Chương 121: GẶP MA RỒI?
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 797 chữ
- 2022-02-04 05:30:24
Nhưng mở cửa ra rồi, sau khi giáp mặt với anh, bao nhiêu
ân oán tiền kiếp
lúc nói chuyện điện thoại như đổ ập xuống đầu 8cô. Cô không kiềm chế được, cho dù có bao nhiêu suy nghĩ không tính toán, chấp nhặt đến đâu thì thể diện cũng đã không gi3ữ vững được nữa.
Không những để Trình Gia Hủy nhận điện thoại, còn nói cô hành xử
bừa bãi
. Sao cô lại bừa bãi c9ơ chứ? Chặn đường phát tài của anh hay làm trở ngại anh tán gái à?
Muộn như vậy rồi, cứ cho là muốn tán gái thì c6ó lẽ cũng tán xong rồi chứ?
Trái tim cô chợt hoảng loạn trong giây lát.
Nhưng tại sao lại hoảng loạn nhỉ?
Lúc trước Tiêu Dã từng tới Cố Cung làm hỗ trợ kỹ thuật, nhưng cậu ấy chưa lần nào đi tới khu vực đường hẻm Đông Đồng Tử. Cái gì mà thầy giáo biến mất, nếu thật sự có một chuyện nghiêm trọng như vậy, vì sao trước đây em chưa từng nghe đến? Lại còn chuyện có người nào đó nói chuyện với cậu ấy… Cậu ta ăn nói bậy bạ mà em cũng coi là thật?
Anh có ý gì?
Thịnh Đường bắt chước tư thế ban ngày của anh, một tay chống lên cạnh 5cửa, một tay đặt lên tay nắm cửa, hỏi với sắc mặt lạnh lùng.
Giang Chấp không định tiến vào trong phòng. Anh đứng đó quan sát cảm xúc của cô, rồi bật cười:
Em ngủ rồi sao?
Cần anh quan tâm?
Thật ra Thịnh Đường cũng không quá tin vào những gì Tiêu Dã nói, chỉ là không kiểm soát được cảm xúc của mình, cứ nhớ đến nó. Vừa nghe Giang Chấp nói như vậy, tựa hồ bầu trời u ám trên đầu cô như được mở ra một cái miệng, thoạt bừng sáng.
Em ấy à, ngoan ngoãn ngủ đi, điều hòa mở bình thường, kéo rèm cửa lại, tắt điện đi, nếu không sẽ ngủ không ngon giấc.
Giang Chấp giơ tay, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng luồn qua mái tóc cô, dịu dàng vuốt lại cẩn thận mái đầu rối bù xù ấy, giọng anh cũng rất khẽ:
Nghe hiểu chưa?
Thịnh Đường cảm thấy cả người tê dại, mềm nhũn ra, cảm giác này do ngón tay anh mang lại.
Tiểu Thất.
Giang Chấp tựa như buông một tiếng thở dài, giọng nói dịu dàng, khẽ khàng.
Thịnh Đường sững người.
Cô chưa bao giờ được nghe anh nói hai chữ
Tiểu Thất
êm tai và động lòng người đến vậy. Hơn nữa… Cô ngước mắt nhìn anh, tối nay ánh mắt của anh cũng thật khác, rất dịu dàng, khiến cô liên tưởng tới đôi mắt chú chim bồ câu tung cánh bay trên chòi canh cũ, không châm chọc, không giễu cợt, cũng không có tính công kích.
Thịnh Đường mím môi, hỏi ngược lại:
Vậy Trình Gia Hủy ngủ chưa?
Sao lại đành lòng quay trở về vậy? Ôm con gái người ta vào lòng ngủ một giấc đến sáng có phải tốt hơn bao nhiêu không.
Giang Chấp nhướng mày, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, có vẻ như quan sát, rồi bất thình lình hỏi:
Sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?
Lạnh ư?
Giang Chấp nhìn cô với vẻ hồ nghi, lát sau bỗng nhiên như hiểu ra vấn đề:
Sợ à?
Anh ngước mắt ngó vào trong phòng, cười khẽ:
Thế nên, đèn cũng không dám tắt, rèm cửa cũng không dám kéo vào, phải không?
… Cũng không phải.
Cô phải giải thích thế nào mới thể hiện được rằng mình không hèn nhát đến vậy? Màn gọi điện thoại lúc trước giờ nghĩ lại cô vẫn còn cảm thấy mất mặt, gặp phải chuyện này vì sao không gọi điện thoại cho Thịnh Tử Viêm? Người bố tuấn tú, hiền hậu đó của cô nhất định sẽ nói chuyện cùng cô tới tận khi trời sáng.
Thịnh Đường giơ tay lên sờ, trên trán mồ hôi vẫn đang ròng ròng chảy. Thật ra sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu, vì sợ hãi. Hơn nữa, có thể không nóng sao, cô còn đang quấn áo tắm trên người đây.
Điều hòa bị hỏng sao?
Không phải, chỉ là tôi cảm thấy căn phòng này hơi lạnh thôi.
Từ trên đỉnh đầu lan dần vào từng khớp xương, theo dòng máu nóng ra sức len lỏi vào trong trái tim cô.
Cô gật đầu, cảm thấy đầu càng lúc thêm nặng nề choáng váng, hình như buồn ngủ thật rồi.
Bây giờ có thể ngủ được chưa?
Giang Chấp cười khẽ:
Còn không ngủ được nữa, tôi đi vào đấy?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.