Chương 112: MỘT CHIẾC BÓNG ĐÈN SÁNG CHOANG
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1727 chữ
- 2022-02-04 05:30:12
Tiêu Dã vui hết biết, đẩy đẩy Thịnh Đường và nói: Hiếm có dịp cậu ấy chịu chi, chúng ta phải tìm một nơi đắt nhất. Thịnh Đường 8thì đã đói đến mức bụng sôi òng ọc từ lâu. Cô nói một câu
Nhận lệnh
rồi lập tức lên ứng dụng DianPing tìm các nhà hàng được 3đánh giá cao.
Khi đó tất cả mọi người đều đang tập trung ở trong phòng Giang Chấp, mong chờ vô cùng. Tiêu Dã thậm chí 9đã lấy cả bánh quy ra bảo mọi người ăn tạm trước cho đỡ đói, giữ sức chiến đấu bữa khuya.
Trình Gia Hủy ngược lại giải vây giúp Tiêu Dã một cách rất nhẹ nhàng:
E rằng Tiêu Dã không thể thay thế cho anh được. Giang Chấp, các thầy cô muốn nói với anh chuyện về bích họa dưới lăng mộ.
Cậu thấy chưa, việc này thì tôi chịu rồi.
Tiêu Dã được nước thoái thác, thoái thác cực kỳ đường hoàng.
Trình Gia Hủy không ngờ lại bắt gặp Thịnh Đường trong phòng của Giang Chấp, đáy mắt thoáng qua một chút sửng sốt, nhưng khi quay qua phát hiện cả Tiêu Dã và Thẩm Dao cũng đều có mặt ở đây, biểu cảm của cô ấy mới bình thường trở lại, mỉm cười hỏi cô:
Giang Chấp đâu rồi?
Người ta ai cũng gọi anh là thầy Giang…
Giang Chấp nói thẳng thừng:
Tối nay có hẹn ăn cơm với thầy cô, Tiêu Dã, cậu đi đi.
Thịnh Đường cảm thấy vị trí mà mình đang đứng lúc này cực kỳ khó chịu.
Quay lại đây.
Giang Chấp lại gọi giật anh ấy trở lại.
Tiêu Dã những tưởng Giang Chấp vẫn không chịu, quay ngược lại định khuyên răn một bài ra trò thì Giang Chấp lên tiếng, giọng trầm trầm:
Đến Thịnh Thiên Các mà ăn, lúc trước Tiểu Thất cứ ầm ĩ đòi tới đó ăn.
Câu nói này ám chỉ chuyện sau khi thầy Hứa đi rồi, ôn chuyện cũ với Giang Chấp xong xuôi, Trình Gia Hủy đã dẫn họ tiếp tục quan sát Quyện Cần Trai. Dẫu sao cũng là người từng theo ngành khôi phục văn vật, trong quá trình giảng giải, Trình Gia Hủy nắm bắt rất tốt những điểm quan trọng, tập trung vào phương diện tranh ba chiều. Nói theo lời của cô ấy thì: Đã có thể khiến mọi người vượt đường sá xa xôi tới tận đây thì nhấn định là có móc nối chặt chẽ với nội dung của bích họa, tôi cũng không cần kéo mọi người đi xem những chiếc bình chai lọ kia nữa.
Vì chuyện này, sự khó chịu lúc trước của Thẩm Dao cũng coi như được xua tan. Nhưng Thẩm Dao lại quy mọi công lao cho Thịnh Đường: Nếu không có Đường Đường bất chấp chen ngang, chẳng biết được hai người đó còn nói chuyện tới lúc nào.
Thịnh Đường chỉ cần hơi nghiêng mặt sang bên một chút là có thể áp mặt lên ngực anh. Cô cụp mắt xuống, cố gắng di chuyển tầm mắt xuống dưới, nhìn ngó lung tung. Động tác đặt tay lên nắm đấm cửa của anh, cánh tay giống như đang vòng qua ôm hờ cô vậy. Còn cô thì đứng ngay trước mặt anh, anh chặn cánh tay, cô chẳng thể quay vào trong phòng, cũng không thể chui xuống dưới cánh tay anh để đi vào trong được, đúng không?
… Cô chỉ còn cách làm một chiếc bóng đèn sáng choang chắn giữa Giang Chấp và Trình Gia Hủy.
Trình Gia Hủy cười nói:
Tiêu Dã, người khác gọi em là cô giáo thì cũng thôi đi, anh còn bắt chước gọi theo nữa sao? Muốn xa cách với em à?
Tiêu Dã mỉm cười:
Làm gì có chuyện ấy.
Thịnh Đường ấm ức vô cùng, cô làm vậy gọi là bất chấp chen ngang sao? Lúc cầm điện thoại tiến lên, có thể nói cô đã mang theo tinh thần đi xuống mồ. Thế nào gọi là anh dũng hy sinh vì nghĩa cô coi như đã được thấu hiểu rồi.
Với tình hình tối nay là không thể trốn tránh được nữa. Tiêu Dã nói rất rõ ràng, đến đó rồi lập tức quay người bỏ đi.
Nói khi nào thế, sao tôi không nghe thấy gì cả?
Tiêu Dã cũng chỉ hỏi đại một câu như vậy mà thôi.
Giang Chấp nhìn anh ấy.
Giang Chấp vẫn mặt đầy khó hiểu:
Bộ này thì làm sao?
Cậu tự nói xem?
Nét mặt Giang Chấp ánh lên chút bực dọc, Trình Gia Hủy thấy vậy lập tức nói thẳng vào trọng điểm:
Yêu cầu anh đặt ra phía em đều đã đồng ý, anh cũng phải thực hiện lời hứa của mình chứ. Trò chuyện và bàn bạc trước khi bắt tay vào làm là rất quan trọng.
Tiêu Dã đứng bên cạnh hạ thấp giọng khuyên nhủ:
Về lý mà nói quả thực nên ăn với người ta một bữa, trò chuyện tỏ lòng cảm kích, dẫu sao thì hôm nay người ta vừa bỏ thời gian vừa bỏ công sức. Cậu ấy à, phải dần dần thích ứng văn hóa có qua có lại của người Trung Quốc mới được.
Nhưng từ đầu tới cuối Trình Gia Hủy vẫn thể hiện ra ngoài sự thoải mái, rộng rãi:
Các thầy cô muốn ăn với anh một bữa cơm, nhà hàng đã đặt xong xuôi rồi, đặc biệt cử em tới mời ‘vị thần’ đây.
Thịnh Đường cúi đầu bứt đầu ngón tay nghịch chơi. Cô đã có linh cảm Trình Gia Hủy sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu. Từ trước khi rời khỏi Cố Cung, cô ấy đã nói với Giang Chấp muốn ăn một bữa cơm, Giang Chấp lấy lý do phải họp để từ chối. Bây giờ đã đuổi theo tới tận khách sạn rồi, thật tình…
Thịnh Đường đang định quay đầu lại gọi nhưng Giang Chấp cũng đã đi tới.
Trước đó anh đã tắm qua, thay một chiếc áo phông thấm mồ hôi rộng rãi đi ra, so với cách ăn mặc nghiêm chỉnh lúc ở Cố Cung, trông anh bây giờ có thêm vài phần ngang ngược, không đứng đắn, rất tùy ý. Một tay anh chống lên cạnh cửa, một tay tiện thể đặt lên tay nắm cửa, hỏi Trình Gia Hủy xem có chuyện gì.
Phía sau lưng cô là Giang Chấp, chếch phía sau của Giang Chấp lại có thêm một Tiêu Dã, như xếp La Hán vậy, nghĩ sao cũng cảm thấy cả đám người dồn đống lại đứng trước cửa ra sao thực sự quái đản. Cô khẩn trương quay người bày tỏ thái độ:
Đợi chút, tôi có thể đi vào trong không…
Giang Chấp cúi đầu nhìn cô.
Thịnh Đường thấy anh không có dự định nhấc cánh tay ra bèn chắp hai tay lại:
Cảm phiền ông anh nhấc cánh tay lên chút được không.
Giang Chấp chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô, không nói gì, nhưng anh vừa nhấc cánh tay lên, Thịnh Đường lập tức chui qua dưới cánh tay anh, chuồn lẹ vào trong như một con chuột. Tiêu Dã tiện thể len lên đẩy Giang Chấp sang bên cạnh, cánh tay vẫn khoác trên vai anh, nói lời chân thành:
Cậu làm vậy là không đúng rồi, người ta mời cậu cơ mà.
Đại diện cho Viện Nghiên cứu của Đôn Hoàng, ai đi cũng vậy thôi.
Tiêu Dã hối hận tới xanh ruột rồi, đáng lẽ ban nãy anh ấy phải giả vờ như không nghe thấy mới phải. Anh ấy chửi thầm trong bụng: Giang Chấp, cậu giả điên giả khùng đúng không? Rõ ràng Trình Gia Hủy tới đây là vì cậu, cậu giả vờ đứng đắn gì chứ, lấy tôi ra làm đệm lót thú vị lắm sao?
Quá sức ngượng ngập.
Thịnh Đường thậm chí còn cảm thấy trong ánh mắt Trình Gia Hủy cũng có chút gì không tự nhiên.
Nhưng vào lúc bốn người họ c6huẩn bị xuất phát thì Trình Gia Hủy lại tới.
Hơn nữa còn là trực tiếp tìm thẳng tới phòng của Giang Chấp. Cô ấy đang đ5ịnh bấm chuông cửa thì đúng lúc này Thịnh Đường từ bên trong mở cửa ra.
Tiêu Dã nói đúng đấy, dù sao bây giờ anh cũng đang ở Trung Quốc, biết nhập gia tùy tục mới tốt.
Trình Gia Hủy lại mỉm cười nhìn sang Tiêu Dã:
Em biết lịch trình của các anh rất gấp, nhưng các thầy cô vẫn hy vọng trước khi các anh đi, mọi người có thể cùng ăn một bữa cơm.
Tiêu Dã gật đầu:
Không thành vấn đề.
Anh ấy vỗ vỗ vai Giang Chấp, nói nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn:
Đã đi cùng với chúng ta vào lúc nóng nực nhất, không dễ dàng chút nào.
Tiêu Dã lập tức trả lời:
Ồ, được, Thịnh Thiên Các chứ gì, không thành vấn đề. Cậu không cần phải lo lắng đâu.
Giang Chấp khẽ gật đầu, rồi quay lại nói với Trình Gia Hủy:
Đi thôi.
Giang Chấp không buồn suy nghĩ, quay đầu lại:
Tiêu Dã.
Tiêu Dã trong miệng còn đang ngậm miếng bánh quy, uể oải đi tới, nhìn thấy Trình Gia Hủy đứng trước cửa cũng đã hiểu rõ trong lòng. Anh ấy nhồm nhoàm nhai hết miếng bánh, khoác cánh tay lên vai Giang Chấp, ghé sát mặt về phía trước:
Cô Trình có chỉ thị gì?
Hai người họ giáp mặt nhau một cách chính diện.
Thịnh Đường sững người.
Lần này tới lượt Tiêu Dã kéo ngược Giang Chấp lại, giơ tay chỉ một lượt từ trên xuống dưới:
Lẽ nào cậu cứ mặc thế này mà đi?
Áo phông thấm mồ hôi rộng thùng thình và quần đùi cộc, còn loẹt quẹt đôi xăng-đan nam… Đi ăn khuya còn tạm chấp nhận được.
Giang Chấp rút cánh tay lại, nhíu mày:
Sao hả? Tôi còn phải mặc sơ mi thắt cà vạt à?
Trình Gia Hủy đứng bên cạnh bật cười, nói với Tiêu Dã:
Được rồi, cứ mặc thế này đi luôn thôi, anh ấy ghét nhất là sơ mi cà vạt mà.
Giang Chấp lười nói thêm nhiều lời, thẳng thừng đi luôn. Trình Gia Hủy thấy vậy bèn xua tay với Tiêu Dã rồi vội bám theo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.