Chương 114: THỰC RA CHUYỆN GÌ CŨNG ĐỂ Ý
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1320 chữ
- 2022-02-04 05:30:33
Nhưng mà, nhưng mà…
Thịnh Đường cảm thấy có hơi rối loạn:
Chẳng phải ban nãy anh đã nói hai ông bà nhà họ Trình đã tin tưởng chắc c8hắn sau này Giang Chấp sẽ có một tiền đồ rộng mở sao?
Tiêu Dã gật đầu ngay tắp lự.
Nhưng mà…
Thịnh Đường vẫn còn c3ố chấp với từ
nhưng mà
:
Giang Chấp đã hơn ba mươi tuổi rồi, cũng đã thấy anh ấy lừng danh thiên hạ đâu… Không sao, bản lĩnh đúng l9à có một chút, nhưng so với yêu cầu của hai ông bà nhà họ Trình vẫn còn cách rất xa thì phải. Nếu em mà là mẹ của Trình Gia Hủy, chắc6 chắn em sẽ không để con gái mình chịu thiệt thòi.
Thịnh Đường và Thẩm Dao đều phát hiện ra chút khác thường, đũa cũng không động nữa, nhìn Tiêu Dã.
Rất lâu sau, Tiêu Dã mới lên tiếng:
Không phải là ơn nghĩa thầy trò bình thường đâu. Đã từng nghe một câu nói thế này chưa? Người đã từng chịu quá nhiều cực khổ, chỉ cần cho họ nếm một chút ngọt ngào thì cũng đủ khiến họ ghi nhớ cả đời.
Thịnh Đường sững người, bất chợt nhớ tới những lời Giáo sư Hồ nói trước đó…
Nghe xong, Tiêu Dã lắc đầu:
Em nghĩ tối nay Giang Chấp chịu đi là vì nể mặt Trình Gia Hủy ư? Nhầm rồi, cậu ấy đang nể mặt hai ông bà nhà họ Trình. Đợi tới khi Trình Gia Hủy làm mất hẳn chút tình nghĩa này, em nghĩ liệu Giang Chấp có hận không?
Chẳng qua chỉ là bái sư học nghề thôi mà, không lẽ lại định ép duyên?
Thịnh Đường bĩu môi:
Có biết bao nhiêu cách để trả ơn thầy…
Nhưng Tiêu Dã lại hơi nghiêm mặt lại, đặt đũa xuống, tự động rót cho mình một cốc bia.
Thịnh Đường bĩu môi:
Anh cũng nói rồi đấy, đó là kinh nghiệm, sao có thể so sánh với danh tiếng? Cho anh thời gian, anh cũng đâu có vấn đề gì.
Kể cũng phải.
Tiêu Dã thích nghe câu nói này, nhưng thực ra trong lòng thì sáng tỏ như gương. Trong ngành khôi phục bích họa, kinh nghiệm dĩ nhiên quan trọng, nhưng tài năng thiên bẩm cũng là nhân tố không thể thiếu. Đó là một phản ứng cực kỳ nhạy cảm đối với bích họa, là bản năng, là bẩm sinh, là cảnh giới mà một người có nỗ lực cách mấy cũng không thể đạt tới được.
Ngay sau đó nghĩ lại, anh ấy chợt cảm thấy không đúng:
Kẹo Dẻo, ý của em là đại sư huynh của em sau này không thể lừng danh thiên hạ nữa sao?
Nghe xong câu nói ấy, chẳng hiểu sao Thịnh Đường lại cảm thấy trong lòng dấy lên từng cơn đau nhói. Anh còn từng bị người ta đánh sao? Vì sao lại đánh anh chứ? Lúc đó chắc chắn anh còn rất nhỏ phải không? Chắc là đau tưởng chết… Nghĩ tới chuyện lúc nhỏ cô chỉ bị trầy xước đầu gối thôi cũng gào suốt nửa ngày, sau đó bố mẹ phải dỗ lên dỗ xuống, hết mua kẹo lại dỗ bằng búp bê Barbie. Nhưng anh thì chẳng có bố mẹ ở bên, khi đau dù có khóc cũng chẳng ai thương phải không.
Cô thương.
Trái tim rất đau, rất đau.
Tiêu Dã đáp lễ:
Không dám.
Nhưng Thịnh Đường cũng đổi giọng ngay lập tức:
Theo như ý anh nói, thì Giang Chấp chính là ‘núi Lư’?
Đương nhiên cậu ấy… cũng không thua kém phải không. Về mặt khôi phục bích họa khô và ướt, Giang Chấp rất có kinh nghiệm.
Tiêu Dã phanh lại kịp thời.
Ai cho em tự tin hả, với vóc người bé nhỏ của em mà đòi làm mẹ người ta.5
Tiêu Dã bật cười, sau đó dùng chiếc đũa chung gắp nửa miếng đầu vịt cay đặt vào trong đĩa của cô, nói một câu đầy ý tứ sâu xa:
Kẹo Dẻo à, tặng cho em một câu triết lý do chính đại sư huynh đây tự sáng tác ra: Không cách nào nhìn thấy hết núi Lư, chỉ mong được đứng trong ngọn núi…()
() Một câu thành ngữ ý chỉ một người không nhìn thấy toàn cuộc, không hiểu rõ hết sự việc.
Thịnh Đường lập tức gác đũa xuống, chắp hai tay lại thành nắm đấm hành lễ:
Không ngờ Tô huynh lại ở đây, tiểu nữ tử áy náy muôn phần.
Làm gì có chuyện đó? Đại sư huynh tuổi trẻ tài cao, lại là đồ đệ mà Giáo sư Hồ tâm đắc. Đừng nói là sau này, lấy bản lĩnh bây giờ của anh ra cũng đủ vang danh rồi.
Tiêu Dã chép miệng mấy tiếng:
Vẫn là tiểu sư muội thương anh, biết điểm tốt của anh.
Thẩm Dao thực sự chịu không nổi màn khen qua lại đầy tính
thương mại
của hai người này. Cô ấy tiếp tục quay lại chủ đề quan hệ giữa Giang Chấp và Trình Gia Hủy:
Nếu Giang Chấp đã biết rất rõ tâm ý của Trình Gia Hủy, cũng bày tỏ thái độ rõ ràng không đồng ý chuyện hôn ước vậy thì tối nay đáng nhẽ không nên đi mới phải, đây rõ ràng là một màn mà Trình Gia Hủy dựng lên.
Ý của anh là…
Thẩm Dao ngập ngừng.
Tiêu Dã uống quá nửa cốc bia rồi giơ tay lau bọt bia dính trên mép, cũng không định giấu họ nữa:
Anh ấy à, cũng chỉ là nghe loáng thoáng. Bố mẹ Giang Chấp ra đi từ sớm, sống ngoài xã hội cậu ấy chịu không ít khổ cực. Sau này gặp được ông Trình. Ông ấy nhặt về một Giang Chấp gần như sắp bị đánh đến chết, bảo đảm cho cậu ấy có một cuộc sống ổn định vững vàng. Sau khi nhà họ Trình di dân, Giang Chấp cũng theo họ ra nước ngoài. Nói thế này đi, ở trong thâm tâm của Giang Chấp, ông Trình cũng giống như bố đẻ của cậu ấy vậy. Thế nên mới nói, khi em đi vào đường cùng ngõ cụt, bỗng dưng xuất hiện một người giúp đỡ em, cho em nương tựa, cho em một mái nhà ấm áp, dạy em hết các đạo lý tồn tại trên đời, ân tình này em bảo có thể quên hay không đây?
Nói tới đây, anh ấy thở dài:
Con người Giang Chấp ngoài lạnh trong nóng, trông có vẻ như chẳng để tâm chuyện gì hết, thực ra là chuyện gì cũng để tâm.
Thẩm Dao cũng buông một tiếng thở dài nặng nề, khóe mắt đã ướt, cô ấy đưa tay lau một cái thật nhanh.
Tiêu Dã nhìn thấy hai cô gái trước mặt mình đều sắc mặt nặng nề, bỗng dưng cảm thấy bầu không khí bị anh ấy làm cho có phần trầm trọng, bèn xua tay:
Haizz, chẳng phải cậu ấy đã khổ tận cam lai rồi sao. Hai em phải nhớ, ông trời không bao giờ phụ người nỗ lực phấn đấu. Hơn nữa Giang Chấp bây giờ có người thương có người yêu, có biết bao nhiêu cô gái chỉ muốn bổ nhào vào lòng cậu ấy, ẩm ướt lắm. Bây giờ cả Trình Gia Hủy cũng đuổi theo rồi, chưa biết chừng lần này lại hạ gục được Giang Chấp. Cũng không còn ít tuổi nữa, kiểu người như Giang Chấp, thật ra rất khao khát sự ấm áp của gia đình.
Hạ… Hạ gục?
Thịnh Đường chỉ cần căng thẳng là lập tức lắp bắp.
Tiêu Dã ngẫm nghĩ rồi chữa lại cách nói:
Trình Gia Hủy có hạ gục được hay không cứ xem hôm nay tối nay Giang Chấp có về khách sạn không là biết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.