Chương 132: TÌM MỘT MÓN ĐỒ
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1163 chữ
- 2022-02-04 05:30:58
Nói đi, rốt cuộc cậu đang gặp vấn đề gì? Đã lòng vòng suốt cả buổi rồi, khẩn trương khai báo.
Thịnh Đường vắt chân lên, đi thẳng và8o chủ đề chính.
Khoảng thời gian này cô đã cảm thấy bạn mình có chỗ nào đó không bình thường, tin nhắn WeChat trả lời cũng k3hông kịp thời, làm như bận bịu lắm vậy.
Vậy là ý gì? Khúc Phong đang trốn cậu?
Thịnh Đường chau mày.
Cậu có biết vì sao mình lại về Bắc Kinh trước kế hoạch không?
Trình Tần một miếng quét sạch một xiên nướng, ném xiên xuống mặt bàn, hai bên khóe miệng còn dính lại hai hàng nước sốt:
Mẹ kiếp, mình như một con ngốc chạy đi tìm hắn. Hắn nói với mình hắn đi công tác. Kết quả, cậu đoán xem là thế nào? Thằng oắt đó đi công tác tới Bắc Kinh luôn, shit!
Thịnh Đường nghe mà chẳng hiểu chuyện gì xảy ra:
Không phải, anh ta đi công tác tới Bắc Kinh mà không nói cho cậu biết?
Trình Tần nhai nhồm nhoàm mấy miếng rồi nuốt thịt, hơi nheo mắt lại:
Nói cho mình biết ư? Hắn có cái gan chó ấy sao? Há chẳng phải mình sẽ phá cho chuyện tốt của hắn lanh tanh bành lên ư?
Sao mình càng nghe càng cảm thấy… cậu hình như đang ám chỉ anh ta… ngoại tình?
Trình Tần hai tay cầm hai cái xiên, lắc lắc trước mặt Thịnh Đường:
Cậu sai rồi, thằng oắt đó không ngoại tình.
Bên này Thịnh Đường vừa định thở phào nhẹ nhõm thì Trình Tần lại bồi thêm:
Đã kết hôn đâu, hắn chỉ cắm sừng mình thôi.
Một nửa ngụm nước ngọt vẫn đang nằm trong miệng Thịnh Đường, càng lúng búng cô càng cảm thấy ghê tởm, lại không thể nhổ ra ngoài, cuối cùng chỉ còn cách bấm bụng nuốt xuống:
Cắm sừng?
Ngay sau đó, cô bùng nổ, đập bàn:
Cậu còn chưa chê anh ta từ sáng tới tối bỏ bê công việc thì thôi, anh ta còn có mặt mũi cắm sừng cậu? Không sợ gãy chân không thu lại được à()?
Trình Tần gạt hết tim gà vào trong đĩa của mình, ăn rồn rột như nhai lạc vậy, hàm răng nhỏ trắng sáng mà nhai rất nhanh, sau đó nói đôi ba câu để giải đáp cho nghi hoặc của cô:
Hắn nói hắn đi công tác, mình chán không có việc gì bèn quay về Bắc Kinh. Có lẽ cũng vì ông trời thương yêu mình, giúp mình tận mắt chứng kiến cảnh thằng oắt và con nhỏ đó đi dạo phố, vừa ôm vừa ấp cứ như muốn diễn phim cấp ba ngay trên phố vậy. Mình tức không còn gì để nói, cả người run lên. Sau đó mình đi theo hai kẻ đó tới chỗ ở của bọn họ, cả đêm đó Khúc Phong không hề ra ngoài.
… Cậu trực nguyên một đêm?
Các xiên nướng họ gọi lần lượt được bê lên, mùi rau quyện5 với mùi thịt nướng thơm phức. Lúc ở Đôn Hoàng, gần như ngày nào Thịnh Đường cũng có thể ngửi thấy mùi thịt nướng tương tự, thế nên đã không còn thòm thèm từ lâu. Cô cố gắng đẩy hết ra trước mặt Trình Tần. Thấy cô ấy chìa tay ra định lấy, Thịnh Đường đánh mạnh vào tay cô ấy:
Trả lời lần lượt từng câu một!
Trình Tần đau đớn nhe răng:
Cậu là xác chết sống dậy đấy à!
Cho dù như vậy, cô ấy vẫn cố nén đau thương, túm lấy cả đống que xiên cho vào đĩa của mình.
Từ từ đã, chúng ta tạm thời chưa nói đến mấy chuyện máu me.
Thịnh Đường biết Trình Tần là người nói được làm được, ngắt lời cô ấy không phải để ngăn cản bi kịch chốn nhân gian này, mà vì cô muốn trước hết phải làm rõ đầu đuôi câu chuyện đã, sau đó ngồi xem kịch có phải đã đời hơn biết bao nhiêu không?
Cậu kể cho mình nghe xem, cậu đã phát hiện ra anh ta ngoại tình trong trường hợp nào? Còn nữa, cậu biết rõ người phụ nữ đó là ai rồi sao? Ngoài ra, khoảng thời gian này Khúc Phong không hề liên lạc gì với cậu à?
Còn nữa, Viên Húc nói sau này cậu và anh ta đã là người cùng ngành rồi, câu nói này9 lại có ý gì? À đúng rồi, đừng tưởng mắt mình có vấn đề nhé, mình cảm thấy tay Viên Húc đó thích cậu.
Cậu hỏi cả tá câu hỏ6i như vậy, mình phải trả lời câu nào trước?
Trình Tần uể oải hỏi.
Tay Viên Húc đó đúng là có chút thích mình, nhưng người ta cũng không nói ra, thì mình cũng coi như không biết vậy. Còn vụ cùng ngành mà anh ấy nói thì mình cũng chỉ mới có dự định này, cũng giống như cậu muốn chuyển sang ngành Sáng tạo văn hóa, trước mắt vẫn chỉ là suy nghĩ.
Thịnh Đường
ừm
một tiếng:
Còn gì nữa?
() Từ
cắm sừng
trong tiếng Trung có nghĩa gốc là
dạng chân
.
Trình Tần khoát tay, trong chớp mắt đã lại quét sạch thêm ba xiên nướng nữa như vũ bão, rồi đập xuống bàn:
Hai hôm trước mình còn giận dữ hơn bây giờ. Bình thường nuông chiều hắn thành hư, hắn lại tưởng bà cô đây là một con mèo hiền lành, ngoan ngoãn chắc? Mình chỉ hận không thể tìm người xử hắn một trận, đánh cho đến khi nào tàn phế thì thôi, sau đó ném ra trước cửa nhà con nhỏ đó. Cô thương hắn lắm cơ mà, được thôi, ném cho cô một kẻ tàn phế, cô coi như thú cưng mà nuôi.
Trình Tần buông một tiếng thở dài nặng nề, que xiên đã đưa tới tận miệng rồi lại bị bỏ xuống. Thấy vậy, Thịnh Đường hiểu ra ngay chắc chắn có chuyện gì khác, bèn nhạy bén hỏi:
Không phải cậu và Khúc Phong đang cãi nhau đấy chứ?
Cãi nhau?
Trình Tần cười khẩy:
Trước hết phải gặp được người ta đã thì mới cãi nhau được chứ?
Trình Tần cười khẩy:
Không trực cả đêm đó làm sao mình biết bản thân là một con khờ?
Ngọn lửa trong lòng Thịnh Đường bùng lên cao:
Vậy bây giờ thì sao? Khúc Phong có suy tính gì? Cậu chấp nhận chuyện này như vậy thôi sao? Không giống cậu!
Trình Tần đánh mắt liếc nhìn cô:
Cậu cũng biết là mình nhất định không bỏ qua dễ dàng như vậy đúng không? Gã đàn ông này, nhất quyết là vứt đi rồi. Nhưng, một thằng mà bà cô đây đã không cần, mấy đứa con gái hư hỏng khác cũng đừng hòng nhặt lại một cách dễ dàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.