Chương 122: GẶP MA RỒI?


Cầm lấy chiếc di động trên bàn, mở ra.

Ánh sáng của màn hình chiếu thẳng vào mắt cô, đôi mắt ánh lên những tia máu, mái 8tóc xõa ra rũ rượi.
Thật ra người tối qua cô gặp hoàn toàn không phải Giang Chấp!
Tiêu Dã nói không sai, khi đi vào phòng nhất định phải niệm chú. Bất luận là câu
Ma ni ma ni hông
mà cô hay hét lúc đi bắt bướm, hay một câu gì đó khác thì đều phải đọc. Nếu không đọc thì những thứ bẩn thỉu bên ngoài cũng sẽ theo mình đi vào phòng khách sạn, sau đó giày vò mình.
Ảo giác!
Nghĩ tới đây, Thịnh Đường run rẩy. Không đúng không đúng, tuyệt đối không phải ảo giác. Đến bây giờ cô vẫn có thể nhớ lại cảm giác khi anh vuốt tóc cô cơ mà, cực kỳ dịu nhẹ, giống như sợ làm cô đau vậy.
Đi ngủ.

Thịnh Đường thật sự đã được ngủ một giấc rất ngon.
Hoàn toàn triệt để, dường như đến cả những giấc mơ cũng không xuất hiện.
Trước kia là hình một tiểu quái thú, con quái thú ấy do Trình Tần tiện tay vẽ ra, Khúc Phong đã chụp lại, đặt làm ảnh đại diện, trân trọng như một báu vật vậy, nói với cô: Nếu như anh thấy nhớ em, anh ngắm con quái thú này là được.
Lúc đó Trình Tần còn không mấy vui vẻ, chất vấn anh: Anh nói vậy là có ý gì? Trong mắt anh, trông em đáng sợ lắm có đúng không?
Thế nên, việc này là không đúng.
Giang Chấp có thể dịu dàng như vậy hay sao? Giang Chấp biết nói những lời êm ái như vậy hay sao? Giang Chấp có thể có đủ sự kiên nhẫn như vậy hay sao?
Cô đặt di động lên bàn, kéo rèm cửa lại, che hoàn toàn ánh sáng bên ngoài, cũng giống như đóng hẳn tình cảm của mình lại vậy.
Cô chui trở về giường, kéo chăn lên.
Nghi vấn như thủy triều, bất ngờ trào dâng dữ dội. Là Giang Chấp sao? Anh từ chỗ Trình Gia Hủy trở về không nói, lại còn cất công tới tìm cô, nói với cô rằng Tiêu Dã chỉ đang ăn nói bừa bãi?
Ngữ khí dịu dàng như thế, ánh mắt hiền hòa như thế, khi nhẹ nhàng xoa đầu cô cũng đầy kiên nhẫn đến thế, so với người đàn ông chê cô bừa bãi trong điện thoại hoàn toàn như hai người khác biệt… Anh an ủi cô đừng sợ hãi, lại dặn dò cô mau ngủ sớm, nụ cười trên gương mặt cũng giấu sự dịu dàng, khiến cô trong khoảnh khắc có cảm giác an toàn.
Quả thật là một chuyện kỳ lạ. Tối qua Giang Chấp tới, chỉ nói vài câu như vậy thế mà quay trở về giường, cô gục đầu xuống gối là ngủ ngay, thậm chí còn không có lấy một chút quá trình hòa hoãn.
Đợi chút…
Thịnh Đường kêu đại não dừng lại.
Không đúng, người đàn ông đứng trước cửa tối qua chính là Giang Chấp ư?
Mãi không có hồi âm.
Trình Tần nhìn chằm chằm hình đại diện trên ID của Khúc Phong một lúc9 lâu. Đó là một bức ảnh chụp anh lúc đi dã ngoại nhảy Bungee, cô hoàn toàn không biết nó được anh chụp từ khi nào. Ở bên Khúc P6hong lâu như vậy rồi, Trình Tần biết rõ anh không phải là một người thích chơi những trò chơi vận động mạo hiểm. Mỗi lần cô vật5 nài anh chơi, anh đều nói: Lỡ như các thiết bị an toàn không được chuẩn bị cẩn thận thì sao? Lỡ thật sự rơi xuống dưới thì sao? Em xem mấy bài báo đó, động một tí lại có tin ai đó chơi trò này rồi xảy ra chuyện…
Không có tin tức mới nhất.
Dòng tin nhắn cuối cùng vẫn là do cô gửi cho Khúc Phong: [Anh tớ3i Bắc Kinh rồi sao?]
Như một câu nói vòng vèo líu lưỡi, hài hước biết bao.
Trình Tần nhìn thẳng vào hình đại diện mới của Khúc Phong, tự nói: Mẹ kiếp, anh cũng hài hước lắm.
Thịnh Đường bỗng nhiên rùng mình, lập tức nhảy dựng lên.
Ông trời ơi, nếu người tối qua đứng trước cửa phòng cô không phải là Giang Chấp, thì có thể là ai?
Vào lúc anh ta còn yêu bạn, anh ta sẽ nói: Em thật đáng yêu, anh yêu vô cùng, yêu lắm luôn.
Nhưng đến khi anh ta thay lòng rồi, cũng vẫn sẽ nói: Em rất đáng yêu, nhưng anh không yêu em.
Sắc mặt Thịnh Đường bỗng dưng trở nên tái nhợt.
Gặp ma rồi.
Chính vì lý do đó, Trình Tần chỉ có thể đi chơi cùng với Du Diệp và Thịnh Đường.
Hình đại diện này của Khúc Phong chỉ mới được đổi.
Khúc Phong liên tục giải thích: Không phải đáng sợ, là đáng yêu, anh yêu vô cùng, yêu lắm luôn.
Trình Tần đang nghĩ: Tiếng Hán thật là thần kỳ.
Cô ngồi trên giường một lúc khá lâu, đợi cho đầu óc tỉnh táo hẳn rồi mới kéo rèm cửa ra.
Một khoảng nắng rực rỡ sốt sắng ùa vào phòng, nhìn ra ngoài trông cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Chủ yếu là vì được nghỉ ngơi đầy đủ nên tầm nhìn cũng có cảm giác tươi đẹp hơn.
Cô không nghe lời Tiêu Dã, nên đã bị hành hạ.
Thứ bẩn thỉu đó hóa thành dáng vẻ của Giang Chấp, khiến cho cô mơ màng choáng váng. Mục đích là… hút dương khí? Mượn xác hoàn hồn?
Chẳng trách giấc ngủ này cô ngủ say như chết, không biết trời đất gì.

Thịnh Đường lao vào phòng vệ sinh, nhìn thẳng vào gương, điên cuồng soi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.