Chương 113: THỰC RA CHUYỆN GÌ CŨNG ĐỂ Ý


Để nghe được thông tin về Giang Chấp, Thịnh Đường chỉ hận không thể đi rửa tai ngay lúc này.

Có lẽ vì đã uống một chút8 rượu, Tiêu Dã cũng không còn nói nước đôi lập lờ như ban ngày nữa mà thật sự tường thuật lại giao tình giữa Trình Gia Hủy và3 Giang Chấp. Đại ý của anh ấy là: Gia đình của Trình Gia Hủy đã mấy đời có nhà khôi phục văn vật, nhất là bố của cô ấy, sở tr9ường khôi phục bích họa ở các giáo đường phương Tây. Còn Giang Chấp từ thời thiếu niên đã đi theo bố của Trình Gia Hủy học ng6hề khôi phục, thế nên nói một cách nghiêm túc, Giang Chấp và Trình Gia Hủy có thể được coi là thanh mai trúc mã.
Tỉ mỉ nhất là chính giữa đĩa chỉ thấy dầu ớt không thấy xốt, đây cũng là nguyên do Thịnh Thiên Các chỉ dựa vào một món ăn, cược thắng được khoảng thời gian hơn nửa thế kỷ.
Đại sư kinh kịch Mai Lan Phương chỉ yêu thích duy nhất món gà Cung Bảo tại đây, vừa bước vào nhà hàng là lập tức nhìn thấy bức ảnh chụp chung giữa Mai Lan Phương và ông chủ của Thịnh Thiên Các.

Có hôn ước rồi?
Thẩm Dao kinh ngạc.

Không có hôn ước, suy nghĩ này chỉ đơn thuần xuất phát từ hai ông bà nhà họ Trình.
Tiêu Dã vo tròn đống giấy đã lau bẩn lại, ném vào trong giỏ rác vứt thức ăn bên chân.
Trình Gia Hủy ấy à, từ khi còn nhỏ đã thích Giang Chấp. Sau khi cậu ấy có thêm mối quan hệ với bố mẹ, cô ấy dĩ nhiên mong hôn sự thành sự thật. Giang Chấp chắc chắn là không đồng ý, những lời từ hôn thậm chí là những lời tàn nhẫn cũng đã nói rồi, nhưng Trình Gia Hủy lại là một người cố chấp, bám chắc ngọn núi này không chịu buông. Thế nên bao năm qua mới xuất hiện cảnh tượng Giang Chấp đi còn cô ấy đuổi theo.


Sau thanh mai trúc mã thì mối quan hệ này không còn đơn giản nữa thì phải?
Thẩm Dao gạn hỏi.
Thịnh Thiên Các hôm nay đông người, lại đúng vào thời điểm người ta hay đi ăn bữa khuya nên xung quanh bàn của họ toàn là thực khách. Không còn gì nghi ngờ, bàn của họ là nổi bật nhất, dẫu sao cũng là hình ảnh một anh chàng đẹp trai dẫn theo hai cô gái xinh đẹp.
Chỉ cô là không có.
Các món ăn họ gọi lần lượt được bưng lên, từ các món ăn thích hợp cho bữa khuya như hải sản xào tới tôm hùm nhỏ hấp cay, đầu vịt cay, cho tới các món giải nhiệt như salad rau xanh, thịt xào rau… Thậm chí có cả những món truyền thống như đậu vàng, phô-mai ngỗng, đậu phụ hạnh nhân… Khắp bàn đầy đủ sắc hương vị. Chỉ có ba người mà gọi phần ăn đủ cho sáu người. Đến cả nhân viên phục vụ cũng buộc lòng phải lên tiếng nhắc nhở họ gọi quá nhiều rồi…
Nhưng Tiêu Dã thì mạnh mẽ đập bàn, nói chắc nịch: Ăn, cứ ăn thoải mái, đằng nào cũng có người trả tiền.
Món cuối cùng là món nổi tiếng nhất ở đây: Gà Cung Bảo. Món này được mang lên, coi như các món họ gọi đã đầy đủ cả. Một nhà hàng đã lăn lộn được ở đất Bắc Kinh hơn nửa thế kỷ thì đều có bản lĩnh cả. Món Gà Cung Bảo của Thịnh Thiên Các quả thực lừng danh khắp nơi, cách làm có sự đặc biệt giữa sự bình thường, gà được xắt thành miếng nhỏ như miếng lê, nguyên liệu tươi ngon. Nấu tới khi vừa chín tới thì đổ xốt lên kết hợp với lạc bóc vỏ. Lúc mới nếm thì ngọt trước sau đó hơi chua dôn dốt, có mùi thơm của ớt tiêu, mặn mà lại hơi tê lưỡi, vừa đủ cả năm vị.
Tiêu Dã cúi đầu, sửng sốt nhìn cả một khoảng ướt sũng ngay trước ngực mình rồi ngước mắt nhìn về phía Thịnh Đường ở đối diện:
Cú phun này kỹ thuật cao đấy, vào hết cả áo của anh rồi, không phun vào đồ ăn một chút nào cả…

Thịnh Đường cuống quýt rút mấy tờ giấy ăn đưa tới trước mặt anh ấy, di chuyển toàn bộ đồ ăn đang xếp trước mặt anh ấy đi rồi hỏi với vẻ bâng quơ:
Thế nào gọi là con rể ngự dụng?

Thẩm Dao cũng lần đầu tiên được nghe cụm từ này.
Nhưng bất luận tiền tố là gì thì hai chữ
con rể
cũng đích thực là một
con
danh từ chính hiệu.
Thế nên Tiêu Dã cũng cực kỳ thản nhiên và kiêu hãnh đón nhận ánh mắt dò xét tới từ bốn phương tám hướng. Trong lúc vui vẻ, anh ấy lại tu một cốc bia và nói:
Đương nhiên không đơn giản, Giang Chấp chính là con rể ‘ngự dụng’ của nhà họ Trình.

Một giây sau, hớp toan mai thang trong miệng Thịnh Đường bị phun ra ngoài.
Thanh mai trúc mã… Đây quả thực là một cụm từ rất dễ nghe.
Sao ai cũng có thể có một thanh mai trúc mã thế nhỉ?
Thịnh Đường tâm tâm niệm niệm, quan trọng nhất là được ăn gà Cung Bảo ở nhà hàng này.
Nhưng hôm nay không còn khẩu vị nữa rồi.
Tiêu Dã đón lấy giấy ăn, vừa lau quần áo vừa nói:
Giang Chấp học nghề ở nhà họ Trình, nói theo ngôn ngữ trong ngành chính là dâng trà nhận sư phụ. Sư phụ và sư mẫu cực kỳ yêu quý đồ đệ Giang Chấp, cũng công nhận chắc chắn sau này cậu ấy sẽ có một tiền đồ rộng mở nên mới có ý hứa gả con gái của mình, cũng tức là Trình Gia Hủy cho Giang Chấp.

Thịnh Đường nghe mà đờ đẫn cả người. Đầu ống mút đã sắp bị cô cắn đứt rồi, rất lâu sau cô mới bật ra được một câu:
Xã hội phong kiến sao…

Thịn5h Đường chống cằm lắng nghe, miệng cắn ống mút, phần nước toan mai thang() trong cốc thì nửa ngay vẫn chưa thấy được uống hớp nào.
() Còn gọi là đồ uống cắt tỉa chua, một loại đồ uống truyền thống của Trung Quốc được làm từ mận hun khói, đường đá và các thành phần khác.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.