Phần 2: Chương 1


Số từ: 2010
Người dịch: Uyên Thiểm, Minh Châu
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Tôi lấy một chai coca ra khỏi tủ lạnh và nốc ừng ực. Ngoài cửa sổ, sa mạc rực đỏ ngút tầm mắt. Ở nơisa mạc này , mỗi ngày trôi như cả một năm trời . Ban ngày
mặt đất bị thiêu đốt dưới cái nónggay gắt của mùa hè, về đêm nhiệt độ lại rơi xuống gần điểm đóng băng, hai mươi tư giờ quay đủ một chu kỳ các mùa, bỏ qua mùa xuân
và mùa thu.
Nhiệt độ của máy điều hòa trong phòng để quá thấp, tới mức không phải mát mà gần như là lạnh rồi . Thực khó mà tin rằng ở bên ngoài tấm kính kia, nhiệt độ
không khí lại lên tới hơn năm mươi độ C. Tôi nhìn đăm đăm vào sa mạc một hồi lâu. Xung quanh khách sạn tất nhiên là những cây khuynh diệp xanh mơn mởn như l iễu
rủ, có cả cỏ nữa… dù chỉ rải rác lơ thơ, nhưng xa hơn nữa thì chẳng có gì . Ánh mắt tôi không tìm thấy điểm nào để mà dừng lại .
Bố mẹ Aki đã đi ngắm cảnh bằng xe buýt. Họ bảo, vì Aki chưa bao giờ ngắm cảnh sa mạc nên họ đi thay phần con gái . Hai người rủ tôi đi cùng, nhưng tôi quyết
định ở lại khách sạn một mình. Tôichẳng có lòng dạ nào. Giờ đây , những gì tôi thấy , Aki đã không thể nhìn thấy nữa rồi . Trong quá khứ, em chưa từng thấy chúng, và
trong tương lai cũng chẳng bao giờ thấy . Chốn này là đâu, tôi tự hỏi . Lẽ dĩ nhiên, ta có thể chỉ ra được kinh độ và vĩ độ hay danh xưng địa lý của vùng đất này . Nhưng
điều đó chẳng có ý nghĩa gì , bởi dù nơi đây có là đâu đi nữa, nó cũng chẳng là đâu cả.
Với tôi , tất cả trông đều chẳng khác gì sa mạc - dù có là những cánh đồng xanh ngát và bạt ngàn núi non hay biển khơi lấp lánh, đường phố tấp nập người qua kẻ
lại cũng thế thôi . Lẽ ra, tôi chẳng cần cất công tới tận nơi này . Aki chết rồi , và cả thế giới đã biến thành hoang mạc. Em đã trốn chạy, trốn chạy đến nơi tận cùng thế giới ,
tận cùng của tận cùng. Khi đuổi theo em, gió và cát xóa nhòa dấu chân tôi .
Dưới nhà hàng trong khách sạn, khách du l ịch vận quần cộc và áo phông đang dùng bữa.
"Sa mạc thế nào ạ?" tôi hỏi cha mẹAki .
"Nóng lắm," bác trai nói .
"Thế hai bác có trèo lên tảng đá A yer không ạ?"
"Cái lão này sao mà đủ sức," mẹ Aki đáp. "Thậm chí còn không dai sức bằng bác nữa kìa."
"Bà thì dai sức quá rồi ."
"Có lẽ ông nên bỏ thuốc lá đi ."
"Tôi định bỏ mãi rồi đấy chứ."
"Nhưng ông có làm đâu."
"Đâu có dễ thế."
"Vì ông chẳng nghiêm túc gì cả. Ông chỉ nói thế thôi chứ đâu thực sự muốn thế."
Tôi nghe cha mẹ Aki nói chuyện mà như chẳng nghe gì . Sao hai bác ấy có thể nói chuyện như bìnhthường vậy chứ? Tôi biết họ cố tỏ ra như thế vì tôi . Nhưng dù
vậy , Aki đã không còn nữa! Trên đời này , chẳng còn gì đáng để nóinữa cả.
Chúng tôi xuống xe buýt, một núi đá khổng lồ sừng sững trước mặt. Bề mặt nó lởm chởm, lồi lõm đầy gò ụ như bướu lạc đà. Mấy tảng đálớn nối l iền nhau làm
thành một khối khổng lồ. Vài du khách đang bám vào một sợi xích sắt, trèo lên trên theo hàng dọc. Xung quanh núi đá đầy những hang động hình thành do phong hóa.
Trên tường hang rải rác những bức vẽ của thổ dân châu Úc.
Đường lên dốc hơn tôi tưởng. Chỉ lát sau mồ hôi đã túa ra. Hai bên thái dương bắt đầu rần rật. Nhữngụ đá mấp mô bên trên cứ như cơ bắp trên cánh tay người
khổng lồ. Sau khi leo lên chừng mười mét, độ dốc í t nhiều giảm đi, nhưng lại xuất hiện một đoạn nhấp nhô lên xuống. Chúng tôi leo qua mấy ngọn đồi đá nhỏ. Thế rồi dải
đá núi nối nhau ấy đột nhiên đứt đoạn, dưới chân xuất hiện một khe núi sâu phẳng l ì như dao cắt. Ánh nắng chói chang gần như chiếu xuống theo góc thẳng đứng,làm
sáng bừng lên lớp địa tầng cổ đại .
Nhìn từ bên dưới , mỏm núi cơ hồ không có gió này tương đối lớn. Bởi thế ánh mặt trời chói gắt, songchưa đến nỗi không chịu đựng được. Nhìn về phía trước, chỉ
thấy ở xa tí t tắp nơi bầu trời và mặt đất giao nhau mông lung một vệt trắng nhờ nhờ, đường chân trời mơ hồ không rõ ràng. Cả bốn phía phong cảnh đều chỉ như vậy .Bầu trời trống trải không một gợn mây. Duy chỉ có sự biến hóa vi diệu từ sắc lam sẫm sang lam nhạt kia là thống trị cả bầu trời .
Trong quán ăn đơn sơ dưới chân núi đá, chúng tôi ăn món bánh nhân thị t nóng đến nỗi suýt bỏng cả mồm. Một chiếc máy bay Cessnabay ngang qua. Ở nơi này ,
muốn đi từ chỗ nào cũng phải ngồi máy bay cả. Mọi người cứ đi từ sân bay này sang sân bay khác. Trong sa mạc, chỗ nào cũng có thểtrông thấy rải rác những chiếc ô
tô và máy bay cỡ nhỏ chỉ có thể coi là đồ bỏ đi . Trên đại lục này , xưởng sửa chữa máy bay gần nhấtthông thường cũng phải cách mấytrăm cây số, gặp phải sự cố e
rằng chỉ còn cách vứt đi luôn mà thôi . Núi đá vừa leo lên khi nãy ở ngay trước mắt. Bề mặt núi đá có vô số nếp nhăn rất sâu.
"Trông cứ như não người ấy nhỉ ," một người phát biểu cảm tưởng.
"Thôi đi !" cô gái ngồi cùng bàn đang cho miếng thị t viên đầm đìa nước vào miệng hét lên như bị động kinh.Nhưng Aki không ở đó để nghe những cuộc đối thoại như vậy . Thế nên tôi cũng không. Giờ đây , chốn này không có mặt tôi . Tôi đã lạc đường, lỡ bước vào một
nơi chẳng phải quá khứ cũng chẳng phải tương lai , không có sựsống cũng không có cái chết. Tôi không hiểu bằng cách nào mình tới được một nơi như thế. Khi nhận ra
thì mình đã ở đó rồi . Kẻ không biết mình là ai ở một nơi không biết chốn nào.
"Cháu muốn ăn gì không?" mẹ Aki hỏi tôi .
Cha Aki nhấc cái giá để thực đơn ởcuối bàn lên rồi đưa cho vợ. Bác gái mở nó ra trước mắt tôi , tôi cũng ghé mắt nhìn lướt qua.
"Sao trong sa mạc mà có nhiều hảisản thế nhỉ?" bác gái kinh ngạc thốt lên.
"Họ chở mọi thứ tới bằng máy bay," bác trai trả lời .
"Dù sao tôi cũng chẳng muốn ăn kangaroo hay thị t trâu đâu."
Một người phục vụ đi tới . Tôi chẳng nói gì nên cha mẹ Aki gọi cáhồi Tasmania ngâm dấm và món hàu đá, tiện thể chọn một chai vang trắng giá vừa phải trong danh
sách rượu. Chúng tôi không nói gì trong lúc chờ món ăn. Bác trai rót cả cho tôi một ly rượu vang. Đang uống rượu thì người phục vụ lúc nãy đem đồ ăn tới nên tôi nhờ
anh ta mang cho chút nước trắng. Họng tôi khô đến không sao chịu nổi .
Tôi uống một ngụm nước, rồi đột nhiên chẳng nghe được bất cứ âmthanh nào xung quanh nữa. Không phải giống như cảm giác bịnước tràn vào tai . Mà là không
nghe thấy bản thân âm thanh. Tĩnh lặng tuyệt đối . Tiếng người nói chuyện, tiếng dao nĩa chạm vào bộ đồ ăn, tôi không nghe được gì hết. Cha mẹ Aki dang nói chuyện
nhưng cũng chỉ như đang mấp máy môi mà thôi .
Thế nhưng, tôi lại nghe được tiếngai đó đang nhai bánh quy . Tiếng động ấy như thể vang lên từ một nơi rất xa, lại như thể ở sát bên tai. Crốp, crốp, crốp…
Hồi đó, tôi không nghĩ bệnh tình của Aki nghiêm trọng lắm. Tôi không thể l iên hệ được gì giữa chúng tôi và cái chết. Chết là điều gì đó chỉ xảy ra với người già mà
thôi . Đương nhiên, chúng tôi cũng có lúc không khỏe: bị cúm, bịthương… Nhưng, chết là chuyện hoàn toàn khác. Người sống vài chục năm, dần dần già đi rồi mới đụng
đầu với cái chết. Cái chết như một con đường trắng xóa trải rộng thẳng về phía trước rồi mất hút vào một khoảng không sáng lòa xa tí t, không ai biết đi tiếp sẽ là gì. Có
người nói chết là hư vô, nhưng chưa người nào từng thực sự thấynó cả. Chết, chính là như vậy đấy .
"Ước gì mình cũng được đi nhỉ !"
Sau chuyến tham quan tốt nghiệp, tôi mang về một con búp bê gỗ thủ công do thổ dân Úc làm để tặng Aki , em cám ơn rối rí t rồi ômcon búp bê vào lòng, lẩm
bẩm,
"Từ bé đến giờ, mình hầu như chẳng ốm bao giờ. Sao lại đổ bệnhđúng lúc này cơ chứ!"
"Rồi sẽ được đi mà," tôi an ủi Aki ."Tới Cai rns chỉ mất có bảy giờ bay, bằng đi tàu tốc hành lên Tokyo thôi mà."
"Ừ." Aki vẫn có vẻ buồn buồn,"Nhưng mình vẫn muốn đi cùng mọi người ."
Tôi lấy vài món ăn vặt ra khỏi túi đựng đồ của tiệm tạp hóa, toàn thứ Aki thích, pút đinh và bánh quy .
"Ăn không?"
"Cám ơn."
Chúng tôi lặng lẽ ăn pút đinh. Ăn hết pút đinh, hai đứa ăn bánh quy. Ngừng nhai lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng răng Aki cắn vào chiếc bánh: Crốp, crốp, crốp,
crốp - cứ như thể em đang nhai chính tôi vậy .
"Tuần trăng mật tới đó được không?" tôi ướm hỏi .
Aki đang ngồi thẫn thờ, nghe thế l iền hướng về tôi với vẻ dò hỏi .
"Tới Úc hưởng tuần trăng mật là được chứ gì ."
"Ừ," em phụ họa một tiếng, tâm trí đang ở đâu đâu. Rồi em bỗng nhưsực tỉnh hỏi , "Với ai?"
"Ai? Không phải mình à?"
"Với Saku-chan á?" Em cười hắt ra thành tiếng.
"Thế Aki có ai đó khác à?"
"Không," em ngưng cười . "Nhưng nghe kỳ lắm."
"Cái gì kỳ?"
"Thì đi trăng mật ấy ."
"Kỳ chỗ nào? Đi Úc? Hay là kết hôn?"Aki nghĩ trong giây lát rồi nói . "Kết hôn ấy ."
"Kết hôn thì có gì mà kỳ?"
"Mình chịu."
Tôi lấy một miếng bánh trong hộp.Lớp sô cô la phủ bên trên đã bắt đầu nhũn ra. Trời mùa hè vẫn nóng như thế.
"Kỳ thật đấy ."
"Đúng mà."
"Ừ, chuyện bọn mình là vợ chồng mới cưới ấy ."
"Buồn cười chết mất thôi ."
"Cứ như Madonna bảo cô ấy vẫn còn là con gái ấy ."
"Thế nghĩa là sao?"
"Mình chẳng biết." Cuộc nói chuyện dừng tại đó. Chúng tôi tiếptục nhai bánh quy , như thể nhai thời gian vậy . Crốp, crốp, crốp, crốp…
Mọi chuyện như đã xảy ra từ rất, rất lâu rồi .
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Socrates In Love - Tiếng Gọi Tình Yêu Giữa Lòng Thế Giới.