Chương 106: CỘNG SỰ NÀY CỦA ANH KHÔNG ỔN RỒI


Mùi hương của người đàn ông thấm đẫm giữa những kẽ tay, lại một lần nữa xộc vào khoang mũi của cô. Thịnh Đường trong giây lá8t có chút ngẩn ngơ, mê man say như vừa uống rượu vậy:
Câu anh nói là: Đỉnh hạc lúc trước khi mới khôi phục xong còn diễm l3ệ hơn bây giờ rất nhiều, không hề có chữ ‘đáng nhẽ’.



Cô nghe nhầm rồi.
Giang Chấp hờ hững nói.
Kỳ Dư chỉ tay lên trời thề thốt, bắt đầu từ ngày Tia Sét Xanh được giao cho anh ấy chăm lo, anh ấy tuyệt đối hầu hạ nó như tổ tông, chỉ còn thiếu nước hằng ngày thắp hương cúng hoa nữa thôi, đi ngoài chắc chắn là vì nó tham lam ăn lung tung.
Cuối cùng, anh ấy lại hỏi Thịnh Đường, đến khi cô đi ngắm tranh ba chiều liệu có thể gọi một cuộc điện thoại video, để cho anh ấy mở rộng tầm mắt không.
Một chút ngờ vực mong manh cuối cùng cũng bị bóp chết bởi cuộc điện thoại Kỳ Dư gọi tới.
Anh ấy gọi bằng video call.
Thịnh Đường lúc đó cũng không hề định kích động anh ấy, cô chỉ nói mọi chuyện vẫn chưa chắc chắn hẳn, rồi đổ toàn bộ chỗ
nước bẩn
lên đầu Giang Chấp, kể tội anh xa cách với mọi người ra sao ra sao, lười thối như thế nào, để dẫn dụ Kỳ Dư cùng chung mối thù với cô.
Đến tận buổi trưa hôm nay sau khi Giang Chấp mở lời, niềm hưng phấn của Thịnh Đường không biết phải trút vào đâu, cô bèn gian xảo gọi cho Kỳ Dư một cuộc điện thoại video…
Kỳ Dư vừa nghe xong câu ấy lập tức nói ngay: Em đừng có dựng chuyện nhé, mấy hôm nay Tia Sét Xanh thèm ăn lúc nào cũng ăn dưa hấu, sau đó đi ngoài, làm sao anh dám để nó ăn tiếp chứ… Sau đó anh ấy lại chột dạ, hỏi Giang Chấp có đang ở bên cạnh cô không, có nghe thấy câu anh ấy nói không.
Thịnh Đường cười hờ hờ.
Lúc đó, Kỳ Dư đang ngồi khoanh chân trong chiếc lều bên ngoài hang ăn dưa hấu, đúng lúc giữa trưa trời nắng, gió quạt thổi khiến bốn phía của lều kêu phần phật, thế mà Kỳ Dư vẫn cứ mồ hôi đầm đìa. Thịnh Đường đã được nhìn thấy dáng vẻ phát rồ của Kỳ Dư đúng như mong muốn. Anh ấy đau đớn tột cùng, hỏi cô: Vì sao anh Giang không đưa anh theo chứ? Anh mới là người sửa chính tranh ba chiều cơ mà! Vì sao chứ?
Hỏi liền một lúc ba câu, câu nào cũng thẳng thắn.
Giang Chấp buông tay, Thịnh Đường rút di động từ trong túi ra xem, ra hiệu cho anh rồi bĩu môi.
Bình thường chẳng thấy có chuyện gì có thể khiến Kỳ Dư sốt xình xịch, duy chỉ có những chuyện liên quan đến bích họa là anh ấy có thể sốt sắng như bỏng mông hơn ai hết.
Việc này bắt nguồn từ sự đắc ý của Thịnh Đường buổi chiều.
Chuyện kể rằng, Kỳ Dư cực kỳ ganh tỵ, ngưỡng mộ, đố kỵ Thịnh Đường khi cô được đi công tác Bắc Kinh dịp này, nhất là khi Thịnh Đường còn nhắc với anh ấy cô dự định sẽ đi xem tranh ba chiều thì Kỳ Dư chỉ hận sao mình không mọc thêm đôi cánh.
Giang Chấp không 6nhìn anh ấy, đáp một câu nhẹ tênh như gió thổi:
Va đến lệch cả mũi rồi, đang nắn lại.

Sau mấy lần bị ngắt đoạn nh5ư vậy, ấn tượng kiên cường không sụp đổ trong đầu Thịnh Đường có vẻ như đã bị tan rã… Có thể, thật sự là cô nghe nhầm chăng.
Thịnh Đường được nhàn nhã, bèn nói với anh ấy: Anh thấy bất mãn thì đi tìm anh ấy kháng nghị đi, xách cổ Tia Sét Xanh lên trút giận thì có bản lĩnh gì chứ?
Tia Sét Xanh nằm ngay bên cạnh Kỳ Dư, thi thoảng lại thò đầu lên cắn một miếng dưa hấu Kỳ Dư để ngay kế bên. Trong lúc họ nói chuyện điện thoại, Thịnh Đường ở bên này nhìn thấy Tia Sét Xanh đã ăn quá nửa miếng dưa hấu rồi. Kỳ Dư xuống tay không chút nể tình, úp ngược mai rùa xuống, ra sức đập, khiến Tia Sét Xanh lại nôn một bãi.
Thịnh Đườ9ng mơ hồ, cô nghe nhầm sao?
Tiêu Dã nhìn sang phía bên này, cười hỏi:
Có chuyện gì vậy?

Thật ra câu hỏi này nhắm đúng vào tâm lý của Thịnh Đường, bằng không cô ngồi thể hiện nãy giờ có ý nghĩa gì nữa?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.