Chương 120: BỪA BÃI


Vốn dĩ đã đặt sẵn nhà hàng, kết quả vừa đi ra khỏi khách sạn anh liền đổi ý, nói không cần ăn cơm nữa, tìm hiểu một chút về tài liệu bích họa mới là c8huyện quan trọng hàng đầu. Song cùng, cô không còn cách nào khác, đành phải hủy bỏ bữa cơm, chuyển hướng đi tới phòng làm việc của thầy Hứa.

3Phải, những người làm trong ngành này của họ một khi đâm đầu vào công việc là có thể quên hết mọi thứ xung quanh. Mấy thầy sau đó tới cũng hoàn toàn 9không nhắc đến chuyện có đói hay không. Nhưng như vậy đâu có nghĩa là được bướng bỉnh đến thế?
Giang Chấp không đáp lời, để mặc cho cô ấy nói6, đút di động vào trong túi quần.

Này.
Trình Gia Hủy gọi giật anh lại:
Tiểu Thất không sao chứ?

Khi cô mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời vẫn tối sầm sì, xem ra cô quả thật chưa ngủ quá lâu.
Trên trán đầm đìa mồ hôi.
Giang Chấp quay đầu, nhìn chằm ch5ằm cô ấy mấy giây, nói một câu:
Có sao.

Ơ…
Khi nhìn kỹ lại thì bên ngoài quả thật có một người đang đứng, gương mặt ấy được ánh đèn của hành lang phản chiếu trở nên sáng rõ, sắc nét.
Ngay sau đó, Thịnh Đường như một quả bóng da bị xì hơi, khắp người lập tức không còn chút sức nào, một tay chống lên tay nắm cửa, trán đập
cộc
một cái lên cánh cửa, nhất thời chỉ muốn khóc, trái tim cũng đang đập thình thịch, thình thịch.
Bây giờ, cuối cùng cô cũng được nếm thử dư vị của việc mất ngủ rồi.
Mới ngoài hai mươi, chưa đến mức lao về phía thời kỳ mãn kinh chứ?

Thịnh Đường không biết mình đã ngủ bao lâu, có lẽ là mấy tiếng đồng hồ, cũng có thể mới được vài phút. Cô cũng không biết rốt cuộc mình đã ngủ hay chưa, mơ mơ màng màng, giống như mơ một giấc, lại giống như xung quanh thật sự có người nào đó vậy.
Nhưng vấn đề là, cô đã bị quấy rầy rồi.
Thịnh Đường nhìn chằm chằm vào lỗ cửa trên cánh cửa phòng, lỡ như ngó ra ngoài nhìn lại thấy một hành lang trống vắng không một bóng người thì sao…
Thịnh Đường giật mình, sống lưng bỗng dưng thẳng tắp.
Ảo giác ư?
Cô ghé sát tới trước, đầu tiên dùng đầu ngón tay chặn lỗ cửa lại, rồi đưa mắt tới trước đầu ngón tay, đầu ngón tay dần dần, dần dần dịch chuyển ra ngoài.
Giữa kẽ tay, cô nhìn thấy một bóng hình đứng ngoài cửa, đứng ngược sáng, sau lưng là cả một hành lang dài.
Cô run rẩy với lấy chiếc áo tắm khoác lên người, run run rẩy rẩy nhích dần từng bước về phía cửa phòng, trong lòng thầm nghĩ. Có thể những điều Tiêu Dã nói cũng không sai hoàn toàn, đáng nhẽ phải niệm chú, nên niệm: Úm ma ni, bát mi hồng…
Tiếng gõ cửa cũng không có ý giục giã, chỉ hai tiếng vừa rồi, giống như không có ý định quấy rầy cô vậy.
Ma ni ma ni hông!
Ngay lúc đó Thịnh Đường đã bĩu môi, nói với Tiêu Dã: Với anh đây là niệm chú hả, lúc nhỏ đi bắt bướm em toàn hét câu này.
Lại lỡ như nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài đứng quay lưng về phía cửa thì sao. Không, cho dù cô ta quay người lại thì vẫn là lưng đưa về phía cửa…
Thịnh Đường cảm thấy hai chân mềm nhũn, nhưng không nhìn cho rõ ràng thì càng đừng mong ngủ nổi, dẫu sao cứ nghĩ đến chuyện có thể đang có thứ gì đứng trước cửa, làm sao mà chợp mắt được?
Trình Gia Hủy sững người.

Còn nữa.
Giang Chấp lạnh lùng bổ sung thêm một câu:
Em gọi cô ấy là Thịnh Đường được rồi.

Hơi thở của Thịnh Đường nghẹn lại.
Cô vội vàng buông tay.
Thịnh Đường bực dọc cào loạn mái tóc lên. Phiền chết đi được, năm xui tháng hạn phải không?
Bỗng nhiên, có người gõ cửa.
Thịnh Đường ngồi dậy, nóng đến choáng váng đầu óc, không ngủ được, nhưng vẫn mê man.
Khó chịu quá.
Nghĩ bụng, Thịnh Đường cô xưa nay không biết mất ngủ có mùi vị như thế nào. Vì chuyện này, Trình Tần và Du Diệp không ít lần ngưỡng mộ cô, nói cô là người vô tâm vô tính tới mức ngả người xuống gối một cái là có thể ngủ ngay được, chất lượng giấc ngủ này quả thực khiến người bên cạnh ghen tỵ.
Lúc đó cô lại kiêu ngạo nói với họ: Vì mình trẻ đó.
Muộn như vậy rồi sẽ không thể có ai gõ cửa phòng cô. Người có thể gõ cửa phòng cô… chưa chắc đã là người.
Chuyện Thịnh Đường hối hận nhất là trước khi bước vào phòng không niệm chú. Lúc đó khi đi ra khỏi nhà hàng, Tiêu Dã còn hỏi cô có sợ không. Đùa sao, sao cô có thể thừa nhận mình đang sợ? Tiêu Dã rất đê tiện, cũng không biết có phải anh ấy rắp tâm cố ý hay không, còn nói với cô: Nếu em thấy sợ thì trước khi bước vào cửa phòng nhớ niệm chú.
Tiếng động ấy không hề nhỏ.

Người đứng ngoài cửa cũng đã nghe thấy. Anh giơ tay gõ nhẹ lên cửa phòng:
Tiểu Thất?


Thịnh Đường dùng sức nắm chặt lấy tay nắm cửa nhưng phát hiện tay cô hoàn toàn không còn sức nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.