Chương 116: LỠ NHƯ


Thịnh Đường phồng má, tóm lại cô quyết không tin vào mấy chuyện mê tín thời phong kiến. Chắc chắn vẫn còn cách lý giải k8hoa học nào đó mà cô vẫn chưa thể hiểu được, ví dụ như lượng tử học trong Vật lý cũng cực kỳ phức tạp. Nói rõ ràng được3 thì sẽ là khoa học, nói không rõ ràng sẽ trở thành thần học.

Nhưng Tiêu Dã vẫn chưa chịu dừng, có vẻ như quyết9 tâm thức tỉnh toàn bộ nhiệt tình của cô.


Chuyện có thể nhìn thấy cung nữ triều Thanh vào những ngày mưa gió l6à thật hay giả chúng ta tạm gác lại. Anh sẽ kể cho hai em nghe một câu chuyện có thật, là anh đích thân trải qua. Những5 câu chuyện xung quanh trải nghiệm này anh chưa từng kể cho người nào khác, cả sư phụ của anh cũng không biết.

Nhưng Tiêu Dã hết sức nghiêm túc, kể rằng trước kia anh ấy từng đến Cố Cung giúp việc cho một thầy giáo, cũng tức là khoảng thời gian trước khi anh ấy đến Tân Cương. Hôm đó bận đến tận tối muộn, tới khi ra khỏi cung trùng hợp thay lại phải đi qua con đường hẻm ấy.
Lúc đó Tiêu Dã ôm tập tài liệu đi hơi chậm một chút. Người thầy giáo kia đi phía trước, vừa đi vừa nói chuyện với anh ấy, hai người họ cũng chỉ cách nhau khoảng nửa bước chân.
Nói tới đây, Tiêu Dã bổ sung thêm một câu:
Buổi tối đi trên những con đường nhỏ ở Tử Cấm Thành có một quy tắc. Tối kỵ việc hai người đi song song với nhau, nhất định phải một người đi trước một người đi sau, có thể trông chừng lẫn nhau. Nhưng hai người lại không thể cách nhau quá xa, cứ nửa bước chân là đủ.

Màn dạo đầu này của Tiêu Dã quả thật đã gợi lên được một hứng thú to lớn từ Thịnh Đường, dẫu sao cũng là trải nghiệm của chính bản thân anh ấy chứ không phải nghe lời đồn đại. Ngay cả một người có không ít kinh nghiệm đi ra ngoài hỗ trợ như Thẩm Dao cũng tò mò vô cùng, liên tục thúc giục Tiêu Dã.
Vẫn là câu chuyện về Tử Cấm Thành, dù sao thì những câu chuyện quái dị liên quan đến nơi ấy chỗ nào cũng kể.

Những con đường nối các cung trong Tử Cấm Thành đều rất đáng chú ý, nổi tiếng nhất phải kể đến con đường hẻm Đông Đồng Tử.

Trước đây, Thịnh Đường cũng từng không ít lần đến Cố Cung dạo chơi, cô gật đầu:
Chính là con đường nối giữa cung Đông Lục, điện Phụng Tiên, nhà Bắc Ngũ và cung Ninh Thọ chứ gì. Đúng là rất dài, nhưng đâu có điểm gì đặc biệt.

Tiêu Dã tỏ thái độ thần thần bí bí:
Đó là con đường âm dương vang danh khắp nơi. Tới buổi tối, trên con đường hẻm đó sẽ xuất hiện một ranh giới chia đôi hai thế giới âm và dương. Thế nên con đường đó ban ngày dành cho người, ban đêm dành cho ma.

Thẩm Dao từ lâu đã nghe nói những truyền thuyết về con đường này, bèn chê cười Tiêu Dã lại lấy mấy đoạn văn trên mạng ra hù người.
Thẩm Dao truy hỏi anh ấy chuyện tiếp theo.
Câu chuyện sau đó thì rất kinh dị rồi.
Thầy giáo kia đi đằng trước, ban đầu còn nói chuyện với Tiêu Dã, nhưng nói mãi nói mãi thì bắt đầu lảm nhảm lung tung, hỏi Tiêu Dã: Ban nãy em nói gì nhỉ?
Lúc đó Tiêu Dã chẳng hề nói câu gì, còn cảm thấy khó hiểu.


Nhưng anh đi mãi đi mãi liền cảm thấy bầu không khí xung quanh có gì đó sai sai. Khi nhìn kỹ lại thì thầy giáo phía trước đã biến mất, loáng thoáng nghe thấy giọng một cô gái nói: Những thứ anh sửa chữa đều là của âm gian cả đấy…


Lúc đó khi nghe tới câu này, Thịnh Đường liền cảm thấy lông tóc dựng ngược lên.

Nhưng Thẩm Dao thì bị chọc cười, nói với anh ấy:
Bịa, anh cứ tiếp tục bịa đi.


Tiêu Dã cười ha ha:
Các em tin hay không thì tùy.


Thật ra Thịnh Đường cũng không tin, vì dù sao qua một khoảng thời gian tiếp xúc, cô biết anh ấy là một người cực kỳ thích đùa giỡn với mọi người, có lúc bịa đại ra một câu chuyện cười mà cứ y như thật.

Nhưng cũng không hiểu làm sao, khi bắt tay vào làm bản vẽ phục hồi nguyên dạng, Thịnh Đường lại cứ nhớ về con đường hẻm Đông Đồng Tử mà Tiêu Dã kể, nghĩ mãi nghĩ mãi bỗng dưng thấy lạnh sống lưng. Khi nhìn xung quanh bốn phía, cô đang ở một mình…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.