Chương 105: CỘNG SỰ NÀY CỦA ANH KHÔNG ỔN RỒI
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 703 chữ
- 2022-02-04 05:30:21
Nghe nói chuyện nhà khôi phục văn vật cấp quốc gia, Tiết Phạn, mất tích là một bí ẩn khó lý giải nhất của Đôn Hoàng. Nhưng rốt cuộc chuyện này bí 8ẩn đến mức nào thì toàn bộ Viện Nghiên cứu đều giữ kín như bưng. Thời gian cứ trôi qua từng ngày từng ngày như vậy, nghi án năm xưa đã hóa thành 3vô số các câu chuyện truyền miệng. Nào là hang đá có ma, nửa đêm có tiếng đàn tỳ bà, rồi Tàng kinh động thứ hai… Những lời đồn thổi hư hư thật th9ật, cuối cùng tất cả đều bị nhấn chìm bởi dòng chảy của thời gian và biển cát vàng rợp trời của Đại Tây Bắc.
Có những ngành nghề từ khi s6inh ra đã định sẵn sẽ không danh không tiếng, cũng định sẵn những gì người bên ngoài biết về nó sẽ rất nông cạn. Những nhà khôi phục bích họa là 5một trường hợp như thế, dành ra thời gian cả một đời người, quanh năm suốt tháng làm bạn với bích họa, hết ngày này qua tháng khác, hết năm này nối năm kia, từ khi tuổi xuân phơi phới đến lúc bạc trắng mái đầu, và cuối cùng trở về với đất mẹ.
Người không còn nữa nhưng bích họa sống dậy.
Dùng bàn tay của họ, trí tuệ của họ chứng minh thời gian, lưu giữ dấu tích văn minh của những đời tổ tiên đi trước.
Người bên ngoài không biết Tiết Phạn, càng không biết sở dĩ ngày nay họ được ngắm nhìn dáng vẻ cũ của những văn vật này đều nhờ tâm huyết khôi phục đồ cũ như cũ của những chuyên gia như Tiết Phạn. Còn sự mất tích của Tiết Phạn, vì những đời trước giữ kín không nói nên dần dần nó cũng đã trở thành quá khứ trong nghề.
Cho dù có nhắc lại, những hậu bối về sau cũng chỉ xem nó như truyền kỳ, còn ai có năng lực lật lại sự kiện Giáo sư Tiết Phạn mất tích chứ?
Nghe Giáo sư Hồ thi thoảng kể lại, trước đó Thịnh Đường cũng tính toán sơ qua. Thời điểm Giáo sư Tiết Phạn mất tích cô còn chưa chào đời, vậy thì với tuổi của Giang Chấp, khi đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ. Thế nên, khi anh bất thình lình nói ra một câu tỏ vẻ cụ non như thế quả thật khiến người ta khó hiểu.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Giang Chấp đã thay đổi biểu cảm từ lúc nào, tầng sương mù u ám trong ánh mắt đã tan biến sạch. Anh nói nhẹ như gió thoảng:
Đương nhiên là tôi không biết rồi, tôi nói là ‘đáng nhẽ’.
Đáng nhẽ?
Thịnh Đường ngập ngừng.
Đúng vậy.
Giang Chấp chắp tay sau lưng, ra vẻ nhàn nhã ngắm nhìn bức tranh ba chiều trước mắt:
Đã khôi phục lâu như vậy rồi, màu sắc nhạt dần đi cũng là chuyện hết sức bình thường.
Anh chậm rãi đi một vòng quanh bức tranh ba chiều, Thịnh Đường ở phía sau cũng từ từ đi theo, trong lòng vẫn đang tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại câu nói của Giang Chấp…
Ngẫm kiểu gì cũng cảm thấy kỳ lạ.
Lạ ở chỗ nào nhỉ?
Nghe logic thì chắc chắn không có vấn đề gì, một món đồ được khôi phục lâu rồi, chắc chắn không còn mới được như ban đầu…
Giang Chấp thấy cô cứ mải miết đi theo mình, một nơi nào đó trong trái tim chợt mềm hẳn đi, cũng ấm áp hơn lên. Anh quay đầu nhìn cô, trong khoảnh khắc lại không giấu nổi niềm vui. Cô cúi đầu, cụp mắt nhìn xuống, đôi mày như hận không thể dính chặt lại với nhau, một gương mặt vốn xinh đẹp mà lúc này nhăn tít lại như hạch đào.
Đang định nói với cô: Đừng nghĩ nữa, với cấp bậc của cô sẽ không nghĩ ra được đầu đuôi gì đâu, thì anh bị hành vi đột ngột ngẩng phắt đầu lên của cô ngắt ngang.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.