Phần 2: Chương 2


Số từ: 3062
Người dịch: Uyên Thiểm, Minh Châu
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Mùa hè đang đến gần, ngày mỗi lúc một dài hơn. Chúng tôi thích thú vì trời mãi chẳng tối , trên đường từ trường về nhà cứ quanhquẩn chỗ này chỗ kia, cũng đi
được khá nhiều chỗ. Khắp nơi thoang thoảng mùi lá non tươi mát rất dễ chịu. Chúng tôi thích đi dọc trên bờ đê từ đền thờ nơi hai đứa vẫn hay hẹn hò, ngược lên thượng
nguồn sông. Cỏ mọc xanh bãi sông, thỉnh thoảng cá nhảy vụt lênkhỏi mặt nước, đến buổi hoàng hôn, ếch kêu ộp oạp khắp nơi . Thỉnh thoảng khi ở chỗ không người ,
chúng tôi l iền khẽ chạm môi một cái - chỉ hôn như vậy thôi . Tôi thích những cái hôn trộm thật nhanh lúc không ai để ý đó. Cảm giác như thể tôi đã giành lấy phần ngon
nhất của trái ngọt mà cuộc đời ban tặng.
Ngày hôm đó, tan học về chúng tôicũng đi ngược lên thượng nguồn rồi quay trở lại . Hai đứa ngồi trên bậc đá của ngôi đền, bàn luận về chuyến đi chơi xa trong kỳ
nghỉ dài tháng Năm. Aki muốn đi sở thú, nhưng thành phố chúng tôi lại không có cái thứ đó. Sở thú gần nhất ở tận thành phố trung tâm của vùng, nơi đó có cả sân bay ,
ngồi tàu điện cũng phải hai tiếng, cả đi cả về đã mất bốn tiếng rồi . Tôi thấy đi chỗ nào gần gần như bờ biển hoặc leo núi thì hơn nhưng Aki nhất quyết chọn sở thú,em bảo
nếu đi sớm thì chẳng chơi được năm tiếng rồi còn gì . "Mang theo cơm hộp nhé," em nói . "Mình sẽ làm cho bạn luôn. Như thế sẽ tiết kiệm hơn."
"Cám ơn nhé. Vậy thì chỉ còn lo vụ vé tàu thôi ." "Có cách gì không?" Tiền công làm thêm ở thư viện tôi vẫn còn để dành được một í t. Chỉ cần bớt mua vài cái CD
thì tiền vé cũng xoay xỏa được."Nhà Aki có vấn đề gì không?""Nhà mình á?" Aki nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu."Aki định nói gì với cha mẹ?" "Thì nói là đi sở
thú với Saku. Nói thật chẳng phải là được rồi sao?" Quả là vậy , nhưng tỏ ra minh bạch rõ ràng như thế, cảm giác cứ như là học sinh tiểu học đi tham quan vậy ."Aki biết
không? Từ 'minh bạch' ấy , trong cổ văn có nghĩa là bỗng nhiên hay tạm thời đấy ."
Em ngạc nhiên nheo mắt lại , "Sakunghĩ gì thế?" "Không, có gì đâu. Chỉđang nghĩ không biết cha mẹ Aki nghĩ gì về mình thôi ." "Thế nghĩa là sao?" "Thì không biết
có coi mình là con rể tương lai không." "Không đến nỗi nghĩ tới tận đó đâu." "Sao lại thế?" "Sao à? Bọn mình mới mười sáu tuổi mà.""Làm tròn thêm bón nữa là hai mươi
rồi ." "Tính toán kiểu gì vậy?" Tôi ngây người ngắm đôi chân nhỏ nhắn của em lộ ra dưới váy . Trongánh chiều tà, đôi tất trắng trông đặc biệt nổi bật. "Dù sao mình cũng
muốn kết hôn với Aki sơm sớm chút." "Mình cũng thế." Em nhẹ giọng đáp. "Muốn mãi mãi ở bên nhau." "Ừ." "Nếu cả hai đều muốn thế, vậy tại sao lại không được nhỉ?"
"Đổi giọng nhanh quá đấy ." Tôi phớt lờ lời đánh giá của em và nói tiếp. "Bởi vì sao? Bởi vì tiền đề của việc đó là sự tự nguyện của hai bên nam nữ có thể tự lập trong xã
hội . Mà như thế, những người vì bệnh tật không thể tự lập được thìkhông thể kết hôn được rồi ."
"Đấy , lại nữa rồi ," Aki thở dài nói ."Thế Aki có biết tự lập trong xã hộinghĩa là sao không?" Em nghĩ một lúc rồi nói , "Thì làm việc kiếm tiền bằng chính sức mình
chứ gì?" "Vậy kiếm tiền là gì?""Không biết." "Kiếm tiền nghĩa là thực hiện vai trò của mình trong xã hội tùy theo năng lực cá nhân, thù lao của việc đó chính là tiền. Vậy
một người có năng lực yêu, phát huy năng lực đó và yêu một người, kiếm tiền bằng cách đó có gì là không tốt chứ?" "Nhưng nếu việc đó không giúp ích được cho mọi
người thì đương nhiên là không được trả tiền rồi ." "Mình không nghĩ rằng chuyện có ích cho mọi người quan trọng hơn yêu một người ."
"Chẳng lẽ mình định sẽ cả đời làm vợ một người luôn tỉnh bơ nói những điều quái gở như đúng rồi thế này sao?"
"Bất kể bề ngoài có nói hay nói đẹp thế nào chăng nữa, thực ra hầu hết mọi người đều chỉ nghĩ cho mỗi bản thân mình thôi , phải không?" tôi tiếp tục. "Chỉ cần mình
được ăn ngon, mua được những thứ mình muốn, vậy là được rồi . Nhưng khi yêu một ai đó, người tasẽ coi trọng người yêu hơn cả chính bản thân. Nếu chỉ còn một chút
đồ ăn, mình sẽ chia hết phần của mình cho Aki . Nếu không đủ tiền, mình sẽ không mua gì cho bản thân mà dành tiền mua thứ Aki thích. Chỉ cần Aki thấy ngon thì bụng
mình cũng no rồi , chỉ cần Aki vui là mình cũng vui rồi . Đây chính là yêu một người . Aki nghĩ còn điều gì quý hơn nữa sao? Mình nghĩ không ra. Khám phá ra bản thân có
khả năng yêu thương, theo mình còn quan trọng hơn cả bất cứ khám phá được giải Nobel nào ấy chứ. Nếu không hiểu hay không muốn hiểu điều đó, vậy thì tốt nhất là
cứ tiêu vong, tốt nhất là đụng phảihành tinh nào đó rồi biến mất cho sớm đi ."
"Saku-chan à," Aki gọi tên tôi , nhưmuốn khuyên can."Những kẻ chỉ vìdùng đầu óc giỏi hơn người khác một chút mà đã nghĩ mình hơn người , chẳng qua chỉ là lũ ngớ ngẩn mà thôi , thật chỉ muốn nói với họ một câu, giỏi
thì đi học cả đời đi . Kiếm tiền cũng thế, những kẻ biết kiếm tiền cả đời này cứ đi mà kiếm tiền đi . Dùng tiền kiếm được ấy nuôi chúng ta là được rồi ."
"Saku à." Aki gọi tên tôi lần nữa, cuối cùng tôi đành ngậm miệng.
Gương mặt Aki , với nụ cười bẽn lẽn, ở ngay trước mặt tôi . Em hơi nghiêng đầu nói , "Có muốn hôn
không nào?"
Sở thú ấy cũng như bao sở thú khác. Đám sư tử nằm ườn dễu dện, lợn đất thì lăn trong bùn, còn thú ăn kiến cứ miệt mài ăn kiến. Lũvoi vừa đi lòng vòng quanh
chuồng vừa thải ra những đống phân khổng lồ; bọn hà mã ngâm mình trong nước ngáp dài biếng nhác; hươu cao cổ vươn cái cổ dàilên ăn lá cây trên cao, điệu bộ như
đang nhìn ngó đám người bên dưới . Vừa trông thấy các con vật, Aki l iền quên hết thảy mọi thứ trên đời , người đông mấy cũng chen vào bằng được. Thấy lũ vượncáo,
em tíu tí t reo lên, "Ôi , vẫy đuôi khéo chưa kìa," rồi lại gọi trêu con thằn lằn xanh lét, "Tới đây , tới đây đi nào." Nói ra thì , phí tiền xem hươu cao cổ với khỉ có gì hay ho
đâu? Sở thú cái gì chứ, hôi chết khiếp đi được. Tôi cũng quan tâm tới các vấn đề bảo vệ tự nhiên và môi trường, nhưng hoàn toàn không phải người theo chủ nghĩa tự
nhiên hay nhà sinh thái học. Tôi chỉ muốn sống hạnh phúc với Aki ,vì vậy tôi mong muốn màu xanh vàtầng ô zôn được bảo tồn gìn giữ, chỉ thế mà thôi . Về nguyên tắc,
tôi cũng tán thành bảo vệ động vật, có điều tôi thương xót lũ độngvật đáng thương thì í t mà tức giận trước sự tàn bạo và kiêu căngcủa những kẻ đã sát hại và hành hạ
chúng thì nhiều. Aki có vẻ như hiểu lầm điều đó, nghĩ rằng tôi thích động vật và có tình thương bao la với chúng, vậy nên mới nói ,"Saku-chan này , kỳ nghỉ tới đi sở thú đi !
Sở thú ấy!" Nghĩ tôi thích ngắm đám chồn hôi và mấy con trăn là hết sức sai lầm. Như thế, cho tôi hôn, cho tôi chạm tay vào ngực… còn thích hơn nhiều… nghĩ thì nghĩ
vậy , nhưng tôi không dám nói ra, gan nhỏ mà.
Chúng tôi ăn trưa gần chuồng tinhtinh. Con tinh tinh đang ngồi trongmột góc gãi nách sồn sột. Thỉnh thoảng nó lại dụi mũi vào ngửi ngửi . Nhìn thế nào thì cũng chỉ
có thể cho rằng vì nó đang bất mãn với mùi hôi cơ thể mình. Vì hành động đó cứ lặp đi lặp lại mãi ,tôi nghĩ chắc thần kinh con này có vấn đề rồi .
"Người phụ nữ mà ông bạn yêu ấy, bạn vẫn còn giữ tro cốt của bà ấy chứ?" sau khi hai đứa ăn xong, đang uống trà ô long, Aki hỏi tôi .
"Có, mình vẫn giữ. Di chúc của ông nội mà."
"Phải rồi ." Em mỉm cười .
"Sao lại hỏi thế?"
Em thoáng trầm ngâm, "Ông bạn cưới người khác chứ không phải bà ấy đúng không?"
"Ừ. Hơn thế nữa còn là nguyên nhân gián tiếp để mình có thể sinhra trên đời ."
"Họ là cặp vợ chồng thế nào nhỉ?"
"Ông và bà mình hả?"
Em gật đầu. "Bà mình mất sớm, nên mình không rõ lắm, nhưng chắc là một đôi vợ chồng bình thường thôi . Quan hệ chắc cũng không đến nỗi nào. Dù sao cũng có
một ông con theo chủ nghĩa lạc quan thế cơ mà."
"Chủ nghĩa lạc quan?"
"Cha mình ấy . Cha mẹ không hòa thuận thì thường đứa con sẽ hơi ngổ ngáo hay thần kinh có gì gì đó, phải không?"
Aki không trả lời .
"Thế nào thì hạnh phúc hơn nhỉ?"
"Thế nào gì cơ?"
"Là sống với người mình yêu hay sống với người khác mà lúc nào cũng nhớ nhung người mình yêu?"
"Chắc là sống cùng người mình yêu thì hơn rồi ."
"Nhưng khi sống chung với nhau, ta sẽ thấy cả những mặt mình không thể nào thích nổi của ngườikia? Lại còn cãi nhau chỉ vì những chuyện quá ư nhỏ nhặt. Ngày
tháng dần qua, dù cho ban đầu có thích người kia thế nào chăng nữa, chừng hai mươi hay ba mươi năm sau là chẳng còn tình cảm gì nữa cả," em nói chắc như đinh đóng
cột.
"Hơi bi quan thì phải !"
"Saku không nghĩ vậy à?"
"Mình nghĩ lạc quan hơn. Nếu giờ ta rất rất yêu một ai đấy , mười năm sau sẽ lại càng yêu hơn, yêu luôn cả những điểm ban đầu mìnhkhông thích ở người đó nữa,
trăm năm sau thì thậm chí còn yêucả từng sợi tóc trên đầu người đó nữa ấy chứ."
"Một trăm năm nữa?" Aki cười ,"Saku-chan định sống lâu thế cơ à?"
"Chuyện những người yêu nhau ở bên nhau một thời gian dài đâm ra chán toàn là bịa thôi . Còn không phải à, bọn mình ở bên nhau hai năm rồi , có chán nhau tí nàođâu."
"Ừ, nhưng chúng mình có sống chung đâu."
"Sống chung thì có gì không hay à?"
"Thì sẽ thấy hết những mặt đáng ghét của nhau."
"Ví dụ xem nào?"
"Mình không nói đâu."
"Đúng là có mặt đáng ghét thật à?"
"Có, có mà." Em cúi gằm mặt nói ,"Chắc chắn Saku-chan sẽ ghét mình cho mà xem."
Không rõ vì sao tôi có cảm giác bị cự tuyệt.
"Trong thần thoại cổ xưa, hình như có một truyền thuyết về hai người yêu nhau nhiều đến mức di chuyển được cả lục địa thì phải ," tôi dằn cảm xúc kia lại , nói "Một
đôi nam nữa yêu nhau tha thiết, nhưng vì hoàn cảnh mà phải chia lìa, cha và các anh em trai của cô gái đã ngăn cản họ đến với nhau hay sao đó."
"Thế rồi sao?"
"Mỗi người ở một phương trời . Chàng trai bị đày tới một hòn đảo, đi thuyền nhỏ thì không sao tới được. Nhưng tình cảm nhớ nhung của hai người vô cùng mãnh
l iệt. Kết quả là hòn đảo cách bờ cảmấy cây số kia dần dần dịch chuyển cho tới khi nhập vào bờ. Chính tình yêu của hai người đã kéo hòn đảo lại ."
Tôi len lén quan sát Aki , em cúi đầu như đang suy tư gì đó.
"Dường như người xưa cho rằng sức mạnh của nỗi nhớ một người là vô cùng quyền năng," tôi nói tiếp, "kéo được cả một hòn đảo lại gần cơ mà. Mà có khi họ còn
nhìn thấy hoặc cảm nhận được sức mạnh đó bên trong mình nữa ấy . Nhưng rồi , đến một lúc nào đó, loài người không còn sử dụng sức mạnh bên trong của mình nữa."
"Tại sao thế?"
"Vì nếu thường xuyên sử dụng thì không phải chuyện đùa đâu. Nếu các hòn đảo và lục địa kia chỉ vì các đôi nam nữ yêu nhau nhớ nhau mà lúc thì dịch lại gần, khi
bị kéo ra xa, vậy thì địa hình chắc sẽ biến đổi đến hoa mắt chóng mặt mất, rồi cả Viện Địa lý Quốc gia cũng khó làm việc nữa. Cuộc chiến giành người trong lòng cũng sẽ
trở nên quyết l iệt hơn, dù sao cũng là những kẻ có thể dịch chuyển cả một hòn đảo đánh nhaucơ mà. Người trong cuộc e khó màchịu nổi ."
"Đúng thế thật." Aki gật đầu như phục tôi lắm.
"Vậy nên chuyện tiêu hao năng lượng mà lại không sản xuất ra cáigì đó đành dừng lại ở mức vừa phải , để dồn tinh thần sức lực choviệc săn bắn hái lượm."
"Saku-chan nói chuyện cứ như thầy dạy giáo dục công dân ấy ," Aki cười khúc khích.
"Mình á?"
Aki giả giọng khàn khàn. "Hi rose, yêu đương cũng tốt, nhưng khôngđược bê trễ việc học bài . Bài kiểm tra toán không được toàn dấu X đỏ đâu đấy ."
"Vậy là sao?"
"Đặc biệt là chuyện yêu đương với cậu Matsumoto đó phải chừng mực thôi . Cậu nhóc đó có thể hủy hoại cả tương lai của em đấy . Cái cậu này hễ nghĩ cái gì là
toàn đi vào ngõ cụt, thậm chí chẳng nghĩ ngợi gì đã muốn kéo các đảo lại với nhau rồi ." Nói tới đây , Aki trở lại giọng bình thường,"Sắp thi rồi đấy ."
"Ừ, mai là lại quay về với đống sách."
Aki ảo não gật đầu.
"Trước lúc ấy , ta hãy cứ sống trong tình yêu đi đã," tôi nói .
Trên đường từ nhà ga tới sở thú, chúng tôi đi qua một con phố hẹp để tránh đông người . Lúc đó, tôi thoạt nhìn đã phát hiện ngay ra một khách sạn nằm im l ìm.
Khách sạn loại gì thì cũng không khó để đoán ra
[8]
. Mặc dù chỉ vô tình đi qua, nhưng tôi vẫn l iếc mắt nhìn rõ cái biển đèn màu xanh ghi " còn phòng trống" và "giá tiền" ,
ghi nhớ trong đầu, đồng thời nhẩm tính xem trừ tiền vé tàu về nhà, trong túi mình còn bao nhiêu.
Lúc về chúng tôi cũng đi đường đó. Vẫn còn một lúc nữa trời mới tối , đèn xanh " còn phòng trống" vẫn sáng. Càng lại gần khách sạn, không khí trầm mặc khiến
người ta tức thở càng ập tới , bước chân hai đứa không hẹn mà cùng trở nên nặng nề hơn. Tới trước cửa khách sạn thì gần như dừng hẳn lại .
"Aki có thấy khó chịu khi vào một nơi thế này không?" tôi nhìn chămchăm về phía trước, hỏi .
"Còn Saku-chan?" em cúi đầu hỏi ngược lại .
"Mình thế nào cũng được.""Không thấy là quá sớm sao?"
Im lặng.
"Hay cứ thử cái đã? Vào đó xem sao, nếu thấy không ổn thì bỏ ra luôn?"
"Có đủ tiền không?"
"Có."
Đẩy cánh cửa kín bưng như ở khách sạn hạng sang, hai đứa dè dặt bước vào trong. Hồi hộp đến độ tưởng như sắp nôn cả hộp cơm ăn buổi trưa ra đến nơi .
Nhưng trong đầu tôi đã kịp hiện lên hình ảnh con tinh tinh đang ngửi nách, rồi cũng kiềm chế đượccảm giác buồn nôn. Không như tôitưởng tượng, đại sảnh trông sáng
sủa và sạch sẽ. Tĩnh lặng như tờ, không thấy bóng nhân viên phục vụ nào cả.
"Yên ắng quá."
Ngay chính diện đại sảnh có một cái máy trông như máy đổi tiền xu ở các trung tâm giải trí . Theo như tôi biết, chỉ cần cho tiền vào, rồi nhấn nút chọn phòng mình
muốn, chìa khóa sẽ rơi xuống. Bằng cách này , có thể yên tâm " làm chuyện mờ ám" mà không ngại ai trách cứ. Tôi cho tay vào túiquần định rút ví ra thì Aki thấp giọng
nói ,
"Mình không thích, không thích nơi này ."
Tôi rụt bàn tay đang rút ví lại và vỗnhẹ mấy cái vào túi sau.
"Ừ… phải đó."
"Đi thôi ."
Chúng tôi đi dọc theo con phố hẹpban đầu ra nhà ga. Một lúc lâu, hai đứa đều chẳng nói lời nào, hoàng hôn đã buông xuống.
"Đúng là hơi ghê ghê sao đó," tôi nói khi trông thấy nhà ga hiện lên trong tầm mắt.
Aki không đáp. Em chỉ nói , "Nắm tay nhau đi ."
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Socrates In Love - Tiếng Gọi Tình Yêu Giữa Lòng Thế Giới.