Chúa. Tôi không thể chịu trách nhiệm cho những gì tôi đã làm hay nói.
Alice, nghe tớ này. Nghe tớ này. Cậu cưới anh ta, cậu có hiểu tớ nói không? Cậu cưới anh ta.
Có một khoảng lặng khá dài ở đầu dây bên kia.
Thật vậy sao?
Đúng, thật đấy. Toàn bộ điều rơi-vào-tình-yêu này chỉ là thứ vớ vẩn, nó chỉ là ảo tưởng, nó không có nghĩa gì cả, và nó không tồn tại. Cậu và Jim có hợp nhau không?
Có.
Hai cậu có tôn trọng nhau không? Hai cậu có thích chăm sóc cho nhau không?
Có.
Thế thì cưới anh ta đi. Chúng ta đã bị tẩy não mới có những kỳ vọng to lớn như thế. Hãy cưới anh ta, yêu anh ta, tạo ra một gia đình và có một cuộc sống tốt. Phần còn lại chỉ là một lời nói dối.
Thật vậy sao?
Đúng vậy. Hãy chịu đựng nó. Cậu sẽ hối hận sau này nếu giờ cậu không làm điều đó.
Và với câu nói đó, tôi cúp máy và quay lại giường ngủ thêm một lát.
Amrita đón tôi ở khách sạn và đưa tôi đến nhà cha mẹ cô ấy. Cô ấy mặc một chiếc đầm tunic Ấn Độ màu vàng, dài và một chiếc quần bằng vải cotton đen bó sát. Cô ấy tô son môi đỏ và một ít mascara. Cô ấy trông khá xinh đẹp.
Tôi có thể đón xe taxi. Cô không nên lo lắng về việc đưa đón tôi trong đêm cô có thể gặp người chồng tương lai của mình,
tôi đùa.
Amrita lắc đầu.
Những người lái taxi sẽ xé cô ra nếu cô không biết được nơi cô muốn đến.
Và rồi chúng tôi lại cùng nhau lái qua các đường phố Mumbai. Lại được nhìn thấy những căn nhà kinh dị của thành phố. Lúc chúng tôi ngừng lại ở vạch đèn đỏ, tôi nghe được một tiếng ồn chói tai trên cánh cửa xe. Tôi nhìn ra và nhìn thấy một cô bé nhỏ đang đứng bên cửa xe. Cô bé đang dộng đầu mình vào cánh cửa để gây sự chú ý với tôi. Cô bé khoảng bảy tuổi và đang ôm một em bé sơ sinh trong tay. Rồi cô bé lấy một cánh tay của mình ra và đưa nó lên miệng, lặp đi lặp lại hành động đó. Tôi nhìn qua Amrita, tôi há hốc miệng, nước mắt đang dâng lên trong mắt tôi. Cô ấy thản nhiên. Cô ấy lái xe đi.
Sau một khoảng thời gian im lặng, tôi cố nghĩ ra một câu hỏi, bất cứ điều gì để hiểu được những gì đang diễn ra. Tôi hỏi cô ấy,
Những đứa trẻ đó có đến trường không?
Amrita cúi đầu.
Một vài đứa có đi đến trường, nhưng hầu hết chúng không đến trường. Những người này hầu hết đều là người Hồi giáo, vì thế họ không thực sự tin vào giáo dục. Họ muốn con cái họ bắt đầu việc kinh doanh.
Ý cô là việc bán đậu phụng trên đường ấy à?
tôi hỏi với giọng điệu hơi châm biếm. Tôi thực sự không hiểu điều đó.
Amrita gật đầu.
Đúng là như thế.
Chúng tôi lái xe trong im lặng suốt cả quãng đường còn lại.
Chúng tôi đến một tòa nhà hiện đại to lớn khác, tòa nhà này khá cao và sạch sẽ như mới vừa được xây và sơn vào ngày hôm trước. Chúng tôi lái xe vượt qua các sân tennis và một bể bơi ngoài trời. Ở sảnh tòa nhà, một người đàn ông mặc đồng phục mở cửa cho chúng tôi vào.
Cha mẹ Amrita lịch sự chào đón tôi ở cửa và mời tôi vào nhà. Mẹ Amrita, Bà Ramani, mặc bộ sari truyền thống màu xanh và trắng, với một chiếc áo phông tay dài bên dưới. Ông Ramani mặc quần tây đơn giản và áo sơ-mi cài kín cổ. Trong phòng khách còn có ba người phụ nữ và một người đàn ông lớn tuổi khác. Họ được giới thiệu với tôi là bà nội, bác và hai người cô của Amrita. Tôi được mời ngồi xuống trên ghế sofa kế bên ghế bà nội Amrita. Mẹ Amrita mang cho tôi một ly nước. Mọi việc sẽ trở nên xấu đi nếu xúc phạm bất cứ ai vào thời điểm này, vì thế tôi nhấp một ngụm nhỏ và đặt nó xuống trên cái lót cốc bên cạnh tôi.
Amrita ngồi xuống và họ bắt đầu nói chuyện bằng tiếng Hindu. Và từ những gì tôi có thể nói thông qua các cử chỉ của họ, một trong số hai bà cô đang khen ngợi Amrita về việc cô ấy trông đẹp như thế nào. Rồi người cha bắt đầu nói gì đó, và mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Ông đang nói cho chúng tôi nghe về người đàn ông đầu tiên mà tôi sẽ gặp. Anh ấy là một kỹ sư làm việc cho thành phố, một công việc có liên quan đến đường ống xăng và dầu. Lá số tử vi của chúng tôi hợp nhau, và anh ta không có vấn đề gì với việc làm của tôi.
Và tuổi của con bé. Cậu ta không cần một người vợ trẻ,
cha cô thêm vào.
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Anh ta đã từng sống ở Mỹ trong hai năm. Anh ta rất hiện đại,
cha Amrita nói với tôi.
Tôi cảm thấy cực kỳ lúng túng khi có mặt ở đây, giữa tất cả những việc này. Tôi không biết mình sẽ ở đâu khi người đàn ông và gia đình của anh ta đến.
Mọi người có cần tôi đi ra ngoài hay vào một căn phòng khác khi họ đến không...?
Mẹ Amrita nhìn chồng mình. Người chồng suy nghĩ trong giây lát. Ngay trong những phút giây suy nghĩ ấy, tôi vội vàng nói thêm,
Mọi người biết đấy, khi gia đình ấy đến đây, tôi sẽ chỉ đi ra ngoài hít thở không khí ấy mà. Vì vậy mọi người có thể có được không gian riêng tư để trò chuyện.
Người mẹ và người cha nhìn lẫn nhau. Người cha gật đầu đồng ý.
Cháu có thể đi vào một căn phòng khác cùng với Amrita, khi người lớn nói chuyện.
Tiếng chuông cửa vang lên và mẹ Amrita đi ra mở cửa. Amrita đầy sợ hãi vẫy tay bảo tôi đứng lên, sau đó cả hai vội vã chạy vào căn phòng ngủ không xa phòng khách như hai cô gái nhỏ.
Chúng tôi đợi ở đó, ngồi bắt chéo chân trên giường.
Họ đang nói gì với nhau nhỉ?
tôi hỏi.
Cha mẹ hai bên phải chắc rằng họ thích lẫn nhau. Đây là điều cực kỳ quan trọng. Họ phải cảm nhận được chúng tôi đến từ những gia đình tốt.
Và điều gì làm một gia đình giống như một gia đình tốt?
Ừm, đầu tiên, những người đàn ông này đều thuộc tầng lớp Brahmin, như gia đình tôi, thế nên điều đó rất hữu ích.
Thế việc phân chia giai cấp vẫn còn là vấn đề sao?
Không nhiều như trước đây, nhưng với những việc như đám cưới thì nó thật sự có vấn đề.
Thật vậy sao?
Tôi đã nghĩ rằng toàn bộ việc phân chia hệ thống này đã biến mất từ lâu rồi chứ.
Theo một cách nào đó, thì đúng là vậy. Giai cấp Brahmin, giai cấp của tôi gồm các tu sĩ và giáo viên, những người trí thức. Rồi tiếp đến là những người thuộc tầng lớp nông dân. Rồi đến những người lao động chân tay. Nó tương tự như ở đất nước cô vậy, với những người được cho là người lao động cổ cồn xanh và người lao động cổ cồn trắng, nhưng ở đây giai cấp đến từ một nền truyền thống lâu đời, và chúng tôi đặt tên cho chúng.
Nhưng tầng lớp tiện dân là gì. Đó có phải là những người đó không? Những người ở trên đường phố?
Tôi hỏi Amrita.
Đúng vậy.
Vậy họ được sinh ra trong nghèo khó và họ sẽ chết trong nghèo khó, không có lấy một hy vọng nào cho sự tiến thân của họ cả sao?
Amrita gật đầu.
Chính phủ đang bắt đầu giúp họ, nhưng đây là những gì họ biết.
Tôi không muốn tranh cãi về chính trị với cô ấy khi cô ấy đang ở hậu trường cho một ngày trọng đại, nhưng tuy thế, tôi khó có thể hiểu được vấn đề đó. Amrita có thể đã cảm nhận được sự phản đối của tôi.
Những người du khách như cô, những người đến Mumbai và thấy được sự nghèo đói, chụp lại những điều đó. Các cô về nhà và nghĩ rằng mình đã biết được hết Mumbai. Nhưng Mumbai không chỉ có thế. Đó không phải là tất cả những gì mà đất nước Ấn Độ có.
Cô ấy nghe có vẻ như đang phòng vệ. Tôi nghĩ mình nên chuyển chủ đề nói chuyện.
Vậy, người lớn của hai gia đình sẽ nói thêm những gì khi họ gặp mặt?
Họ muốn biết liệu người cha có một công việc tốt hay không, liệu những người con khác trong gia đình có đáng tin cậy và có công việc tốt hay không. Nhưng phần lớn, họ muốn biết là gia đình của cả hai có học vấn hay không. Điều đó rất quan trọng.
Sau một tiếng, Bà Ramani gõ cửa và bước vào.
Con có thể ra gặp cậu ấy,
bà ấy nói, với một nụ cười bẽn lẽn trên khuôn mặt.
Gia đình cậu ấy thật tốt.
Amrita nhìn tôi, sau đó hơi nhún vai với ý
chẳng có chuyện gì cả đâu
, và bước ra khỏi cửa. Tôi ngồi lùi lại trên chiếc giường lúc nhỏ của cô ấy. Tôi thật sự mệt mỏi. Tôi ngồi đó trong một vài phút và nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt. Ngay khi tôi bắt đầu rơi vào giấc ngủ, cánh cửa phòng lại mở ra một lần nữa và bà Ramani bước vào.
Gia đình anh ta đã đi rồi. Con bé đang đi dạo với anh ta. Cháu ra ngoài này và ngồi chơi với chúng ta đi.
Tôi nhanh chóng bật người dậy, cố làm cho tôi trông như thể không chuẩn bị ngủ gục ở nhà họ.
Cám ơn. Điều đó thật tuyệt.
Tôi ngồi xuống ghế sofa. Gia đình Amrita tất cả đều còn ngồi lại. Chúng tôi chỉ ngồi đó nhìn nhau một cách đầy ái ngại, vì thế tôi quyết định nhảy vào cái gọi là
cuộc nghiên cứu
của tôi.
Cháu thấy thú vị khi nhận ra lá số tử vi đóng vai trò quan trọng như thế nào trong các cuộc hôn nhân ở Ấn Độ.
Ông Ramani mạnh mẽ gật đầu.
Đó là tất cả. Chúng tôi tìm các chàng trai trên mạng, đến từ những gia đình tốt, thuộc cộng đồng của chúng tôi, và có những công việc tốt. Nhưng lá số tử vi của họ lại không hợp. Vì thế việc dựa vào lá số là điều bắt buộc.
Bà Ramani gật đầu đồng ý.
Chúng cháu không làm thế ở Mỹ. Nó là một khái niệm khá kỳ lạ với cháu,
tôi nói.
Ông Ramani đứng lên và bắt đầu đi quanh phòng khách, giải thích tất cả về việc đó cho tôi như một thầy giáo.
Nó rất đơn giản. Một cuộc hôn nhân phải hội tụ ba điều: cháu phải có sự hòa hợp về cảm xúc, tương hợp về trí tuệ, và tương hợp về thể xác. Nếu cháu không có tất cả ba điều đó, cuộc hôn nhân đó sẽ chẳng đi đến đâu.
Tôi khá ngạc nhiên với phần
tương hợp về thể xác
. Tôi đã cho rằng đời sống tình dục của những cặp đôi là điều cuối cùng mà mọi người quan tâm.
Các mối quan hệ bắt đầu khá nhanh, với một sự bùng nổ, thật nhiều sự hấp dẫn, nhưng nó không tồn tại mãi. Điều này là do họ không hợp. Lá số tử vi có thể nói cho cháu biết liệu họ có thực sự hợp nhau không. Ai có thể báo trước được điều đó? Không phải là cặp đôi đó. Không phải gia đình. Mà các lá số tử vi có thể làm được điều đó.
Khi ông ấy nói, tôi càng lúc càng trở nên ngạc nhiên. Nếu điều này là đúng, thế thì nó có nghĩa là những người này đã tính toán ra hàng trăm năm trước một điều mà đến giờ vẫn còn gây bối rối cho những người Mỹ ngu ngốc chúng tôi. Làm thế nào để biết được liệu mối quan hệ của bạn có thể tồn tại mãi? Nếu bạn biết được rằng tỉ lệ ly dị thấp đến đáng ngạc nhiên ở Ấn Độ (1%), không ai có thể thừa nhận rằng lá số có thể làm một điều gì đó. Dĩ nhiên, còn có thêm nhiều nhân tố nữa, như là khác biệt về sự kỳ vọng khi họ bắt đầu một cuộc hôn nhân, khác biệt hoàn toàn với chúng tôi. Tôi quyết định tiếp tục thăm dò.
Nếu không phiền cháu hỏi, thế thì sự lãng mạn xuất hiện ở đâu trong điều này?
Ông Ramani vẫn tiếp tục đi quanh phòng. Những gì xuất hiện lúc đầu được cho là sự nhiệt tình chỉ bảo cho tôi về nền văn hóa Ấn Độ giờ đối với tôi khác gì một sự kích động. Một điều chợt lóe ra trong trí óc tôi, khi tôi nhìn ông ấy cho tay vào và ra túi quần và đi quanh phòng, rằng ông đơn giản chỉ là một người cha đầy lo lắng đang chờ con gái mình về nhà sau cuộc hẹn hò của cô ấy.
Lãng mạn. Cái gì gọi là lãng mạn? Lãng mạn chẳng có nghĩa gì cả,
ông ấy nói, khi đôi môi ông ấy cong lên từ đằng xa.
Bà Ramani như đồng tình với chồng.
Đó là ý tưởng của phương Tây. Với hôn nhân của người Ấn Độ, cháu không nên nghĩ về sự lãng mạn. Cháu nghĩ về việc chăm sóc lẫn nhau. Bác chăm lo cho ông ấy,
bà nói khi chỉ tay về phía ông Ramani,
và ông ấy chăm lo cho bác.
Bà đặt tay lên trái tim mình. Tôi mỉm cười đồng ý. Hình ảnh Thomas chăm sóc tôi khi tôi gặp phải tình trạng hoảng hốt trên máy bay nhanh chóng hiện ra trong đầu tôi. Nó giống như một vết cắt xuyên qua da thịt tôi.
Ông Ramani tiếp tục nói.
Những người đàn ông cháu gặp, những người cố tỏ ra lãng mạn. Họ nói một tiếng ‘Cục cưng này, Cục cưng nọ’. Nếu anh ta có thể nói ‘cục cưng’ với cháu, điều đó có nghĩa anh ta có thể nói điều đó với cô gái tiếp theo. Những từ đó chẳng có nghĩa gì cả.
Tôi nghĩ về Thomas. Về cách anh ấy gọi tôi
tình yêu của anh
. Cho đến khi tình yêu khác của anh ta đi nửa vòng trái đất để lấy lại tình yêu của cô ấy
.
Ông Ramani liếc nhìn đồng hồ. Amrita đã đi được gần một tiếng.
Bà Ramini hỏi,
Thế, cháu bao nhiêu tuổi?
Cháu ba mươi tám.
Và cháu chưa kết hôn sao?
Hai người cô cất tiếng, nhìn và chờ đợi câu trả lời từ tôi.
Chưa, cháu chưa kết hôn.
Ly nước của tôi vẫn còn nằm trên bàn café và tôi lo lắng nhấp một ngụm.
Bà nội dường như hiểu được những gì tôi vừa nói, nhưng bà nói bằng tiếng Hindu với cha Amrita. Ông ấy dịch lại câu hỏi bà muốn hỏi tôi.
Tại sao cháu vẫn chưa kết hôn?
À, lại là câu hỏi đó. Tôi tự hỏi mình nên sử dụng câu đáp trả nào cho lần này. Sau một vài giây, tôi chọn phương án đầy rõ ràng để đáp lại.
Cháu đoán là do cháu chưa gặp được người hợp với cháu,
tôi nói.
Ông Ramani dịch lại cho bà, và bà nội nhìn tôi đầy buồn bã. Một trong số hai người cô nói bằng tiếng Anh.
Gia đình cháu không tìm một ai đó cho cháu à?
Tất cả đều chăm chú nhìn tôi. Tôi lắc đầu.
Không, chúng cháu không làm thế ở Mỹ. Chúng cháu không để gia đình tham gia vào những việc như thế.
Nhưng họ không muốn cháu kết hôn sao?
Bà Ramani hỏi, giọng điệu lo lắng không thể nào nhầm lẫn được ẩn chứa trong lời nói của bà.
Tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi tôi thực hiện việc tìm hiểu. Tôi nhấp thêm một ngụm nước nữa.
Họ muốn, rất muốn là đằng khác. Nhưng cháu đoán là họ nghĩ cháu hạnh phúc với con người của cháu.
Giờ đến phiên người bác nói.
Điều đó không thể,
ông ấy nói.
Con người được tạo ra cho nhiều điều. Sự cô độc không phải là một trong số chúng.
Tôi nuốt mạnh xuống. Tôi cố gật đầu đồng ý. Dạ dày tôi lại quặn thắt lại từng cơn.
Bà Ramani nghiêng người về phía tôi, và nói, như một tuyên bố sự thật,
Điều đó không có nghĩa là chúng ta phải sống cô độc suốt cuộc đời này.
Tôi cố nặn ra một nụ cười, nhưng máu bắt đầu rút khỏi mặt tôi. Tôi nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng đang nhìn chằm vào tôi. Và, vì tôi là một người rất dễ xúc động, nước mắt bắt đầu rơi xuống trên khuôn mặt tôi.
Cháu có thể sử dụng nhà vệ sinh không?
tôi hỏi, giọng tôi run rẩy. Mọi người nhìn lẫn nhau, không chắc phải làm gì.
Bà Ramani đứng dậy.
Được, được, dĩ nhiên, đi theo bác nào.
Tôi khóc nức nở một lúc trong nhà vệ sinh của gia đình Ramani, nhỏ đến mức tôi có thể. Sau khoảng năm phút, tôi nghe tiếng Amrita và nghe có vẻ có nhiều biến động. Chán nản với sự kích động của chính mình, tôi hỉ mũi, hắt nước lên mặt (điều này, tôi nên nhắc nhở bạn, không bao giờ thành công
), và đi ra. Khi tôi đến phòng khách, Ông Ramani quay lại nhìn tôi, mỉm cười và nói,
Chúng tôi đã thành công! Họ sẽ kết hôn!
Amrita tươi cười rạng rỡ. Cha mẹ anh ta cũng đang cười và ôm chặt con trai họ. Người được hứa hôn hiện tại của cô ấy, là một người đàn ông cao lớn với một mái tóc dày đen mượt được chải ngược ra sau, và một bộ râu dày màu đen, trông anh ta như thể đang bắt đầu muốn nhảy một điệu jig. Tôi chỉ đứng đó với đôi mắt sưng húp nhìn toàn bộ hình ảnh bày ra trước mắt tôi như một bộ phim Merchant-Ivory.
Khi những cái ôm chặt và những nụ hôn bắt đầu bớt dần, Amrita bước đến bên tôi. Cô ấy cầm tay tôi và hai chúng tôi đi cách xa nơi mọi người đang đứng một quãng.
Anh ấy thật dễ thương. Chúng tôi nói chuyện và nói chuyện. Chúng tôi có thật nhiều điểm chung. Anh ấy thật sự vui tính và thông minh! Tôi thật may mắn! Tôi không thể tin mình sẽ kết hôn!
Cô ấy ôm tôi, cười lớn.
Tôi sẽ không thể nào gặp được người đàn ông này theo cách của tôi. Không bao giờ!
Tôi không thể không tự hỏi về tốc độ của tất cả việc này. Ở New York, nếu bạn thích một anh chàng nào đó thật nhiều – bạn sẽ thực hiện việc hẹn hò lần thứ hai. Ở đây, bạn lên kế hoạch cho một buổi tiệc đính hôn. Nhưng nếu bạn nghĩ rằng điều đó mới thật kỳ diệu làm sao khi gặp được ai đó bạn muốn hẹn hò lần thứ hai với họ, có thể họ có khái niệm đúng. Có thể việc muốn đi hẹn hò lần hai với người nào đó là bằng chứng rằng bạn cũng vừa mới đính hôn, hãy gắng thử, và có được điều đó.
Ngoài việc tôi đã xâm phạm vào khoảnh khắc cực kỳ riêng tư, tôi cũng đã nhận ra rằng nếu tôi không thoát khỏi niềm hạnh phúc hôn nhân này tôi sẽ quẳng mình ra khỏi cửa sổ mất thôi. Tôi đề nghị Amrita gọi taxi cho tôi, và tôi sẽ rời khỏi nhà cô ấy càng sớm càng tốt.
Và thêm một chuyến xe nữa. May mắn là nó lại diễn ra vào ban đêm, vì thế phần lớn những đứa trẻ thường chơi và xin tiền trên đường phố giờ đang ngủ trên những chiếc chăn và cũi dọc hai bên đường cùng với gia đình của chúng. Hiện là giờ đi ngủ ở Mumbai. Tuy thế những đứa trẻ lớn hơn vẫn còn thức, và khi chúng tôi dừng lại tại vạch đèn đỏ, một cô bé nhỏ, cánh tay phải bị cắt bỏ đến dưới khuỷu tay, đã dùng phần chi bị cắt bỏ đập vào cửa xe, những ngón tay ở bàn tay bên trái lại được đặt vào miệng.
Người lái xe taxi nhìn cô bé sau đó quay sang nhìn tôi.
Đừng cho chúng tiền. Tất cả chỉ là diễn. Tất cả là một hành động tội phạm có tổ chức.
Tôi nhìn ra ngoài cửa xe. Đây thật sự là một tiết mục tuyệt vời, một đứa trẻ nghèo từ Ấn Độ giả vờ chỉ có một nửa cánh tay phải.
Tại sao chính phủ không giúp đỡ chúng? Tại sao chúng lại thang lang trên các đường phố?
Người lái xe taxi chỉ gật gật đầu. Một câu trả lời hoàn chỉnh cho một câu hỏi phức tạp, tôi đoán thế. Cô bé nhỏ vẫn tiếp tục đánh vào cửa xe.
Ngay giây phút đó, tôi tưởng tượng điều này trông như thế nào. Tôi, một người phụ nữ Mỹ da trắng, ăn mặc tươm tất, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ này, và từ chối mở cửa xe, từ chối giúp đỡ. Tôi nhìn đứa trẻ, đứa bé gái bẩn thỉu với mái tóc đen dài, rối bù đó. Đây là nơi ở của cô bé trong thế giới này. Đây là giai cấp của cô bé. Cô bé sống trên đường phố và chắc chắn cô bé sẽ sống như thế trong suốt cuộc đời mình.
Mẹ khỉ,
tôi nói khá lớn, và tôi mở túi xách và lấy ra ví ra. Tôi mở cửa xe và đưa cho cô bé năm đôla. Tôi đã làm thế với bốn đứa trẻ đến xe xin tiền tiếp theo trong suốt chuyến đi. Người lái xe lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, và trong tâm trí tôi, tôi bảo ông ta hôn mông tôi đi. Vì đây là những gì xảy ra. Tôi ghét việc trở thành một con người sáo rỗng, nhưng sự nghèo đói ở Mumbai thật kinh khủng. Chất lượng cuộc sống của những con người này thật sự là cơn ác mộng. Sự thật rằng dường như không có ai chăm lo cho việc đó lại càng kỳ quặc hơn. Tôi là một du khách người Mỹ chỉ có thể nhận biết được Mumbai vì sự nghèo đói của nó. Tôi là một du khách người Mỹ sẽ quay trở lại New York và nói rằng,
Mumbai, ôi Chúa ơi, sự nghèo đói. Nó thật tệ
.
Con người đó sẽ là tôi.
Khi về đến khách sạn, dạ dày tôi hơi hơi khó chịu. Nhưng kể từ khi tôi đến Mumbai, do thức ăn cay, không khí có mùi như cao su cháy, và sự nghèo đói ở mọi nơi, dạ dày tôi luôn ở trong trạng thái khó chịu. Vì thế tôi không nghĩ nhiều đến nó. Tôi bước vào thang máy của khách sạn và thở dài đầy nhẹ nhõm. Tôi nói cho bạn điều này nhé, đi xe hơi ở Mumbai có thể hút hết ánh sáng ra khỏi mặt trời.
Khi tôi đi thang máy lên phòng, hình ảnh những đứa trẻ đó lại xuất hiện trong đầu tôi. Chúng không biến mất. Nó giống như một bộ phim kinh dị được chiếu lặp đi lặp lại, mà tôi không thể tắt nó đi.
Tôi tắm, hy vọng điều đó có thể xoa dịu dạ dày tôi và xóa đi những nỗi kinh sợ khi ngồi trên xe ở Mumbai. Tôi nghĩ về sự quan tâm lẫn nhau của những người trong gia đình, quan tâm đến việc cưới hỏi của nhau, việc hình thành một gia đình, trở thành một phần của xã hội rộng lớn. Và những con người này ở đây, những gia đình này, ngay bên ngoài các con đường, sẽ không bao giờ được phép thuộc về xã hội này trong suốt cuộc đời của họ. Và các gia đình này, các gia đình trong các ngôi nhà và các khu nhà phức hợp với champagne và giáo dục, họ chẳng quan tâm một chút gì đến những gia đình ngoài kia.
Khi nước chạm vào mặt tôi, tôi cố nói với chính mình rằng, đây là một vấn đề cực kỳ phức tạp, một điều mà tôi không thể nào hiểu được chỉ trong một vài ngày. Nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ là sự trống rỗng trong những đôi mắt của những đứa trẻ kia. Những bước chuyển động như robot khi tôi đi ngang qua, như thể chúng đơn thuần chỉ là da bọc xương, những đứa trẻ chuyên đóng vai lừa gạt.
Khi tôi ra khỏi phòng tắm, tôi cảm thấy muốn nôn. Tôi đi vào phòng vệ sinh và khám phá ra tôi bị đi chảy. Và, tôi nói cho các bạn nghe, đó chính là những gì tôi phải trải qua suốt cả buổi tối: những lần chạy vào phòng vệ sinh và đổ mồ hôi, và thấy được hình ảnh về những hình người nhỏ bé đen đuốc đang nằm ngủ trên đường, đứng trong các căn lều của chúng, xin thức ăn. Tôi ốm và chỉ có một mình ở Mumbai.
Tôi ngủ cho đến trưa ngày hôm sau. Sau đó, tôi cứ ở mãi trong phòng. Tôi không chịu được ý nghĩ về việc đi ra bên ngoài thêm một lần nào nữa. Tôi cần một tờ Time Out Mumbai.
Rồi tôi nghĩ về mẹ của Amrita. Bà nói đúng. Chúng ta không buộc phải sống suốt cô độc suốt cuộc đời này. Việc đó chống lại bản chất của con người. Những người độc thân thật đáng thương. Chúng ta đang sống với một sự thiếu hụt rõ ràng trong đời sống của chúng ta. Chúng ta đang từ chối tình yêu. Và hãy đối mặt với điều đó, nó phần nào là sự thật, tất cả những gì bạn cần là tình yêu. Tôi có mọi thứ, nhưng cuộc đời tôi rất trống rỗng.
Tôi nhận ra mình mới đáng thương làm sao, ngay cả với chính bản thân tôi. Nhưng tôi không quan tâm. Đối với tôi, khi tôi cảm thấy thương hại cho chính bản thân tôi, điều này thường hay xảy ra, tôi thật sự thích đắm chìm vào nó, thúc ép bản thân mình cảm nhận càng điều đó càng tệ hại đến mức tôi có thể. Hãy gọi cảnh sát nếu bạn muốn việc đó kết thúc; nếu không buổi tiệc thương hại này sẽ diễn ra suốt cả một đêm.
Nhưng ngay lúc này, một thân một mình ở Ấn Độ. Là nơi mà những con đường đông đúc những người đang cần sự giúp đỡ. Những đứa trẻ không nhà, không thức ăn, không quần áo, không tay. Liệu tôi có thể thực sự ngồi đây và khóc vì tôi không có được cho mình một người bạn trai không?
Tôi hy vọng câu trả lời là không, nhưng tôi không chắc lắm. Tôi mặc quần áo và đi xuống bàn lễ tân bé tẹo. Ở đó có một người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt được kẻ viền đen đậm. Tóc tôi bù xù và mắt tôi sưng húp. Tôi không thể tưởng tượng được những điều cô ta sẽ nghĩ về tôi.
Xin lỗi,
tôi hỏi, giọng tôi khàn đặc vì cả ngày không nói một tiếng nào.
Tôi muốn hỏi liệu cô có biết bất cứ tổ chức nào tôi có thể đăng ký làm tình nguyện không. Cô biết đấy, ý tôi là, tôi muốn giúp đỡ.
Người phụ nữ ở bàn lễ tân trông khá bối rối. Đây không phải là kiểu câu hỏi cô ấy thường được hỏi.
Tôi xin lỗi, ý cô là gì?
Tôi chỉ muốn biết, liệu tôi có thể dành một vài ngày giúp đỡ, cô biết đấy, những người ở đây. Ở trên đường phố.
Tôi cho rằng cô ấy nghĩ tôi là một người điên. Cô ấy mỉm cười đầy lịch sự và nói,
Xin đợi một lát, tôi sẽ hỏi đồng nghiệp của tôi.
Có một cánh cửa dẫn đến một căn phòng nào đó, và cô ấy biến mất đằng sau cánh cửa, trong khoảng mười phút. Cuối cùng cô ấy cũng quay trở lại.
Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi thật sự không có bất cứ sự tiến cử nào như thế cho cô. Tôi lấy làm tiếc.
Thật vậy sao, không có nơi nào tôi có thể tình nguyện trong một quãng thời gian sao?
tôi hỏi lại.
Người phụ nữ gật đầu.
Tôi xin lỗi, không. Điều đó là không thể.
Ngay lúc đó, một người phụ nữ trẻ làm việc ở sảnh, khoảng hai mươi tuổi, cắt ngang câu chuyện của chúng tôi.
Xin lỗi, chị thích làm việc tình nguyện ở đâu đó sao?
Tôi gật đầu và nói,
Đúng thế.
Đôi mắt cô ấy sáng lên.
Hai trong số những người bạn của em và em thường tập trung vào các tối thứ Bảy và bọn em đi đến các lễ hội ngoài trời. Bọn em mua thức ăn cho những đứa trẻ quanh quẩn ở đó và cho chúng đi đu quay. Bọn em sẽ đi vào tối nay.
Tôi có thể tham gia không?
Cô ấy gật đầu.
Được ạ, em sẽ gặp chị ở sảnh khách sạn vào lúc sáu giờ. Chị có thể đi cùng xe với em.
Tôi mỉm cười.
Cám ơn rất nhiều.
Không sao đâu.
Và rồi cô ấy chìa tay mình ra.
Nhân tiện, tên em là Hamida.
Rất vui được gặp em. Chị là Julie.
Rất vui được gặp chị, chị Julie.
Tối hôm đó, tôi đứng trong một biển của cái dường được xem là toàn bộ dân số của Mumbai. Chúng tôi đang có mặt tại một lễ hội ngoài trời dành cho một vài Baba (lãnh đạo tinh thần) quan trọng của người Hồi giáo ở Mumbai. Ở đó có vô số thanh thiếu niên, các gia đình, các cặp đôi, tất cả đều đang la hét và cười đùa. Có khoảng nửa tá vòng đu quay lớn, tất cả đều được thắp sáng, khiến toàn bộ quang cảnh trông như một rạp xiếc lỗi thời lớn. Nhạc Ấn Độ phát ra từ các loa phóng thanh, cũng như tiếng nói không ngừng nghỉ bằng tiếng Hindi của một người đàn ông. Một quang cảnh đầy hỗn loạn.
Tôi đang đứng với Hamida và hai người bạn của cô ấy, hai chị em, Jaya và Kavita. Cả hai người họ đều là những phụ nữ trẻ, với vẻ ngoài hiện đại, mặc quần jeans và những chiếc áo phông hai dây được thiết kế xinh xắn. Jaya và Kavita được sinh ra ở London và cha họ là một doanh nhân, quay trở lại Mumbai vì công việc. Chưa bao giờ nhìn thấy sự nghèo đói như thế này trước đây, cả hai người khá kinh hãi. Họ đã gặp Hamida ở một trường học tư nổi tiếng ở Mumbai, nơi họ theo học, và cả ba người đều quyết định làm một điều gì đó để giúp đỡ.
Vậy nên đây là những gì họ đã làm. Họ sẽ đi đến các lễ hội và tìm kiếm những đứa trẻ chạy quanh quẩn ở đó mà không có ai đi cùng hoặc những đứa trẻ đang xin tiền, và đề nghị đưa chúng đi đu quay và mua thức ăn cho chúng. Việc đó chẳng nhiều nhặn gì, nhưng nó cũng là một cái gì đó đáng để tâm.
Dĩ nhiên, vì tôi xuất hiện ở đây, một người phụ nữ da trắng, việc này như thể ong tìm kiếm mật vậy. Chỉ trong vòng một vài giây, năm đứa trẻ xuất hiện bên tôi, với bàn tay đặt lên môi chúng. Tôi nhìn Hamida và những người bạn của cô ấy, chờ đợi họ bắt đầu công việc. Hamida bắt đầu nói với chúng bằng tiếng Hindi. Chúng đột nhiên trở nên cực kỳ im lặng, như thể chúng không hiểu được những gì cô ấy đang nói và hơi sợ hãi.
Điều này lúc nào cũng diễn ra,
Jaya thì thầm với tôi.
Chúng bối rối. Chúng chưa bao giờ nghe được người nào đó hỏi xem liệu chúng có muốn đi đu quay hay không.
Hamida tiếp tục nói chuyện với chúng, chỉ tay về phía các quầy thức ăn và vòng đu quay.
Những đứa trẻ khá lúng túng. Kavita cũng bắt đầu trò chuyện với chúng. Tôi có thể nói thật khó để khiến chúng chuyển từ những đứa trẻ xin ăn trở thành những đứa trẻ bình thường – như một ai đó đã cầu xin một con rối để rồi nhận ra rằng nó thực sự là một cậu bé nhỏ. Cuối cùng, sau thật nhiều lời dụ dỗ, chúng tôi mới có thể dẫn những đứa trẻ này đến một quầy bán kem. Chúng tôi mua kem cho tất cả bọn trẻ và cho chúng mỗi người một cây kem. Những đứa trẻ bắt đầu liếm chúng một cách hạnh phúc. Chẳng bao lâu sau, chúng mỉm cười, và chúng tôi có thể đưa chúng đến vòng đu quay. Chúng tôi đẩy chúng lên nó, chắc chắn rằng có một người trưởng thành trong mỗi một nhóm trẻ. Khi vòng đu quay chuyển động tròn, những đứa trẻ bắt đầu mỉm cười và cười lớn tiếng. Chúng chỉ về phía đường chân trời, kinh ngạc với những gì chúng có thể thấy được khi ở trên này. Chúng hét vang và vẫy tay nhau từ những vị trí khác nhau trên vòng đu quay.
Chúng tôi làm thế với những đứa trẻ khác chúng tôi tìm được trong suốt buổi tối hôm đó. Chúng tôi chạy vòng quanh với chúng, mua cho chúng một vài loại thực phẩm và đồ ăn vặt thật sự, và mang chúng đi thêm một vài vòng đu quay khác. Tôi không nói được bất cứ từ nào bằng tiếng Hindi, dĩ nhiên, nhưng tôi có thể thực hiện một vài điệu nhảy ngồ ngộ và làm mặt hề có thể khiến chúng vui vẻ. Điều đó thật mệt, tôi phải thừa nhận. Tôi nhìn ba người phụ nữ Ấn Độ trẻ tuổi này và cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ họ. Họ đã nghĩ ra được cách để đi thẳng đến cốt lõi của vấn đề. Họ không dành thời gian đêm thứ Bảy với bạn trai, hay có mặt tại các buổi tiệc, hay tụ tập ở các quán bar, nhưng ở đây, giữa những lễ hội dơ bẩn này, mang lại hơi thở cuộc sống cho một vài đứa trẻ chỉ trong một vài tiếng đồng hồ.
Khi tôi quay trở lại phòng khách sạn, tôi đổ ụp người xuống giường, cả người đầy bụi bẩn và kem. Nhưng khi tôi nghĩ về buổi tối và những đứa trẻ, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Tôi đã giúp đỡ được một vài đứa trẻ. Tôi không phải là một người ích kỷ, nhưng là một người tốt. Tôi không phải là một người hay kêu ca đáng thương mà là một người mẹ cao thượng với thế giới... Nhưng ngay lúc đó, như một lớp vảy bạn vừa mới xé toạc ra, tâm trí tôi bắt đầu bị cuốn đi về phía hình ảnh của Thomas và vợ anh đang đi nghỉ hè ở vùng nông thôn với đứa con của họ đang bò trên bãi cỏ xanh; hình ảnh họ cùng nhau mở quà vào dịp lễ Giánh sinh; hình ảnh họ cùng nhau nằm trên giường, vào một sáng Chủ nhật đầy lười biếng. Tôi cố đẩy chúng đi, cố buộc chúng biến khỏi tâm trí tôi. Tôi bắt đầu đi tới đi lui, nhằm xóa bỏ những suy nghĩ của mình, và tôi vô tình liếc nhìn ra sau tấm gương lớn với ánh đèn phía trên. Tôi nhìn thấy lớp mỡ tích tụ ở phần bắp đùi của tôi. Tôi nhìn xuống và xin thề là tôi đã nhìn thấy được các dấu hiệu đầu tiên của lớp mỡ trên đầu gối tôi.
Tôi không thể chịu được điều đó. Tôi xin lỗi. Tôi bắt đầu khóc. Và đúng thế, tôi đã không khóc vì những đứa trẻ nhỏ bé nghèo đói tội nghiệp đó, tôi khóc vì trái tim tôi đang tan nát và giờ tôi lại có lớp mỡ thừa trên đầu gối.
Đây hoàn toàn không phải là giây phút tự hào nhất của tôi.
Ở Mỹ
Alice đang ở trong phòng ngủ, với những chiếc vali mở tung được đặt trên giường cô, sẵn sàng chờ đóng gói cho chuyến đi đến Iceland. Phải ba ngày nữa mới khởi hành nhưng cô đã sẵn sàng cho chuyến đi. Đây chẳng phải là một nhiệm vụ gây căng thẳng gì cho cam, việc sắp xếp đồ đạc cho chuyến đi, vì cô cho rằng họ sẽ luôn ở trong tối suốt thời gian, vì thế việc cô phải mặc gì không là vấn đề. Nhưng cũng giống như trong việc tìm kiếm một người chồng, Alice không thích phải chờ đợi cho đến phút cuối.
Cô đã dành một khoảng thời gian để chọn ra những chiếc đầm phù hợp cho những ngày quan trọng. Cô tìm thấy nó vào tuần trước với chị gái của Jim, Lisa. Cô đã lựa chọn bộ váy và áo khoác
mùa đông trắng
, bằng len, với hai ống tay áo của áo khoác và gấu váy được đính lông chồn vizon. Nó không đúng đắn, nhưng nó khá xinh, rất mang phong cách Bác sĩ Zhivago
. Cô tự ghi nhớ trong đầu mình rằng sẽ quyên tiền cho PETA sau tuần trăng mật.
Giờ là chín giờ sáng và cô chẳng có gì để làm. Cô không phải đưa Ruby đi tiêm. Dĩ nhiên, cô không phải gặp bất cứ nhà lập kế hoạch đám cưới hay người cắm hoa hay DJ nào cả, vì chẳng có đám cưới nào cần phải tổ chức. Alice đã thuyết phục Jim (và rồi sau đó, Jim lại thuyết phục gia đình mình về điều đó) rằng cô nhận ra việc kết hôn chỉ là một sự kiện cực kỳ kín đáo, và cô muốn chia sẻ điều đó chỉ với duy nhất một mình Jim mà thôi. Và rằng việc kết hôn ở Iceland luôn là giấc mơ của Alice – nhưng sự thật thì không phải thế, vì thế lời nói dối đó chỉ thêm một dòng vào danh sách tội lỗi của cô cùng với những con chồn vizon đã chết mà thôi. Cách duy nhất họ có thể thực hiện kế hoạch này, tránh xa mọi người trong gia đình, là lời hứa hẹn về một buổi tiệc lớn nào đó khi họ quay trở về từ tuần trăng mật.
Vì thế nên giờ Alice đang ngồi trên giường, chẳng có việc gì cần phải làm suốt cả một ngày. Cô đã không còn là luật sư, cô không phải là một cô dâu sắp cưới, cô thậm chí không cần phải bầu bạn với một ai đó. Cô tự nhắc chính mình gọi điện cho Ruby trong một vài ngày tới để hỏi xem cô ấy có tin tức gì mới không. Cô tự hỏi sẽ thực hiện cú điện thoại đó như thế nào: Chào Ruby, tớ đang tự hỏi – cậu có thai chưa?
Rồi sau đó cô nhận ra đó là một trong những tình huống mà tốt hơn hết là không nên hỏi. Tin tức sẽ tự tìm đến bạn khi nó muốn. Cô đi vào bếp và rót cho chính mình một tách café và nghĩ về việc điều đó tương tự như thế nào với việc hẹn hò. Cô không thể chịu được những cú điện thoại giả vờ tình cờ vào ngày sau của một ngày hẹn hò nghiêm túc.
Chào Alice, mẹ đang hút bụi và mẹ tự hỏi mọi việc tối qua diễn ra thế nào...?
Chào, Al, Bob đây. Sau cậu không nói với tớ là cậu có một cuộc hẹn nghiêm túc vào tối qua? Việc đó diễn ra thế nào?
Này, Al, tớ đây, việc với anh chàng ở Quỹ Hedge như thế nào? Kể cho tớ nghe mọi việc nhé.
Khi Alice ngồi xuống và nhấm nháp tách café thứ hai cô để cảm giác nhẹ nhõm bao phủ khắp người cô. Những ngày đó đã qua. Không còn bất cứ cuộc điện thoại nào. Giờ cô có thời gian để nghĩ về Ruby và trở thành một trong những con người ồn ào đó, gọi điện và nói: Này Ruby, cậu có thai à?
Không may, tâm trí Alice chẳng có thời gian để nghĩ về sự kiện thực sự hiện tại – cuộc hôn nhân của cô với Jim. Cô có thôi thúc thật sự muốn ép chặt hai bên thái dương của mình để bằng cách nào đó đẩy cái được gọi là sự chính trực hay lòng can đảm gì gì đó mà cô để lại trong tinh thần mình ra thành một kiểu hành động nào đó. Nhưng điều đó không bao giờ xảy ra. Vì tất cả những gì cô từng nghĩ là về việc làm thế nào mà cô chưa bao giờ muốn đi ra ngoài hẹn hò với một người khác. Cô biết việc đó thật yếu đuối. Cô biết cô đang ổn định cuộc sống và cô cố hết sức thận trọng. Cô cố cảm thấy có lỗi về điều đó, chứ không phải với những con chồn vizon. Nhưng thay vào đó, tất cả những gì cô vẫn còn nhớ là tất cả những lần hẹn hò đó và những cú điện thoại và cô biết rằng cô sẽ không đi bất cứ nơi nào.
Nhưng dù sao cô đã quyết định gọi cho Ruby, và hỏi cô ấy mọi việc diễn ra như thế nào. Khi cô ấy nghe điện thoại, Ruby đã trả lời và kể cho cô nghe về mọi việc. Cô ấy đã rời khỏi đó như thế nào; cô ấy đã gặp mẹ mình và nhận ra bà nằm trong một hàng dài những người phụ nữ phiền muộn như thế nào; giờ cô ấy thật sự phiền muộn như thế nào. Cô ấy cũng nói với Alice về việc cô không gặp Serena trong nhiều ngày qua. Alice lo lắng. Cô lo lắng cho Ruby, và giờ cô lo lắng cho Serena. Cuối cùng, cô cũng có điều gì đó để nghĩ đến.
Mark Levine đang ngồi ở phía đầu bàn hội nghị. Dale và Georgia ngồi đối diện nhau, ở hai bên Mark Levine. Georgia, dĩ nhiên, sợ chết khiếp. Cô không biết được bọn trẻ đã nói gì với Mark Levine, và vì thế, cô không biết được Mark Levine sẽ nói gì với họ. Nếu ông ta đưa ra một số điều mà họ không thể đồng ý, cô sẽ phải thuê luật sư và tiêu hết số tiền khổng lồ vào việc kiện tụng và đối mặt với nhau ở tòa. Nhưng cô sẵn sàng làm thế nếu điều đó là cần thiết. Cô sẽ không để cho quý ông Mark Levine ít nói đó là người có quyết định cuối cùng về việc các cô sẽ sống ở đâu nếu cô không muốn điều đó xảy ra.
Georgia nhìn qua Dale. Anh ta trông kỳ quặc, hơi nhếch nhác. Anh ta đã không cạo râu cho ngày quan trọng này. Anh ta có mặc áo vét, nhưng chẳng thèm mang cà vạt. Cuối cùng
, Georgia nói với chính mình. Cuối cùng nó cũng đã làm tổn thương anh ta. Những gì anh ta đã làm với mình. Những gì anh ta đã làm với gia đình.
Mark Levine mở hồ sơ ra. Georgia và Dale ngồi đó trong im lặng; Dale đặt hai tay mình lên bàn trước mặt anh ta, rứt rứt lớp biểu bì trên các ngón tay.
Vậy. Như cả hai đã biết, tôi đã có cơ hội nói chuyện với cả hai người, riêng lẻ, cũng như nói chuyện với con của cả hai. Khuyến cáo của tôi là...
Nhưng trước khi Mark Levine có thể kết thúc câu nói của mình, Dale cắt ngang.
Tôi nghĩ những đứa trẻ nên sống cùng Georgia,
Dale nói, với ánh mắt vẫn nhìn vào lớp biểu bì trên tay.
Georgia, giật mình, nhìn Dale và rồi liếc nhanh sang Mark Levine. Những gì cô vừa nghe có đúng không? Cô phải làm rõ điều đó.
Cái gì?
Georgia nói.
Dale giờ mới ngẩng lên nhìn Georgia và Mark Levine.
Cô ấy thật sự là một người mẹ tốt. Cô ấy vừa mới trải qua một quãng thời gian khó khăn. Vì vậy, cô ấy mới mắc sai lầm. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ lặp lại điều đó lần nữa. Phải không?
Không. Không bao giờ.
Mark Levine tháo kính xuống và xoa mắt mình. Ông ta nhìn Dale.
Anh chắc về điều mình nói chứ?
Dale gật đầu, đầu anh ta chĩa thẳng xuống bàn. Georgia nghĩ cô phát hiện đôi mắt anh ta ầng ậc nước. Cô quyết định lôi kéo anh ta vào cuộc hội thoại để cô có thể khẳng định chắc chắn những gì mình thoáng thấy.
Thật vậy sao, Dale, anh chắc chắn chứ?
Georgia hỏi. Cô thật sự chẳng quan tâm liệu anh ta có chắc về những gì anh ta vừa nói hay không, cô chỉ muốn nhìn xem liệu anh ta có khóc hay không thôi. Dale ngẩng đầu lên nhìn Georgia trong một phần giây và lầm bầm,
Đúng vậy. Hoàn toàn chắc chắn.
Anh ta, quả thực, đang khóc. Dale nhanh chóng cúi đầu xuống. Georgia cảm thấy một làn sóng cảm xúc dâng trào bên trong cô. Cô cảm thấy thông cảm với anh ta, cảm nhận được anh ta buồn như thế nào, biết ơn với việc thay đổi thái độ của anh ta, hối tiếc về mọi việc diễn ra, và khi nó hòa lẫn với nhau trong cảm xúc trào dâng cực kỳ lớn như điều hiện đang diễn ra trong cô, nó chính xác giống như tình yêu.
Được rồi, tôi chắc là mình có thể đồng ý với điều đó,
Mark Levine nói.
Tôi sẽ bắt đầu đề nghị...
Chúng tôi thật sự cần biết sao?
Georgia nhanh chóng cắt ngang.
Ý tôi là, nếu chúng tôi đã thỏa thuận xong với nhau. Liệu chúng tôi có cần biết về những gì ông sẽ đề nghị không?
Mark Levine mím môi, và nói một cách lịch sự.
Không, tôi đoán bà không cần phải làm thế. Nhưng tôi cảm thấy đó là nhiệm vụ của tôi, khuyến khích bà tìm cách kiểm soát cơn giận. Bà không thể bộc lộ bất cứ điều gì trước mặt hai con của mình, ngoại trừ mối quan hệ hợp tác và thông cảm giữa bà và chồng cũ.
Tôi hoàn toàn đồng ý, ông Levine. Cám ơn ông.
Anh có muốn nói về quyền thăm viếng không?
Mark Levine nói với Dale.
Con có thể đến ở với anh vào các ngày cuối tuần cứ hai tuần một lần không?
Dale nói.
Và anh có thể đến ăn tối với con mỗi tuần một lần không?
Georgia gật đầu, và nói,
Dĩ nhiên, và nếu anh muốn gặp các con thường xuyên hơn, em chắc chúng ta có thể tính về điều đó.
Dale hơi hơi mỉm cười và rồi lại cúi đầu nhìn xuống bàn.
Mark Levine đứng lên và đi ra khỏi bàn.
Được rồi, tôi mừng vì việc này kết thúc trong sự thân thiện. Tôi sẽ bảo họ thảo giấy tờ.
Mark Levine bắt đầu đi ra khỏi phòng và đưa mắt nhìn lại, vào Georgia và Dale vẫn còn đang ngồi ở đó.
Hai người sẽ ổn khi ở trong này chứ?
Georgia và Dale đều đưa ra các bảo đảm thông qua khuôn mặt khác nhau rằng họ sẽ không bắt đầu bóp cổ lẫn nhau ngay khi ông ta bước ra khỏi căn phòng.
Cánh cửa đóng lại sau lưng ông ta và Dale gục đầu vào hai tay mình, khuỷu tay đặt lên bàn. Georgia vươn người qua và chạm vào khuỷu tay anh ta. Dale giờ thật sự đang khóc. Lần duy nhất cô nhìn thấy Dale khóc như thế là tại đám tang mẹ anh ta. Vào thời điểm đó, cô nhận thấy điều đó là hết sức ngọt ngào. Cô nhớ cô đã đứng đó, xoa xoa và lưng anh khi anh khóc trong bãi đỗ xe của nhà tang lễ. Cô cảm thấy một tình yêu tràn đầy với anh vào thời điểm đó; một cách hiểu rằng đây là những gì mà một người chồng và một người vợ sẽ cùng nhau trải qua, sự ra đời và cái chết và những giọt nước mắt, và cô đã rất xúc động và tự hào rằng cô đã ở đó với anh. Cũng như thế, hôm nay, cô cảm thấy một tình yêu sâu sắc với Dale. Trong căn phòng nhỏ bé này, cô hiểu rằng chuyện cũ là một điều gì đó không nên đánh giá thấp nó, và ngay cả hiện tại có mất đi, một chuyện cũ được sẻ chia phải được tôn trọng và, cô sẽ đi xa đến mức có thể để nói, yêu thương. Khi cô chạm vào khuỷu tay của Dale, cố một lần nữa an ủi anh trong khoảnh khắc vô cùng đau buồn này, cô biết rằng anh ta ắt phải có một trải nghiệm tương tự. Họ cuối cùng cũng cảm nhận được sức nặng của việc những chuyện cũ đang dần tan biến và sự đổ vỡ của gia đình họ. Và mặc dầu cô cảm thấy khó xử với Dale tại thời điểm này, cô cũng đồng thời cảm nhận được sự giải thoát. Cuối cùng, còn đó sự phản chiếu. Cuối cùng là sự hối tiếc.
Cô ấy đã bỏ anh,
Dale đột nhiên thốt ra, khi anh ta ngẩng mặt lên và đưa ánh nhìn đẫm nước mắt đang mở lớn nhìn Georgia. Cô nghĩ, hy vọng, nguyện cầu rằng cô đã không nghe chính xác những gì anh ta vừa nói.
Anh nói lại được không?
Georgia hỏi, có phần hơi khinh bỉ ẩn bên trong giọng nói của cô.
Cô ấy đã bỏ anh, Georgia. Melea đã bỏ anh.
Dale nắm lấy tay Georgia và siết chặt nó khi anh ta quay đầu sang hướng khác.
Cô ấy nói cô ấy không muốn hẹn hò với một người đàn ông đã có con. Việc đó quá phức tạp.
Georgia hít sâu và hỏi anh ta, đầy bình tĩnh,
Đó là lý do tại sao anh không đấu tranh để có được bọn trẻ? Chẳng phải anh từng muốn nuôi dạy chúng với cô ta sao?
Dale, trong trạng thái bị tổn thương, quá yếu ớt để nói dối hay thậm chí tránh né.
Anh nghĩ cô ấy sẽ là một người mẹ kế tốt.
Có khá nhiều điều Georgia cảm thấy muốn làm hay nói trong thời điểm này. Cô có thể hét vào mặt Dale rằng anh ta chỉ xem con cái mình như là vật chống đỡ trong cuộc sống trong mơ tưởng tượng của anh ta với Melea. Cô có thể hét rằng anh ta nên nghĩ về sự tan vỡ của cuộc hôn nhân mười hai năm của họ, rằng vì sự thất bại của họ giờ đã đưa con cái họ vào bảng thống kê những đứa trẻ của các gia đình ly hôn. Rằng, vì những gì đang xảy ra trong từng phút giây này, các con của họ sẽ chịu các tác động tâm lý mà họ không thể nhận thấy cho đến nhiều năm về sau. Và rằng anh dường như chẳng thèm chú ý gì đến điều đó, vì anh ta hiện đang quá bận rộn với việc khóc lóc vì một ả điếm nào đó – đúng vậy, trong tâm trí mình cô có thể gọi cô ta là con điếm, và gọi Mark Levine, người cô chỉ mới biết cách đây một vài tháng là thằng khốn.
Nhưng Georgia biết rằng giờ không phải là lúc nghĩ về Dale hay về đời sống tình yêu tệ hại của họ. Dale đủ bận để có thể nghĩ về Dale. Giờ là lúc nghĩ về hai đứa con đáng yêu của cô, và cách cô có thể làm để khiến cuộc sống của ba người càng có nhiều niềm vui và ổn định và kỷ luật càng tốt. Đó là những gì mà cô cần làm trong khoảng thời gian này. Đó là những gì cô được quyền làm – điều đó và chỉ duy nhất điều đó.
Thông thường, ban mai thường mang đến những tin tức tốt lành. Mặt trời lên, mọi người thư thái, và ánh sáng của ngày giúp mọi vật trông bớt lạnh lẽo hơn. Nhưng vào thời điểm đó cũng là khoảng thời gian tồi tệ trong cuộc đời mỗi con người khi mọi việc quá tệ đến nỗi buổi sáng chỉ mang lại một nỗi đau đớn mới, hoặc một sự nhận thức mới về cái chết xảy đến với bạn. Với Serena và Kip, đó là những gì mà buổi sáng hôm nay xảy ra. Kip nằm ườn ra trên đivăng, đầu cậu bé vẫn nằm trong lòng Serena, khi cậu bé thức dậy và khóc. Rồi cậu đột ngột đứng lên và hét lớn,
Cháu muốn nói chuyện với mẹ! Cháu muốn nói chuyện với mẹ!
Cô sẽ gọi cho mẹ cháu ngay bây giờ,
Serena nói, bật người dậy và cầm lấy điện thoại. Giờ là sáu giờ sáng. Cô chỉ có thể tưởng tượng ra những gì mà Joanna phải chịu đựng trong tối qua. Kip đứng đó, căng thẳng, thở một cách nặng nhọc, đôi mắt cậu đầy nước, khi Serena bấm số điện thoại.
Joanna? Serena đây. Kip muốn nói chuyện với cô.
Serena đưa điện thoại cho Kip. Cậu bé từ từ cầm lấy điện thoại, như thể nó có thể nổ tung vào mặt cậu bé vậy.
Kip lắng nghe, đầy im lặng. Serena không biết Joanna đang nói những gì với cậu bé. Liệu Robert có ổn không?
Ừm-ừm,
Kip nói.
Điều đó thật tuyệt, mẹ.
Và cậu bé tắt máy.
Serena đứng đó và nhìn Kip.
Bố đang về nhà,
Kip nói, đầy nhẹ nhõm, sau đó quay trở lại và nằm bẹp dí trên đivăng. Cậu bé cầm lấy điều khiển và bắt đầu xem một bộ phim mà Robert đóng vai chính, trong phim anh ta đóng vai một anh chàng cao bồi đang tìm kiếm đứa con trai bị mất tích.
Robert đang về nhà ư? Điều đó là tin tốt hay tin xấu?
Serena không biết. Cô chỉ bắt đầu làm điều duy nhất cô biết làm trong hoàn cảnh này.
Cô sẽ làm cho cháu một ít trứng tráng và thịt lợn muối xông khói nhé – như vậy được không?
cô gọi lớn với Kip.
Được ạ, cám ơn cô, See,
Kip nói, vẫn đang nhìn chằm vào màn hình tivi. Serena im lặng đi làm công việc của mình.
Vào lúc chín giờ, Joanna gọi Serena và nói cho cô nghe chi tiết. Việc thở của anh không được tốt và anh phải sử dụng máy thở, điều này chắc chắn không phải là tin tức tốt. Joanna nói với cô rằng mẹ và em trai của Robert đang đến từ Montana, cha mẹ Joanna thì từ Chicago bay đến. Cô ấy hy vọng Serena không phiền để cho họ vào nhà. Serena dĩ nhiên sẽ không phiền. Cô chỉ muốn được giúp đỡ; bất cứ điều gì cô có thể làm.
Những cú điện thoại gọi đến đang trở nên điên dại. Joanna bắt đầu thực hiện các cuộc gọi ở bệnh viện vì thế khi mọi người không thể liên lạc qua di động của cô ấy, họ bắt đầu gọi điện đến nhà. Những người bạn thân, những người quen biết, đồng nghiệp, đại diện, các giám đốc đều gọi đến. Không may, tin tức cũng đã lọt vào tay của cánh nhà báo, và các tay săn ảnh bắt đầu cắm trại phía trước tòa nhà. Hoa cũng bắt đầu được chuyển đến; cả thức ăn nữa.
Đến trưa, cha mẹ của Joanna đến. Họ là cặp vợ chồng miền trung tây lớn tuổi khiêm tốn, cả hai đều thấp, với mái tóc bạc và thật sự dễ thương, kéo theo những chiếc vali nhỏ và đang cởi áo khoác ra. Kip ra đón họ ở cửa và cả hai thay phiên nhau ôm cậu bé trong khoảng mười lăm phút. Cuối cùng, họ ngẩng đầu lên và nhìn thấy Serena.
Chào, tôi là Ginnie,
mẹ Joanna nói khi bà chìa tay mình ra.
Joanna đã kể cho chúng tôi nghe rất nhiều về cô, Serena.
Serena bắt tay bà.
Cháu mừng là cháu có thể giúp được gì đó.
Ồ, cháu còn nhiều hơn cả điều đó,
cha của Joanna nói khi ông chìa tay mình ra.
Bác là Bud.
Giờ thì,
Ginnie nói.
Hai bác có thể giúp gì nào?
Serena nhận ra đó là cách mà hai người mạnh mẽ này đối phó với nỗi đau và sự thử thách bằng cách làm việc chăm chỉ. Vì thế Serena và Ginnie thực hiện việc giặt giũ. Cô đề nghị Bud lo phần liên lạc. Trong khi chờ đợi, Serena tiếp tục nấu ăn không ngừng nghỉ và trả lời điện thoại. Thức ăn đầy đủ cho tất cả họ trong nhiều ngày. Và đám đông các tay săn ảnh ở bên ngoài đã được kiểm soát vì Bud đã gọi cảnh sát, vì thế giờ cảnh sát đã có mặt ở ngoài kia. Tiến lên, Bud.
Không ai biết được chính xác chuyện gì sẽ xảy đến. Tất cả họ chỉ quanh quẩn trong nhà, chờ đợi cho đến khi Joanna và Robert trở về nhà.
Ở tòa nhà, gia đình Joanna có một thang máy chuyên dụng, có thể đi thẳng trực tiếp lên tầng nhà của họ. Khi họ cuối cùng đến nơi, toàn bộ sự thật tiến vào nhà. Robert nằm trên cáng được đẩy bởi hai người trợ tá y tế. Còn có hai người phụ nữ mặc đồng phục trắng đi theo sau, cũng như một người đàn ông mặc đồng phục màu xanh lá, người đó ắt hẳn là bác sĩ. Joanna đi ra giữa đám đông. Cô ấy xanh xao, không có thần sắc, và trông già hơn nhiều so với thời điểm cô ấy rời nhà hai mươi bốn giờ trước đây. Tất cả họ đều đi vào phòng ngủ của Joanna và Robert. Robert vẫn đang bất tỉnh, và không còn ống thở được nhét sâu vào cổ anh nữa. Hiện trên người anh chỉ có duy nhất một bình dịch truyền, được đẩy theo bởi một trong các y tá khi tất cả họ đi vào phòng.
Họ đã mang anh ấy về nhà để chết
. Serena cuối cùng cho phép chính mình được nghĩ về điều đó. Cô không phải là người duy nhất. Kip bắt đầu khóc thét lên ngay khi thấy cha mình được đẩy vào.
Cha sẽ tỉnh lại sao? KHI NÀO THÌ CHA SẼ TỈNH LẠI, HẢ MẸ?
Joanna bước ra để ôm cậu bé nhưng cậu bé đã bỏ chạy.
KHÔNG! KHÔNG!
Kip chạy vào phòng mình và đóng cửa lại.
Vào lúc hai giờ ba mươi, mẹ của Robert từ Montana đến. Bà là một người phụ nữ mảnh khảnh, trong trang phục quần jeans và áo cổ lọ. Đôi chân nhỏ của bà mang đôi giày thể thao New Balance và mái tóc thưa của bà có màu nâu sáng, hơi uốn cong. Bà ắt hẳn đã có một chuyến bay dài, buồn bã, và dường như để dành tất cả năng lượng bà có trong cơ thể cho con trai mình. Khi bà bước vào, bà hôn chào Joanna, gật đầu chào mọi người, và đi vào phòng Robert.
Vào lúc năm giờ, những người bạn bắt đầu đến. Không chỉ là bạn, mà là những người bạn thân. Những người cùng chung chí hướng. Có khoảng hai mươi người; hai mười người xinh đẹp, họ nói chuyện một cách nhẹ nhàng, dù đau buồn nhưng không yếu ớt, thỉnh thoảng lại nói chuyện phiếm và nói đùa, nhưng không bao giờ thiếu đi sự nhạy cảm.
Serena đã kiểm soát tốt đám đông, không những với các vị khách, mà còn với tất cả các thức ăn mà mỗi người trong số họ mang đến. Với mỗi một vị khách đến, một chiếc bánh hay một chai rượu hoặc một đĩa đựng một cái gì đó được trao tặng. Cô mở mọi thứ mà cô có thể, tìm kiếm nơi cất toàn bộ, và bắt đầu hoạt động như thể cô đột nhiên trở thành chủ của một bữa tiệc tùy hứng. Cô xếp đồ ăn lên đồ dùng bằng giấy, tạo bàn buffet, và vào lúc đồng hồ điểm bảy giờ, thiết lập một quầy bar với đầy đủ các loại thức uống.
Vào lúc chín giờ, Serena đặt một đĩa nhạc jazz vào máy nghe nhạc (jazz là loại nhạc yêu thích của Robert) nhưng có vẻ không ai sẽ đi bất cứ nơi nào. Serena chưa bao giờ chứng kiến bất cứ điều nào như thế này trước đây. Cô bị sức nặng và sự sâu sa của những gì cô vừa mới trải nghiệm gây chú ý.
Ngoài ra, đây không phải là một nhóm người bình thường – đó là các nam diễn viên và nữ diễn viên nổi tiếng, một phát thanh viên, và một nhà văn đã đoạt giải kịch bản phim hay nhất ở giải Oscar. Serena bắt đầu hiểu những gì cô chứng kiến là điều quan trọng. Đây là một nhóm người, những người thân của nhau trong giới show biz; một trong số họ đã ngã xuống vì thế họ cùng nhau có mặt ở đây. Vì đó là những gì mà con người đã làm vào những thời điểm đau buồn kể từ buổi ban đầu của nhân loại. Họ tụ tập cùng nhau. Họ ôm lấy những người khác, họ khóc, họ ăn.
Nhiều giờ nữa trôi qua, tất cả họ vẫn tiếp tục nói chuyện, uống rượu và rồi đột nhiên, một người nào đó sẽ bắt đầu khóc, và mắt của tất cả mọi người sẽ rơm rớm, và không khí bắt đầu trở nên trầm mặc và tĩnh lặng. Những người đàn ông sẽ khóc công khai, những người phụ nữ chỉ đứng và ôm chặt lấy nhau. Những người này cho mọi người thấy cảm xúc thật của họ mà chẳng chút ngượng ngùng, nhưng ngoài ra họ cũng không phải đang diễn.
Mỗi lần Joanna đi ra khỏi phòng ngủ, mọi người đều sẽ yên lặng một chút, và chờ đợi. Joanna sẽ nhìn một trong số các vị khách và nói,
Anh/Chị có muốn vào gặp Robert không?
Họ sẽ gật đầu, không nói lời nào, đặt thức uống trên tay xuống, và bước về phía phòng ngủ. Ngay cả khi cô ấy đang trải qua sự kiện đầy ác mộng, nhìn chồng mình đang chết dần, cô ấy vẫn chăm lo đến nhu cầu của những người khác. Cô ấy từ từ để mọi người vào nói lời tạm biệt cuối cùng. Rõ ràng, việc đó sẽ không kéo dài được lâu.
Trong khi những việc này diễn ra, Kip vẫn trốn trong phòng mình. Có một nam diễn viên trẻ tuổi tên là Billy, người vừa mới đóng bộ phim hài tình cảm đầu tiên và sẽ trở thành một ngôi sao lớn, Kip đã cho phép cậu ta vào và chơi game cùng mình. Nhưng cũng chỉ có được thế.
Joanna bước vào bếp, nơi Serena đang đứng, đặt xuống một ly nước mà cô ấy vừa mới uống cạn.
Tôi biết thằng bé sẽ ghét điều này.
Serena quay lại nhìn cô ấy.
Có tất cả những người đó quanh đây, trong nhà nó, nói chuyện và cười, khi cha thằng bé...
Joanna ngừng lại.
Nhưng sau này, nó sẽ nhớ. Nó sẽ nhớ được hết thảy về tình yêu, về những con người đang hiện diện ở đây vì họ yêu quý cha nó.
Joanna lấy tay ôm lấy mặt mình và bắt đầu khóc. Serena đi ra khỏi bếp và đặt tay quanh vai cô ấy. Ngay thời điểm cô chạm vào, Joanna nhanh chóng đứng dậy và trấn tĩnh lại chính mình.
Tôi ổn. Thật sự đấy. Tôi sẽ quay vào phòng.
Cô ấy quay người lại đi ra khỏi phòng, nhưng rồi lại đột ngột quay người lại.
Ôi Chúa ơi, Serena. Trong từng ấy thời gian, cô đều ở đây – có ổn không? Cô có cần phải đi đâu không? Tôi... tôi không có dịp để hỏi cô liệu cô có cần đi đâu, hay...
Tôi ổn. Tôi không cần phải đi đâu cả. Làm ơn, đừng lo lắng gì về tôi cả.
Cám ơn.
Khi Joanna bước đi, Serena nhận ra rằng cô thật sự chẳng có nơi nào để đi vào thời điểm này. Chẳng có ai trên thế giới này cần có nhiều như những người hiện đang ở nơi này. Cô cũng chẳng có bạn trai, cũng chẳng có con cái. Cô đã gọi cho Ruby và nói với cô ấy về những gì đang diễn ra để cô ấy không lo lắng, nhưng cũng chỉ có thế. Trong căn phòng nơi mọi người dường như kết nối với nhau qua nỗi buồn và tình yêu này, không ai muốn rời khỏi Robert, không ai muốn rời khỏi nhau, Serena cảm thấy người mình như nhẹ bỗng. Được cởi trói. Và nếu không có nhu cầu được ăn và cần được chăm lo của những người hiện đang ở trong căn phòng này, Serena có cảm giác rằng mình sẽ trôi lơ lửng và bay lên bầu trời kia.
Bác sĩ tiếp tục đến và đi, ngừng lại trong một vài giờ để xem xét tình hình của Robert. Tên ông ấy là Bác sĩ Grovner, nhưng mọi người gọi ông ấy là Henry. Ông ấy là người nhà của một người bạn của Joanna và Robert, tình cờ lại là một bác sĩ chuyên khoa ung thư. Điều đó lý giải cho việc Robert được phép về nhà và có được sự chăm sóc kỹ lưỡng như vậy. Vào mười một giờ ba mươi tối hôm đó, bác sĩ lại đến và đi thẳng vào phòng Robert. Vào giữa đêm, mọi người trong phòng khách nghe tiếng khóc của mẹ Robert vang lên trong phòng ngủ, cùng với tiếng nói của Joanna,
Việc này sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi.
Bác sĩ Grovner đi ra. Mọi người hoàn toàn im lặng. Sự lo âu. Các khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Ông ấy nhẹ nhàng nói,
Sẽ không còn lâu nữa đâu.
Billy, người mới quay trở lại phòng khách, bắt đầu khóc, và mẹ Joanna bước đến, vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu ta. Một người phụ nữ khác chạy nhanh vào phòng vệ sinh, sau đó vọng ra những tiếng khóc nức nở. Một người phụ nữ xinh đẹp khác, người mà Serena nhận ra là cô ta đóng vai phản diện chống lại Robert ở một trong những bộ phim của anh, bắt đầu đi qua đi lại đầy lo lắng. Joanna đi ra theo sau đó. Cô ấy mỉm cười và đi thẳng vào bếp, nơi Serena đang đứng. Cô ấy mang theo một cái khăn mặt và đi đến chậu rửa để làm ướt nó. Cô ấy vặn nước thật lớn. Serena đang làm đầy đá vào xô đá khi Joanna đi qua. Joanna tiến về phía Serena và nhẹ nhàng nói,
Cô không cần phải, cô không cần phải, nhưng nếu cô muốn, cô được chào đón vào thăm và nói lời tạm biệt với Robert.
Serena bật khóc. Cô nhanh chóng lấy tay che lấy mắt mình và xoay người khỏi Joanna, đầy xấu hổ. Cô nhanh chóng lau nước mắt và quay về Joanna, mỉm cười.
Tôi rất vui được làm điều đó.
Serena bước vào phòng ngủ. Trong đó tối om. Hai cánh cửa sổ nhìn ra Hudson, ánh sáng từ New Jersey lấp lánh từ đằng xa. Mặt khác căn phòng được chiếu sáng bằng ánh sáng của đèn nến, mọi vật trong phòng đều được sắp xếp nhằm mang lại sự yên tĩnh tối đa nhất. Mẹ của Robert đang ngồi trong một cái ghế kế bên giường, cầm lấy tay anh, hai mắt bà nhắm lại. Cô y tá đang ở phía cuối căn phòng, hầu như vô hình trong bóng tối. Joanna ngồi xuống trên một chiếc ghế ở phía bên còn lại của Robert và nhìn anh. Kip không có mặt ở đó. Ống thở không còn nằm trong người của Robert, và hơi thở của anh rất nhẹ. Anh xanh xao, ốm yếu, không thể nhận ra được. Từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Serena là kinh khủng
. Cô cảm thấy điều xảy ra thật kinh khủng, Robert, một Robert mạnh khỏe, rắn rỏi, một Robert chuyển động nhẹ nhàng khắp nhà và đấm nhẹ vào vai Serena, trêu đùa nhẫn tâm với vợ, giờ đang nằm trên giường, trông như thế kia. Đó là một điều cực kỳ sỉ nhục với anh. Một người đàn ông xứng đáng nhận được không gì khác ngoài một cuộc sống dài, đầy tình yêu và đằm thắm. Những người bạn và một cuộc hôn nhân với một người phụ nữ mà anh yêu quý. Một đứa con mà anh sẽ tận mắt nhìn thấy nó lớn lên, vào đại học, yêu và kết hôn. Không phải như thế này. Không phải với thân hình xanh xao, ốm yếu và những người bạn đầy đau buồn đang tập trung ở ngoài kia.
Joanna nhìn chồng mình. Bất cứ ý nghĩ hay kỷ niệm hay cảm xúc nào hiển hiện trong tâm trí, nó điều khiến cô ấy đau đớn. Cô ấy cúi đầu xuống giường và bắt đầu khóc, lưng cô ấy phập phồng lên xuống khi hít thở giữa những lần khóc. Đây là một sự đau buồn đầy chân thực mà cô đang chứng kiến; một sự đau khổ thuần túy, không e thẹn xuất phát từ phần sâu nhất bên trong của mỗi con người.
Trong giây lát, Serena hiểu được mọi điều. Cô hiểu về cuộc sống, nhóm bạn bè, sức nặng, sự kết nối, tình bạn, cái chết và tình yêu. Cô hiểu mọi điều cô chưa bao giờ cần biết về việc thực sự tham gia
vào trải nghiệm của một con người có ý nghĩa như thế nào. Ngay lúc này cô biết được rõ về điều đó, còn nhiều hơn bất cứ thứ gì cô biết được trong suốt cuộc đời, rằng cuộc sống là phải mạo hiểm với nó và yêu một cách say đắm và tham gia vào thế giới theo cách mà cô chưa bao giờ làm trước đây trong cuộc đời từ chối-niềm vui, kỷ luật và kiểm soát của mình. Cô bắt đầu cảm nhận nó cùng với Swami Swaroop, nhưng sau lần tan vỡ đó, cô tự hứa là sẽ không để mình phải trải qua việc đó một lần nữa. Cô cho rằng mình sẽ trải qua cuộc đời này cô độc, bình yên vô sự. Nhưng trong căn phòng này, vào giây phút này, trong ánh sáng mờ mịt, tàn khốc, kỳ quặc có thể hình dung được một cách rõ ràng này, Serena đã thấy được những gì cô đang bỏ lỡ. Cô giữ mắt mình hướng về phía tấm lưng đang chuyển động lên xuống của Joanna. Cô sẽ không bao giờ có thể giải thích được điều đó một cách thích đáng với bất cứ ai, nhưng đó là những gì Serena nhận biết, chắc chắn hơn nhiều so với bất cứ điều gì cô đã từng nhận biết, rằng giờ là lúc cô tham gia vào buổi tiệc – một buổi tiệc xấu xa, tráng lệ, tàn khốc, tuyệt vời và đau đến xé ruột.