Chương 115: LỠ NHƯ


Tường nhà trên WeChat của Giang Chấp còn sạch sẽ hơn cả khuôn mặt cô vừa mới rửa, một dòng trạng thái anh cũng chưa từng đăng, cho dù l8à một chuyện lớn như gặp lại thanh mai trúc mã cũng không thấy anh thể hiện cảm xúc. Thịnh Đường quả thật không hiểu được, một người k3hông thích đăng trạng thái lên vòng tròn bạn bè hà tất phải lãng phí một ID WeChat chứ? Không lẽ vị
thượng thần
họ Giang này thật sự9 ngây thơ nghĩ rằng trên đời chỉ có duy nhất một phương thức thanh toán online là WeChat đấy chứ…

Cô bĩu môi, chưa biết chừng 6anh còn chưa biết làm thế nào để đăng trạng thái ấy chứ.

Nhóm
Chị em cây khế
im phăng phắc.
Lại qua một lúc, Trình Tần: [Hai ngày nữa, nếu cậu vẫn chưa đi thì mình tới tìm cậu.]
Thịnh Đường: [Được thôi…]
Ngẫm một chút, cô lại gõ thêm một câu: [Vừa hay có dịp trò chuyện, mình cảm thấy mình có chút bất ổn ╥﹏╥…]
Thịnh Đường nhắn một tin5 vào nhóm: [Hai cậu đang làm gì đó?]
Phía Du Diệp có sự chênh lệch múi giờ, sau khi hỏi xong, Thịnh Đường cứ nghĩ Trình Tần sẽ là người đầu tiên đáp lại, không ngờ lại là Du Diệp. Cô ấy thẳng thừng trả lời bằng một tin nhắn thoại: Vừa dậy xong, tối qua nằm mơ ba chị em chúng ta ra Ngũ Đạo Khẩu ăn Tteokbokki, gối còn ướt quá nửa đây.
Thịnh Đường khoe khoang: [Tối nay mình vừa được ăn ở Thịnh Thiên Các.]
Đợi mãi vẫn không thấy được câu trả lời của Trình Tần.
Ngược lại Du Diệp là người cuống quýt nhắn lại trước hết: [Ai ở quá lâu trong hang đá cũng sẽ cảm thấy bất ổn. Đường, nếu cậu vẫn muốn chuyển qua mảng sáng tạo thì phải khẩn trương lên. Bây giờ có không ít thanh niên đẹp trai làm bên sáng tạo. Cậu nghe lời đi, mình đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài đây, lát về nói tiếp…]
Thịnh Đường có chút hụt hẫng.
Du Diệp: [!!! Tuyệt giao 24 giây!]
Nhưng còn chưa đầy hai giây, Du Diệp đã gửi tới một nụ cười xấu xa: [Đi cùng ai hả?]
Thịnh Đường lại nhớ tới chuyện của Giang Chấp, lòng bực dọc, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cô quay sang hỏi sao mãi không thấy Trình Tần lên tiếng.
Du Diệp dứt khoát: @Trình Đông Bắc.
Phải rất lâu sau, Trình Tần mới lề mề lộ diện, và tìm thẳng Thịnh Đường: [Vẫn còn ở Bắc Kinh à?]
Thịnh Đường: [Đúng rồi.]
Cô chỉ muốn tìm ai đó trò chuyện, nhưng cụ thể phải nói gì thì lại không biết.

Từ nhà hàng trở về, cô đã cảm thấy bản thân như một linh hồn vô chủ vậy. Thật ra cô còn rất nhiều việc phải làm, ví dụ như bức tranh phục hồi nguyên tác của cô, ví dụ như cô thật sự phải liên lạc với nhà thiết kế sáng tạo văn hóa tại Cố Cung, ví dụ như giúp Thẩm Dao suy nghĩ về điệu múa Lục Yêu, ví dụ như giúp Kỳ Dư làm phương án về tranh ba chiều…

Nhưng tất cả những suy nghĩ ấy đều đã bị nhấn chìm sau khi Tiêu Dã kể xong về quá khứ của Giang Chấp.

Điều đáng giận nhất là, Tiêu Dã hoàn toàn không biết tất cả mọi chuyện của Giang Chấp. Dùng cụm từ
đầu voi đuôi chuột
để hình dung về năng lực kể chuyện của Tiêu Dã là sát thực nhất. Vì chuyện này, Tiêu Dã tự biện bạch cho bản thân:
Giang Chấp là một người không thích kể về chuyện của mình. Những gì anh biết đều phải góp nhặt từ nhiều nguồn khác nhau lại đấy. Kẹo Dẻo, em phải biết, không phải tất cả mọi người đều có một tuổi thơ đáng để nhớ về, thế nên Giang Chấp rất ít kể lại chuyện xưa của mình.


Đến nửa cuối của bữa ăn, Tiêu Dã liền bắt đầu màn biểu diễn của anh ấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.