Chương 131: TÌM MỘT MÓN ĐỒ


Đến nỗi chính chủ quán cũng không đành lòng, nhắc nhở cô ấy là đủ rồi. Trình Tần hào sảng, đập mạnh xuống bàn: Được, chún8g ta tạm ăn chỗ đó, thiếu lại gọi thêm!

Thịnh Đường ngồi bên cạnh âm thầm cảm thấy đau dạ dày.

Mẹ mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm một thứ trong lòng, là rất nhiều năm về trước khi ở Đôn Hoàng, bà đã được nghe bạn bè kể. Lúc nhỏ, mình đã được nghe không ít câu chuyện về Đôn Hoàng từ lời kể của mẹ. Cộng thêm việc bố mình cũng vẽ một số các tác phẩm có yếu tố Đôn Hoàng, lâu dần cũng thành mưa dầm thấm lâu thôi.

Trình Tần rất tò mò:
Cô Mạc muốn tìm món đồ gì vậy?


Mắt.

Bàn tay cầm chai nước ngọt của Trình Tần chợt run lên, cái chai đập thẳng xuống bàn kêu cạch một tiếng, cô ấy vội vàng lấy tay đỡ vững:
Cái quái gì cơ?

Trình Tần sửng sốt:
Tất cả các bức bích họa Đôn Hoàng cậu đều đã xem rồi?


Những tư liệu cần kiểm tra đều đã đọc rồi, phàm là các bức bích họa trong phạm vi Đôn Hoàng đều chưa từng thấy đôi mắt này.
Thịnh Đường một tay chống má, một tay lắc lắc chai nước ngọt:
Mình cũng đã hỏi các thầy một lượt, ai cũng nói chưa nhìn thấy bao giờ.

Trong lúc3 đợi đồ ăn, Trình Tần liền không nén nổi tò mò, bắt đầu gạn hỏi Thịnh Đường.
Hai năm nay, Thịnh Đường vẫn luôn c9hạy tới khu Đôn Hoàng. Lúc trước Trình Tần và Du Diệp cho rằng cô đơn thuần chỉ vì yêu thích, hoặc cũng có thể là hiếu k6ỳ, dẫu sao thì nền văn minh Đôn Hoàng cũng đã tồn tại từ rất lâu đời, cộng thêm vương quốc cổ Lâu Lan() đã biến mất và 5hồ La Bố thần kỳ bí hiểm cũng đều tập trung cả ở đó.
Thịnh Đường tỉ mỉ hồi tưởng rồi lắc đầu:
Không có.

Ngày nào cô cũng chui ra chui vào hang số 0, có hình vẽ nào có đôi mắt không cô nắm rất rõ. Đôi mắt này khác với hình vẽ đôi mắt ở các bức bích họa khác của Đôn Hoàng. Trên bích họa Đôn Hoàng, xuất hiện nhiều nhất chính là mặt Phật, nhưng đều thể hiện trong trạng thái nửa nheo, thứ cô tìm không giống vậy.
Thịnh Đường từ tốn nhấc bình trà lên rót một cốc, thò ngón tay vào cốc thấm thấm rồi vẽ mấy nét đơn giản lên mặt bàn. Trình Tần nghiêng vẹo cả nửa người để nhìn qua, mãi mới ngẩng đầu lên hỏi cô:
Mắt này là sao?

Thịnh Đường lắc đầu:
Cụ thể là mắt gì thì mình không biết, mẹ mình nói nó rất có giá trị nghiên cứu, cũng giống như đôi mắt thần bí của sa mạc vậy. Nghe bố mình kể, khi mẹ mình còn chưa lấy ông gần như năm nào cũng tới Đôn Hoàng, thật ra chính là muốn tìm kiếm đôi mắt này trong vô vàn các bức bích họa. Về sau bà lấy chồng, rồi có mình mới chịu dừng lại, sau đó nữa xảy ra chuyện nên cũng không ra ngoài tìm kiếm thêm lần nào nữa. Mình chỉ nghĩ, một thứ có thể khiến mẹ mình tâm niệm mãi không quên, bà không tìm được thì mình tìm giúp bà vậy.

() Lâu Lan là một quốc gia cổ, tồn tại từ thế kỷ II TCN ở vùng đông bắc sa mạc La Bố, Tân Cương (nay thuộc Trung Quốc). Vương quốc Lâu Lan cổ cách đây hơn 2100 năm là một trạm mậu dịch trung chuyển trên con đường tơ lụa nối Trung Quốc, Ba Tư, Ấn Độ, Syria, Đế quốc La mã. Đồng thời nó cũng là một trong những đô thị lớn phồn hoa nhất, mở cửa sớm nhất trên thế giới. Ở thời kỳ Lưỡng Hán, quan hệ giữa Lâu Lan và vùng nội địa luôn rất mật thiết, nhưng đến sau thời kỳ Nguỵ Tấn Nam Bắc Triều. Lâu Lan dần dần cắt đứt quan hệ với nội địa, rồi lặng lẽ biến mất trong lịch sử Trung Quốc. Đến đời Đường, tuy con đường tơ lụa vẫn thông suốt, nhưng mọi người không biết Lâu Lan ở đâu.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Thịnh Đường kiên quyết như vậy, Trình Tần có cảm giác chuyện này không chỉ đơn giản là sở thích cá nhân nữa.

Quan trọng là cậu còn không biết nó là cái gì, cậu tìm kiểu gì đây?
Trình Tần nói:
Chi bằng cậu hỏi cho rõ ràng đi, hoặc là nơi nó xuất hiện ở đâu, cậu cũng phải làm rõ một thông tin chứ.

Thịnh Đường khẽ thở dài:
Mình đã từng hỏi mẹ, mẹ mình cũng chẳng chịu kể lại cho lắm, chỉ nói rằng thứ đó chẳng ai tìm được. Hai năm nay mình cũng có lòng để ý, quả thật rất khó tìm.

Trình Tần nhìn chăm chú hình vẽ bằng vệt nước trên mặt bàn. Cửa sổ mở, bên ngoài trời tối sầm sì, thi thoảng còn có một cơn gió oi len lỏi vào trong, mang theo cả mùi ẩm ướt thoang thoảng của cơn mưa. Con mắt trên mặt bàn đã bị gió thổi khô mất một nửa, mí mắt gãy đi một đoạn dài, lại càng chẳng nhìn ra được điều gì.

Có khi nào nằm trong hang số 0 không?
Trình Tần bất ngờ hỏi câu này.
Thịnh Đường mở một chai nước Bắc Băng Dương, cắn ống hút mút từng ngụm nhỏ một lúc lâu rồi mới nói:
Bởi vì bố mẹ mình đó. Thật ra chủ yếu là vì mẹ mình, thế nên bố mình cũng ‘yêu ai yêu cả đường đi’.

Liên quan đến những chuyện gia đình cô, Trình Tần là người hiểu rõ nhất:
Cũng phải, cô Mạc là người theo ngành múa cổ đại. Nhưng chuyện này thì liên quan quái gì tới cậu?

Trình Tần nói:
Bây giờ cậu đã là người có sư phụ rồi, để sư phụ của cậu tìm.


Thịnh Đường bĩu môi:
Sư phụ? Tự phong thì chẳng tính. Hơn nữa, sau này mẹ mình cũng không nhắc lại chuyện này nữa, mình nghĩ tám, chín phần là vì không muốn để quá nhiều người biết về nó, nên mình cũng quyết định không khua chiêng gõ trống rầm rộ. Tùy duyên vậy, tìm được là tốt nhất, nếu không tìm được cũng chỉ đành biết vậy. Mình thấy mẹ mình có vẻ cũng không quá canh cánh về nó, chỉ là thi thoảng bà có nhắc đến đôi lần mà thôi, nên mình muốn làm tròn chữ hiếu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.