Nguyên Tắc 11: Tin vào các phép màu


Số từ: 13873
Dịch giả: Đức Cường, Thiên Tứ
ChiBooks phát hành
NXB Thời Đại
Tin Vào Các Phép Màu

Một vài giờ sau khi Robert mất, Serena gọi cho Ruby và kể cho cô ấy nghe. Thật khó để giấu chuyện đó với các tay nhà báo, vì thế cái chết của anh được nhắc đến trên tất cả các phương tiện truyền thông. Ruby gọi cho Alice và Alice gọi cho Georgia.
Serena đi ra ngoài để hít thở một ít không khí trong lành. Mọi người vẫn tiếp tục đi vào và đi ra khỏi căn nhà, hiện họ đến thăm Joanna và Kip, để nói lời chia buồn. Có vẻ như cô chắc chắn phải ở lại đây thêm một lúc nữa, vì thế Serena quyết định đi ra ngoài để nghỉ ngơi một chút. Ở bên ngoài có vô số người, các xe truyền hình đưa tin và các phóng viên, nhưng Serena có thể đi xuyên qua họ mà không gây chú ý. Cô hạ thấp mắt và bước băng qua rào chắn của cảnh sát. Khi cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Alice, Georgia và Ruby, tất cả đang nhìn cô với ánh mắt quan tâm và lo lắng, và cô bật khóc. Tất cả họ đều chạy nhanh đến bên cô và đặt tay lên vai cô. Cô đứng đó, khóc lóc và ôm chặt lấy họ, tất cả các cảm xúc của những ngày qua đang bộc lộ ra bên ngoài. Họ vây quanh cô, che chắn cô khỏi bất cứ những người hiếu kỳ nào, khi cô khóc, hai vai cô nhấp nhô lên xuống, những tiếng khóc thổn thức cứ thoát ra. Cuối cùng cô cũng ngẩng lên, mặt cô đỏ và ướt. Cô nhìn vào mặt họ. Ruby, Alice và Georgia không phải là những người bạn thân của cô; thực tế, họ chỉ là những người bạn mới quen. Nhưng họ đã có mặt ở đây.

Tớ không thể tin được là các cậu đều đến đây. Cám ơn... cám ơn,
cô nói, giọng cô vẫn xù xì vì mới khóc xong.
Alice ôm chặt lấy vai Serena.
Bọn tớ muốn đến mà.

Georgia nói,
Bọn tớ đến đây vì cậu. Vì thế cậu đừng lo lắng nữa nhé.

Ruby thêm vào,
Cậu có muốn đi dạo không?

Serena gật đầu. Họ đi về phía con sông và ngồi trên một chiếc ghế dài, hướng ra phía mặt nước. New Jersey ở bờ bên kia, với những công trình mới đang mọc lên và chiếc đồng hồ Colgate khổng lồ đang báo giờ sai.
Serena nói,
Cô ấy yêu anh ấy rất nhiều. Anh ấy thật sự là tình yêu của đời cô ấy. Tớ không thể hình dung ra những gì cô ấy đang trải qua.Tớ không thể.

Những người phụ nữ khác gật đầu. Họ cũng không thể hình dung ra điều đó.
Ruby lắc đầu.
Thật khó để hình dung được việc đã từng gặp được tình yêu của cuộc đời mình, nhưng rồi lại mất đi người đó. Và lại quá trẻ nữa?
Georgia nghĩ về Dale và về cuộc đời của họ. Liệu anh ta có phải đã từng là tình yêu của đời cô không?
Ở một điểm nào đó, thì có, cô đoán thế. Nhưng không phải hiện tại. Vì thế có lẽ anh ta có thể không được tính vào. Hiện tại cô chỉ hy vọng có một người đàn ông nào đó thực sự là tình yêu của đời cô.
Tớ hy vọng cô ấy cảm thấy may mắn. Vì đã có được thật nhiều tình yêu trong đời mình.

Serena gật đầu.
Tớ nghĩ cô cảm thấy được điều đó.
Tôi thổi mũi vào một chiếc khăn giấy Alice đưa.
Tớ nghĩ thế.

Alice dành khoảng thời gian đi taxi về nhà để suy nghĩ về cụm từ – tình yêu của đời bạn
. Cô nghĩ về Joanna và nỗi khó khăn cô ấy sẽ gặp phải khi nghĩ về những chuyện sẽ xảy đến sau đó với cô ấy. Và, dĩ nhiên, Alice nghĩ về việc cô sẽ lên báy may đi đến Iceland và kết hôn với một ai đó không phải là tình yêu của đời cô.
Khi về đến nhà, cô đi vào phòng ngủ. Cô nhìn vali đang đặt trên giường, đã được đóng gói và sẵn sàng lên đường. Vé máy bay của họ nằm trên tủ com mốt. Jim sắp đến nhà cô ăn tối. Alice ngồi trên giường. Điều đó có nghĩa là gì,
tình yêu của cuộc đời bạn
? Cô ước gì Serena chưa bao giờ nói ra những từ đó. Giờ cô không thể loại chúng ra khỏi đầu mình. Cô liếc nhìn bộ vét cưới bằng lông trắng tuyệt đẹp. Cô nghĩ về cách khi cô giới thiệu chồng mình với những người sống ở Mỹ này, đó có phải là giả định rằng anh ấy là tình yêu của đời cô không. Rằng bạn yêu và quyết định tiến tới hôn nhân với người đó không. Nó có thể không đúng, nhưng đó là những gì buộc bạn phải tin. Hiện tại, nếu bạn sống ở Ấn Độ, Trung Quốc hay một nơi nào đó, mọi người sẽ không nghĩ như thế. Họ có thể nghĩ rằng gia đình hai bên đã dàn xếp chuyện đó hoặc bạn cưới vì lợi lộc hay những thứ linh tinh khác. Nhưng ở đây, tại Mỹ này, khi bạn nói về chồng bạn, giả định được đưa ra là ở một thời điểm nào đó trong cuộc đời của bạn, bạn yêu anh ta đủ để cưới anh ta. Alice tự hỏi liệu cô sẽ có ổn không nếu sống với kiểu nói dối đó, khi biết rõ rằng cô không cưới tình yêu của cuộc đời mình. Cô hy vọng rằng vào những tuần chuẩn bị cho chuyến đi đến Iceland cô sẽ kỳ diệu yêu Jimmy đầy sâu đậm. Nhưng điều đó đã không xảy ra. Cô luôn có một cảm giác hơi chán nản với anh, và rồi lại cảm thấy có lỗi vì đã có cảm giác chán nản đó. Vì thế cô sẽ chú tâm nhiều đến anh hơn, cô sẽ cố tìm ra những điểm hấp dẫn của anh càng nhiều càng tốt. Nhưng cuối cùng, anh không phải tình yêu của đời cô và anh sẽ không bao giờ là nó. Anh chỉ là một người đàn ông mà cô rất thích và là người mà cô cảm thấy rất, rất dễ chịu không hơn.
Tình yêu của đời cô, tình yêu của đời cô
. Khi Alice đi tắm, cô nhận ra thêm một điều nữa: Cô đã từng tin vào những gì? Nói cách khác, cô muốn sống kiểu đời sống nào? Liệu cô có thực sự tin rằng tình yêu của cuộc đời cô đang ở bên ngoài không? Cô có nghĩ rằng liệu đó có phải là quyết định khôn ngoan không khi quay trở lại với sự tự do của việc trở nên độc thân chỉ để hy vọng tìm kiếm được người đó? Cô hiện đang chịu đựng vì cái gì? Khi cô quấn khăn quanh người, cô nhận ra rằng cô không muốn trở thành một cô gái từ chối ổn định cuộc sống. Cô không muốn trở thành một cô gái tin rằng cuộc đời này thật ngắn ngủi và tốt hơn hết là nên độc thân và tìm kiếm
tình yêu của cuộc đời bạn
hơn là từ bỏ và ổn định cuộc sống. Cô không muốn trở thành cô gái đó. Cô đã từng nghĩ rằng kiểu con gái như thế thật ngu ngốc. Khờ dại. Alice thích trở nên thực tế; cô là một luật sư, vì thế cô thích trở thành một người thực tế hơn. Chờ đợi và tìm kiếm tình yêu của cuộc đời bạn thật sự mệt mỏi
. Thậm chí nó có thể gây ra ảo giác. Một lần nữa, đúng vậy, cô biết rằng một vài người dành được chiến thắng trong tình yêu và sẽ yêu một ai đó cũng yêu họ điên cuồng, và cuộc đời sống chung của họ hài hòa và tràn đầy tình yêu. Nhưng cô không muốn trở thành cô gái ngoan cố chờ đợi điều có thể không bao giờ xảy ra.
Cô ngồi xuống lại trên giường, quấn mình trong chiếc khăn tắm nhỏ, và cô bắt đầu khóc. Cô bắt đầu thổn thức; cô ôm chặt hai chân mình như thể cô đặt đầu mình vào giữa hai chân, đung đưa người và khóc.
Cô nhận ra cô chính là
cô gái đó.
Đó là một cô gái, ba mươi tám tuổi, không thể từ bỏ giấc mơ rằng cô sẽ gặp được một người đàn ông khiến trái tim cô bay liệng và rằng họ sẽ cùng nhau chia sẻ cuộc sống. Cô khóc vì biết điều đó có nghĩa là cô lo lắng về việc liệu cô có nên bắt đầu một gia đình, rằng cô có nên lùi lại về một thế giới nơi chẳng có gì bảo đảm và tất cả những gì cô có chỉ là hy vọng hão huyền hay không. Cô biết điều đó có nghĩa một lần nữa cô sẽ lại quay về với tình trạng độc thân.
Khi Jim đến, Alice đã ăn mặc tươm tất nhưng không thể ngừng khóc. Anh bước vào, kéo theo một chiếc vali thật lớn. Alice nói ngay với anh.

Anh xứng đáng có được một người nào đó biết được rằng anh là tình yêu của cuộc đời cô ấy,
cô thổn thức nói. Rồi cô bắt đầu nói với anh, xen lẫn giữa tiếng nói và nước mắt và những lời xin lỗi, rằng cô không thể cưới anh – không phải ở Iceland, không phải ở đâu, mà cũng chẳng phải ở đâu cả.
Giờ thì đôi mắt anh đầy nước.
Nhưng em là tình yêu của đời anh. Điều đó không có chút ý nghĩa nào sao?

Alice lắc đầu.
Em không nghĩ mình có thể trở thành tình yêu của đời anh nếu anh không phải là tình yêu của đời em.

Jim đi lại khắp căn phòng. Họ nói và nói. Anh trở nên giận dữ. Alice lặp đi lặp lại lời xin lỗi. Và cuối cùng, anh đã hiểu được. Anh tha thứ cho cô và chúc cô những điều tốt đẹp nhất. Sau đó anh rời đi, để lại Alice một mình trong phòng khách, khóc lóc và choáng váng. Từ quan điểm của cô, cô cho là mình tệ hơn nhiều so với anh. Cô nhìn anh khi anh bước ra khỏi cánh cửa, run rẩy, đau xé ruột gan, và cô cảm thấy cực kỳ đau buồn. Nhưng cô cũng đồng thời biết được rằng rồi anh sẽ lại yêu một ai đó sớm thôi. Anh sẽ gặp một ai đó, kết hôn, có con và sống rất hạnh phúc. Còn về phần cô, Alice không chắc lắm. Vì thế cô nằm xuống trên đivăng và khóc thêm một ít nữa.
Khi tôi gọi cho Alice vào sáng hôm sau và biết được những gì đã xảy ra, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi đang nghĩ gì mà lại khuyến khích Alice cưới Jim cơ chứ? Chính xác tôi đã nghĩ mình là ai, mà có thể cho cô ấy bất cứ lời khuyên nào, chưa kể đến việc khuyên cô ấy lấy một người mà cô ấy không yêu? Nhưng giọng Alice vẫn còn rất buồn chán hơn rất nhiều so với những lần tôi đã nghe trước đây. Tôi nghĩ về việc quay về nhà và ở bên cô ấy. Nhưng rồi tôi có một ý tưởng tuyệt vời hơn.

Sao tớ không đến gặp cậu ở Iceland nhỉ? Cậu hãy dùng vé của cậu đi?


Ý cậu là sao, cậu đi nghỉ tuần trăng mật với tớ à?
Alice hỏi, giọng nói chẳng lấy gì làm vui thú.

Ừm, đúng thế, mọi người đều bảo Iceland là nơi thật tuyệt. Tớ luôn muốn đến đó.
Điều đó là sự thật, bất cứ người nào tôi biết đã từng đến đó đều kể rằng nơi đó thật hấp dẫn. Tôi không nhớ chính xác tại sao mọi người lại bảo nó quá tuyệt, nhưng chẳng sao cả.
Tớ nghĩ cậu cần đi ra ngoài một chút.


Ừm, nhưng có thể không nên đến nơi tớ sẽ đi hưởng tuần trăng mật.


Làm ơn đi, đó là Iceland đang vào giữa mùa đông, không phải là Maui. Cậu sẽ có thể quên đi điều đó.
Và rồi tôi nói thêm,
Tớ hứa đấy. Thôi mà, hãy đến đó đi, chuyến đi sẽ thú vị mà.

Ở sân bay Mumbai, tôi bước vào phòng vệ sinh nữ. Ở đó có một phụ nữ lớn tuổi, mặc một chiếc sari màu tía với hoa văn hoa màu trắng và đôi mắt đầy phiền muộn như nhiều đôi mắt khác tôi đã nhìn thấy khi ở đây. Tôi nghĩ bà ấy là một người phục vụ ở phòng vệ sinh, nhưng tôi không chắc lắm. Khi tôi ra ngoài, bà ấy đưa cho tôi một tờ giấy vệ sinh mà tôi có thể tự mình lấy được nó. Rồi bà đặt tay lên miệng. Thành phố này quả là tàn nhẫn. Bà ấy có thể là bà của tôi. Và bà ấy đang xin tiền trong phòng vệ sinh của sân bay ở Mumbai. Tôi đã cho bà ấy hết tất cả những đồng rupees mà tôi có. Rồi tôi làm điều duy nhất tôi biết cách để làm vào lúc đó. Tôi uống hai viên Lexomil và hy vọng về điều tốt lành nhất.
Tôi thức dậy, chệnh choạng, khi phi công thông báo cho chúng tôi về việc sẵn sàng hạ cánh – các viên Lexomil đã có tác dụng. Chúng ta hãy tạ ơn Chúa vì những phúc lành nhỏ bé mà ngài mang lại cho chúng ta trong cuộc sống này.
...
Đám tang của Robert diễn ra trong hai ngày sau ngày anh mất. Joanna quyết định cô ấy và Kip sẽ quay về sống với ba mẹ cô ấy trong khoảng một hoặc hai tuần, chỉ để tránh báo chí, sự hỗn loạn và các kỷ niệm. Cô ấy cho Serena hai tuần nghỉ được trả lương – và Serena chẳng biết phải làm gì trong khoảng thời gian đó. Vì thế khi Alice gọi kiểm tra cô và nói cho cô nghe về cuộc hôn nhân của mình đã chấm dứt và rằng cô ấy sẽ gặp tôi ở Iceland, Serena nhanh chóng quyết định đi theo.

Tớ có thể đi cùng không? Ý tớ, tớ biết... đó là tuần trăng mật của cậu... tớ chỉ đang nghĩ là...


Dĩ nhiên, cậu có thể đi cùng,
là lời đáp trả ngay lập tức của Alice.
Tớ không chắc ở đó có loại thức ăn gì, nó thực sự hiếu khách đối với những người ăn kiêng, nhưng...


Ồ, quên chuyện đó đi,
Serena nói.
Mọi thứ đều chừng mực, đúng không?

Alice mỉm cười.
Đúng vậy.

Trong khi chờ đợi, Ruby vẫn chưa thực sự phục hồi từ việc quyết định không thụ tinh. Cô vẫn còn đang sa ngã, đang nghĩ về những gì cô đã mất, những gì là sai lầm. Cô nghĩ về ý tưởng của việc uống thuốc chống suy nhược, như mẹ cô, nhưng không thể hình dung được việc đó. Một người mẹ đơn thân đầy phiền muộn uống thuốc chống suy nhược – điều đó nghe thật nản lòng
.
Nhưng cô đang cố hết sức để chống lại sự sa ngã. Cô hiện đang ở trên sàn phòng ngủ thực hiện động tác tập bụng, cố làm cho chất endorphin hoạt động tích cực. Sau buổi gặp mặt với Serena, và nghe về Joanna và Robert, cô mới nhớ rằng cuộc đời mới ngắn ngủi làm sao và bạn không nên lãng phí nó như thế nào qua việc khóc lóc vì sự hối tiếc và những điều có thể được thực hiện. Tuy nhiên, khi cô thực hiện các động tác gập bụng, cô lại nghĩ về cách mà tinh trùng có thể tạo ra em bé và rằng cậu bé hay cô bé đó sẽ dễ thương như thế nào. Serena ló đầu vào phòng và kể rằng cô vừa mới nói chuyện với Alice và sẽ đi Iceland cùng với họ. Ruby ngừng động tác của mình lại.

Tớ luôn muốn đến Iceland! Mọi người bảo Reykjavik tuyệt lắm đấy! Tớ có thể đi cùng không?
Ruby hỏi, đầy hào hứng. Serena trông khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Ruby như vậy.

Ừm, tớ nghĩ là được... cậu nên gọi cho...?


Tớ sẽ gọi cho Alice.
Và với câu nói đó, Ruby nhổm dậy bắt lấy điện thoại.
Sau cuộc gặp mặt với Serena, Georgia quay trở về nhà và nghĩ về tình yêu của cuộc đời cô. Cô tự hỏi liệu việc đó có phải là bội ước khi nghĩ rằng có lẽ các con có thể là tình yêu của cuộc đời cô. Cô biết rằng chúng không phải là một sự thay thế cho một người đàn ông hay một mối quan hệ tình dục – nhưng nó cũng là tình yêu. Chúng là hai người mà cô yêu còn hơn bất cứ điều gì khác trên thế giới này. Hai con người nhỏ bé đó, chừng nào chúng còn sống, đều sẽ là con cái của cô. Và trong những ngày cuối tuần sắp đến này, chúng sẽ ở với Dale. Và giờ khi không phải trải qua hàng giờ chán ghét Dale và đuổi theo những người đàn ông khác, cô đúng là chẳng có việc gì để làm ngoài sự cô đơn. Vì thế khi Alice gọi cho cô và nói với cô rằng Serena, Ruby và tôi sẽ đi cùng cô ấy đến Iceland cho tuần trăng mật chẳng bao giờ thực hiện được, ừm, cô ấy đã quyết định rút nhanh thẻ tín dụng ra và cùng lên đường với bọn tôi.
Tôi nghĩ bạn có thể nói về một nơi chỉ thông qua chuyến xe xuất phát từ sân bay. Tôi luôn hơi thất vọng nếu chẳng có cảm giác khác lạ về nơi đó. Chẳng có gì chán hơn việc bay mất hai mươi tiếng đồng hồ chỉ để nhìn ra ngoài cửa sổ xe hơi và nhìn thấy cùng những đường dây điện thoại và các bức tường bằng bê tông. Nhưng chuyến đi từ sân bay ở Reykjavik đến trung tâm thành phố đi xuyên qua một phong cảnh mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy hay thậm chí nghe nói về nó trước đây. Cách duy nhất để miêu tả về nó là mặt trăng; tưởng tượng về việc bạn đặt chân lên mặt trăng, và ở đó được bao phủ một lớp rêu xanh xinh đẹp, và rồi bạn khám phá ra rằng có rất nhiều người tóc vàng xinh đẹp sinh sống ở đó.
Giờ khi tôi đến được mặt trăng này, tôi không thể cảm nhận thêm bất cứ sự hối tiếc nào về chính tôi nữa. Tôi vẫn còn cảm thấy bẽ mặt bởi những gì đã diễn ra ở Trung Quốc, và vẫn còn bị tổn thương bởi những gì diễn ra ở Mumbai. Tôi chỉ muốn đến một nơi nào đó tránh xa những nơi đó càng xa càng tốt. Reykjavik dường như là nơi dành cho điều đó.
Khi tôi đến khách sạn, cả người tôi mệt đừ. Đó là một tòa nhà chọc trời cao lớn, được sở hữu bởi Icelandair1 – không phải là một nơi cực kỳ xinh đẹp đối với Iceland hay lựa chọn cho một tuần trăng mật. Tôi ghi tên phòng suite của Alice. Cô ấy ắt sẽ đến vào sáng mai, vì thế tôi sẽ có nguyên căn phòng dành cho chính mình vào tối nay. Căn phòng Alice đặt khá rộng rãi – với một phòng khách, một phòng bếp nhỏ và một giường ngủ cỡ lớn. Nhưng nó phù hợp hơn với một người đứng đầu bận rộn so với một cặp vợ chồng mới cưới yêu nhau say đắm. Tôi tưởng tượng ra hình ảnh Alice đính hôn trong bóng tối, rồi sau đó quay trở lại căn phòng dành cho những người yêu cầu mức tối thiểu này và có một cuộc ân ái đầy lạnh lẽo, để rồi tôi lại xấu hổ về tất cả những điều đó. Sao tôi lại khuyến khích cô ấy trải qua cuộc hôn nhân này cơ chứ? Rốt cuộc tôi nghĩ mình là ai? Tôi không có quyền gọi chính bản thân mình là một người bạn, và chắc chắn cũng sẽ không có quyền viết một cuốn sách về bất cứ điều gì.

Vào lúc bảy giờ sáng, tôi thức dậy khi bốn người bạn của tôi cùng kéo nhau vào phòng. Trời vẫn còn tối đen như mực và tôi hơi mất phương hướng, chắc là do nhìn thấy những người bạn khác nhau của tôi đều đến cùng một lúc, ở Iceland này. Phải mất một phút tôi mới lấy lại được thái độ của mình.

Ơn Chúa là tớ đã đặt trước phòng này vào tối qua. Cậu nên thấy đám đông du khách ở sảnh khách sạn. Thật khủng khiếp,
Alice nói khi cô ấy cởi chiếc áo parka của mình ra.

Ở đây có, giống như, ba phòng,
Ruby vừa nói vừa khám phá quầy bar mini. Sau đó cô quay lại và nhìn tôi.
Tớ rất vui khi được gặp cậu! Đã thật lâu rồi!

Tôi ngồi dậy, tựa lưng vào những chiếc gối, và khoanh chân lại.
Thật tốt khi được gặp lại cậu! Tớ rất nhớ cậu.
Serena ngả người tới và ôm chặt lấy tôi. Tôi có cảm giác cô ấy có thể sẽ bật khóc ngay lúc này, nhưng cô ấy buông tôi ra và đứng lên.

Tớ phải đi vệ sinh,
cô ấy nói, sụt sịt mũi.
Alice nhìn quanh.
Vậy đây là nơi tớ sẽ trải qua tuần trăng mật của tớ sao? Tớ đoán mình đã không nghiên cứu kỹ lắm về nơi này, phải không?


Sao chúng ta không xuống dưới, ăn sáng và sao đó đi đến Blue Lagoon2 nhỉ?
tôi nói đầy rạng rỡ khi nhận ra rằng mọi vật trong căn phòng này có thể nhanh chóng trở nên rầu rĩ.

Blue Lagoon là gì?
Ruby hỏi.

Đó là một bể tắm nước nóng tự nhiên – một điểm đến của khách du lịch, nhưng những người địa phương cũng đến đó. Tớ đã đọc về nó trên máy bay.

Alice nói thêm.
Tớ và Jim dự tính sẽ đi đến đó ngay sau lễ cưới.


Được rồi, chúng ta đi thôi,
Georgia nói.
Chúng ta có thể ngủ bù sau đó!

Họ đều đi xuống lầu ăn buffet khi tôi thay quần áo. Khi tôi mặc quần jeans thì điện thoại di động của tôi đổ chuông. Trên màn hình hiển thị số
không biết tên
vì thế tôi cho là cuộc gọi đến từ Mỹ. Khi tôi nghe máy, tôi nghe được giọng nói của Thomas.

Chào, Julie? Anh đây.

Sao anh dám nói
anh đây
với tôi khi gọi đến. Như thể chúng ta còn thân mật với nhau vậy
. Tôi thật muốn nôn.

Làm ơn để tôi yên,
là tất cả những gì tôi có thể thốt ra.

Anh xin lỗi, Julie, anh thật sự xin lỗi. Anh cần nói cho em biết anh cảm thấy hổ thẹn như thế nào. Tất cả chuyện này thật khó xử.


Giờ tôi thật sự không muốn nói chuyện với anh. Tôi xin lỗi. Chuyện xảy ra khiến tôi thật buồn phiền.
Tôi tắt điện thoại. Tôi tựa đầu mình vào bàn một lúc. Nếu tôi để bản thân mình một lần nữa bật khóc, tôi sẽ không bao giờ có thể ra khỏi phòng khách sạn. Vì thế tôi hít thật sau và đi xuống sảnh ăn sáng.
Alice, vẫn luôn là Alice, đã thuê sẵn xe ở sân bay, và đã sẵn sàng lên đường đi đến Blue Lagoon. Vì thế tất cả chúng tôi lên xe và lái về khu du lịch cách đây bốn mươi lăm phút đi đường. Trời vẫn còn tối, vì thế thật khó để nhận ra hiện chúng tôi đang ở đâu. Nhưng khi chúng tôi đến gần hơn, nó hóa ra như thể chúng tôi đang lái đến một cái hố lớn trên mặt đất với hơi nước bay mù mịt. Chúng tôi ra khỏi xe và đi xuyên qua các cửa quay vào phòng giữ đồ, nơi chúng tôi thay đồ tắm và tắm sơ qua. Chúng tôi bước ngay ra bể tắm.
Khí trời thật lạnh, vì thế chúng tôi nhanh chóng đi xuống nước, nơi mang lại sự ấm áp và dễ chịu. Có một lớp cát mịn bên dưới chân chúng tôi. Chúng tôi đi quanh một lúc, cúi người xuống để dòng nước ấm áp đó bao phủ toàn bộ cơ thể. Chúng tôi ngồi xuống ở một góc nhỏ nơi hơi nước phun ra từ các kẽ hỡ của các tảng đá. Nó được tạo ra những tia nước nhỏ khi chúng tôi ngâm mình. Khung cảnh thật kỳ diệu. Mặt trời đang lên vì thế bầu trời tràn ngập màu hồng và xanh. Có một nhà máy địa nhiệt ở gần khu vực hồ, và khi nó hơi làm hỏng đi quang cảnh, nó cũng đồng thời thổi ra những đám mây hơi nước bao phủ cả dãy núi. Chúng tôi hoàn toàn không ở trên đất Mỹ nữa, và tôi không chắc lắm về việc liệu tôi vẫn còn ở trên trái đất hay không.
Khi tôi ngồi đó tận hưởng vẻ đẹp của thế giới bên kia này, Georgia lại đang có một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.

Đây là những điều sẽ xảy ra ở những suối nước nóng – nước quá đục, vì thế chúng ta không thể nào nhận biết được liệu nó có sạch hay không.
Tôi không biết làm thế nào để trả lời cho vấn đề nêu ra của cô ấy. Tôi thoải mái đến nỗi chẳng muốn lo nghĩ đến bất cứ điều gì.
Alice cam đoan với cô ấy.
Tớ đã đọc tất cả thông tin về nó. Nước thường xuyên được bơm ra, và nó luôn luôn sạch.

Georgia nhìn quanh.
Tuyệt, vì tớ chắc rằng mọi người đến đây với mọi loại vấn đề về da mà họ hy vọng sẽ được chữa lành. Việc đó có thể mang lại sự gớm guốc cho nơi này.

Serena nhìn Georgia.
Sao cậu không cố thử tận hưởng làn nước đi? Nó thật tuyệt.

Georgia gật đầu. Hôm nay là thứ Bảy, và các du khách cũng như dân địa phương bắt đầu đến. Hai người phụ nữ ngồi gần chúng tôi. Một người tóc vàng, người khác có màu tóc đỏ bầm. Cả hai ở trong độ tuổi đầu bốn mươi, cao lớn và xinh đẹp. Họ dường như đang nói tiếng Iceland.

Xin lỗi,
Georgia gọi với những người phụ nữ đó.
Hai chị có biết liệu nước ở đây có sạch không?

Hai người phụ nữ đó nhìn Georgia. Tôi lo lắng rằng điều đó có thể được xem là một câu hỏi khiếm nhã, nhưng những người phụ nữ đó dường như chẳng để tâm. Họ không ngần ngại với giả định của cô ấy rằng họ đã hiểu và nói được tiếng Anh. Đúng vậy, chúng tôi là những người Mỹ.

Có. Nước này sạch,
người phụ nữ tóc vàng nói bằng giọng trầm nặng của người Bắc Âu.
Tôi đến đây thường mà.

Người còn lại nhún vai.
Tôi không thích lắm, việc phải bơi lội với tất cả mọi người, nhưng tôi nghĩ là nó sạch.

Georgia mỉm cười đầy ngọt ngào với họ.
Cám ơn rất nhiều. Tôi lấy làm cảm kích về điều đó.
Georgia cuối người xuống thấp hơn vào trong nước và để nó dâng lên đến cổ cô ấy.
Alice nhìn quanh.
Thật kỳ lạ khi ở đây. Tối nay sẽ là đêm tân hôn của tớ...

Tôi cố giữ cho cô ấy bình tĩnh.
Nhưng cậu biết là cậu đã làm điều đúng đắn, phải không?

Alice lắc đầu.
Tớ cũng chẳng biết. Tớ chẳng biết gì cả. Thế nếu anh ấy là cơ hội cuối cùng của tớ thì sao? Nếu tớ sẽ không bao giờ có người bạn trai nào khác nữa, chưa kể đến việc một người chồng khác nữa thì sao?

Lại một lần nữa, không ai biết phải nói gì. Làm sao một người lại có thể tiên đoán được tương lai cơ chứ? Tất cả chúng tôi đang cố để chữa lành những vết sẹo trong trận chiến của mình ở đây, tại Blue Lagoon này, và không ai có đủ lạc quan để chia sẻ.
Georgia cất tiếng đầu tiên.
Tất cả những gì cậu cần biết là cậu đã thật sự rất cố gắng để vượt qua được chuyện này, và cậu không thể. Đó chính là câu trả lời của cậu. Cậu không có sự lựa chọn nào khác.

Alice gật đầu như thể cô ấy đã hiểu. Nhưng rồi khuôn mặt cô ấy nhăn lại và bắt đầu khóc.
Nhưng tại sao tớ lại không thể? Tớ đã làm điều gì sai sao? Tớ phải đang chịu đựng vì điều gì?
Tôi lội qua và ôm lấy cô ấy.
Serena khá im lặng kể từ khi chúng tôi đến đây, nhưng giờ cô ấy cất tiếng.
Thời gian của chúng ta thật quý giá. Cậu đang chịu đựng vì một người mà cậu thật sự muốn cùng người đó trải qua tất cả những khoảng thời gian cậu có được. Ngoài ra, việc đó chẳng có ích gì.

Alice không chắc lắm.
Có lẽ có một điều gì đó đáng để làm chuyện đó. Vì thế cậu sẽ không phải cô độc một mình.

Và rồi, tôi bật khóc. Tôi đã phải kiềm nén nó kể từ khi tôi nhận điện thoại của Thomas và nó cứ bật ra ngay tại đây, vào lúc này.
Chúng ta thật ngu ngốc. Chúng ta. Chúng ta thật gàn dở. Chúng ta thuộc thế hệ những người phụ nữ cô độc như những người phụ nữ khác, nhưng chúng ta không sẵn sàng để ổn định hay thỏa hiệp giúp chúng ta thoát khỏi chuyện đó. Vì thế tất cả chúng ta chỉ đang chờ đợi những chàng trai khốn kiếp đó như mò kim đáy bể vậy, những người chúng ta sẽ yêu, những người sẽ yêu ta, những người cúng ta sẽ gặp vào thời gian cả hai đều không vướng bận gì và sống trong cùng một thành phố.
Những giọt nước mắt giờ đang chảy dài trên khuôn mặt tôi.
Chúng ta hoàn toàn là lũ ngốc.

Ruby cũng bật khóc.
Ôi Chúa ơi, cậu nói đúng. Cậu nói hoàn toàn đúng.

Nước mắt cũng đang lăn dài trên mặt Serena. Georgia nhìn tất cả chúng tôi đang khóc lóc thổn thức và cố làm cho mọi việc nhẹ nhõm đi.
Đây không phải là kiểu trăng mật mà tớ mong muốn.

Chúng tôi cố cười, nhưng chúng tôi vẫn đang khóc thật lớn. Hai người phụ nữ ngồi gần bên đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, lo lắng và lúng túng. Họ đang nói với nhau bằng tiếng Iceland, trong khi vẫn nhìn về phía chúng tôi. Chúng tôi đang thu hút sự chú ý của mọi người. Georgia nhìn qua và một lý do nào đó cô ấy cảm thấy cần giải thích với họ.

Tất cả chúng tôi chỉ đang phải trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Chỉ vậy thôi.

Nếu tôi phải đoán, tôi nghĩ thật sốc khi thấy được việc bộc lộ cảm xúc như thế này, ở đây, trong suối nước nóng địa nhiệt dùng để thư giãn này, ở giữa một biển người Scandinavi kín đáo và những người du khách hạnh phúc.

Các cô cần giúp đỡ gì không? người phụ nữ tóc đỏ cất tiếng hỏi.
Georgia chỉ lắc đầu.
Không, chúng tôi sẽ ổn, ừm, một ngày nào đó, hy vọng là sẽ sớm thôi.

Người phụ nữ tóc vàng không thể nhịn được, đã hỏi sâu hơn.
Có chuyện gì thế? Liệu tôi có thể hỏi không?

Georgia nhìn tất cả chúng tôi. Cô chỉ vào mỗi người chúng tôi, từng người một.
Alice vừa mới hủy bỏ đám cưới của cô ấy, chuyện tình yêu của Julie đang ngày càng trở nên xấu đi, Serena vừa mới chứng kiến tận mắt cái chết của một người cô ấy quen, tôi gần như bị lấy mất các con khỏi tôi, và Ruby chán nản vì việc thụ tinh.

Hai người phụ nữ đó gật đầu, trông có vẻ hối hận vì họ đã hỏi, và quay trở lại trò chuyện với nhau. Những người phụ nữ đó trông thật khỏe mạnh, với đường viền hàm dưới mạnh mẽ và đôi mắt đen nhánh của họ. Họ quay về phía các tảng đá và bắt đầu chà sát cho nhau, lấy bùn từ các tảng đá và bôi nó lên mặt họ. Họ ngả người ra sau và để hơi nước và bùn tạo ra những phép lạ của chúng.
Georgia nhìn họ, đầy ấn tượng.
Ồ, các quý bà này thật biết rõ về khu vực này.

Chúng tôi ở trong bể thêm một giờ nữa. Chúng tôi không cần thiết phải đến đây để chữa lành các chứng bệnh về da hay đắp mặt nạ bằng dung nham tự nhiên, mà chúng tôi cần được khóc một trận, và chúng tôi đã làm được điều đó.
Khi chúng tôi quay trở lại phòng thay đồ, hai người phụ nữ ngồi gần chúng tôi bước vào và liếc nhìn chúng tôi. Chúng tôi đang cởi đồ tắm của mình ra. Tôi đang mặt áo tắm và quần soóc đi biển. Từ ánh mắt của hai người phụ nữ đó, và từ kinh nghiệm của chính tôi, tôi nhận ra rằng ở Reykjavik này, cách xa sự phù hoa và các siêu mẫu và các cuộc giải phẫu thẩm mỹ, tôi trông giống như một thằng hề trong chiếc quần balloon điên khùng.
Georgia dường như bị mê hoặc bởi hai người phụ nữ đó và không thể ngừng việc liếc nhìn họ. Cuối cùng khi họ mặc áo khoác vào để quay trở lại một ngày lạnh giá, Georgia lại nói chuyện với họ lần nữa.

Xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi liệu hai chị có thể chỉ cho chúng tôi nơi nào ăn ngon ở Reykjavik không ạ?

Người phụ nữ tóc vàng gật đầu.
Có một nơi rất đẹp, Silfur, ở Khách sạn Borg. Chúng tôi sẽ ăn ở đó tối nay với một vài người bạn. Nó hơi đắt, nhưng nó có món ká rất ngon.
Tôi đoán là bà ấy muốn nói từ

nhưng tôi không muốn cắt ngang.
Người phụ nữ còn lại nói thêm,
Có một nơi được gọi là Maru, có món sushi rất ngon, và Nhà hàng Lkjarbrekka thì bình dân hơn, nhưng được cái thức ăn ở đó rất ngon.

Georgia gật đầu với vẻ biết ơn với họ.
Được, cám ơn hai chị rất nhiều!
Họ bước ra, lịch sự chào tạm biệt với cả bốn chúng tôi.

Tớ không biết điều này là gì, nhưng tớ quý hai người phụ nữ đó,
Georgia nói. Chúng tôi mặc áo khoác, mang găng tay và mũ cùng khăn quàng, và gắng hết sức mình. Đã đến lúc rời khỏi túi màng ối ấm áp, đáng yêu của Blue Lagoon, nơi chúng tôi bộc lộ sự hối tiếc của chính mình và những người khác mà chúng tôi biết, và quay trở lại không khí lạnh giá của mùa đông.
Sau khi tranh thủ chợp mắt, tất cả chúng tôi đều ăn mặc tươm tất cho buổi tối – áo cổ lọ và áo phao tay ngắn và những đôi boot mùa đông cứng cáp. Trời không có tuyết, nhưng có gió và lạnh, khoảng âm mười hai độ C. Các quý cô tụ tập trong phòng tôi; mỗi người đều đang làm tốt việc của mình để chắc rằng chẳng có giờ nào bị lãng phí trong đêm tân hôn của Alice. Chúng tôi uống một ít rượu vang trắng trong phòng và cố làm cho mọi chuyện trở nên nhẹ nhõm hơn.

Tạ ơn Chúa là chúng ta đã không đến Phần Lan. Tớ nghe nói cái ấy của cánh đàn ông Phần Lan trông giống như lớp vỏ mốc bên ngoài của phó mát Roquefort,
Georgia nói.
Tất cả chúng tôi đều kêu thét lên.
Ruby đầy kinh hãi.
Gì chứ?


Bạn tớ nói cho tớ nghe điều đó. Ừm, rằng chúng trông như được phủ đá hoa vậy.


Ôi, vì Chúa, làm thế nào để tớ có thể đẩy hình ảnh đó ra khỏi đầu tớ tối nay chứ?
Alice hỏi, gần như phun cả thức uống ra.

Ừm, chúng ta ở đây chứ không phải đi Helsinki hưởng tuần trăng mật của cậu,
Serena nói, nâng ly rượu lên và mỉm cười.
Chúng tôi đứng quanh phòng khách sạn, cười đùa vui vẻ. Alice đang có quãng thời gian vui vẻ và tất cả chúng tôi đều hơi chếch choáng.
Chúng tôi đón hai xe taxi đi đến nhà hàng. Chúng tôi chọn nhà hàng Silfur, căn bản vì chúng tôi biết hai người phụ nữ đó sẽ có mặt ở đó và Georgia muốn lén theo đuôi họ. Chúng tôi bước vào, và ngay lập tức nhận ra chúng tôi ăn mặc quá sơ sài; nhà hàng này được thiết kế theo phong cách art-deco đầy tao nhã, và chúng tôi trông như thể sắp đi ăn tối trong một cái lều tuyết. Một cái lều tuyết rất mốt, nhưng vẫn là cái lều tuyết không hơn không kém. Chúng tôi vào bàn và nhanh chóng gọi món rượu vang trắng. Tất cả các nữ bồi bàn đều là các cô tóc vàng và xinh đẹp. Họ gợi ý chúng tôi gọi món fis, món tôm hùm đặc biệt. Khi chúng tôi nhìn vào thực đơn, với tất cả những từ bằng tiếng Iceland điên khùng trên đó (ức gà, được phiên âm,
koo-kinkablinka
), thì hai người phụ nữ ở Blue Lagoon bước vào cùng với hai người đàn ông và hai người phụ nữ khác. Tôi nhìn thấy họ nhìn chúng tôi và nhìn lẫn nhau. Tôi hất đầu về phía cửa và Georgia quay người lại. Bồi bàn đang tính đưa họ đến ngồi kế bên bàn chúng tôi và Georgia vẫy tay.
Chào! Chúng tôi quyết định làm theo lời gợi ý của chị và đến đây ngồi chung luôn!

Người phụ nữ tóc vàng mỉm cười đầy lịch sự.
Tôi lấy làm vui vì điều đó. Tôi biết các cô sẽ thích nó.
Sau đó cô ta chìa tay ra và nói,
Tôi là Sigrud. Đây là bạn trai tôi, Palli. Và đây là hai người bạn của tôi Drôfn và Hulda.
Drôfn là một cô gái ở cuối độ tuổi hai mươi với mái tóc vàng trắng dài và một cái miệng rộng cùng một hàm răng to và trắng tinh. Hulda vào khoảng cuối độ tuổi bốn mươi, với mái tóc vàng cắt ngắn, mũi được xỏ lỗ cùng với một chiếc khuyên mũi bé xíu, đôi bông tai tròn lớn lòng thòng hai bên khuôn mặt tròn xinh đẹp của chị ta. Người phụ nữ tóc đỏ ở suối nước nóng cũng giới thiệu chính mình.
Tôi là Rakel, và đây là chồng tôi, Karl.
Ngay cả khi tôi không uống trước một vài ly rượu, tôi cũng sẽ không biết cách để phát âm tên của họ.
Chúng tôi tự giới thiệu. Georgia giải thích với những người còn lại,
Chúng tôi gặp nhau ở Blue Lagoon hôm nay. Chúng tôi đến từ New York và tất cả chúng tôi đều đang hơi chán nản.

Karl gật đầu. Có điều gì đó trong cách cư xử của anh ta nhanh chóng bộc lộ lòng tốt và sự hài hước.
Ừm, Rakel đã kể sơ sơ về điều đó.
Cả nhóm đều mỉm cười.
Sao các cô lại buồn đến thế? Các cô hiện đang ở Reykjavik; đây chẳng phải là nơi các cô đến để có được khoảng thời gian vui vẻ sao.

Ruby tham gia vào câu chuyện.
Đúng vậy, đó là những gì mà giờ chúng tôi đang cố thực hiện. Chúng tôi ra ngoài để có được quãng thời gian vui vẻ!

Karl nhìn tất cả chúng tôi và nói,
Đi nào, các cô phải ngồi cùng chúng tôi. Tất cả chúng ta sẽ cùng ngồi ăn với nhau.

Chúng tôi nhìn lẫn nhau. Họ đã là một nhóm lớn rồi, và chúng tôi cũng vậy – đó là ý tưởng khá phiền phức. Tuy nhiên, Rakel và Sigrud cũng nhanh chóng cất lời thuyết phục.

Qua đây đi. Sẽ vui lắm đấy,
Rakel nói.
Sigrud nói thêm,
Chúng tôi không có bất cứ người bạn nào đến từ New York; qua đây đi.

Georgia chẳng cần đợi mời lần thứ hai, và ngay sau đó chúng tôi chen chúc trong một chiếc bàn tròn dành cho mười người, mặc dầu chúng tôi có đến mười một người. Ngay khi rượu vang trắng (hay
veet veen
theo cách họ gọi nó) được rót ra và chúng tôi thiết đãi họ những câu chuyện đau buồn của chúng tôi. Không hiểu sao, dường như khá vui nhộn khi chúng tôi kể điều đó ra với những người mới quen này: công việc của Ruby ở trại thú nuôi, tai họa ở Trung Quốc của tôi, cơn ác mộng gia đình của Georgia. Vui nhộn. Điều suy nhất không bao giờ được kể là Robert, và Serena cũng không lôi chuyện đó ra.
Karl tham gia vào với chúng tôi.
Vậy Julie, kể cho tôi nghe về cuốn sách cô đang viết đi.

Tôi lớn tiếng rên rỉ.
Tôi không còn viết nó nữa. Tôi sẽ quay về nhà và trả lại tiền cho nhà xuất bản. Tôi ghét cuốn sách của mình. Tôi không biết tôi đang nghĩ gì nữa.

Serena lên tiếng.
Đó là một cuốn sách về phụ nữ độc thân ở các nền văn hóa khác sau sẽ như thế nào.

Một trong những người bạn của họ lên tiếng.
Điều đó nghe thật tuyệt. Cô có muốn nói chuyện với những người phụ nữ Iceland không?


Thật ra, tôi không muốn nói chuyện với bất cứ người phụ nữ nào, ở bất cứ nơi đâu, về đề tài này một lần nữa.

Georgia cố giải thích.
Cô ấy hơi mệt mỏi. Tôi chắc là việc nói chuyện với phụ nữ Iceland sẽ giúp ích nhiều cho Julie.

Bằng cách nào đó, Georgia đã lái cuộc nói chuyện sang hai người bạn mới yêu thích của cô ấy, Sigrud và Rakel, hỏi họ về những người đàn ông của họ. Rakel và Karl không kết hôn cho tới khi hai con của họ được lên tám và mười tuổi. Sigrud đã có hai con với người đàn ông tên Jon, người cô ấy chỉ kết hôn sau khi hai con của họ lên bốn và bảy tuổi. Nhưng giờ cô ấy lại cặp kè với Palli. Drôfn và Hulda đều có con, độc thân, không bao giờ kết hôn, và chẳng ai nói gì về điều đó.
Tôi cố không xem chuyện đó là thú vị. Nhưng những người bạn khó chịu của tôi dường như rất hứng thú với điều đó.

Vậy các cô nói với chúng tôi rằng các cô kết hôn, không kết hôn, người mẹ đơn thân hoặc không phải người mẹ đơn thân, chẳng có gì to tát với bất cứ ai ở đây sao?
Ruby hỏi, đầy thích thú.
Tất cả họ đều nhún vai và nói,
Đúng vậy.

Georgia ngạc nhiên.
Vậy, bạn không lo lắng rằng người đàn ông sẽ lảng tránh bạn vì bạn có con sao?

Drôfn dường như bị xúc phạm bởi suy nghĩ đó, nhìn Georgia như thể đây là lần đầu tiên cô ta nghe được về ý tưởng đó.
Sao lại không thể? Nếu anh ta yêu tôi, anh ta sẽ phải yêu con cái của tôi.

Georgia gật đầu, như Ừm, đúng vậy, dĩ nhiên tôi biết điều đó
.
Rakel nói thêm,
Cậu phải hiểu rằng, hầu hết phụ nữ đều có con. Có rất nhiều người làm người mẹ đơn thân. Chúng tôi có tổng thống là người mẹ đơn thân.

Sigrud thêm vào,
Nếu các chàng trai không muốn hẹn hò với những người phụ nữ đơn thân, chắc chắn họ cũng sẽ chẳng thường xuyên hẹn hò.

Những người Iceland gật đầu đồng ý.
Tôi chỉ muốn nói chuyện với về Bjork và nếu những người Iceland nghĩ rằng cô kỳ lạ.
Serena bắt đầu tham gia vào.
Nghe có vẻ nhà thờ hay tôn giáo không đóng vài trò lớn với những gì đang xảy ra quanh đây.

Một lần nữa, cả bàn đều gật đầu.
Phần đông người Iceland theo thuyết Lu-ti. Nhà thờ được điều hành bởi chính phủ. Chẳng ai đến đó. Chỉ theo truyền thống mà thôi.


Điều này thật thú vị. Nó như thể chúng ta đáp phi thuyền xuống một vùng đất điên cuồng mà không bị ảnh hưởng bởi nhà thờ và tôn giáo, những người đó được hướng dẫn thay cho bản tính tự nhiên, bản năng của chính họ. Thật tuyệt.
Alice nói, cực kỳ kích động. Tôi cũng phải thừa nhận điều đó. Ngay cả tôi cũng bắt đầu cảm thấy hơi bị hấp dẫn bởi những con người kỳ lạ này.
Sau khi ăn xong, họ đi đến xem những người bạn chơi trong một ban nhạc ở một câu lạc bộ đêm lớn ở thành phố gọi là NASA. May mắn thay, chúng tôi cũng được mời đi theo. Tất cả chúng tôi đều đang trở nên gắn bó với họ và không muốn rời xa họ chút nào.
Chúng tôi đi vào một hộp đêm lớn, giống như hệt những gì bạn có thể nhìn thấy ở Mỹ, với hàng đống người đang nhảy và uống rượu. Ban nhạc đang chơi một khúc nhạc vui tươi kết hợp giữa nhạc của người Ireland và người Iceland khiến bạn chỉ muốn nhảy quanh với một niềm vui sướng. Tôi không hiểu những người đàn ông đó đang hát về gì, nhưng họ dường như khá hạnh phúc khi nghe đoạn nhạc này. Những người Iceland đưa chúng tôi lên thẳng lên khu vực khách vip nhỏ kế bên sân khấu, và chúng tôi đi theo sau lưng họ. Có những bàn đã sẵn sàng cho họ – người bạn tốt ở ban nhạc đã sắp xếp ổn thỏa. Đây là cách tuyệt vời để trải qua đêm tân hôn của Alice. Karl mang cho chúng tôi những chiếc ly – một cái gì đó được gọi Cái Chết Đen – và chúng tôi đều uống cạn, trừ Serena.
Tôi nhìn ra phía đám đông. Hulda ngồi kế bên tôi và nói,
Vấn đề chúng tôi phải đối mặt ở đây, là đàn ông rất lười biếng. Họ không biết cách để tạo ra bước đầu tiên, vì thế phụ nữ ngày càng trở nên năng nổ hơn. Thế rồi, đàn ông hiện giờ chẳng bao giờ thực hiện bước đầu tiên. Thật là một quỹ đạo tồi tệ.

Tôi gật đầu. Ngay khi cô ấy nói điều đó, tôi nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng quyến rũ, ở độ cuối độ tuổi hai mươi, túm lấy anh chàng cô ta đang nhảy cùng và bắt đầu hôn anh ta.
Hulda nói tiếp.
Đây là một rắc rối khác. Mọi người ở đây ngủ với nhau ngay lập tức. Không hẹn hò như các cô vẫn hay làm ở Mỹ.

Đây dường như lại là một tình huống thú vị khác.

Thế người phụ nữ có phiền không nếu người đàn ông không gọi cho họ sau đó?
Cô ấy kéo tôi vào câu chuyện, khỉ thật.
Hulda nhún vai.
Đôi lúc có, đôi lúc không. Những người phụ nữ Iceland rất mạnh mẽ. Chúng tôi là những người Viking mà, nhớ không?
Rồi cô ta nói thêm,
Ngoài ra, nếu chúng tôi muốn gặp lại họ, chúng tôi có thể gọi cho họ.

Cô ấy làm cho chuyện đó nghe có vẻ dễ dàng.
Ban nhạc bắt đầu chơi bài
The Devil Went Down to Georgia
. Chúng tôi quyết định đây là ám hiệu của chúng tôi, nên tất cả đã tràn ra sàn nhảy. Chúng tôi nhảy trong hàng giờ liền. Chúng tôi nhảy và uống rượu và chúng tôi gặp ngày càng nhiều những người đàn ông và phụ nữ Iceland. Và đàn ông thì đẹp trai và dễ thương, nhưng họ không phải là câu chuyện của Iceland. Với tôi, câu chuyện của Iceland là phụ nữ. Những người phụ nữ Viking mạnh mẽ, xinh đẹp.
Cuối cùng, chúng tôi quay trở lại chỗ ngồi của mình và đứng nhìn đám đông bên dưới. Georgia đang quan sát tình hình.
Ừm, nếu tất cả những người phụ nữ này là mẹ, ắt hẳn sẽ có rất nhiều những người trông trẻ ở Reykjavik.

Alice nhìn về phía biển người.
Nếu bất cứ ai bảo với tớ rằng tớ sẽ ba mươi tám tuổi, độc thân, chẳng có con cái gì và sẽ đi Iceland sau khi hủy bỏ đám cưới của chính mình, tớ sẽ không bao giờ tin họ.
Tôi không thích hướng đi của đoạn hội thoại này.

Tớ biết. Tớ thật sự không mong đợi cuộc đời mình sẽ kết thúc như thế này,
Georgia nói.
Tớ đã ly hôn. Tớ là một người ly dị chồng. Cha mẹ tớ cũng đã ly dị. Tớ nghĩ đó là điều cuối cùng sẽ xảy đến với tớ.

Ruby nhảy vào nói cuộc hội thoại:
Khi tớ còn nhỏ tớ không nghĩ mình sẽ lớn thành ba mươi bảy tuổi và khóc lóc mãi.

Và Serena thêm vào,
Tớ nghĩ tớ sẽ có nhiều hơn nữa trong cuộc đời tớ. Tớ nghĩ tớ sẽ có nhiều cuộc đời hơn trong cuộc đời của tớ.


Chuyện gì đang xảy ra với chúng ta?
Ruby hỏi.
Tôi nhìn tất cả chúng tôi, một con thuyền lớn đang chìm dần xuống. Tôi có một ý tưởng. Ý tưởng đó dường như khá khác thường vào thời điểm này nhưng tôi cũng đã uống loại thức uống được gọi là Cái Chết Đen còn gì.

Chúng tôi cần đi đến một nơi nào đó,
tôi hét to với họ.
Đêm nay được xem là đêm tân hôn của Alice mà. Chúng ta cần làm điều gì đó để ghi nhớ. Chúng ta cần thực hiện một nghi lễ nào đó.

Đôi mắt Alice hơi sáng lên.
Đó là kiểu nghi lễ gì?


Tớ không chắc lắm. Nó chỉ mới là thông tin mà thôi.
Tôi bước về phía Sigrud và Rakel. Giờ tôi đã có ý tưởng là tôi muốn lái xe đưa các bạn tôi đến một nơi thật đẹp ở giữa thiên nhiên. Rakel gợi ý về Eyrabakki, một thị trấn nhỏ êm đềm ở trên mặt nước. Họ hỏi tôi sẽ dự định làm gì và tôi nói với họ tôi muốn thực hiện một nghi lễ chữa lành cho tất cả chúng tôi. Họ nghĩ đó là một ý tưởng buồn cười và đồng ý tham gia cùng với chúng tôi, Hulda và Drôfn cũng đồng ý đi theo. Trên đường đi ra tôi cầm theo một chồng khăn giấy. Khi chúng tôi ra khỏi câu lạc bộ, đã là bốn giờ sáng. Rakel và Drôfn lái xe vì họ là những người không say rượu duy nhất biết được nơi chúng tôi cần đến. Đột nhiên tôi trở thành người mẹ tinh thần người Iceland của cả nhóm. Chúng tôi leo vào xe và lên đường.
Khoảng hai mươi phút sau, chúng tôi đến Eyrabakki. Nó không thể nào tiêu điều hơn. Ở đó chỉ có một con đường nhỏ chạy vào trung tâm thị trấn, với đá và nước ở một bên và các ngôi nhà tối tăm ở bên còn lại. Cả thị trấn trông như thể bạn chỉ cần mất năm phút để đi từ bên này đến bên kia thị trấn. Chúng tôi đỗ xe ở bên ngoài cái được xem là siêu thị của thị trấn và bắt đầu bước về phía những tảng đá. Gió vẫn đang thổi mạnh trong không khí, khiến cho thời tiết như xuống hẳn thêm nhiều độ.
Khi chúng tôi bước lên những tảng đá, Sigrud nói,
Thật đáng tiếc là các bạn cần nước cho nghi lễ. Có nhiều nơi còn kỳ diệu hơn. Chúng ta có thể đi đến những nơi có các yêu tinh.

Alice, Ruby, Serena, Georgia và tôi quay lại và nhìn cô ấy.
Xin lỗi?
tôi hỏi.
Chị vừa nói yêu tinh phải không?

Sigrud gật đầu.
Đúng. Nhưng chúng sống ở sâu trong nội địa.

Serana tham gia vào câu chuyện.
Chị tin vào các yêu tinh sao?

Rakel gật đầu, đầy nghiêm túc.
Đúng vậy, dĩ nhiên.

Tôi nhìn họ và nói,
Các yêu tinh? Như từ... yêu tinh sao?

Hulda cũng gật đầu.
Đúng vậy. Yêu tinh.

Georgia trông đầy ngạc nhiên.
Ừm, thế các chị đã bao giờ thấy qua chúng chưa?

Hulda lắc đầu.
Tôi chưa thấy, nhưng cô tôi thì đã từng thấy chúng.

Drôfn nói,
Có một câu chuyện nổi tiếng về những người đàn ông cố xây một con đường mới rất gần với nơi này. Mọi chuyện xấu cứ xảy ra luôn, thời tiết, máy móc luôn luôn hỏng, tất cả mọi thứ. Rồi họ mời một bà đồng đến, người đã nói cho họ biết đó là do những con yêu tinh làm. Họ đang ở trên vùng đất linh thiêng của các con yêu tinh. Người đàn ông chuyển công trình xây dựng của mình chỉ cách nơi dự tính đầu tiên khoảng một vài dặm, và họ chẳng gặp phải một rắc rối nào nữa cả.
Tôi quay về phía Sigrud. Tôi cố tỏ ra lịch sự, nhưng tôi vẫn cần phải tìm hiểu ngọn nguồn của vấn đề yêu tinh này.

Ừm, thế trông chúng như thế nào?

Sigrud nhún vai, và với một cách đơn giản như thể cô ấy đang nói về những gì cô ấy đã ăn trong buổi ăn tối, nói,
Một vài người thì nhỏ, một vài người thì cao, một vài người đội những chiếc mũ ngồ ngộ.

Ruby cười lớn; cô ấy không thể ngăn chính mình làm điều đó.
Những chiếc mũ ngồ ngộ?

Rakel cũng cười lớn, hiểu chuyện đó nghe buồn cười như thế nào.
Đúng vậy, và họ sống trong những căn nhà, nhưng chúng ta không thể thấy họ.

Tôi chỉ biết lắc đầu và cười.
Các chị không tin vào hôn nhân hay Chúa hay tôn giáo. Nhưng các chị lại tin có yêu tinh sao?

Tất cả họ đều cười. Sigrud cười khúc khích.
Đúng vậy.


Được rồi.
Serena cười lớn.
Điều đó chứng tỏ một điều. Mỗi người đều cần có điều gì đó để tin tưởng.

Tất cả chúng tôi bước về phía mặt nước. Nó thật lạnh và sự hăng hái ban đầu của tôi về kế hoạch lập dị này đang bắt đầu suy yếu. Tôi nhận ra rằng tất cả chúng tôi có thể hiện đang nằm ngủ trên những chiếc giường ấm áp của mình, nếu không phải do tôi và ý tưởng điên rồ của tôi. Chúng tôi tập trung tại rìa của mặt nước. Mọi người nhìn tôi, đầy mong đợi. Tôi quyết định đây là thời gian thích hợp để bắt đầu.

Được rồi. Vậy, tớ quyết định rằng chúng ta cần tỏ bày những điều mà tất cả chúng ta cảm nhận.

Mọi người im lặng. Rồi Ruby chợt hỏi,
Điều tất cả chúng ta đang cảm nhận là gì?


Tớ nghĩ chúng ta đang cảm nhận rằng có rất nhiều điều chúng ta không thể trở nên được nữa. Chúng ta sẽ không trở thành những cô dâu trẻ. Chúng ta sẽ không trở thành những bà mẹ trẻ. Chúng ta thậm chí có thể sẽ không có được một người chồng, một mái ấm và hai đứa con nhỏ mà chúng ta tự mang thai. Điều đó không có nghĩa chúng ta sẽ không có được một người chồng hay con cái. Nhưng điều này là để bày tỏ rằng nó sẽ không xảy ra theo cách chúng ta đã nghĩ nó có thể. Cách chúng ta hy vọng nó sẽ.

Georgia nhìn tôi.
Ôi, Julie, điều này khiến cảm xúc tớ xấu đi à.
Những người bạn Mỹ của tôi cười lớn. Tôi không nghĩ các quý cô người Iceland hiểu được.
Tôi chuyền những miếng khăn giấy mà tôi lấy từ câu lạc bộ đêm cho Serena, Ruby, Georgia, và Alice. Tôi không muốn áp đặt nghi thức này lên những người chị em người Iceland của tôi.

Được rồi. Là thế này. Tớ không có bút hay bút chì, vì thế tớ muốn các cậu đặt những điều thất vọng vào trong miếng khăn giấy này. Tớ muốn các cậu tưởng tượng ra những gì các cậu nghĩ về cuộc đời các cậu sẽ diễn ra như thế nào và tớ muốn các cậu cho điều đó vào trong miếng khăn giấy.

Tôi nhắm mắt lại và nghĩ về những gì tôi đã tưởng tượng rằng điều đó sẽ diễn ra như thế nào. Tôi có một kỳ vọng rất rõ ràng về những gì sẽ diễn ra. Tôi chưa bao giờ mơ về một đám cưới, con cái và luôn mơ rằng tôi sẽ sống một cuộc sống đầy quyến rũ ở New York, làm những chuyện vui vẻ với những người bạn vui vẻ, thú vị của tôi. Tôi biết rằng tôi sẽ nhìn tất cả những người bạn của mình kết hôn và có con trước tôi – và sau đó, vào giây phút cuối, ngay giây phút cuối cùng đó, trong tâm trí tôi, là năm tới
, anh chàng của tôi sẽ xuất hiện, và anh ta sẽ, chống lại các kháng nghị và bất chấp bản tính hoài nghi của tôi, sẽ đốn ngã tôi, biến tôi trở thành một người vợ và một người mẹ. Đó là những gì tôi hình dung nó sẽ xảy ra. Tôi sẽ là mục cuối cùng, nhưng tôi sẽ có mặt ở đó. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra việc nó có thể không xảy ra. Tôi đặt tất cả điều đó vào khăn giấy của tôi.
Alice nghĩ về người bạn trai cũ của cô ấy, Trevor. Cách cô ấy lập kế hoạch dành trọn cả cuộc đời mình với anh ta như thế nào. Cô ấy đã tưởng tượng rằng cô ấy sẽ có một vài đứa con với anh ta và dần dần già đi với anh ta. Cô nhớ tất cả những kỳ nghỉ mà họ cùng chia sẻ, tất cả những đồ trang trí mà họ cùng nhau sưu tập vào dịp lễ Giáng sinh, và cách cô ấy đã nghĩ họ sẽ tiếp tục cùng nhau sưu tập chúng trong nhiều năm sắp tới như thế nào. Cô ấy nhớ cách anh ta nói với cô rằng anh ta không muốn cưới cô, và cô bảo anh ta rằng cô nghĩ đây là lúc anh ta biến ra khỏi nhà cô như thế nào.
Ruby nghĩ về điều cô đã tưởng tượng về đời sống tình yêu hạnh phúc của cô ấy với mỗi một người đàn ông độc thân mà cô đã từng hẹn hò hoặc nói chuyện trong mười năm qua như thế nào. Cô nhìn thấy tất cả các khuôn mặt họ bay ngang qua người cô, cô nhớ tất cả những cuộc sống khác nhau mà cô đã từng mường tượng đến. Cô sẽ trở thành người vợ của bác sĩ với Len. Cô sẽ là người hỗ trợ về mặt cảm xúc với Rich vì hợp đồng kinh doanh còn non nớt của anh ta. Cô sẽ chuyển đến D.C để ở cùng với người vận động hành lang đó, tên anh ta là gì nhỉ. Tất cả những thất vọng cứ tiếp tục hiện lên trong tâm trí cô. Cô tưởng tượng đặt tất cả chúng vào khăn giấy. Cô thích nghi lễ này. Vì đó là những gì tất cả những người đàn ông này có. Không gì ngoài một ảo giác. Một ý niệm được đặt vào trong một miếng khăn giấy của quán bar
. Cô tự hỏi làm thế nào cô lại có thể cho bất cứ người nào trong số đó nhiều quyền năng đến như thế.
Georgia nghĩ về lễ tốt nghiệp đại học của Beth. Cô tưởng tượng cô và Dale ngồi ở đó trong ánh nắng mặt trời nóng bỏng, cầm tay nhau, với Gareth ngồi kế bên họ, cùng với ông bà nội ngoại. Khi Beth đứng dậy để nhận bằng của mình, Dale và Georgia sẽ vỗ tay và hoan hô lớn tiếng, rồi sau đó nhìn nhau và hôn – sự tự hào của họ về Beth và tình yêu thương lẫn nhau, tất cả đều được hòa trộn vào khi họ ôm chầm lấy nhau và hôn nhau thêm một chút nữa. Georgia bắt đầu khóc với hình ảnh đó, hình ảnh cô không cho phép mình nghĩ đến trong một thời gian dài. Giờ, ở đây, với làn gió lạnh đang thổi quanh người cô, và ánh mặt trời ở một nơi nào đó trong viễn cảnh, cô cảm thấy sự mất mát đó là quá lớn. Và nước mắt chảy dài trên mặt cô.
Serena nhận ra rằng cô không có bất cứ hình ảnh nào về bất cứ điều gì của điều sẽ diễn ra đối với cô. Theo học thuyết du già hoàn hảo của cô, cô phải quyết định để giết chết bất cứ mong chờ nào về việc cuộc đời của cô sẽ trông như thế nào. Cô không có những ý niệm gì trước để từ bỏ nó. Cô không có bất cứ hình ảnh gì về cuộc đời sắp tới của mình. Cô nhận ra rằng có thể đây là thời gian để có một vài hình ảnh gì đó. Với cô, nó chỉ là khởi đầu
để tưởng tượng ra cuộc đời mà cô mong muốn. Cô đặt tương lai trống rỗng của mình vào khăn tay.
Tôi lấy ra bật lửa mà tôi đã mượn từ Karl và đi quanh một vòng, đốt từng chiếc khăn của mỗi người chúng tôi. Khi chúng nhanh chóng cháy đi, tôi nói,
Đã hoàn thành. Chúng ta sẽ không có những cuộc sống đó. Chúng đã biến đi.
Mỗi một người chúng tôi thả khăn của mình xuống trên mặt đất khi lửa tiến gần đến các ngón tay của chúng tôi.

Giờ chúng ta đã được tự do.

Tất cả những người phụ nữ đó nhìn tôi. Ruby lên tiếng hỏi đầu tiên,
Tự do để làm gì?


Tự do để tiến lên. Không còn sự đau khổ. Những cuộc sống đó không tồn tại. Giờ chúng ta phải tiếp tục bước tới trước và sống cuộc sống mà mỗi người chúng ta có.

Mọi người im lặng. Tôi không nghĩ bất cứ ai đã từng nhìn thấy tôi, ừm, chân thành trước đây. Tôi nhìn Sigrud, Rakel, và Hulda. Họ trông khá ngạc nhiên, tôn trọng và trang nghiêm. Tôi nhìn họ và tự hỏi họ đang nghĩ gì.

Mọi người có điều gì để nói không?

Rakel cất tiếng.
Xin chúc mừng, tất cả các cô vừa mới khám phá ra được chất Viking bên trong của các cô.

Chúng tôi, những người phụ nữ Mỹ nhìn nhau, hài lòng.
Tất cả chúng tôi quay lại khách sạn, ăn sáng, sau đó thu dọn hành lý. Những ngày cuối tuần nhanh chóng của chúng tôi đã kết thúc. Giờ đến lúc quay về nhà. Đúng vậy. Giờ là lúc tôi quay về nhà. Tôi đã hoàn tất được mọi việc. Thế tôi có học được bất cứ điều gì không? Có, tôi nghĩ thế. Thế tôi có vui khi được gặp Thomas không? Tôi sẽ phải đợi thêm một ít thời gian nữa để khám phá ra điều đó.
Trên đường ra sân bay, tất cả chúng tôi đều im lặng, chúng tôi đang thiếu ngủ, choáng váng, và cáu kỉnh, đang cố cung cấp nước cho cơ thể bằng những chai nước chúng tôi lấy từ phòng khách sạn. Alice, người đang lái xe, quyết định đưa ra một thông báo quan trọng.

Ừm, tớ chỉ muốn các cậu biết rằng tớ tin có yêu tinh.

Tất cả chúng tôi đều nhìn cô ấy và mỉm cười với vẻ mặt ngái ngủ. Chỉ có duy nhất Ruby là đủ năng lượng để đáp lại.

Cậu tin à? Thật thế sao?


Đúng, tớ tin. Tớ tin vào yêu tinh. Ý tớ là, hãy nhìn cái nơi điên khùng này đi. Chẳng phải dường như ở đây sẽ có yêu tinh sao?

Tất cả chúng tôi đều quá mệt mỏi để trả lời câu hỏi đó.
Nhưng tôi nghĩ về điều này trong một phút. Tất cả chúng tôi cần một điều gì đó để tin vào, thế tại sao không phải là yêu tinh? Hay tình yêu?


Ừm, nếu Alice có thể tin vào những con người vô hình đội những chiếc mũ buồn cười, thì tớ có thể tin vào tình yêu. Tớ sẽ tin, kể từ ngày hôm nay, rằng cậu có khả năng tìm kiếm được một người mà cậu có thể sống cùng và yêu trong suốt cuộc đời mình, người đó đáp lại tình yêu của cậu và nó không chỉ là một ảo giác tâm lý.

Alice nhìn tôi và bắt đầu hoan hô.
Giờ chúng ta nói,
cô ấy nói. Tôi mỉm cười. Georgia nhìn tất cả chúng tôi và nói,
Và nếu Alice có thể tin vào những người vô hình quậy quá lung tung đối với những công nhân xây dựng tội nghiệp, thế thì tớ sẽ tin rằng tớ có thể gặp được một người đàn ông không chỉ yêu thương tớ, mà còn yêu thương cả những đứa con của tớ.

Serena gật đầu.
Và nếu Alice có thể tin vào yêu tinh và Julie có thể tin vào tình yêu và Georgia có thể tin vào tình yêu lần thứ hai, tớ sẽ tin rằng Joanna và Kip sẽ vượt qua được điều này. Và một ngày nào đó họ sẽ lại được hạnh phúc.


Còn cậu thì sao?
tôi hỏi.

Tớ tin rằng tớ sẽ tìm kiếm cách để được hạnh phúc. Đúng, tớ cũng vậy,
Serena nói.
Ruby mỉm cười và đưa chai nước của cô ấy lên cao.
Và tớ sẽ tin rằng tất cả chúng ta sẽ hạnh phúc. Tất cả chúng ta sẽ có được chính xác những gì chúng ta muốn và mọi việc đều sẽ ổn thôi.
Cô ấy uống một ngụm từ chai nước của mình.
Và Lexapro. Tớ sẽ tin vào điều đó nữa.

Thế là, ở đất nước của những người Viking ngoại giáo, tất cả chúng tôi đều tìm thấy được điều gì đó để tin. Nhưng tôi vẫn đầy cảm hứng.

Ừm, thế thì,
tôi nói,
tớ sẽ tiến thêm một bước xa hơn nữa. Nếu tất cả các cậu tin rằng chúng ta sẽ tìm được tình yêu và sẽ hạnh phúc, thế thì tớ sẽ tin vào các phép màu – vì đó là những gì sẽ diễn ra để biến tất cả điều này thành sự thật.
Mọi người đều cười, nhưng tôi nói điều đó hoàn toàn ngay thật.

Đây, đây,
Alice nói, đưa chai nước của cô ấy lên.
Vì yêu tinh và phép màu. Chúng ta hãy tin vào cả hai điều đó. Ý tớ là, tại sao lại không nhỉ?

Tất cả chúng tôi đều vỗ tay và đưa chai nước của mình lên cao và đồng ý.
Sao lại không nhỉ?

Máy bay từ từ lăn bánh trên đường băng. Tôi đang ngồi ở lối đi và Serena ngồi ở ghế bên cạnh cửa sổ. Trước mặt tôi là Ruby và Georgia và đối diện lối đi bên cạnh tôi là Alice. Máy bay giờ đang lắc lư, thanh âm của gió bao quanh lấy chúng tôi khi máy bay bắt đầu tăng tốc. Đến lúc đó tôi chợt nhận ra rằng với sự lờ mờ của việc choáng váng và thiếu ngủ, và trò chuyện với các bạn của mình, tôi đã quên uống thuốc trước khi máy bay cất cánh. Ngoài ra, tôi còn quên luôn cả việc mang nó theo trong hành lý xách tay của mình. Tôi nắm chặt lấy tay của ghế ngồi khi máy bay lắc lư tiến vào không trung.

Tớ không thể tin rằng tớ đã quên đem theo thuốc. Tớ thật là ngốc.

Serena nhìn tôi, mặt tôi đang từ từ trở nên trắng bệch. Cô ấy đặt tay mình lên cánh tay tôi và thì thầm với tôi.
Mọi việc sẽ ổn thôi mà, cậu nhớ không? Tất cả chúng ta đều sẽ ổn.
Máy bay giờ đã lên cao, đang di chuyển lên cao một cách im lặng trong không khí. Tôi gật đầu.
Đúng vậy. Đúng vậy. Tất cả chúng ta sẽ ổn.
Tôi hơi thả lỏng nắm tay của mình ra.
Thế rồi chúng tôi đang ở giữa trời. Serena bắt đầu đọc cho tôi nghe về các mục tin tức trong tờ tạp chí People, và lâu lâu Alice lại xen ngang với một vài mẩu chuyện ngồi lê đôi mách mà cô ấy nghe được về nhân vật nổi tiếng này hay nhân vật nổi tiếng kia. Tôi biết rằng họ đang cố làm – họ đang cố giúp tôi tiêu khiển để tôi sẽ không bắt đầu kêu hét lên. Điều đó mang lại hiệu quả tốt. Trong năm tiếng rưỡi, tôi đã không có bất cứ dấu hiệu hốt hoảng nào. Không một giọt mồ hôi, không thở hổn hển, không gì cả. Tôi chỉ giống như bất cứ hành khách lành mạnh nào khác trên chuyến bay này. Tôi không biết lý do tại sao, nhưng có thể đó là vì tôi đang ở cùng với những người bạn của mình, và không cảm thấy quá cô đơn. Hoặc có thể là do nghi lễ mà chúng tôi đã thực hiện ở Iceland, nơi tôi cho phép chính mình thả rơi tất cả những kỳ vọng của tôi về cuộc đời mình – có thể nó bao gồm cả kỳ vọng rằng tôi sẽ không lao vào cái chết. Hoặc có thể tôi biết tận sâu trong tâm trí mình rằng tất cả chúng tôi sẽ ổn. Và với cơ hội xa xôi mà chúng tôi không có được, rằng chúng tôi sẽ ngã xuống trong một trái cầu lửa khổng lồ – nơi tôi hay sự hoảng loạn của tôi sẽ chẳng làm được điều gì để thay đổi điều đó. Tôi để mọi thứ ra đi và chỉ bay về nhà.
Nhưng dù với bất cứ ly do nào đi chăng nữa, tình trạng hoảng hốt của tôi đã biến mất.
Ở Mỹ

Hai tuần sau, tất cả chúng tôi gặp nhau để nghe về tin công việc mới của Alice khi cô ấy quay trở lại Legal Aid. Chúng tôi đi đến nhà hàng Spice ở Manhattan và ngồi ở vị trí lớn ở tầng dưới trong khu vực VIP, dĩ nhiên, là cám ơn Alice. Cô ấy kể cho chúng tôi về vụ đầu tiên cô ấy làm, một đứa trẻ bị buộc tội vì đã phá vỡ lời hứa danh dự nhưng hóa ra nó bị một trong số những người bạn của mình thiết kế. Cô ấy với sự tin tưởng và say mê và kích động muốn nói cho chúng tôi nghe về tất cả câu chuyện đó. Chúng tôi gọi một ít rượu, nhưng Ruby từ chối. Cô ấy đang thực hiện đợt chữa trị mới, và cô ấy không được phép uống rượu. Và cô ấy thú nhận rằng: đó là thuốc chống suy nhược. Tất cả chúng tôi đều vỗ tay khen ngợi cô ấy.

Ừm, cám ơn Chúa,
Alice nói.

Điều gì làm cậu lâu thế,
Georgia nói.
Tớ có thể sẽ tự mình đi đến thăm Quý ông Tâm thần học đó bất cứ lúc nào.


Điều đó thật tuyệt, Ruby. Tớ biết đó là một quyết định khó khăn đối với cậu!
Serena nói. Cô ấy đã chuyển ra khỏi nhà Ruby vào tuần trước, cuối cùng cũng tìm cho mình một căn hộ ở Park Slope.

Cậu cảm thấy thế nào?
tôi hỏi Ruby. Cô ấy mỉm cười đầy hạnh phúc.

Tớ cảm thấy thật tuyệt. Tớ phải nói. Không phải vì niềm hạnh phúc điên rồ hay bất cứ điều gì, chỉ đừng quá chán nản. Nó giúp cho tớ có một vỏ bọc. Vì thế tớ không bao giờ chìm quá sâu vào trong đó.


Điều đó thật tuyệt vời,
tôi nói thêm. Và rồi Georgia nhìn tôi và nói,
Thế cậu sẽ định làm gì với cuốn sách của cậu?

Tôi nhăn mặt và nói,
Tớ chưa biết. Nhà xuất bản của tớ không biết tớ đã quay về nhà, nhưng bà ấy vừa mới gởi email cho tớ hỏi mọi việc diễn ra thế nào. Tớ không biết phải nói gì với bà ấy.

Tất cả các quý cô đều nhìn tôi, quan tâm đáng kể rằng tôi đang vứt công việc mới của tôi xuống bồn cầu.

Nhưng cậu không nghĩ cậu đã học được nhiều điều sao? Từ việc gặp gỡ tất cả những người phụ nữ trên khắp thế giới?

Tôi nghĩ về điều đó, khi tôi đâm xuyên một miếng thịt vịt trên đĩa của tôi.

Tớ không chắc.

Sau đó, chúng tôi đi đến quán bar ở một trong số các khách sạn sang trọng ở khu vực lân cận. Ở đó có một DJ, nhưng không đông đúc lắm. Tất cả chúng tôi đều đặt túi xách và áo khoác vào một góc và lao ra sàn nhanh đến mức chúng tôi có thể.
Thế là chúng tôi ở đây, quay trở lại trận chiến. Lần này sẽ không còn cãi lộn ầm ĩ, không xúc ruột, không cánh gà, không thịt lợn, không bê. Tất cả chúng tôi đều ra ngoài, mở rộng chính mình một lần nữa, thêm một đêm nữa của sự phiêu lưu và vui vẻ và triển vọng.
Bài hát
Baby Got Back
vang lên. Giờ, đây là một bài hát vui nhộn để nhảy khi ở đây. Tất cả chúng tôi bắt đầu nhảy hết sức và lắc lư phần
sau
và cố hát theo bài hát nhưng lại dở đến mức kinh khủng.
Tôi nhìn quanh những người bạn xinh đẹp của mình, đang khiêu vũ với những người khác. Trong hai tuần vừa qua, tôi không thể không chú ý đến cách những người phụ nữ hiện đang gọi lẫn nhau theo cách của chính họ, không cần tôi phải làm bất cứ điều gì. Vào bữa ăn tối, họ trêu ghẹo, quấy rầy nhau và biết rõ chính xác những gì đang diễn ra trong đời sống của những người khác, như những người bạn thân. Khi Serena, Alice, Ruby và Georgia cười đùa, cùng nhảy điệu simmi và vỗ tay trên sàn nhảy, chuyện đó đã đánh động tôi: tôi cuối cùng đã đạt được những gì tôi luôn mơ ước. Khi tôi ở xa phía bên kia thế giới, đội quân này đã được hình thành. Và giờ ở đây, ngay tại lúc này, tất cả họ đều hoàn toàn trưởng thành, đang tiến quân như vũ bão vào thành phố New York.
Tôi lại tự hỏi làm thế nào tôi có thể tổng kết được những gì tôi đã học được từ những người phụ nữ tuyệt vời trên khắp thế giới. Một ý tưởng cứ len lén xuất hiện trong đầu tôi – tôi cứ cố đẩy nó đi. Trên sàn nhảy, với âm nhạc đang vang lên và tôi cảm thấy bị ruồng bỏ vì rời ra khỏi đám bạn gái của tôi, tôi cảm thấy xấu hổ khi nghĩ tới điều đó. Nhưng tôi thực sự cảm nhận được điều đó. Tôi quá khiếp sợ viết những lời đó ra hiện giờ. Nhưng nó đã tác động đến tôi, rất mạnh – tôi miễn cưỡng thừa nhận điều đó. Khỉ thật. Đồ phải gió này.
Tôi nghĩ chúng tôi đang yêu chính chúng tôi. Mẹ khỉ.
Tôi biết. Tôi biết
. Nhưng ít nhất hãy để cho tôi nói, tôi không có ý gì khi chúng tôi nói
yêu chính chúng tôi
theo cách cùng tắm chung trong một bồn tắm đầy xà phòng. Không phải
yêu chính bản thân mình
như
đưa chính bạn ra ngoài ăn tối mỗi tuần một lần.
Tôi nghĩ chúng tôi phải yêu chính chúng tôi một cách mạnh mẽ hơn. Như con sư tử cái bảo vệ con non của nó. Như chúng tôi có thể sẽ bị tấn công vào bất cứ lúc nào bởi những băng nhóm cướp bóc, những người khiến chúng tôi cảm thấy tồi tệ về chính mình. Tôi nghĩ chúng ta phải yêu mến lẫn nhau cực kỳ đam mê như những người phụ nữ Rome đã làm, với niềm vui và sự hăng hái và sự chấp thuận. Tôi nghĩ chúng tôi phải yêu chính mình với lòng tự trọng và phẩm giá của bất cứ người phụ nữ Pháp nào. Chúng tôi phải yêu chính bản thân mình như thể chúng tôi là những người phụ nữ người Brazil bảy mươi tuổi ăn mặc toàn một màu đỏ và trắng diễu hành qua lại quanh một buổi tiệc lớn. Hoặc như thể chúng tôi vừa mới bị ném một lon bia ngay mặt và chúng tôi phải nghĩ cách giải cứu chính mình. Chúng tôi phải hung hăng yêu chính mình. Chúng tôi gần như phải len lén theo đuôi chính chúng mình, rằng phải mất biết bao năng lượng cho việc đó. Chúng tôi thật sự đã khám phá ra phần Viking bên trong của chúng tôi và khoác lên người lớp áo giáp sáng loáng và tình yêu chính chúng tôi cảm thấy tự hào vì chúng tôi chưa bao giờ nghĩ nó có thể xảy đến. Vì vậy đúng, tôi đoán chúng tôi yêu chính chúng tôi. Tôi lấy làm tiếc
.
Ngay khi tôi đang nghĩ về tất cả những điều này, một anh chàng dễ thương với mái tóc dài đến vai bước ra sàn nhảy và bắt đầu nhảy/nói chuyện với Serena. Anh ta đang mặc một chiếc quần baggy màu đỏ kỳ lạ.
Khi họ nhảy với nhau, tôi nghe được Serena hỏi anh ta,
Xin lỗi, nhưng quần của anh được làm từ sợi gai dầu sao?

Anh ta gật đầu và ngả người tới nói với cô ấy,
Nhiều đến mức tôi có thể, tôi cố không mặc bất cứ thứ gì có hại với hành tinh này.

Serena gật đầu, ngạc nhiên.
Thế một anh chàng như anh đang làm gì trong một câu lạc bộ thế này?

Chàng trai mỉm cười với cô ấy.
Này, tôi có thể mặc quần bằng sợi gai dầu nhưng tôi vẫn thích được nhảy.
Và cứ như thế, anh ta đặt một tay ra sau lưng Serena và xoay cô ấy khắp phòng. Cô ấy cười và đỏ mặt thẹn thùng. Trong những lúc cô ấy đi ngang qua tôi, cô ấy nhìn tôi như thể muốn nói,
Cái điều kỳ cục
này là gì?

Sau khi nhảy thêm một chút, Alice, Georgia, Ruby và tôi cuối cùng cũng ngồi xuống ở một chiếc bàn nhỏ. Chúng tôi có tầm nhìn một trăm tám mươi độ với toàn cảnh của thành phố New York, với tòa nhà Empire State được thắp sáng bằng đèn trắng và xanh. Serena giờ đang ngồi ở một bàn khác, nói chuyện với anh chàng mặc quần bằng sợi gai dầu. Anh ta hoàn toàn say mê cô ấy, và họ cười đùa và nói chuyện như hai người bạn cũ.

Vậy... các cậu có nghĩ chúng ta đang chứng kiến một phép màu nhỏ ngay trước mắt chúng ta không?
Alice trêu chọc.
Tôi mỉm cười với ý nghĩ đó.
Cậu sẽ không bao giờ biết được.

Tôi nhìn quanh vào tất cả những người phụ nữ xinh đẹp đang nhảy, tán tỉnh, nói chuyện với các chàng trai và nói chuyện với bạn bè trong câu lạc bộ. Tất cả họ đều đang đi ra ngoài, cố để hay đang có một quãng thời gian tuyệt đẹp, hãy nhìn vào các bộ cánh hợp mốt, độc nhất và bảnh bao nhất của họ mà xem. Tôi lần nữa lại nghĩ về những chuyến du lịch của mình. Nó có thể đã làm tôi chán nản trong việc gặp gỡ tất cả những người phụ nữ độc thân trên thế giới, với tất cả các cố gắng của họ, những nhu cầu và hy vọng và sự trông đợi của chính họ. Thay vào đó, nó đã an ủi tôi. Vì điều duy nhất tôi có thể giữ nó cho tôi, giữ nó như một mảnh ghi chú tình yêu bé nhỏ bên trong một trong những chiếc túi của tôi, rằng bất kể những gì tôi đã học được, hay tôi có thể cảm nhận được về tình trạng độc thân của mình như thế nào, có một điều hiện tôi biết rất rõ. Tôi hoàn toàn không đơn độc trong điều đó.
Tôi hoàn toàn không đơn độc.
Và các bạn biết điều gì không? Phép mầu xảy ra mỗi ngày.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sao Mãi Còn Độc Thân - How to be single?.